Chương 39: Bắt cóc không thành.
Hai bên giằng co với nhau không phân thắng bại, Băng Nguyệt được bảo vệ ở giữa nên đám người áo đen không xông vào được.
Nàng biết bọn chúng vì nàng mà đến, lúc ban đầu nàng nghĩ là do Tình Nhu kia động thủ nhưng sau một hồi suy xét thì võ công của đám thích khách này khá cao.
Người mà An Lâm cho đi theo bảo vệ nàng đều là ám vệ được huấn luyện kỹ càng vậy mà cũng phảu chật vật.
Băng Nguyệt nghĩ nát óc cũng không biết được mình đã gây thù chuốc oán với ai.
Nam Mộ Dung thấy đánh lâu cũng không phải cách, hắn liền nhanh chóng tiến lên lao vào cuộc chiến.
Có sự giúp đỡ của hắn khiến cho lũ thích khách kia chiếm một phần lợi.
Nam Mộ Dung nhanh chóng tách ám vệ tiến gần về phía nàng, Băng Nguyệt biết tình thế nguy hiểm liền nhanh chóng cất roi và rút đoản kiếm ra.
Cận chiến là thế mạnh của nàng, chỉ khi thực sự nguy hiểm nàng mới dùng đến nó, bởi vì nàng biết người trước mặt võ công cao hơn nàng.
Nàng có thể nhận ra được đối phương là ai, tuy hắn đã che mặt nhưng ánh mắt sắc bén kia rất giống với nam nhân nàng đã gặp tại rừng mấy ngày trước.
Mam Mộ Dung nhanh chóng muốn bắt lấy nàng, Băng Nguyệt đương nhiên là không để cho hắn được như ý rồi, nàng vận dụng tất cả những gì An Lâm đã dạy nàng đề đối phó với hắn ta.
Ám vệ rất muốn quay sang để giúp đỡ nàng nhưng không thể bởi vì lũ thích khách bám sát không yên.
Cubgx may trước khi gặp chuyện một ám vệ đã nhanh chóng lén dùng đạn tín hiệu để báo cho Dương Vương, mong rằng Dương Vương có thể đến kịp lúc.
Trong lúc giao chiến Băng Nguyệt muốn kéo dài thời gian liền thăm dò đối thủ :
"Ta và các hạ không thù không oán, chỉ có duyên gặp gỡ một lần mà thôi, vì lý do gì lại muốn bắt ta ".
Nam Mộ Dung giật mình vì sự nhanh nhạy này của nàng, nếu nàng đã biết hắn là ai thì không cần phải che dấu nữa, hắn ngạo mạn nói :
"Ta rất thích những người thông minh, nàng ngoan ngoãn đi theo ta, ta sẽ cho nàng vinh hoa phú quý và địa vị ".
Băng Nguyệt bật cười đáp trả :
"Nếu các hạ đã điều tra ra ta thì đã biết được ta là Dương Vương phi tương lai, thán phận cùng địa vị vô cùng lớn thì làm sao có thể đi theo ngươi không danh không phận được, thật nực cười.
Các hạ nghĩ rằng có thể dễ dàng bắt được ta hay sao, Dương Vương gia danh tiếng như thế nào, các hạ động vào người của chàng không sợ bị truy sát hay chăng ".
Nam Mộ Dung bật cười lớn :
"Cái ta muốn là như thế, để xem lần này tên Dương An Lâm kia làm cách nào để bảo vệ chu toàn cho Vương phi của mình ".
Nói xong Nam Mộ Dung dùng hết sức tấn công khiến cho Băng Nguyệt mặt mày tái mét, nàng không ngờ sức lực của hắn lại lớn như thế, thân thủ lại vô cùng nhanh nhẹn, nàng nghĩ lần này nàng gặp phải địch thủ rồi .
Nhưng bất ngờ một mũi tên xé gió lao đến với tốc độ rất nhanh, Nam Mộ Dung kinh hãi nhanh chóng nhảy ra xa.
Băng Nguyệt được ôm vào trong vòng tay ấm áp, vẻ mặt An Lâm lo lắng hỏi :
"Nàng không sao chứ, xin lỗi là ta đã đến muộn ".
Băng Nguyệt ngước mắt lên nhìn thấy được sự sợ hãi của Y, nhìn thấy những giọt mồ hôi rơi xuống là nàng biết Y đã cưỡi ngựa nhanh đến mức nào để đến kịp đây, nàng lắc đầu nói :
Không sao, hắn chưa làm bị thương ta, có lẽ hắn chỉ muốn bắt ta mà thôi , nhưng hắn cũng là một đối thủ đáng gờm, biết thân phận của ta mà vẫn muốn bắt, chàng phải cẩn thận ".
Dương An Lâm tức giận quay sang nhìn Nam Mộ Dung mỉm cười lạnh lùng nói :
"Lá gan của ngươi cũng khá lớn đó, biết là Vương phi của bổn vương mà cũng dám hành thích, cái giá của nó ngày hôm nay bồn vương sẽ cho ngươi cảm nhận".
Vừa nói xong Dương An Lâm giống như một làn gió nhanh chóng tấn công Nam Mộ Dung, từng chiêu thức vô cùng tàn nhẫn, có thể nói lúc này Y đã vô cùng tức giận.
Nam Mộ Dung cũng không phải yếu thế, hẳn nhanh chóng đánh lại đối phương.
Nhưng thật sự hắn đã quá tự phụ, đã quá tự kiêu Dương An Lâm luận về võ công đã nhỉnh hơn hắn rất nhiều, hắn chật vật để chống đỡ.
Có vẻ như An Lâm đã vô cùng tức giận cho nên đã ra đòn liên tục khiến cho Nam Mộ Dung bị thương mấy chỗ rồi.
Ám vệ thấy Vương gia của mình đến, sĩ khí càng được tăng cao liền ra sức tấn công thích khách, khiến cho bọn chúng muốn cứu viện cũng không được.
Băng Nguyệt đứng ngoài vô cùng cảm thán, ngày thường nàng cùng Y luyện võ thật đúng là quá nhẹ nhàng, Y đã nhường nàng rất nhiều rồi, không ngờ võ công Y lại cao như thế.
Rất nhanh Nam Mộ Dung đã rơi vào thế yếu, hắn thấy tình thế không ổn liền tìm cách tẩu thoát nhưng An Lâm làm sao không biết ý định của hẳn cơ chứ.
Cuối cùng sau một hồi chật vật, phải hi sinh mất mấy ám vệ hắn mới có thể thoát được ra ngoài và được ám vệ bao bọc ở giữa mới thành công chốn được, lần này đúng là hắn thảm hại quá thê thảm.
Nàng biết bọn chúng vì nàng mà đến, lúc ban đầu nàng nghĩ là do Tình Nhu kia động thủ nhưng sau một hồi suy xét thì võ công của đám thích khách này khá cao.
Người mà An Lâm cho đi theo bảo vệ nàng đều là ám vệ được huấn luyện kỹ càng vậy mà cũng phảu chật vật.
Băng Nguyệt nghĩ nát óc cũng không biết được mình đã gây thù chuốc oán với ai.
Nam Mộ Dung thấy đánh lâu cũng không phải cách, hắn liền nhanh chóng tiến lên lao vào cuộc chiến.
Có sự giúp đỡ của hắn khiến cho lũ thích khách kia chiếm một phần lợi.
Nam Mộ Dung nhanh chóng tách ám vệ tiến gần về phía nàng, Băng Nguyệt biết tình thế nguy hiểm liền nhanh chóng cất roi và rút đoản kiếm ra.
Cận chiến là thế mạnh của nàng, chỉ khi thực sự nguy hiểm nàng mới dùng đến nó, bởi vì nàng biết người trước mặt võ công cao hơn nàng.
Nàng có thể nhận ra được đối phương là ai, tuy hắn đã che mặt nhưng ánh mắt sắc bén kia rất giống với nam nhân nàng đã gặp tại rừng mấy ngày trước.
Mam Mộ Dung nhanh chóng muốn bắt lấy nàng, Băng Nguyệt đương nhiên là không để cho hắn được như ý rồi, nàng vận dụng tất cả những gì An Lâm đã dạy nàng đề đối phó với hắn ta.
Ám vệ rất muốn quay sang để giúp đỡ nàng nhưng không thể bởi vì lũ thích khách bám sát không yên.
Cubgx may trước khi gặp chuyện một ám vệ đã nhanh chóng lén dùng đạn tín hiệu để báo cho Dương Vương, mong rằng Dương Vương có thể đến kịp lúc.
Trong lúc giao chiến Băng Nguyệt muốn kéo dài thời gian liền thăm dò đối thủ :
"Ta và các hạ không thù không oán, chỉ có duyên gặp gỡ một lần mà thôi, vì lý do gì lại muốn bắt ta ".
Nam Mộ Dung giật mình vì sự nhanh nhạy này của nàng, nếu nàng đã biết hắn là ai thì không cần phải che dấu nữa, hắn ngạo mạn nói :
"Ta rất thích những người thông minh, nàng ngoan ngoãn đi theo ta, ta sẽ cho nàng vinh hoa phú quý và địa vị ".
Băng Nguyệt bật cười đáp trả :
"Nếu các hạ đã điều tra ra ta thì đã biết được ta là Dương Vương phi tương lai, thán phận cùng địa vị vô cùng lớn thì làm sao có thể đi theo ngươi không danh không phận được, thật nực cười.
Các hạ nghĩ rằng có thể dễ dàng bắt được ta hay sao, Dương Vương gia danh tiếng như thế nào, các hạ động vào người của chàng không sợ bị truy sát hay chăng ".
Nam Mộ Dung bật cười lớn :
"Cái ta muốn là như thế, để xem lần này tên Dương An Lâm kia làm cách nào để bảo vệ chu toàn cho Vương phi của mình ".
Nói xong Nam Mộ Dung dùng hết sức tấn công khiến cho Băng Nguyệt mặt mày tái mét, nàng không ngờ sức lực của hắn lại lớn như thế, thân thủ lại vô cùng nhanh nhẹn, nàng nghĩ lần này nàng gặp phải địch thủ rồi .
Nhưng bất ngờ một mũi tên xé gió lao đến với tốc độ rất nhanh, Nam Mộ Dung kinh hãi nhanh chóng nhảy ra xa.
Băng Nguyệt được ôm vào trong vòng tay ấm áp, vẻ mặt An Lâm lo lắng hỏi :
"Nàng không sao chứ, xin lỗi là ta đã đến muộn ".
Băng Nguyệt ngước mắt lên nhìn thấy được sự sợ hãi của Y, nhìn thấy những giọt mồ hôi rơi xuống là nàng biết Y đã cưỡi ngựa nhanh đến mức nào để đến kịp đây, nàng lắc đầu nói :
Không sao, hắn chưa làm bị thương ta, có lẽ hắn chỉ muốn bắt ta mà thôi , nhưng hắn cũng là một đối thủ đáng gờm, biết thân phận của ta mà vẫn muốn bắt, chàng phải cẩn thận ".
Dương An Lâm tức giận quay sang nhìn Nam Mộ Dung mỉm cười lạnh lùng nói :
"Lá gan của ngươi cũng khá lớn đó, biết là Vương phi của bổn vương mà cũng dám hành thích, cái giá của nó ngày hôm nay bồn vương sẽ cho ngươi cảm nhận".
Vừa nói xong Dương An Lâm giống như một làn gió nhanh chóng tấn công Nam Mộ Dung, từng chiêu thức vô cùng tàn nhẫn, có thể nói lúc này Y đã vô cùng tức giận.
Nam Mộ Dung cũng không phải yếu thế, hẳn nhanh chóng đánh lại đối phương.
Nhưng thật sự hắn đã quá tự phụ, đã quá tự kiêu Dương An Lâm luận về võ công đã nhỉnh hơn hắn rất nhiều, hắn chật vật để chống đỡ.
Có vẻ như An Lâm đã vô cùng tức giận cho nên đã ra đòn liên tục khiến cho Nam Mộ Dung bị thương mấy chỗ rồi.
Ám vệ thấy Vương gia của mình đến, sĩ khí càng được tăng cao liền ra sức tấn công thích khách, khiến cho bọn chúng muốn cứu viện cũng không được.
Băng Nguyệt đứng ngoài vô cùng cảm thán, ngày thường nàng cùng Y luyện võ thật đúng là quá nhẹ nhàng, Y đã nhường nàng rất nhiều rồi, không ngờ võ công Y lại cao như thế.
Rất nhanh Nam Mộ Dung đã rơi vào thế yếu, hắn thấy tình thế không ổn liền tìm cách tẩu thoát nhưng An Lâm làm sao không biết ý định của hẳn cơ chứ.
Cuối cùng sau một hồi chật vật, phải hi sinh mất mấy ám vệ hắn mới có thể thoát được ra ngoài và được ám vệ bao bọc ở giữa mới thành công chốn được, lần này đúng là hắn thảm hại quá thê thảm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất