Chương 13
"Vậy sao? Vậy là người thân trong gia đình sao?"
"Không phải..."
Đến lúc này, Thẩm Quyền mới thôi giả ngu, cong mắt nhìn gã đàn ông mặc vest.
"Một người đàn ông không phải gia đình, dẫn một cô gái học cấp 3 vào nhà vệ sinh, giả làm bộ cô ấy, khiến cô bạn ngồi cạnh cảm thấy không thoải mái. Ông rất kì lạ đấy."
Rõ ràng khuôn mặt người đàn ông đã để lộ rõ điều hắn nói là đúng nhưng vẫn cố nói lại:
"Ụp nồi như vậy thì không hay chút nào. Đúng là tôi không phải bố cô bé nhưng không thể vì mấy lời suy diễn của cậu mà kết tội như thế được."
Thẩm Quyền không cười nữa, nhìn gã từ trên cao xuống. Hắn thản nhiên buông một câu:
"Ông mang súng."
Cả căn phòng chết lặng. Tạ Hưng mở to mắt, sửng sốt không thôi.
Hiển nhiên không một ai ngờ tới trường hợp này.
Khoảnh khắc khuôn mặt gã đàn ông biến hoá khôn lường, tay phải gã bỗng vòng sang cái túi bên trái. Thẩm Quyền bắt được. Hắn nắm cổ tay người đàn ông, bóp đánh rắc một tiếng. Tay kia của gã vừa định cho vào túi, Thẩm Quyền bỗng cầm cái dĩa bên cạnh cắm thẳng vào tay hắn.
Máu tươi bắn tung toé trên mặt bàn.
"ÁAAA!"
Những người xung quanh đều hoảng sợ, sắc mặt cô gái đối diện cũng tái lại. Tạ Hưng sững người, không nói được câu nào.
"Mày!"
"Ngồi yên."
Khoảnh khắc mắt gã chạm phải đôi mắt của cậu trai trước mặt, gã bỗng cảm thấy kinh hãi. Hàng nghìn con rắn độc ngoe nguẩy bên trong đôi mắt kia, nhìn thẳng về phía gã như muốn ăn tươi nuốt sống.
Một con rắn độc đội lốt người.
"Cảnh sát đây! Tất cả những người có trong phòng giơ tay lên."
Một đám người mặc áo chống đạn xông vào, trên tay cầm khẩu súng thét lớn.
Mọi người sững sờ, theo bản năng làm theo mà ở chính giữa phòng, Thẩm Quyền vẫn đang giữ tay người đàn ông bỗng mỉm cười:
"Đồng chí, ở bên này."
—————-
Sau vụ lùm xùm, cảnh sát phát hiện một khẩu súng giả trong túi người đàn ông. Được biết ông ta lấy danh nghĩa là bạn thân của cô gái dẫn cô ấy đi gặp con gái mình. Tòng phạm của anh ta tại khu trung tâm thương mại cũng vừa bị bắt ngay sau đó. Thẩm Quyền yêu cầu giữ bí mật về chuyện hắn đã làm, tránh một bọn giống Lò Lựu Đạn đến tính sổ đến làm phiền.
Bọn này đâu có gan dùng súng thật. Phải biết có được một khẩu súng riêng khó tới mức nào, hơn nữa bọn chúng vốn chỉ định hăm doạ con bé và lôi tới giao cho người khác rồi gọi điện tống tiền gia đình.
Cô học sinh kia không có mẹ, sau khi nghe tin, bố cô lập tức tới quán cà phê.
Tạ Hưng chờ hắn hàn huyên với cảnh sát xong mới tiến lại gần.
Nhìn từ đằng sau, Thẩm Quyền rất cao, khỏe mạnh, dễ dàng tạo cho người khác cảm giác hắn là người có thể dựa dẫm.
"Anh đã làm gì vậy."
"Đây này." Thẩm Quyền mỉm cười, đưa cho hắn một mẩu giấy nhỏ ướt đẫm mùi cà phê, bên trên ghi dòng chữ:
"Những lúc cần thiết phải nói thật."
Khi diễn kịch thì phải nói dối, khi được hỏi thì hãy nói thật.
Thẩm Quyền đã nhét mẩu giấy đó vào tất của cô gái lúc cố tình làm đổ cà phê. Ngay lập tức, cô gái kia nhận ra tín hiệu của hắn. Nhưng cô gái sẽ không biết liệu có nên tin hắn hay không? Lúc nói ra sự thực có bị tên kia rút súng bắn chết hay không? Thứ Thẩm Quyền giơ trước mặt cô lúc đó không phải lịch trình của đội thiện nguyện mà là phần lịch sử cuộc gọi chứng minh hắn vừa báo cảnh sát 2 phút trước.
Lúc đó cô gái mới yên tâm.
Lúc hai người kia vào nhà vệ sinh, hắn đã gọi cho cảnh sát để nói về một người đàn ông mang súng bên mình, không nói là thật hay giả, đang giữ một cô gái. Người nọ thuận tay phải, Thẩm Quyền đổ cà phê lên chỗ ông ta để túi khiến ông ta phải đặt nó sang bên trái, tạo khoảng thời gian khống chế nếu gã có ý định manh động. Sau đó thì chỉ cần diễn rồi đợi cảnh sát đến.
Là giáo viên thể dục, Thẩm Quyền không hề yếu.
Giờ đây, cô gái kia đang đứng nói gì đó với hắn, lại cúi đầu cảm ơn, ánh mắt hướng xuống sàn nhà.
"Cảm ơn chú nhiều lắm ạ."
Thẩm Quyền bị gọi là chú lì lợm đáp:
"Anh mới 24 tuổi thôi, không cần khách sáo như thế."
Tạ Hưng: "..."
Đúng là tên này trông không hề già nhưng nói thế này thì cũng hơi quá...
"Bố em có biết chuyện này không?"
"Bình thường bố rất bận, thỉnh thoảng sẽ cho nhân viên hoặc bạn bè tới đón em đi chơi. Họ đều rất tốt, chỉ trừ người này..."
Đây là bài học của người cha.
Thẩm Quyền nghĩ nghĩ một hồi, hỏi tiếp:
"Lúc nãy hắn đã đụng vào em chưa? Nếu em cảm thấy không thoải mái, em có thể viết ra, những gì em nói sẽ có thêm bằng chứng kết tội, và cả những dấu vân tay, camera ghi hình trong cửa hàng."
Sắc mặt con bé hơi tái đi, tránh né câu hỏi của hắn.
Vậy là đụng rồi.
Thực ra hắn có thể chờ tới lúc cô bé bị bắt cóc xong xuôi, lần theo dấu từ camera cũng tra ra được nhưng ai biết đến lúc đó cô gái ấy có lành lặn như trước hay không. Thấy chết mà không cứu là một loại nghiệp, trong khả năng của mình, Thẩm Quyền sẽ cứu người đó.
Hắn cũng chỉ giúp được có vậy, sau khi giải quyết xong, hắn kéo Tạ Hưng về trường lấy xe. Tận tới khi đứng trước cửa khu trung tâm thương mại, cậu mới không nhịn được hỏi:
"Làm sao anh biết được thế?"
"Nhìn kĩ một chút là ra thôi, nó không quá phức tạp đâu."
"Anh có thể nhờ người khác phối hợp cùng mà."
"Để to lên nhỡ gã nghe được rồi khủng bố tinh thần mọi người trong quán bằng súng thì phiền phức lắm."
Thực ra có một cách còn nhanh gọn hơn, bẻ tay gã là xong. Thẩm Quyền muốn sức ảnh hưởng của mình ít nhất có thể nên đã không làm vậy. Dù sao thì Việt Nam cũng là một đất nước có pháp luật, hắn bẻ tay thể nào cũng bị mời về đồn.
"Vậy còn khẩu súng?"
Có rất nhiều lí do để giải thích, rất nhiều điều hắn muốn nói nhưng cuối cùng, Thẩm Quyền chỉ kết luận đúng một câu:
"Trực giác của tôi nói vậy."
Lần nào cũng là trực giác, bất cứ thứ gì Thẩm Quyền làm như được người khách định sẵn từ trước, ngay cả việc cứu cô bé ngày hôm nay, hắn cũng không hề tỏ ra ngạc nhiên.
Đứa trẻ đặc biệt được ông trời chọn lựa, ngay cả trong tình yêu.
Tạ Hưng cụp mắt:
"Trực giác không bao giờ đúng hết được."
"Đó là người khác." Thẩm Quyền đứng ngược sáng. Dưới ánh hoàng hôn, nụ cười của hắn bỗng vặn vẹo, vầng mắt cong như trăng non: "Tôi không bao giờ sai, tôi chỉ sai khi tôi muốn nó sai."
"2 năm trước, mẹ em bị tông xe... cả hai chân đều liệt hết cả. Em đã thề sẽ không kết hôn, không yêu đương với ai để báo hiếu. Em không thể yêu anh, có lẽ trực giác của anh sai rồi."
"Tại sao em lại nghĩ em không kết hôn chính là báo hiếu với cha mẹ?"
Bởi vì mỗi lần yêu ai, Tạ Hưng chỉ toàn mang lại rắc rối. Trong suy nghĩ của mẹ, đồng tính là trái tự nhiên. Cậu không kết hôn cũng chính là bỏ bớt gánh nặng cho mẹ bởi dù có cố đến mấy, gia đình họ cũng không thể có con dâu.
Vì cậu mà bạn thân bị đánh, bị cắt chức, gia đình phải chuyển vào miền Nam.
Tạ Hưng không muốn mình phạm phải sai lầm của Trần Mạnh Hưng.
"Sau này, em sẽ kể cho anh sau nhé." Tạ Hưng cười khổ, khuôn mặt thấp thoáng nét u buồn.
Thẩm Quyền không cười nữa.
Ánh hoàng hôn đỏ rực phủ xuống nền đường, xua tan không khí lạnh lẽo sau cơn mưa. Mặt đường đã khô thoáng, đâu đó vẫn còn đọng lại những vũng nước mưa và lá khô dưới thân cây.
"Cậu nghĩ tôi chỉ thích cậu vì trực giác thôi sao?"
Tạ Hưng không trả lời.
"Không phải đâu. Tôi hoàn toàn có khả năng đọc được tính cách của cậu, hiểu con người cậu hơn cả bố mẹ cậu nhưng tôi không làm vậy. Tôi có khả năng giữ cậu ở bên cạnh mình cả đời, khiến cậu không thể thoát khỏi cái lồng tôi tạo ra. Tôi không nói dối khi nói "Tôi rất giỏi" nhưng tôi không muốn dùng nó với người tôi sẽ ở bên cả đời."
Tôi còn có thể khiến cậu sợ tôi.
Thẩm Quyền bỗng lại gần cậu. Dưới ánh mặt trời êm dịu, nụ cười trên môi hắn bỗng trở nên hiền hoà. Tay Thẩm Quyền vén lọn tóc đen ra sau vành tai cậu, giọng nói bỗng trầm xuống:
"Dù tôi có đọc vị người khác giỏi tới mức nào, tôi cũng không thể biết lúc này cậu đang nghĩ gì về tôi, trực giác không thể khiến cậu thích tôi và không thể khiến tình cảm tôi dành cho cậu lúc nào cũng nồng nhiệt như hiện tại. Những lần ở cạnh nhau chính là cách tự nhiên nhất để cậu thử thích tôi và tôi thích cậu thêm chút nữa."
Tạ Hưng cảm thấy mặt mình hơi nóng lên.
Thông thường, mọi người nghe được câu này đều rung động ở phần sau mà không để ý tới câu trước.
Đó là lần đầu tiên Tạ Hưng cảm thấy, Thẩm Quyền rất ngọt ngào nhưng cũng rất đáng sợ. Hắn có thể tuyên bố một cách ngạo mạn, cảnh báo cậu hắn có khả năng giam giữ cậu cả đời. Kể cả khi đã được thông báo trước, Tạ Hưng biết cậu vẫn không chạy được.
Vậy mà Thẩm Quyền lại chọn trở thành giáo viên thể dục.
"Trước đây anh đã trải qua chuyện gì vậy?"
"Sau này tôi sẽ kể cho cậu nghe."
Sau này chúng ta sẽ kể cho nhau nghe, không phải bây giờ.
Mỗi người đều có cuộc sống bí mật, Tạ Hưng không phải người hay tò mò đời tư của người khác.
Đi được một đoạn, con đường quen thuộc dẫn tới trường học đã hiện ra trước mắt. Hàng quán hai bên vẫn chưa đóng cửa, phải tới 7 giờ tối họ mới chịu trở về nhà. Ra khỏi khu trung tâm mua sắm, Tạ Hưng đã bỏ áo hoodie ra vì nóng, chỉ mặc mỗi cái áo sơ mi trắng tinh mỏng dính.
Thẩm Quyền một tay xách túi quần áo vừa mua, tay còn lại đã kịp lấy ví ra từ bao giờ.
"Anh định làm gì vậy?"
"Mua kem."
Tạ Hưng: "...
Tạ Hưng: "Anh ăn chưa đủ à?"
——————————
Lời tác giả:
Tôi sẽ không kể lại chi tiết quá khứ của Tạ Hưng đâu, tôi lười lắm:D, mà thực ra tôi có thể copy paste từ bên Thổ Sen sang nhưng mà tôi vẫn lười nên là nếu mọi người muốn đọc kĩ thì sang Thổ Sen nha, bên này chỉ kể chi tiết phần quá khứ của Thẩm Quyền thôi.
"Không phải..."
Đến lúc này, Thẩm Quyền mới thôi giả ngu, cong mắt nhìn gã đàn ông mặc vest.
"Một người đàn ông không phải gia đình, dẫn một cô gái học cấp 3 vào nhà vệ sinh, giả làm bộ cô ấy, khiến cô bạn ngồi cạnh cảm thấy không thoải mái. Ông rất kì lạ đấy."
Rõ ràng khuôn mặt người đàn ông đã để lộ rõ điều hắn nói là đúng nhưng vẫn cố nói lại:
"Ụp nồi như vậy thì không hay chút nào. Đúng là tôi không phải bố cô bé nhưng không thể vì mấy lời suy diễn của cậu mà kết tội như thế được."
Thẩm Quyền không cười nữa, nhìn gã từ trên cao xuống. Hắn thản nhiên buông một câu:
"Ông mang súng."
Cả căn phòng chết lặng. Tạ Hưng mở to mắt, sửng sốt không thôi.
Hiển nhiên không một ai ngờ tới trường hợp này.
Khoảnh khắc khuôn mặt gã đàn ông biến hoá khôn lường, tay phải gã bỗng vòng sang cái túi bên trái. Thẩm Quyền bắt được. Hắn nắm cổ tay người đàn ông, bóp đánh rắc một tiếng. Tay kia của gã vừa định cho vào túi, Thẩm Quyền bỗng cầm cái dĩa bên cạnh cắm thẳng vào tay hắn.
Máu tươi bắn tung toé trên mặt bàn.
"ÁAAA!"
Những người xung quanh đều hoảng sợ, sắc mặt cô gái đối diện cũng tái lại. Tạ Hưng sững người, không nói được câu nào.
"Mày!"
"Ngồi yên."
Khoảnh khắc mắt gã chạm phải đôi mắt của cậu trai trước mặt, gã bỗng cảm thấy kinh hãi. Hàng nghìn con rắn độc ngoe nguẩy bên trong đôi mắt kia, nhìn thẳng về phía gã như muốn ăn tươi nuốt sống.
Một con rắn độc đội lốt người.
"Cảnh sát đây! Tất cả những người có trong phòng giơ tay lên."
Một đám người mặc áo chống đạn xông vào, trên tay cầm khẩu súng thét lớn.
Mọi người sững sờ, theo bản năng làm theo mà ở chính giữa phòng, Thẩm Quyền vẫn đang giữ tay người đàn ông bỗng mỉm cười:
"Đồng chí, ở bên này."
—————-
Sau vụ lùm xùm, cảnh sát phát hiện một khẩu súng giả trong túi người đàn ông. Được biết ông ta lấy danh nghĩa là bạn thân của cô gái dẫn cô ấy đi gặp con gái mình. Tòng phạm của anh ta tại khu trung tâm thương mại cũng vừa bị bắt ngay sau đó. Thẩm Quyền yêu cầu giữ bí mật về chuyện hắn đã làm, tránh một bọn giống Lò Lựu Đạn đến tính sổ đến làm phiền.
Bọn này đâu có gan dùng súng thật. Phải biết có được một khẩu súng riêng khó tới mức nào, hơn nữa bọn chúng vốn chỉ định hăm doạ con bé và lôi tới giao cho người khác rồi gọi điện tống tiền gia đình.
Cô học sinh kia không có mẹ, sau khi nghe tin, bố cô lập tức tới quán cà phê.
Tạ Hưng chờ hắn hàn huyên với cảnh sát xong mới tiến lại gần.
Nhìn từ đằng sau, Thẩm Quyền rất cao, khỏe mạnh, dễ dàng tạo cho người khác cảm giác hắn là người có thể dựa dẫm.
"Anh đã làm gì vậy."
"Đây này." Thẩm Quyền mỉm cười, đưa cho hắn một mẩu giấy nhỏ ướt đẫm mùi cà phê, bên trên ghi dòng chữ:
"Những lúc cần thiết phải nói thật."
Khi diễn kịch thì phải nói dối, khi được hỏi thì hãy nói thật.
Thẩm Quyền đã nhét mẩu giấy đó vào tất của cô gái lúc cố tình làm đổ cà phê. Ngay lập tức, cô gái kia nhận ra tín hiệu của hắn. Nhưng cô gái sẽ không biết liệu có nên tin hắn hay không? Lúc nói ra sự thực có bị tên kia rút súng bắn chết hay không? Thứ Thẩm Quyền giơ trước mặt cô lúc đó không phải lịch trình của đội thiện nguyện mà là phần lịch sử cuộc gọi chứng minh hắn vừa báo cảnh sát 2 phút trước.
Lúc đó cô gái mới yên tâm.
Lúc hai người kia vào nhà vệ sinh, hắn đã gọi cho cảnh sát để nói về một người đàn ông mang súng bên mình, không nói là thật hay giả, đang giữ một cô gái. Người nọ thuận tay phải, Thẩm Quyền đổ cà phê lên chỗ ông ta để túi khiến ông ta phải đặt nó sang bên trái, tạo khoảng thời gian khống chế nếu gã có ý định manh động. Sau đó thì chỉ cần diễn rồi đợi cảnh sát đến.
Là giáo viên thể dục, Thẩm Quyền không hề yếu.
Giờ đây, cô gái kia đang đứng nói gì đó với hắn, lại cúi đầu cảm ơn, ánh mắt hướng xuống sàn nhà.
"Cảm ơn chú nhiều lắm ạ."
Thẩm Quyền bị gọi là chú lì lợm đáp:
"Anh mới 24 tuổi thôi, không cần khách sáo như thế."
Tạ Hưng: "..."
Đúng là tên này trông không hề già nhưng nói thế này thì cũng hơi quá...
"Bố em có biết chuyện này không?"
"Bình thường bố rất bận, thỉnh thoảng sẽ cho nhân viên hoặc bạn bè tới đón em đi chơi. Họ đều rất tốt, chỉ trừ người này..."
Đây là bài học của người cha.
Thẩm Quyền nghĩ nghĩ một hồi, hỏi tiếp:
"Lúc nãy hắn đã đụng vào em chưa? Nếu em cảm thấy không thoải mái, em có thể viết ra, những gì em nói sẽ có thêm bằng chứng kết tội, và cả những dấu vân tay, camera ghi hình trong cửa hàng."
Sắc mặt con bé hơi tái đi, tránh né câu hỏi của hắn.
Vậy là đụng rồi.
Thực ra hắn có thể chờ tới lúc cô bé bị bắt cóc xong xuôi, lần theo dấu từ camera cũng tra ra được nhưng ai biết đến lúc đó cô gái ấy có lành lặn như trước hay không. Thấy chết mà không cứu là một loại nghiệp, trong khả năng của mình, Thẩm Quyền sẽ cứu người đó.
Hắn cũng chỉ giúp được có vậy, sau khi giải quyết xong, hắn kéo Tạ Hưng về trường lấy xe. Tận tới khi đứng trước cửa khu trung tâm thương mại, cậu mới không nhịn được hỏi:
"Làm sao anh biết được thế?"
"Nhìn kĩ một chút là ra thôi, nó không quá phức tạp đâu."
"Anh có thể nhờ người khác phối hợp cùng mà."
"Để to lên nhỡ gã nghe được rồi khủng bố tinh thần mọi người trong quán bằng súng thì phiền phức lắm."
Thực ra có một cách còn nhanh gọn hơn, bẻ tay gã là xong. Thẩm Quyền muốn sức ảnh hưởng của mình ít nhất có thể nên đã không làm vậy. Dù sao thì Việt Nam cũng là một đất nước có pháp luật, hắn bẻ tay thể nào cũng bị mời về đồn.
"Vậy còn khẩu súng?"
Có rất nhiều lí do để giải thích, rất nhiều điều hắn muốn nói nhưng cuối cùng, Thẩm Quyền chỉ kết luận đúng một câu:
"Trực giác của tôi nói vậy."
Lần nào cũng là trực giác, bất cứ thứ gì Thẩm Quyền làm như được người khách định sẵn từ trước, ngay cả việc cứu cô bé ngày hôm nay, hắn cũng không hề tỏ ra ngạc nhiên.
Đứa trẻ đặc biệt được ông trời chọn lựa, ngay cả trong tình yêu.
Tạ Hưng cụp mắt:
"Trực giác không bao giờ đúng hết được."
"Đó là người khác." Thẩm Quyền đứng ngược sáng. Dưới ánh hoàng hôn, nụ cười của hắn bỗng vặn vẹo, vầng mắt cong như trăng non: "Tôi không bao giờ sai, tôi chỉ sai khi tôi muốn nó sai."
"2 năm trước, mẹ em bị tông xe... cả hai chân đều liệt hết cả. Em đã thề sẽ không kết hôn, không yêu đương với ai để báo hiếu. Em không thể yêu anh, có lẽ trực giác của anh sai rồi."
"Tại sao em lại nghĩ em không kết hôn chính là báo hiếu với cha mẹ?"
Bởi vì mỗi lần yêu ai, Tạ Hưng chỉ toàn mang lại rắc rối. Trong suy nghĩ của mẹ, đồng tính là trái tự nhiên. Cậu không kết hôn cũng chính là bỏ bớt gánh nặng cho mẹ bởi dù có cố đến mấy, gia đình họ cũng không thể có con dâu.
Vì cậu mà bạn thân bị đánh, bị cắt chức, gia đình phải chuyển vào miền Nam.
Tạ Hưng không muốn mình phạm phải sai lầm của Trần Mạnh Hưng.
"Sau này, em sẽ kể cho anh sau nhé." Tạ Hưng cười khổ, khuôn mặt thấp thoáng nét u buồn.
Thẩm Quyền không cười nữa.
Ánh hoàng hôn đỏ rực phủ xuống nền đường, xua tan không khí lạnh lẽo sau cơn mưa. Mặt đường đã khô thoáng, đâu đó vẫn còn đọng lại những vũng nước mưa và lá khô dưới thân cây.
"Cậu nghĩ tôi chỉ thích cậu vì trực giác thôi sao?"
Tạ Hưng không trả lời.
"Không phải đâu. Tôi hoàn toàn có khả năng đọc được tính cách của cậu, hiểu con người cậu hơn cả bố mẹ cậu nhưng tôi không làm vậy. Tôi có khả năng giữ cậu ở bên cạnh mình cả đời, khiến cậu không thể thoát khỏi cái lồng tôi tạo ra. Tôi không nói dối khi nói "Tôi rất giỏi" nhưng tôi không muốn dùng nó với người tôi sẽ ở bên cả đời."
Tôi còn có thể khiến cậu sợ tôi.
Thẩm Quyền bỗng lại gần cậu. Dưới ánh mặt trời êm dịu, nụ cười trên môi hắn bỗng trở nên hiền hoà. Tay Thẩm Quyền vén lọn tóc đen ra sau vành tai cậu, giọng nói bỗng trầm xuống:
"Dù tôi có đọc vị người khác giỏi tới mức nào, tôi cũng không thể biết lúc này cậu đang nghĩ gì về tôi, trực giác không thể khiến cậu thích tôi và không thể khiến tình cảm tôi dành cho cậu lúc nào cũng nồng nhiệt như hiện tại. Những lần ở cạnh nhau chính là cách tự nhiên nhất để cậu thử thích tôi và tôi thích cậu thêm chút nữa."
Tạ Hưng cảm thấy mặt mình hơi nóng lên.
Thông thường, mọi người nghe được câu này đều rung động ở phần sau mà không để ý tới câu trước.
Đó là lần đầu tiên Tạ Hưng cảm thấy, Thẩm Quyền rất ngọt ngào nhưng cũng rất đáng sợ. Hắn có thể tuyên bố một cách ngạo mạn, cảnh báo cậu hắn có khả năng giam giữ cậu cả đời. Kể cả khi đã được thông báo trước, Tạ Hưng biết cậu vẫn không chạy được.
Vậy mà Thẩm Quyền lại chọn trở thành giáo viên thể dục.
"Trước đây anh đã trải qua chuyện gì vậy?"
"Sau này tôi sẽ kể cho cậu nghe."
Sau này chúng ta sẽ kể cho nhau nghe, không phải bây giờ.
Mỗi người đều có cuộc sống bí mật, Tạ Hưng không phải người hay tò mò đời tư của người khác.
Đi được một đoạn, con đường quen thuộc dẫn tới trường học đã hiện ra trước mắt. Hàng quán hai bên vẫn chưa đóng cửa, phải tới 7 giờ tối họ mới chịu trở về nhà. Ra khỏi khu trung tâm mua sắm, Tạ Hưng đã bỏ áo hoodie ra vì nóng, chỉ mặc mỗi cái áo sơ mi trắng tinh mỏng dính.
Thẩm Quyền một tay xách túi quần áo vừa mua, tay còn lại đã kịp lấy ví ra từ bao giờ.
"Anh định làm gì vậy?"
"Mua kem."
Tạ Hưng: "...
Tạ Hưng: "Anh ăn chưa đủ à?"
——————————
Lời tác giả:
Tôi sẽ không kể lại chi tiết quá khứ của Tạ Hưng đâu, tôi lười lắm:D, mà thực ra tôi có thể copy paste từ bên Thổ Sen sang nhưng mà tôi vẫn lười nên là nếu mọi người muốn đọc kĩ thì sang Thổ Sen nha, bên này chỉ kể chi tiết phần quá khứ của Thẩm Quyền thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất