[Sasunaru] Phong Hành – Nghịch Thiên Chi Mệnh

Chương 6: Không muốn người biết

Trước Sau
"Hokage đại nhân," Kakashi đem mật báo trên tay đưa cho Tsunade: "Đây là tin tức truyền đến từ anbu Lĩnh quốc, qua khảo chứng xác thực nơi đó đã từng tồn tại tộc Dạ Vô, thôn dân cùng quá trình hưng suy đều không khác biệt lắm với lời Dạ Vô Minh."

"Ừ." Tsunade đảo qua bức thư rồi nhẹ gật đầu: "Như vậy thì an tâm, cũng không thể chỉ tin lời nói một phía của cậu ta." Sau đó chuyển sang hỏi chuyện khác: "Tình hình bảy ngày gần đây thế nào..."

Kakashi hiểu ý, nói: "Thời gian này ta cùng Shikamaru luôn giám thị Dạ Vô Minh, ngoại trừ mua đồ ăn trên phố cậu ta không hề ra khỏi nhà, không có bất kì dị trạng nào, dường như là đang đợi thông báo bố trí từ Hokage đại nhân."

"Thật không?" Tsunade trầm tư một chút rồi nói: "Có thể lúc trước ta đã quá lo lắng, nhưng đem cậu ta phân cho ngươi vẫn khiến ta yên tâm hơn, cậu ta đã định cư ở đây thì sau này sẽ là người của Konoha, ngươi đợi một chút rồi thuận tiện đến bộ phận nhân sự giúp cậu ta đăng ký hộ tịch."

"Vâng." Kakashi lên tiếng rồi định rời đi, đột nhiên hắn dừng lại, hướng phía Tsunade nói: "Ta cảm thấy sự kiện được nêu trong thư kia vẫn nên chú ý một chút."

Lướt qua toàn bộ báo cáo, đôi mắt nhìn chằm chằm vào một vài hàng chữ: "Ngươi muốn ám chỉ chính là... sáu năm trước khi Dạ Vô tộc bị giết, ngoại trừ Dạ Vô Minh vẫn còn một người nữa trốn thoát sao?"

"Không sai." Kakashi gật đầu: "Khi trần thuật lại cho Hokage đại nhân, Dạ Vô Minh giới thiệu vắn tắt cũng không đề cập người nọ, mà dựa vào miêu tả của những thôn dân hiểu rõ tình hình ở Lĩnh quốc, người nọ rõ ràng là tộc nhân giúp cậu ta thoát hiểm, vậy cậu ta tận lực giấu diếm chuyện còn tộc nhân còn sống dường như có chút kỳ quặc."

"Có lẽ trên đường bảo vệ cậu ta chạy trốn người nọ đã chết cũng không chừng." Tsunade trầm ngâm: "Tóm lại ta sẽ tìm cơ hội để cậu ta giải thích tất cả điểm đáng ngờ, trước mắt ngươi cứ đi đi."

"Vâng."

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _

"Xem ra bọn họ đã buông lỏng đề phòng đối với ngươi." Cửa phòng tắm vừa mở, hơi nước liền tràn ngập, một người bước ra từ ánh trăng mờ, dùng khăn tắm bên cạnh lau sạch những giọt nước còn đọng trên tóc, tư thái yêu mị không ai bì nổi đi đến phòng bếp, miệng tiếp tục nói: "Từ tối hôm qua đã không còn người giám thị ngươi."

Ngọn lửa trên bếp cháy lách tách, đồ ăn trong mâm sắc hương đều đủ.

Người tóc tím vẫn không ngừng xào thức ăn, cũng không quay đầu lại đáp: "Tuy rằng cùng là Ninja, Konoha lại có phần quá mức ôn hòa, không thường làm chuyện lén lút, giám thị vụng trộm như vậy có thể kiên trì một tuần đã là cực hạn."

Người tựa vào cạnh cửa nghe cậu nói như vậy thì lông mày cau lại, ôn hòa?! Ninja còn có thể không làm việc giám thị người khác sao?! Thật sự là ông trời chê cười!! Hừ lạnh một tiếng, ngữ khí không tốt: "Ngươi đây là đang khen bọn họ sao? Xem ra đối với Konoha ngươi đánh giá đúng là cao!"

"Sai." Dạ Vô Minh cầm bát trên bàn, xoay người đi tới: "Đây chính là nhược điểm lớn nhất của bọn họ, cũng là điểm dối trá nhất."

"A?" Ánh mắt trêu chọc của Lâu Diễm nhìn vào người trước mặt hắn: "Thật sự nghĩ như vậy sao?"

"Ừ." Không chút do dự trả lời rồi lại ngẩng đầu mỉm cười đón ánh mắt của hắn: "Vậy ngươi có thể nhường đường không, Kyuubi đại nhân?"

"A, đương nhiên." Lâu Diễm tà mị bày ra động tác nghiêng người, Dạ Vô Minh nhìn không chớp mắt bước qua cửa đem đồ ăn đặt lên bàn, thuận miệng nói với người nào đó đang theo bên người: "Muốn ăn cơm thì trước tiên đem áo mặc vào."

"Không cần phiền toái." Bàn tay vươn ra chạm vào mái tóc tím dài đến thắt lưng, đột nhiên cúi người dán sát bên tai cậu, tràn ngập trêu tức hỏi: "Là nam nhân thì nên 'thẳng thắn thành khẩn đối mặt', không phải sao?"

Mắt lạnh đảo qua thân trên xích lõa của Lâu Diễm, khiêu mi nói: "Ta có thể lý giải cho lời ngươi vừa nói là mắng ta không giống nam nhân không? Hay là nói..." Khóe môi cong lên, cười đến mị hoặc: "Ngươi muốn tự mình nghiệm chứng qua giới tính của ta?"

Đường đường là Kyuubi lập tức không nói được gì.

Tuy đã sớm biết rõ tiểu quỷ này tuyệt không phải "người lương thiện", nhưng cậu ta, cậu ta bây giờ là đang làm cái gì... Ngang nhiên công khai khiêu khích thượng cổ yêu hồ! Mà ngữ khí kia nói là khiêu khích còn không bằng trực tiếp gọi là đùa giỡn! Trời ạ... Chẳng lẽ mình trải qua thời gian dài kí chủ cộng thêm một tay dạy dỗ "đồ nhi ngoan" lại cho ra bản chất bên trong như vậy sao?!

Không đếm xỉa đến Lâu Diễm đã hóa đá, Dạ Vô Minh cầm lấy chiếc áo dài màu đất ở bên giường ném lên người đối phương: "Ngươi vẫn nên ăn mặc bình thường một chút, ta cũng không muốn vừa ra đến cửa đã vì ngươi mà bị lũ háo sắc vây khốn." Vừa nói vừa trở lại bàn ăn, đẩy ghế ngồi xuống. Rất hiển nhiên, cậu hoàn toàn đã quên chính mình cũng là một tiêu điểm vạn người chú mục.

"Cắt!" Lâu Diễm lấy lại tinh thần bất mãn nói, tiện tay ngưng tụ Chakra tạo lửa đen đem chiếc áo cháy sạch không chừa lại một mảnh, tiếp theo mang trang phục xa hoa của mình mặc xong rồi đến bên cạnh cậu: "Ngươi đừng làm chuyện vô ích, cho dù quần áo có tầm thường đến đâu thì mị lực của bản đại gia cũng khó có thể ngăn cản."

Dạ Vô Minh trợn trắng mắt nhìn vẻ mặt ngây ngất của người nào đó, ai có thể nói cho cậu biết, vì sao thượng cổ yêu hồ có thể tự kỉ đến tình trạng này không?



Ai, nhưng mà lời nói của người kia cũng không phải giả, mình chẳng muốn đi phản bác.

...

Không bắt bẻ gì mà đem thức ăn đưa vào trong miệng, nhẹ nhai chậm nuốt.

...

Nhạy cảm phát hiện ra không khí có một chút không ổn, ngẩng đầu ngước nhìn, đối diện là một đôi mắt tràn ngập thương yêu đau xót.

Lông mi khẽ run, nhẹ giọng thở dài: "Tiểu Cửu..."

"... Thực xin lỗi." Nói không hết, tự trách, không ngừng chảy, đau thương.

Nắm tay thật chặt, mơ hồ trở nên giận dữ: "Ngươi rốt cuộc phải như vậy tới khi nào? Đã nói chuyện không liên quan đến ngươi! Ngươi như vậy khiến cho ta rất chán ghét! Thật sự rất chán ghét! Phi thường ghét..."

!!

Ngoài ý muốn, bất ngờ bị kéo vào cái ôm quen thuộc. Vòng quanh hai cánh tay của mình, ức chế không nổi mà run rẩy.

"Naruto..."

!!

Trái tim, phảng phất như va chạm mãnh liệt, đã bao lâu, không nghĩ tới lại muốn rơi lệ.

Mặt vùi sâu trong lồng ngực ấm áp, nếu như còn có thần linh nguyện ý thương cảm cho ta bây giờ, liệu có thể cho ta tùy hứng như thế một lần nữa.

...

...

"Đều đã thành thói quen, không phải sao?" Trong ngực truyền ra tiếng nói rầu rĩ, Dạ Vô Minh lập tức ngẩng đầu, vẻ mặt cười chói lọi: "Tiểu Cửu không tuân theo quy định nha."

"..."

"Tốt lắm." Dạ Vô Minh ngồi thẳng dậy, nâng cằm lên nói sang chuyện khác: "Đợi lát nữa bọn họ gặp lại ngươi nhất định sẽ chấn động! A, thật sự là chờ mong."

"Đúng vậy!" Lâu Diễm nhìn vẻ mặt vui cười của cậu cũng không tiện bày ra biểu lộ lúc trước, đành phải theo lời của cậu nói tiếp: "Giám thị suốt bảy ngày lại không biết nhà của ngươi sớm có hơn một người, là quỷ cũng đều giật mình." Ngừng một chút rồi cười khen: "Hiện tại Konoha chắc đã thu được điều tra báo cáo từ Lĩnh quốc truyền đến, tuồng vui này ngươi làm thật sự là hoàn mỹ."

"Đó là đương nhiên." Vẻ mặt Dạ Vô Minh đắc ý: "Vì không căn cứ bịa đặt ra cái gia tộc không tồn tại kia, ta tìm suốt nửa giờ mới hoàn thành ảo giác cố định cho tất cả mọi người ở Lĩnh quốc. Khiến cho ta mệt nhọc tốn thời gian như vậy, sự tình nếu không phát triển theo ý của ta thì thật có lỗi với bản thân!"

"Ngươi mệt nhọc cái gì?!" Lần này đổi thành Lâu Diễm nhịn không được trợn trắng mắt, ở bên cạnh "lên án": "Không biết là ai sử dụng hết 'tinh miên' rồi không thở gấp trực tiếp hướng phía bà già đó phát động thuật thôi miên."

Cái này căn bản chính là tiểu quỷ chết tiệt tự coi nhẹ mình! Nhân số của Lĩnh quốc kia so với Konoha cũng không kém bao nhiêu, chỉ là nhân tài khuyết thiếu làm cho thực lực của một nước không mạnh mới không được xếp vào hàng ngũ đại quốc mà thôi. Coi như là bằng năng lực của người kia nếu dùng chiêu này đối phó với tất cả mọi người ở Lĩnh quốc chỉ sợ cũng tốn không ít thời gian, tốc độ phát triển của tiểu quỷ này thật đúng là không thể áp đảo.

"Ha ha," Dạ Vô Minh nhún nhún vai cười đến vô tội: "Có trách cũng chỉ trách vận khí nàng không tốt gặp phải ta, nhưng cũng không ngờ trưởng lão Konoha lại yếu đến mức đó, thật không có tiền đồ."



" Tiểu quỷ chết tiệt, đó là ngươi quá mạnh mẽ!" Lâu Diễm ra vẻ hung ác xoa mái tóc dài, nhưng thực tế lực đạo trên tay rất nhỏ.

"Mạnh? Hừ, còn chưa đủ đâu, ta..."

"Cốc, cốc!"

Lời còn chưa nói hết liền bị tiếng gõ cửa cắt đứt, hai người nhìn nhau ngầm ra hiệu, Lâu Diễm gật gật đầu, cũng không né tránh, bắt đầu ăn đồ ăn mà mình chưa động đến, còn Dạ Vô Minh đã đứng dậy mở cửa.

_ _ _ _ _ _ _

Hai gò má trắng nõn ửng hồng, khuôn mặt thanh tú, dáng người mảnh khảnh, cùng với, đôi mắt tuyết trắng hiện ra ý cười nhàn nhạt cùng đau thương chôn dấu thật sâu bên trong.

Hơi giật mình, hai người. Một người bởi vì trước mắt cảm nhận được dấu vết quen thuộc, một người bởi vì trước mắt hiện ra người mình không ngờ tới.

Trong lúc nhất thời, không ai mở miệng.

Những chuyện năm xưa, sớm cho rằng đã quên, nhưng mà, trong lúc lơ đãng lại ăn sâu dưới đáy lòng.

Đáng tiếc, có cái gì đó, không dấu vết đi qua.

...

"Tiểu quỷ, là ai?" Thanh âm Lâu Diễm truyền vào tai thoáng chốc đánh vỡ xấu hổ, Dạ Vô Minh không trả lời hắn mà mỉm cười với người trước mắt, mở miệng: "Vị tiểu thư này, xin hỏi ngươi tìm ai?"

"A, ngươi là Dạ Vô – kun sao?" Cô gái trước mắt ngượng ngùng mỉm cười, mở ra lòng bàn tay, nằm bên trong là một chiếc chìa khóa: "Ta nghe Hokage đại nhân nói nơi này về sau sẽ là chỗ ở của Dạ Vô – kun, đây là chìa khóa nhà của Naruto – kun, ta biết rõ mình không tiện cầm nó, liền tùy tiện tới đây quấy rầy, mang nó giao cho ngươi."

Che dấu rất khá, sự run rẩy khi nhắc tới cái tên kia. Nhưng mà, lần này đối phương chính là "Dạ Vô Minh". A, làm sao có thể không phát hiện ra điều đó.

Chính mình không tiện cầm nó? Nói như vậy... Trước kia, ngươi luôn bảo quản nó sao...

"Ừ, cám ơn." Hơi trầm mặc, dưới ánh mắt kinh ngạc của Lâu Diễm, cậu đưa tay từ trong tay áo đang rũ xuống duỗi ra, cầm lấy chiếc chìa khóa nho nhỏ trong lòng bàn tay cô gái, dường như thuận miệng hỏi: "Một tuần trước ta lấy được chìa khóa phòng này từ Haruno tiểu thư, nhưng vì sao ngươi lại..." Lúc ấy, khi Sakura vào cửa khóc đến chóng mặt, chìa khóa vừa vặn rơi bên chân cậu.

Hơi cúi đầu, che khuất biểu tình trên khuôn mặt, thanh âm phảng phất như hướng về phương xa: "Hokage đại nhân đem chìa khóa giao cho Sakura bảo quản, đây là tự ta làm thêm một cái. Vẫn luôn tin rằng... Cậu ấy, một ngày nào đó sẽ trở về, như vậy, ít nhất ta có thể bảo trì ngôi nhà này sạch sẽ, cho nên..."

!!

Thời điểm vừa bước vào phòng, phát hiện nơi này hoàn toàn không giống một nơi nhiều năm không có người ở, bởi vì khô thoáng sạch sẽ dị thường, thì ra chính là... Nguyên nhân, là ngươi, vẫn luôn quét dọn sao... Còn có mì tôm chưa hết hạn trong phòng bếp, đều là ngươi sao...

Có lẽ từ lâu bốn năm về trước, đã thiếu nợ không cách nào hoàn lại.

Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, dường như, trong lúc giật mình, có một chút độ ấm.

"Ta nghĩ nếu Naruto biết chắc chắn sẽ rất vui."

Kinh ngạc ngẩng đầu đối diện với nụ cười ấm áp của cậu, biểu tình lập tức thả lỏng: "Cảm ơn ngươi, Dạ Vô – kun." Rồi sau đó lại đột nhiên nghĩ đến cái gì: "Dạ Vô – kun không cần dùng kính ngữ với ta, ta tên là Hyuga Hinata."

"Ta có thói quen xưng họ." Liếc nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nàng, không khỏi gật đầu cười khẽ: "Nhưng mà nếu ngươi không ngại, có thể trực tiếp gọi tên của ta."

"A?" Hinata hơi giật mình, logic của người này thật đúng là kì quái, sau đó cũng chỉ mỉm cười đáp ứng: "Ta đã biết, Minh – kun."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau