Chương 17
Ngày hội ngôn ngữ diễn ra vào cuối tháng, khắp sân không nơi nào là không có người. Trường trung học phổ thông Nguyễn Trạch Hồng có dạy thêm 5 thứ tiếng ngoài tiếng Anh ra là tiếng Pháp, tiếng Nhật, tiếng Đức, tiếng Nga và tiếng Hàn, tính thêm lớp chuyên Anh và chuyên Văn là 7 trại.
Dải lụa đỏ dăng từ lan can tầng hai xuống nóc sân khấu, vắt ngang trời, ngăn cách ánh nắng chói chang với mặt sân. Lễ hội sẽ bắt đầu từ 6 giờ sáng đến 6 giờ chiều, các lớp phụ trách trại đến sớm nhất chuẩn bị đồ ăn và hàng hoá định bán. Nguyên một buổi sáng là cuộc thi xem trại nào kiếm được nhiều tiền nhất, 2 giờ chiều, toàn bộ học sinh sẽ kê ghế, tập trung dưới sân khấu để quan sát các tiết mục văn nghệ.
Bóng cây loang lổ trên sân trướng, vươn mình che chắn cho các trại và cả những cô cậu học trò khoác trên mình tấm áo kỉ niệm.
8 giờ sáng, người người nô nức tụ tập quanh các trại. Hầu hết học sinh lớp 11 và lớp 12 đều mặc áo đồng phục lớp, lớp 10 chưa có nên đành mặc quần áo thể dục để thuận tiện cho việc vận động.
Cổng Torii đỏ rực, tượng trưng cho văn hoá Nhật Bản nằm ngay cánh trái từ cổng trường bước vào. Hai bên, hoa anh đào rực rỡ một góc sân, trên cành cây treo một loại bùa hộ mệnh tự làm của học sinh, gọi là Omamori. Tiến vào cổng Torii là khu để đồ của trại viên, những người không liên quan thì không được vào.
Trại tiếng Nhật và trại tiếng Hàn là hai trại duy nhất cho thuê Yukata và Hanbok, cũng là hai nơi có nhiều học sinh, giáo viên tụ tập chụp ảnh nhất.
Toàn bộ các hoạt động đều được tổ chức dưới sân trường, nếu không ở trong đội văn nghệ hoặc chưa tới giờ ăn trưa, các học sinh phải hạn chế đi lên tầng. Bên góc toà nhà chữ L, một nhóm học sinh mặc trang phục truyền thống của Nga đang tập lại một lần nữa cho buổi chiều.
"Đặt ở đây được chưa?"
"Được rồi, cảm ơn thầy."
Người vừa nói là giáo viên chủ nhiệm lớp tiếng Nhật khối 11, cũng là giáo viên phụ trách môn Sinh trong lớp Tạ Hưng. Người phụ nữ chạc 35-40 tuổi, cánh môi đỏ thắm như cánh hoa, nếp nhăn bên khoé mắt xô lại, khuôn mặt phúc hậu. Trên người cô mặc một bộ Yukata màu vàng nhạt, trên tay vẫn còn cầm gậy selfie.
Bên cạnh cây hoa anh đào đặt hai cái bàn, bên trên trải vải trắng. Trại tiếng Nhật bán quạt giấy, bùa hộ mệnh tự làm, vòng tay, hướng dẫn viết chữ thư pháp, cho thuê Yukata và bán kem. Toàn bộ số kem để trong một cái tủ lạnh di động màu đỏ, đặt ở cái bàn bên góc trái.
Nhắc đến trại Nhật, người ta sẽ nghĩ tới nhóm học sinh mặt kimono với nụ cười trên môi và sự thân thiện. Thực tế mọi người chỉ thấy một đám mặc áo choàng xanh hét "Sasageyo" cái gì gì đó mà hắn nghe không hiểu.
Thẩm Quyền vươn tay lau mồ hôi.
"Thầy muốn mặc thử Yukata không?"
"Thôi, em già rồi, để học sinh mặc trước đi ạ."
Người phụ nữ bật cười:
"Khác gì cậu bảo chị già. Mặc bộ này đi, vai rộng thế chắc là vừa đấy."
Thẩm Quyền tưởng cô sẽ đưa cho hắn một bộ Yukata, không ngờ cô bỗng cúi xuống lôi lên một bộ giáo của Samurai Nhật Bản."
Thẩm Quyền: "..."
Ai lại đi thuê cái này vậy? Mặc nóng chảy mỡ.
Dáng hắn cao, vai lại rộng, mặc vào vừa khít, cũng may các mảnh giáp không tách rời nhau mà liền thành một khối, mặc rất dễ dù hơi nặng. Đám học sinh của trại Nhật trầm trồ quây quanh hắn, ngắm nghía bộ giáo đỏ bóng loáng.
Cuối cùng, Thẩm Quyền bị giữ lại làm linh vật của cả trại.
Đèn lồng đỏ rực trên bầu trời, lắc lư theo chiều gió thổi về phía Đông. Tiếng sáo vang lên từ trại Việt, chen chúc trong đám tạp âm sôi nổi.
Đối diện với trại Nhật là trại Hàn, đứng từ cổng trường là có thể thấy một nhóm nữ sinh môi đỏ ửng mặc hanbok, từng bước đi uyển chuyển như dòng nước. Trên sân khấu, lớp 11A3 trong bộ áo đồng phục xanh thẫm, môi nở nụ cười tươi rói tựa ánh mặt trời. Đôi tay họ choàng qua vai nhau, cái đầu nghiêng nghiêng cùng khuôn mặt non nớt ghi dấu tuổi thanh xuân. Những vành mắt cong như trăng non hướng về phía máy ảnh, để tuổi 17 nằm trên tấm ảnh thơm mùi nắng.
Để bán được thêm hàng, các trại viên đã xếp đồ ra một chiếc túi nhỏ đem đi bán rong, không nơi nào là không có tiếng chào hàng.
Mây trắng như kẹo bông gòn, trôi lơ lửng trên bầu trời.
Có bộ đồ samurai, không ít người vây quanh hắn đòi chụp ảnh cùng từ sáng tới giờ, Thẩm Quyền phải đội mũ giáp nửa ngày, chẳng ai nhận ra hắn nếu không hỏi. Không thể phủ nhận, cơ thể hắn rất hợp với bộ đồ nóng nực này, từ bả vai tới vòng eo, ngay cả mũ cũng vừa khớp.
"Đứng sát lại gần nhau một chút. Được rồi nhé."
Tạ Hưng hơi cúi người, giơ máy ảnh lên trước trại tiếng Nga. Khuôn mặt không cảm xúc của Phan Minh Khuê bỗng hơi tái lại, gọi:
"Thầy ơi..."
"Này!"
Thẩm Quyền vung kiếm đặt lên vai cậu. Trong khoảnh khắc, Tạ Hưng thật sự đã nghĩ mình sắp mất mạng tới nơi, máy ảnh trên tay suýt chút nữa rơi xuống đất. Cậu hoàn hồn, quay lại nhìn tay samurai cao lêu nghêu trước mặt. Chiếc mũ giáp và đôi giày khiến Thẩm Quyền trông to như con gấu, ngã một cái là đè nát người ta.
"Không nhận ra tôi sao?" Thẩm Quyền bật cười, tháo cái mũ xuống. Mồ hôi như hạt ngọc dưới ánh mặt trời, chạy dọc theo gò má cao.
Ngay cả khi mồ hôi đã ướt đẫm lưng áo, trên mái tóc đen nhánh, hương hoa nhài vẫn không bao giờ biến mất.
Tạ Hưng ngẩn người. Ánh mặt trời chiếu xuống khuôn mặt người kia khiến cậu bị hoa mắt.
"Sao thế, không nhận ra tôi à?"
Thẩm Quyền ném cây kiếm trên tay cho cậu.
"Không phải...tại sao anh lại mặc bộ này?"
"Cả trường có mỗi mình tôi vừa, nóng chết mất."
"Vậy anh đừng mặc nữa." Tạ Hưng theo thói quen vươn tay vuốt mồ hôi trên trán hắn. Thẩm Quyền đứng hình mất một lúc, vươn tay che miệng mình.
Tạ Hưng: "..."
Anh có cần đi viện tim khám bệnh không?
Đám Phan Minh Khuê bị hành động này dọa cho chết lặng. Gần 10 rưỡi trưa, không ai tới chụp ảnh với samurai đỏ bóng loáng nữa, Thẩm Quyền mới cởi bộ giáp ra, bên trong vẫn còn lót một bộ yukata.
"À cậu không cần trả lại đâu, để cuối lễ hội trả cũng được, dù sao chỉ có mình cậu mặc vừa."
"Tôi mượn một bộ nữa được không?"
"Được chứ, học sinh chụp ảnh xong đó giờ còn thừa nhiều lắm."
Thẩm Quyền vui vẻ vác bộ Yukata màu xanh nhạt đi mất. Bên kia, Tạ Hưng đang ăn xúc xích nướng ở trại tiếng Đức thì thấy một người đàn ông chạy lại gần. Cởi bỏ bộ giáp như trút được 10 tấn sắt vụn ra khỏi người, Thẩm Quyền lại trở về dáng người mẫu như bình thường. Yukata khá mỏng, tôn lên cơ thể vạm vỡ khỏe khoắn.
Thẩm Quyền nắm tay cậu.
"Sao thế?"
"Đi thay Yukata đi."
"Hả?" Tạ Hưng lúng túng: "Em không thay đâu."
"Không sao mà, Yukata không bó sát cơ thể, cậu nhìn kìa, các giáo viên 40-50 tuổi còn mặc nữa mà. Còn nếu sợ lộ mặt." Thẩm Quyền cười, đưa mặt nạ lên đeo cho cậu: "Cứ đeo thứ này là được."
Tạ Hưng cảm thấy đầu mình vừa nổ uỳnh một tiếng.
"Cái này gọi là "Tal", một loại mặt nạ của Hàn Quốc, nghệ thuật múa mặt nạ đã xuất hiện từ những năm 18 trước công nguyên, đạt đến đỉnh cao của nghệ thuận kịch bình dân dưới thời Joseon."
Có rất nhiều người đã mua chiếc mặt nạ với hình thì kì lạ ấy tại trại tiếng Hàn, mọi người đều không lấy làm lạ khi thấy người đeo chiếc mặt nạ ấy, ngay cả bác bảo vệ cũng mua một cái.
"Đi thay nhé."
Tạ Hưng không đáp lại, hắn coi như cậu đã ngầm đồng ý rồi bèn kéo người kia vào nhà vệ sinh. Giờ khắc này, mặt cậu đã nóng rát lên rồi.
Là gay ai mà chẳng thích trai đẹp. Là gay ai mà chẳng thích trai đẹp. Ít nhất đó là cậu tự an ủi mình như vậy.
Toàn trường có 4 sảnh trong đó có 3 sảnh được phép vào, một sảnh là khu vực dành cho các phòng chức năng như phòng y tế, nhà vệ sinh riêng dành cho giáo viên, văn phòng,... Nơi này cũng là nơi im hơi lặng tiếng nhất trong trường.
Nhà vệ sinh dành cho giáo viên nằm ngay gần thang máy và cột bóng rổ, khuất sau cầu thang bộ. Trước bệ rửa tay lắp một tấm gương lớn chạy dọc tới buồng vệ sinh. Nhìn vào trong gương, chiếc mặt nạ cậu đeo trông rất buồn cười, nhưng Tạ Hưng không ghét nó.
Nhà vệ sinh giáo viên có 8 buồng, không khác với nhà vệ sinh của học sinh là bao, chỉ thêm cây cảnh và giấy vệ sinh thì không bao giờ hết.
Thẩm Quyền để cậu vào buồng thứ hai tính từ cửa vào còn mình thì đứng chờ ở ngoài.
"Có phải cởi hết quần áo ra không ạ?"
"Mặc cũng được nhưng nhìn sẽ buồn cười lắm."
Tạ Hưng nghĩ nghĩ một hồi, quyết định cởi hết quần áo ra.
Cạch.
Phòng bên cạnh phát ra tiếng động. Cửa mở, một người đàn ông thấp hơn hắn nửa cái đầu bước ra, mặc một bộ hanbok màu trắng ngà, mái tóc đen nhánh vuốt gọn sang một bên, khuôn mặt điềm nhiên như không.
Hiển nhiên là Tạ Hưng nghe thấy tiếng động.
Người đàn ông cũng thấy Thẩm Quyền, nhẹ giọng nói:
"Nhìn gì? Mê hả?"
Ra khỏi môi trường làm việc phát là ăn nói lếu láo ngay được.
"Ồ đâu có." Thẩm Quyền cười "thứ tao nhìn là khuôn mặt đẹp trai không góc chết của tao phản chiếu trong đôi mắt mày."
Bệnh tự luyến còn có thể lây qua đường tình bạn nữa hả?
Triêu Thiên Chương cười nhẹ một cái, thu quần áo mình vừa cởi ra vào một cái túi, lách người đi ra ngoài. Tới cửa, cậu chàng bỗng ngoảnh lại:
"Ai vậy?"
"Mày đoán thử xem ai."
"Không đoán đâu."
Triêu Thiên Chương ném cho hắn một câu, xoay người ra khỏi phòng vệ sinh.
Triêu Thiêng Chương hiểu hắn như thế, nghe cách nói chuyện là đã biết Thẩm Quyền thiên vị Tạ Hưng hơn những người đồng nghiệp khác.
Ước chừng nửa phút sau, tiếng cạch cửa vang lên. Tạ Hưng ló đầu ra, nói nhỏ với hắn:
"Anh lấy hộ em cái đai khác được không? Cái đai này lỏng quá."
"Đâu có, những người khác đều mặc vừa mà."
Tạ Hưng ngập ngừng.
"Để tôi giúp cậu."
Dải lụa đỏ dăng từ lan can tầng hai xuống nóc sân khấu, vắt ngang trời, ngăn cách ánh nắng chói chang với mặt sân. Lễ hội sẽ bắt đầu từ 6 giờ sáng đến 6 giờ chiều, các lớp phụ trách trại đến sớm nhất chuẩn bị đồ ăn và hàng hoá định bán. Nguyên một buổi sáng là cuộc thi xem trại nào kiếm được nhiều tiền nhất, 2 giờ chiều, toàn bộ học sinh sẽ kê ghế, tập trung dưới sân khấu để quan sát các tiết mục văn nghệ.
Bóng cây loang lổ trên sân trướng, vươn mình che chắn cho các trại và cả những cô cậu học trò khoác trên mình tấm áo kỉ niệm.
8 giờ sáng, người người nô nức tụ tập quanh các trại. Hầu hết học sinh lớp 11 và lớp 12 đều mặc áo đồng phục lớp, lớp 10 chưa có nên đành mặc quần áo thể dục để thuận tiện cho việc vận động.
Cổng Torii đỏ rực, tượng trưng cho văn hoá Nhật Bản nằm ngay cánh trái từ cổng trường bước vào. Hai bên, hoa anh đào rực rỡ một góc sân, trên cành cây treo một loại bùa hộ mệnh tự làm của học sinh, gọi là Omamori. Tiến vào cổng Torii là khu để đồ của trại viên, những người không liên quan thì không được vào.
Trại tiếng Nhật và trại tiếng Hàn là hai trại duy nhất cho thuê Yukata và Hanbok, cũng là hai nơi có nhiều học sinh, giáo viên tụ tập chụp ảnh nhất.
Toàn bộ các hoạt động đều được tổ chức dưới sân trường, nếu không ở trong đội văn nghệ hoặc chưa tới giờ ăn trưa, các học sinh phải hạn chế đi lên tầng. Bên góc toà nhà chữ L, một nhóm học sinh mặc trang phục truyền thống của Nga đang tập lại một lần nữa cho buổi chiều.
"Đặt ở đây được chưa?"
"Được rồi, cảm ơn thầy."
Người vừa nói là giáo viên chủ nhiệm lớp tiếng Nhật khối 11, cũng là giáo viên phụ trách môn Sinh trong lớp Tạ Hưng. Người phụ nữ chạc 35-40 tuổi, cánh môi đỏ thắm như cánh hoa, nếp nhăn bên khoé mắt xô lại, khuôn mặt phúc hậu. Trên người cô mặc một bộ Yukata màu vàng nhạt, trên tay vẫn còn cầm gậy selfie.
Bên cạnh cây hoa anh đào đặt hai cái bàn, bên trên trải vải trắng. Trại tiếng Nhật bán quạt giấy, bùa hộ mệnh tự làm, vòng tay, hướng dẫn viết chữ thư pháp, cho thuê Yukata và bán kem. Toàn bộ số kem để trong một cái tủ lạnh di động màu đỏ, đặt ở cái bàn bên góc trái.
Nhắc đến trại Nhật, người ta sẽ nghĩ tới nhóm học sinh mặt kimono với nụ cười trên môi và sự thân thiện. Thực tế mọi người chỉ thấy một đám mặc áo choàng xanh hét "Sasageyo" cái gì gì đó mà hắn nghe không hiểu.
Thẩm Quyền vươn tay lau mồ hôi.
"Thầy muốn mặc thử Yukata không?"
"Thôi, em già rồi, để học sinh mặc trước đi ạ."
Người phụ nữ bật cười:
"Khác gì cậu bảo chị già. Mặc bộ này đi, vai rộng thế chắc là vừa đấy."
Thẩm Quyền tưởng cô sẽ đưa cho hắn một bộ Yukata, không ngờ cô bỗng cúi xuống lôi lên một bộ giáo của Samurai Nhật Bản."
Thẩm Quyền: "..."
Ai lại đi thuê cái này vậy? Mặc nóng chảy mỡ.
Dáng hắn cao, vai lại rộng, mặc vào vừa khít, cũng may các mảnh giáp không tách rời nhau mà liền thành một khối, mặc rất dễ dù hơi nặng. Đám học sinh của trại Nhật trầm trồ quây quanh hắn, ngắm nghía bộ giáo đỏ bóng loáng.
Cuối cùng, Thẩm Quyền bị giữ lại làm linh vật của cả trại.
Đèn lồng đỏ rực trên bầu trời, lắc lư theo chiều gió thổi về phía Đông. Tiếng sáo vang lên từ trại Việt, chen chúc trong đám tạp âm sôi nổi.
Đối diện với trại Nhật là trại Hàn, đứng từ cổng trường là có thể thấy một nhóm nữ sinh môi đỏ ửng mặc hanbok, từng bước đi uyển chuyển như dòng nước. Trên sân khấu, lớp 11A3 trong bộ áo đồng phục xanh thẫm, môi nở nụ cười tươi rói tựa ánh mặt trời. Đôi tay họ choàng qua vai nhau, cái đầu nghiêng nghiêng cùng khuôn mặt non nớt ghi dấu tuổi thanh xuân. Những vành mắt cong như trăng non hướng về phía máy ảnh, để tuổi 17 nằm trên tấm ảnh thơm mùi nắng.
Để bán được thêm hàng, các trại viên đã xếp đồ ra một chiếc túi nhỏ đem đi bán rong, không nơi nào là không có tiếng chào hàng.
Mây trắng như kẹo bông gòn, trôi lơ lửng trên bầu trời.
Có bộ đồ samurai, không ít người vây quanh hắn đòi chụp ảnh cùng từ sáng tới giờ, Thẩm Quyền phải đội mũ giáp nửa ngày, chẳng ai nhận ra hắn nếu không hỏi. Không thể phủ nhận, cơ thể hắn rất hợp với bộ đồ nóng nực này, từ bả vai tới vòng eo, ngay cả mũ cũng vừa khớp.
"Đứng sát lại gần nhau một chút. Được rồi nhé."
Tạ Hưng hơi cúi người, giơ máy ảnh lên trước trại tiếng Nga. Khuôn mặt không cảm xúc của Phan Minh Khuê bỗng hơi tái lại, gọi:
"Thầy ơi..."
"Này!"
Thẩm Quyền vung kiếm đặt lên vai cậu. Trong khoảnh khắc, Tạ Hưng thật sự đã nghĩ mình sắp mất mạng tới nơi, máy ảnh trên tay suýt chút nữa rơi xuống đất. Cậu hoàn hồn, quay lại nhìn tay samurai cao lêu nghêu trước mặt. Chiếc mũ giáp và đôi giày khiến Thẩm Quyền trông to như con gấu, ngã một cái là đè nát người ta.
"Không nhận ra tôi sao?" Thẩm Quyền bật cười, tháo cái mũ xuống. Mồ hôi như hạt ngọc dưới ánh mặt trời, chạy dọc theo gò má cao.
Ngay cả khi mồ hôi đã ướt đẫm lưng áo, trên mái tóc đen nhánh, hương hoa nhài vẫn không bao giờ biến mất.
Tạ Hưng ngẩn người. Ánh mặt trời chiếu xuống khuôn mặt người kia khiến cậu bị hoa mắt.
"Sao thế, không nhận ra tôi à?"
Thẩm Quyền ném cây kiếm trên tay cho cậu.
"Không phải...tại sao anh lại mặc bộ này?"
"Cả trường có mỗi mình tôi vừa, nóng chết mất."
"Vậy anh đừng mặc nữa." Tạ Hưng theo thói quen vươn tay vuốt mồ hôi trên trán hắn. Thẩm Quyền đứng hình mất một lúc, vươn tay che miệng mình.
Tạ Hưng: "..."
Anh có cần đi viện tim khám bệnh không?
Đám Phan Minh Khuê bị hành động này dọa cho chết lặng. Gần 10 rưỡi trưa, không ai tới chụp ảnh với samurai đỏ bóng loáng nữa, Thẩm Quyền mới cởi bộ giáp ra, bên trong vẫn còn lót một bộ yukata.
"À cậu không cần trả lại đâu, để cuối lễ hội trả cũng được, dù sao chỉ có mình cậu mặc vừa."
"Tôi mượn một bộ nữa được không?"
"Được chứ, học sinh chụp ảnh xong đó giờ còn thừa nhiều lắm."
Thẩm Quyền vui vẻ vác bộ Yukata màu xanh nhạt đi mất. Bên kia, Tạ Hưng đang ăn xúc xích nướng ở trại tiếng Đức thì thấy một người đàn ông chạy lại gần. Cởi bỏ bộ giáp như trút được 10 tấn sắt vụn ra khỏi người, Thẩm Quyền lại trở về dáng người mẫu như bình thường. Yukata khá mỏng, tôn lên cơ thể vạm vỡ khỏe khoắn.
Thẩm Quyền nắm tay cậu.
"Sao thế?"
"Đi thay Yukata đi."
"Hả?" Tạ Hưng lúng túng: "Em không thay đâu."
"Không sao mà, Yukata không bó sát cơ thể, cậu nhìn kìa, các giáo viên 40-50 tuổi còn mặc nữa mà. Còn nếu sợ lộ mặt." Thẩm Quyền cười, đưa mặt nạ lên đeo cho cậu: "Cứ đeo thứ này là được."
Tạ Hưng cảm thấy đầu mình vừa nổ uỳnh một tiếng.
"Cái này gọi là "Tal", một loại mặt nạ của Hàn Quốc, nghệ thuật múa mặt nạ đã xuất hiện từ những năm 18 trước công nguyên, đạt đến đỉnh cao của nghệ thuận kịch bình dân dưới thời Joseon."
Có rất nhiều người đã mua chiếc mặt nạ với hình thì kì lạ ấy tại trại tiếng Hàn, mọi người đều không lấy làm lạ khi thấy người đeo chiếc mặt nạ ấy, ngay cả bác bảo vệ cũng mua một cái.
"Đi thay nhé."
Tạ Hưng không đáp lại, hắn coi như cậu đã ngầm đồng ý rồi bèn kéo người kia vào nhà vệ sinh. Giờ khắc này, mặt cậu đã nóng rát lên rồi.
Là gay ai mà chẳng thích trai đẹp. Là gay ai mà chẳng thích trai đẹp. Ít nhất đó là cậu tự an ủi mình như vậy.
Toàn trường có 4 sảnh trong đó có 3 sảnh được phép vào, một sảnh là khu vực dành cho các phòng chức năng như phòng y tế, nhà vệ sinh riêng dành cho giáo viên, văn phòng,... Nơi này cũng là nơi im hơi lặng tiếng nhất trong trường.
Nhà vệ sinh dành cho giáo viên nằm ngay gần thang máy và cột bóng rổ, khuất sau cầu thang bộ. Trước bệ rửa tay lắp một tấm gương lớn chạy dọc tới buồng vệ sinh. Nhìn vào trong gương, chiếc mặt nạ cậu đeo trông rất buồn cười, nhưng Tạ Hưng không ghét nó.
Nhà vệ sinh giáo viên có 8 buồng, không khác với nhà vệ sinh của học sinh là bao, chỉ thêm cây cảnh và giấy vệ sinh thì không bao giờ hết.
Thẩm Quyền để cậu vào buồng thứ hai tính từ cửa vào còn mình thì đứng chờ ở ngoài.
"Có phải cởi hết quần áo ra không ạ?"
"Mặc cũng được nhưng nhìn sẽ buồn cười lắm."
Tạ Hưng nghĩ nghĩ một hồi, quyết định cởi hết quần áo ra.
Cạch.
Phòng bên cạnh phát ra tiếng động. Cửa mở, một người đàn ông thấp hơn hắn nửa cái đầu bước ra, mặc một bộ hanbok màu trắng ngà, mái tóc đen nhánh vuốt gọn sang một bên, khuôn mặt điềm nhiên như không.
Hiển nhiên là Tạ Hưng nghe thấy tiếng động.
Người đàn ông cũng thấy Thẩm Quyền, nhẹ giọng nói:
"Nhìn gì? Mê hả?"
Ra khỏi môi trường làm việc phát là ăn nói lếu láo ngay được.
"Ồ đâu có." Thẩm Quyền cười "thứ tao nhìn là khuôn mặt đẹp trai không góc chết của tao phản chiếu trong đôi mắt mày."
Bệnh tự luyến còn có thể lây qua đường tình bạn nữa hả?
Triêu Thiên Chương cười nhẹ một cái, thu quần áo mình vừa cởi ra vào một cái túi, lách người đi ra ngoài. Tới cửa, cậu chàng bỗng ngoảnh lại:
"Ai vậy?"
"Mày đoán thử xem ai."
"Không đoán đâu."
Triêu Thiên Chương ném cho hắn một câu, xoay người ra khỏi phòng vệ sinh.
Triêu Thiêng Chương hiểu hắn như thế, nghe cách nói chuyện là đã biết Thẩm Quyền thiên vị Tạ Hưng hơn những người đồng nghiệp khác.
Ước chừng nửa phút sau, tiếng cạch cửa vang lên. Tạ Hưng ló đầu ra, nói nhỏ với hắn:
"Anh lấy hộ em cái đai khác được không? Cái đai này lỏng quá."
"Đâu có, những người khác đều mặc vừa mà."
Tạ Hưng ngập ngừng.
"Để tôi giúp cậu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất