Chương 30: Vận Mệnh không thể thoát...
Lúc đợt lôi kiếp thứ hai đánh xuống kết giới của Ngọc Vân động thiên, chấn động truyền từ mặt đất đến cơ thể khiến Phương Hà tê hết cả người, cậu quyết định tìm đại một chỗ trong động nhìn an toàn một chút, liều mạng ngồi xuống vận khí từ Linh Chủng bao bọc khắp cơ thể, kết giới của Ngọc Vân động thiên nhìn là biết sắp không xong rồi thay vì ngồi chờ nó vỡ tan tành rồi Thiên Lôi đánh xuống thì thà tự mình làm gì đó, nói không chừng còn giữ được cái mạng...
"Chủ nhân! Sao không dùng ta bắn nó đi!!!"
Phương Hà ngẩng mặt nhìn cái lỗ to đùng bị dư chấn của thiên lôi đánh thủng trên đầu, mặt đen như đít nồi nói:
"Ngươi đảm bảo ta đánh lại đám sấm sét kia chứ không phải là bắn thủng kết giới mở đường cho nó vào đốt trụi ta chứ?"
Huyết Hồn từ bên trong Lĩnh Vực Giới Hạn hùng hổ nói:"Không thử làm sao biết !!"
Phương Hà vừa tập trung linh khí ở kinh mạch vừa trả lời Huyết Hồn:"Lần trước đánh thiên lôi đã tốn hết sức từ khi bú sữa mẹ đến giờ mới miễn cưỡng thoát nạn, huống chi lần này...ngươi nhìn bầu trời đi...chẳng khác gì muốn ra sức giết ta..."
Huyết Hồn ngập ngừng:"...chủ nhân, ta sống lâu như vậy chưa bao giờ thấy lôi kiếp nào kinh khủng như ngài đâu..."
Phương Hà gật đầu:"Ngươi sống lâu thì tốt rồi, còn ta thì mới mười chín thôi"
Huyết Hồn:"...."
Phương Hà nghiến răng nghiến lợi giơ ngón giữa với lôi kiếp:"Ông đây còn chưa muốn chết sớm như vậy, ít nhất cũng không phải chết nhảm nhí như bị sét đánh chết! Đánh thì đánh đi, mình đồng da sắt không chết được!"
Huyết Hồn nghe thế thì mừng rỡ nhưng vẫn còn nghi ngờ, âm thanh non nớt vang lên trong đầu:"Sao ngài chắc chắn như vậy..."
Phương Hà vẻ mặt vô cảm:" Trực giác"
Huyết Hồn:"...."
Trực giác quái quỷ gì vậy?!
"Chẳng lẽ chủ nhân đi bế quan mà không có thần khí gì phụ trợ đối với lôi kiếp sao?"
Phương Hà nhíu mày:"Có ngươi đó!"
Huyết Hồn hét lên:"Ngoài ta ra!!"
Học bá của chúng ta quả nhiên 'gian nan không hề nản' vẫn bình tĩnh 'ồ' một tiếng, Huyết Hồn nghe thế thì cảm thấy như rơi vào hố sâu tuyệt vọng, cái người này rốt cuộc xem bế quan là đi dã ngoại hay về quê hương thăm con nhà hàng xóm vậy?!
"Hình như Vạn Phúc có đưa cho ta một thứ"
Huyết Hồn đã rơi vào trầm lặng không nghe cậu nói gì cả. Phương Hà cũng không thèm để ý nó, tập trung linh khí bảo vệ thân thể trước dư chấn của lôi kiếp sau đó ngồi vững đưa tay vào túi lấy cái bọc nhỏ Vạn Phúc tặng cho mình...
Xin lỗi nha cháu trai, quên mất quà của cháu...
Phương Hà hướng Vạn Phúc nói một lời xin lỗi, sau đó gửi vào không khí cho nó tan biến luôn! Thằng cháu có nghe hay không cũng kệ xác nó chứ!!
Cũng đâu biết cậu quên đâu...
Tội lỗi quá...
Phương Hà tò mò chậm rãi tháo nút thắt của cái túi ra, một nguồn ánh sáng mang theo hơi ấm nhè nhẹ tràn ra từ bên trong miệng túi, Phương Hà kinh ngạc đưa tay vào bên trong cầm vật đang phát sáng đó, khẽ miết nhẹ một cái, rất mềm mịn, ấm áp, cọ cọ vào tay trông rất thoải mái, chậm rãi lấy vật đó ra khỏi túi, quả nhiên đúng như Phương Hà dự đoán, là lông vũ...
Hơn nữa, kích thước lớn hơn lông vũ bình thường nhưng không hề ảnh hưởng đến nét đẹp cao quý của nó, nhìn hình dáng cũng đủ thấy đây là một sinh vật mà nhân giới có thể xuất hiện. Không biết Vạn Phúc lấy đâu ra vật quý giá như vậy mà tặng cậu vậy nhỉ?
Cơ mà tác dụng dùng để làm gì nhỉ?
"Huyết Hồn ngươi nhìn này, thằng cháu ta thật có hiếu ghê, tặng cho ta món quà đẹp như vậy rồi chắc dùng để cắm lên đầu cho đẹp á"
Không thấy Huyết Hồn trả lời, Phương Hà chớp chớp mắt một hồi gọi nó thêm mấy tiếng cuối cùng cũng nghe nó hồi âm vài tiếng đứt quãng:
"...Chủ nhân...lông Phượng Hoàng mà cắm trên đầu...coi chừng thành hòa thượng...đó..."
Phương Hà:"??" cái gì hòa thượng cơ?
Chỉ nghe Huyết Hồn thở dài một tiếng, cũng không thèm giải thích gì nhiều cho cậu nữa, quãng thời gian họ nói chuyện cũng đủ để Thiên Lôi chuẩn bị giáng xuống tiếp theo, đây là lần thứ tư và vẫn còn năm lần nữa.Trận thiên lôi thứ ba theo như nó và Phương Hà thấy thì Ngọc Vân động thiên đã trụ không lại rồi, đến lần này e rằng khó mà tránh được rồi...
"Chủ nhân, thằng cháu kia của ngài đúng là dụng tâm, tặng lông vũ Phượng Hoàng lớn đến như vậy, chừng này chắc cũng sống không thua gì thượng cổ thần đâu, rất có giá trị! Kiểu này ngài có thể trụ đến cuối luôn cũng không ai dám nghi ngờ!. Hê hê, Thiên đạo "chơi" người vố đau như vậy, sau này nhất định phải cố gắng tu hành đi chủ nhân ơi...không phải lúc nào cũng có lông vũ Phượng Hoàng cho ngài 'cắm lên đầu chơi' đâu!"
Phương Hà:"..." thằng nhãi này nó đang nói móc mình đúng không?!
Quả nhiên Thiên Lôi gần như đã tích lũy xong năng lượng, lôi điện đỏ tím đáng sợ như ẩn như hiện bên trong tầng mây xám xịt chuẩn bị giáng xuống bất cứ lúc nào, phía Ma giới cũng vậy, huyết vụ chứa sức mạnh cường đại của thiên lôi đang chỉa mũi nhọn tà ác xuống nhân loại nhỏ bé dám cả gan trái ý trời, muốn đặt chân lên con đường bất tử bất diệt.
Gần như cả Quang Phệ đại thế giới đều đóng cửa trong nhà, chờ đợi thời khác hai trận Thiên lôi Tiên Ma cùng lúc đánh xuống sẽ xuất hiện cảnh tượng gì, Thiên Cơ vẫn luôn quan sát mọi việc bỗng dưng che trán rên lên một tiếng, Thiên Nhãn mở ra truyền đến một vài hình ảnh đứt đoạn cho nàng...
Là điểm báo.
Nàng nhìn thấy Thiên Lôi không đánh xuống mà là chúng bắt đầu bị hút về phía nhau, như nam châm khác cực gặp mặt điên cuồng tìm về hướng của kẻ còn lại...
"...Cái quái gì..."
Sau đó cảnh tượng tiếp theo khiến nàng quên mất cả đau đớn trước mắt,...Thiên Lôi của Tiên và Ma hợp nhất với nhau đánh xuống nhân giới! Không chỉ người đang độ kiếp mà cả những ai nằm trong phạm vi ảnh hưởng của Lôi kiếp cũng bị dính vào...Sức mạnh đáng sợ như vậy nếu đánh xuống không biết sẽ ai còn sống được đây...
"Thiên Cơ, nàng làm sao..." Thành Chu Diễm còn chưa dứt lời Thiên Cơ đã chen vào:
"Mau! Đi báo với các môn phái khác nhanh chóng dồn hết sức đi mà củng cố kết giới của bọn họ đi!"
Thiên Cơ đứng dậy chạy ra bên ngoài tìm Tu Ngân trưởng lão để gia cố kết giới, vừa bước ra khỏi cửa quả nhiên nhìn thấy dòng linh khí của hai trận Thiên kiếp đang bắt đầu đan lồng vào nhau...ma giới xa như vậy mà vẫn có thể vươn tới tận đây nhanh như thế luôn sao...
Bầu trời vốn đã chịu ảnh hưởng của Thiên kiếp nên âm u không có nổi một tia ánh sáng, nay lại xuất hiện dị tượng quái lạ như vậy nữa khiến bọn họ hoàn toàn trở tay không kịp, Thành Chu Diễm thông báo cho những môn phái khác gia cố lại kết giới, vừa rồi không hiểu tại sao Thiên Cơ lại nói vậy nhưng khi nhìn bầu trời liền hiểu rồi...
Tiên khí và Ma khí khổng lồ cuốn vào nhau, linh khí xung quanh hoàn toàn bị hút đi với tốc độ chống mặt, chúng đấu đá cắn xé, sau đó lại hòa chung làm một thể, rồi lại tiếp tục tàn sát lẫn nhau...lặp đi lặp lại liên tục đến mức không gian bị bóp méo, thậm chí nứt vỡ ra như tấm gương bị đập bể, không khí cũng mang theo cảm giác áp lực nặng nề đè ép lồng ngực những người bên dưới, cuồng phong xuất hiện như những con yêu thú hung ác chạy qua từng tán cây ngọn cỏ hoa lá, cảnh tượng trông tan tành thảm hại như đang đối mặt với tận thế...
Nhưng có một điều nan giải xuất hiện...
Không đủ linh khí để tạo kết giới...Tất cả đều bị 'quái vật' trên bầu trời kia hút đi!
Không chỉ Thành Kiếm môn mà là tất cả!
"Cái quỷ quái gì vậy... "
Thành Chu Diễm hoàn toàn ngơ ngẩn trước cảnh tượng điên loạn này...
Cả Quang Phệ đại thế giời bắt đầu từ tâm tình hóng chuyện dần dần chuyển sang sợ hãi cực độ. Không cần Thiên Cơ cho thấy điềm báo bọn họ cũng tự hiểu...
Thiên Cơ cũng không ngờ lần này tương lai lại đến chậm như vậy. Hoàn toàn không kịp trở tay...
"Hộc!"
Phương Hà phun ra một ngụm máu từ trong miệng, thất khiếu bắt đầu đổ máu thấm ướt vạt áo của cậu, đau đớn từ Linh Chủng truyền đến như muốn khoét tim cậu moi ra sau đó bóp nát vụn đi, kết giới Phượng Hoàng vừa được tạo ra một nửa vì không có nguồn cung ứng linh khí liền tan vỡ thành từng đốm sáng đỏ tan biến trong không trung, chỉ còn lông vũ rực lửa rơi xuống bên cạnh tay Phương Hà, bị cậu nắm lấy, dính đầy máu tươi...
"Chủ nhân!" Huyết Hồn bên trong thức hải sợ hãi hét lên, nó không thể đi ra vì không có triệu hồi của Phương Hà, chỉ có thể lo lắng bay qua bay lại bên trong Lĩnh Vực của mình, sợ muốn cào nát tóc...
Tai Phương Hà bắt đầu ù đi, tầm mắt cũng không còn thấy rõ cảnh vật phía trước, từng giọt máu nhỏ xuống trước mắt như đóa huyết hoa nở rộ trước mắt cậu, không biết là do ảo giác hay sợ hãi mà cậu đưa tay chùi đi vết máu đó, cứ như đang tàn nhẫn ngắc đi đóa hoa của chính mình...Lục lạc bạc dưới chân tự nhiên cũng kêu lên điên cuồng, dường như muốn trấn tỉnh bản thân cậu nhưng mặc cho cố gắng hết sức vẫn không thể gọi tỉnh Phương Hà...
Có tiếng trống và kèn vang lên bên tai, âm thanh hô hào, có gì đó lành lạnh bạc trắng phủ bên thái dương, gió bao phủ lấy thân thể dưới chân là không gian trống trải cứ như đang bay...nhưng mà,...Phương Hà vô thức đưa tay với ra sau...không có cánh...
"-Thần Phạt Chi Tội- chào mừng ngươi đến với thế giới này..."
Tầm mắt xuất hiện hình ảnh mơ hồ, trên bậc thang cao ngất là một nam nhân cao ngạo đang nghiêng người ngồi trên ngai vàng cao quý, hạ bên là thanh long to lớn hộ ở hai bên, vừa ngạo mạn vừa không thể khinh nhờn...
"Sau này...ta chính là người thân của ngươi..."
Người thân...?
Hình ảnh trước mắt dần dần tan vỡ, trước mắt là một mảnh tối đen, các giác quan đã chết lặng chỉ còn cơn nóng cháy ở lồng ngực là rõ ràng, Phương Hà đã chẳng buồn suy nghĩ việc gì nữa, chỉ quanh đi quẩn lại hai chữ 'người thân' trong đầu, tiếp đó là khuôn mặt hiền từ của mẹ cậu chậm rãi xuất hiện nở một nụ cười thương yêu với Phương Hà...nhưng khi cậu vươn tay muốn chạm đến thì bóng dáng của bà liền hóa thành một đóa hoa rơi xuống mặt đất...cánh hoa trắng rơi vươn vãi trong không gian xám xịt...nhẹ nhàng lướt qua da mặt...lạnh lẽo...
Mẹ...
Bàn tay ấm áp luôn xoa đầu cậu, ánh mắt hiền dịu như lò than sưởi mùa đông nhìn cậu, nụ cười hiền dịu có thể xóa tan áp lực...nhưng mà, nỗi cô đơn khó hiểu vẫn cứ lớn dần lên trong tim, từng phút từng giây trôi qua càng lúc càng lớn... lớn đến nỗi ngay cả người cậu yêu thương nhất cũng không thể xóa tan...
Không phải nói có mẹ là có cả thế giới sao...
Nhưng sao lại lạnh thế này...
Tầm mắt bỗng rơi xuống đóa hoa đang nằm trên nền đất màu đen lạnh lẽo... giây phút đó như có thứ gì vỡ nát ra trong lồng ngực, có dòng nước nóng hổi mặn chát rửa qua vết thương rỉ máu, đau đớn đến khó thở...đồng tử của Phương Hà bỗng dưng mất đi tiêu cự...như nhận ra điều gì đó mà ánh sáng trong mắt cũng vụt tắt đi...
Hoa ...cánh hoa
Thân thể ngã xuống mặt sàn, như con diều đứt dây cũ nát không một ai thèm nhặt lên sửa lại...chính bản thân con diều cũng muốn từ bỏ cảm xúc muốn bay theo gió nhưng cứ bị sợi dây trói buộc, mặc cho vùng vẫy đến mấy cũng không thể bay đi...
Cho đến khi dây đứt nó mới nhận ra...mình bay không được...mình không có 'đôi cánh' ấy...cũng không có ai yêu thương một thứ xấu xí cả...
Thật đau
"...Thân mến, sao ngươi lại chọn con đường tự dằn vặt bản thân như vậy chứ" Bên tai ù ù vang lên giọng nói trầm thấp đầy thương tiếc...
Bóng tối dần bị đẩy lùi, trong không gian ngột ngạt xuất hiện thêm người thứ hai. Nam nhân nhẹ nhàng đặt chân xuống mặt đất, vươn tay phủi đi bụi dính trên vai, vuốt thẳng mái tóc bạch kim của mình, thở dài cúi xuống nhìn Phương Hà cả người đầy máu nằm co quắp trên mặt đất, hắn nhíu mày:
"Ngươi câm mồm lại được không Huyết Hồn?"
Huyết Hồn đang sợ hãi kêu gào bị nam nhân nói cho tỉnh hồn, ngơ ngẩng ngước mắt nhìn hắn sau đó thì bị dọa đến nín người luôn...
Nhân vật này không chọc được...
Nam nhân nhướng một bên mày, chống cằm suy nghĩ một chút sau đó dứt khoát dùng chút sức tiến vào Lĩnh Vực của Huyết Hồn, bức ép nó rơi vào hôn mê...
"Thế này mới an tĩnh cho bản tọa và A Ly thân yêu chuyện trò chứ."
Bạc Ngôn đỡ Phương Hà đã bất tỉnh nằm ngửa ra trên sàn, hắn ngẩng đầu nhìn dị tượng trên trời sau đó bĩu môi lẩm bẩm:
"Tức thật, không ngày nào ta được yên thân với ngươi, nể ngươi tứ cố vô thân lại còn bị cái lão Thần đế chèn ép nên mới hết lòng thương yêu, cuối cùng họa ngươi gây ra đều đổ lên đầu ta! Ngay cả việc yêu đương cũng bắt ta đi làm thay!"
Bạc Ngôn vuốt mái tóc bạc thân yêu, tức giận xé luôn áo của Phương Hà lộ ra lồng ngực bê bết máu nhìn đến ghê người, ẩn ẩn lộ cả xương trắng hếu...Hắn thì lại như bà mẹ già ca cẩm con trai vì yêu mà sa đọa
"Yêu đương thì chọn người mà yêu, hết lần này đến lần khác cứ đâm đầu vào con cờ hó chết trôi đó làm gì, từ khi ngươi yêu hắn chưa một ngày nào bản tọa thấy ngươi hạnh phúc cả...bây giờ thì nhìn đi! Hắn luân hồi cả chục kiếp, đã quên ngươi rồi! còn ngươi thì sao..."
"Ta làm sao..." Phương Hà bỗng yếu ớt trả lời, dọa cho Bạc Ngôn sợ hết hồn, hắn trợn to mắt áp sát lại nhìn khuôn mặt đầy máu của Phương Hà, mãi một lúc sau mới thấy mí mắt cậu động đậy...thì ra Phương Hà không bất tỉnh mà chỉ là mệt đến mức mắt cũng nâng không nổi...ba chữ trên gần như đã vắc kiệt sức của cậu...
"...Ngươi thì chết dí ở đây! Cũng chẳng ai dám! đến! cứu!"
Phương Hà không trả lời, không biết là ngủ rồi hay là không buồn mở miệng.
Bạc Ngôn thở dài, trên tay hắn chậm rãi xuất hiện một đóa hoa bên trong nhụy dường như đang dấu một thứ gì đó, Phương Hà nháy mắt cảm thấy sức lực khôi phục hơn nửa nhưng đau đớn vẫn không hề giảm,cậu mở mắt nhìn thứ trên tay Bạc Ngôn, nói:
"Đây là..."
Bạc Ngôn đặt đóa hoa bên cạnh Phương Hà, cậu cảm thấy một dòng nước mát tràn vào trong thân thể, dễ chịu đến muốn rên lên.
"Ngươi đoán xem nó là gì đi"
Bạc Ngôn cười vui vẻ. Phương Hà nhìn hắn, không trả lời câu hỏi mà chỉ nghiêm túc:
"Ngươi mà ở hiện đại nói không chừng sẽ thành minh tinh được giới truyền thông săn đón đấy"
Bạc Ngôn:"...??" Nói cái khỉ gì vậy?
Phương Hà như bị tự kỷ mà nói tiếp:
"Mà ngươi là ai vậy?"
Bạc Ngôn:"...." nắm tay siết chặt.
"Ta đâu quen ngươi"
Bạc Ngôn:"...."nghiến răng nghiến lợi.
"Sao lại cứu ta"
Bạc Ngôn:"...." có máu nghẹn ở họng thì phải.
Bạc Ngôn hiện giờ rất muốn đá cho Phương Hà dính vào tường rồi lấy vôi trét lại cho cậu chết ngạt ở trong luôn cho rồi. Hắn mạo hiểm trốn từ Thiên giới xuống, trải qua bao gian khổ mới mò xuống nhân giới được cuối cùng người ta lại nói không biết hắn?! Thế hắn rốt cuộc đang làm con mẹ gì vậy?!!!!
"Ngươi nhớ Vạn Hoa chứ?" Bạc Ngôn nhẹ nhàng nặng ra một nụ cười.
Phương Hà trả lời ngay:"Có!"
Bạc Ngôn nhắm mắt, được rồi, nể tình thằng nhãi mày đang bị thương, hắn nhịn. Tình huynh đệ đến đây chấm dứt! Đi hết đi! Dẹp hết đi cái đồ bỏ bạn theo trai!
"'Hắn' trong lời ngươi nói...là chỉ ai vậy? ..."
Ta từng yêu ai sao...
Phương Hà không thể nói ra được câu tiếp theo, từng chữ như bị đóng đinh vào trong cổ hỏng tuyệt đối không thể thoát ra, như thể muốn nói bản thân thật sự đã từng có một tình yêu khắt cốt ghi tâm vậy...Đã từng yêu sao...Phương Hà nhắm mắt lại, không muốn nghĩ nữa, cậu nhận ra trong tim mình đang dần dần thay đổi,... không phải để chấp nhận hoàn cảnh khắc nghiệt...mà là chấp nhận bản chất thật sự của mình ...
Phương Hà còn nhớ lúc nhỏ mình thật sự không biết thế nào vui vẻ, thế nào là yêu thương, thế nào là giận hờn. Tất cả những gì bản thân thể hiện bây giờ chính là sao chép lại của mẹ. Thấy mẹ cười, cậu liền học theo, thấy bà tức giận cậu liền ghi nhớ biểu cảm đó, thấy bà nói về cảm giác hạnh phúc cậu liền ngụy tạo ra hai chữ 'hạnh phúc' gắn vào trong lòng mình. Đến trường học theo hành động cử chỉ của giáo viên, bạn bè, cứ như vậy đến năm sáu tuổi, Phương Hà lần đầu tiên 'biết cười'.
Chỉ cần kéo cơ mặt lên thành một đường cong nhẹ, chỉ nhẹ thôi không cần làm quá, nếu không sẽ rất giả tạo. Mắt mở to một chút nhìn thẳng vào người đối diện. Như vậy, mẹ đã thật sự vui mừng đến phát khóc. Cứ ngỡ, Phương Hà đã có cảm xúc rồi...
Sống với người dồi dào cảm xúc như mẹ và đám bạn bè trên trường, Phương Hà dần dần cũng bị nhiễm theo, mọi trạng thái cảm xúc đều tự nhiên như thể nó xuất phát từ tận đáy lòng...
Chỉ có trái tim là lạnh lẽo, cô độc, luôn đập một cách máy móc, miễn cưỡng cứu lấy thân thể vô cảm này.
"Ta biết ngươi định nói gì tiếp theo" Bạc Ngôn nhìn vào mí mắt nặng trĩu của Phương Hà, hắn không nỡ nhìn người trước mắt này chút nào, điều mà hắn sắp làm với cậu thật sự rất tàn nhẫn...tàn nhẫn đến mức có lẽ Phương Hà vĩnh viễn không còn là Phương Hà nữa...
Nhưng nếu không làm. Hắn không nhẫn tâm nhìn cậu cứ như một con rối vào vai con người, mặc cho lồng ngực mãi mãi không thể hiểu được làm thế có ích gì nhưng cơ thể vẫn di chuyển liên tục, liên tục...đến khi vỡ nát mới thôi...
...Đây cũng là điều mà 'bản thân' Phương Hà từng nhờ hắn.
"Ngày thiên kiếp của ta và hắn hợp làm một. Hãy đánh thức ta dậy nhé, Bạc Ngôn" Hắc y nặng nề, tóc bạc như mây, lục lạc mỏng manh, trường cung huyết hồng, là y nhờ hắn đánh thức y dậy từ giấc mộng đẹp đẽ, để bản thân lại quay về thực tại đầy máu tươi này....
"Ngươi từng nói với ta, ngươi ngủ rồi mơ một giấc mộng đẹp" Bạc Ngôn nhìn Phương Hà, cảm thấy sống mũi nóng lên, hắn là thần nhưng lại biết khóc, vô hỉ vô bi cũng không thể cản lại nỗi đau của Bạc Ngôn với sinh mệnh oan nghiệt trước mắt này...tự hỏi tại sao vận mệnh lại trớ trêu với cậu như vậy...
"Nhưng sao mộng đẹp của ngươi..." Hắn lau đi máu trên mặt Phương Hà:"...Lại vẫn cứ để ngươi đắm chìm trong lạnh giá thế chứ."
Ánh mắt của người đang nằm bỗng mở lớn, đồng tử đen như mực nhìn chằm chằm Bạc Ngôn không nói một lời, mãi một lúc sau Bạc Ngôn lại thấy cậu cười, lòng hắn bị nhấn chìm trong nỗi chua xót, người bạn chí cốt của hắn...
"...Ra là có người hiểu được cảm xúc của ta..." Phương Hà nhìn Bạc Ngôn.
Bạc Ngôn cũng nhìn lại cậu, như cố hữu xa nhau lâu ngày cuối cùng cũng gặp lại, nhưng buổi gặp mặt này lại đau đớn muốn xé rách lồng ngực hắn. Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, hai tay siết chặt đến mức nổi gân xanh run rẩy cầm đóa hoa nằm bất động bên cạnh Phương Hà...
"Đến lúc rồi" ba chữ như muốn đè ép giọng hắn. Phương Hà không hiểu hắn đang nói gì, cũng lười để ý đến, cho đến khi nhìn thấy bàn tay thon dài của Bạc Ngôn chạm vào nhụy hoa đang phát sáng, khoảnh khắc đó đồng tử của Phương bỗng dưng trợn lớn, tận sâu trong linh hồn truyền đến chấn động dữ dội, cậu muốn đưa tay ngăn cản hắn lấy 'thứ' bên trong nhụy hoa nhưng thân thể cứ như bị trói chặt lại, không thể cử động. Mà bàn tay của Bạc Ngôn sớm đã tiến vào bên trong nhụy hoa...nhẹ nhàng, kéo ra một quả cầu trong suốt bao bọc lấy một thiếu niên nho nhỏ đang ngủ say...
Tim Phương Hà như muốn ngừng đập, sự quen thuộc này...tựa như một phần của thân thể bị tách ra, nhỏ bé nhưng ẩn chứa sức mạnh to lớn...
"...Nó gọi là Sát Ly" Bạc Ngôn chua xót nói với Phương Hà:"...Là linh hồn...cũng là bản chất trong tim... của ngươi"
"...Sát...Ly...?" Phương Hà ngơ ngẩn nhìn thiếu niên đang ngủ say bên trong:"...của ta...?"
Thiếu niên như cảm nhận được gì đó, nó chậm rãi mở mắt ra trực tiếp nhìn đến Phương Hà, sau đó như nhìn thấy điều gì vui vẻ lắm hứng khởi đặt tay lên quả cầu trong suốt đang bao lấy mình, khuôn mặt nó giống hệt như khuôn mặt của Phương Hà, nụ cười trên môi nó...là thật, xuất phát từ trong tâm, là thứ mà cậu khao khát bấy lâu nay...
Như bị một lực hút vô hình đẩy về phía thiếu niên nhỏ, Phương Hà áp lại gần, đưa tay cầm quả cầu trong suốt lên áp lên trán mình, cách một lớp màng mỏng của quả cầu, liên kết với thiếu niên...
Ánh sáng dần dần bao phủ cả hai, linh khí bị Thiên Kiếp hút đi đang bị một sức mạnh to lớn cưỡng ép lấy trở về, tụ lại xung quanh Phương Hà...
Bạc Ngôn nhìn thân thể đơn bạc của đối phương gần đã bị ánh sáng bao phủ, không sớm thì muộn nơi này cũng trở thành cái kén bảo vệ Phương Hà, hắn nên rời khỏi đây nếu không sẽ bị linh lực cuồng bạo này chém thành thịt băm mất.
"Hazzz. Ta còn chưa kịp làm quen với Phương Hà thì Sát Ly đã sắp trở lại rồi..."
Dứt lời, Bạc Ngôn ngay lập tức biến mất khỏi nơi này.
Chỉ mong lần đánh cược này của ngươi sẽ thành công...nếu không cái giá chính ngươi nhận sẽ rất lớn đấy...
________________________________________
"Chủ nhân! Sao không dùng ta bắn nó đi!!!"
Phương Hà ngẩng mặt nhìn cái lỗ to đùng bị dư chấn của thiên lôi đánh thủng trên đầu, mặt đen như đít nồi nói:
"Ngươi đảm bảo ta đánh lại đám sấm sét kia chứ không phải là bắn thủng kết giới mở đường cho nó vào đốt trụi ta chứ?"
Huyết Hồn từ bên trong Lĩnh Vực Giới Hạn hùng hổ nói:"Không thử làm sao biết !!"
Phương Hà vừa tập trung linh khí ở kinh mạch vừa trả lời Huyết Hồn:"Lần trước đánh thiên lôi đã tốn hết sức từ khi bú sữa mẹ đến giờ mới miễn cưỡng thoát nạn, huống chi lần này...ngươi nhìn bầu trời đi...chẳng khác gì muốn ra sức giết ta..."
Huyết Hồn ngập ngừng:"...chủ nhân, ta sống lâu như vậy chưa bao giờ thấy lôi kiếp nào kinh khủng như ngài đâu..."
Phương Hà gật đầu:"Ngươi sống lâu thì tốt rồi, còn ta thì mới mười chín thôi"
Huyết Hồn:"...."
Phương Hà nghiến răng nghiến lợi giơ ngón giữa với lôi kiếp:"Ông đây còn chưa muốn chết sớm như vậy, ít nhất cũng không phải chết nhảm nhí như bị sét đánh chết! Đánh thì đánh đi, mình đồng da sắt không chết được!"
Huyết Hồn nghe thế thì mừng rỡ nhưng vẫn còn nghi ngờ, âm thanh non nớt vang lên trong đầu:"Sao ngài chắc chắn như vậy..."
Phương Hà vẻ mặt vô cảm:" Trực giác"
Huyết Hồn:"...."
Trực giác quái quỷ gì vậy?!
"Chẳng lẽ chủ nhân đi bế quan mà không có thần khí gì phụ trợ đối với lôi kiếp sao?"
Phương Hà nhíu mày:"Có ngươi đó!"
Huyết Hồn hét lên:"Ngoài ta ra!!"
Học bá của chúng ta quả nhiên 'gian nan không hề nản' vẫn bình tĩnh 'ồ' một tiếng, Huyết Hồn nghe thế thì cảm thấy như rơi vào hố sâu tuyệt vọng, cái người này rốt cuộc xem bế quan là đi dã ngoại hay về quê hương thăm con nhà hàng xóm vậy?!
"Hình như Vạn Phúc có đưa cho ta một thứ"
Huyết Hồn đã rơi vào trầm lặng không nghe cậu nói gì cả. Phương Hà cũng không thèm để ý nó, tập trung linh khí bảo vệ thân thể trước dư chấn của lôi kiếp sau đó ngồi vững đưa tay vào túi lấy cái bọc nhỏ Vạn Phúc tặng cho mình...
Xin lỗi nha cháu trai, quên mất quà của cháu...
Phương Hà hướng Vạn Phúc nói một lời xin lỗi, sau đó gửi vào không khí cho nó tan biến luôn! Thằng cháu có nghe hay không cũng kệ xác nó chứ!!
Cũng đâu biết cậu quên đâu...
Tội lỗi quá...
Phương Hà tò mò chậm rãi tháo nút thắt của cái túi ra, một nguồn ánh sáng mang theo hơi ấm nhè nhẹ tràn ra từ bên trong miệng túi, Phương Hà kinh ngạc đưa tay vào bên trong cầm vật đang phát sáng đó, khẽ miết nhẹ một cái, rất mềm mịn, ấm áp, cọ cọ vào tay trông rất thoải mái, chậm rãi lấy vật đó ra khỏi túi, quả nhiên đúng như Phương Hà dự đoán, là lông vũ...
Hơn nữa, kích thước lớn hơn lông vũ bình thường nhưng không hề ảnh hưởng đến nét đẹp cao quý của nó, nhìn hình dáng cũng đủ thấy đây là một sinh vật mà nhân giới có thể xuất hiện. Không biết Vạn Phúc lấy đâu ra vật quý giá như vậy mà tặng cậu vậy nhỉ?
Cơ mà tác dụng dùng để làm gì nhỉ?
"Huyết Hồn ngươi nhìn này, thằng cháu ta thật có hiếu ghê, tặng cho ta món quà đẹp như vậy rồi chắc dùng để cắm lên đầu cho đẹp á"
Không thấy Huyết Hồn trả lời, Phương Hà chớp chớp mắt một hồi gọi nó thêm mấy tiếng cuối cùng cũng nghe nó hồi âm vài tiếng đứt quãng:
"...Chủ nhân...lông Phượng Hoàng mà cắm trên đầu...coi chừng thành hòa thượng...đó..."
Phương Hà:"??" cái gì hòa thượng cơ?
Chỉ nghe Huyết Hồn thở dài một tiếng, cũng không thèm giải thích gì nhiều cho cậu nữa, quãng thời gian họ nói chuyện cũng đủ để Thiên Lôi chuẩn bị giáng xuống tiếp theo, đây là lần thứ tư và vẫn còn năm lần nữa.Trận thiên lôi thứ ba theo như nó và Phương Hà thấy thì Ngọc Vân động thiên đã trụ không lại rồi, đến lần này e rằng khó mà tránh được rồi...
"Chủ nhân, thằng cháu kia của ngài đúng là dụng tâm, tặng lông vũ Phượng Hoàng lớn đến như vậy, chừng này chắc cũng sống không thua gì thượng cổ thần đâu, rất có giá trị! Kiểu này ngài có thể trụ đến cuối luôn cũng không ai dám nghi ngờ!. Hê hê, Thiên đạo "chơi" người vố đau như vậy, sau này nhất định phải cố gắng tu hành đi chủ nhân ơi...không phải lúc nào cũng có lông vũ Phượng Hoàng cho ngài 'cắm lên đầu chơi' đâu!"
Phương Hà:"..." thằng nhãi này nó đang nói móc mình đúng không?!
Quả nhiên Thiên Lôi gần như đã tích lũy xong năng lượng, lôi điện đỏ tím đáng sợ như ẩn như hiện bên trong tầng mây xám xịt chuẩn bị giáng xuống bất cứ lúc nào, phía Ma giới cũng vậy, huyết vụ chứa sức mạnh cường đại của thiên lôi đang chỉa mũi nhọn tà ác xuống nhân loại nhỏ bé dám cả gan trái ý trời, muốn đặt chân lên con đường bất tử bất diệt.
Gần như cả Quang Phệ đại thế giới đều đóng cửa trong nhà, chờ đợi thời khác hai trận Thiên lôi Tiên Ma cùng lúc đánh xuống sẽ xuất hiện cảnh tượng gì, Thiên Cơ vẫn luôn quan sát mọi việc bỗng dưng che trán rên lên một tiếng, Thiên Nhãn mở ra truyền đến một vài hình ảnh đứt đoạn cho nàng...
Là điểm báo.
Nàng nhìn thấy Thiên Lôi không đánh xuống mà là chúng bắt đầu bị hút về phía nhau, như nam châm khác cực gặp mặt điên cuồng tìm về hướng của kẻ còn lại...
"...Cái quái gì..."
Sau đó cảnh tượng tiếp theo khiến nàng quên mất cả đau đớn trước mắt,...Thiên Lôi của Tiên và Ma hợp nhất với nhau đánh xuống nhân giới! Không chỉ người đang độ kiếp mà cả những ai nằm trong phạm vi ảnh hưởng của Lôi kiếp cũng bị dính vào...Sức mạnh đáng sợ như vậy nếu đánh xuống không biết sẽ ai còn sống được đây...
"Thiên Cơ, nàng làm sao..." Thành Chu Diễm còn chưa dứt lời Thiên Cơ đã chen vào:
"Mau! Đi báo với các môn phái khác nhanh chóng dồn hết sức đi mà củng cố kết giới của bọn họ đi!"
Thiên Cơ đứng dậy chạy ra bên ngoài tìm Tu Ngân trưởng lão để gia cố kết giới, vừa bước ra khỏi cửa quả nhiên nhìn thấy dòng linh khí của hai trận Thiên kiếp đang bắt đầu đan lồng vào nhau...ma giới xa như vậy mà vẫn có thể vươn tới tận đây nhanh như thế luôn sao...
Bầu trời vốn đã chịu ảnh hưởng của Thiên kiếp nên âm u không có nổi một tia ánh sáng, nay lại xuất hiện dị tượng quái lạ như vậy nữa khiến bọn họ hoàn toàn trở tay không kịp, Thành Chu Diễm thông báo cho những môn phái khác gia cố lại kết giới, vừa rồi không hiểu tại sao Thiên Cơ lại nói vậy nhưng khi nhìn bầu trời liền hiểu rồi...
Tiên khí và Ma khí khổng lồ cuốn vào nhau, linh khí xung quanh hoàn toàn bị hút đi với tốc độ chống mặt, chúng đấu đá cắn xé, sau đó lại hòa chung làm một thể, rồi lại tiếp tục tàn sát lẫn nhau...lặp đi lặp lại liên tục đến mức không gian bị bóp méo, thậm chí nứt vỡ ra như tấm gương bị đập bể, không khí cũng mang theo cảm giác áp lực nặng nề đè ép lồng ngực những người bên dưới, cuồng phong xuất hiện như những con yêu thú hung ác chạy qua từng tán cây ngọn cỏ hoa lá, cảnh tượng trông tan tành thảm hại như đang đối mặt với tận thế...
Nhưng có một điều nan giải xuất hiện...
Không đủ linh khí để tạo kết giới...Tất cả đều bị 'quái vật' trên bầu trời kia hút đi!
Không chỉ Thành Kiếm môn mà là tất cả!
"Cái quỷ quái gì vậy... "
Thành Chu Diễm hoàn toàn ngơ ngẩn trước cảnh tượng điên loạn này...
Cả Quang Phệ đại thế giời bắt đầu từ tâm tình hóng chuyện dần dần chuyển sang sợ hãi cực độ. Không cần Thiên Cơ cho thấy điềm báo bọn họ cũng tự hiểu...
Thiên Cơ cũng không ngờ lần này tương lai lại đến chậm như vậy. Hoàn toàn không kịp trở tay...
"Hộc!"
Phương Hà phun ra một ngụm máu từ trong miệng, thất khiếu bắt đầu đổ máu thấm ướt vạt áo của cậu, đau đớn từ Linh Chủng truyền đến như muốn khoét tim cậu moi ra sau đó bóp nát vụn đi, kết giới Phượng Hoàng vừa được tạo ra một nửa vì không có nguồn cung ứng linh khí liền tan vỡ thành từng đốm sáng đỏ tan biến trong không trung, chỉ còn lông vũ rực lửa rơi xuống bên cạnh tay Phương Hà, bị cậu nắm lấy, dính đầy máu tươi...
"Chủ nhân!" Huyết Hồn bên trong thức hải sợ hãi hét lên, nó không thể đi ra vì không có triệu hồi của Phương Hà, chỉ có thể lo lắng bay qua bay lại bên trong Lĩnh Vực của mình, sợ muốn cào nát tóc...
Tai Phương Hà bắt đầu ù đi, tầm mắt cũng không còn thấy rõ cảnh vật phía trước, từng giọt máu nhỏ xuống trước mắt như đóa huyết hoa nở rộ trước mắt cậu, không biết là do ảo giác hay sợ hãi mà cậu đưa tay chùi đi vết máu đó, cứ như đang tàn nhẫn ngắc đi đóa hoa của chính mình...Lục lạc bạc dưới chân tự nhiên cũng kêu lên điên cuồng, dường như muốn trấn tỉnh bản thân cậu nhưng mặc cho cố gắng hết sức vẫn không thể gọi tỉnh Phương Hà...
Có tiếng trống và kèn vang lên bên tai, âm thanh hô hào, có gì đó lành lạnh bạc trắng phủ bên thái dương, gió bao phủ lấy thân thể dưới chân là không gian trống trải cứ như đang bay...nhưng mà,...Phương Hà vô thức đưa tay với ra sau...không có cánh...
"-Thần Phạt Chi Tội- chào mừng ngươi đến với thế giới này..."
Tầm mắt xuất hiện hình ảnh mơ hồ, trên bậc thang cao ngất là một nam nhân cao ngạo đang nghiêng người ngồi trên ngai vàng cao quý, hạ bên là thanh long to lớn hộ ở hai bên, vừa ngạo mạn vừa không thể khinh nhờn...
"Sau này...ta chính là người thân của ngươi..."
Người thân...?
Hình ảnh trước mắt dần dần tan vỡ, trước mắt là một mảnh tối đen, các giác quan đã chết lặng chỉ còn cơn nóng cháy ở lồng ngực là rõ ràng, Phương Hà đã chẳng buồn suy nghĩ việc gì nữa, chỉ quanh đi quẩn lại hai chữ 'người thân' trong đầu, tiếp đó là khuôn mặt hiền từ của mẹ cậu chậm rãi xuất hiện nở một nụ cười thương yêu với Phương Hà...nhưng khi cậu vươn tay muốn chạm đến thì bóng dáng của bà liền hóa thành một đóa hoa rơi xuống mặt đất...cánh hoa trắng rơi vươn vãi trong không gian xám xịt...nhẹ nhàng lướt qua da mặt...lạnh lẽo...
Mẹ...
Bàn tay ấm áp luôn xoa đầu cậu, ánh mắt hiền dịu như lò than sưởi mùa đông nhìn cậu, nụ cười hiền dịu có thể xóa tan áp lực...nhưng mà, nỗi cô đơn khó hiểu vẫn cứ lớn dần lên trong tim, từng phút từng giây trôi qua càng lúc càng lớn... lớn đến nỗi ngay cả người cậu yêu thương nhất cũng không thể xóa tan...
Không phải nói có mẹ là có cả thế giới sao...
Nhưng sao lại lạnh thế này...
Tầm mắt bỗng rơi xuống đóa hoa đang nằm trên nền đất màu đen lạnh lẽo... giây phút đó như có thứ gì vỡ nát ra trong lồng ngực, có dòng nước nóng hổi mặn chát rửa qua vết thương rỉ máu, đau đớn đến khó thở...đồng tử của Phương Hà bỗng dưng mất đi tiêu cự...như nhận ra điều gì đó mà ánh sáng trong mắt cũng vụt tắt đi...
Hoa ...cánh hoa
Thân thể ngã xuống mặt sàn, như con diều đứt dây cũ nát không một ai thèm nhặt lên sửa lại...chính bản thân con diều cũng muốn từ bỏ cảm xúc muốn bay theo gió nhưng cứ bị sợi dây trói buộc, mặc cho vùng vẫy đến mấy cũng không thể bay đi...
Cho đến khi dây đứt nó mới nhận ra...mình bay không được...mình không có 'đôi cánh' ấy...cũng không có ai yêu thương một thứ xấu xí cả...
Thật đau
"...Thân mến, sao ngươi lại chọn con đường tự dằn vặt bản thân như vậy chứ" Bên tai ù ù vang lên giọng nói trầm thấp đầy thương tiếc...
Bóng tối dần bị đẩy lùi, trong không gian ngột ngạt xuất hiện thêm người thứ hai. Nam nhân nhẹ nhàng đặt chân xuống mặt đất, vươn tay phủi đi bụi dính trên vai, vuốt thẳng mái tóc bạch kim của mình, thở dài cúi xuống nhìn Phương Hà cả người đầy máu nằm co quắp trên mặt đất, hắn nhíu mày:
"Ngươi câm mồm lại được không Huyết Hồn?"
Huyết Hồn đang sợ hãi kêu gào bị nam nhân nói cho tỉnh hồn, ngơ ngẩng ngước mắt nhìn hắn sau đó thì bị dọa đến nín người luôn...
Nhân vật này không chọc được...
Nam nhân nhướng một bên mày, chống cằm suy nghĩ một chút sau đó dứt khoát dùng chút sức tiến vào Lĩnh Vực của Huyết Hồn, bức ép nó rơi vào hôn mê...
"Thế này mới an tĩnh cho bản tọa và A Ly thân yêu chuyện trò chứ."
Bạc Ngôn đỡ Phương Hà đã bất tỉnh nằm ngửa ra trên sàn, hắn ngẩng đầu nhìn dị tượng trên trời sau đó bĩu môi lẩm bẩm:
"Tức thật, không ngày nào ta được yên thân với ngươi, nể ngươi tứ cố vô thân lại còn bị cái lão Thần đế chèn ép nên mới hết lòng thương yêu, cuối cùng họa ngươi gây ra đều đổ lên đầu ta! Ngay cả việc yêu đương cũng bắt ta đi làm thay!"
Bạc Ngôn vuốt mái tóc bạc thân yêu, tức giận xé luôn áo của Phương Hà lộ ra lồng ngực bê bết máu nhìn đến ghê người, ẩn ẩn lộ cả xương trắng hếu...Hắn thì lại như bà mẹ già ca cẩm con trai vì yêu mà sa đọa
"Yêu đương thì chọn người mà yêu, hết lần này đến lần khác cứ đâm đầu vào con cờ hó chết trôi đó làm gì, từ khi ngươi yêu hắn chưa một ngày nào bản tọa thấy ngươi hạnh phúc cả...bây giờ thì nhìn đi! Hắn luân hồi cả chục kiếp, đã quên ngươi rồi! còn ngươi thì sao..."
"Ta làm sao..." Phương Hà bỗng yếu ớt trả lời, dọa cho Bạc Ngôn sợ hết hồn, hắn trợn to mắt áp sát lại nhìn khuôn mặt đầy máu của Phương Hà, mãi một lúc sau mới thấy mí mắt cậu động đậy...thì ra Phương Hà không bất tỉnh mà chỉ là mệt đến mức mắt cũng nâng không nổi...ba chữ trên gần như đã vắc kiệt sức của cậu...
"...Ngươi thì chết dí ở đây! Cũng chẳng ai dám! đến! cứu!"
Phương Hà không trả lời, không biết là ngủ rồi hay là không buồn mở miệng.
Bạc Ngôn thở dài, trên tay hắn chậm rãi xuất hiện một đóa hoa bên trong nhụy dường như đang dấu một thứ gì đó, Phương Hà nháy mắt cảm thấy sức lực khôi phục hơn nửa nhưng đau đớn vẫn không hề giảm,cậu mở mắt nhìn thứ trên tay Bạc Ngôn, nói:
"Đây là..."
Bạc Ngôn đặt đóa hoa bên cạnh Phương Hà, cậu cảm thấy một dòng nước mát tràn vào trong thân thể, dễ chịu đến muốn rên lên.
"Ngươi đoán xem nó là gì đi"
Bạc Ngôn cười vui vẻ. Phương Hà nhìn hắn, không trả lời câu hỏi mà chỉ nghiêm túc:
"Ngươi mà ở hiện đại nói không chừng sẽ thành minh tinh được giới truyền thông săn đón đấy"
Bạc Ngôn:"...??" Nói cái khỉ gì vậy?
Phương Hà như bị tự kỷ mà nói tiếp:
"Mà ngươi là ai vậy?"
Bạc Ngôn:"...." nắm tay siết chặt.
"Ta đâu quen ngươi"
Bạc Ngôn:"...."nghiến răng nghiến lợi.
"Sao lại cứu ta"
Bạc Ngôn:"...." có máu nghẹn ở họng thì phải.
Bạc Ngôn hiện giờ rất muốn đá cho Phương Hà dính vào tường rồi lấy vôi trét lại cho cậu chết ngạt ở trong luôn cho rồi. Hắn mạo hiểm trốn từ Thiên giới xuống, trải qua bao gian khổ mới mò xuống nhân giới được cuối cùng người ta lại nói không biết hắn?! Thế hắn rốt cuộc đang làm con mẹ gì vậy?!!!!
"Ngươi nhớ Vạn Hoa chứ?" Bạc Ngôn nhẹ nhàng nặng ra một nụ cười.
Phương Hà trả lời ngay:"Có!"
Bạc Ngôn nhắm mắt, được rồi, nể tình thằng nhãi mày đang bị thương, hắn nhịn. Tình huynh đệ đến đây chấm dứt! Đi hết đi! Dẹp hết đi cái đồ bỏ bạn theo trai!
"'Hắn' trong lời ngươi nói...là chỉ ai vậy? ..."
Ta từng yêu ai sao...
Phương Hà không thể nói ra được câu tiếp theo, từng chữ như bị đóng đinh vào trong cổ hỏng tuyệt đối không thể thoát ra, như thể muốn nói bản thân thật sự đã từng có một tình yêu khắt cốt ghi tâm vậy...Đã từng yêu sao...Phương Hà nhắm mắt lại, không muốn nghĩ nữa, cậu nhận ra trong tim mình đang dần dần thay đổi,... không phải để chấp nhận hoàn cảnh khắc nghiệt...mà là chấp nhận bản chất thật sự của mình ...
Phương Hà còn nhớ lúc nhỏ mình thật sự không biết thế nào vui vẻ, thế nào là yêu thương, thế nào là giận hờn. Tất cả những gì bản thân thể hiện bây giờ chính là sao chép lại của mẹ. Thấy mẹ cười, cậu liền học theo, thấy bà tức giận cậu liền ghi nhớ biểu cảm đó, thấy bà nói về cảm giác hạnh phúc cậu liền ngụy tạo ra hai chữ 'hạnh phúc' gắn vào trong lòng mình. Đến trường học theo hành động cử chỉ của giáo viên, bạn bè, cứ như vậy đến năm sáu tuổi, Phương Hà lần đầu tiên 'biết cười'.
Chỉ cần kéo cơ mặt lên thành một đường cong nhẹ, chỉ nhẹ thôi không cần làm quá, nếu không sẽ rất giả tạo. Mắt mở to một chút nhìn thẳng vào người đối diện. Như vậy, mẹ đã thật sự vui mừng đến phát khóc. Cứ ngỡ, Phương Hà đã có cảm xúc rồi...
Sống với người dồi dào cảm xúc như mẹ và đám bạn bè trên trường, Phương Hà dần dần cũng bị nhiễm theo, mọi trạng thái cảm xúc đều tự nhiên như thể nó xuất phát từ tận đáy lòng...
Chỉ có trái tim là lạnh lẽo, cô độc, luôn đập một cách máy móc, miễn cưỡng cứu lấy thân thể vô cảm này.
"Ta biết ngươi định nói gì tiếp theo" Bạc Ngôn nhìn vào mí mắt nặng trĩu của Phương Hà, hắn không nỡ nhìn người trước mắt này chút nào, điều mà hắn sắp làm với cậu thật sự rất tàn nhẫn...tàn nhẫn đến mức có lẽ Phương Hà vĩnh viễn không còn là Phương Hà nữa...
Nhưng nếu không làm. Hắn không nhẫn tâm nhìn cậu cứ như một con rối vào vai con người, mặc cho lồng ngực mãi mãi không thể hiểu được làm thế có ích gì nhưng cơ thể vẫn di chuyển liên tục, liên tục...đến khi vỡ nát mới thôi...
...Đây cũng là điều mà 'bản thân' Phương Hà từng nhờ hắn.
"Ngày thiên kiếp của ta và hắn hợp làm một. Hãy đánh thức ta dậy nhé, Bạc Ngôn" Hắc y nặng nề, tóc bạc như mây, lục lạc mỏng manh, trường cung huyết hồng, là y nhờ hắn đánh thức y dậy từ giấc mộng đẹp đẽ, để bản thân lại quay về thực tại đầy máu tươi này....
"Ngươi từng nói với ta, ngươi ngủ rồi mơ một giấc mộng đẹp" Bạc Ngôn nhìn Phương Hà, cảm thấy sống mũi nóng lên, hắn là thần nhưng lại biết khóc, vô hỉ vô bi cũng không thể cản lại nỗi đau của Bạc Ngôn với sinh mệnh oan nghiệt trước mắt này...tự hỏi tại sao vận mệnh lại trớ trêu với cậu như vậy...
"Nhưng sao mộng đẹp của ngươi..." Hắn lau đi máu trên mặt Phương Hà:"...Lại vẫn cứ để ngươi đắm chìm trong lạnh giá thế chứ."
Ánh mắt của người đang nằm bỗng mở lớn, đồng tử đen như mực nhìn chằm chằm Bạc Ngôn không nói một lời, mãi một lúc sau Bạc Ngôn lại thấy cậu cười, lòng hắn bị nhấn chìm trong nỗi chua xót, người bạn chí cốt của hắn...
"...Ra là có người hiểu được cảm xúc của ta..." Phương Hà nhìn Bạc Ngôn.
Bạc Ngôn cũng nhìn lại cậu, như cố hữu xa nhau lâu ngày cuối cùng cũng gặp lại, nhưng buổi gặp mặt này lại đau đớn muốn xé rách lồng ngực hắn. Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, hai tay siết chặt đến mức nổi gân xanh run rẩy cầm đóa hoa nằm bất động bên cạnh Phương Hà...
"Đến lúc rồi" ba chữ như muốn đè ép giọng hắn. Phương Hà không hiểu hắn đang nói gì, cũng lười để ý đến, cho đến khi nhìn thấy bàn tay thon dài của Bạc Ngôn chạm vào nhụy hoa đang phát sáng, khoảnh khắc đó đồng tử của Phương bỗng dưng trợn lớn, tận sâu trong linh hồn truyền đến chấn động dữ dội, cậu muốn đưa tay ngăn cản hắn lấy 'thứ' bên trong nhụy hoa nhưng thân thể cứ như bị trói chặt lại, không thể cử động. Mà bàn tay của Bạc Ngôn sớm đã tiến vào bên trong nhụy hoa...nhẹ nhàng, kéo ra một quả cầu trong suốt bao bọc lấy một thiếu niên nho nhỏ đang ngủ say...
Tim Phương Hà như muốn ngừng đập, sự quen thuộc này...tựa như một phần của thân thể bị tách ra, nhỏ bé nhưng ẩn chứa sức mạnh to lớn...
"...Nó gọi là Sát Ly" Bạc Ngôn chua xót nói với Phương Hà:"...Là linh hồn...cũng là bản chất trong tim... của ngươi"
"...Sát...Ly...?" Phương Hà ngơ ngẩn nhìn thiếu niên đang ngủ say bên trong:"...của ta...?"
Thiếu niên như cảm nhận được gì đó, nó chậm rãi mở mắt ra trực tiếp nhìn đến Phương Hà, sau đó như nhìn thấy điều gì vui vẻ lắm hứng khởi đặt tay lên quả cầu trong suốt đang bao lấy mình, khuôn mặt nó giống hệt như khuôn mặt của Phương Hà, nụ cười trên môi nó...là thật, xuất phát từ trong tâm, là thứ mà cậu khao khát bấy lâu nay...
Như bị một lực hút vô hình đẩy về phía thiếu niên nhỏ, Phương Hà áp lại gần, đưa tay cầm quả cầu trong suốt lên áp lên trán mình, cách một lớp màng mỏng của quả cầu, liên kết với thiếu niên...
Ánh sáng dần dần bao phủ cả hai, linh khí bị Thiên Kiếp hút đi đang bị một sức mạnh to lớn cưỡng ép lấy trở về, tụ lại xung quanh Phương Hà...
Bạc Ngôn nhìn thân thể đơn bạc của đối phương gần đã bị ánh sáng bao phủ, không sớm thì muộn nơi này cũng trở thành cái kén bảo vệ Phương Hà, hắn nên rời khỏi đây nếu không sẽ bị linh lực cuồng bạo này chém thành thịt băm mất.
"Hazzz. Ta còn chưa kịp làm quen với Phương Hà thì Sát Ly đã sắp trở lại rồi..."
Dứt lời, Bạc Ngôn ngay lập tức biến mất khỏi nơi này.
Chỉ mong lần đánh cược này của ngươi sẽ thành công...nếu không cái giá chính ngươi nhận sẽ rất lớn đấy...
________________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất