Chương 12: Đến Tây Viện.
Dương An Lâm lừ mắt lạnh lùng nói :
"Đừng nghĩ ngươi là người của mẫu hậu mà ta không phạt nhé ".
Lão quản gia lập tức im miệng không dám nói gì nữa, lúc này Dương An Lâm mới nói :
"Hống hách thì làm được gì chứ, nếu nàng ta có bản lãnh thì đã trực tiếp bỏ đi khi ta làm khó dễ ở trước cửa phu rồi, nhưng nàng ta vẫn lựa chọn nhập phủ chứng ta nàng ta cũng chỉ có thế ".
Lão quản gia gật đầu rồi nói :
"Nhưng mà Vương gia định để nàng ta ở lại bao lâu, tự yên Vuong phủ lại có người lạ đến, danh phận lại không có lão nô sợ rằng không thỏa đáng."
Dương An Lâm cười :
"Nàng ta ở đây không được lâu đâu, dù nàng ta không phải là công chúa thật nhưng cũng là thiên kim Tướng quân phủ hoàng huynh chắc chắn sẽ sắp xếp cho nàng ta, đâu thể để nàng ta xuất giá còn quay trở về nữa.
Dù sao trong chuyện này Hoa quốc cũng sai nên cũng sẽ dễ dàng thỏa hiệp, ngươi không cần lo ".
Lão quản gia gật đầu rồi như nhớ ra liền nói :
"Vương gia thuộc hạ quên không nói với người Trúc Viên ở Đông Viện đã có người đến ở, lão nô thấy lâu rồi không có người đến ở sợ sẽ quanh hiu nên đã đồng ý.
Dù sao Trúc Hiên cũng là nơi mà ngày xưa Thái phi từng ở cũng có chút kỉ niệm ".
Dương An Lâm vẻ ngỡ ngàng hỏi :
"Có người lại thích yên tĩnh như thế ư, người đó là ai vậy, ta có chút tò mò đó ".
Lão quản gia cung kính nói :
"Cũng là tiểu thư của tướng quân phủ nhưng vị cô nương này có vẻ hiểu chuyện hơn và nhất là vô cùng xinh đẹp ".
Dương An Lâm vẻ mặt chế giễu nói :
"Lần đầu tiên ta thấy Ngu lão ông khen người khác đấy, mà lại còn là nữ nhân nữa chứ, ta khá tò mò đấy ".
Dương An Lâm vừa nói xong thì thuộc hạ vội chạy vào bẩm bảo :
"Lão quản gia có cô nương ở Đông Viện sang đây nói muốn gặp ông, cô nương ấy nói là sống ở Trúc Viện ".
Ngu lão mỉm cười nói :
"Không nhắc thì thôi vừa nhắc thì cô nương đó đã xuất hiện rồi đó, Vương gia có muốn đi gặp cô nương đó cùng với lão không ?".
Dương An Lâm giả vờ ho khan nói :
"Ta có nói như thế hả, thôi lão cứ đi gặp đi rồi trở về báo lại cho ta ".
Rồi Y quay đầu trở vào, Ngu Lão buồn cười rồi quay đầu đi ra.
Lúc Ngu Lão bước ra bên ngoài thì thấy quả nhiên là vị cô nương đó, lúc nãy vì vội quá nên ông cũng chưa hỏi danh tính.
Băng Nguyệt thấy Ngu Lão đi lên thì vẻ mặt vui vẻ nhẹ nhàng nói :
"Ta biết lão quản gia bận rộn, cũng biết nếu không có việc quan trọng thì không nên đến Tây viện tuy nhiên việc này ta thật sự không biết phải làm sao ".
Ngu Lão nhìn dáng vẻ của nàng ấy thì liền hỏi :
"Không biết có việc gì, ta đã dặn dò hạ nhân ở Đông Viện kỹ rồi mà, cô nương nói ta nghe thử ".
Băng Nguyệt thở dài nói :
"Vấn đề là đồ ăn và vận dụng hàng ngày, ta có sai tỳ nữ đến Đông Viện để lấy,.cũng nói rõ là lão quản gia đã chỉ thị nhưng người Đông Viện dứt khoát không đưa cho còn nói là đến Tây Viện để lấy, ta thật sự không biết phải làm sao ".
Ngu Lão cau mày nói :
"Có chuyện như thế hả ?".
Liên Tâm đứng bên cạnh liền nói thêm vào :
"Quản gia không biết đấy thôi, đích thân nô tỳ đi lấy, Lưu ma ma đó còn nói có giỏi thì đến Tây viện mà lấy nên nô tỳ chỉ đành tay không trở về ".
Ngu Lão tức giận nói :
"Thật là mới đến có mấy canh giờ thôi mà cứ nghĩ mình là nữ chủ nhân ở nơi đây sao, lời nói của Ngu Lão ta mà cũng không đoái hoài ".
Ông quay sang nhìn Băng Nguyệt rồi nói :
"Được rồi từ ngày hôm nay trở đi, toàn bộ đồ của Trúc viện sẽ do Tây viện cung cấp, cô nương cứ cho người đến lấy, ta sẽ nói lại cho Tây viện ".
Băng Nguyệt bộ dáng vui vẻ nói :
"Cảm ơn Ngu Lão, ta tên là Lam Băng Nguyệt có gì xin Ngu Lão chỉ bảo ".
Nàng nói xong rồi mỉm cười quay đầu bước đi không nán lại một chút nào nếu không Ngu Lão lại nghĩ rằng nàng dựng lên chuyện này để tiếp cận Tây Viện.
Ngay từ ngày đầu tiên bước vào nàng đã thầm quan sát cử chỉ của hạ nhân, có thể nói rằng lời nói của Ngu Lão rất có giá trị nếu không Lư tướng quân kia đã không ăn nói khép nép với lão.
Nàng tin chắc chắn rằng Ngu Lão sẽ cho người đi điều tra thật giả xem có phải nàng có mục đích gì hay không, nên đối với những người này tốt nhất nàng nên nói sự thật không vòng vo nếu không sẽ bị mất niềm tin.
Nghĩ đến vẻ mặt của Lam Nghi Tuệ kia khi biết nàng được đặc cách đến lấy đồ tại Tây Viện không biết vẻ mặt sẽ đặc sắc thế nào.
Nàng ta định khắc chế nàng thì phải xem nàng có cho phép hay không, nếu không phải Lan di nương thì nàng đã không thèm dây dưa với Lam phủ lâu rồi.
Băng Nguyệt vừa đi vừa cảm thán Dương Vương phủ thật sự quá là rộng rãi, may mà nàng có trí nhớ tốt nên hạ nhân chỉ dẫn đến đây một lần mà nàng vẫn nhớ đường trở về Trúc viện.
"Đừng nghĩ ngươi là người của mẫu hậu mà ta không phạt nhé ".
Lão quản gia lập tức im miệng không dám nói gì nữa, lúc này Dương An Lâm mới nói :
"Hống hách thì làm được gì chứ, nếu nàng ta có bản lãnh thì đã trực tiếp bỏ đi khi ta làm khó dễ ở trước cửa phu rồi, nhưng nàng ta vẫn lựa chọn nhập phủ chứng ta nàng ta cũng chỉ có thế ".
Lão quản gia gật đầu rồi nói :
"Nhưng mà Vương gia định để nàng ta ở lại bao lâu, tự yên Vuong phủ lại có người lạ đến, danh phận lại không có lão nô sợ rằng không thỏa đáng."
Dương An Lâm cười :
"Nàng ta ở đây không được lâu đâu, dù nàng ta không phải là công chúa thật nhưng cũng là thiên kim Tướng quân phủ hoàng huynh chắc chắn sẽ sắp xếp cho nàng ta, đâu thể để nàng ta xuất giá còn quay trở về nữa.
Dù sao trong chuyện này Hoa quốc cũng sai nên cũng sẽ dễ dàng thỏa hiệp, ngươi không cần lo ".
Lão quản gia gật đầu rồi như nhớ ra liền nói :
"Vương gia thuộc hạ quên không nói với người Trúc Viên ở Đông Viện đã có người đến ở, lão nô thấy lâu rồi không có người đến ở sợ sẽ quanh hiu nên đã đồng ý.
Dù sao Trúc Hiên cũng là nơi mà ngày xưa Thái phi từng ở cũng có chút kỉ niệm ".
Dương An Lâm vẻ ngỡ ngàng hỏi :
"Có người lại thích yên tĩnh như thế ư, người đó là ai vậy, ta có chút tò mò đó ".
Lão quản gia cung kính nói :
"Cũng là tiểu thư của tướng quân phủ nhưng vị cô nương này có vẻ hiểu chuyện hơn và nhất là vô cùng xinh đẹp ".
Dương An Lâm vẻ mặt chế giễu nói :
"Lần đầu tiên ta thấy Ngu lão ông khen người khác đấy, mà lại còn là nữ nhân nữa chứ, ta khá tò mò đấy ".
Dương An Lâm vừa nói xong thì thuộc hạ vội chạy vào bẩm bảo :
"Lão quản gia có cô nương ở Đông Viện sang đây nói muốn gặp ông, cô nương ấy nói là sống ở Trúc Viện ".
Ngu lão mỉm cười nói :
"Không nhắc thì thôi vừa nhắc thì cô nương đó đã xuất hiện rồi đó, Vương gia có muốn đi gặp cô nương đó cùng với lão không ?".
Dương An Lâm giả vờ ho khan nói :
"Ta có nói như thế hả, thôi lão cứ đi gặp đi rồi trở về báo lại cho ta ".
Rồi Y quay đầu trở vào, Ngu Lão buồn cười rồi quay đầu đi ra.
Lúc Ngu Lão bước ra bên ngoài thì thấy quả nhiên là vị cô nương đó, lúc nãy vì vội quá nên ông cũng chưa hỏi danh tính.
Băng Nguyệt thấy Ngu Lão đi lên thì vẻ mặt vui vẻ nhẹ nhàng nói :
"Ta biết lão quản gia bận rộn, cũng biết nếu không có việc quan trọng thì không nên đến Tây viện tuy nhiên việc này ta thật sự không biết phải làm sao ".
Ngu Lão nhìn dáng vẻ của nàng ấy thì liền hỏi :
"Không biết có việc gì, ta đã dặn dò hạ nhân ở Đông Viện kỹ rồi mà, cô nương nói ta nghe thử ".
Băng Nguyệt thở dài nói :
"Vấn đề là đồ ăn và vận dụng hàng ngày, ta có sai tỳ nữ đến Đông Viện để lấy,.cũng nói rõ là lão quản gia đã chỉ thị nhưng người Đông Viện dứt khoát không đưa cho còn nói là đến Tây Viện để lấy, ta thật sự không biết phải làm sao ".
Ngu Lão cau mày nói :
"Có chuyện như thế hả ?".
Liên Tâm đứng bên cạnh liền nói thêm vào :
"Quản gia không biết đấy thôi, đích thân nô tỳ đi lấy, Lưu ma ma đó còn nói có giỏi thì đến Tây viện mà lấy nên nô tỳ chỉ đành tay không trở về ".
Ngu Lão tức giận nói :
"Thật là mới đến có mấy canh giờ thôi mà cứ nghĩ mình là nữ chủ nhân ở nơi đây sao, lời nói của Ngu Lão ta mà cũng không đoái hoài ".
Ông quay sang nhìn Băng Nguyệt rồi nói :
"Được rồi từ ngày hôm nay trở đi, toàn bộ đồ của Trúc viện sẽ do Tây viện cung cấp, cô nương cứ cho người đến lấy, ta sẽ nói lại cho Tây viện ".
Băng Nguyệt bộ dáng vui vẻ nói :
"Cảm ơn Ngu Lão, ta tên là Lam Băng Nguyệt có gì xin Ngu Lão chỉ bảo ".
Nàng nói xong rồi mỉm cười quay đầu bước đi không nán lại một chút nào nếu không Ngu Lão lại nghĩ rằng nàng dựng lên chuyện này để tiếp cận Tây Viện.
Ngay từ ngày đầu tiên bước vào nàng đã thầm quan sát cử chỉ của hạ nhân, có thể nói rằng lời nói của Ngu Lão rất có giá trị nếu không Lư tướng quân kia đã không ăn nói khép nép với lão.
Nàng tin chắc chắn rằng Ngu Lão sẽ cho người đi điều tra thật giả xem có phải nàng có mục đích gì hay không, nên đối với những người này tốt nhất nàng nên nói sự thật không vòng vo nếu không sẽ bị mất niềm tin.
Nghĩ đến vẻ mặt của Lam Nghi Tuệ kia khi biết nàng được đặc cách đến lấy đồ tại Tây Viện không biết vẻ mặt sẽ đặc sắc thế nào.
Nàng ta định khắc chế nàng thì phải xem nàng có cho phép hay không, nếu không phải Lan di nương thì nàng đã không thèm dây dưa với Lam phủ lâu rồi.
Băng Nguyệt vừa đi vừa cảm thán Dương Vương phủ thật sự quá là rộng rãi, may mà nàng có trí nhớ tốt nên hạ nhân chỉ dẫn đến đây một lần mà nàng vẫn nhớ đường trở về Trúc viện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất