Sao Tôi Có Thể Thích Cậu Ta Được?
Chương 13: Đi đày biên cương
Sau khi Tùy Hầu Ngọc tiến vào văn phòng, cậu chỉ đứng ở một bên, toàn bộ quá trình không tham dự vào, yên lặng nghe mấy người kia tranh luận.
Cậu hơi hoang mang, bọn họ gọi mình lên đây để nghe cãi nhau à?
E là do thiếu người làm khán giả.
Thái độ của Âu Dương Cách là: “Anh không đồng ý với quyết định của em, bọn chúng náo loạn như thế, nếu chúng ta đồng ý đổi phòng thì chẳng phải là thuận theo ý của bọn chúng? Nếu như vậy về sau hễ có chuyện gì bọn chúng lại quậy một trận, vậy thì trường học còn ra thể thống gì nữa?”
Cô Lý cũng chẳng vừa, hung hăng xua tay phủ nhận, khí thế hoàn toàn không nhượng bộ: “Bọn chúng quậy là vì bọn chúng đã ý kiến lên nhà trường mà nhà trường không để ý tới. Việc sắp xếp phòng kí túc xá đúng là rất không công bằng, bọn chúng quậy là có lý do, đây là quan bức dân phản.”
Chủ nhiệm Lý tức đến đau ngực, cũng phản bác lại cô Lý: “Cái kiểu bao che khuyết điểm này của con hoàn toàn không thích hợp làm giáo viên chủ nhiệm.”
Cô Lý mười ngàn lần không phục: “Đây không phải bao che mà là nói đúng sự thật! Bây giờ là thời đại nào rồi? Chúng ta phải tôn trọng ý kiến của học sinh!”
Âu Dương Cách lấy từ trong ngăn kéo ra một tập hồ sơ: “Anh đã sắp xếp lại thông tin phòng kí túc xá, chuẩn bị công bố xuống rồi, kết quả bọn nó quậy luôn một trận.”
Cô Lý cãi nhau dựa vào ưu thế giọng nói oang oang của mình, âm thanh cực lớn, đúng kiểu ai hét to hơn người đó đúng, “Vậy thì công bố xuống đi ông anh! Anh có nói cho bọn chúng biết là đang sắp xếp lại không? Không nói thì bọn chúng biết thế nào được, chờ mãi không có tin tức gì không quậy sao được? Đây là do hiệu suất làm việc của anh có vấn đề chứ học sinh có lỗi gì?”
Trong lúc cãi nhau, khuyên tai bằng phỉ thúy của cô Lý lay động liên tục.
Âu Dương Cách bị hét ù cả tai, nói với chủ nhiệm Lý: “Chủ nhiệm, anh có thể làm cho cô ấy bình tĩnh lại chút được không?”
Chủ nhiệm Lý rống lên với cô Lý: “Con có thể nói chuyện đàng hoàng không hả?!”
Âu Dương Cách choáng váng lần thứ hai, hai người kia không hổ là cha con, phong cách giống nhau y đúc.
Cô Lý không phục, hít một hơi lấy sức rồi đi tới hỏi Tùy Hầu Ngọc: “Em cầm đầu à?”
Tùy Hầu Ngọc rũ mắt trả lời: “Không phải em, nhưng em có tham gia.”
“Có những ai tham gia?”
“…” Lần này Tùy Hầu Ngọc không nói.
Âu Dương Cách đi ra ngoài túm đại một học sinh nói: “Đi lên lớp 17 gọi Hầu Mạch xuống đây, là cái đứa đầu tóc màu vàng ấy.”
Cậu học sinh kia gật đầu, chạy ù đi.
Không lâu sau, Hầu Mạch cầm bài tập xuất hiện ở cửa, bơ phờ nói: “Cách Cách, em đang thu bài tập, có chuyện gì vậy ạ?”
Âu Dương Cách nhìn năm quyển vở trong tay Hầu Mạch, tức giận trừng mắt một cái rồi vẫy tay bảo hắn đi vào trong.
Hầu Mạch đi tới, Âu Dương Cách chỉ về phía Tùy Hầu Ngọc, “Trò sang đứng bên cạnh.”
Hầu Mạch cười ha ha đi sang, đứng sóng vai ngang hàng với Tùy Hầu Ngọc, hỏi: “Làm gì thế? Chọn người đẹp trai nhất lớp à?”
Thật không biết xấu hổ.
Âu Dương Cách dựa vào bàn làm việc, hỏi Hầu Mạch: “Vụ phun nước ở phòng kí túc xá trò có tham gia không?”
“Em là người bị hại, cậu ta…” Hầu Mạch chỉ vào Tùy Hầu Ngọc, “Là cậu ấy, cầm súng nước đá văng cửa phòng em, vừa vào cửa đã phun nước đầy người em. Thực ra bọn họ đều cải trang, nhưng mà em nhận ra, cậu ấy đội mũ lưỡi trai, phần tóc lộ ra xoăn từng lớp, cuộn tròn ngược lên, nhìn như mấy cái móc câu nhỏ.”
Vừa nói hắn vừa cuốn tóc trên đầu mình làm ví dụ.
Cô Lý đang nghiêm túc nghe trình bày, kết quả vừa nghe Hầu Mạch miêu tả, trong đầu hiện ra vài hình ảnh, nhịn không được cười “phụt” một tiếng, sau đó bị chủ nhiệm Lý đá cho một phát mới nhịn cười nghiêm túc lại.
Âu Dương Cách liếc cô Lý một cái, nghiêm mặt hỏi Hầu Mạch: “Thật sự không liên quan gì đến trò?”
“Em thực sự không làm gì hết!” Hầu Mạch trả lời dõng dạc, cây ngay không sợ chết đứng.
Âu Dương Cách hừ lạnh một tiếng: “Thầy nghe nói lúc trước đổi phòng ngủ em là người đi đầu?”
Hầu Mạch lắc đầu như trống bỏi: “Không không không, không phải em, em chỉ cùng chuyển thôi.”
“Nhưng thầy nghe nhiều bạn nói nhìn thấy Hầu Mạch chuyển phòng nên cũng chuyển theo để chiếm tầng dưới trước?”
“…” Hầu Mạch nghe xong thở dài một hơi.
Thực sự không phải Hầu Mạch dẫn đầu, là do nhóm học sinh thể dục hò nhau chuyển đi trước, hắn hoàn toàn không phải người khởi xướng.
Nhưng mà nhóm học sinh thể dục đi hết rồi một mình hắn ở lại cứ thấy sai sai nên cũng chuyển đi luôn, kết quả sau khi hắn chuyển toàn khối chuyển theo.
Âu Dương Cách đi mấy bước, đứng trước mặt hai tên nhóc nam sinh lớp mình.
Âu Dương Cách chỉ cao 1m77, thấp hơn cả hai đứa nhóc nhưng khí thế rất mạnh, không hề thua kém, dù sao cũng là người từng cầm cúp quán quân.
Ông nhìn qua nhìn lại, không nói lời nào, chỉ riêng bầu không khí vi diệu này thôi cũng đủ khiến Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc im re không dám ho he câu nào.
Một lát sau, Âu Dương Cách mở miệng: “Hai người các trò không phải người cầm đầu nhưng thầy lại không tìm ai mà tìm hai trò, có biết tại sao không?”
Bộ dạng Tùy Hầu Ngọc vẫn rất lạnh nhạt cụp mi, chỉ có Hầu Mạch khó hiểu nhìn Âu Dương Cách.
Âu Dương Cách nói tiếp: “Hai người các trò có địa vị như thế nào trong hội học sinh, điều này chính các trò hiểu rõ. Lời nói và hành động của hai trò có thể kéo nhiều người làm theo, các trò cũng hiểu rõ. Nếu muốn tiếp tục ngồi ở cái vị trí đó thì phải biết cân nhắc lời nói và hành động của mình. Hai trò làm việc tốt, bọn chúng cũng làm việc tốt, hai trò làm việc xấu, bọn chúng cũng sẽ cùng hai trò làm việc xấu. Thầy cũng đã từng là học sinh nên thầy hiểu hết những điều đó.”
Ai mà chẳng có một thời làm trùm trường. – Âu Dương Cách
Không làm đại ca nhiều năm rồi. – Âu Dương Cách
Về mặt này, hai đứa chỉ là đàn em của thầy thôi. – Âu Dương Cách
Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch: “…”
Âu Dương Cách nói tiếp: “Thầy biết hai trò không muốn nói có những ai tham gia và ai là người khởi xướng. Vụ việc đã xảy ra, trường học nhất định phải can thiệp. Tuy cách xử lý của thầy hơi vô lý, nhưng thầy bắt buộc phải xử lý hai trò, vì dù sao nếu hai trò không tham gia thì căn bản không tập hợp được nhiều người như vậy, hai trò là trụ cột của bọn chúng.”
Hầu Mạch nghe xong lập tức phản đối: “Không phải chứ, Cách Cách thầy hỏi em đi, em nguyện ý khai, bọn họ cũng phải chịu phạt hết, dựa vào cái gì mà mỗi mình em bị phạt!?”
Âu Dương Cách nhất thời kinh ngạc —- phong cách làm giáo bá của bọn trẻ ngày nay thay đổi rồi à?
Tùy Hầu Ngọc từ đầu đến cuối giữ nguyên thái độ hờ hững, vì một câu này của Hầu Mạch mà cũng sửng sốt, mở to mắt nhìn hắn, trong mắt toàn là sự khó tin.
Hầu Mạch cũng nhìn Tùy Hầu Ngọc, cười hỏi: “Sao thế? Cậu chưa nói à? Thế thì có gì vui? Nếu Thanh Dữ mấy cậu là “One Piece” thì Phong Hoa của bọn tôi chính là “Gintama” đó.”
Tùy Hầu Ngọc cảm thán: “Thật mở rộng tầm mắt.”
Hầu Mạch cười càng tươi, cười rất đắc ý, đưa tay xin Âu Dương Cách một tờ giấy: “Cách Cách, thầy cho em một tờ giấy, em đảm bảo viết đủ tên hết cho thầy, ai cũng phải phạt, tuyệt đối không được tha cho bọn họ. Em không sống yên tất cả mọi người đừng hòng sống yên!”
Âu Dương Cách thật sự đưa cho Hầu Mạch một tờ giấy, Hầu Mạch cúi xuống bàn làm việc thật thật thà thà viết báo cáo.
Tùy Hầu Ngọc lườm đối phương một cái, trong lòng thầm nghĩ, đây có phải người đâu, là chó thật mà.
Cô Lý đi tới Âu Dương Cách: “Chuyện kia anh định xử lý thế nào?”
Cô Lý rất chấp nhất với chuyện đổi phòng kí túc xá.
Âu Dương Cách thở dài: “Đổi, hôm nay không học hai tiết cuối, tan học sớm để đổi phòng, anh sửa xong danh sách rồi, lát nữa phát xuống các lớp là xong.”
Nói xong Âu Dương Cách ngồi vào máy tính của mình, bắt đầu in danh sách mới.
Cô Lý cuối cùng cũng hài lòng, hỏi tiếp: “Vậy Tùy Hầu Ngọc thì sao?”
“Trò ấy ở lại tầng sáu, viết một bản kiểm điểm, thứ hai đọc trước toàn trường.”
Không ghi lỗi, chỉ viết kiểm điểm, cô Lý suy nghĩ một phút rồi thỏa hiệp, không tiếp tục tranh cãi nữa, rời khỏi văn phòng giáo viên.
Hầu Mạch viết chẳng mấy mà xong, đứng nhìn Âu Dương Cách sắp xếp đống danh sách đang được in ra, Hầu Mạch cầm lên xem thử một cái, buồn bực hỏi: “Cách Cách, phòng ở tòa nhà số 11 vẫn chưa được sử dụng đúng không ạ?”
“Trang trí một phần rồi.”
“Một phần?”
“Đúng, ban đầu định xếp một ít người vào đấy nhưng phát hiện không có nhiều người muốn ở nên kế hoạch tạm dừng. Yên tâm đi, thiết bị bên trong được lắp đặt đầy đủ rồi.”
Hầu Mạch chẳng còn ai để tám chuyện, đi sang chỗ Tùy Hầu Ngọc đưa cho cậu xem danh sách xếp phòng của Âu Dương Cách.
Ban nãy Âu Dương Cách nói chuyện với cô Lý, bọn họ còn tưởng phòng của Tùy Hầu Ngọc không đổi, vẫn ở lại tầng sáu. Không ngờ là bọn họ bị đổi phòng hết rồi, sang tòa nhà số 11.
Hiện tại ở trong trường chỉ có 10 tòa nhà được sử dụng, đánh số từ 1 đến 10.
Tòa số 11 lâu nay vẫn luôn bỏ trống, cửa lớn bị niêm phong, không được sử dụng.
Bọn Hầu Mạch đã từng lén lút nhảy qua cửa sổ vào bên trong tòa 11 tập hợp, lúc đó nền còn chưa được lát gạch, vẫn còn là nền xi măng.
“Bọn mình ở riêng một phòng, đây chắc chắn là hình phạt.” Hầu Mạch nhìn tờ danh sách nói.
Tùy Hầu Ngọc xem tờ danh sách, phát hiện Nhiễm Thuật cũng có tên.
Trong phòng bố trí sáu giường ngủ, bốn giường trên, hai giường dưới, thêm hai bàn học.
Danh sách phòng như sau:
Tùy Hầu Ngọc, Nhiễm Thuật, Hầu Mạch, Tang Hiến, Đặng Diệc Hành, Thẩm Quân Cảnh.
Âu Dương Cách hiểu rõ bọn họ, biết bọn họ có quan hệ tốt với những ai.
Tùy Hầu Ngọc vẫn hơi mơ hồ, hỏi Hầu Mạch: “Điều kiện của nơi này rất kém à?”
“Cũng không hẳn.” Hầu Mạch cân nhắc từ ngữ rồi trả lời, “Một phòng của chúng ta chiếm toàn bộ tòa nhà!”
Tùy Hầu Ngọc: “…”
Âu Dương Cách đột nhiên nói xen vào: “Cũng không hẳn, tòa nhà này chẳng mấy chốc sẽ được đưa vào sử dụng, ở cùng các trò là giáo viên và nhân viên của trường.”
Lúc này Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc xem như đã hiểu, bọn họ sắp được ở cùng tòa nhà với các thầy giáo.
Đây chắc chắn là suất đặc biệt, là sự ưu ái hết mực dành cho bọn họ.
Thỉnh thoảng Tùy Hầu Ngọc ngồi cùng bàn với Âu Dương Cách, bây giờ đến hàng xóm ở trọ cũng là các thầy giáo luôn, tuyệt!!
Nhưng mà có phần không cười nổi.
Hầu Mạch lại hỏi: “Chỉ có một mình phòng của bọn em là phòng của học sinh thôi à?”
Âu Dương Cách chỉ vào tờ giấy, “Tiếp tục viết đi, thầy sẽ tìm thêm vài người tới ở với em.”
Hầu Mạch gật đầu cái rụp, quay sang an ủi Tùy Hầu Ngọc: “Yên tâm, tôi sẽ lấp kín tầng của chúng ta.” Nói xong lại cắm cúi viết tiếp.
Tùy Hầu Ngọc đứng sau lưng Hầu Mạch nhìn thử, phát hiện Hầu Mạch đang thật sự viết tên từng người ra.
Trí nhớ tốt thật, bình thường hẳn là thù dai lắm đây.
Cảm giác của Tùy Hầu Ngọc vào lúc này chính là… vừa yên lòng, vừa khinh bỉ.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Hầu Mạch: Bà xã sẽ cảm thấy an toàn tuyệt đối khi ở bên cạnh tui hì hì hì.
Tùy Hầu Ngọc: …
*** Hết chương 13
Cậu hơi hoang mang, bọn họ gọi mình lên đây để nghe cãi nhau à?
E là do thiếu người làm khán giả.
Thái độ của Âu Dương Cách là: “Anh không đồng ý với quyết định của em, bọn chúng náo loạn như thế, nếu chúng ta đồng ý đổi phòng thì chẳng phải là thuận theo ý của bọn chúng? Nếu như vậy về sau hễ có chuyện gì bọn chúng lại quậy một trận, vậy thì trường học còn ra thể thống gì nữa?”
Cô Lý cũng chẳng vừa, hung hăng xua tay phủ nhận, khí thế hoàn toàn không nhượng bộ: “Bọn chúng quậy là vì bọn chúng đã ý kiến lên nhà trường mà nhà trường không để ý tới. Việc sắp xếp phòng kí túc xá đúng là rất không công bằng, bọn chúng quậy là có lý do, đây là quan bức dân phản.”
Chủ nhiệm Lý tức đến đau ngực, cũng phản bác lại cô Lý: “Cái kiểu bao che khuyết điểm này của con hoàn toàn không thích hợp làm giáo viên chủ nhiệm.”
Cô Lý mười ngàn lần không phục: “Đây không phải bao che mà là nói đúng sự thật! Bây giờ là thời đại nào rồi? Chúng ta phải tôn trọng ý kiến của học sinh!”
Âu Dương Cách lấy từ trong ngăn kéo ra một tập hồ sơ: “Anh đã sắp xếp lại thông tin phòng kí túc xá, chuẩn bị công bố xuống rồi, kết quả bọn nó quậy luôn một trận.”
Cô Lý cãi nhau dựa vào ưu thế giọng nói oang oang của mình, âm thanh cực lớn, đúng kiểu ai hét to hơn người đó đúng, “Vậy thì công bố xuống đi ông anh! Anh có nói cho bọn chúng biết là đang sắp xếp lại không? Không nói thì bọn chúng biết thế nào được, chờ mãi không có tin tức gì không quậy sao được? Đây là do hiệu suất làm việc của anh có vấn đề chứ học sinh có lỗi gì?”
Trong lúc cãi nhau, khuyên tai bằng phỉ thúy của cô Lý lay động liên tục.
Âu Dương Cách bị hét ù cả tai, nói với chủ nhiệm Lý: “Chủ nhiệm, anh có thể làm cho cô ấy bình tĩnh lại chút được không?”
Chủ nhiệm Lý rống lên với cô Lý: “Con có thể nói chuyện đàng hoàng không hả?!”
Âu Dương Cách choáng váng lần thứ hai, hai người kia không hổ là cha con, phong cách giống nhau y đúc.
Cô Lý không phục, hít một hơi lấy sức rồi đi tới hỏi Tùy Hầu Ngọc: “Em cầm đầu à?”
Tùy Hầu Ngọc rũ mắt trả lời: “Không phải em, nhưng em có tham gia.”
“Có những ai tham gia?”
“…” Lần này Tùy Hầu Ngọc không nói.
Âu Dương Cách đi ra ngoài túm đại một học sinh nói: “Đi lên lớp 17 gọi Hầu Mạch xuống đây, là cái đứa đầu tóc màu vàng ấy.”
Cậu học sinh kia gật đầu, chạy ù đi.
Không lâu sau, Hầu Mạch cầm bài tập xuất hiện ở cửa, bơ phờ nói: “Cách Cách, em đang thu bài tập, có chuyện gì vậy ạ?”
Âu Dương Cách nhìn năm quyển vở trong tay Hầu Mạch, tức giận trừng mắt một cái rồi vẫy tay bảo hắn đi vào trong.
Hầu Mạch đi tới, Âu Dương Cách chỉ về phía Tùy Hầu Ngọc, “Trò sang đứng bên cạnh.”
Hầu Mạch cười ha ha đi sang, đứng sóng vai ngang hàng với Tùy Hầu Ngọc, hỏi: “Làm gì thế? Chọn người đẹp trai nhất lớp à?”
Thật không biết xấu hổ.
Âu Dương Cách dựa vào bàn làm việc, hỏi Hầu Mạch: “Vụ phun nước ở phòng kí túc xá trò có tham gia không?”
“Em là người bị hại, cậu ta…” Hầu Mạch chỉ vào Tùy Hầu Ngọc, “Là cậu ấy, cầm súng nước đá văng cửa phòng em, vừa vào cửa đã phun nước đầy người em. Thực ra bọn họ đều cải trang, nhưng mà em nhận ra, cậu ấy đội mũ lưỡi trai, phần tóc lộ ra xoăn từng lớp, cuộn tròn ngược lên, nhìn như mấy cái móc câu nhỏ.”
Vừa nói hắn vừa cuốn tóc trên đầu mình làm ví dụ.
Cô Lý đang nghiêm túc nghe trình bày, kết quả vừa nghe Hầu Mạch miêu tả, trong đầu hiện ra vài hình ảnh, nhịn không được cười “phụt” một tiếng, sau đó bị chủ nhiệm Lý đá cho một phát mới nhịn cười nghiêm túc lại.
Âu Dương Cách liếc cô Lý một cái, nghiêm mặt hỏi Hầu Mạch: “Thật sự không liên quan gì đến trò?”
“Em thực sự không làm gì hết!” Hầu Mạch trả lời dõng dạc, cây ngay không sợ chết đứng.
Âu Dương Cách hừ lạnh một tiếng: “Thầy nghe nói lúc trước đổi phòng ngủ em là người đi đầu?”
Hầu Mạch lắc đầu như trống bỏi: “Không không không, không phải em, em chỉ cùng chuyển thôi.”
“Nhưng thầy nghe nhiều bạn nói nhìn thấy Hầu Mạch chuyển phòng nên cũng chuyển theo để chiếm tầng dưới trước?”
“…” Hầu Mạch nghe xong thở dài một hơi.
Thực sự không phải Hầu Mạch dẫn đầu, là do nhóm học sinh thể dục hò nhau chuyển đi trước, hắn hoàn toàn không phải người khởi xướng.
Nhưng mà nhóm học sinh thể dục đi hết rồi một mình hắn ở lại cứ thấy sai sai nên cũng chuyển đi luôn, kết quả sau khi hắn chuyển toàn khối chuyển theo.
Âu Dương Cách đi mấy bước, đứng trước mặt hai tên nhóc nam sinh lớp mình.
Âu Dương Cách chỉ cao 1m77, thấp hơn cả hai đứa nhóc nhưng khí thế rất mạnh, không hề thua kém, dù sao cũng là người từng cầm cúp quán quân.
Ông nhìn qua nhìn lại, không nói lời nào, chỉ riêng bầu không khí vi diệu này thôi cũng đủ khiến Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc im re không dám ho he câu nào.
Một lát sau, Âu Dương Cách mở miệng: “Hai người các trò không phải người cầm đầu nhưng thầy lại không tìm ai mà tìm hai trò, có biết tại sao không?”
Bộ dạng Tùy Hầu Ngọc vẫn rất lạnh nhạt cụp mi, chỉ có Hầu Mạch khó hiểu nhìn Âu Dương Cách.
Âu Dương Cách nói tiếp: “Hai người các trò có địa vị như thế nào trong hội học sinh, điều này chính các trò hiểu rõ. Lời nói và hành động của hai trò có thể kéo nhiều người làm theo, các trò cũng hiểu rõ. Nếu muốn tiếp tục ngồi ở cái vị trí đó thì phải biết cân nhắc lời nói và hành động của mình. Hai trò làm việc tốt, bọn chúng cũng làm việc tốt, hai trò làm việc xấu, bọn chúng cũng sẽ cùng hai trò làm việc xấu. Thầy cũng đã từng là học sinh nên thầy hiểu hết những điều đó.”
Ai mà chẳng có một thời làm trùm trường. – Âu Dương Cách
Không làm đại ca nhiều năm rồi. – Âu Dương Cách
Về mặt này, hai đứa chỉ là đàn em của thầy thôi. – Âu Dương Cách
Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch: “…”
Âu Dương Cách nói tiếp: “Thầy biết hai trò không muốn nói có những ai tham gia và ai là người khởi xướng. Vụ việc đã xảy ra, trường học nhất định phải can thiệp. Tuy cách xử lý của thầy hơi vô lý, nhưng thầy bắt buộc phải xử lý hai trò, vì dù sao nếu hai trò không tham gia thì căn bản không tập hợp được nhiều người như vậy, hai trò là trụ cột của bọn chúng.”
Hầu Mạch nghe xong lập tức phản đối: “Không phải chứ, Cách Cách thầy hỏi em đi, em nguyện ý khai, bọn họ cũng phải chịu phạt hết, dựa vào cái gì mà mỗi mình em bị phạt!?”
Âu Dương Cách nhất thời kinh ngạc —- phong cách làm giáo bá của bọn trẻ ngày nay thay đổi rồi à?
Tùy Hầu Ngọc từ đầu đến cuối giữ nguyên thái độ hờ hững, vì một câu này của Hầu Mạch mà cũng sửng sốt, mở to mắt nhìn hắn, trong mắt toàn là sự khó tin.
Hầu Mạch cũng nhìn Tùy Hầu Ngọc, cười hỏi: “Sao thế? Cậu chưa nói à? Thế thì có gì vui? Nếu Thanh Dữ mấy cậu là “One Piece” thì Phong Hoa của bọn tôi chính là “Gintama” đó.”
Tùy Hầu Ngọc cảm thán: “Thật mở rộng tầm mắt.”
Hầu Mạch cười càng tươi, cười rất đắc ý, đưa tay xin Âu Dương Cách một tờ giấy: “Cách Cách, thầy cho em một tờ giấy, em đảm bảo viết đủ tên hết cho thầy, ai cũng phải phạt, tuyệt đối không được tha cho bọn họ. Em không sống yên tất cả mọi người đừng hòng sống yên!”
Âu Dương Cách thật sự đưa cho Hầu Mạch một tờ giấy, Hầu Mạch cúi xuống bàn làm việc thật thật thà thà viết báo cáo.
Tùy Hầu Ngọc lườm đối phương một cái, trong lòng thầm nghĩ, đây có phải người đâu, là chó thật mà.
Cô Lý đi tới Âu Dương Cách: “Chuyện kia anh định xử lý thế nào?”
Cô Lý rất chấp nhất với chuyện đổi phòng kí túc xá.
Âu Dương Cách thở dài: “Đổi, hôm nay không học hai tiết cuối, tan học sớm để đổi phòng, anh sửa xong danh sách rồi, lát nữa phát xuống các lớp là xong.”
Nói xong Âu Dương Cách ngồi vào máy tính của mình, bắt đầu in danh sách mới.
Cô Lý cuối cùng cũng hài lòng, hỏi tiếp: “Vậy Tùy Hầu Ngọc thì sao?”
“Trò ấy ở lại tầng sáu, viết một bản kiểm điểm, thứ hai đọc trước toàn trường.”
Không ghi lỗi, chỉ viết kiểm điểm, cô Lý suy nghĩ một phút rồi thỏa hiệp, không tiếp tục tranh cãi nữa, rời khỏi văn phòng giáo viên.
Hầu Mạch viết chẳng mấy mà xong, đứng nhìn Âu Dương Cách sắp xếp đống danh sách đang được in ra, Hầu Mạch cầm lên xem thử một cái, buồn bực hỏi: “Cách Cách, phòng ở tòa nhà số 11 vẫn chưa được sử dụng đúng không ạ?”
“Trang trí một phần rồi.”
“Một phần?”
“Đúng, ban đầu định xếp một ít người vào đấy nhưng phát hiện không có nhiều người muốn ở nên kế hoạch tạm dừng. Yên tâm đi, thiết bị bên trong được lắp đặt đầy đủ rồi.”
Hầu Mạch chẳng còn ai để tám chuyện, đi sang chỗ Tùy Hầu Ngọc đưa cho cậu xem danh sách xếp phòng của Âu Dương Cách.
Ban nãy Âu Dương Cách nói chuyện với cô Lý, bọn họ còn tưởng phòng của Tùy Hầu Ngọc không đổi, vẫn ở lại tầng sáu. Không ngờ là bọn họ bị đổi phòng hết rồi, sang tòa nhà số 11.
Hiện tại ở trong trường chỉ có 10 tòa nhà được sử dụng, đánh số từ 1 đến 10.
Tòa số 11 lâu nay vẫn luôn bỏ trống, cửa lớn bị niêm phong, không được sử dụng.
Bọn Hầu Mạch đã từng lén lút nhảy qua cửa sổ vào bên trong tòa 11 tập hợp, lúc đó nền còn chưa được lát gạch, vẫn còn là nền xi măng.
“Bọn mình ở riêng một phòng, đây chắc chắn là hình phạt.” Hầu Mạch nhìn tờ danh sách nói.
Tùy Hầu Ngọc xem tờ danh sách, phát hiện Nhiễm Thuật cũng có tên.
Trong phòng bố trí sáu giường ngủ, bốn giường trên, hai giường dưới, thêm hai bàn học.
Danh sách phòng như sau:
Tùy Hầu Ngọc, Nhiễm Thuật, Hầu Mạch, Tang Hiến, Đặng Diệc Hành, Thẩm Quân Cảnh.
Âu Dương Cách hiểu rõ bọn họ, biết bọn họ có quan hệ tốt với những ai.
Tùy Hầu Ngọc vẫn hơi mơ hồ, hỏi Hầu Mạch: “Điều kiện của nơi này rất kém à?”
“Cũng không hẳn.” Hầu Mạch cân nhắc từ ngữ rồi trả lời, “Một phòng của chúng ta chiếm toàn bộ tòa nhà!”
Tùy Hầu Ngọc: “…”
Âu Dương Cách đột nhiên nói xen vào: “Cũng không hẳn, tòa nhà này chẳng mấy chốc sẽ được đưa vào sử dụng, ở cùng các trò là giáo viên và nhân viên của trường.”
Lúc này Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc xem như đã hiểu, bọn họ sắp được ở cùng tòa nhà với các thầy giáo.
Đây chắc chắn là suất đặc biệt, là sự ưu ái hết mực dành cho bọn họ.
Thỉnh thoảng Tùy Hầu Ngọc ngồi cùng bàn với Âu Dương Cách, bây giờ đến hàng xóm ở trọ cũng là các thầy giáo luôn, tuyệt!!
Nhưng mà có phần không cười nổi.
Hầu Mạch lại hỏi: “Chỉ có một mình phòng của bọn em là phòng của học sinh thôi à?”
Âu Dương Cách chỉ vào tờ giấy, “Tiếp tục viết đi, thầy sẽ tìm thêm vài người tới ở với em.”
Hầu Mạch gật đầu cái rụp, quay sang an ủi Tùy Hầu Ngọc: “Yên tâm, tôi sẽ lấp kín tầng của chúng ta.” Nói xong lại cắm cúi viết tiếp.
Tùy Hầu Ngọc đứng sau lưng Hầu Mạch nhìn thử, phát hiện Hầu Mạch đang thật sự viết tên từng người ra.
Trí nhớ tốt thật, bình thường hẳn là thù dai lắm đây.
Cảm giác của Tùy Hầu Ngọc vào lúc này chính là… vừa yên lòng, vừa khinh bỉ.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Hầu Mạch: Bà xã sẽ cảm thấy an toàn tuyệt đối khi ở bên cạnh tui hì hì hì.
Tùy Hầu Ngọc: …
*** Hết chương 13
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất