Chương 38: Đồng lõa
Kế tiếp, Bạch Lãng không từ chối đề nghị ở lại bệnh viện theo dõi thêm mấy hôm mặc dù chẳng làm sao cả. Anh biết Cừu Tiềm cần một thời gian ngắn để thích nghi, chí ít ở trong bệnh viện có thể làm Cừu Tiềm bớt căng thẳng.
Chiều hôm sau, người của Dung gia đến gõ cửa phòng bệnh Bạch Lãng. Đêm đó, Dung lão gia được đưa vào phòng cấp cứu để tiến hành phẫu thuật, vì dùng thuốc kịp thời nên không để lại nhiều di chứng xấu, sau khi phẫu thuật thâu đêm đến sáng, tình trạng của ông đã chuyển biến tốt hơn, hai ngày nữa là có thể ra khỏi phòng cách ly.
Qua chuyện lần này, Dung gia rất biết ơn Bạch Lãng, phần ơn nghĩa này không thể dùng tiền tài để báo đáp, nên thay mặt cả gia đình, Dung Tư Thâm – người nối nghiệp mới của Dung gia, là cháu trai cả của Dung Ái, anh trai của Dung Tư Kỳ trịnh trọng hứa, sau này Bạch Lãng có bất cứ yêu cầu gì, Dung gia sẽ dốc hết sức thực hiện trong khả năng.
Khi Dung Tư Thâm nói lời này, Tiểu Hải và Dung Tán (hôm nay vẫn không phải đến trường) đang ngồi trên sofa trong phòng bệnh chia nhau bánh bao thỏ mà Hồng Hồng mang đến.
***
Lần nằm viện này, yêu cầu giữ bí mật cho Bạch Lãng là mức cao nhất, ngang ngửa với Dung Ái. Ngoài y bác sĩ trực tiếp chữa trị phải có thẻ mới được ra vào khu phòng bệnh đặc biệt, thì những người phục vụ liên quan như đưa thức ăn, dọn dẹp cũng đều phải trải qua các biện pháp bảo mật chặt chẽ.
Vậy nên vào hôm sau, khi Cừu Tiềm đến phòng làm việc của Uông Doãn trong Viện Đại học Y, Uông Doãn vẫn không hề hay biết chuyện Bạch Lãng phải nhập viện đêm qua.
Vừa mở cửa và thấy Cửu Tiềm, Uông Doãn lộ vẻ cẩn thận bất thường, anh ta mỉm cười hỏi, “Ái chà, khách quý, sao hôm nay cậu lại rảnh rỗi đến đây?”
“Có thời gian nói chuyện một chút không?” – Cừu Tiềm ngậm điếu thuốc, thản nhiên hỏi.
Uông Doãn phát hiện Cừu Tiềm đang hút thuốc cũng ngẩn ra một lúc mới mời gã vào phòng.
“Cậu đã cố tình đến đây, sao lại không rảnh được?”
Cừu Tiềm không sửa hai chữ ‘Cố tình’, chỉ vào phòng, ngồi phịch vào ghế dành cho bệnh nhân trước bàn làm việc, nhìn xung quanh. Căn phòng rộng rãi, trên chiếc tủ sắt bên trái có treo mấy bộ blouse và ống nghe spirit, trên bàn gọn gàng, ngoài máy tính thì chỉ có ống cắm bút, một hộp card và bộ chén trà, hiển nhiên mới đặt vào chưa lâu.
Uông Doãn đóng cửa lại, chậm chạp ngồi vào vị trí trên bàn làm việc, rồi làm bộ đứng dậy như sực nhớ điều gì, “Uống trà không? Tôi vào phòng lấy nước.”
“Không cần đâu, nói mấy câu rồi đi.” – điếu thuốc lung lay khi gã nói, “Tôi tưởng cậu biết mục đích tôi đến đây rồi.” – nói tới đây, Cừu Tiềm nhìn thẳng Uông Doãn.
Khí thế đủ làm người chột dạ phải cảm thấy áp lực, Uông Doãn lẳng lặng đối diện với Cừu Tiềm mấy giây, làm bộ đẩy gọng kính, rũ mắt xuống, “Cậu đã biết?”
“Ý cậu là bệnh của Bạch Lãng?” – Cừu Tiềm không muốn quanh co, “Tôi biết rồi.”
Uông Doãn cười khổ, “Tôi biết kiểu gì cũng có ngày cậu đến tìm tôi, lịch sử xem tài liệu còn nguyên đấy, muốn xóa cũng không được.”
“Nhưng vì sao?” – Cừu Tiềm hỏi.
“Vì sao cái gì?” – Uông Doãn lảng tránh.
“Vì sao biết mà còn đến thử?” – Cừu Tiềm hỏi thẳng, “Lần trước cậu đến tìm tôi không phải muốn xác nhận xem tôi có biết không còn gì?”
Trong lịch sử xem tài liệu trong máy của Phương Anh Hiệp không chỉ ghi tên người xem, mà còn thể hiện cả thời gian rõ ràng, đó đúng là mấy hôm trước khi Uông Doãn đến tìm gã.
“Tôi không biết Cừ Toàn đã nói với cậu những gì, cậu ta cũng bảo tôi đừng thừa nhận với cậu là tôi nói cho cậu ta,” – Uông Doãn mất tự nhiên xoay người, “Nhưng tôi nghĩ, nếu cậu không biết, thông qua Cừ Toàn cho cậu biết cũng không phải chuyện gì xấu với Bạch Lãng. Ít ra, với căn bệnh này, người bên cạnh chuẩn bị sẵn tâm lý cũng tốt hơn.”
Cừu Tiềm nhìn Uông Doãn chằm chằm, “Cậu có thể nói thẳng cho tôi biết nếu cậu cho rằng nó là cần thiết. Tại sao phải lòng vòng thông qua người khác.”
Uông Doãn cười khổ, “Cừ Toàn muốn tôi giúp cậu ta… tôi có thể ngồi vào vị trí này đều nhờ Cừ Toàn giúp đỡ.”
Cừu Tiềm cười khẩy, “Cứ nói Cừ Toàn muốn cậu giúp, rốt cuộc giúp cái gì, tôi không hiểu ý đồ của các cậu?”
Đến lượt Uông Doãn đáp bằng giọng chắc nịch, “Nếu cậu bảo cậu không biết Cừ Toàn nghĩ gì thì tôi không tin, cả A Thành cũng không tin.”
“Nhưng tất cả đều giả vờ không biết, thế không tốt hơn sao?” – Cừu Tiềm lại cười, “Tôi còn giới thiệu Bạch Lãng cho các cậu để không muốn có hiểu lầm.”
“… Sao tôi lại không muốn thế chứ?” – Uông Doãn đan hai bàn tay, ngập ngừng mở lời, “Nên tôi mới nói cho Cừ Toàn, cũng có đáng ngại gì đâu? Tôi biết, cậu sẽ không vì việc này mà mâu thuẫn với Bạch Lãng, Cừ Toàn có phí lời cũng đâu thay đổi được gì. Mà tôi cũng giúp được Cừ Toàn, trả được ân tình…”
“Cũng giữ được cái ghế này,” – Cừu Tiềm nói nốt.
Uông Doãn hít sâu, gật đầu, “Cậu nói đúng.”
Đến đây, Cừu Tiềm đứng bật dậy, mạnh đến mức làm chiếc ghế lung lay sắp đổ, Uông Doãn sững sờ.
“Có câu lần trước cậu nói rất đúng,” – Cừu Tiềm nhìn từ trên cao xuống, “Mấy năm nay, chúng ta xa lạ hết rồi.”
Uông Doãn xấu hổ, im lặng không phản bác.
“Tôi chưa hề nói là do Cừ Toàn đến gặp tôi vì bệnh của Bạch Lãng,” – gã chờ Uông Doãn hoảng hốt nhìn mình mới nói tiếp, “Cậu ta tìm người làm Bạch Lãng phát bệnh, cậu xem, tôi có nên coi cậu là đồng lõa không?”
Nghe vậy, cả khuôn mặt Uông Doãn chợt tái mét.
“Cậu từ chức, hoặc tôi giúp cậu từ chức, cậu chọn đi.”
Dứt lời, gã để lại Uông Doãn đầy hoảng hốt, chết lặng ghim chặt vào ghế.
***
Nhắc đến chủ mưu phía sau tay huấn luyện viên, Cừu Tiềm phải điều tra mất mấy ngày mới ra. Vì thế, gã dằn lại xúc động muốn ‘xử lý’ tay huấn luyện viên, thậm chí còn bảo Phương Hoa bịa ra một lịch trình không hề có của Bạch Lãng để xin phép đoàn làm phim tạm thời ngưng việc tập luyện một thời gian, không để ai biết Bạch Lãng có xung đột với huấn luyện viên. Dù sao thủ đoạn của gã cũng cao hơn Ngô Thắng Ân lần trước rất nhiều. Huấn luyện viên là do đoàn làm phim mời thật, Cừ Toàn không nhúng tay vào, hắn chỉ tốn không ít tiền biết được huấn luyện viên ham cờ bạc và ra tay vào nhược điểm này mà thôi. Còn người móc nối trực tiếp với ông ta lại qua tầng tầng lớp lớp quan hệ, từ Tề Thiếu Đông đến Bạch Lễ – anh trai của Bạch Lãng. Nếu không phải vì sau Tết, Bạch Lễ thường lảng vảng đến công ty hòng gặp được Bạch Lãng, bị Phương Hoa phát hiện báo cho Cừu Tiềm và bị gã cho người theo dõi, thì có khi đến cả Cừu Tiềm cũng khó mà tìm ra được người giật dây đằng sau Bạch Lễ.
Cừ Toàn lòng vòng như thế không phải không có lý do. Nếu chẳng may việc lão huấn luyện viên bị điều tra cũng ra người móc nối đầu tiên là Bạch Lễ vốn có mâu thuẫn với Bạch Lễ, có động cơ để làm vậy. Nếu hỏi vì sao Bạch Lễ chấp nhận việc này, miễn là hắn chỉ đơn thuần nhờ lão huấn luyện viên dạy cho Bạch Lãng một bài học mà không đề cập gì đến mục đích làm Bạch Lãng phát bệnh, mà thậm chí Bạch Lễ còn không hề biết bệnh tình của Bạch Lãng, như thế không ai có thể khẳng định việc này có phải cố ý giết người hay không. Nếu chỉ đơn giản là dạy một bài học thì chỉ cần người chịu bỏ tiền, Bạch Lễ lại thiếu tiền, đương nhiên sẽ đồng ý. Đằng nào anh tìm người ‘dạy dỗ’ em trai trong quan niệm của người mang tư tưởng cũ cũng chỉ là chuyện gia đình mà thôi.
Nếu Bạch Lễ khai ra người đứng đằng sau thì vẫn còn Tề Thiếu Đông được Cừ Toàn bố trí.
Cừ Toàn kéo Tề Thiếu Đông tham gia vào việc này cũng có nguyên do cả, trước hết để lão huấn luyện viên gây khó dễ cho Bạch Lãng trước, sau đó Tề Thiếu Đông sẽ dùng quan hệ để giải quyết ông ta, như thế hắn ta sẽ ghi được điểm trước mặt Bạch Lãng nếu hắn thực sự hứng thú với anh. Vì thế, người giật dây Bạch Lãng kỳ thật chính là do Tề Thiếu Đông bố trí.
Như thế khi sự việc được phơi bày, dường như không hề có bàn tay của Cừ Toàn tham gia.
Chẳng qua, muốn thực hiện được kế hoạch này, điều kiện tiên quyết phải là khi nhất cử nhất động của Bạch Lãng không bị Cừu Tiềm theo dõi. Trong tình huống bình thường thì còn có thể, nhưng đặt vào mối quan hệ của Bạch Lãng và Cừu Tiềm, việc Cừ Toàn luôn lảng vảng gần Bạch Lãng là không thể thoát khỏi nghi ngờ.
Song dù kế hoạch ban đầu của Cừ Toàn có là gì, Cừu Tiềm cũng không quan tâm, gã chỉ cần xác định người đừng đằng sau tất cả là Cừ Toàn, vậy là đủ.
Bởi thế, sau khi điều tra rõ ràng, gã đến gặp Hồng Ngụ.
Dứt khoát gọn lẹ, Cừu Tiềm báo cho Hồng Ngụ, gã sẽ không giúp Cừ Toàn, muốn xử lý Cừ Toàn thế nào, sau này gã không can thiệp nữa. Chẳng qua nếu Hồng Ngụ không muốn đối đầu với gã thì tốt nhất là đừng giúp Cừ Toàn quá nhiều.
Hồng Ngụ nhìn Cừu Tiềm, đoán ra phần nào hỏi: “Cậu ta động vào vị Bạch tiên sinh kia?”
Cừu Tiềm không đáp, gã đã nói xong những điều muốn nói, đang chuẩn bị ra về.
Hồng Ngụ gọi Cừu Tiềm lại, “Tôi có một đề nghị có thể làm cậu ta không còn suy nghĩ nhiều đến vị Bạch tiên sinh kia nữa, cậu có muốn thử không?”
Cừu Tiềm dừng lại.
Hồng Ngụ cười điềm đạm, đây là vẻ mặt mỗi khi lão ta dùng để đàm phán, “Chỉ cần để Cừ Toàn hiểu rằng, cậu đổi cậu ta để lấy được nhiều lợi ích từ tôi. Cậu thấy thế nào?”
Cừu Tiềm quay lại, bình chân như vại hỏi, “Có gì khác nhau?”
“Sau này cậu ta sẽ an phận đi theo tôi,” – Hồng Ngụ thở dài, “Cũng có thể giảm bớt sự thù địch của cậu ta với Bạch tiên sinh.”
“Cậu ta sẽ tin sao?”
“Chí ít là khi giao dịch, trên miếng bánh thơm ngon vẫn còn con ruồi.” – Hồng Ngụ mỉm cười nhìn Cừu Tiềm.
“… Cho dù có ông, tôi cũng sẽ không để cậu ta thoải mái như bây giờ.” – Cừu Tiềm cảnh cáo.
“Một người què như tôi, không giữ được người quá vĩ đại.” – Hồng Ngụ thản nhiên đáp, “Vừa khéo.”
“Ông cứ nói vậy cho cậu ta biết đi.” – Cừu Tiềm quay đầu lại muốn đi.
Hồng Ngụ níu chân người một lần nữa, “Vậy chúng ta nên bàn đến những lợi ích mà tôi đưa cậu thôi, sao phải vội thế?”
Cừu Tiềm ngoái lại, nhướng mày.
“Muốn bán thì bán thẳng, hay cậu còn tiếc?”
Cừu Tiềm ngẩn ra, cười khẽ, “Tôi đang nghi ngờ không biết cậu ta có thể đáng giá bao nhiêu.”
***
Ngày cuối nằm viện, trước một ngày All Entertainment ngưng toàn bộ các hợp đồng với Cừ Toàn, Cừu Tiềm vào phòng bệnh của Bạch Lãng.
Đang là chiều, Bạch Lãng ngồi trên giường, cầm quyển kịch bản ‘Loạn Phố’ dày cộp. Ánh sáng sau trưa ngả lên chiếc chăn trắng tinh một lớp vàng óng ả, dù không có trang phục đẹp đẽ tôn lên, người trên giưỡng vẫn xinh đẹp gọn gàng.
Cừu Tiềm bước vào phòng, Bạch Lãng gập quyển kịch bản, ngẩng đầu, “Mọi chuyện xong cả chưa?”
“Cũng tàm tạm, mai cho phép em đi làm.” – Cừu Tiềm ngồi vào mép giường.
“Ông huấn luyện viên kia thì sao?” – anh không khỏi lo lắng. Chuyện dì Dương lần trước thành tự sát được đưa lên tivi, anh chỉ lo đi đêm lắm có ngày gặp ma.
Cừu Tiềm híp mắt, “Tạm thời để yên cho lão ta. Anh có kế hoạch khác.”
Theo biện pháp của Hồng Ngụ, tạm thời Cừu Tiềm sẽ không ra tay với lão ta.
Bạch Lãng gật đầu, nhưng vẫn lo lắng nhắc nhở, “Dù sao Cừ Toàn cũng là nhân vật của công chúng, anh nên dùng biện pháp ổn…”
Không muốn Bạch Lãng lải nhải mãi chủ đề chán phèo này, gã cũng miệng chặn luôn lời không cho anh nói dứt. Bạch Lãng đành ngoan ngoãn ngậm mồm, nhắm mắt, phối hợp với gã, hai tay chủ động vòng lên tấm lưng rộng lớn của Cừu Tiễm.
Mấy phút quấn quýt, hơi thở của cả hai đã nóng bỏng, dồn dập.
Cừu Tiềm chủ động dứt ra đầu tiên, kéo ra một tia nước li ti, gã liếm lấy, nghe thấy hơi thở hổn hển của Bạch Lãng, gã mới dừng lại.
Nhưng ngay một giây sau thôi lại là Bạch Lãng chủ động hôn gã.
Hiếm lắm mới được một lần chủ động, để anh có thể dễ dàng xâm nhập, gã thả lỏng, lần thứ hai quấn quýt lấy nhau.
Cho đến khi Cừu Tiềm miễn cưỡng đẩy anh ra, ồm ồm bảo, “Đủ rồi, đừng nghịch.”
“Làm đi.” – Bạch Lãng kéo cổ Cừu Tiềm, phả hơi thở nóng rực lên cằm gã làm gã run lên, nhưng vẫn cố kháng cự.
Bạch Lãng biết Cừu Tiềm kiêng dè điều gì; đây là việc cuối cùng anh muốn giải quyết ở bệnh viện.
“Em không muốn kiềm chế dục vọng. Nếu anh đã quyết, chúng ta chỉ có thể dùng tay.”
“Đừng mơ!” – gã vồ lấy anh.
“Vậy làm đi, bác sĩ ở bên cạnh, tiện thế còn gì?”
“…”
“Chỉ cần mặc quần áo cho em trước khi rung chuông.”
Cừu Tiềm bắt lấy bàn tay đang rờ rẫm mất nết của Bạch Lãng, hít thật sâu.
“Với lại, sau này anh cố gắng thêm chút đi, đừng bắt em vận động nữa.”
“Em, anh bắt em vận động bao giờ!”
…
Trước khi Tiểu Hải tan học trở về phòng bệnh, bên trong đều là những hình ảnh cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Chiều hôm sau, người của Dung gia đến gõ cửa phòng bệnh Bạch Lãng. Đêm đó, Dung lão gia được đưa vào phòng cấp cứu để tiến hành phẫu thuật, vì dùng thuốc kịp thời nên không để lại nhiều di chứng xấu, sau khi phẫu thuật thâu đêm đến sáng, tình trạng của ông đã chuyển biến tốt hơn, hai ngày nữa là có thể ra khỏi phòng cách ly.
Qua chuyện lần này, Dung gia rất biết ơn Bạch Lãng, phần ơn nghĩa này không thể dùng tiền tài để báo đáp, nên thay mặt cả gia đình, Dung Tư Thâm – người nối nghiệp mới của Dung gia, là cháu trai cả của Dung Ái, anh trai của Dung Tư Kỳ trịnh trọng hứa, sau này Bạch Lãng có bất cứ yêu cầu gì, Dung gia sẽ dốc hết sức thực hiện trong khả năng.
Khi Dung Tư Thâm nói lời này, Tiểu Hải và Dung Tán (hôm nay vẫn không phải đến trường) đang ngồi trên sofa trong phòng bệnh chia nhau bánh bao thỏ mà Hồng Hồng mang đến.
***
Lần nằm viện này, yêu cầu giữ bí mật cho Bạch Lãng là mức cao nhất, ngang ngửa với Dung Ái. Ngoài y bác sĩ trực tiếp chữa trị phải có thẻ mới được ra vào khu phòng bệnh đặc biệt, thì những người phục vụ liên quan như đưa thức ăn, dọn dẹp cũng đều phải trải qua các biện pháp bảo mật chặt chẽ.
Vậy nên vào hôm sau, khi Cừu Tiềm đến phòng làm việc của Uông Doãn trong Viện Đại học Y, Uông Doãn vẫn không hề hay biết chuyện Bạch Lãng phải nhập viện đêm qua.
Vừa mở cửa và thấy Cửu Tiềm, Uông Doãn lộ vẻ cẩn thận bất thường, anh ta mỉm cười hỏi, “Ái chà, khách quý, sao hôm nay cậu lại rảnh rỗi đến đây?”
“Có thời gian nói chuyện một chút không?” – Cừu Tiềm ngậm điếu thuốc, thản nhiên hỏi.
Uông Doãn phát hiện Cừu Tiềm đang hút thuốc cũng ngẩn ra một lúc mới mời gã vào phòng.
“Cậu đã cố tình đến đây, sao lại không rảnh được?”
Cừu Tiềm không sửa hai chữ ‘Cố tình’, chỉ vào phòng, ngồi phịch vào ghế dành cho bệnh nhân trước bàn làm việc, nhìn xung quanh. Căn phòng rộng rãi, trên chiếc tủ sắt bên trái có treo mấy bộ blouse và ống nghe spirit, trên bàn gọn gàng, ngoài máy tính thì chỉ có ống cắm bút, một hộp card và bộ chén trà, hiển nhiên mới đặt vào chưa lâu.
Uông Doãn đóng cửa lại, chậm chạp ngồi vào vị trí trên bàn làm việc, rồi làm bộ đứng dậy như sực nhớ điều gì, “Uống trà không? Tôi vào phòng lấy nước.”
“Không cần đâu, nói mấy câu rồi đi.” – điếu thuốc lung lay khi gã nói, “Tôi tưởng cậu biết mục đích tôi đến đây rồi.” – nói tới đây, Cừu Tiềm nhìn thẳng Uông Doãn.
Khí thế đủ làm người chột dạ phải cảm thấy áp lực, Uông Doãn lẳng lặng đối diện với Cừu Tiềm mấy giây, làm bộ đẩy gọng kính, rũ mắt xuống, “Cậu đã biết?”
“Ý cậu là bệnh của Bạch Lãng?” – Cừu Tiềm không muốn quanh co, “Tôi biết rồi.”
Uông Doãn cười khổ, “Tôi biết kiểu gì cũng có ngày cậu đến tìm tôi, lịch sử xem tài liệu còn nguyên đấy, muốn xóa cũng không được.”
“Nhưng vì sao?” – Cừu Tiềm hỏi.
“Vì sao cái gì?” – Uông Doãn lảng tránh.
“Vì sao biết mà còn đến thử?” – Cừu Tiềm hỏi thẳng, “Lần trước cậu đến tìm tôi không phải muốn xác nhận xem tôi có biết không còn gì?”
Trong lịch sử xem tài liệu trong máy của Phương Anh Hiệp không chỉ ghi tên người xem, mà còn thể hiện cả thời gian rõ ràng, đó đúng là mấy hôm trước khi Uông Doãn đến tìm gã.
“Tôi không biết Cừ Toàn đã nói với cậu những gì, cậu ta cũng bảo tôi đừng thừa nhận với cậu là tôi nói cho cậu ta,” – Uông Doãn mất tự nhiên xoay người, “Nhưng tôi nghĩ, nếu cậu không biết, thông qua Cừ Toàn cho cậu biết cũng không phải chuyện gì xấu với Bạch Lãng. Ít ra, với căn bệnh này, người bên cạnh chuẩn bị sẵn tâm lý cũng tốt hơn.”
Cừu Tiềm nhìn Uông Doãn chằm chằm, “Cậu có thể nói thẳng cho tôi biết nếu cậu cho rằng nó là cần thiết. Tại sao phải lòng vòng thông qua người khác.”
Uông Doãn cười khổ, “Cừ Toàn muốn tôi giúp cậu ta… tôi có thể ngồi vào vị trí này đều nhờ Cừ Toàn giúp đỡ.”
Cừu Tiềm cười khẩy, “Cứ nói Cừ Toàn muốn cậu giúp, rốt cuộc giúp cái gì, tôi không hiểu ý đồ của các cậu?”
Đến lượt Uông Doãn đáp bằng giọng chắc nịch, “Nếu cậu bảo cậu không biết Cừ Toàn nghĩ gì thì tôi không tin, cả A Thành cũng không tin.”
“Nhưng tất cả đều giả vờ không biết, thế không tốt hơn sao?” – Cừu Tiềm lại cười, “Tôi còn giới thiệu Bạch Lãng cho các cậu để không muốn có hiểu lầm.”
“… Sao tôi lại không muốn thế chứ?” – Uông Doãn đan hai bàn tay, ngập ngừng mở lời, “Nên tôi mới nói cho Cừ Toàn, cũng có đáng ngại gì đâu? Tôi biết, cậu sẽ không vì việc này mà mâu thuẫn với Bạch Lãng, Cừ Toàn có phí lời cũng đâu thay đổi được gì. Mà tôi cũng giúp được Cừ Toàn, trả được ân tình…”
“Cũng giữ được cái ghế này,” – Cừu Tiềm nói nốt.
Uông Doãn hít sâu, gật đầu, “Cậu nói đúng.”
Đến đây, Cừu Tiềm đứng bật dậy, mạnh đến mức làm chiếc ghế lung lay sắp đổ, Uông Doãn sững sờ.
“Có câu lần trước cậu nói rất đúng,” – Cừu Tiềm nhìn từ trên cao xuống, “Mấy năm nay, chúng ta xa lạ hết rồi.”
Uông Doãn xấu hổ, im lặng không phản bác.
“Tôi chưa hề nói là do Cừ Toàn đến gặp tôi vì bệnh của Bạch Lãng,” – gã chờ Uông Doãn hoảng hốt nhìn mình mới nói tiếp, “Cậu ta tìm người làm Bạch Lãng phát bệnh, cậu xem, tôi có nên coi cậu là đồng lõa không?”
Nghe vậy, cả khuôn mặt Uông Doãn chợt tái mét.
“Cậu từ chức, hoặc tôi giúp cậu từ chức, cậu chọn đi.”
Dứt lời, gã để lại Uông Doãn đầy hoảng hốt, chết lặng ghim chặt vào ghế.
***
Nhắc đến chủ mưu phía sau tay huấn luyện viên, Cừu Tiềm phải điều tra mất mấy ngày mới ra. Vì thế, gã dằn lại xúc động muốn ‘xử lý’ tay huấn luyện viên, thậm chí còn bảo Phương Hoa bịa ra một lịch trình không hề có của Bạch Lãng để xin phép đoàn làm phim tạm thời ngưng việc tập luyện một thời gian, không để ai biết Bạch Lãng có xung đột với huấn luyện viên. Dù sao thủ đoạn của gã cũng cao hơn Ngô Thắng Ân lần trước rất nhiều. Huấn luyện viên là do đoàn làm phim mời thật, Cừ Toàn không nhúng tay vào, hắn chỉ tốn không ít tiền biết được huấn luyện viên ham cờ bạc và ra tay vào nhược điểm này mà thôi. Còn người móc nối trực tiếp với ông ta lại qua tầng tầng lớp lớp quan hệ, từ Tề Thiếu Đông đến Bạch Lễ – anh trai của Bạch Lãng. Nếu không phải vì sau Tết, Bạch Lễ thường lảng vảng đến công ty hòng gặp được Bạch Lãng, bị Phương Hoa phát hiện báo cho Cừu Tiềm và bị gã cho người theo dõi, thì có khi đến cả Cừu Tiềm cũng khó mà tìm ra được người giật dây đằng sau Bạch Lễ.
Cừ Toàn lòng vòng như thế không phải không có lý do. Nếu chẳng may việc lão huấn luyện viên bị điều tra cũng ra người móc nối đầu tiên là Bạch Lễ vốn có mâu thuẫn với Bạch Lễ, có động cơ để làm vậy. Nếu hỏi vì sao Bạch Lễ chấp nhận việc này, miễn là hắn chỉ đơn thuần nhờ lão huấn luyện viên dạy cho Bạch Lãng một bài học mà không đề cập gì đến mục đích làm Bạch Lãng phát bệnh, mà thậm chí Bạch Lễ còn không hề biết bệnh tình của Bạch Lãng, như thế không ai có thể khẳng định việc này có phải cố ý giết người hay không. Nếu chỉ đơn giản là dạy một bài học thì chỉ cần người chịu bỏ tiền, Bạch Lễ lại thiếu tiền, đương nhiên sẽ đồng ý. Đằng nào anh tìm người ‘dạy dỗ’ em trai trong quan niệm của người mang tư tưởng cũ cũng chỉ là chuyện gia đình mà thôi.
Nếu Bạch Lễ khai ra người đứng đằng sau thì vẫn còn Tề Thiếu Đông được Cừ Toàn bố trí.
Cừ Toàn kéo Tề Thiếu Đông tham gia vào việc này cũng có nguyên do cả, trước hết để lão huấn luyện viên gây khó dễ cho Bạch Lãng trước, sau đó Tề Thiếu Đông sẽ dùng quan hệ để giải quyết ông ta, như thế hắn ta sẽ ghi được điểm trước mặt Bạch Lãng nếu hắn thực sự hứng thú với anh. Vì thế, người giật dây Bạch Lãng kỳ thật chính là do Tề Thiếu Đông bố trí.
Như thế khi sự việc được phơi bày, dường như không hề có bàn tay của Cừ Toàn tham gia.
Chẳng qua, muốn thực hiện được kế hoạch này, điều kiện tiên quyết phải là khi nhất cử nhất động của Bạch Lãng không bị Cừu Tiềm theo dõi. Trong tình huống bình thường thì còn có thể, nhưng đặt vào mối quan hệ của Bạch Lãng và Cừu Tiềm, việc Cừ Toàn luôn lảng vảng gần Bạch Lãng là không thể thoát khỏi nghi ngờ.
Song dù kế hoạch ban đầu của Cừ Toàn có là gì, Cừu Tiềm cũng không quan tâm, gã chỉ cần xác định người đừng đằng sau tất cả là Cừ Toàn, vậy là đủ.
Bởi thế, sau khi điều tra rõ ràng, gã đến gặp Hồng Ngụ.
Dứt khoát gọn lẹ, Cừu Tiềm báo cho Hồng Ngụ, gã sẽ không giúp Cừ Toàn, muốn xử lý Cừ Toàn thế nào, sau này gã không can thiệp nữa. Chẳng qua nếu Hồng Ngụ không muốn đối đầu với gã thì tốt nhất là đừng giúp Cừ Toàn quá nhiều.
Hồng Ngụ nhìn Cừu Tiềm, đoán ra phần nào hỏi: “Cậu ta động vào vị Bạch tiên sinh kia?”
Cừu Tiềm không đáp, gã đã nói xong những điều muốn nói, đang chuẩn bị ra về.
Hồng Ngụ gọi Cừu Tiềm lại, “Tôi có một đề nghị có thể làm cậu ta không còn suy nghĩ nhiều đến vị Bạch tiên sinh kia nữa, cậu có muốn thử không?”
Cừu Tiềm dừng lại.
Hồng Ngụ cười điềm đạm, đây là vẻ mặt mỗi khi lão ta dùng để đàm phán, “Chỉ cần để Cừ Toàn hiểu rằng, cậu đổi cậu ta để lấy được nhiều lợi ích từ tôi. Cậu thấy thế nào?”
Cừu Tiềm quay lại, bình chân như vại hỏi, “Có gì khác nhau?”
“Sau này cậu ta sẽ an phận đi theo tôi,” – Hồng Ngụ thở dài, “Cũng có thể giảm bớt sự thù địch của cậu ta với Bạch tiên sinh.”
“Cậu ta sẽ tin sao?”
“Chí ít là khi giao dịch, trên miếng bánh thơm ngon vẫn còn con ruồi.” – Hồng Ngụ mỉm cười nhìn Cừu Tiềm.
“… Cho dù có ông, tôi cũng sẽ không để cậu ta thoải mái như bây giờ.” – Cừu Tiềm cảnh cáo.
“Một người què như tôi, không giữ được người quá vĩ đại.” – Hồng Ngụ thản nhiên đáp, “Vừa khéo.”
“Ông cứ nói vậy cho cậu ta biết đi.” – Cừu Tiềm quay đầu lại muốn đi.
Hồng Ngụ níu chân người một lần nữa, “Vậy chúng ta nên bàn đến những lợi ích mà tôi đưa cậu thôi, sao phải vội thế?”
Cừu Tiềm ngoái lại, nhướng mày.
“Muốn bán thì bán thẳng, hay cậu còn tiếc?”
Cừu Tiềm ngẩn ra, cười khẽ, “Tôi đang nghi ngờ không biết cậu ta có thể đáng giá bao nhiêu.”
***
Ngày cuối nằm viện, trước một ngày All Entertainment ngưng toàn bộ các hợp đồng với Cừ Toàn, Cừu Tiềm vào phòng bệnh của Bạch Lãng.
Đang là chiều, Bạch Lãng ngồi trên giường, cầm quyển kịch bản ‘Loạn Phố’ dày cộp. Ánh sáng sau trưa ngả lên chiếc chăn trắng tinh một lớp vàng óng ả, dù không có trang phục đẹp đẽ tôn lên, người trên giưỡng vẫn xinh đẹp gọn gàng.
Cừu Tiềm bước vào phòng, Bạch Lãng gập quyển kịch bản, ngẩng đầu, “Mọi chuyện xong cả chưa?”
“Cũng tàm tạm, mai cho phép em đi làm.” – Cừu Tiềm ngồi vào mép giường.
“Ông huấn luyện viên kia thì sao?” – anh không khỏi lo lắng. Chuyện dì Dương lần trước thành tự sát được đưa lên tivi, anh chỉ lo đi đêm lắm có ngày gặp ma.
Cừu Tiềm híp mắt, “Tạm thời để yên cho lão ta. Anh có kế hoạch khác.”
Theo biện pháp của Hồng Ngụ, tạm thời Cừu Tiềm sẽ không ra tay với lão ta.
Bạch Lãng gật đầu, nhưng vẫn lo lắng nhắc nhở, “Dù sao Cừ Toàn cũng là nhân vật của công chúng, anh nên dùng biện pháp ổn…”
Không muốn Bạch Lãng lải nhải mãi chủ đề chán phèo này, gã cũng miệng chặn luôn lời không cho anh nói dứt. Bạch Lãng đành ngoan ngoãn ngậm mồm, nhắm mắt, phối hợp với gã, hai tay chủ động vòng lên tấm lưng rộng lớn của Cừu Tiễm.
Mấy phút quấn quýt, hơi thở của cả hai đã nóng bỏng, dồn dập.
Cừu Tiềm chủ động dứt ra đầu tiên, kéo ra một tia nước li ti, gã liếm lấy, nghe thấy hơi thở hổn hển của Bạch Lãng, gã mới dừng lại.
Nhưng ngay một giây sau thôi lại là Bạch Lãng chủ động hôn gã.
Hiếm lắm mới được một lần chủ động, để anh có thể dễ dàng xâm nhập, gã thả lỏng, lần thứ hai quấn quýt lấy nhau.
Cho đến khi Cừu Tiềm miễn cưỡng đẩy anh ra, ồm ồm bảo, “Đủ rồi, đừng nghịch.”
“Làm đi.” – Bạch Lãng kéo cổ Cừu Tiềm, phả hơi thở nóng rực lên cằm gã làm gã run lên, nhưng vẫn cố kháng cự.
Bạch Lãng biết Cừu Tiềm kiêng dè điều gì; đây là việc cuối cùng anh muốn giải quyết ở bệnh viện.
“Em không muốn kiềm chế dục vọng. Nếu anh đã quyết, chúng ta chỉ có thể dùng tay.”
“Đừng mơ!” – gã vồ lấy anh.
“Vậy làm đi, bác sĩ ở bên cạnh, tiện thế còn gì?”
“…”
“Chỉ cần mặc quần áo cho em trước khi rung chuông.”
Cừu Tiềm bắt lấy bàn tay đang rờ rẫm mất nết của Bạch Lãng, hít thật sâu.
“Với lại, sau này anh cố gắng thêm chút đi, đừng bắt em vận động nữa.”
“Em, anh bắt em vận động bao giờ!”
…
Trước khi Tiểu Hải tan học trở về phòng bệnh, bên trong đều là những hình ảnh cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất