Sáu Bảo Bảo May Mắn, Trùng Sinh Mẫu Thân Bùng Nổ Đứng Lên!
Chương 48: Cái Con Mẹ Nó, Thật Là Trùng Hợp (1)
===========
Tiêu Bằng Phi nhắc nhở tỷ của hắn.
" Tỷ, tỷ quên rồi sao? Là Lý đại ca đó, mấy ngày trước đệ không phải đã đưa hắn về nhà sao? Chính hắn nói rằng trong nhà mình lạnh lẽo, không có người ở, hắn lại thường xuyên không có về nhà. Ta thấy trong sân hắn có một cái giếng nước, có thể là do không thường sử dùng, nên đậy nắp để tránh bụi bẩn. "
Vừa nói như thế, Tiêu Hạnh Hoa thực sự bị thuyết phục.
" Lúc nào đệ gặp hắn thì hỏi thử cho tỷ một chút. Nếu người ta cũng không phải là không có về nhà ở, cho dù chỉ là thỉnh thoảng trở về một chuyến, ta cũng không tiện thuê. "
Tiêu Bằng Phi những ngày này xác thực cũng cảm thấy rất mệt mỏi. Mặc dù hắn không phàn nàn với tỷ tỷ, nhưng mỗi ngày kéo hàng hóa nặng hàng trăm cân đi đi về về, quả thật là một công việc vất vả.
Hắn không giống như tỷ phu, có sức lực phi thường.
" Chờ hắn trở về thị trấn, còn không biết ngày tháng năm nào. Được, vậy bây giờ ta liền tranh thủ đưa tỷ và các cháu về trước, sau đó trực tiếp lên huyện tìm hắn đi. "
Dù sao hắn căn bản cũng không muốn ở nhà. Chỉ cần nhìn thấy mẫu tử kia hai cái hắn lại nhịn không được muốn giết người. Hắn cũng sợ chính mình đột nhiên xúc động làm ra chuyện hối hận.
Tiêu Hạnh Hoa cũng lo lắng đệ đệ không nén được lửa giận, lại biết Vương Yến kia là một người có tâm cơ, vạn nhất lúc nào lôi ra nhược điểm của đệ đệ thì hỏng rồi.
" Thế cũng tốt, đệ tiễn ta và bọn nhỏ trở về đi. "
Tiêu Bằng Phi một tay ôm Bảo Châu, một tay ôm Ngọc Nam, đi rất nhanh.
Tiêu Hạnh Hoa chỉ ôm một cái Chiêu Ngọc nho nhỏ, cũng đã mệt đến thở không ra hơi.
" Đệ đem hai người các nàng thả xuống, thay ta ôm một chút Chiêu Ngọc. "
Tiêu Bằng Phi vội lắc đầu.
" Ta cũng không dám ôm đâu, nàng quá mềm, ôm không thích hợp lại làm bị thương nàng. "
" Suy nghĩ của đệ cũng thật giống Đại Tráng chàng ấy a! "
Tiêu Hạnh Hoa nhớ tới Tống Đại Tráng, lúc ba nữ nhi mới sinh ra, hắn cũng dùng lý do này không dám ôm. Đợi đến khi bọn trẻ gần nửa tuổi, thấy xương cốt đã cứng cáp hơn, chàng mới bắt đầu thích ôm và ôm rồi thì lại không muốn buông tay.
Nàng nhìn đệ đệ của mình.
" Gần đây Xảo Linh thế nào? Hôm nay ta thấy nó cứ không vui. "
Trong những năm qua, nàng biết cha nương và đệ đệ rất yêu thương Xảo Linh.
Nhưng hiện tại xem ra, Vương Yến hẳn là chột dạ, cho nên cũng không như thế nào để cho bọn họ nhìn nhiều hài tử.
Xảo Linh lớn như vậy, trên cơ bản là như hình với bóng với nương của nàng ta, hơn nữa càng lớn, cùng ông bà nội cùng cha lại càng xa lạ.
Có lẽ như vậy cũng tốt, sau này nếu có chuyện gì xảy ra với mẫu tử hai nàng, sẽ ít làm tổn thương đến cha và nương hơn.
" Chỉ là một đứa vô dụng, quan tâm nó vui hay không có ích gì. " Vừa nhắc đến nữ nhi, Tiêu Bằng Phi chán nản, đặt hai tiểu tôn nữ xuống.
Lại nhấc Kim Trân lên ôm, " Dù sao thì con bé với ta cũng không thân thiết bằng Kim Trân, Bảo Châu và các cháu. "
Tiêu Bằng Phi nhắc nhở tỷ của hắn.
" Tỷ, tỷ quên rồi sao? Là Lý đại ca đó, mấy ngày trước đệ không phải đã đưa hắn về nhà sao? Chính hắn nói rằng trong nhà mình lạnh lẽo, không có người ở, hắn lại thường xuyên không có về nhà. Ta thấy trong sân hắn có một cái giếng nước, có thể là do không thường sử dùng, nên đậy nắp để tránh bụi bẩn. "
Vừa nói như thế, Tiêu Hạnh Hoa thực sự bị thuyết phục.
" Lúc nào đệ gặp hắn thì hỏi thử cho tỷ một chút. Nếu người ta cũng không phải là không có về nhà ở, cho dù chỉ là thỉnh thoảng trở về một chuyến, ta cũng không tiện thuê. "
Tiêu Bằng Phi những ngày này xác thực cũng cảm thấy rất mệt mỏi. Mặc dù hắn không phàn nàn với tỷ tỷ, nhưng mỗi ngày kéo hàng hóa nặng hàng trăm cân đi đi về về, quả thật là một công việc vất vả.
Hắn không giống như tỷ phu, có sức lực phi thường.
" Chờ hắn trở về thị trấn, còn không biết ngày tháng năm nào. Được, vậy bây giờ ta liền tranh thủ đưa tỷ và các cháu về trước, sau đó trực tiếp lên huyện tìm hắn đi. "
Dù sao hắn căn bản cũng không muốn ở nhà. Chỉ cần nhìn thấy mẫu tử kia hai cái hắn lại nhịn không được muốn giết người. Hắn cũng sợ chính mình đột nhiên xúc động làm ra chuyện hối hận.
Tiêu Hạnh Hoa cũng lo lắng đệ đệ không nén được lửa giận, lại biết Vương Yến kia là một người có tâm cơ, vạn nhất lúc nào lôi ra nhược điểm của đệ đệ thì hỏng rồi.
" Thế cũng tốt, đệ tiễn ta và bọn nhỏ trở về đi. "
Tiêu Bằng Phi một tay ôm Bảo Châu, một tay ôm Ngọc Nam, đi rất nhanh.
Tiêu Hạnh Hoa chỉ ôm một cái Chiêu Ngọc nho nhỏ, cũng đã mệt đến thở không ra hơi.
" Đệ đem hai người các nàng thả xuống, thay ta ôm một chút Chiêu Ngọc. "
Tiêu Bằng Phi vội lắc đầu.
" Ta cũng không dám ôm đâu, nàng quá mềm, ôm không thích hợp lại làm bị thương nàng. "
" Suy nghĩ của đệ cũng thật giống Đại Tráng chàng ấy a! "
Tiêu Hạnh Hoa nhớ tới Tống Đại Tráng, lúc ba nữ nhi mới sinh ra, hắn cũng dùng lý do này không dám ôm. Đợi đến khi bọn trẻ gần nửa tuổi, thấy xương cốt đã cứng cáp hơn, chàng mới bắt đầu thích ôm và ôm rồi thì lại không muốn buông tay.
Nàng nhìn đệ đệ của mình.
" Gần đây Xảo Linh thế nào? Hôm nay ta thấy nó cứ không vui. "
Trong những năm qua, nàng biết cha nương và đệ đệ rất yêu thương Xảo Linh.
Nhưng hiện tại xem ra, Vương Yến hẳn là chột dạ, cho nên cũng không như thế nào để cho bọn họ nhìn nhiều hài tử.
Xảo Linh lớn như vậy, trên cơ bản là như hình với bóng với nương của nàng ta, hơn nữa càng lớn, cùng ông bà nội cùng cha lại càng xa lạ.
Có lẽ như vậy cũng tốt, sau này nếu có chuyện gì xảy ra với mẫu tử hai nàng, sẽ ít làm tổn thương đến cha và nương hơn.
" Chỉ là một đứa vô dụng, quan tâm nó vui hay không có ích gì. " Vừa nhắc đến nữ nhi, Tiêu Bằng Phi chán nản, đặt hai tiểu tôn nữ xuống.
Lại nhấc Kim Trân lên ôm, " Dù sao thì con bé với ta cũng không thân thiết bằng Kim Trân, Bảo Châu và các cháu. "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất