Chương 12: Đào góc tường?!
"Tôi đệt! Suýt chút bị lũ người chim kia bắn cho thành cây xương rồng!"
Phương Hà mở to mắt như con gà nhìn chằm chằm ba người, tay còn giơ ngón giữa đến trước mặt bọn họ, vẻ mặt vặn vẹo như gặp kẻ thù giết cha, tâm tình muốn kể lại 'câu chuyện cuộc đời' trào dâng nơi cổ họng chực chờ muốn lắp đầy não cậu. Học bá Phương Hà mắt mũi miệng toàn máu khô chưa kịp lau, cả người như con ma chết trận bật dậy như lò xo, túm lấy cổ áo Vạn Phúc, trước tiếng la hét như thiếu nữ bị ác bá hãm hiếp của cậu ta lôi ngồi xuống giường...
"Tôi muốn cậu nghe tôi tâm sự" ánh mắt Phương Hà nghiêm túc nhìn Vạn Phúc, Vạn Phúc cũng bị nhiễm tâm tình của cậu dần dần an tĩnh lại, ngồi ngay ngắn trên giường mắt đối mắt với Phương Hà, vẻ mặt trầm trọng như tiếp theo Phương Hà sẽ tuyên bố cưới mình, gật đầu tỏ ý -ông nội cứ nói-...
Hai vợ chồng nào đó:"...." làm cái trò gì vậy?
Thành Chu Diễm đỡ Thiên Cơ nhẹ nhàng hỏi:
"Ai vừa tạo Linh Chủng xong cũng khỏe mạnh như vậy hả?
Thiên Cơ cười mếu máo, nói:
"Chàng thử đập vỡ Linh Chủng rồi tạo lại xem..."
Thành Chu Diễm nuốt nước miếng, nói:
"Xem ra...Phương Hà tiểu bằng hữu này không hề bình thường về thể chất và tiềm năng.."
Thiên Cơ nói thêm:" Đầu óc cũng không được bình thường"
Bên này Vạn Phúc bị Phương Hà túm lấy kể chuyện, liêc mắt thấy hai vợ chồng Thành Chu Diễm đang đứng bên cạnh thế là cũng kéo người ta nhập hội theo, nội dung đương nhiên là quá trình 'bị người chim bắn và bắn lại người chim' của mình, Phương Hà dường như đã quên mất cái cảm giác căn chặt dây thần đứng trong địa ngục trần gian đó, hoặc có lẽ cậu muốn kể ra để khỏi bí bách trong lồng ngực, cảm giác đè nén đó nếu có thể cậu chỉ muốn nói thoát ra, càng nhiều người nghe càng tốt...
"Sao nghe cứ như người của Thiên tộc vậy?"
Thành Chu Diễm xoa xoa cằm lâm vào đăm chiêu, tóc trắng, có cánh, mặc giáp bạc, mắt xanh, đó chính là đặc điểm của Thiên tộc trong sách cổ ghi lại, nhưng mà Phương Hà ăn nằm ra sao mà nhìn thấy cái giấc mơ kì quặc này.
Phương Hà tò mò, nói:
"Thiên tộc? Là gì vậy? Sao tôi lại mơ thấy đám người chim đó"
"Cái này thì chắc phải hỏi phu nhân của ta rồi" Thành Chu Diễm đỡ Thiên Cơ ngồi ngay ngắn lại, lúc này Phương Hà mới để ý sắc thái trắng khuôn mặt trắng bệch của bà, nghĩ đến việc vừa dậy đã ngó lơ người ta khiến cậu cảm thấy xấu hổ không thôi. Thiên Cơ chép miệng nhìn Phương Hà , cũng không thèm chấp nhặt với cậu, bà đưa tay chỉ lên con mắt trên trán mình, bình tĩnh nói:
"Thấy Thiên nhãn này không? Là Thiên tộc ban cho đấy"
Phương Hà gật đầu, nói:"Rồi sao ạ?"
Thiên Cơ giật giật lông mày, không hiểu thằng nhóc này là giả ngu hay ngu thật, coi cái vẻ mặt ngáo ngơ đó thì chắc là một chút cũng không biết gì hết đi...
"Thiên tộc là chủng tộc gần với Thiên đạo nhất, bọn họ luôn giữ vị thế đứng đầu trong các chủng loại, bọn họ cư ngụ trên chín tầng trời gần với vũ trụ vô hạn, rất ít khi xuất hiện trước mắt chúng ta-nhân loại- nếu phi thăng thì có thể nhìn thấy, nhưng khả năng rất ít, gần như đếm trên đầu ngón tay, cơ mà một khi được nhìn thấy Thiên tộc thì khả năng đột phá rất lớn, chính là cơ duyên mà hàng vạn tiên tộc có một"
Phương Hà xoa xoa cằm nghĩ, mình mơ thấy bản thân bắn Thiên tộc rụng như trái chính mùa gặt thì có tính là cơ duyên không? Nhưng khổng dám hỏi, chỉ có thể nói:
"Vậy nếu con người nhìn thấy Thiên tộc thì sao?"
Thiên Cơ búng ngón tay, chắc nịch nói:
"Đứa bé mới sinh lập tức nhổ giò thành cường giả cấp Hóa Thần!"
Vạn Phúc trợn trắng mắt, Thành Chu Diễm thì bình tĩnh xoa xoa thái dương cho phu nhân, còn Phương Hà thì là 'người mới nhập môn' đang nhớ lại các cấp bậc mà Vạn Phúc hôm đó nói với mình, đếm đếm cỡ vài giây, sau đó gật đầu, bĩu môi nói:
"Ghê vậy luôn"
Thiên Cơ:"..."Muốn đấm thằng nhóc này quá...
"Vậy bà có biết lí do vì sao tôi mơ thấy giấc mơ kì quặc như vậy không?"
Lần này là Thành Chu Diễm trả lời:"Đa phần là ảo giác tâm ma do Linh Chủng tạo ra, Linh Chủng của ngươi đã vỡ, tạo lại đương nhiên phải gặp chút khó khăn, mà ngươi thì gặp khó khăn gấp bội, Linh Chủng bình thường đã phải cần dược vật hiếm có khó tìm, mà cái của ngươi thì như hạch!!!"
Phương Hà:"...."
Vạn Phúc:"...."
Thiên Cơ im lặng đánh nhẹ vào vai Thành Chu Diễm, sau đó che miệng cười duyên. Thành Chu Diễm thấy vậy thì đỏ cả mặt, ôm chặt Thiên Cơ...
Phương Hà cười méo xệch, nhìn Vạn Phúc đang chấm nước mắt vì lão già kia dám nói ông nội cậu 'như hạch', yên lặng an ủi tâm hồn như pha lê triệu đô của Vạn Phúc, Phương Hà khẽ ho một tiếng, nói:
"...ngài giải thích rõ chút được không?"
Thành Chu Diễm xị mặt, nói:
"Chẳng biết ngươi là cái chủng loại gì mà phu nhân ta nhất quyết khăn khăn phải dùng Thiên nhãn chữa cho ngươi..."
Thiên Cơ ngắt lời:"Là Thiên nhãn của người đoán mộng tiền nhiệm 'yêu cầu' "
Thành Chu Diễm bĩu môi, đưa tay bóp vai cho Thiên Cơ, nói:
"Ta mặc kệ, dù gì nàng ra nông nỗi này đều do tiểu tử Phương Hà kia!"
Phương Hà cắn cắn môi, tức muốn nội thương, cậu oan lắm có biết không??
Thiên Cơ thở dài, day day mi tâm, nhìn Phương Hà, nói:
"Mọi chuyện về Linh Chủng của ngươi, ta cũng không biết gì nhiều, chỉ biết phải dùng Thiên nhãn mới chữa được thôi..."
"Bà cũng không biết mà bắt tôi đi hỏi Mặc Nhật Nguyên" Vạn Phúc chỉ mặt mình, nhìn Thiên Cơ...
Thiên Cơ mặt lạnh như tiền trả lời Vạn Phúc:"Lúc đó đang gấp, không tiện trả lời, nên nói bậy đấy."
Vạn Phúc khóc rồi...
"Vậy nghĩa là Linh Chủng dùng Thiên nhãn để chữa thường có ảo giác kinh khủng hơn người thường hả?"
"Cái này ta cũng không biết... có lẽ là như vậy."
Phương Hà nhận được câu trả lời của Thiên Cơ liền rơi vào trầm tư, nếu Linh Chủng của cậu khác với các loại Linh Chủng khác thì liệu tiềm năng của nó có vượt trội hơn không? Có đủ để không bị người đời giết hại?...
Ở cái nơi mạnh được yếu thua này, kẻ mạnh nhích một ngón tay là có thể chặt đứt đường sống của kẻ yếu, cậu không thể không suy nghĩ đến việc mạnh hơn được. Hơn nữa...ai là kẻ đã phá nát Linh Chủng của cậu?... Hẳn là kẻ đó vẫn còn sống đi...
Có nên đem ra đảo bắn không nhỉ?! Phương Hà chống cằm nheo mắt nham hiểm suy tư, hay là bỏ vào bao thả trôi? bỏ thuốc độc cho rụng hết tóc?
Phương Hà cảm thấy mình càng ngày càng nham hiểm...hic...bản thân trong sáng của mình đâu rồi....
"Thả ta ra! Chết tiệt!! Con bò tót này, cút ra!!!"
Tiếng con nít la hét om sòm xuất hiện bên ngoài cánh cửa ngay lập tức thu hút sự chú ý của bốn người trong phòng, Phương Hà như nhận ra gì đó ngay lập tức đứng dậy để chân trần chạy ra ngoài cửa, chạy được một nửa thì cánh cửa bị một người thô bảo đá văng ra, Mặc Nhật Nguyên một tay ôm đứa bé rách rưới một tay che chắn đầu khỏi những cú đấm, cào cấu của nó, tóc tai bị nó giựt đến lộn xộn lên như tổ quạ, tay cũng bị cào cho vài đường rướm máu, hắn chật vật đá cửa đi vào, thả đứa bé ngã 'phịch' xuống đất sau đó xoay người đóng cửa lại, lúc này mới cúi chào Thành Chu Diễm và Thiên Cơ.
"Sư tôn, sư nương, đệ tử đi rào chắn lại kết giới thì phát hiện một phần cứ bị rò rỉ linh khí, không thể hoàn thành, điều tra phát hiện thằng nhóc này... nó..."
Thành Chu Diễm hứng thú nhìn học trò tài giỏi của mình bị một đứa bé phàm nhân cào rách mặt, vui vẻ nói:
"Nó làm sao"
Mặc Nhật Nguyên vẻ mặt xám xịt như đớp phải ruồi trừng mắt nhìn đứa bé, trầm giọng nói:
"Nó đánh ngất đệ tử đi ngang qua...rồi dùng kiếm của đệ tử đó...đào góc tường..."
Thành Chu Diễm:"...."
Mặc Nhật Nguyên càng nói càng cúi đầu thấp hơn:
"Góc tường đó liên kết với kết giới nên linh lực bị rò rỉ, không cách nào dựng lên được..."
Thành Chu Diễm:"...."
Thiên Cơ và Vạn Phúc ngồi một bên nín cười đến mức mặt tím tái cả lên, Thiên Cơ phải tập hít thở sâu mới ngăn cho bản thân không cần mặt mũi mà cười ra, còn Vạn Phúc thì trực tiếp úp mặt vào gối cho nghẹt thở để khỏi cười...
Thành Chu Diễm cảm thấy miệng và tai ngứa vô cùng, muốn chửi người lắm mà không biết tìm ai để chửi, còn cái tên đệ tử ất ơ nào đó, đường đường đệ tử Thành Kiếm môn mà bị một thằng nhóc đánh cho bất tỉnh, còn bị cướp kiếm...đi đào góc tường?! Cái của nợ gì vậy?!! Hối lộ để được vào làm đệ tử nội môn à?! Thằng nào dám nhận hối lộ! Tra ngay lập tức!!!
Chưởng môn Thành Kiếm môn cố gắng nặng ra nụ cười như ai ép gả, nhìn đứa bé, nói:
"Ngươi đào góc tường làm gì?"
Đứa bé cúi gằm mặt nhưng trả lời rất nhanh:
"Xem ngài tay trong tay với người khác"
Thành Chu Diễm:"!!!!" Gì vậy?!!
Thiên Cơ đang cố gắng để không cười, vừa nghe xong liền ngừng thật, nụ cười tắt nắng trên bờ môi... ánh mắt như dao lia đến trước mặt Thành Chu Diễm, bà ta cao quý đứng dậy, nhìn Thành Chu Diễm như muốn lột sạch đồ của đối phương. Thành Chu Diễm không hiểu vì sao lại bị oan uổng như vậy, nhưng khí thế của phu nhân quá đáng sợ, Thành Chu Diễm theo bản năng quỳ xuống dưới váy Thiên Cơ...
Mặc Nhật Nguyên: ( : ౦ ‸ ౦ : )
Phương Hà:(´⊙ω⊙`)
Vạn Phúc:(⑉⊙ȏ⊙)
Kì quang khó gặp nha!!!!
"Nó nói thật sao?"
"Phu nhân sao người có thể tin lời nó..."
"Vậy chàng chứng minh đi!"
"..."
Thấy tình hình càng lúc càng không ổn, Phương Hà lập tức chạy đến bên cạnh đứa bé, bế nó lên, nói với Thiên Cơ:
"Tất nhiên là không đúng rồi, nó làm sao biết được sự tình trong Thành Kiếm môn chứ, tôi chỉ mới cứu nó về nửa ngày thôi mà"
Thiên Cơ bất ngờ nhìn đứa bé, sau đó chỉ tay vào mũi nó, lớn giọng nói:
"Là nó làm ngươi chết lên chết xuống, vỡ Linh Chủng cũng phải cứu?!"
Chết lên chết xuống là cái khỉ gì, sao nghe như thiếu nữ lụy tình bị tra nam vứt bỏ vậy...
"Chết lên chết xuống thì chưa...nhưng quả thật là tôi cứu nó..."
Thành Chu Diễm còn quỳ dưới váy Thiên Cơ lập tức hét lên:
"Thất khiếu chảy máu, mảnh Linh Chủng đâm nát tim mà không chết lên chết xuống, chẳng lẽ là sống lâu quá nên hận đời?!!"
Phương Hà:"...." thôi nào bro, quỳ thì quỳ đi, hét gì to thế...
Đứa bé đang ngồi yên trong lòng Phương Hà bỗng nhiên cựa quậy, nó ngẩng đầu lên nhìn Phương Hà, con mắt đen tối sâu như hàn đàm nhìn chằm chằm vào Phương Hà, nói cứ như truy hỏi:
"Ngươi vỡ Linh Chủng sao?"
Phương Hà không ngờ nó lại hỏi như vậy, chớp chớp mắt nhìn nó, không hiểu sao cậu lại không muốn trả lời câu hỏi này, chỉ có thể cười cười ngó lơ đi câu hỏi của nó, nào ngờ nó lại đưa hai tay bóp vào mặt Phương Hà bắt cậu nghiêng mặt qua nhìn nó, nói:
"Ngươi vỡ Linh Chủng sao?"
Đệt! Định chơi trò bá đạo tổng tài ép buộc thiếu niên à!!?
Cậu trừng mắt nhìn nó một hồi, kết quả chỉ có ánh mắt thâm sâu to to tròn tròn kia, cuối cùng cũng bị sự 'kawai' của nó làm mềm nhũn con tim, Phương Hà đành thở dài gật đầu...
Lúc này đứa bé mới buông tay, con mắt không nhìn Phương Hà nữa mà trở nên có chút mịt mù như đang lâm vào thế giới riêng của nó...
Không thể nào...Kiếp trước...không bị vỡ Linh Chủng mà...
Nó nhớ, lúc đó nó cũng vừa sát hại gia đình kia, nhưng nó không giết hết như kiếp này, mà còn chừa lại một đứa trong cặp song sinh, nó nhìn thằng nhóc kia run lẩy bẩy trốn bên góc tường, đưa tay cầm lấy tay nhóc kia, nhét con dao trơn trượt vì dính máu vào trong tay nhóc đó, lần đầu tiên nó cảm thụ cảm giác giết người giá họa, nó cảm thấy lúc đó máu nó như sôi lên, có lẽ đúng như lão già bị nó cứa cổ hiện đang là cái xác nằm ngoài cửa nói, nó là đồ quái vật, chỉ có quái vật mới yêu thích cảm giác giết người này, tim nó lúc đó như bị đông lạnh, vô hỉ vô bi nhưng dòng máu điên cuồng lại chực chờ xộc lên não...
"Cầm lấy, ngươi là kẻ giết người, ngươi giết em trai ngươi, giết chị gái ngươi...còn có..."
Nó chỉ vào người đàn ông nằm trên vũng máu ngoài cửa rồi người phụ nữ nằm ngã trên bàn...
"...Còn có bọn họ"
Nó nhìn đứa nhóc chỉ lớn hơn mình vài tuổi sợ sệt đến mức tắt cả tiếng, chỉ có thể rên lên vài tiếng lạc giọng thất thanh, cười một tiếng sau đó lại thở ra một hơi, nó xoay người rời khỏi căn nhà này...
Quả nhiên đúng như nó dự đoán, sáng đó thằng bé trong cặp song sinh, cũng là người duy nhất còn sống bị dân làng bắt đi, tiếp theo chính là tình cảnh bị treo lên giàng thiêu, chuẩn bị tử hình như nó của kiếp này...
Nhưng...thằng bé đó không chết. Nó đứng trong góc hẻo lánh của khu chợ ô uế chứng kiến tất cả, thiếu niên đó cùng một hình dáng như kiếp này, mặt nạ trắng, hắc y bao lấy cơ thể, một bước nổi gió liền dập tắt lửa cháy, hai bước tóc đen nhẹ bay, như thần giáng thế ôm lấy thằng bé đang sợ đến thất kinh, nước mắt nước mũi chùi hết trên người thiếu niên, nó đứng trong góc khuất thấy ngứa mắt vô cùng, nếu như lúc đó nó không đổ tội cho thằng bé song sinh kia... thì người được ôm có phải là nó...?
Mặt nạ rơi xuống, nụ cười khuynh thành, ánh mắt từ bi của thiếu niên như ngọn lửa nhỏ chui vào tim nó, khoảnh khắc đó nó cảm thấy mình dơ bẩn vô cùng, đứng trước người đó, nó như con quỷ xấu xí đội lốt trẻ con,...cho nên, nó không dám lại gần người đó... nó sợ...sợ làm bẩn y...
Nhưng đó chẳng qua chỉ là ảo tưởng của nó, người kia bản chất lạnh lùng âm lãnh ra sao, sau khi được nhận vào dưới trướng y, nó mới rõ ràng, nụ cười hôm đó tất cả đều bị cay nghiệt, lạnh lùng, tàn nhẫn che phủ đi hết...tất cả điều đó, nó có thể nhịn, nhưng mà....
"Vạn Hoa"
Sư huynh...
"Đừng hận sư tôn..."
Sư huynh...!
Tất cả là tại người này, cái người đang cười lương thiện trước mắt này, chính y hại chết sư huynh, đâm chết sư huynh...giết Mộc Liên của Vạn Hoa...!!
"Cút ra!"
Vạn Hoa vùng ra khỏi tay của Phương Hà, móng tay dài nhọn lâu ngày không cắt tàn nhẫn cào một vệt dài trên tay Phương Hà, vết thương nhanh chóng rướm máu ra, đau rát khiến Phương Hà nhịn không được phải nhíu mày lại, cắn răng để không phải rên lên, cậu vừa tạo Linh Chủng, tuy đứng được nhưng cũng không khỏe hơn người bệnh là bao, vừa nãy còn gắng sức bế Vạn Hoa giờ lại bị nó cào đến chảy máu, đau đớn lập tức vượt ngoài phạm vi cơ thể đang trong trạng thái kiệt quệ của Phương Hà có thể chịu đựng, sắc mặt cậu nhanh chóng rút đi không còn một chút máu, mắt hoa lên, cậu nhíu mày để có thể nhìn rõ Vạn Hoa, nhưng trong mắt Vạn Hoa lại là Phương Hà đang tức giận.
Nó cười khẩy trong lòng, quả nhiên không hề thay đổi, ngoài mặt thì cười hiền lành nhưng trong lòng lại ác độc như vậy, nhìn đi, chắc bây giờ Sát Ly ngươi muốn giết ta lắm chứ gì! Đến đi! Cho mọi người thấy con người thật của ngươi...
Một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng xoa vết thương bên môi nó, chắc có lẽ do bị người dân ở chở đánh... rồi lại chạm nhẹ lên đầu gối nó...
"Đau không?"
Cái...gì?...
"Ngươi nhảy xuống mạnh như vậy, đau không?"
Đau không...?
Thiếu niên hơi nhíu mày, sắc mặt xám trắng như người bệnh, một lần nữa, ngã xuống bên cạnh nó, hỏi nó có đau không rồi nằm ở đó là thế nào...đau không? Đau không?!
Không đau...Làm sao đau bằng những tổn thương kiếp trước ngươi gây ra cho ta chứ...
Không đau chút nào đâu, Sư tôn...
_______________________________________
Vạn Hoa cào tay Phương Hà...
Vạn Phúc *xắn tay áo*:"Á à mày xong rồi thằng quỷ nhỏ, tay ông nội của bố mà cũng dám cào à"
Phương Hà:"Nhảy xuống có đau không?"
Thiên Cơ *choáng váng sắp xỉu*:" Ôi trời ơi công bà đây chữa Linh Chủng muốn độn thổ, không dám tổn thương sợi tóc nào mà thằng nhỏ kia bảo cào là cào"
Thành Chu Diễm:"Phải tìm cách gửi nó vào chùa!"
Mặc Nhật Nguyên:"...Nó cào đau thấy mặt trời mọc buổi tối luôn á!"
Vạn Hoa:"...Không đau đâu...hic"
Phương Hà mở to mắt như con gà nhìn chằm chằm ba người, tay còn giơ ngón giữa đến trước mặt bọn họ, vẻ mặt vặn vẹo như gặp kẻ thù giết cha, tâm tình muốn kể lại 'câu chuyện cuộc đời' trào dâng nơi cổ họng chực chờ muốn lắp đầy não cậu. Học bá Phương Hà mắt mũi miệng toàn máu khô chưa kịp lau, cả người như con ma chết trận bật dậy như lò xo, túm lấy cổ áo Vạn Phúc, trước tiếng la hét như thiếu nữ bị ác bá hãm hiếp của cậu ta lôi ngồi xuống giường...
"Tôi muốn cậu nghe tôi tâm sự" ánh mắt Phương Hà nghiêm túc nhìn Vạn Phúc, Vạn Phúc cũng bị nhiễm tâm tình của cậu dần dần an tĩnh lại, ngồi ngay ngắn trên giường mắt đối mắt với Phương Hà, vẻ mặt trầm trọng như tiếp theo Phương Hà sẽ tuyên bố cưới mình, gật đầu tỏ ý -ông nội cứ nói-...
Hai vợ chồng nào đó:"...." làm cái trò gì vậy?
Thành Chu Diễm đỡ Thiên Cơ nhẹ nhàng hỏi:
"Ai vừa tạo Linh Chủng xong cũng khỏe mạnh như vậy hả?
Thiên Cơ cười mếu máo, nói:
"Chàng thử đập vỡ Linh Chủng rồi tạo lại xem..."
Thành Chu Diễm nuốt nước miếng, nói:
"Xem ra...Phương Hà tiểu bằng hữu này không hề bình thường về thể chất và tiềm năng.."
Thiên Cơ nói thêm:" Đầu óc cũng không được bình thường"
Bên này Vạn Phúc bị Phương Hà túm lấy kể chuyện, liêc mắt thấy hai vợ chồng Thành Chu Diễm đang đứng bên cạnh thế là cũng kéo người ta nhập hội theo, nội dung đương nhiên là quá trình 'bị người chim bắn và bắn lại người chim' của mình, Phương Hà dường như đã quên mất cái cảm giác căn chặt dây thần đứng trong địa ngục trần gian đó, hoặc có lẽ cậu muốn kể ra để khỏi bí bách trong lồng ngực, cảm giác đè nén đó nếu có thể cậu chỉ muốn nói thoát ra, càng nhiều người nghe càng tốt...
"Sao nghe cứ như người của Thiên tộc vậy?"
Thành Chu Diễm xoa xoa cằm lâm vào đăm chiêu, tóc trắng, có cánh, mặc giáp bạc, mắt xanh, đó chính là đặc điểm của Thiên tộc trong sách cổ ghi lại, nhưng mà Phương Hà ăn nằm ra sao mà nhìn thấy cái giấc mơ kì quặc này.
Phương Hà tò mò, nói:
"Thiên tộc? Là gì vậy? Sao tôi lại mơ thấy đám người chim đó"
"Cái này thì chắc phải hỏi phu nhân của ta rồi" Thành Chu Diễm đỡ Thiên Cơ ngồi ngay ngắn lại, lúc này Phương Hà mới để ý sắc thái trắng khuôn mặt trắng bệch của bà, nghĩ đến việc vừa dậy đã ngó lơ người ta khiến cậu cảm thấy xấu hổ không thôi. Thiên Cơ chép miệng nhìn Phương Hà , cũng không thèm chấp nhặt với cậu, bà đưa tay chỉ lên con mắt trên trán mình, bình tĩnh nói:
"Thấy Thiên nhãn này không? Là Thiên tộc ban cho đấy"
Phương Hà gật đầu, nói:"Rồi sao ạ?"
Thiên Cơ giật giật lông mày, không hiểu thằng nhóc này là giả ngu hay ngu thật, coi cái vẻ mặt ngáo ngơ đó thì chắc là một chút cũng không biết gì hết đi...
"Thiên tộc là chủng tộc gần với Thiên đạo nhất, bọn họ luôn giữ vị thế đứng đầu trong các chủng loại, bọn họ cư ngụ trên chín tầng trời gần với vũ trụ vô hạn, rất ít khi xuất hiện trước mắt chúng ta-nhân loại- nếu phi thăng thì có thể nhìn thấy, nhưng khả năng rất ít, gần như đếm trên đầu ngón tay, cơ mà một khi được nhìn thấy Thiên tộc thì khả năng đột phá rất lớn, chính là cơ duyên mà hàng vạn tiên tộc có một"
Phương Hà xoa xoa cằm nghĩ, mình mơ thấy bản thân bắn Thiên tộc rụng như trái chính mùa gặt thì có tính là cơ duyên không? Nhưng khổng dám hỏi, chỉ có thể nói:
"Vậy nếu con người nhìn thấy Thiên tộc thì sao?"
Thiên Cơ búng ngón tay, chắc nịch nói:
"Đứa bé mới sinh lập tức nhổ giò thành cường giả cấp Hóa Thần!"
Vạn Phúc trợn trắng mắt, Thành Chu Diễm thì bình tĩnh xoa xoa thái dương cho phu nhân, còn Phương Hà thì là 'người mới nhập môn' đang nhớ lại các cấp bậc mà Vạn Phúc hôm đó nói với mình, đếm đếm cỡ vài giây, sau đó gật đầu, bĩu môi nói:
"Ghê vậy luôn"
Thiên Cơ:"..."Muốn đấm thằng nhóc này quá...
"Vậy bà có biết lí do vì sao tôi mơ thấy giấc mơ kì quặc như vậy không?"
Lần này là Thành Chu Diễm trả lời:"Đa phần là ảo giác tâm ma do Linh Chủng tạo ra, Linh Chủng của ngươi đã vỡ, tạo lại đương nhiên phải gặp chút khó khăn, mà ngươi thì gặp khó khăn gấp bội, Linh Chủng bình thường đã phải cần dược vật hiếm có khó tìm, mà cái của ngươi thì như hạch!!!"
Phương Hà:"...."
Vạn Phúc:"...."
Thiên Cơ im lặng đánh nhẹ vào vai Thành Chu Diễm, sau đó che miệng cười duyên. Thành Chu Diễm thấy vậy thì đỏ cả mặt, ôm chặt Thiên Cơ...
Phương Hà cười méo xệch, nhìn Vạn Phúc đang chấm nước mắt vì lão già kia dám nói ông nội cậu 'như hạch', yên lặng an ủi tâm hồn như pha lê triệu đô của Vạn Phúc, Phương Hà khẽ ho một tiếng, nói:
"...ngài giải thích rõ chút được không?"
Thành Chu Diễm xị mặt, nói:
"Chẳng biết ngươi là cái chủng loại gì mà phu nhân ta nhất quyết khăn khăn phải dùng Thiên nhãn chữa cho ngươi..."
Thiên Cơ ngắt lời:"Là Thiên nhãn của người đoán mộng tiền nhiệm 'yêu cầu' "
Thành Chu Diễm bĩu môi, đưa tay bóp vai cho Thiên Cơ, nói:
"Ta mặc kệ, dù gì nàng ra nông nỗi này đều do tiểu tử Phương Hà kia!"
Phương Hà cắn cắn môi, tức muốn nội thương, cậu oan lắm có biết không??
Thiên Cơ thở dài, day day mi tâm, nhìn Phương Hà, nói:
"Mọi chuyện về Linh Chủng của ngươi, ta cũng không biết gì nhiều, chỉ biết phải dùng Thiên nhãn mới chữa được thôi..."
"Bà cũng không biết mà bắt tôi đi hỏi Mặc Nhật Nguyên" Vạn Phúc chỉ mặt mình, nhìn Thiên Cơ...
Thiên Cơ mặt lạnh như tiền trả lời Vạn Phúc:"Lúc đó đang gấp, không tiện trả lời, nên nói bậy đấy."
Vạn Phúc khóc rồi...
"Vậy nghĩa là Linh Chủng dùng Thiên nhãn để chữa thường có ảo giác kinh khủng hơn người thường hả?"
"Cái này ta cũng không biết... có lẽ là như vậy."
Phương Hà nhận được câu trả lời của Thiên Cơ liền rơi vào trầm tư, nếu Linh Chủng của cậu khác với các loại Linh Chủng khác thì liệu tiềm năng của nó có vượt trội hơn không? Có đủ để không bị người đời giết hại?...
Ở cái nơi mạnh được yếu thua này, kẻ mạnh nhích một ngón tay là có thể chặt đứt đường sống của kẻ yếu, cậu không thể không suy nghĩ đến việc mạnh hơn được. Hơn nữa...ai là kẻ đã phá nát Linh Chủng của cậu?... Hẳn là kẻ đó vẫn còn sống đi...
Có nên đem ra đảo bắn không nhỉ?! Phương Hà chống cằm nheo mắt nham hiểm suy tư, hay là bỏ vào bao thả trôi? bỏ thuốc độc cho rụng hết tóc?
Phương Hà cảm thấy mình càng ngày càng nham hiểm...hic...bản thân trong sáng của mình đâu rồi....
"Thả ta ra! Chết tiệt!! Con bò tót này, cút ra!!!"
Tiếng con nít la hét om sòm xuất hiện bên ngoài cánh cửa ngay lập tức thu hút sự chú ý của bốn người trong phòng, Phương Hà như nhận ra gì đó ngay lập tức đứng dậy để chân trần chạy ra ngoài cửa, chạy được một nửa thì cánh cửa bị một người thô bảo đá văng ra, Mặc Nhật Nguyên một tay ôm đứa bé rách rưới một tay che chắn đầu khỏi những cú đấm, cào cấu của nó, tóc tai bị nó giựt đến lộn xộn lên như tổ quạ, tay cũng bị cào cho vài đường rướm máu, hắn chật vật đá cửa đi vào, thả đứa bé ngã 'phịch' xuống đất sau đó xoay người đóng cửa lại, lúc này mới cúi chào Thành Chu Diễm và Thiên Cơ.
"Sư tôn, sư nương, đệ tử đi rào chắn lại kết giới thì phát hiện một phần cứ bị rò rỉ linh khí, không thể hoàn thành, điều tra phát hiện thằng nhóc này... nó..."
Thành Chu Diễm hứng thú nhìn học trò tài giỏi của mình bị một đứa bé phàm nhân cào rách mặt, vui vẻ nói:
"Nó làm sao"
Mặc Nhật Nguyên vẻ mặt xám xịt như đớp phải ruồi trừng mắt nhìn đứa bé, trầm giọng nói:
"Nó đánh ngất đệ tử đi ngang qua...rồi dùng kiếm của đệ tử đó...đào góc tường..."
Thành Chu Diễm:"...."
Mặc Nhật Nguyên càng nói càng cúi đầu thấp hơn:
"Góc tường đó liên kết với kết giới nên linh lực bị rò rỉ, không cách nào dựng lên được..."
Thành Chu Diễm:"...."
Thiên Cơ và Vạn Phúc ngồi một bên nín cười đến mức mặt tím tái cả lên, Thiên Cơ phải tập hít thở sâu mới ngăn cho bản thân không cần mặt mũi mà cười ra, còn Vạn Phúc thì trực tiếp úp mặt vào gối cho nghẹt thở để khỏi cười...
Thành Chu Diễm cảm thấy miệng và tai ngứa vô cùng, muốn chửi người lắm mà không biết tìm ai để chửi, còn cái tên đệ tử ất ơ nào đó, đường đường đệ tử Thành Kiếm môn mà bị một thằng nhóc đánh cho bất tỉnh, còn bị cướp kiếm...đi đào góc tường?! Cái của nợ gì vậy?!! Hối lộ để được vào làm đệ tử nội môn à?! Thằng nào dám nhận hối lộ! Tra ngay lập tức!!!
Chưởng môn Thành Kiếm môn cố gắng nặng ra nụ cười như ai ép gả, nhìn đứa bé, nói:
"Ngươi đào góc tường làm gì?"
Đứa bé cúi gằm mặt nhưng trả lời rất nhanh:
"Xem ngài tay trong tay với người khác"
Thành Chu Diễm:"!!!!" Gì vậy?!!
Thiên Cơ đang cố gắng để không cười, vừa nghe xong liền ngừng thật, nụ cười tắt nắng trên bờ môi... ánh mắt như dao lia đến trước mặt Thành Chu Diễm, bà ta cao quý đứng dậy, nhìn Thành Chu Diễm như muốn lột sạch đồ của đối phương. Thành Chu Diễm không hiểu vì sao lại bị oan uổng như vậy, nhưng khí thế của phu nhân quá đáng sợ, Thành Chu Diễm theo bản năng quỳ xuống dưới váy Thiên Cơ...
Mặc Nhật Nguyên: ( : ౦ ‸ ౦ : )
Phương Hà:(´⊙ω⊙`)
Vạn Phúc:(⑉⊙ȏ⊙)
Kì quang khó gặp nha!!!!
"Nó nói thật sao?"
"Phu nhân sao người có thể tin lời nó..."
"Vậy chàng chứng minh đi!"
"..."
Thấy tình hình càng lúc càng không ổn, Phương Hà lập tức chạy đến bên cạnh đứa bé, bế nó lên, nói với Thiên Cơ:
"Tất nhiên là không đúng rồi, nó làm sao biết được sự tình trong Thành Kiếm môn chứ, tôi chỉ mới cứu nó về nửa ngày thôi mà"
Thiên Cơ bất ngờ nhìn đứa bé, sau đó chỉ tay vào mũi nó, lớn giọng nói:
"Là nó làm ngươi chết lên chết xuống, vỡ Linh Chủng cũng phải cứu?!"
Chết lên chết xuống là cái khỉ gì, sao nghe như thiếu nữ lụy tình bị tra nam vứt bỏ vậy...
"Chết lên chết xuống thì chưa...nhưng quả thật là tôi cứu nó..."
Thành Chu Diễm còn quỳ dưới váy Thiên Cơ lập tức hét lên:
"Thất khiếu chảy máu, mảnh Linh Chủng đâm nát tim mà không chết lên chết xuống, chẳng lẽ là sống lâu quá nên hận đời?!!"
Phương Hà:"...." thôi nào bro, quỳ thì quỳ đi, hét gì to thế...
Đứa bé đang ngồi yên trong lòng Phương Hà bỗng nhiên cựa quậy, nó ngẩng đầu lên nhìn Phương Hà, con mắt đen tối sâu như hàn đàm nhìn chằm chằm vào Phương Hà, nói cứ như truy hỏi:
"Ngươi vỡ Linh Chủng sao?"
Phương Hà không ngờ nó lại hỏi như vậy, chớp chớp mắt nhìn nó, không hiểu sao cậu lại không muốn trả lời câu hỏi này, chỉ có thể cười cười ngó lơ đi câu hỏi của nó, nào ngờ nó lại đưa hai tay bóp vào mặt Phương Hà bắt cậu nghiêng mặt qua nhìn nó, nói:
"Ngươi vỡ Linh Chủng sao?"
Đệt! Định chơi trò bá đạo tổng tài ép buộc thiếu niên à!!?
Cậu trừng mắt nhìn nó một hồi, kết quả chỉ có ánh mắt thâm sâu to to tròn tròn kia, cuối cùng cũng bị sự 'kawai' của nó làm mềm nhũn con tim, Phương Hà đành thở dài gật đầu...
Lúc này đứa bé mới buông tay, con mắt không nhìn Phương Hà nữa mà trở nên có chút mịt mù như đang lâm vào thế giới riêng của nó...
Không thể nào...Kiếp trước...không bị vỡ Linh Chủng mà...
Nó nhớ, lúc đó nó cũng vừa sát hại gia đình kia, nhưng nó không giết hết như kiếp này, mà còn chừa lại một đứa trong cặp song sinh, nó nhìn thằng nhóc kia run lẩy bẩy trốn bên góc tường, đưa tay cầm lấy tay nhóc kia, nhét con dao trơn trượt vì dính máu vào trong tay nhóc đó, lần đầu tiên nó cảm thụ cảm giác giết người giá họa, nó cảm thấy lúc đó máu nó như sôi lên, có lẽ đúng như lão già bị nó cứa cổ hiện đang là cái xác nằm ngoài cửa nói, nó là đồ quái vật, chỉ có quái vật mới yêu thích cảm giác giết người này, tim nó lúc đó như bị đông lạnh, vô hỉ vô bi nhưng dòng máu điên cuồng lại chực chờ xộc lên não...
"Cầm lấy, ngươi là kẻ giết người, ngươi giết em trai ngươi, giết chị gái ngươi...còn có..."
Nó chỉ vào người đàn ông nằm trên vũng máu ngoài cửa rồi người phụ nữ nằm ngã trên bàn...
"...Còn có bọn họ"
Nó nhìn đứa nhóc chỉ lớn hơn mình vài tuổi sợ sệt đến mức tắt cả tiếng, chỉ có thể rên lên vài tiếng lạc giọng thất thanh, cười một tiếng sau đó lại thở ra một hơi, nó xoay người rời khỏi căn nhà này...
Quả nhiên đúng như nó dự đoán, sáng đó thằng bé trong cặp song sinh, cũng là người duy nhất còn sống bị dân làng bắt đi, tiếp theo chính là tình cảnh bị treo lên giàng thiêu, chuẩn bị tử hình như nó của kiếp này...
Nhưng...thằng bé đó không chết. Nó đứng trong góc hẻo lánh của khu chợ ô uế chứng kiến tất cả, thiếu niên đó cùng một hình dáng như kiếp này, mặt nạ trắng, hắc y bao lấy cơ thể, một bước nổi gió liền dập tắt lửa cháy, hai bước tóc đen nhẹ bay, như thần giáng thế ôm lấy thằng bé đang sợ đến thất kinh, nước mắt nước mũi chùi hết trên người thiếu niên, nó đứng trong góc khuất thấy ngứa mắt vô cùng, nếu như lúc đó nó không đổ tội cho thằng bé song sinh kia... thì người được ôm có phải là nó...?
Mặt nạ rơi xuống, nụ cười khuynh thành, ánh mắt từ bi của thiếu niên như ngọn lửa nhỏ chui vào tim nó, khoảnh khắc đó nó cảm thấy mình dơ bẩn vô cùng, đứng trước người đó, nó như con quỷ xấu xí đội lốt trẻ con,...cho nên, nó không dám lại gần người đó... nó sợ...sợ làm bẩn y...
Nhưng đó chẳng qua chỉ là ảo tưởng của nó, người kia bản chất lạnh lùng âm lãnh ra sao, sau khi được nhận vào dưới trướng y, nó mới rõ ràng, nụ cười hôm đó tất cả đều bị cay nghiệt, lạnh lùng, tàn nhẫn che phủ đi hết...tất cả điều đó, nó có thể nhịn, nhưng mà....
"Vạn Hoa"
Sư huynh...
"Đừng hận sư tôn..."
Sư huynh...!
Tất cả là tại người này, cái người đang cười lương thiện trước mắt này, chính y hại chết sư huynh, đâm chết sư huynh...giết Mộc Liên của Vạn Hoa...!!
"Cút ra!"
Vạn Hoa vùng ra khỏi tay của Phương Hà, móng tay dài nhọn lâu ngày không cắt tàn nhẫn cào một vệt dài trên tay Phương Hà, vết thương nhanh chóng rướm máu ra, đau rát khiến Phương Hà nhịn không được phải nhíu mày lại, cắn răng để không phải rên lên, cậu vừa tạo Linh Chủng, tuy đứng được nhưng cũng không khỏe hơn người bệnh là bao, vừa nãy còn gắng sức bế Vạn Hoa giờ lại bị nó cào đến chảy máu, đau đớn lập tức vượt ngoài phạm vi cơ thể đang trong trạng thái kiệt quệ của Phương Hà có thể chịu đựng, sắc mặt cậu nhanh chóng rút đi không còn một chút máu, mắt hoa lên, cậu nhíu mày để có thể nhìn rõ Vạn Hoa, nhưng trong mắt Vạn Hoa lại là Phương Hà đang tức giận.
Nó cười khẩy trong lòng, quả nhiên không hề thay đổi, ngoài mặt thì cười hiền lành nhưng trong lòng lại ác độc như vậy, nhìn đi, chắc bây giờ Sát Ly ngươi muốn giết ta lắm chứ gì! Đến đi! Cho mọi người thấy con người thật của ngươi...
Một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng xoa vết thương bên môi nó, chắc có lẽ do bị người dân ở chở đánh... rồi lại chạm nhẹ lên đầu gối nó...
"Đau không?"
Cái...gì?...
"Ngươi nhảy xuống mạnh như vậy, đau không?"
Đau không...?
Thiếu niên hơi nhíu mày, sắc mặt xám trắng như người bệnh, một lần nữa, ngã xuống bên cạnh nó, hỏi nó có đau không rồi nằm ở đó là thế nào...đau không? Đau không?!
Không đau...Làm sao đau bằng những tổn thương kiếp trước ngươi gây ra cho ta chứ...
Không đau chút nào đâu, Sư tôn...
_______________________________________
Vạn Hoa cào tay Phương Hà...
Vạn Phúc *xắn tay áo*:"Á à mày xong rồi thằng quỷ nhỏ, tay ông nội của bố mà cũng dám cào à"
Phương Hà:"Nhảy xuống có đau không?"
Thiên Cơ *choáng váng sắp xỉu*:" Ôi trời ơi công bà đây chữa Linh Chủng muốn độn thổ, không dám tổn thương sợi tóc nào mà thằng nhỏ kia bảo cào là cào"
Thành Chu Diễm:"Phải tìm cách gửi nó vào chùa!"
Mặc Nhật Nguyên:"...Nó cào đau thấy mặt trời mọc buổi tối luôn á!"
Vạn Hoa:"...Không đau đâu...hic"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất