Sát Thủ Ngại Xã Giao Và Gã Hàng Xóm Trăng Hoa

Chương 14: Kiều là một sát thủ có nguyên tắc

Trước Sau
Chuyện cọ tróc xe của người khác, cậu dĩ nhiên sẽ tự giác bồi thường.

Xe chạy xa khỏi thành phố, khi trở về tốc độ chậm hơn nhiều, suốt dọc đường gió biển hiu hiu tới tận khuya.

Hợp Thời Tuyển dừng xe, Kiều liền mở cửa, lưu loát rời đi.

Bình giữ nhiệt cà phê nóng đặt ở chỗ ngồi, có lẽ còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của người kia.

Kiều dọc đường ôm cái bình này, Hợp Thời Tuyển chỉ hận không thể biến thành cái bình. Nhưng cậu không mở nắp ra, không biết nên nói là vì cậu có cốt khí hay là có cái tôi cao.

Hợp Thời Tuyển nhìn người kia sắp vào cửa, cầm máy tính vội đuổi theo đi lên.

“Chờ một chút, máy tính.”

Kiều dừng bước quay đầu lại nhìn hắn, thấy một khuôn mặt tràn đầy ý cười, người này cầm máy tính đứng cách cậu hai bước.

“Ta giúp ngươi cài đặt những phần mềm thường dùng.”

Hợp Thời Tuyển nảy ra sáng ý, muốn dụ người đến nhà mình.

Nhưng không ngờ người trước mắt lắc đầu cự tuyệt.

Kiều đưa tay lấy máy tính, lại nói, “Ngươi chờ một chút.”

Hợp Thời Tuyển nhất thời không hiểu cậu có ý gì, nụ cười trên mặt bởi vì bị cự tuyệt mà nhạt đi một chút, đứng tại chỗ nhìn Kiều mở cửa, chốc lát đi ra đã không thấy cầm máy tính nữa.

“Cho ngươi.”

Hợp Thời Tuyển nhìn chồng tiền mặt dày cộp nhét vào tay mình, sắc mặt phức tạp giương mắt nhìn người nọ.

Kiều vẫn như xưa, hoàn toàn không có biểu tình gì, nói một cách đương nhiên, “Sửa xe và máy tính.” Cậu dừng một chút, lại bổ sung, “Còn cả tiền cơm.”

“A.” Hợp Thời Tuyển chẳng biết vì sao chợt cảm thấy tẻ nhạt vô vị, khẽ cười một tiếng, trên mặt lại không còn ý cười, “Ngươi vậy mà tính toán thật rõ ràng.”

Kỳ thật cậu tính toán không rõ ràng, chỉ tùy tiện bốc lên một chồng tiền. Cậu căn bản không biết sửa một chiếc xe thể thao dòng limited hết bao nhiêu tiền, sợ là cái xe này là loại gì có lẽ cậu cũng không biết.

“Đủ rồi chứ?” thấy Hợp Thời Tuyển cúi đầu nhìn tiền, còn nở một nụ cười lạ lẫm cậu chưa từng thấy trên mặt người này, không khỏi cảm thấy hơi kỳ quái.

“Ừm, về ngủ đi, ta đi đây.” Hợp Thời Tuyển cầm tiền quay người định đi, lại nhớ ra cái gì đó, “Đúng rồi, chờ chút.”

Hợp Thời Tuyển đưa bình giữ ấm trong xe qua, “Ban đầu đều là pha cho ngươi, hẳn là còn nóng, ngươi muốn uống thì uống đi.” Dứt lời nhét vào tay kiều, cười nhạt xoay người rời đi.

Kiều cầm bình giữ ấm trở về nhà, uống nốt cà phê nóng xong mới bất giác cảm thấy có gì đó khang khác.

Cậu luôn cảm thấy hàng xóm có vẻ mất hứng, là vì tiền đưa chưa đủ sao?

Kiều nghĩ không thông, cũng cảm thấy không thành vấn đề, dù sao về sau còn muốn ăn cơm tối nhà hàng xóm, đến lúc đó lại đưa thêm là được.



Nghĩ đến đây lại nhớ ra bữa sáng hôm qua còn để ở tủ lạnh. Kiều cảm thấy may mắn mình chưa đem đổ đi, vui vẻ đi hâm nóng rồi ăn.

Lại thấy sắc trời còn sớm, mở máy tính chơi thẳng tới khi mặt trời mọc mới thôi.

Thư thái yên ổn ngủ một giấc.

Kiều bên này thoải mái nằm ngáy o o, Hợp Thời Tuyển lại bức bối uống hơn nửa bình rượu vẫn không ngủ được.

Chồng tiền kia bị hắn nhét vào ngăn tủ, mắt không thấy tâm không phiền.

Kỳ thật trong lòng hắn biết Kiều làm như vậy là hoàn toàn bình thường, thậm chí nếu cậu không đề cập tới chuyện này mới là bất thường, nhưng hắn vẫn không thoải mái.

Hắn tự cho là mình đã biểu hiện đủ thẳng thắn, từ sau khi chia tay Sở Vân đến nay là gần một tháng, bên người không còn một bóng hồng nào, để dỗ cho hàng xóm vui, thời gian làm việc và nghỉ ngơi đều đã điều chỉnh theo gần như hoàn toàn, thậm chí Dương Viên- thằng bạn chí cốt nhiều năm nay vốn tin là hắn thẳng cũng đã nhìn thấu, vậy mà cậu vẫn không biết.

Trả tiền?

Hợp Thời Tuyển quả thực tức đến muốn cười. Hắn cũng quả thực tức đến bật cười.

Uống cạn nốt chút rượu đỏ cuối cùng, Hợp Thời Tuyển cầm điện thoại vuốt một hồi, giờ này trời còn chưa sáng hẳn, chính là lúc mọi người ngủ say nhất, muốn tìm người cũng không có ai online.

Vứt di động sang một bên, hắn đành nằm trên giường thiếp đi.

Lại bị điện thoại đánh thức, Hợp Thời Tuyển ngủ chưa được 6 tiếng, lại thêm tâm tình không tốt, chưa nhìn xem ai gọi đã phun ra một câu “Hiện tại không rảnh, đừng gọi ta.”, nói xong híp mắt lại tắt máy, ngủ tiếp.

Người bên kia chưa kịp nói gì đã bị cúp điện thoại, nhìn màn hình mấy lần mới nói, “Ứng thiếu gia đổi số sao, người này hình như khác khác?”

“Làm sao vậy?” Có người hỏi.

Trong phòng cả thảy có năm người, hai nam ba nữ, người cầm điện thoại vẻ mặt ngơ ngác chính là Hứa Quân. Người hỏi chính là một cô gái ngồi bên cạnh Hứa Quân, vừa lột tôm vừa hỏi.

“Dương Viên, ngươi gọi hắn cho ta.”

Đang yên lặng ăn cơm lại bị điểm danh, Dương Viên đành phải đưa máy qua, “Tự ngươi gọi đi.”

Đám người nhìn nàng ấn gọi xong, mặt không có biểu tình gì trả di động cho Dương Viên, vẫn không mở miệng.

Dương Viên hít vào một hơi, “Làm sao vậy?”

“Tắt máy.” Hứa Quân nói xong, lại hỏi, “Hắn thật sự chia tay Sở Vân rồi?”

Tin Hợp Thời Tuyển chia tay Sở Vân không được truyền đi, tất cả mọi người gần đây mới biết được, cũng không biết hai người vốn đã chia tay hơn một tháng rồi.

Dương Viên a một tiếng, hiện tại cũng bận theo đuổi người khác rồi, lại còn là một mỹ nhân cùng giới.

“Thích cô ta đến vậy?” Hứa Quân không vui, Hợp Thời Tuyển xưa nay phong độ nhẹ nhàng, ứng xử ôn hòa hữu lễ, chưa từng dùng loại ngữ khí vừa nãy nói chuyện với ai. Hứa Quân bất giác cho là vì chia tay, trong lòng liền ghen tị hằn học Sở Vân.

Vì sao không phải là mình, rõ ràng mình đến trước, rõ ràng là mình chủ động hơn!

Ai, Hứa Quân là một tiểu công chúa được nuông chiều, còn không hiểu được chuyện tình cảm không liên quan gì đến tuần tự đúng sai.



Sự thật chứng minh, Sở Vân cũng chỉ là một người qua đường trong số mệnh của Ứng đại thiếu gia. Dương Viên không nói gì, chỉ muốn lặng lẽ ăn xong cơm trưa rồi mau mau chạy lấy người. Nhưng mà trời không chiều lòng người.

“Dương Viên, chúng ta cũng lâu rồi không ra ngoài, Ứng thiếu gia cũng đã chia tay, gọi hắn ra đây góp vui đi?”

Hứa Quân gọi mấy lần, Hợp Thời Tuyển đều lấy cớ bận đi làm để đối phó, mấy ngày nay công ty bọn họ đã làm xong dự án, hiện tại đến cả lão bản còn đang lắc lư nhàn nhã bên ngoài đó thôi.

“A, chuyện này, để ta nói với hắn.”

“Thôi không cần, chúng ta sang nhà hắn đón hắn, miễn cho hắn lại kiếm cớ.”

Dương Viên còn định từ chối, thấy vẻ mặt Hứa tiểu thư lại không dám nói không.

Hợp Thời Tuyển lần nữa tỉnh lại đã là buổi chiều, cũng may còn sớm hơn chút so với hôm qua.

Hắn phản xạ có điều kiện nghĩ xem lát nữa làm món gì cho ngon, hồi thần lại chỉ cảm thấy mình thật hèn mọn. Suốt cả tháng nay đổi qua đủ món, khiến tay nghề nấu nướng của mình lại vọt lên một cảnh giới mới, kết quả thì sao, người nọ thật sự coi hắn như đầu bếp, tiền lương đều trả đủ.

Nghĩ vậy, Hợp Thời Tuyển cũng không còn tâm tình gì.

Di động vừa mở lên, tin nhắn một đống run bần bật nhảy ra.

Hợp Thời Tuyển liếc mấy cái, gọi qua.

“Các ngươi đừng tới, ta tự đi.”

“Muộn rồi, chúng ta đang trên đường.”

Hợp Thời Tuyển đau đầu, “Tới làm gì?”

“Đón ngươi, thuận tiện nhìn xem ngươi có kim ốc tàng kiều hay không.” Dương Viên nói xong, tốt bụng nhắc nhở, “Ngươi trưa nay chọc tới Hứa tiểu thư, chậc, Hứa tiểu thư hiện tại rất mất hứng đấy.”

Hợp Thời Tuyển nhìn lịch sử điện thoại mới phát hiện trưa nay đều là cuộc gọi nhỡ của Hứa Quân. Hứa Quân xưa nay kiêu căng tùy hứng, hiện tại không cẩn thận đắc tội, thật không dễ giải quyết.

“Cúp đi, à quên, sắp tới nơi rồi, ngươi đi qua nhà hàng dưới đó bảo chủ quán cho ta đặt đầu cá mè.”

“Sao vậy, muốn xuống bếp ư, bốn năm bọn ta đến, một con cá làm sao đủ?” Dương Viên nước miếng ròng ròng.

“Các ngươi tới đông như vậy làm gì?” Hợp Thời Tuyển bực dọc, uống cả buổi sáng còn chưa đủ, nghĩ thật đáng sợ. “Đừng có mơ, các ngươi không có phần đâu.”

“Móa, không phải lại đưa cho tên hàng xóm kia chứ?”

Hợp Thời Tuyển không trả lời, dứt khoát cúp máy.

Đúng là hắn thật hèn mọn, trước khi ra ngoài mà còn lo liệu vấn đề cơm nước của người ta.

Ai dám tin hiện tại hắn còn đang tức giận chứ? Chính hắn còn không tin nổi.

Hợp Thời Tuyển vừa sát gạo nấu cơm, vừa tự sỉ vả mình mình ngứa tay, không chịu yên thân.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau