Sao Không Đi Cùng Thuyền

Chương 49: Tuyết Không Nhiễm Bụi

Trước Sau
Tạ Tuệ An và Nam Y cùng nhau trèo tường từ hậu viện trở lại Vọng Tuyết Ổ, con đường này Nam Y cũng đã ngựa quen đường cũ. Nhưng đêm nay lại có chút khác biệt...

Vừa trèo lên tường cao như thể động đến cơ quan gì đó, tiếng chuông gió rất nhỏ đã vang lên.

Rất nhanh, trong hoa viên đã đốt ánh lửa lớn, có thủ vệ người Kỳ đi tới bên này.

Phòng bị của Cốt Hột cũng không chỉ bố trí ở trên tường thành. Hắn ta đoán được Tạ gia ắt hẳn sẽ có người tham dự hành động nên cũng thiết lập cơ quan ở hậu viện tường cao của Tạ gia.

Tạ Tuệ An và Nam Y đã rơi xuống đất, ý thức được mình đã giẫm trúng phòng bị của kẻ địch, Tạ Tuệ An lập tức rút muốn kiếm chuẩn bị đón địch.

Lúc này, một bóng dáng khéo léo từ sau lùm cây chui ra.

“Đi theo ta." Giọng nói mềm mại khéo léo, còn có vài phần khiếp sợ nhưng mang theo mười phần kiên định.

Nam Y cùng Tạ Tuệ An chăm chú nhìn qua, không ngờ lại là Thu tỷ nhi.

“Thu tỷ nhi?" Tạ Tuệ An kinh ngạc.

“Ta thấy rồi, ở chỗ tường thành." Thu tỷ nhi sợ người lạ, nhìn thoáng qua Nam y,Y liền nhanh chóng cúi đầu, tự mình nói: “Cám ơn các ngươi đã cứu cha ta, ta một mực ở chỗ này chờ các ngươi trở về, ta biết đi như thế nào có thể tránh được tuần tra của Kỳ binh.”

“Thu tỷ nhi, ngươi mang Tiểu Lục trở về đi, viện ta ở có phương hướng ngược lại với các ngươi, ta tự mình đi.”

“Không được!”



"Đã trở lại Vọng Tuyết Ổ, tự ta có thể." Nam Y đẩy Tạ Tuệ An một cái: "Ba người chúng ta cùng đi đường vòng thì mục tiêu sẽ lớn hơn nữa, đi mau đi!"

Tạ Tuệ An do dự một chốc, tiếp nhận phương án của Nam Y, nàng nói đúng, tách ra đi càng dễ dàng che dấu hơn.

“Tẩu tẩu đi từ trong hoa viên, vật che chắn nhiều." Thu tỷ nhi lời ít ý nhiều.

Nam Y gật đầu nói lời từ biệt với hai người, sau khi các nàng đi, Nam Y giơ tay lên sờ vai trái của mình, sờ đến một tay dính máu.

Vừa mới nhảy khỏi tường xuống, nàng đã trúng một phi tiêu. Nhưng nàng cứng rắn nhịn xuống, cũng không nói cho Tạ Tuệ An biết, cũng không phải là nàng có tình nghĩa lớn lao gì, mà là nàng lường trước nếu mình kéo chân sau, Tạ Tuệ An vì bảo vệ nàng rất có thể sẽ xung đột chính diện với Kỳ Binh.

Ra tay trong Vọng Tuyết Ổ trăm hại mà không lợi. Nàng muốn đánh cược năng lực du kích của mình, chỉ cần có thể trở lại Chá Nguyệt Các thì không sao.

Nam Y ôm lấy chỗ bị thương trên vai, khom người đi xuyên qua hoa viên ban đêm. Chính như Thu tỷ nhi nhắc nhở, dựa vào núi giả, cây cao cùng bụi cỏ che lấp, Nam Y né tránh được mấy đội kỳ binh tìm kiếm.

Vừa định thò người ra từ sau một ngọn núi giả, bỗng nhiên nàng bị một luồng sức lực cực lớn kéo trở về, người nọ trước khi nàng kinh sợ hô lên đã che miệng nàng lại.

Nam Y sợ hãi nhìn người trước mắt… là Tạ Khước Sơn.

Nương theo ánh sáng nhạt của đèn lồng dưới hành lang cách đó không xa, Tạ Khước Sơn cúi đầu nhìn thoáng qua phi tiêu trên vai Nam Y, miệng vết thương đang nhỏ máu, vạt áo đã đỏ một mảnh. Hắn quyết đoán xé một mảnh góc váy của nàng, tiếng xiêm áo xé rách trong đêm yên tĩnh có vẻ đặc biệt chói tai.

Kỳ Binh tuần tra nghe tiếng tìm tới.

“Nhịn xuống." Tay Tạ Khước Sơn vịn đuôi phi tiêu, ra lệnh cho Nam Y như thể không có đường chất vấn.



Nam Y hiểu hắn muốn giúp mình rút phi tiêu này ra ngay tại chỗ ra, nàng tạm thời không rõ ý đồ của hắn, nhưng không dám có một chút phản kháng nào, cắn môi mạnh mẽ chịu đựng. Động tác của hắn cực kỳ lưu loát, sau khi rút phi tiêu ra lập tức dùng áo lụa vừa rồi xé xuống che ở trên miệng vết thương của nàng, phòng ngừa vết máu bắn ra ngoài, nhưng đau đớn cực lớn vẫn làm cho Nam Y rên rỉ ra tiếng.

Bên ngoài núi giả, ánh lửa đã lay động đi tới, tiếng bước chân hỗn độn sắp tới.

“Ai ở đây?!" Ngọn đuốc của thủ lĩnh đã dò vào núi giả.

Bỗng nhiên một trận gió gào thét nổi lên, đuốc bị dập tắt. Thủ lĩnh Kỳ Binh cả kinh, ngay sau đó nhìn thấy một viên đá rơi xuống đất, xem rachính là viên đá này bay ra đánh tắt đuốc, nội lực người nọ cực kỳ thâm hậu. Hắn ta ngẩng đầu nhìn về phía sau hòn non bộ, lại nghe được trong bóng tối truyền đến thanh âm tức giận của nam tử.

“Lão tử phong lưu dưới ánh trăng, các ngươi cũng muốn xem sao?”

Thủ lĩnh ngẩn ra, ánh mắt liếc tới sau hòn non bộ là Tạ Khuosc Sơn cùng một nữ tử, ánh sáng quá tối, hắn ta không thấy rõ mặt nữ tử kia, nhưng cũng nhanh chóng phản ứng lại, khó trách vừa rồi có tiếng xiêm y xé rách cùng tiếng rên rỉ của nữ tử, hắn ta liên tục lui về phía sau vài bước, ngăn trở binh lính phía sau cúi đầu hành lễ.

“Khước Sơn công tử, ti, ti chức mạo phạm rồi.”

“Cút!”

Thủ lĩnh quay lại, gọi binh lính quay đầu.

“Đi đi, đi nhanh lên, cái gì các ngươi cũng không thấy không nghe.”

Tạ Khước Sơn cởi áo khoác khoác trên người Nam Y, ôm lấy cả người nàng, quang minh chính đại đi ra khỏi núi giả.

Nam Y bị nhiệt độ của hắn bao phủ khắp nơi. Tuyết nhỏ bay lả tả trong màn đêm, bay thẳng vào mắt người. Lần đầu tiên nàng nhìn hắn từ góc độ như vậy, hắn là tuyết tháng mười hai không nhiễm bụi lạnh như băng, đóng băng hình dáng thiếu niên lang hăng hái, gọt ánh mắt nên rét lạnh như sông băng, nhưng trong một vài khoảnh khắc, hắn cũng là đốm lửa nóng trong tuyết lớn, ngọn lửa ấm áp nhảy nhót ở trong lò, mặc dù không thể hòa tan cái lạnh núi trời nhưng có thể ủ ấm một người.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau