Sát Thủ Xuyên Không

Chương 5: Gặp mẫu thân, xuất phủ.

Trước Sau
Cuối cùng sau bao nhiêu ngày Dung Quế Hoa cũng buông lỏng cảnh giác với nàng và cho nàng tự ý đi lại trước ngày hòa thân, bà ta sợ kìm kẹp nàng quá nàng sẽ hóa liều đến khi đó còn hại hơn được .

Việc đầu tiên khi Băng Nguyệt ra khỏi phòng là nàng trực tiếp đến gặp Lan di nương mẫu thân của khôua thân thể này.

Phải nói là nguyên chủ giống mẫu thân đến bảy phần tuy nhiên nguyên chủ lại xinh đẹp hơn rất nhiều, đường nét có phần sắc sảo hơn.

Lan di nương nhìn thấy nữ nhi thì ôm chặt nàng vào lòng rồi nói :

"Nữ nhi số khổ của ta là mẫu thân không tốt, không thể bảo vệ được con để cho con phải thiệt thòi như thế này ".

Băng Nguyệt được bà ôm trong lòng cũng cảm thấy có phần xúc động, nàng là cô nhi từ nhỏ đến lớn được tổ chức sát thủ mang về huấn luyện nên nàng chưa bao giờ biết được cảm giác có người quan tâm là như thế nào.

Xúc động qua đi nàng vỗ về bà rồi nhẹ nhàng nói :

"Mẫu thân người khóc làm gì chứ, mọi chuyện đã như vậy nào có giải quyết được chuyện gì.

Nhưng mà biết đâu đó lại là phúc không phải họa, người đó là Vương gia, tuy nữ nhi chỉ là kế thất nhưng nếu được sủng ái biết đâu sẽ được làm trắc phi thì sao.

Người cũng biết với thân phận thứ nữ của con bây giờ nếu gả đi cũng đâu thể được làm chính thê, từ trước đến giờ đích nữ và thứ nữ luôn có sự phân biệt đối xử như thế đâu phải mẫu thân không biết ".

Lan di nương biết nữ nhi vì muốn cho bà yên tâm nên mới nói như thế, bà nghẹn ngào nói :



"Nhưng Dương Vương gia tiếng tăm không tốt, lần này đại phu nhân muốn con đi chắc chắn có mục đích, làm gì có chuyện tốt như thế đâu ".

Nàng mỉm cười trấn an bà :

"Dù sao đó cũng chỉ là tin đồn, mẫu thân xem Sở quốc và Hoa quốc cách nhau xa như thế ai biết thực hư ra sao, người đừng lo lắng nữa, chỉ cần mẫu thân bình an là nữ nhi yên tâm rồi ".

Bà sụt sịt khóc rồi từ từ đứng lên lục trong đống xiêm y rồi lấy ra một xấp ngân phiếu rồi nói :

"Mẫu thân chỉ có chút ngân phiếu này con cầm lấy mà chi trả mọi thứ, sau này xuất giá đi xa phải có ngân lượng mà sài ".

Băng Nguyệt nhẹ nhàng đặt ngân phiếu vào tay bà rồi nói :

"Mẫu thân cất đi để sau này dùng, người cũng biết phu nhân cần giữ gìn danh tiếng nên không khắt khe với thứ nữ, mà nhất là lần này bà ta vì nữ nhi của mình nên đã ngấm ngầm đưa con sang Sở quốc, vì che đậy với bên ngoài cho nên đã ban cho con rất nhiều của hồi môn, người đừng lo ".

Lan di nương nghe thấy thế thì cũng tạm yên tâm phần nào, hai người ngồi bên nhau một lúc rồi Băng Nguyệt liền xin phép trở về.

Nàng muốn xuất phủ một chuyến, từ khi xuyên không đến giờ nàng chưa từng bước chân ra bên ngoài nên không biết kinh thành cổ đại trông ra làm sao.

Ít nhất nàng cũng phải biết một chút thì mới có thể sống ở đây lâu dài được, mà mục đích của nàng cũng muốn đi tìm một vũ khí giành riêng cho bản thân mình.

Để Liên Tâm và Liên Hoa đi nàng sợ hai nha đầu đó không biết thứ nàng cần là gì.

Quãng đường hoa thân từ Hoa quốc sang Sở quốc vô cùng gian nan và nguy hiểm, từ trước đến nay có bao nhiêu nước muốn phá bỏ tình bang giao cho nên đối tượng hòa thân dễ bị sát hại nhất.



Lâm Nghi Tuệ kia thì được Dung Quế Hoa bảo vệ rất cẩn thân trên đường đi, nên đương nhiên bản thân người không quan trọng như nàng nếu có sảy ra việc gì ai là người bảo vệ.

Lại còn hai nha đầu Liên Hoa và Liên Tâm kia nữa chứ, chính vì thế nàng phải tính toán thật chu toàn.

Khi Băng Nguyêt nói muốn xuất phủ mua một ít đồ thì quản gia không ngăn cản vì đã nhận được chỉ thị của phu nhân rồi.

Băng Nguyệt ngồi xe ngựa để ra bên ngoài, nàng cảm thấy vô cùng thích thú với cảnh sắc nơi đây, nàng liền bảo Liên Hoa đưa mình đến tiệm bán vũ khí.

Gần đây hai nha đầu này đã quá quen với những việc làm và chỉ thị của tiểu thư nên cũng không hỏi lại.

Xe ngựa dừng lại một cửa hiệu bán vũ khí to nhất kinh thành, Băng Nguyệt liền chầm chậm bước xuống xe.

Nàng bước vào nhìn một loạt vũ khí treo trên giá mà cảm thấy hoa hết cả mắt, bản thân nàng đã vô cùng hứng thú với các loại vũ khí bây giờ nhìn càng cảm thấy ngứa ngáy tay chân.

Băng Nguyệt không nghĩ rằng vũ khí cổ đại lại sắc bén và tinh xảo đến thế, nàng nhìn đến mê mẩn cái gì cũng muốn mua tuy nhiên giá của mỗi món đồ thật cao hơn trời.

Nàng cầm số ngân phiếu trong tay mà lắc đầu chán nản, bây giờ nàng mới hiểu tầm quan trọng của ngân lượng, số ngân lượng của nàng không hề thấm gì với từng món đồ ở đây.

Nàng lướt qua một vòng và nhìn trúng một chiếc roi, bề ngoài trông mềm mại nhưng nàng biết lực sát thương của nó không như vẻ bề ngoài.

Cuối cùng nàng giành toàn bộ số ngân lượng của nàng có được mua chiếc roi đó và một chiếc dao găm nhỏ dùng để phòng thân .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau