Chương 57: ShangriLa
Tiếng nhạc du dương xoa dịu tâm hồn, giai điệu jazz nhẹ nhàng mà không buồn bã.
Được trang hoàng bằng gỗ hồ đào cao cấp kết hợp với những chiếc sofa êm ái và gối ôm cỡ nhỏ, vừa thoải mái tự nhiên như ở nhà lại không kém phần tinh tế sang trọng, nổi bật lên khung cảnh thành phố lấp lánh ánh đèn về đêm bên ngoài cửa sổ, cùng với một góc ban công có thể ra ngoài trời hóng gió ngắm cảnh từ trên cao, đây là phòng rượu đẳng cấp rất được lòng các vị khách vào mỗi tối của câu lạc bộ ‘Shangri-La’.
Lâm Thần Viễn dè dặt đặt menu xuống, đôi mắt hoa đào mở to nhìn ngó xung quanh, cả người nhấp nha nhấp nhổm.
Khang Kiện cũng đang cầm một quyển menu, loại rượu rẻ nhất trong đây có giá hơn 1000 tệ, đến nước khoáng cũng lên đến gần 100 tệ, tuy xót ruột nhưng Khang Kiện vẫn bình tĩnh chọn một loại rượu mắc hơn loại rẻ nhất một chút, sau đó nhìn sang Lâm Thần Viễn đang ngồi đối diện, hỏi, “Em uống gì?”
Lâm Thần Viễn mải nhìn ngang ngó dọc, nghe vậy chỉ lắc đầu, “Anh quyết định là được.”
Khang Kiện cười, lại chọn một ly giống thế, phẩy tay cho bồi bài rời đi, sau đó mới quay ra nói với Lâm Thần Viễn, “Cứ thoải mái thôi, Tiểu Viễn, sau này chúng ta sẽ thường đến đây giết thời giờ.”
Chung quanh là những cuộc nói chuyện thì thầm và tiếng những chiếc ly chạm nhau leng keng rất khẽ, làm Lâm Thần Viễn bất giác hạ giọng thì thầm, “Anh toàn bàn công việc ở đây à, sang trọng quá, em chỉ sợ thành trò cười cho anh thôi.”
Khang Kiện thoải mái dựa vào sofa mềm mại, kéo phẳng tà áo, “Quen dần thôi mà, người vào đây cũng chỉ hơn người ngoài ở cái hầu bao thôi. Nhưng không phải cứ có tiền là vào được đâu, muốn vào phải có người giới thiệu, sau đó xét duyệt danh tính mới được trở thành hội viên, nếu không chỉ có thể dùng thẻ thử nghiệm vào ba lần thôi.”
“Vậy anh là hội viên rồi à? Cừ thật ấy!” – Lâm Thần Viễn nhìn hắn đầy hâm mộ.
“Sắp rồi, đợi Tiểu Từ bảo anh Đông giới thiệu anh gia nhập hội viên, chắc cuối tháng là lấy được thẻ.” – Khang Kiện dự kiến.
“Ồ, thành hội viên thì có ưu đãi gì? Chiết khấu mấy cái loại rượu đắt lè lúc nãy ấy hả?” – Lâm Thần Viễn thấy rõ vẻ đắc ý trong lời lẽ của Khang Kiện, cậu lấy lòng hỏi thêm mấy câu.
Quả nhiên, hắn khoái chí bật cười, “Quan trọng không phải là rượu mà là cơ hội giao tiếp Tiểu Viễn à, chỉ cần quen biết với những người hay đến đây, kiểu gì cũng nghe ngóng được không ít cơ may kiếm tiền, đây mới là thứ có giá trị nhất.” – một trong những lý do Khang Kiện hài lòng với Lâm Thần Viễn chính vì cậu ta mãi mãi là người ngước lên nhìn hắn, mà không phải từ cao nhìn xuống hắn như Lý Sa.
“Ra thế,” – Lâm Thần Viễn gật đầu tiếp thu, nhìn nốt xung quang lần cuối rồi mới nói, “Vậy tối nay có ai quen biết anh không? Có cần ra chào hỏi không?”
Khang Kiện nghe vậy cũng nhìn quanh một vòng, nhận ra mấy nhân vật lần trước được Tiểu Từ dẫn đi làm quen. Nhưng họ đều đang có đối tượng nói chuyện và có vẻ như không nhận ra hắn, Khang Kiện không biết có nên ra chào hỏi hay không. Giờ nghĩ lại, lần trước đều là Tiểu Từ dẫn đi.
Nhìn đám doanh nhân nói cười tự nhiên, Khang Kiện cũng thấp thỏm, lại có Lâm Thần Viễn ngồi cạnh nhìn chăm chăm, hắn không muốn làm việc mình không chắc chắn, đúng lúc bồi bàn mang rượu ra, Khang Kiện bèn lái đi, “Nào, cạn ly đã, dẫn em đến để mở mang tầm mắt, em mới là ngôi sao của đêm nay.”
Lâm Thần Viễn nhoẻn cười, “Cám ơn anh.”
Khang Kiện hài lòng uống một ngụm rượu trước đôi mắt sùng bái và hâm mộ của Lâm Thần Viễn. Song chưa kịp nhấm nháp thưởng thức xem rốt cuộc rượu này có gì đặc biệt mà giá cả lại đắt thế thì bầu không khí yên tĩnh bao quanh bỗng nhiên bị phá vỡ.
Tiếng nói chuyện nho nhỏ ban đầu chợt lớn hơn, một số người đứng dậy đi về phía cửa, dễ dàng xác định được nguồn gốc của sự xáo trộn. Khang Kiện cũng từng gặp tình huống này, điều đó chứng tỏ có người vai vế hơn xuất hiện. Hắn tò mò ngoái ra nhìn.
Từ những tiếng xôn xao “Ô cậu cũng đến à?”, “Sao đã ở đây rồi?”, “Mau lên, chỉ thiếu cậu thôi!” đón chào cho đến khi đám đông vây quanh dần giãn ra, Khang Kiện mới thấy trung tâm của sự xáo trộn là Cừu Tiềm và Bạch Lãng. Trước hai người họ là một người đàn ông trung niên đang tươi cười dẫn đường. Khang Kiện nhận ra người trung niên này, đó là quản lý câu lạc bộ mà Tiểu Từ giới thiệu cho hắn vào lần trước.
Nhưng sự ân cần niềm nở của quản lý hay đám người vây quanh Cừu Tiềm không còn là điều Khang Kiện để ý, trong mắt hắn chỉ có mình Bạch Lãng đang thong thả đi bên cạnh.
Nhân lúc Cừu Tiềm mải đối phó với đám đông, Bạch Lãng hiếu kỳ đánh giá tủ rượu làm từ cây hồ đào trên cao.
Bộ tây trang màu nude đơn giản, hai tay thoải mái cắm trong túi quần, mấy tháng không gặp, Bạch Lãng càng thêm tự tại và phóng khoáng.
Khang Kiện không nhận ra bản thân đã ngây ra như phỗng, hắn chỉ biết trong thâm tâm có một sự mâu thuẫn mãnh liệt, nửa muốn Bạch Lãng nhận ra, nửa lại không muốn Bạch Lãng nhận ra mình.
Đến tận giờ phút này, hắn vẫn không biết rốt cuộc cảm giác của hắn với Bạch Lãng là gì. Hắn ghen tị với vận may của Bạch Lãng, hận với ‘thực tại’ của Bạch Lãng, đồng thời những ham muốn thầm kín với Bạch Lãng cào xé trái tim hắn không hề biến mất, thêm cả sự chột dạ khi bán đứng Bạch Lãng, tất cả những cảm xúc phức tạp ấy bện nhúm nhó vào nhau, dồn nén trong đáy lòng mà hắn không thể bày tỏ, giờ đột nhiên thấy Bạch Lãng, hắn chỉ có thể thở nặng nề.
Cho đến khi tầm mắt của Bạch Lãng lướt qua làm Khang Kiện nín thở.
Nhưng Bạch Lãng làm như không thấy, ánh mắt thản nhiên rời đi chỗ khác.
Đột nhiên Khang Kiện cảm thấy hai luồng lửa nóng xộc lên má, xấu hổ, lúng túng và tức giận như người dành giải thưởng không phải mình, mà bản thân lại đứng lên nhận…
Song hắn vẫn không thể dời mắt khỏi Bạch Lãng.
Lúc này, nghe chừng Cừu Tiềm đã xã giao xong, gã cúi đầu nói với Bạch Lãng mấy câu, rồi vòng tay đỡ lưng anh, đi theo quản lý lên cầu thang cạnh đại sảnh.
Khang kiện biết, phía trên cầu thang là phòng riêng dành cho thượng khách của câu lạc bộ, một không gian không bị quấy rầy và thưởng thức trọn vẹn cảnh đêm của thành phố. Phải là VIP của VIP mới được đãi ngộ.
Khang Kiện cứ trân trân nhìn theo đoàn người lên phòng VIP cho đến khi tiếng Lâm Thần Viễn vang lên quấy rối suy nghĩ hỗn độn của hắn.
“Anh Khang? Anh Khang!! Sao thế anh? Sao cứ ngây ra thế?!”
“Vừa nãy là Bạch Lãng phải không? Không ngờ anh ta cũng đến đây, đi cạnh chắc là giám đốc Cừu rồi, người thật đẹp trai hơn…”
“Trước có mấy người bảo em giống Bạch Lãng đấy, ha ha, nhưng lâu lâu cũng bất tiện lắm, nên em mới muốn đi phẫu thuật…”
Khang Kiện chẳng có lòng dạ nào nghe.
Mấy tiếng sau, tầm mắt hắn thỉnh thoảng lại đảo qua căn phòng bên trên tầng, nhất là mỗi khi có bồi bàn mang đồ vào, mở cánh cửa ngăn trở tầm mắt kia.
Giá rượu đắt đỏ mới nãy còn xót ruột, giờ cũng bị hắn uống tì tì hết ly này đến ly kia, như thể những giọt rượu cay nóng này xuôi xuống dạ dày có thể trấn áp đi nỗi nôn nóng bức bối vô cớ trong hắn.
***
Uống như thế nên khi được Lâm Thần Viễn đỡ dậy, Khang Kiện đã say bí tỉ chẳng biết trời trăng.
Để duy trì sự yên tĩnh cũng như trật tự trong quầy, câu lạc bộ thường sẽ cung cấp phòng qua đêm cho những vị khách say rượu, nửa ép nửa dẫn đưa họ về phòng nghỉ. Nên nửa tiếng sau, Khang Kiện và Lâm Thần Viễn được đưa vào một căn phòng hạng sang, dù chỉ là khách dùng thẻ thử nghiệm.
Lâm Thần Viền vừa đỡ Khang Kiện nằm xuống, nới lỏng quần áo cho hắn, chưa kịp khen câu lạc bộ thật chu đáo thì đã bị Khang Kiện xoay người chồm lên, hai tay hấp tấp lột đồ trên người Lâm Thần Viễn, nghe chừng lại bắt đầu giở thói say rượu.
Lần đầu tiên Lâm Thần Viễn bị Khang Kiện ‘giở trò’ cũng là khi say, thế nên cậu không bất ngờ với phản ứng này của hắn, chỉ có mùi rượu nồng nặc khó chịu và hôm nay cậu không hề say, không muốn làm nên mới đẩy hắn ra, ai ngờ còn bị hắn đè nặng ra giường.
“Ngoan–, đừng nhúc nhích–,” – mắt Khang Kiện đỏ ngầu, mồm miệng méo đi nói không rõ.
“Anh say rồi, ngủ đi—,” – Lâm Thần Viễn đẩy người ra, mới mở miệng nói nửa chừng đã bị Khang Kiện chặn lại.
Nụ hôn thô bạo, đau đớn và mang theo mùi rượu khó ngửi, không hề thoải mái. Lâm Thần Viễn nhăn nhó giãy giũa, muốn dùng tay đẩy đầu hắn ta, nhưng vẫn bị Khang Kiện giữ chặt cằm hôn cắn ngấu nghiến.
“Ôi ô –!!” – Lâm Thần Viễn giãy giụa kịch liệt, gồng mình đẩy ra.
Lần này Khang Kiện say thật sự, không địch lại được sức của Lâm Thần Viễn, bị đẩy hẳn ra, hắn thở ồ ồ, sau đó tức tối tát một cái trời giáng vào má cậu, rít lên, “Bảo ngoan thì nằm im!! Điếc à!”
“Chát”
Lâm Thần Viễn nghiêng cả mặt, ngoài má bị tát, đầu óc cậu cũng thảng thốt.
Dù là lần đầu tiên, vì say nên chẳng thích thú gì, Lâm Thần Viễn cũng không bị đối xử bạo lực như thế. Nhưng giờ nhìn Khang Kiện xem, mắt đỏ ngầu, cánh tay nổi đầy gân guốc ghì chặt cổ tay cậu, Lâm Thần Viễn bỗng thấy sợ, “Anh, anh Khang…”
“Ngoan -” – Khang Kiện khàn đặc dỗ dành, “Xoay người lại, dạng chân ra–”
Lâm Thần Viễn nuốt nước miếng, còn dùng dằng chưa muốn thì đã cảm nhận sức lực sắp bùng nổ của Khang Kiện, cậu thót tim, vội vàng làm theo.
Sau đó là sự thô bạo khôn tả, Lâm Thần Viễn tái nhợt chịu đựng.
Nhưng đó chưa phải điều làm cậu kinh hoàng nhất trong đêm nay.
Điều khiến cậu kinh hãi nhất là khi cảm nhận những đau đớn kịch liệt ấy, cậu lại nghe được những lời khó mà tin.
“… A Lãng, a a, A Lãng…”
***
Khi hai người rời khỏi câu lạc bộ vào hôm sau, Khang Kiện đoán chắc hẳn Lâm Thần Viễn lạnh mặt vì tối hôm qua hắn có phần thô lỗ. Trước những lời dỗ dàng mật ngọt, nội tâm Lâm Thần Viễn vẫn hoảng hốt không yên.
Mấy ngày sau, mỗi lần Khang Kiện muốn lên giường, đều bị Lâm Thần Viễn lấy cớ bị thương để từ chối.
Khang Kiện cũng chiều Lâm Thần Viễn, nghe vậy chỉ dỗ dành tỉ tê. Lúc này, Lâm Thần Viễn dè dặt hỏi, “Anh Khang, anh xem, anh kinh doanh phát đạt mà lại hay đến đây, hay là mua phòng đi anh? Hợp đồng thuê nhà của em sắp hết hạn, mua mới thì chúng mình ở thoải mái hơn.”
“Mua phòng?” – vừa nghe đến chuyện tiền nong, Khang Kiện đã nhíu mày.
“Vâng, chỉ cần căn phòng nhỏ một gian cũng được,” – Lâm Thần Viễn không đòi hỏi nhiều, “Nghĩ mà xem, thuê nhà cũng phải trả tiền, thì lấy tiền đó đi mua phòng trả góp, mỗi tháng trả một ít chả lời hơn à. Giấy tờ nhà đất không tiện ghi tên anh thì có thể lấy tên em trước. Anh vẫn bảo ở đây nặng mùi dầu mỡ từ mấy quán ăn vặt còn gì, chi bằng nhân cơ hội này đổi một nơi thoải mái thoáng mát hơn?”
“Việc này…” – Khang Kiện im lặng, tương đối chần chừ.
Thấy hắn nghĩ mãi vẫn không trả lời, Lâm Thần Viễn rũ mắt che đi cảm xúc, nói, “Không được thì thôi, sắp hết hạn nên em mới hỏi vậy thôi.”
Khang Kiện nghe vậy thì thư giãn hẳn, hắn ôm Lâm Thần Viễn tỉ tê, “Anh thì thấy chỗ này được ấy chứ, mùi vị hơi khó chịu nhưng được cái kín đáo, người cũng đông đúc. Chúng ta cứ ở đây một thời gian, sau này kiếm nhiều tiền hơn tìm chỗ nào tử tế rồi mua một thể.”
Lâm Thần Viễn cười, nhìn nét dịu dàng âu yếm của Khang Kiện, cậu chợt nghĩ, liệu có phải người này cũng lừa vợ hắn như thế hay không.
***
Cũng vào khoảng thời gian này, Cừu Tiềm quyết định nhử Khang Kiện lần cuối.
Thời gian vào cuối tháng, khi Khang Kiện vừa lấy được thẻ hội viên chính thức của ‘Shangri-La’, đang hăm hở cảm ơn và tin tưởng Đông ca triệt để. Lần đó Đông ca hẹn Khang Kiện đến câu lạc bộ hàn huyên, vì đúng lúc có việc gấp đến muộn, một người tên là Tiểu Trần cũng có hẹn với Đông ca mà có mặt ở đó, trong lúc đợi chờ thì bắt chuyện với Khang Kiện.
Ra là Tiểu Trần đến vay tiền Đông ca, (lai lịch của Đông ca, theo như Tiểu Từ giới thiệu thì Đông ca là chủ của một công ty vay nóng rất có thế lực), mục đích là vì hắn đang nhắm đến một công ty bất động sản hoạt động theo hình thức góp vốn trực tiếp; ý là lấy phương thức bán hàng trực tiếp để kêu gọi vốn đầu tư từ quần chúng, sau đó bán lại cho đơn vị khai thác, lấy phần lãi suất chênh lệch, tuy không gấp đôi nhưng chí ít cũng đảm bảo lời ra 30% số vốn đã góp.
Vì quy mô tài chính của hoạt động góp vốn này khá khổng lồ, đối tượng đầu tư cũng từ chục đến trăm triệu. Mức đóng càng cao, lãi suất càng nhiều. Vụ làm ăn nhàn hạ lãi cao này dù có phải vay nóng đi đầu tư cũng vẫn kiếm được kha khá. Mà nghe nói đối tượng đầu tư lần này công ty nhắm tới là một kiến trúc lâu đời có diện tích lớn trên đoạn đường tấc đất tấc vàng, lãi suất có thể nhân đôi, vì thế Tiểu Trần mới vội vàng gom tiền đi đầu tư một phần, càng nhiều càng tốt.
Nghe xong Tiểu Trần nói ngon nói ngọt, Khang Kiện cũng nhấp nhổm khó yên, càng nghe càng có hứng thú, hắn hẹn Tiểu Trần mai đến cùng công ty bất động sản để tìm hiểu thêm về báo cáo vắn tắt dự án.
Trên thực tế, ‘bán hàng trực tiếp’ chính là một loại lừa đảo góp vốn lãi suất cao, cái gọi là hoa hồng từ lãi suất khi đầu tư vào các công ty bất động sản thực tế chính là lãi suất từ tiền của hàng tá người góp vốn. Những dự án đầu tư hiển thị trên sàn giao dịch cũng chỉ để ngụy trang. Suy cho cùng thì làm gì có loại đầu tư nào mà chỉ lãi không lỗ?
Nếu áp vào luật thì hành vi kêu gọi góp vốn của công ty này là phạm pháp, chỉ có điều nó dùng một phương thức khác làm vỏ bọc cùng với lời lãi ở mức độ vừa, lôi kéo những người thiếu hiểu biết nhưng tham lam gia nhập mà thôi. Sao lại nói là lam tham? Bởi rõ ràng việc thu lời trên hình thức này là bất thường, nhưng những kẻ nhắm mắt tin tưởng thì đa phần đều là những thành phần đợi chờ may mắn, chỉ vì vài đồng tiền lãi mà bất chấp mọi thứ.
Đông ca là chủ của công ty cho vay nóng, không thiếu những con bạc tin vào đỏ đen muốn vay tiền để kiếm lời vây quanh. Thế nên chỉ cần cho một cái hẹn, tạo cơ hội cho những kẻ này tiếp xúc với Khang Kiện, sau đó thì đứng xem xem lý trí của Khang Kiện có chống cự nổi sức hấp dẫn từ miếng mồi này không, hay sẽ ném toàn bộ tiền của vào.
Và quả không ngoài dự đoán, Khang Kiện cắn câu.
__________
*Note: Cho những ai không hiểu hình thức lừa đảo này thì có thể lên gg search key “Lừa đảo góp vốn lãi suất cao”
Được trang hoàng bằng gỗ hồ đào cao cấp kết hợp với những chiếc sofa êm ái và gối ôm cỡ nhỏ, vừa thoải mái tự nhiên như ở nhà lại không kém phần tinh tế sang trọng, nổi bật lên khung cảnh thành phố lấp lánh ánh đèn về đêm bên ngoài cửa sổ, cùng với một góc ban công có thể ra ngoài trời hóng gió ngắm cảnh từ trên cao, đây là phòng rượu đẳng cấp rất được lòng các vị khách vào mỗi tối của câu lạc bộ ‘Shangri-La’.
Lâm Thần Viễn dè dặt đặt menu xuống, đôi mắt hoa đào mở to nhìn ngó xung quanh, cả người nhấp nha nhấp nhổm.
Khang Kiện cũng đang cầm một quyển menu, loại rượu rẻ nhất trong đây có giá hơn 1000 tệ, đến nước khoáng cũng lên đến gần 100 tệ, tuy xót ruột nhưng Khang Kiện vẫn bình tĩnh chọn một loại rượu mắc hơn loại rẻ nhất một chút, sau đó nhìn sang Lâm Thần Viễn đang ngồi đối diện, hỏi, “Em uống gì?”
Lâm Thần Viễn mải nhìn ngang ngó dọc, nghe vậy chỉ lắc đầu, “Anh quyết định là được.”
Khang Kiện cười, lại chọn một ly giống thế, phẩy tay cho bồi bài rời đi, sau đó mới quay ra nói với Lâm Thần Viễn, “Cứ thoải mái thôi, Tiểu Viễn, sau này chúng ta sẽ thường đến đây giết thời giờ.”
Chung quanh là những cuộc nói chuyện thì thầm và tiếng những chiếc ly chạm nhau leng keng rất khẽ, làm Lâm Thần Viễn bất giác hạ giọng thì thầm, “Anh toàn bàn công việc ở đây à, sang trọng quá, em chỉ sợ thành trò cười cho anh thôi.”
Khang Kiện thoải mái dựa vào sofa mềm mại, kéo phẳng tà áo, “Quen dần thôi mà, người vào đây cũng chỉ hơn người ngoài ở cái hầu bao thôi. Nhưng không phải cứ có tiền là vào được đâu, muốn vào phải có người giới thiệu, sau đó xét duyệt danh tính mới được trở thành hội viên, nếu không chỉ có thể dùng thẻ thử nghiệm vào ba lần thôi.”
“Vậy anh là hội viên rồi à? Cừ thật ấy!” – Lâm Thần Viễn nhìn hắn đầy hâm mộ.
“Sắp rồi, đợi Tiểu Từ bảo anh Đông giới thiệu anh gia nhập hội viên, chắc cuối tháng là lấy được thẻ.” – Khang Kiện dự kiến.
“Ồ, thành hội viên thì có ưu đãi gì? Chiết khấu mấy cái loại rượu đắt lè lúc nãy ấy hả?” – Lâm Thần Viễn thấy rõ vẻ đắc ý trong lời lẽ của Khang Kiện, cậu lấy lòng hỏi thêm mấy câu.
Quả nhiên, hắn khoái chí bật cười, “Quan trọng không phải là rượu mà là cơ hội giao tiếp Tiểu Viễn à, chỉ cần quen biết với những người hay đến đây, kiểu gì cũng nghe ngóng được không ít cơ may kiếm tiền, đây mới là thứ có giá trị nhất.” – một trong những lý do Khang Kiện hài lòng với Lâm Thần Viễn chính vì cậu ta mãi mãi là người ngước lên nhìn hắn, mà không phải từ cao nhìn xuống hắn như Lý Sa.
“Ra thế,” – Lâm Thần Viễn gật đầu tiếp thu, nhìn nốt xung quang lần cuối rồi mới nói, “Vậy tối nay có ai quen biết anh không? Có cần ra chào hỏi không?”
Khang Kiện nghe vậy cũng nhìn quanh một vòng, nhận ra mấy nhân vật lần trước được Tiểu Từ dẫn đi làm quen. Nhưng họ đều đang có đối tượng nói chuyện và có vẻ như không nhận ra hắn, Khang Kiện không biết có nên ra chào hỏi hay không. Giờ nghĩ lại, lần trước đều là Tiểu Từ dẫn đi.
Nhìn đám doanh nhân nói cười tự nhiên, Khang Kiện cũng thấp thỏm, lại có Lâm Thần Viễn ngồi cạnh nhìn chăm chăm, hắn không muốn làm việc mình không chắc chắn, đúng lúc bồi bàn mang rượu ra, Khang Kiện bèn lái đi, “Nào, cạn ly đã, dẫn em đến để mở mang tầm mắt, em mới là ngôi sao của đêm nay.”
Lâm Thần Viễn nhoẻn cười, “Cám ơn anh.”
Khang Kiện hài lòng uống một ngụm rượu trước đôi mắt sùng bái và hâm mộ của Lâm Thần Viễn. Song chưa kịp nhấm nháp thưởng thức xem rốt cuộc rượu này có gì đặc biệt mà giá cả lại đắt thế thì bầu không khí yên tĩnh bao quanh bỗng nhiên bị phá vỡ.
Tiếng nói chuyện nho nhỏ ban đầu chợt lớn hơn, một số người đứng dậy đi về phía cửa, dễ dàng xác định được nguồn gốc của sự xáo trộn. Khang Kiện cũng từng gặp tình huống này, điều đó chứng tỏ có người vai vế hơn xuất hiện. Hắn tò mò ngoái ra nhìn.
Từ những tiếng xôn xao “Ô cậu cũng đến à?”, “Sao đã ở đây rồi?”, “Mau lên, chỉ thiếu cậu thôi!” đón chào cho đến khi đám đông vây quanh dần giãn ra, Khang Kiện mới thấy trung tâm của sự xáo trộn là Cừu Tiềm và Bạch Lãng. Trước hai người họ là một người đàn ông trung niên đang tươi cười dẫn đường. Khang Kiện nhận ra người trung niên này, đó là quản lý câu lạc bộ mà Tiểu Từ giới thiệu cho hắn vào lần trước.
Nhưng sự ân cần niềm nở của quản lý hay đám người vây quanh Cừu Tiềm không còn là điều Khang Kiện để ý, trong mắt hắn chỉ có mình Bạch Lãng đang thong thả đi bên cạnh.
Nhân lúc Cừu Tiềm mải đối phó với đám đông, Bạch Lãng hiếu kỳ đánh giá tủ rượu làm từ cây hồ đào trên cao.
Bộ tây trang màu nude đơn giản, hai tay thoải mái cắm trong túi quần, mấy tháng không gặp, Bạch Lãng càng thêm tự tại và phóng khoáng.
Khang Kiện không nhận ra bản thân đã ngây ra như phỗng, hắn chỉ biết trong thâm tâm có một sự mâu thuẫn mãnh liệt, nửa muốn Bạch Lãng nhận ra, nửa lại không muốn Bạch Lãng nhận ra mình.
Đến tận giờ phút này, hắn vẫn không biết rốt cuộc cảm giác của hắn với Bạch Lãng là gì. Hắn ghen tị với vận may của Bạch Lãng, hận với ‘thực tại’ của Bạch Lãng, đồng thời những ham muốn thầm kín với Bạch Lãng cào xé trái tim hắn không hề biến mất, thêm cả sự chột dạ khi bán đứng Bạch Lãng, tất cả những cảm xúc phức tạp ấy bện nhúm nhó vào nhau, dồn nén trong đáy lòng mà hắn không thể bày tỏ, giờ đột nhiên thấy Bạch Lãng, hắn chỉ có thể thở nặng nề.
Cho đến khi tầm mắt của Bạch Lãng lướt qua làm Khang Kiện nín thở.
Nhưng Bạch Lãng làm như không thấy, ánh mắt thản nhiên rời đi chỗ khác.
Đột nhiên Khang Kiện cảm thấy hai luồng lửa nóng xộc lên má, xấu hổ, lúng túng và tức giận như người dành giải thưởng không phải mình, mà bản thân lại đứng lên nhận…
Song hắn vẫn không thể dời mắt khỏi Bạch Lãng.
Lúc này, nghe chừng Cừu Tiềm đã xã giao xong, gã cúi đầu nói với Bạch Lãng mấy câu, rồi vòng tay đỡ lưng anh, đi theo quản lý lên cầu thang cạnh đại sảnh.
Khang kiện biết, phía trên cầu thang là phòng riêng dành cho thượng khách của câu lạc bộ, một không gian không bị quấy rầy và thưởng thức trọn vẹn cảnh đêm của thành phố. Phải là VIP của VIP mới được đãi ngộ.
Khang Kiện cứ trân trân nhìn theo đoàn người lên phòng VIP cho đến khi tiếng Lâm Thần Viễn vang lên quấy rối suy nghĩ hỗn độn của hắn.
“Anh Khang? Anh Khang!! Sao thế anh? Sao cứ ngây ra thế?!”
“Vừa nãy là Bạch Lãng phải không? Không ngờ anh ta cũng đến đây, đi cạnh chắc là giám đốc Cừu rồi, người thật đẹp trai hơn…”
“Trước có mấy người bảo em giống Bạch Lãng đấy, ha ha, nhưng lâu lâu cũng bất tiện lắm, nên em mới muốn đi phẫu thuật…”
Khang Kiện chẳng có lòng dạ nào nghe.
Mấy tiếng sau, tầm mắt hắn thỉnh thoảng lại đảo qua căn phòng bên trên tầng, nhất là mỗi khi có bồi bàn mang đồ vào, mở cánh cửa ngăn trở tầm mắt kia.
Giá rượu đắt đỏ mới nãy còn xót ruột, giờ cũng bị hắn uống tì tì hết ly này đến ly kia, như thể những giọt rượu cay nóng này xuôi xuống dạ dày có thể trấn áp đi nỗi nôn nóng bức bối vô cớ trong hắn.
***
Uống như thế nên khi được Lâm Thần Viễn đỡ dậy, Khang Kiện đã say bí tỉ chẳng biết trời trăng.
Để duy trì sự yên tĩnh cũng như trật tự trong quầy, câu lạc bộ thường sẽ cung cấp phòng qua đêm cho những vị khách say rượu, nửa ép nửa dẫn đưa họ về phòng nghỉ. Nên nửa tiếng sau, Khang Kiện và Lâm Thần Viễn được đưa vào một căn phòng hạng sang, dù chỉ là khách dùng thẻ thử nghiệm.
Lâm Thần Viền vừa đỡ Khang Kiện nằm xuống, nới lỏng quần áo cho hắn, chưa kịp khen câu lạc bộ thật chu đáo thì đã bị Khang Kiện xoay người chồm lên, hai tay hấp tấp lột đồ trên người Lâm Thần Viễn, nghe chừng lại bắt đầu giở thói say rượu.
Lần đầu tiên Lâm Thần Viễn bị Khang Kiện ‘giở trò’ cũng là khi say, thế nên cậu không bất ngờ với phản ứng này của hắn, chỉ có mùi rượu nồng nặc khó chịu và hôm nay cậu không hề say, không muốn làm nên mới đẩy hắn ra, ai ngờ còn bị hắn đè nặng ra giường.
“Ngoan–, đừng nhúc nhích–,” – mắt Khang Kiện đỏ ngầu, mồm miệng méo đi nói không rõ.
“Anh say rồi, ngủ đi—,” – Lâm Thần Viễn đẩy người ra, mới mở miệng nói nửa chừng đã bị Khang Kiện chặn lại.
Nụ hôn thô bạo, đau đớn và mang theo mùi rượu khó ngửi, không hề thoải mái. Lâm Thần Viễn nhăn nhó giãy giũa, muốn dùng tay đẩy đầu hắn ta, nhưng vẫn bị Khang Kiện giữ chặt cằm hôn cắn ngấu nghiến.
“Ôi ô –!!” – Lâm Thần Viễn giãy giụa kịch liệt, gồng mình đẩy ra.
Lần này Khang Kiện say thật sự, không địch lại được sức của Lâm Thần Viễn, bị đẩy hẳn ra, hắn thở ồ ồ, sau đó tức tối tát một cái trời giáng vào má cậu, rít lên, “Bảo ngoan thì nằm im!! Điếc à!”
“Chát”
Lâm Thần Viễn nghiêng cả mặt, ngoài má bị tát, đầu óc cậu cũng thảng thốt.
Dù là lần đầu tiên, vì say nên chẳng thích thú gì, Lâm Thần Viễn cũng không bị đối xử bạo lực như thế. Nhưng giờ nhìn Khang Kiện xem, mắt đỏ ngầu, cánh tay nổi đầy gân guốc ghì chặt cổ tay cậu, Lâm Thần Viễn bỗng thấy sợ, “Anh, anh Khang…”
“Ngoan -” – Khang Kiện khàn đặc dỗ dành, “Xoay người lại, dạng chân ra–”
Lâm Thần Viễn nuốt nước miếng, còn dùng dằng chưa muốn thì đã cảm nhận sức lực sắp bùng nổ của Khang Kiện, cậu thót tim, vội vàng làm theo.
Sau đó là sự thô bạo khôn tả, Lâm Thần Viễn tái nhợt chịu đựng.
Nhưng đó chưa phải điều làm cậu kinh hoàng nhất trong đêm nay.
Điều khiến cậu kinh hãi nhất là khi cảm nhận những đau đớn kịch liệt ấy, cậu lại nghe được những lời khó mà tin.
“… A Lãng, a a, A Lãng…”
***
Khi hai người rời khỏi câu lạc bộ vào hôm sau, Khang Kiện đoán chắc hẳn Lâm Thần Viễn lạnh mặt vì tối hôm qua hắn có phần thô lỗ. Trước những lời dỗ dàng mật ngọt, nội tâm Lâm Thần Viễn vẫn hoảng hốt không yên.
Mấy ngày sau, mỗi lần Khang Kiện muốn lên giường, đều bị Lâm Thần Viễn lấy cớ bị thương để từ chối.
Khang Kiện cũng chiều Lâm Thần Viễn, nghe vậy chỉ dỗ dành tỉ tê. Lúc này, Lâm Thần Viễn dè dặt hỏi, “Anh Khang, anh xem, anh kinh doanh phát đạt mà lại hay đến đây, hay là mua phòng đi anh? Hợp đồng thuê nhà của em sắp hết hạn, mua mới thì chúng mình ở thoải mái hơn.”
“Mua phòng?” – vừa nghe đến chuyện tiền nong, Khang Kiện đã nhíu mày.
“Vâng, chỉ cần căn phòng nhỏ một gian cũng được,” – Lâm Thần Viễn không đòi hỏi nhiều, “Nghĩ mà xem, thuê nhà cũng phải trả tiền, thì lấy tiền đó đi mua phòng trả góp, mỗi tháng trả một ít chả lời hơn à. Giấy tờ nhà đất không tiện ghi tên anh thì có thể lấy tên em trước. Anh vẫn bảo ở đây nặng mùi dầu mỡ từ mấy quán ăn vặt còn gì, chi bằng nhân cơ hội này đổi một nơi thoải mái thoáng mát hơn?”
“Việc này…” – Khang Kiện im lặng, tương đối chần chừ.
Thấy hắn nghĩ mãi vẫn không trả lời, Lâm Thần Viễn rũ mắt che đi cảm xúc, nói, “Không được thì thôi, sắp hết hạn nên em mới hỏi vậy thôi.”
Khang Kiện nghe vậy thì thư giãn hẳn, hắn ôm Lâm Thần Viễn tỉ tê, “Anh thì thấy chỗ này được ấy chứ, mùi vị hơi khó chịu nhưng được cái kín đáo, người cũng đông đúc. Chúng ta cứ ở đây một thời gian, sau này kiếm nhiều tiền hơn tìm chỗ nào tử tế rồi mua một thể.”
Lâm Thần Viễn cười, nhìn nét dịu dàng âu yếm của Khang Kiện, cậu chợt nghĩ, liệu có phải người này cũng lừa vợ hắn như thế hay không.
***
Cũng vào khoảng thời gian này, Cừu Tiềm quyết định nhử Khang Kiện lần cuối.
Thời gian vào cuối tháng, khi Khang Kiện vừa lấy được thẻ hội viên chính thức của ‘Shangri-La’, đang hăm hở cảm ơn và tin tưởng Đông ca triệt để. Lần đó Đông ca hẹn Khang Kiện đến câu lạc bộ hàn huyên, vì đúng lúc có việc gấp đến muộn, một người tên là Tiểu Trần cũng có hẹn với Đông ca mà có mặt ở đó, trong lúc đợi chờ thì bắt chuyện với Khang Kiện.
Ra là Tiểu Trần đến vay tiền Đông ca, (lai lịch của Đông ca, theo như Tiểu Từ giới thiệu thì Đông ca là chủ của một công ty vay nóng rất có thế lực), mục đích là vì hắn đang nhắm đến một công ty bất động sản hoạt động theo hình thức góp vốn trực tiếp; ý là lấy phương thức bán hàng trực tiếp để kêu gọi vốn đầu tư từ quần chúng, sau đó bán lại cho đơn vị khai thác, lấy phần lãi suất chênh lệch, tuy không gấp đôi nhưng chí ít cũng đảm bảo lời ra 30% số vốn đã góp.
Vì quy mô tài chính của hoạt động góp vốn này khá khổng lồ, đối tượng đầu tư cũng từ chục đến trăm triệu. Mức đóng càng cao, lãi suất càng nhiều. Vụ làm ăn nhàn hạ lãi cao này dù có phải vay nóng đi đầu tư cũng vẫn kiếm được kha khá. Mà nghe nói đối tượng đầu tư lần này công ty nhắm tới là một kiến trúc lâu đời có diện tích lớn trên đoạn đường tấc đất tấc vàng, lãi suất có thể nhân đôi, vì thế Tiểu Trần mới vội vàng gom tiền đi đầu tư một phần, càng nhiều càng tốt.
Nghe xong Tiểu Trần nói ngon nói ngọt, Khang Kiện cũng nhấp nhổm khó yên, càng nghe càng có hứng thú, hắn hẹn Tiểu Trần mai đến cùng công ty bất động sản để tìm hiểu thêm về báo cáo vắn tắt dự án.
Trên thực tế, ‘bán hàng trực tiếp’ chính là một loại lừa đảo góp vốn lãi suất cao, cái gọi là hoa hồng từ lãi suất khi đầu tư vào các công ty bất động sản thực tế chính là lãi suất từ tiền của hàng tá người góp vốn. Những dự án đầu tư hiển thị trên sàn giao dịch cũng chỉ để ngụy trang. Suy cho cùng thì làm gì có loại đầu tư nào mà chỉ lãi không lỗ?
Nếu áp vào luật thì hành vi kêu gọi góp vốn của công ty này là phạm pháp, chỉ có điều nó dùng một phương thức khác làm vỏ bọc cùng với lời lãi ở mức độ vừa, lôi kéo những người thiếu hiểu biết nhưng tham lam gia nhập mà thôi. Sao lại nói là lam tham? Bởi rõ ràng việc thu lời trên hình thức này là bất thường, nhưng những kẻ nhắm mắt tin tưởng thì đa phần đều là những thành phần đợi chờ may mắn, chỉ vì vài đồng tiền lãi mà bất chấp mọi thứ.
Đông ca là chủ của công ty cho vay nóng, không thiếu những con bạc tin vào đỏ đen muốn vay tiền để kiếm lời vây quanh. Thế nên chỉ cần cho một cái hẹn, tạo cơ hội cho những kẻ này tiếp xúc với Khang Kiện, sau đó thì đứng xem xem lý trí của Khang Kiện có chống cự nổi sức hấp dẫn từ miếng mồi này không, hay sẽ ném toàn bộ tiền của vào.
Và quả không ngoài dự đoán, Khang Kiện cắn câu.
__________
*Note: Cho những ai không hiểu hình thức lừa đảo này thì có thể lên gg search key “Lừa đảo góp vốn lãi suất cao”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất