Chương 58: Đề cử
Đương nhiên Khang Kiện vẫn rất đề phòng, hắn chưa thực sự tin tưởng vào thương vụ đầu tư béo bở này.
Sau khi quen biết ở câu lạc bộ, dễ thấy Tiểu Trần là một người có quan hệ rộng khi hắn ta thoải mái tán gẫu với mấy doanh nhân ở câu lạc bộ, Khang Kiện tin một ít. Sau đó, để an toàn, Khang Kiện lại đến dò hỏi Đông ca về Tiểu Trần, xác định hai người có quen biết nhau, mặc dù Đông ca nói không rõ việc làm ăn của Tiểu Trần lắm, nhưng Tiểu Trần vay và trả rất sòng phẳng, là một vị khách không bao giờ gối nợ nhùng nhằng, Khang Kiện tin thêm một ít.
Tiếp theo, Khang Kiện thử bằng cách chọn một dự án đầu tư nhỏ, rót vào 2 triệu, sau hai tuần, hệt như công ty hứa hẹn, việc thu lãi suất nhanh chóng chấm dứt, 30% rót vào túi Khang Kiện không thiếu một đồng, 2 triệu vốn góp và thêm 600 nghìn lãi, làm hắn nhìn mà đỏ con mắt. Sau đó 3 triệu, 5 triệu, những dự án nhỏ lẻ đều được Khang Kiện thử hết một lượt. Nhìn số tiền lãi không ngừng chuyển vào tài khoản càng củng cố niềm tin của hắn đối với công ty.
Cho đến khi Khang Kiện quyết tâm làm một phi vụ lớn. Và không rõ có phải do đã tiếp xúc với nhiều kẻ tham lam hay không, mà công ty tương đối thấu hiểu tung ra một dự án đầu tư quy mô lớn kèm theo % hoa hồng béo bở, đó cũng chính là dự án kiến trúc cổ trên đoạn đường tấc đất tấc vàng mà Tiểu Trần vẫn nhắc đi nhắc lại bên tai Khang Kiện.
Ưu đãi mà công ty đưa ra lần này là đầu tư càng nhiều, hoa hồng càng cao. Cụ thể, nếu đầu tư từ 30 triệu trở lên, hoa hồng một năm được chia sẽ tăng từ 30% lên 36%; nếu đầu tư trên 50 triệu, hoa hồng chia đều trong năm sẽ tăng từ 40% lên 47%. Lãi suất chia làm 12 kỳ, mỗi tháng đúng hạn thanh toán.
Lãi cao như vậy, đồng nghĩa một năm sau, 30 triệu có thể nhân lên thành 40 triệu; nếu lại đem 40 triệu đi đầu tư, năm thứ hai có thể nhân lên thành 55 triệu, dự án kéo dài trong ba năm, hết năm thứ ba hoàn thành, dự tính giá trị dự án khi đó có thể nhân lên hơn mười lần, dư sức gồng gánh số hoa hồng phải trả cho các cổ đông trong ba năm, khả năng thanh toán không là vấn đề.
Đã gần như tin tưởng hoàn toàn vào công ty bất động sản, Khang Kiện vừa nghe tin thì đứng ngồi không yên. Lại thấy Tiểu Trần góp vào mấy chục triệu, hắn cũng dứt khoát nhảy qua mốc 30 triệu, chọn mốc 50 triệu, như thế tỷ lệ hoa hồng sẽ lên đến 47%, hai năm sau, 50 triệu tiền vốn có thể tăng lên gấp đôi, lên đến gần 100 triệu!!
Vì viễn cảnh tươi sáng ấy, mà trong tay hiện chỉ có 20 triệu, Khang Kiện bắt đầu chạy vạy đi vay khắp nơi. Nhưng với 20 triệu, muốn vay ngân hàng 20 triệu nữa là không thể, dù sao đây cũng là tiền mặt mà không phải tài sản thế chấp.
Con đường chính thống không được thì còn phi chính thống. Ban đầu Khang Kiện nhớ đến Đông ca mà Tiểu Từ giới thiệu, nhưng đúng lúc quan trọng này Đông ca lại xuất ngoại công tác, Khang Kiện bèn hỏi Tiểu Trần chỗ khác thì tìm được một người cũng mở công ty hỗ trợ tài chính, tuy lãi suất cao hơn ngân hàng bảy tám lần, nhưng so với 47% hoa hồng lãi suất hồi lại thì không thấm vào đâu.
Thế là với 50 triệu trên tay, Khang Kiện hăm hở rót tiền vào công ty bất động sản.
Ngay khi nhận được tin tức, Cừu Tiềm lập tức gọi điện thông báo cho thuộc hạ có thể ‘lật bài’. Cái gọi là ‘lật bài’ chính là nặc danh tố giác công ty có hành vi làm ăn phi pháp với cảnh sát.
Dù sao với những người dân thường, hình thức gọi vốn của công ty này không có gì lạ thường, nhưng với những người sáng suốt và hiểu biết thì dễ dàng nhận ra hoạt động của công ty là trái với quy tắc tài chính. Chỉ cần cảnh sát vào cuộc, chủ mưu có bị định tội hay không vẫn cần thời gian điều tra, nhưng chắc chắn động thái đầu tiên họ làm sẽ là đóng băng tài chính của công ty, như thế đã đủ giáng cho Khang Kiện một đòn. Hơn nữa, sau ba, năm năm điều tra, số tiền đã ném vào công ty chưa chắc đã có thể trở lại, bởi nếu có nhiều người bị hại, tài sản của công ty sẽ được lấy ra chia đều để bồi thường.
Nói cách khác, sau cuộc điện thoại này của Cừu Tiềm, 50 triệu của Khang Kiện xem như vứt xuống biển.
Chuyện này, không lâu sau Khang Kiện mới biết.
***
Lúc mà Khang Kiện bước từng bước vào đáy sâu tuyệt vọng, thì ‘Chung Điểm’ cũng hoàn tất hành trình ra rạp, tổng doanh thu phòng vé thu được 630 triệu. Với ‘Chung Điểm’ không chiêu trò, không quảng bá, chỉ lấy nội dung và đề tài mà có thể vượt qua ‘Kim ngọc kỳ ngoại’ lấy giải trí làm chủ đạo thì phải thừa nhận rằng, bộ phim chính là một siêu phẩm trong nước từ mấy năm trở lại đây.
Đạo diễn Hứa Nghiên mừng rơi nước mắt, trước khi quay bộ phim, bà đã chuẩn bị sẵn tâm lý phải bồi lỗ nên lấy tiền túi ra đỡ đi phần nào thâm thụt sau khi bộ phim công chiếu. Song chính vì thế mà bà kiếm về một khoản kha khá, càng đừng nói đến những chủ đầu tư cười không thấy mặt trời, chỉ thiếu nước tung Bạch Lãng lên giời.
Tại sao là Bạch Lãng ư? Thì vì chính đạo diễn Hứa Nghiên đã cảm động bày tỏ ngay sau ngày đóng máy, rằng nội dung bộ phim ngoài bản thân bà từng trải qua thì cũng nhờ Bạch Lãng đã thể hiện trọn vẹn tâm trạng đau khổ và dày vò cho những người là thân nhân của người bệnh, nhờ thế mới có thể biểu hiện chân thật và cảm động như vậy.
Cừu Tiềm nghe được điều này muộn hơn, biết được Bạch Lãng bị trầm cảm trong khi quay là vì rơi vào tâm trạng ba năm trước khi tính mạng gã đang ngàn cân treo sợi tóc, gã suýt nữa, suýt thì… cũng chỉ suýt thì mà thôi, vì đời nào gã nỡ tổn thương Bạch Lãng dù chỉ là một cọng lông, cuối cùng chỉ còn nước chộp lấy người hết cắn, xoa, vân vê, vần vò như muốn nuốt người ta vào tâm khảm.
Nên trước mặt Cừu Tiềm, Bạch Lãng càng phải đóng vai bé ngoan dễ dạy.
Hai tháng sau, trong danh sách đề cử nam diễn viên xuất sắc nhất cho liên hoan phim sắp tới, cái tên Bạch Lãng lại xuất hiện lần thứ hai, lời mời từ các tiết mục, chương trình, họp báo lại tới tấp như tuyết rơi mùa đông, nhưng xét thấy khuôn mặt của Cừu Tiềm sắp đen như nhọ nồi thì Bạch Lãng quyết tâm đẩy hết cho Phương Hoa xử lý. Mà Phương Hoa thì phải nghe lời Cừu Tiềm, còn xử lý thế nào được nữa? Chỉ đành cười khổ từ chối khéo những cơ hội tuyên truyền mà với người khác có mơ cũng chẳng được.
Trên phương diện này, nghe thì có vẻ Cừu Tiềm quản lý Bạch Lãng quá chặt, thế nhưng thực tế vì Bạch Lãng sẵn lòng cho gã quản lý thôi. Bởi đến khi Bạch Lãng thực sự muốn, thì cuối cùng người nhượng bộ vẫn là Cừu Tiềm.
Bằng chứng cụ thể chính là công việc làm người đại diện mà Dung Hàng mới liên hệ.
Về công việc làm đại diện thương hiệu cho Dung Hàng, thực chất Bạch Lãng đã cho Dung Hàng leo cây trong ba năm. Nhắc để nhớ, vào thời điểm Bạch Lãng comeout ba năm trước, vì để ủng hộ Bạch Lãng, Dung Hàng đã ký hợp đồng đại diện năm năm với anh, nhưng không lâu sau đó Cừu Tiềm gặp tai nạn, Bạch Lãng bỏ lại hết mọi thứ bay ra nước ngoài, thế nên hợp đồng đại diện của Dung Hàng cũng để không đến bây giờ.
Việc chậm trễ về tình về lý này, Dung gia không có ý kiến gì.
Sau khi Bạch Lãng trở về, hợp đồng tuy vẫn còn hiệu lực, nhưng có làm theo hay không lại thành vấn đề nan giải. Dù sao trong ba năm vắng bóng Bạch Lãng, nhất định Dung Hàng đã phải tìm và bổ sung người phát ngôn mới, không cứ phải là Bạch Lãng. Trong những tình huống thế này, hủy bỏ hay tiếp tục hợp đồng hoàn toàn do Dung Hàng quyết định.
Vậy nên khi nhận được câu hỏi có thể tiếp tục thực hiện hợp đồng làm gương mặt đại diện cho Dung Hàng trong thời gian còn hiệu lực hay không, Bạch Lãng có câu trả lời ngay.
“Em nói gì cơ?” – Cừu Tiềm đang ăn mì đột nhiên khựng lại, mặt đã sa sầm đi.
Muốn khiêu chiến tầng phòng thủ của Cừu Tiềm, Bạch Lãng luôn có khuynh hướng chọn lúc đang ăn.
“Hợp đồng đại diện cho Dung Hàng năm đó là em nhờ người ta đóng băng ba năm. Giờ họ hỏi, em xem qua tư liệu thấy cũng chỉ quay quảng cáo ngắn và công tác cố định hàng tháng, không vất vả gì…” – chưa nói xong, Bạch Lãng đã quay sang nhắc nhở Tiểu Hải đang hút mì sồn sột, “Tiểu Hải, ăn chậm lại con, nhai từ từ mới tốt cho tiêu hóa.”
Tiểu Hải nghe vậy, chỉ ngước hai con mắt tròn đen nhánh ra khỏi bát, nhìn đông nhìn tây rồi thì cắm gằm mặt vào bát, tốc độ hút mì nhanh hơn trước. Đúng thôi, cứ nom mặt Cừu Tiềm xem, đánh nhanh diệt gọn bây giờ mới tốt cho tiêu hóa.
Tối nay Bạch Lãng nấu mì ngao rau cải, nước là nước hầm xương, ngao ngậy ngậy, cau rải hơi đăng đắng, cùng với thật nhiều hành hoa, hương vị tươi ngon nhưng thanh dịu và không ngấy, làm cha con Cừu Tiềm chén đến hai bát lận.
Quả nhiên, Cừu Tiềm thô lỗ đặt bát “Cạch” xuống bàn, “Em đã đồng ý công việc trong nửa năm tới đều nghe anh.”
“Đương nhiên, em nghe anh.” – Bạch Lãng cười trấn an, “Nên em mới đang hỏi ý kiến anh. Chúng ta có thể được như ngày hôm nay đều nhờ Dung gia ủng hộ, cả chuyện comeout hay khi anh bị tai nạn. Có thể báo đáp ân tình của Dung gia, kể cả phí làm người đại diện cũng không nên lấy, anh thấy sao?”
Cừu Tiềm nheo mắt, thả mình vào bẫy của Bạch Lãng, “Tiền nong anh không ý kiến, nhưng đợi em khỏe hơn đã.”
Bạch Lãng thở dài, thành thật nhận lỗi, “Em xin lỗi vì đã khiến anh lo lắng thời gian qua. Biết thế em đã để đội y tế đi theo, em chỉ không ngờ lại ảnh hưởng đến cảm xúc như vậy.”
“Nên sau này phải nghe anh,” – Cừu Tiềm lại bê bát lên ăn tiếp, tỏ vẻ cuộc thảo luận đến đây là kết thúc.
Bạch Lãng cũng gật đầu, “Vầng, khi nào quay quảng cảo, em nhất định sẽ để họ theo.”
Cừu Tiềm lại đặt bát “Cạch” xuống lần hai, mặt mũi đen nhẻm, “Em vẫn cố chấp vậy?”
Bạch Lãng mỉm cười đầy băn khoăn, “… Thực ra, khi Nhị Hồng cho em biết anh xảy ra chuyện, Cừu gia rối ren, phi cơ của Cừu gia lại bị trục trặc, chúng em đợi ở sân bay, giày vò từng giây một, cũng nhờ Dung gia bố trí nên chúng em mới có thể đến cạnh anh sớm nhất có thể.”
Nói tới đây, Tiểu Hải cũng buông bát, khuôn mặt con con rối rắm.
Bạch Lãng xoa đầu nó, “Nên chúng ta phải nhớ công ơn của người khác, phải không nào?”
“Vâng!” – Tiểu Hải gật đầu thật mạnh, nó nhảy xuống ghế, nhào vào lòng anh để anh ôm, mỗi khi nhớ lại quãng thời gian đen tối đó là Tiểu Hải lại cần an ủi, “Con cũng sẽ thật tốt với A Tán!”
Bạch Lãng hôn nhẹ lên trán Tiểu Hải, giây sau, đổi lại anh và Tiểu Hải bị Cừu Tiềm ôm chặt.
“Là anh nợ cả hai, anh sẽ cố gắng bù đắp,” – giọng gã đượm theo nét buồn vang lên.
“Không phải nợ,” – anh dựa vào lòng gã, “Là để quý trọng và biết ơn hơn.”
Cừu Tiềm xúc động, siết chặt vòng tay.
Và đương nhiên, công việc của Dung Hàng, cuối cùng Bạch Lãng cũng được cấp phép.
***
Ngoài ra còn có một tiết mục bên lề, hôm sau Tiểu Hải đến trường, cu cậu nhảy bổ ra hết ôm lại vỗ Dung Tán chẳng đầu chẳng đuôi.
“A Tán, cậu muốn gì cứ nói với tớ, tớ sẽ thật tốt thật tốt với cậu.”
Dung Tán chớp đôi mắt xinh xắn, cũng ôm Tiểu Hải, rất tự nhiên đáp, “Ừ, hứa rồi đấy.”
Tiểu Hải gật đầu cái rụp, hồn nhiên bán thân mà chả hay biết gì.
Sau khi quen biết ở câu lạc bộ, dễ thấy Tiểu Trần là một người có quan hệ rộng khi hắn ta thoải mái tán gẫu với mấy doanh nhân ở câu lạc bộ, Khang Kiện tin một ít. Sau đó, để an toàn, Khang Kiện lại đến dò hỏi Đông ca về Tiểu Trần, xác định hai người có quen biết nhau, mặc dù Đông ca nói không rõ việc làm ăn của Tiểu Trần lắm, nhưng Tiểu Trần vay và trả rất sòng phẳng, là một vị khách không bao giờ gối nợ nhùng nhằng, Khang Kiện tin thêm một ít.
Tiếp theo, Khang Kiện thử bằng cách chọn một dự án đầu tư nhỏ, rót vào 2 triệu, sau hai tuần, hệt như công ty hứa hẹn, việc thu lãi suất nhanh chóng chấm dứt, 30% rót vào túi Khang Kiện không thiếu một đồng, 2 triệu vốn góp và thêm 600 nghìn lãi, làm hắn nhìn mà đỏ con mắt. Sau đó 3 triệu, 5 triệu, những dự án nhỏ lẻ đều được Khang Kiện thử hết một lượt. Nhìn số tiền lãi không ngừng chuyển vào tài khoản càng củng cố niềm tin của hắn đối với công ty.
Cho đến khi Khang Kiện quyết tâm làm một phi vụ lớn. Và không rõ có phải do đã tiếp xúc với nhiều kẻ tham lam hay không, mà công ty tương đối thấu hiểu tung ra một dự án đầu tư quy mô lớn kèm theo % hoa hồng béo bở, đó cũng chính là dự án kiến trúc cổ trên đoạn đường tấc đất tấc vàng mà Tiểu Trần vẫn nhắc đi nhắc lại bên tai Khang Kiện.
Ưu đãi mà công ty đưa ra lần này là đầu tư càng nhiều, hoa hồng càng cao. Cụ thể, nếu đầu tư từ 30 triệu trở lên, hoa hồng một năm được chia sẽ tăng từ 30% lên 36%; nếu đầu tư trên 50 triệu, hoa hồng chia đều trong năm sẽ tăng từ 40% lên 47%. Lãi suất chia làm 12 kỳ, mỗi tháng đúng hạn thanh toán.
Lãi cao như vậy, đồng nghĩa một năm sau, 30 triệu có thể nhân lên thành 40 triệu; nếu lại đem 40 triệu đi đầu tư, năm thứ hai có thể nhân lên thành 55 triệu, dự án kéo dài trong ba năm, hết năm thứ ba hoàn thành, dự tính giá trị dự án khi đó có thể nhân lên hơn mười lần, dư sức gồng gánh số hoa hồng phải trả cho các cổ đông trong ba năm, khả năng thanh toán không là vấn đề.
Đã gần như tin tưởng hoàn toàn vào công ty bất động sản, Khang Kiện vừa nghe tin thì đứng ngồi không yên. Lại thấy Tiểu Trần góp vào mấy chục triệu, hắn cũng dứt khoát nhảy qua mốc 30 triệu, chọn mốc 50 triệu, như thế tỷ lệ hoa hồng sẽ lên đến 47%, hai năm sau, 50 triệu tiền vốn có thể tăng lên gấp đôi, lên đến gần 100 triệu!!
Vì viễn cảnh tươi sáng ấy, mà trong tay hiện chỉ có 20 triệu, Khang Kiện bắt đầu chạy vạy đi vay khắp nơi. Nhưng với 20 triệu, muốn vay ngân hàng 20 triệu nữa là không thể, dù sao đây cũng là tiền mặt mà không phải tài sản thế chấp.
Con đường chính thống không được thì còn phi chính thống. Ban đầu Khang Kiện nhớ đến Đông ca mà Tiểu Từ giới thiệu, nhưng đúng lúc quan trọng này Đông ca lại xuất ngoại công tác, Khang Kiện bèn hỏi Tiểu Trần chỗ khác thì tìm được một người cũng mở công ty hỗ trợ tài chính, tuy lãi suất cao hơn ngân hàng bảy tám lần, nhưng so với 47% hoa hồng lãi suất hồi lại thì không thấm vào đâu.
Thế là với 50 triệu trên tay, Khang Kiện hăm hở rót tiền vào công ty bất động sản.
Ngay khi nhận được tin tức, Cừu Tiềm lập tức gọi điện thông báo cho thuộc hạ có thể ‘lật bài’. Cái gọi là ‘lật bài’ chính là nặc danh tố giác công ty có hành vi làm ăn phi pháp với cảnh sát.
Dù sao với những người dân thường, hình thức gọi vốn của công ty này không có gì lạ thường, nhưng với những người sáng suốt và hiểu biết thì dễ dàng nhận ra hoạt động của công ty là trái với quy tắc tài chính. Chỉ cần cảnh sát vào cuộc, chủ mưu có bị định tội hay không vẫn cần thời gian điều tra, nhưng chắc chắn động thái đầu tiên họ làm sẽ là đóng băng tài chính của công ty, như thế đã đủ giáng cho Khang Kiện một đòn. Hơn nữa, sau ba, năm năm điều tra, số tiền đã ném vào công ty chưa chắc đã có thể trở lại, bởi nếu có nhiều người bị hại, tài sản của công ty sẽ được lấy ra chia đều để bồi thường.
Nói cách khác, sau cuộc điện thoại này của Cừu Tiềm, 50 triệu của Khang Kiện xem như vứt xuống biển.
Chuyện này, không lâu sau Khang Kiện mới biết.
***
Lúc mà Khang Kiện bước từng bước vào đáy sâu tuyệt vọng, thì ‘Chung Điểm’ cũng hoàn tất hành trình ra rạp, tổng doanh thu phòng vé thu được 630 triệu. Với ‘Chung Điểm’ không chiêu trò, không quảng bá, chỉ lấy nội dung và đề tài mà có thể vượt qua ‘Kim ngọc kỳ ngoại’ lấy giải trí làm chủ đạo thì phải thừa nhận rằng, bộ phim chính là một siêu phẩm trong nước từ mấy năm trở lại đây.
Đạo diễn Hứa Nghiên mừng rơi nước mắt, trước khi quay bộ phim, bà đã chuẩn bị sẵn tâm lý phải bồi lỗ nên lấy tiền túi ra đỡ đi phần nào thâm thụt sau khi bộ phim công chiếu. Song chính vì thế mà bà kiếm về một khoản kha khá, càng đừng nói đến những chủ đầu tư cười không thấy mặt trời, chỉ thiếu nước tung Bạch Lãng lên giời.
Tại sao là Bạch Lãng ư? Thì vì chính đạo diễn Hứa Nghiên đã cảm động bày tỏ ngay sau ngày đóng máy, rằng nội dung bộ phim ngoài bản thân bà từng trải qua thì cũng nhờ Bạch Lãng đã thể hiện trọn vẹn tâm trạng đau khổ và dày vò cho những người là thân nhân của người bệnh, nhờ thế mới có thể biểu hiện chân thật và cảm động như vậy.
Cừu Tiềm nghe được điều này muộn hơn, biết được Bạch Lãng bị trầm cảm trong khi quay là vì rơi vào tâm trạng ba năm trước khi tính mạng gã đang ngàn cân treo sợi tóc, gã suýt nữa, suýt thì… cũng chỉ suýt thì mà thôi, vì đời nào gã nỡ tổn thương Bạch Lãng dù chỉ là một cọng lông, cuối cùng chỉ còn nước chộp lấy người hết cắn, xoa, vân vê, vần vò như muốn nuốt người ta vào tâm khảm.
Nên trước mặt Cừu Tiềm, Bạch Lãng càng phải đóng vai bé ngoan dễ dạy.
Hai tháng sau, trong danh sách đề cử nam diễn viên xuất sắc nhất cho liên hoan phim sắp tới, cái tên Bạch Lãng lại xuất hiện lần thứ hai, lời mời từ các tiết mục, chương trình, họp báo lại tới tấp như tuyết rơi mùa đông, nhưng xét thấy khuôn mặt của Cừu Tiềm sắp đen như nhọ nồi thì Bạch Lãng quyết tâm đẩy hết cho Phương Hoa xử lý. Mà Phương Hoa thì phải nghe lời Cừu Tiềm, còn xử lý thế nào được nữa? Chỉ đành cười khổ từ chối khéo những cơ hội tuyên truyền mà với người khác có mơ cũng chẳng được.
Trên phương diện này, nghe thì có vẻ Cừu Tiềm quản lý Bạch Lãng quá chặt, thế nhưng thực tế vì Bạch Lãng sẵn lòng cho gã quản lý thôi. Bởi đến khi Bạch Lãng thực sự muốn, thì cuối cùng người nhượng bộ vẫn là Cừu Tiềm.
Bằng chứng cụ thể chính là công việc làm người đại diện mà Dung Hàng mới liên hệ.
Về công việc làm đại diện thương hiệu cho Dung Hàng, thực chất Bạch Lãng đã cho Dung Hàng leo cây trong ba năm. Nhắc để nhớ, vào thời điểm Bạch Lãng comeout ba năm trước, vì để ủng hộ Bạch Lãng, Dung Hàng đã ký hợp đồng đại diện năm năm với anh, nhưng không lâu sau đó Cừu Tiềm gặp tai nạn, Bạch Lãng bỏ lại hết mọi thứ bay ra nước ngoài, thế nên hợp đồng đại diện của Dung Hàng cũng để không đến bây giờ.
Việc chậm trễ về tình về lý này, Dung gia không có ý kiến gì.
Sau khi Bạch Lãng trở về, hợp đồng tuy vẫn còn hiệu lực, nhưng có làm theo hay không lại thành vấn đề nan giải. Dù sao trong ba năm vắng bóng Bạch Lãng, nhất định Dung Hàng đã phải tìm và bổ sung người phát ngôn mới, không cứ phải là Bạch Lãng. Trong những tình huống thế này, hủy bỏ hay tiếp tục hợp đồng hoàn toàn do Dung Hàng quyết định.
Vậy nên khi nhận được câu hỏi có thể tiếp tục thực hiện hợp đồng làm gương mặt đại diện cho Dung Hàng trong thời gian còn hiệu lực hay không, Bạch Lãng có câu trả lời ngay.
“Em nói gì cơ?” – Cừu Tiềm đang ăn mì đột nhiên khựng lại, mặt đã sa sầm đi.
Muốn khiêu chiến tầng phòng thủ của Cừu Tiềm, Bạch Lãng luôn có khuynh hướng chọn lúc đang ăn.
“Hợp đồng đại diện cho Dung Hàng năm đó là em nhờ người ta đóng băng ba năm. Giờ họ hỏi, em xem qua tư liệu thấy cũng chỉ quay quảng cáo ngắn và công tác cố định hàng tháng, không vất vả gì…” – chưa nói xong, Bạch Lãng đã quay sang nhắc nhở Tiểu Hải đang hút mì sồn sột, “Tiểu Hải, ăn chậm lại con, nhai từ từ mới tốt cho tiêu hóa.”
Tiểu Hải nghe vậy, chỉ ngước hai con mắt tròn đen nhánh ra khỏi bát, nhìn đông nhìn tây rồi thì cắm gằm mặt vào bát, tốc độ hút mì nhanh hơn trước. Đúng thôi, cứ nom mặt Cừu Tiềm xem, đánh nhanh diệt gọn bây giờ mới tốt cho tiêu hóa.
Tối nay Bạch Lãng nấu mì ngao rau cải, nước là nước hầm xương, ngao ngậy ngậy, cau rải hơi đăng đắng, cùng với thật nhiều hành hoa, hương vị tươi ngon nhưng thanh dịu và không ngấy, làm cha con Cừu Tiềm chén đến hai bát lận.
Quả nhiên, Cừu Tiềm thô lỗ đặt bát “Cạch” xuống bàn, “Em đã đồng ý công việc trong nửa năm tới đều nghe anh.”
“Đương nhiên, em nghe anh.” – Bạch Lãng cười trấn an, “Nên em mới đang hỏi ý kiến anh. Chúng ta có thể được như ngày hôm nay đều nhờ Dung gia ủng hộ, cả chuyện comeout hay khi anh bị tai nạn. Có thể báo đáp ân tình của Dung gia, kể cả phí làm người đại diện cũng không nên lấy, anh thấy sao?”
Cừu Tiềm nheo mắt, thả mình vào bẫy của Bạch Lãng, “Tiền nong anh không ý kiến, nhưng đợi em khỏe hơn đã.”
Bạch Lãng thở dài, thành thật nhận lỗi, “Em xin lỗi vì đã khiến anh lo lắng thời gian qua. Biết thế em đã để đội y tế đi theo, em chỉ không ngờ lại ảnh hưởng đến cảm xúc như vậy.”
“Nên sau này phải nghe anh,” – Cừu Tiềm lại bê bát lên ăn tiếp, tỏ vẻ cuộc thảo luận đến đây là kết thúc.
Bạch Lãng cũng gật đầu, “Vầng, khi nào quay quảng cảo, em nhất định sẽ để họ theo.”
Cừu Tiềm lại đặt bát “Cạch” xuống lần hai, mặt mũi đen nhẻm, “Em vẫn cố chấp vậy?”
Bạch Lãng mỉm cười đầy băn khoăn, “… Thực ra, khi Nhị Hồng cho em biết anh xảy ra chuyện, Cừu gia rối ren, phi cơ của Cừu gia lại bị trục trặc, chúng em đợi ở sân bay, giày vò từng giây một, cũng nhờ Dung gia bố trí nên chúng em mới có thể đến cạnh anh sớm nhất có thể.”
Nói tới đây, Tiểu Hải cũng buông bát, khuôn mặt con con rối rắm.
Bạch Lãng xoa đầu nó, “Nên chúng ta phải nhớ công ơn của người khác, phải không nào?”
“Vâng!” – Tiểu Hải gật đầu thật mạnh, nó nhảy xuống ghế, nhào vào lòng anh để anh ôm, mỗi khi nhớ lại quãng thời gian đen tối đó là Tiểu Hải lại cần an ủi, “Con cũng sẽ thật tốt với A Tán!”
Bạch Lãng hôn nhẹ lên trán Tiểu Hải, giây sau, đổi lại anh và Tiểu Hải bị Cừu Tiềm ôm chặt.
“Là anh nợ cả hai, anh sẽ cố gắng bù đắp,” – giọng gã đượm theo nét buồn vang lên.
“Không phải nợ,” – anh dựa vào lòng gã, “Là để quý trọng và biết ơn hơn.”
Cừu Tiềm xúc động, siết chặt vòng tay.
Và đương nhiên, công việc của Dung Hàng, cuối cùng Bạch Lãng cũng được cấp phép.
***
Ngoài ra còn có một tiết mục bên lề, hôm sau Tiểu Hải đến trường, cu cậu nhảy bổ ra hết ôm lại vỗ Dung Tán chẳng đầu chẳng đuôi.
“A Tán, cậu muốn gì cứ nói với tớ, tớ sẽ thật tốt thật tốt với cậu.”
Dung Tán chớp đôi mắt xinh xắn, cũng ôm Tiểu Hải, rất tự nhiên đáp, “Ừ, hứa rồi đấy.”
Tiểu Hải gật đầu cái rụp, hồn nhiên bán thân mà chả hay biết gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất