Sát Ly

Chương 61: Tìm kiếm.

Trước Sau
Đi dạo một vòng xung quanh biệt viện, quan sát toàn bộ cấu trúc của tòa nhà, Sát Ly dừng lại trước bàn đá nằm trước sân, lại gần ngồi xuống nghỉ một chút, trên bàn có sẵn một bộ ấm trà, bên trong có pha sẵn nước trà nhưng sớm đã nguội, trong tay y xuất hiện một cái bếp lò nhỏ, y dùng nó hâm nóng lại trà rồi tự rót một ly, nhấp thử...

Dở tệ!

Thế nhưng vẫn nhăn mày uống hết ly trà trong tay, đang tính cầm cả ấm đổ đi để pha trà mới, ngón tay vừa chạm vào nắp ấm thì dừng lại, ánh mắt Sát Ly trở nên sắt bén dị thường, đằng sau y bỗng dưng bay đến một vật thể to lớn, Sát Ly nhanh nhẹn đứng dậy né sang một bên.

'Rầm!'

Bàn đá bị đối phương va vào rồi ngã nhào xuống cùng với đối phương, thậm chí chân bàn đã bị đè đến nát thành vài mảnh, còn chưa kịp để Sát Ly đến nhận diện, người đó đã bật dậy như một con lật đật, bộ dáng chật vật tàn tạ như thể vừa lăn lộn ngoài đồng lết về, chạy đến trước mặt Sát Ly, dùng ánh mắt ‘thâm tình’ mà nhìn Sát Ly.

Sát Ly bất ngờ nhìn chằm chằm vào người đến, sau đó thốt lên: “Bạc Ngôn!”

Người kia thế mà là Bạc Ngôn đã biến mất hai ngày này, Sát Ly cứ tưởng Bạc Ngôn trở về Thiên giới bàn chuyện với Lư Ngân, nhưng nhìn bộ dáng này của Bạc Ngôn thì hẳn là không phải…

Bạc Ngôn dùng cặp mắt sáng quắc kì dị nhìn Sát Ly, đang tính há miệng nói chuyện thì tầm mắt bị thu hút bởi ấm trà trên tay y, thế là Bạc Ngôn dùng thế sét đánh không kịp bưng tai chụp lấy ấm trà, mở nắp đổ trà vào miệng, sau đó nhét ấm rỗng trở lại tay Sát Ly, quẹt mồm một cái, trịnh trọng nói:

“Ly của ta,…”

Sát Ly nổi một tầng da gà bởi giọng điệu mắc ói của đối phương, có chút nghẹn nói: “…Gì?”

Bạc Ngôn bật khóc nhào đến ôm chầm lấy eo Sát Ly, khóc như đàn ông bị góa chồng: “Ta phải làm sao đây!? Mẹ nó! Lão tử thất thân rồi!!!!”

Sát Ly: “…”

Hả?

……………………………..

Lư Ngân vén chăn bước ra khỏi giường, hắn không ngủ được, đây không biết là lần thứ bao nhiêu bản

thân mất ngủ, ban đầu có đếm từng đêm nhưng bây giờ Lư Ngân chẳng buồn ngó ngàn gì đến nữa, hắn mặc áo ngủ màu trắng, khoát thêm ngoại bào, đẩy cửa bước ra khỏi điện…

Chậm rãi rời xa tẩm điện to lớn hào nhoáng, Lư Ngân không sử dụng thần lực mà lại đi bộ, hắn rảo bước băng qua hành lang dài, đèn lồng mờ ảo nhẹ lay trong gió chiếu rọi hành lang âm u mờ mịt, thi thoảng một vài sinh vật nhỏ bé như phù du phiêu đãng lại gần hắn, bay vòng xung quanh nam nhân như đang tìm kiếm nguồn sáng, một hồi rồi chán nản vỗ cánh bay đi, lựa chọn ánh sáng trong ngọn lửa rực chay lụi tàn bên trong vỏ đèn lồng hoa mĩ, Lư Ngân quá quen với khung cảnh này rồi, nơi hắn bước qua, sương đêm ngập kín lối đi, như thể

đang bước trong mê cung vô tận, mà chính hắn cũng không muốn thoát ra…

Bạc Ngôn báo tin cho hắn, Thanh Trúc không chết, muội muội ruột thịt của hắn…

Hay phải nói là đệ đệ song sinh của hắn, chưa chết.

Hắn vẫn còn bán tính bán nghi, nhưng rốt cục vẫn không nhịn nổi những nghi vấn trong lòng…

Một mạch suy nghĩ kéo dài cả quãng đường, Lư Ngân cuối cùng đã đến được nơi mà hắn muốn đến.

Tẩm điện của Thanh Trúc.



Từ khi chủ nhân của điện này mất, nó đã bị phong bế vĩnh viễn, Lư Ngân cũng không muốn lui tới nơi chứa đựng quá nhiều ký ức này, thế là nó trở thành cung điện bị bỏ hoang…

Nói là bỏ hoang nhưng cứ cách ba ngày sẽ có người đến quét tước lau dọn đàng hoàn,…

‘Kẹt’

Cửa bị đẩy mở ra, bên trong lạnh lẽo đúng như Lư Ngân nghĩ, đã quá lâu không có người ở rồi, nhưng vật dụng bên trong vẫn còn nguyên vẹn không chút sức mẻ, thế nhưng bản thân của chúng đều khoát lên mình vẻ trơ trọi cô độc, đã bao lâu rồi hắn mới nhìn lại nơi này nhỉ, cứ ngỡ đã quên nhưng trước mắt lại không ngừng xuất hiện hình dáng cao gầy của Thanh Trúc, khi thì xuất hiện một nam tử tuấn tú có nụ cười tỏa nắng, miệng luôn mồm nói những thứ kì lạ khó hiểu, lúc thì lại là thiếu nữ xinh đẹp như hoa, suốt ngày chạy tới chạy lui với đống thuốc than trên tay mình…

Mặc dù giới tính khác nhau nhưng khuôn mặt đó không thay đổi, vẫn là cùng một người, Thanh Trúc.

Song sinh khác trứng nhưng tính cách lẫn diện mạo đều khác nhau, Lư Ngân có tham vọng với sức mạnh, mà Thanh Trúc lại bị hấp dẫn với việc luyện thuốc.

Cho nên hắn cứ việc đánh đấm thoải mái, còn việc cứu người cứ để đệ đệ hắn lo.

Lư Ngân cầm lên một lọ thuốc được đặt trong góc của kệ sách, bên trong không có gì cả thế nhưng mũi hắn vẫn còn ngửi được một hương vị nhàn nhạt, chính thứ đã từng ở trong này biến Thanh Trúc thành hình dáng lúc nam lúc nữ.

Lư Ngân tự nhận mình là một tên cuồng sức mạnh, nhưng so với Thanh Trúc hắn vẫn còn kém xa, nếu phải dùng từ thô một chút thì Thanh Trúc chính là tên điên cuồng chính hiệu

Nguyên liệu để chế viên thuốc này được lấy từ đâu, Thanh Trúc giấu hắn không nói, Lư Ngân tôn trọng đệ đệ nên cũng không hỏi, dù hắn cảm thấy nguồn năng lượng của thứ đồ này không

được bình thường, nhưng hắn nghĩ dù sao Thanh Trúc cũng sẽ đặt tính mạng bản thân lên đầu.tuy nhiên, hắn đánh giá thấp Thanh Trúc…một ngày nọ, thiếu nữ mang tên Thanh Trúc xuất hiện, gọi hắn là ca, còn dây dưa không rõ với tên Bạc Ngôn trời đánh thánh đâm kia.

Hại hắn tức muốn chết!

Nhưng Thanh Trúc nói nữ hình chỉ xuất hiện ba ngày một lần, còn lại chính là nam hình, còn bảo thật may không bị đổi giới tính.

Lư Ngân lúc đó suýt chút đã đi mượn Huyết Hồn của Sát Ly bắn chết tên đệ đệ song sinh này rồi.

Lúc Thanh Trúc mất, người đau lòng nhất là vị ca ca này, còn có Bạc Ngôn, Lư Ngân luôn biết giữa hai người này có gì đó mờ ám nhưng cũng không tiện hỏi gì nhiều, dù sao đó cũng là đời tư của họ, vốn dĩ hắn cũng chẳng tin tưởng gì vào nhân phẩm của Bạc Ngôn, tên này có lẽ cũng chỉ là chơi đùa với đệ đệ của mình thôi, nhất là sau khi biết được Thanh Trúc nguyên bản là nam nhân…thế nhưng, Bạc Ngôn lúc đó thậm chí còn điên cuồng hơn cả Lư Ngân, ít nhất Lư Ngân còn chưa nghĩ đến việc tự sát để đi theo Thanh Trúc...mà Bạc Ngôn thì

làm rồi,…Lư Ngân ngay tại thời điểm đó đã nhận thức được thì ra trên đời này còn có người yêu em trai của mình hơn cả sinh mạng.

Cho nên lúc Bạc Ngôn nói Thanh Trúc còn sống, Lư Ngân tưởnghắn lại phát bệnh, còn khuyên Bạc Ngôn chú ý thân thể, nhưng đối phương dường như đang rất vội, Lư Ngân nghe được có tiếng động rất mạnh vang lên bên kia, trông rất giống đang chạy trốn, cuối cùng Bạc Ngôn chỉ để lại hai chữ: “Cẩn thận” sau đó cắt đứt liên lạc…

Lư Ngân thực sự cho rằng Bạc Ngôn đang hoảng loạn, nhưng đêm khuya vẫn mò tới phòng của Thanh Trúc, hắn cảm thấy mình đúng là điên mà, nếu Thanh Trúc còn sống chắc chắn sẽ quay về tìm mình, huống hồ hắn tận mắt chứng kiến Thanh Trúc bị lột da chết trước mắt mình, thậm chí còn nén đau lòng xác minh thân phận của cái xác…kết quả chính xác là Thanh Trúc…

“Về thôi” Lư Ngân tự nói với chính mình, hắn không muốn ở lại nơi này quá lâu, quá ngột ngạt đối với hắn, Lư Ngân để lại lọ thuốc về chỗ cũ, lúc ngón tay chạm vào góc của kệ sách thì tình cờ chạm vào thứ gì đó, ngón tay

truyền đến cảm giác tê liệt như có dòng điện chạy qua, Lư Ngân cau mày, thử ấn tay vào chỗ tối đó, không ngoài dự liệu bị đẩy ran gay lập tức, cơn tê dại cũng hóa thành đau nhức.

Kết giới.

Lư Ngân ngay lập tức nhận ra đó là thứ gì, kết giới có thể ngăn hắn không nhiều, đếm trên đầu ngón tay còn dư, xem ra người đặt ra nó hẳn phải mạnh hơn hắn ít nhất là một bậc, quay trở lại thời gian Thanh Trúc còn sống thì người mạnh hơn hắn năm đó cũng chỉ vài người, trong đó quen biết Thanh Trúc thì chỉ có hai, một là Thần đế, hai là tên cà chớn Sát Ly.

Lư Ngân tự động loại Sát Ly ra khỏi danh sách tình nghi, lí do rất đơn giản, y dốt đặc cán mai về kết giới, bắt y ngồi thiết kế kết giới còn không bằng thả y xuống nhân giới làm chân hốt c*t ngựa đi.

Ngón tay của hắn chầm chậm tụ lại một quả cầu nhỏ sáng lấp lánh, từ từ đẩy về chỗ tối trong góc kệ sách, ánh sáng từ quả cầu khiến hắn nhìn rõ trận pháp bên trong, thiết kế cực kỳ tinh mĩ, ứu thời gian lâu như vậy



mà sức mạnh vẫn không hề thuyên giảm, khả năng người làm ra kết giới này chính là Thần đế…

Qủa cầu chạm vào kết giới ngay lập tức hai bên ma sát kịch liệt bắn ra tia lửa, tia điện như ẩn như hiện phá hủy sách và đồ vật nằm gần nó,Lư Ngân sợ mọi thứ trong căn phòng không sớm thì muộn cũng bị phá tan bèn nén sức mạnh của cả hai lại, bọc vào trong kết giới hắn tạo ra sau đó thông qua nó mà chuyển toàn bộ sức phá hủy vào cơ thể mình. Điều này có nghĩa là hắn sẽ thay căn phòng này hứng chịu sức mạnh khi kết giới kia bị phá.

Không lâu sau, chân trái hắn dần dần truyền tới một trận đau đớn như bị dao cứa, Lư Ngân hi sinh chân trái mình để bảo vệ căn phòng, dù sao vết thương rất nhanh sẽ lành, mặc dù trước đó có khả năng chân hắn sẽ bị nổ thành một bãi thịt nát…

Cũng may kết giới này thuộc quy mô nhỏ, bằng không hắn cũng không dám đánh cược mạng mình đâu.

‘Rắc’

Chân trái Lư Ngân bị bẻ cong thành góc độ kì dị, sau đó bắp chân của hắn trương phình lên, đằng sau lớp da ẩn ẩn ánh sáng bạc và tia điện, xem ra kết giới sắp bị phá.

Cơn đau này khiến Lư Ngân chợt tự hỏi tại sao bản thân hắn lại cố gắng đi phá thứ này làm gì nhỉ, đây là phòng của Thanh Trúc, thứ Thanh Trúc giấu bên trong hẳn không muốn ai biết, hắn thế mà đi phá, xem ra lời nói của Bạc Ngôn ít nhiều cũng ảnh hưởng đến hắn…nhưng tận sâu trong lòng hắn lại có suy nghĩ khác, hắn nghi ngờ Thanh Trúc. Dù ít, hầu như không tồn tại, nhưng không thể phủ nhận là đã từng…

Lúc này lòng nghi ngờ nho nhỏ kia lại bị lời nói của Bạc Ngôn đào lên, Lư Ngân lắc lắc đầu, hắn đúng là vị đại ca tồi mà, lại đi nghi ngờ em trai song sinh của mình…

Ánh sáng trước mắt ngày càng một khuếch trương, chân trái Lư Ngân cũng không ngừng đổ máu, xem ra sắp xong rồi.

Kết quả sau vài giây, đúng như dự đoán của hắn, chân trái bị một lực đạo khủng bố xé nát của còn xương trắng hếu cong thành một góc quỷ dị, mà ánh sáng cũng dần dần yếu dần trong tay Lư Ngân rồi tắt lịm đi, Lư Ngân thở ra một ngụm khí nặng nề, ngồi phịch xuống ngay trong vũng máu của bản thân, hắn nhìn chân của mình từ đầu gối trở xuống chỉ còn một khúc xương bị bẻ nát liền cười tự giễu, thật muốn học theo một câu của Sát Ly ‘biến thái thích tự ngược’

Trong cái chớp mắt, xương chân hắn tự động bẻ ngược về vị trí cũ, những vết rạn nứt cũng từ từ khôi phục, sau đó chính là da thịt sinh sôi trên chân hắn, tốc độ cực kỳ nhanh, chỉ trong vài giây, bắpchân đã khôi phục

dáng vẻ bình thường, chỉ tiếc cái quần bị rách tơi tả ngắn củn lên đầu gối, Lư Ngân cảm thấy chân phải khó chịu bèn cuống ống quần dài lên đầu gối như bên trái, sau đó mới thỏa mãn đứng dậy…

Ngón tay Lư Ngân xuất hiện một ngọn lửa, y dùng nó chiếu sáng góc tối trong kệ sách, nơi bị ánh sáng chiếu tới xuất hiện một trận đồ được vẽ bằng mực đỏ, Lư Ngân từng đọc ít sách về trận pháp biết được đây là biểu tượng của một trận pháp không gian cần dùng máu của người sử dụng trận để vẽ nên, Lư Ngân cúi mặt nhìn chằm chằm vào nó một hồi sau đó khom người quẹt ít máu của mình trên mặt đất, chậm rãi bôi lên trận pháp, quả nhiên đúng như dự đoán, hoa văn trên trận pháp như sống dậy, như rắn rết quấn vào nhau, trước mắt hắn xuất hiện một lối đi tối om như u huyệt.

Qủa nhiên là thứ này dùng máu của Thanh Trúc tạo nên, Lư Ngân là song sinh với Thanh Trúc, huyết mạch của hắn khẳng định cũng có thể mở được, Lư Ngân phất tay áo dọn sạch máu trên sàn nhà, sau đó dường như hơi suy nghĩ một chút, trên tay xuất hiện một lọ thủy tinh rỗng, hắn rạch tay mình rồi đổ đầy một nửa lọ, rồi tùy tiện ném nó vào không trung kèm theo lời nhắn ngắn gọn, cả hai ngay lập tức lóe lên tia sáng trắng rồi biến mất. Lúc này Lư Ngân mới chậm rãi bước vào trong khe nứt…

Hắn không biết một lần này lại triệt để phá nát tin tưởng của hắn bây lâu nay giành cho Thần giới…

……………………………………………………….

Thanh Trúc mở ra cánh cửa để lộ phòng giam u ám bên trong, giây xích trói buộc Bạc Ngôn đã bị phá tan, hắn mỉm cười nhặt dây xích lên, liếm máu dính trên đó, ánh mắt hiện lên nụ cười u ám khó hiểu…

Đằng sau hắn chính là vị chủ nhân của Thủ Hiên, đối phương bước vào quan sát căn phòng một chút rồi nở nụ cười tà tứ: “Kế hoạch của ngươi đó à?”

Thanh Trúc thả dây xích xuống, chậm rãi mở quạt ra che đi một nửa dung mạo của mình, chỉ để lộ ánh mắt đen thâm sâu hun hút: “Ngài thích chứ?”

Nam nhân phát ra một nụ cười từ tính, trên tay vuốt ve thanh trường cung đen tuyền tản ra hắc khí âm độc: “Chỉ cần thành công “

Thanh Trúc nhìn mái tóc đen tuyền của đối phương, âm dương quái khí mà thốt ra một câu: “Ngài không biết mỗi lần đứng trong bóng đêm tóc ngài giống như có màu trắng sao? Trắng giống Thần tộc ấy”

“À…” Yết hầu nam nhân rung lên một tiếng từ tính, chậm rãi xoay người bước ra bên ngoài, chỉ để lại một câu khó hiểu cho Thanh Trúc: “Vốn dĩ cũng là màu trắng...”

--------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau