Sát Phá Lang 2

Chương 114: Phùng sinh

Trước Sau
Ngay sau đó, trọng giáp động.

Tường thành đổ nát trong tiếng bước chân chỉnh tề đến khó tin ấy uỳnh uỳnh lắc lư, một tốp Huyền Thiết hắc giáp dầm trong hơi nước trắng như tuyết gió thổi không tan, nghênh lửa đạn quân địch như hải triều ngược dòng mà lên.

Tốp trọng giáp đầu tiên như một thanh trảm mã đao có thể chặn hết thảy, như gió xoáy quét qua cực nhanh, lao thẳng vào trận địa địch, đầu thân tứ chi bị nổ nát bét tung bay, song liệt hỏa chung quy đốt không tan huyền thiết, chỉ cần hộp vàng chưa tự nổ, hầu hết số xác chết xuất sư vị tiệp(1) đó có thể đứng thẳng nguyên, tướng sĩ trong giáp trụ đã chết mà bánh răng của máy móc còn xoay, tựa như linh hồn chưa tan vẫn tiếp tục xông lên.

Xông đến không thể tiếp tục nữa, sẽ có người theo sau mở hộp vàng trên lưng huyền giáp, châm kíp nổ giấu sẵn bên trong.

Những tướng sĩ dưới mặt nạ sắt bảo hộ đó không phân đây kia, ngàn người như một, vạn hộ hầu và tiểu binh Bắc đại doanh mới nhập ngũ chẳng khác gì nhau – hoặc đội lửa đạn cầm cát phong nhận cắt thủ cấp quân địch, hoặc ở tại chỗ nổ thành một đóa pháo hoa màu tím mai danh ẩn tính.

Lý Phong khoanh tay đứng trên hồng đầu diên, thình lình nói với Đàm Hồng Phi phụng mệnh đứng hầu bên cạnh: “A Mân đâu?”

Đàm Hồng Phi chợt bị điểm danh, hơi sửng sốt, trả lời: “Quận vương điện hạ lên tường thành rồi.”

Gió nóng thổi tan nộ sắc trên mặt Lý Phong, giữa cảnh điêu tàn hắn dần bình tĩnh lại, ném Thượng phương bảo kiếm cho Đàm Hồng Phi trên huyền ưng: “Truyền khẩu dụ của trẫm, quốc nạn ập xuống, Thái tử tuổi nhỏ không gánh nổi trọng trách, trẫm vô đức vô tài, chôn vùi giang sơn lê dân ở nơi đây, thẹn với liệt tổ liệt tông, muốn nhường ngôi cho Nhạn Bắc vương – thánh chỉ không kịp nghĩ, ngươi cầm cái này giao cho y, đưa y đi.”

Đàm Hồng Phi: “…”

Hắn luống cuống nhận thanh bảo kiếm nặng trịch, nhìn trộm long nhan một cái, ánh mắt đảo qua tóc mai hơi xám của Hoàng đế Long An.

Lý Phong hờ hững khoát tay.

Trường Canh cầm trường cung lên tường thành, tiếp nhận chiến trường trên không.

Trong tiếng rít của bạch hồng, Đàm Hồng Phi hạ xuống cạnh Trường Canh, cầm theo Thượng phương bảo kiếm như củ khoai lang phỏng tay: “Điện hạ!”

Trường Canh liếc qua là biết hắn muốn nói gì.

Đàm Hồng Phi: “Điện hạ, Hoàng thượng nói…”

Một thương binh chỉ còn một chân trên thành chạy tới: “Điện hạ, xuy hỏa tiễn hết rồi!”

“Xuy hỏa tiễn hết thì đổi thiết tiễn, thiết tiễn hết thì cài cát phong nhận vô chủ lên, lo gì?” Trường Canh mí mắt cũng không chớp, chớ hề khách khí nói, “Chúng ta thủ đến khi tường thành nát thành cát mới thôi – Đàm thống lĩnh, ngươi hãy đi trả thứ đó, bảo với Lý Phong, ta không nợ y, không làm vong quốc chi quân cô gia quả nhân thay y đâu. Vả lại, hiện giờ y là một soái kỳ, hai quân đối đầu, không thể không có cờ, các huynh đệ máu chảy đầu rơi đều dựa vào lá cờ này chèo chống, ngươi hãy chú ý đừng để y tùy tiện chết.”

Giờ khắc này, ít nhất đối với Đàm thống lĩnh mà nói, mười Lý Phong nói chuyện cũng chẳng hữu dụng bằng một Trường Canh, nghe vậy hắn không ý kiến ý cò gì, khẩu dụ của Thánh thượng nghe thế nào thì ném về thế ấy, miệng huýt sáo dài, cùng mấy huyền ưng thủ vững cạnh hồng đầu diên của đế vương.

Dưới thành trọng giáp dùng thịt người kẻ sau tiếp bước kẻ trước phá ra một đường, mà một khi trọng giáp xâm nhập trận địa quân địch, trường đoản pháo nổ vang và bạch hồng tiễn thanh thế lớn đều không còn tác dụng, dưới đất toàn là tử chiến liều mạng, quân Tây Dương nhất thời vô kế khả thi, đành phải đột ngột tăng thêm tập kích trên không.

Vô số cát phong nhận đã vô chủ cài trên bạch hồng trường cung, sau khi Nhạn Bắc vương ra lệnh một tiếng, những thần binh trong truyền thuyết đó như thiết tiễn bắn ra không chút tiếc rẻ, lưỡi dao xoay tròn thành từng đóa hoa nở rộ, giảo nát cả gió, chi chít cuốn tên họ của người đã khuất về hướng hàng loạt ưng giáp Tây Dương.

Trường Canh dùng ngón tay chùi qua loa thiên lý nhãn dính đầy bụi, kẹp trên sống mũi cao thẳng như vót, phân phó: “Lên đợt cát phong nhận thứ hai.”

Một tiểu tướng sĩ bên cạnh y tự phát làm thân binh thị vệ, nghe vậy dùng giọng nói lanh lảnh của thiếu niên chưa vỡ tiếng quát to: “Lên tên-“

Sau đó gã quay sang Trường Canh, thấp giọng hỏi: “Điện hạ, cát phong nhận cũng bắn hết thì làm thế nào? Chúng ta ném đá xuống dưới thành ạ?”

Trường Canh liếc gã một cái, tựa hồ hơi mỉm cười, nói: “Lần này mặc dù đạn tận lương tuyệt, nhưng nhờ Hoàng thượng Đại Lương ta nhiều năm tích lũy, tử lưu kim trong kinh còn một ít, thủ không được thật thì học Hàn Kỳ tướng quân, tạt tử lưu kim từ trên tường thành xuống, đốt trụi cả kinh thành, bọn Tây Dương một kẻ cũng đừng hòng thoát.”

Tiểu tướng sĩ bị một câu dửng dưng của y dọa rùng mình.

Trường Canh: “Ngươi bao nhiêu tuổi?”

Tiểu tướng sĩ hơi sửng sốt, lúng túng đáp: “Mười… mười tám.”

Trường Canh cười nói: “Bớt dùng trò này với ta đi.”

“… Mười lăm.”

Có một số gia đình nghèo không nuôi nổi con, sẽ đưa tiểu tử choai choai vào quân ngũ ăn quân lương, sợ tuổi quá nhỏ người ta không nhận, sẽ giở trò khai gian tuổi.

“Mười lăm,” Trường Canh thấp giọng nói, “Ta hồi mười lăm cùng Cố đại soái tra loạn Ngụy vương ở Giang Nam, còn chưa biết gì, ngươi khá hơn ta một chút rồi.”

Đúng lúc này, đằng xa ưng giáp Tây Dương được Giáo hoàng hạ lệnh cùng lên không, cũng liều mạng rồi.

Từng ưng giáp Tây Dương cầm trường pháo nã lên thành, trường pháo vốn nên do chiến xa thiết tí giữ có sức giật cực mạnh, lửa đạn đầu này bay ra, người ôm trường pháo ở đầu kia lập tức sẽ bị xô bay ngã chết.

Đoàn ưng giáp Tây Dương này như một đội quân cảm tử, liên tục nã trường pháo lên tường thành, tường thành lập tức sập một nửa.

Hồng đầu diên bị sóng khí lan đến, lắc lư muốn rơi. Vương quốc cữu kêu cha gọi mẹ ôm cột buồm, bị Trương Phụng Hàm thở hồng hộc trèo lên đẩy ra.

“Hoàng thượng!” Phụng Hàm công đã cởi luôn triều phục, tay ôm bong bóng cá, trong bong bóng cá lắc lư chứa tử lưu kim tím đến hóa đen, suýt nữa bị hồng đầu diên đu đưa làm ngã sấp, một thị vệ bên cạnh sợ tới hồn phi phách tán, cuống quýt tiến lên đỡ vật phẩm nguy hiểm kia.

Phụng Hàm công: “Hoàng thượng, đạn dược hết rồi, lão thần theo lời Nhạn Bắc vương Quận vương điện hạ ủy thác, vận tất cả tử lưu kim hiện có trong thành đến cổng thành, đã cho thủ hạ luân phiên bỏ vào…”



“Hoàng thượng cẩn thận!”

“Hộ giá!”

Lửa đạn bay tới cắt ngang lời Phụng Hàm công, sượt qua hồng đầu diên của Lý Phong, hồng đầu diên lập tức bị nổ rơi một góc, rên lên một tiếng, nghiêng sang một bên.

Lại một phát pháo không buông tha đuổi tới, đâm thẳng vào phần bụng hồng đầu diên, hồng đầu diên bị hỏng nặng mất khống chế, trong tiếng kêu la của mọi người, đồng tử của Lý Phong theo lửa đạn co thành một điểm nhỏ như đầu kim.

Đàm Hồng Phi rống to một tiếng dang hai cánh, như che kín bầu trời mà lao tới.

Trong nháy mắt hắn ôm trường pháo, ưng giáp đẩy với tốc độ nhanh nhất, nhiệt độ cao và va chạm tích tắc nổ vị cựu bộ vẫn canh cánh trong lòng cựu án hai mươi năm trước văng lên trời, kể cả trường pháo kia, hóa thành toản thiên hầu một đi không trở lại.

… May mắn chưa nhục sứ mệnh.

Cát phong nhận lấy mạng vô số người Tây Dương trên tường thành rốt cuộc cũng bắn hết, Trường Canh ngoảnh lại nhìn kinh thành không mấy thân thiết, hơi tiếc nuối – ở nơi đây không nhìn thấy hầu phủ.

Tiếp đó y kéo trường cung, chấm dầu hỏa lên mũi thiết tiễn, bắn về phía quân địch, dầu hỏa tốc độ cao xuyên qua không trung, mũi tên cháy phừng phừng, tựa như sao băng – đây là một tín hiệu.

Phụng Hàm công xắn tay áo: “Hồng đầu diên chuẩn bị!”

Trừ chỗ Lý Phong, mười mấy chiếc hồng đầu diên cuối cùng trong kinh thành nhẹ nhàng bay lên thành, như một nhóm vũ nữ vận cẩm tú hồng trang, gót sen khẽ dời lên núi đao biển lửa, chở tử lưu kim, đâm sầm vào ưng giáp Tây Dương đến chịu chết.

Hoàng thiên biến sắc.

Trường Canh trên tường thành đứng mũi chịu sào, một chút khinh giáp lâm thời mặc lên căn bản ngăn không được dòng khí nện xuống, chỉ cảm thấy bị đập mạnh vào ngực, trước mắt tối sầm, phun ra một búng máu, nhất thời mất đi tri giác.

Thiếu niên ban nãy truyền lệnh thay y kêu to một tiếng lao tới, muốn lấy thân bảo vệ.

Tường thành rốt cuộc hoàn toàn đổ sụp.

Trường Canh không biết mình ngất đi bao lâu, một lúc lâu mới từ từ khôi phục tri giác, phát hiện một chân mình bị kẹt giữa bánh răng đã hỏng, mà tiểu tướng sĩ vừa rồi bảo vệ y chỉ còn lại một đôi cánh tay, nhất tề đứt ở hai vai, không tìm thấy người, thành tấm áo choàng ngắn đầm đìa máu tươi trên người y.

Trường Canh cắn răng, cảm giác đau nhức khắp người còn có thể chịu được, bởi vì sự khó chịu còn thua xa khi Ô Nhĩ Cốt phát tác.

Trong tai chắc chảy máu rồi, âm thanh xa gần chẳng nghe rõ, rất hỗn loạn, cực mơ hồ.

Trường Canh nghĩ: “Lúc Tử Hi không uống thuốc, chung quanh với y mà nói chính là thế này ư… Cũng thanh tĩnh quá!”

Tường thành đã sập, thành phá rồi sao?

Lý Phong còn sống không?

Đúng, còn có Cố Quân…

Vừa nghĩ đến Cố Quân, Trường Canh liền không dám tiếp tục, sợ hai chữ kia rút hết tất cả dũng khí của mình. Y bèn cắt ngang mạch suy nghĩ, cuộn người lại, sờ soạng đến chỗ đường nối của cương giáp trên đùi, lần lượt mở hết tám khóa, lết mình ra ngoài.

Sau lưng còn một mũi thiết tiễn, mà trường cung thì vẫn chưa bị đè nát, y còn có thể giết một người nữa.

Chỉ cần y còn thở…

Trường Canh vừa rút chân ra, chưa kịp đứng dậy, thì một bóng đen đột nhiên lướt qua trước mặt.

Trường Canh tránh không kịp, vô thức ngửa đầu, rút thiết cung trong tay theo bản năng.

Một con chim gỗ be bé rơi xuống trước mặt y, bị thiết cung chém thành hai nửa ngay trên không, một cục giấy Hải Văn rơi khỏi bụng nó.

Trường Canh hoàn toàn ngây ra.

Sau đó, Nhạn Bắc vương mới bình tĩnh đến đáng sợ đột nhiên toàn thân run rẩy, tờ giấy Hải Văn nhẹ tênh kia nằm dưới đất, mà y giơ tay hai lần cũng không thể nhặt lên, tay run đến độ năm ngón cơ hồ khó mà khép lại, lúc này y mới phát hiện, cương giáp trên cánh tay tuột mất từ lâu, khớp hai ngón tay đã bị trật không nghe sai sử nữa.

Y mang máng nghe thấy có người hét “Viện quân tới rồi”, đây vốn nên là tin tức tốt mà mọi người chờ đợi đã lâu.

Song trong lòng Trường Canh chưa kịp sinh ra bao nhiêu vui mừng, sau khi chấn kinh ngược lại trỗi lên nỗi sợ hãi không cách nào tả được.

Bởi vì chỉ khi y dứt khoát chuẩn bị chịu chết, mới có thể tạm thời bỏ sang một bên cái sự thật là Cố Quân có thể hóa thân thành nước thép.

Hoàng Tuyền lộ tính toán sẵn đột nhiên có rắc rối chen ngang, muốn ngăn y ở bên này, làm Trường Canh nhất thời sững ra.

“Đại ca!” Y mơ hồ nghe thấy một tiếng kêu, ngay sau đó, một khinh kỵ lao tới, chính là Cát Thần lâu ngày không gặp, gió bụi mệt nhoài.

Cát Thần nhảy xuống ngựa, đỡ lấy Trường Canh đang thảm hại vô cùng, lộn xộn giải thích: “Đại ca, ta ta ta lúc nhận được thư của huynh, vừa vặn đang ở chỗ Thẩm tướng quân, nhưng khi ấy Nam Cương…”

Trường Canh nửa chữ cũng không nghe, điên khùng ngắt lời gã: “Tử Hi đâu?”

Y nói khá mơ hồ, Cát Thần nhất thời không nghe rõ: “Cái gì?”



Trường Canh hất mạnh tay gã ra, giãy giụa đứng dậy, bất chấp tất cả mà đi tới hướng ngoài thành, lưng y không biết bị cái gì gây thương tích, máu nhỏ thành tảng xuôi theo y phục, mà bản thân lại hoàn toàn không hay.

Cát Thần: “Đại, đại ca? Điện hạ!”

Trường Canh mắt điếc tai ngơ. Cát Thần nhìn thấy một mũi tên lạc phóng tới Trường Canh, mà y cũng không biết né, hồn phi phách tán lao tới kéo y ra, chẳng qua chỉ hai bước, mắt Trường Canh đỏ như có thể nhỏ máu vậy.

Cát Thần rùng mình, nghĩ: “Hỏng rồi, không phải Hầu gia đã xảy ra chuyện chứ?”

Cát Thần từ nhỏ đã không thiếu quyết đoán, quả quyết dùng tay thay đao, chém nghiêng lên cổ Trường Canh làm y ngất đi.

Hôm ấy, hoàng thành ngày trước sóng yên biển lặng đã trải qua một trận chiến đẫm máu nhất xưa nay, thiên tử lấy thân làm cờ, tướng quân chết trong chiến hỏa, mọi người đều đến nông nỗi bát gạo thổi nốt, rốt cuộc vào lúc tường thành sập, chờ được viện quân.

Nhánh viện quân này kinh lịch và thành phần đều phức tạp đến mức một lời khó nói hết, thống lĩnh là Đề đốc Tây Nam Thẩm Dịch, Chung lão tướng quân ẩn lui nhiều năm ra mặt áp trận thay y, trong đây còn lẫn cả một tốp thủy quân Giang Nam – đó là tàn binh Diêu Trấn tập hợp lại sau khi Đông Hải binh bại.

Quân Tây Dương thấy đại thế đã mất, buộc phải rút quân.

Gần bốn phần mệnh quan triều đình vùi thân dưới tường thành đổ, hồng đầu diên của Lý Phong hoàn toàn mất khống chế, mà Thẩm Dịch lại không có ưng trong tay, đành phải vã mồ hôi dùng bạch hồng bắn dây lên lan can, điều động mấy chục trọng giáp, hì hục đến nửa đêm, mới kéo được Hoàng thượng Long An trên không trung xuống.

Bắc đại doanh kể cả Thống soái, cơ hồ mất toàn bộ trong trận này.

Cố Quân bị người ta đào từ dưới một chiến xa Tây Dương lên, gãy vài cái xương sườn, mới đầu cơ hồ không ai dám động vào y, vì hễ chạm vào là rỉ máu.

Cuối cùng Chung lão tướng quân tự mình đến nhìn qua, ném lại một câu “Y không dễ chết đâu, chết thì ta đền”, bấy giờ mới phái mấy quân y, cố định y trên cáng gỗ khiêng đi.

Cả hoàng cung vét ra mấy củ sâm ngàn năm, đoạn đoạn tục tục mà giữ mạng y lại ba ngày, mấy lần suýt nữa thì đi, rốt cuộc chờ được Trần Khinh Nhứ từ quan ngoại vượt muôn sông nghìn núi chạy về.

Nàng chạy chết mấy con ngựa, đến kinh không ngủ không nghỉ một đêm, sau cùng cướp được An Định hầu về từ chỗ Diêm vương.

Cố Quân lần đầu tỉnh lại là một buổi hoàng hôn, mí mắt chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được chút ít ánh sáng len qua cửa sổ, song còn chưa có sức mở mắt, đau nhức đã kéo tới.

Không chết, nhưng Cố Quân không hề lấy làm may mắn, trước tiên âm thầm kinh hãi – kinh thành thất thủ rồi ư? Hiện giờ là ở nơi nào?

Trong cơn mơ màng y giãy mạnh một cái, bị người ta nắm tay.

Người nọ kề tai y, tựa hồ biết y đang lo lắng điều gì, nói: “Viện quân đến rồi, không sao… Kinh thành không sao.”

Mùi an thần tán quen thuộc bao vây y, ý thức của Cố Quân chỉ chống đỡ giây lát, lại lần nữa hôn mê đi.

Mê man như vậy vài ngày, Cố Quân mới chính thức tỉnh lại, dược hiệu đã hết từ lâu, y lại là một kẻ mù nghe không thấy nhìn không rõ.

Cố Quân trầy trật chớp mắt một cái, nhìn thấy bên giường có một bóng người lờ mờ, nhờ ngửi để nhận ra đó là Trường Canh.

Trong đầu y om sòm hết lên, một đống vấn đề không phân trước sau ùa vào: Bắc đại doanh còn lại bao nhiêu người? Viện quân từ đâu tới? Đội ngũ của ai? Quân Tây Dương rút lui tới nơi đâu? Hoàng thượng thế nào rồi?

Trường Canh cẩn thận chấm một chút nước đút cho y, Cố Quân giơ tay sờ soạng theo bản năng, không biết đụng phải vết thương nào, cả người đau suýt ngất đi.

“Được rồi được rồi,” Trường Canh ghé vào tai y nói, “Thẩm tướng quân đã trở lại, còn có sư phụ tọa trấn, người bớt nhọc lòng, nghỉ ngơi đi.”

Cố Quân: “…”

Y hít sâu một hơi, bình tĩnh trở lại, cảm giác ngũ tạng lục phủ đều đau nhức.

An Định hầu trước kia khi không chỉ thích cùng Thẩm Dịch nhìn thân thương phận, nhắc tới Cố gia ba đời đều không có mệnh trường thọ, luôn cảm thấy mình “đa sầu đa bệnh” đến “hồng nhan bạc mệnh”, nào ngờ cái mạng chó này chẳng những không bạc, còn dai như gián, mãi vẫn chưa chết.

Cố Quân há miệng, muốn gọi một tiếng “Trường Canh”, không ngờ sau khi trọng thương mê man mấy ngày, giờ không phát ra nổi âm thanh gì.

Bỗng nhiên, mặt bị chạm khẽ, Cố Quân cảm thấy một bàn tay nâng cằm y lên, ngón tay hơi chai nhẹ nhàng đảo qua bờ môi y, lưu luyến ám muội khó nói thành lời.

Trường Canh ngồi trên mép giường, nếu lúc này Cố Quân có thể thấy rõ, sẽ phát hiện Trường Canh kỳ thực chỉ khoác qua loa nửa bộ quần áo, tóc xõa tung, vai cổ tay thậm chí trên đầu cắm chi chít châm, thành một con nhím nho nhã. Y ngồi cứng đờ như khúc gỗ, nghiêng đầu cũng rất khó khăn, tất cả biểu cảm hỉ nộ ai lạc trên mặt đều bị châm phong lại, khóc không nổi cười không ra, đành phải duy trì trạng thái mặt không biểu cảm, làm một người gỗ cỡ lớn tuấn tú.

Dù vậy, trong mắt y vẫn còn vệt đỏ.

Mấy ngày qua, Ô Nhĩ Cốt trên người Trường Canh vài lần phát tác, Trần Khinh Nhứ đành phải thi châm miễn cưỡng phong độc tố, biến y thành con bù nhìn.

Bù nhìn thì thào với âm lượng mà kẻ dở điếc không nghe thấy: “Thêm một lần nữa chắc ta điên mất thôi, Tử Hi à.”

Cố Quân: “…”

Tuy y không nghe thấy Trường Canh nói gì, nhưng xúc cảm trên môi lại nhắc nhở y việc trên tường thành, nhất thời Cố Quân quả thực chỉ muốn rên lên – ai có thể nghĩ đến y còn phải sống sót đối mặt với việc này!

Vậy là, cứ thế, Cố đại soái từ cổ trở xuống cứng đờ thành một cây gậy hình người đỉnh thiên lập địa.

—“Xuất sư vị tiệp thân tiên tử, trường sử anh hùng lệ mãn khâm” nằm trong bài Thục tướng của Đỗ Phủ, nói về Gia Cát Lượng sáu lần xuất sơn phạt Ngụy, mãi đến chết vẫn không thể chiến thắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau