Sáu Bảo Bảo May Mắn, Trùng Sinh Mẫu Thân Bùng Nổ Đứng Lên!
Chương 8: Thu Hồi Cả Vốn Lẫn Lãi (4)
" Nương đau lòng Đại Tráng, cho nên tin tức trưng binh vừa xuống, nàng liền để cho cha vụng trộm đi điền tên Đại Tráng? "
" Nương đau lòng Đại Tráng, cho nên từ hắn nhập ngũ ngày đầu tiên, ngoại trừ nhớ thương đại phòng đồ vật cái khác đều không quan tâm? "
" Nương đau lòng Đại Tráng, cho nên nghe được hắn chết trận tin tức, cùng ngày liền vội vã thúc giục ta tái giá? "
Liên tiếp ba câu hỏi, từng bước ép sát.
Dân làng ồ lên, xôn xao bàn tán.
" Cái gì? Ta nói Đại Tráng có khả năng kiếm tiền như vậy, vì sao lại đi báo danh nhập ngũ? Tống lão đầu thật đúng là nghĩ không ra, hẳn là nên để cho ba thằng con phế vật của ông ta đi a. Cho dù là thằng hai, thằng ba đã thành thân, mang theo người nhà không tiện, nhưng thằng tư đã mười lăm tuổi rồi, cũng có thể đi được mà. "
" Chậc chậc, Tống lão bà này cũng thật không bớt lo. Đại phòng sinh được bốn nha đầu, bà ta cũng chưa hầu hạ qua một lần ở cữ. Ta ngược lại nhìn thấy không ít lần, bà ta lấy trứng gà từ đại phòng từng rổ, từng rổ mang về. Đó nhưng đều là lễ quà mọi người trong làng mang đến, đáng lẽ ra nên là vợ Đại Tráng ở cữ ăn tẩm bổ chứ. "
" Các người nói thế cũng chưa là gì, tin đại tráng mới vừa truyền đi, xác còn chưa lạnh mà Tống lão bà này đã ép con dâu phải tái giá. Đây có phải là việc mà con người làm được không? "
" Ta xem nha, mấy người nhà Tống này đúng là đang nhớ thương đem thê tử người ta đuổi ra ngoài, để nhanh chóng cướp được nhà và ruộng đất của phu thê bọn họ thôi. Đúng rồi, gấp như vậy, sợ không phải còn nhớ thương triều đình trợ cấp ngân lượng đâu đấy chứ, sợ đại tráng nương tử chậm vài ngày tái giá, trợ cấp ngân lượng đều bị nàng mang đi a? "
" …… "
Sự tình vừa nói ra, người trong làng nhất thời lòng sáng mắt sáng, mắng thẳng lão đầu, lão thái thái Tống gia làm người thiếu đại đức.
Tiêu Hạnh Hoa không bỏ qua như vậy, xuất ra tư thế hùng hổ dọa người, làm cho hai nàng dâu từng bước lui về phía sau.
" Nương đau lòng Đại Tráng, cho nên từ hắn nhập ngũ ngày đầu tiên, ngoại trừ nhớ thương đại phòng đồ vật cái khác đều không quan tâm? "
" Nương đau lòng Đại Tráng, cho nên nghe được hắn chết trận tin tức, cùng ngày liền vội vã thúc giục ta tái giá? "
Liên tiếp ba câu hỏi, từng bước ép sát.
Dân làng ồ lên, xôn xao bàn tán.
" Cái gì? Ta nói Đại Tráng có khả năng kiếm tiền như vậy, vì sao lại đi báo danh nhập ngũ? Tống lão đầu thật đúng là nghĩ không ra, hẳn là nên để cho ba thằng con phế vật của ông ta đi a. Cho dù là thằng hai, thằng ba đã thành thân, mang theo người nhà không tiện, nhưng thằng tư đã mười lăm tuổi rồi, cũng có thể đi được mà. "
" Chậc chậc, Tống lão bà này cũng thật không bớt lo. Đại phòng sinh được bốn nha đầu, bà ta cũng chưa hầu hạ qua một lần ở cữ. Ta ngược lại nhìn thấy không ít lần, bà ta lấy trứng gà từ đại phòng từng rổ, từng rổ mang về. Đó nhưng đều là lễ quà mọi người trong làng mang đến, đáng lẽ ra nên là vợ Đại Tráng ở cữ ăn tẩm bổ chứ. "
" Các người nói thế cũng chưa là gì, tin đại tráng mới vừa truyền đi, xác còn chưa lạnh mà Tống lão bà này đã ép con dâu phải tái giá. Đây có phải là việc mà con người làm được không? "
" Ta xem nha, mấy người nhà Tống này đúng là đang nhớ thương đem thê tử người ta đuổi ra ngoài, để nhanh chóng cướp được nhà và ruộng đất của phu thê bọn họ thôi. Đúng rồi, gấp như vậy, sợ không phải còn nhớ thương triều đình trợ cấp ngân lượng đâu đấy chứ, sợ đại tráng nương tử chậm vài ngày tái giá, trợ cấp ngân lượng đều bị nàng mang đi a? "
" …… "
Sự tình vừa nói ra, người trong làng nhất thời lòng sáng mắt sáng, mắng thẳng lão đầu, lão thái thái Tống gia làm người thiếu đại đức.
Tiêu Hạnh Hoa không bỏ qua như vậy, xuất ra tư thế hùng hổ dọa người, làm cho hai nàng dâu từng bước lui về phía sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất