Chương 52: Lòng tham của thành chủ.
Đội trưởng ám lệnh đi một lúc rồi trở về bẩm báo :
"Khởi bẩm Vương phi, hiện giờ Vương gia đang ở đại bản doanh, mặc dù thành chủ đã nhiều lần muốn Vương gia qua đó ở nhưng Vương gia đều từ chối.
Thuộc hạ còn nghe ngóng rằng tối nay phủ Thành chủ sẽ tổ chức một buổi tiệc nhỏ, nghe nói là mừng cho tiểu nữ nhi của ông ta đến tuổi cập kê, Vương gia từ chối không đi nhưng hình như có chuyện gì nên lại đổi ý ạ !".
Băng Nguyệt thầm cười mia mai nói :
"Thành chủ nơi này thật là độc đáo, đnag trong tình hình chiến sự căng thẳng này mà còn có lòng mở yến tiệc.
Ta nghĩ không phải là yến tiệc bình thường, ý định làm mai cho nữ nhi mới là đúng ".
Am Vệ nghe thấy có mùi dấm chua ở đây liền cúi đầu im ru, Băng Nguyệt lạnh lùng nói :
"Báo cho thành chủ, thương đội của chúng ta muốn hợp tác một cuộc làm ăn, sẽ miễn phí toàn bộ số thuốc ta có để giúp đỡ binh sĩ, xem ông ta nói thế nào
Đội trưởng ám vệ vội toát mồ hôi rồi cung kính nhận lệnh :
"Lần này e rằng thành chủ cùng nữ nhi của ông ta phải xem chừng rồi, nếu hành động thái quá e rằng không qua nổi ải của Vương phi, nhìn sắc mặt Vương phi thế kia thì chắc chắn sẽ có người gặp họa đây mà, nhưng Y lại vô cùng tin tưởng vào nhân phẩm của Vương gia nhà mình".
Sau khi thành chủ nghe được tin có miếng bánh từ trên trời rơi xuống như vậy ông ta vô cùng vui mừng liền nhanh chóng mời nàng tối nay cùng đến dự yến tiệc.
Lần này ông ta kiếm được mối ngon rồi, lúc chiều ông đã được binh lính giữ thành báo cáo có một thương đội dược liệu nhập thành chưa kịp liên lạc với bọn họ thì bây giờ chủ nhân thương đội đó lại muốn tặng tất cả cho ông ta.
Nếu chót lọt số dược liệu đó được bán ra cho các y quán, cho dù bán rẻ thì
không phải ông ta sẽ có một món hời lớn hay sao.
Tiểu nữ nhi của ông ta vô cùng xinh đẹp, cả thành Tân Phong này có ai xinh đẹp bằng tiểu nữ nhi chứ, có biết bao nhiêu công tử muốn đạp cửa cầu thân nhưng ông ta không bằng lòng một ai.
Bây giờ trước mắt chẳng phải có một vị Dương Vương gia anh tuấn tiêu sái kia hay sao, ông ta đã tìm hiểu vị Vương gia này mới lập Vương phi không lâu.
Nữ nhi của ông đến sau làm trắc phi cũng được, ông rất tin tưởng vào nữ nhi của mình, chuyện giành lấy vị trí Vương phi kia chỉ là thời gian mà thôi, nam nhân nào chẳng ham mê của lạ và cái đẹp chứ, mà nữ nhi của ông ta lại xuất sắc như thế này.
Tối hôm đó, yến tiệc tuy nói là tổ chức nhỏ nhưng lại không nhỏ chút một chút nào.
Thành chủ thành Tân Phong là một kẻ thủ đoạn, không biết hắn đã cướp bóc biết bao nhiêu mồ hôi xương máu của người dân.
Cũng may Dương Vương đến sớm để thủ thành chứ nếu không thành Tây Sơn này hắn cũng đã hai tay dâng lên cho địch quốc rồi.
An Lâm tuy chỉ mới đến có một thời gian ngắn thôi nhưng cũng đã nắm rõ được tình hình, chẳng qua là thời gian này bận rộn tính toán đối phó với tên Nam Mộ Dung kia cho nên Y mới chưa sờ đến tên thành chủ này mà thôi.
Mới ngày hôm qua An Lâm có nhận được tin tức mật rằng phu nhân của ông ta lén thư từ qua lại với địch quốc, vì để không đánh rắn động cỏ cho nên Y mới âm thầm đến buổi tiệc này để tìm ra chân tướng tránh thiệt hại không đáng kể.
Tên Nam Mộ Dung kia thật sự quá nhút nhát, khi nghe tin Y đến thành Tân Phong này thì trốn như rùa rụt cổ không dám xuất binh, không biết trong hồ lô của hắn có bán thuốc gì.
Y chỉ muốn đánh nhanh thắng nhanh để trở về với thê tử mà thôi, mấy ngày đầu xa nàng, Y đã nhớ mong vô cùng, cảm giác này thật sự khiến cho Y không thể chịu nổi, nhưng ai dè tên kia cứ lần nữa án binh bất động.
Nên An Lâm buộc phải tìm cách để phá vỡ cục diện trước mắt này.
Vừa bước vào buổi tiệc Y đã nhíu mày vẻ ghét bỏ, Y cũng khá ngạc nhiên về độ chịu chi của thành chủ, không ngờ rằng yến tiệc của hắn ta tổ chức xa hoa không kém gì yến tiệc hoàng cung, ngay cả yến tiệc của các quan đại thần cũng chỉ nhỉnh hơn chứ không có kém.
Khi thuộc hạ thông báo Dương Vương gia tới, thành chủ cùng phu nhân đon đả ra tiếp đón, giành nguyên vị trí chủ vị cho An Lâm ngồi.
Khách mời cũng khá đông, hầu như đều là chức sắc của thành Tây Phong, Băng Nguyệt đã đến từ sớm và được xếp vào hàng ghế phía sau giành cho thương nhân.
Nàng cảm thấy vị trí này khá thuận tiện, thuận tiện để quan sát xung quanh một cách dễ dàng hơn.
Nhìn lên vị trí trung tâm, nàng đã thấy phu quân của mình ngồi ở đấy, dáng vẻ của chàng không thể lẫn vào ai được.
Có chia xa Băng Nguyệt mới thấy rằng bản thân mình cũng giành cho chàng một thứ tình cảm sâu sắc không diễn tả được, chỉ mới có mấy ngày thôi mà nàng đã nhớ chàng tha thiết.
"Khởi bẩm Vương phi, hiện giờ Vương gia đang ở đại bản doanh, mặc dù thành chủ đã nhiều lần muốn Vương gia qua đó ở nhưng Vương gia đều từ chối.
Thuộc hạ còn nghe ngóng rằng tối nay phủ Thành chủ sẽ tổ chức một buổi tiệc nhỏ, nghe nói là mừng cho tiểu nữ nhi của ông ta đến tuổi cập kê, Vương gia từ chối không đi nhưng hình như có chuyện gì nên lại đổi ý ạ !".
Băng Nguyệt thầm cười mia mai nói :
"Thành chủ nơi này thật là độc đáo, đnag trong tình hình chiến sự căng thẳng này mà còn có lòng mở yến tiệc.
Ta nghĩ không phải là yến tiệc bình thường, ý định làm mai cho nữ nhi mới là đúng ".
Am Vệ nghe thấy có mùi dấm chua ở đây liền cúi đầu im ru, Băng Nguyệt lạnh lùng nói :
"Báo cho thành chủ, thương đội của chúng ta muốn hợp tác một cuộc làm ăn, sẽ miễn phí toàn bộ số thuốc ta có để giúp đỡ binh sĩ, xem ông ta nói thế nào
Đội trưởng ám vệ vội toát mồ hôi rồi cung kính nhận lệnh :
"Lần này e rằng thành chủ cùng nữ nhi của ông ta phải xem chừng rồi, nếu hành động thái quá e rằng không qua nổi ải của Vương phi, nhìn sắc mặt Vương phi thế kia thì chắc chắn sẽ có người gặp họa đây mà, nhưng Y lại vô cùng tin tưởng vào nhân phẩm của Vương gia nhà mình".
Sau khi thành chủ nghe được tin có miếng bánh từ trên trời rơi xuống như vậy ông ta vô cùng vui mừng liền nhanh chóng mời nàng tối nay cùng đến dự yến tiệc.
Lần này ông ta kiếm được mối ngon rồi, lúc chiều ông đã được binh lính giữ thành báo cáo có một thương đội dược liệu nhập thành chưa kịp liên lạc với bọn họ thì bây giờ chủ nhân thương đội đó lại muốn tặng tất cả cho ông ta.
Nếu chót lọt số dược liệu đó được bán ra cho các y quán, cho dù bán rẻ thì
không phải ông ta sẽ có một món hời lớn hay sao.
Tiểu nữ nhi của ông ta vô cùng xinh đẹp, cả thành Tân Phong này có ai xinh đẹp bằng tiểu nữ nhi chứ, có biết bao nhiêu công tử muốn đạp cửa cầu thân nhưng ông ta không bằng lòng một ai.
Bây giờ trước mắt chẳng phải có một vị Dương Vương gia anh tuấn tiêu sái kia hay sao, ông ta đã tìm hiểu vị Vương gia này mới lập Vương phi không lâu.
Nữ nhi của ông đến sau làm trắc phi cũng được, ông rất tin tưởng vào nữ nhi của mình, chuyện giành lấy vị trí Vương phi kia chỉ là thời gian mà thôi, nam nhân nào chẳng ham mê của lạ và cái đẹp chứ, mà nữ nhi của ông ta lại xuất sắc như thế này.
Tối hôm đó, yến tiệc tuy nói là tổ chức nhỏ nhưng lại không nhỏ chút một chút nào.
Thành chủ thành Tân Phong là một kẻ thủ đoạn, không biết hắn đã cướp bóc biết bao nhiêu mồ hôi xương máu của người dân.
Cũng may Dương Vương đến sớm để thủ thành chứ nếu không thành Tây Sơn này hắn cũng đã hai tay dâng lên cho địch quốc rồi.
An Lâm tuy chỉ mới đến có một thời gian ngắn thôi nhưng cũng đã nắm rõ được tình hình, chẳng qua là thời gian này bận rộn tính toán đối phó với tên Nam Mộ Dung kia cho nên Y mới chưa sờ đến tên thành chủ này mà thôi.
Mới ngày hôm qua An Lâm có nhận được tin tức mật rằng phu nhân của ông ta lén thư từ qua lại với địch quốc, vì để không đánh rắn động cỏ cho nên Y mới âm thầm đến buổi tiệc này để tìm ra chân tướng tránh thiệt hại không đáng kể.
Tên Nam Mộ Dung kia thật sự quá nhút nhát, khi nghe tin Y đến thành Tân Phong này thì trốn như rùa rụt cổ không dám xuất binh, không biết trong hồ lô của hắn có bán thuốc gì.
Y chỉ muốn đánh nhanh thắng nhanh để trở về với thê tử mà thôi, mấy ngày đầu xa nàng, Y đã nhớ mong vô cùng, cảm giác này thật sự khiến cho Y không thể chịu nổi, nhưng ai dè tên kia cứ lần nữa án binh bất động.
Nên An Lâm buộc phải tìm cách để phá vỡ cục diện trước mắt này.
Vừa bước vào buổi tiệc Y đã nhíu mày vẻ ghét bỏ, Y cũng khá ngạc nhiên về độ chịu chi của thành chủ, không ngờ rằng yến tiệc của hắn ta tổ chức xa hoa không kém gì yến tiệc hoàng cung, ngay cả yến tiệc của các quan đại thần cũng chỉ nhỉnh hơn chứ không có kém.
Khi thuộc hạ thông báo Dương Vương gia tới, thành chủ cùng phu nhân đon đả ra tiếp đón, giành nguyên vị trí chủ vị cho An Lâm ngồi.
Khách mời cũng khá đông, hầu như đều là chức sắc của thành Tây Phong, Băng Nguyệt đã đến từ sớm và được xếp vào hàng ghế phía sau giành cho thương nhân.
Nàng cảm thấy vị trí này khá thuận tiện, thuận tiện để quan sát xung quanh một cách dễ dàng hơn.
Nhìn lên vị trí trung tâm, nàng đã thấy phu quân của mình ngồi ở đấy, dáng vẻ của chàng không thể lẫn vào ai được.
Có chia xa Băng Nguyệt mới thấy rằng bản thân mình cũng giành cho chàng một thứ tình cảm sâu sắc không diễn tả được, chỉ mới có mấy ngày thôi mà nàng đã nhớ chàng tha thiết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất