Chương 55
Trò chơi thứ 3 là bóng chuyền hơi trên bãi biển. Khác với luật đánh bóng thông thường, các đội thi với nhau chỉ phải thi một hiệp, đội nào được 10 điểm trước sẽ là đội chiến thắng. Mỗi lớp cử ra 5 người, lớp nào chỉ có 4 người biết chơi sẽ bị loại ngay từ vòng đầu và đợi tới cuộc thi tiếp theo để kiếm điểm. Toàn bộ điểm sẽ được tổng kết vào chiều ngày mai tại khu cắm trại trên sườn đồi, nơi bọn họ sẽ đặt chân trước khi lên đường ra sân bay.
Đám Lưu Trường An đều biết chơi bóng chuyền, cộng thêm Lưu Văn Long và Nguyễn Anh Tú là vừa đủ 5 người, có thể tham gia trò chơi. Tóc Phan Minh Khuê đã dài hơn một chút nhưng người nhà không cho cắt, nó bèn buộc tạm thành một nhúm nhỏ sau gáy, không khác bình thường là bao.
Hết phần thi này, các lớp sẽ di chuyển ra bến cách đó ước chừng 400 mét để lên ca nô, Tạ Hưng đi cùng Thẩm Quyền ra đó kiểm tra trước. Chiếc ca nô gần nhất nằm cách bờ biển không hề gần, di chuyển được vào bờ trước đợt sóng dữ dội ngoài khơi xa cũng phải mất 15 phút, vừa vặn lúc đó cũng là lúc ban tổ chức dự tính dừng cuộc thi.
"Anh Tú, đưa bóng cho tao!"
"Công chúa, bên trái!"
"Công chúa đỡ đi!"
"Công chúa! Bóng đến tay mày kìa!"
"Vãi con chó này. Công chúa đập bóng kiểu gì vậy?"
Phan Minh Khuê thở phì phò, muốn chửi ầm lên. Một đám cao kều lực lưỡng lại bắt một đứa mét 6 người bé tí hết đỡ bóng lại tránh bóng. Miệng thì gào công chúa sau đã gọi người ta là con chó. Tất nhiên nó cũng không để ý nhiều, nếu nó không phải người kín miệng thì phỏng chừng đám bạn nó cũng là một đám trâu bò lợn gà. Nhưng cũng bởi vì đám con trai gọi Phan Minh Khuê là công chúa, còn hét rất to khiến đám học sinh lớp khác hơi có thành kiến.
Khoé miệng Phan Minh Khuê giật giật mấy cái, không nói gì.
"Huýt!"
Cuối cùng lớp bọn họ cũng chiến thắng, lọt được vào vòng chung kết. Nghe thấy tiếng anh trai trong ban tổ chức công bố kết quả, Lê Văn Long bật cười, ôm chầm lấy Châu Đăng Khoa và Lưu Trường An. Lần này Lưu Trường An không còn ghét bỏ nó nữa, cũng bật cười theo, ôm lấy cổ nó. Châu Đăng Khoa ôm vai Nguyễn Anh Tú, tụ thành một cụm nam châm dính lấy nhau, cười ha hả.
"Lại đây."
Châu Đăng Khoa gọi nó.
"Nam nữ thụ thụ bất thân."
"Mày là con gái à?"
Phan Minh Khuê: "..."
Cuối cùng Nguyễn Anh Tú và Châu Đăng Khoa mới chịu tách ra, vòng tay ôm vai nó mấy cái. 5 người họ nhanh chóng tản ra, chuẩn bị cho lượt thi cuối cùng.
Bên kia, Thẩm Quyền cùng Tạ Hưng đã di chuyển tới tường thành. Bên mỏm đá phía tây xây dựng một bức tường ngăn cách bãi biển với đường đi lại bên trên, đứng từ trên thành nhìn xuống, mặt biển ầm ầm gợn sóng, đánh thẳng lên tảng đá khổng lồ. Thẩm Quyền di chuyển dọc theo cầu thang, xuống tới cảng biển. Thấy chiếc áo phông quen thuộc, một trong những người lái ca nô nhìn đồng hồ, bắt đầu di chuyển chiếc thuyền về phía hắn.
Càng xa bờ, mặt biển nổi sóng càng dữ nhưng điều đó cũng không thể cản trở tốc độ của chiếc ca nô. Có điều hiện tại họ không thể sử dụng động cơ mà chỉ có thể dùng tay kéo chiếc dây thừng nối từ cảng biển tới chiếc thuyền bọn họ đang đứng.
Thẩm Quyền mặc áo phao.
"Chưa lên thuyền mà."
"Lát nữa để tôi lên thử trước cho."
Tạ Hưng nhìn hắn đầy khó hiểu, hắn lại làm như không thấy. Với đợi si óng dữ như thế này, khi bọn họ tháo dây và người đầu tiên leo lên, sóng sẽ đánh chiếc thuyền ra xa và rất có khả năng nó sẽ bị lật. Tuy nhiên, theo như hắn dự đoán thì biển sẽ lặng trong khoảng hơn 10 phút nữa, tới lúc đó để Tạ Hưng và đám nhóc lên là sẽ an toàn.
Lúc Thẩm Quyền trèo lên thuyền, Như Ý đã dẫn nhóm học sinh lớp cậu tập trung trước bến cảng, đứng ngay cạnh Tạ Hưng.
Quả nhiên những người trên thuyền vừa dứt dây thừng ra, sóng đã đánh con thuyền xa dần khỏi bến cảng. Tạ Hưng càng nhìn càng sốt sắng, không nhịn được gọi:
"Thầy Quyền!"
"Tôi không sao."
Thẩm Quyền mặc áo phao, hai tay vẫn bám vững trên mép ca-nô, nói với lại. Từng đợt sóng ập tới, quét ngang thân thuyền, càng đánh càng ẩy chúng ra xa. Các lớp khác cũng thấy tình hình không ổn, phải chờ thêm một lát nữa, biển lặng xuống mới có thể di chuyển lên ca-nô được.
5 phút sau, những cơn sóng ấy đã đánh hắn cùng 3 người đàn ông khác trên thuyền ra giữa biển, trôi xa khỏi bến cảng.
"Bên ban tổ chức bảo chúng ta trở về bãi biển, lát nữa ca-nô sẽ di chuyển tới đó chứ không đón ở bến cảng nữa."
Tạ Hưng gật đầu với Như Ý, bảo Phan Minh Khuê và đám học sinh của mình trở về chỗ cũ. Tầm mắt cậu vẫn không rời chiếc ca-nô đang chênh vênh giữa biển, lo lắng không thôi.
Thẩm Quyền cũng đang lo lắng, đúng hơn là lo cho bản thân và cái máy ảnh hắn đeo trên cổ. Ai biết được lúc lật thuyền, thuyền có đập nát máy ảnh của hắn hay không. Cái mạng hắn còn lâu mới rời dương gian, Thẩm Quyền cũng không lo lắm. Đợt sóng chênh vênh này khiến vị thuyền trưởng kia muốn khởi động động cơ cũng không được.
Tới rồi!
Thẩm Quyền bỗng di chuyển ra cần cửa ca-nô. Con sóng ấy cao quá đầu, "Ầm!" một tiếng hất thẳng những người trên ca-nô xuống biển. Ca-nô này là loại chỉ có máy chè một nửa, phần mũi thuyền và đuôi thuyền đều không được che chắn. Đám thuỷ thủ đã gặp chuyện này không ít lần bèn lao ngay xuống nước, Thẩm Quyền đoán trước được cũng nhảy xuống theo.
Nhưng hắn vẫn thấy ghê chết mẹ!
Nguyên con thuyền mà đổ lên cái mặt tiền của hắn thì sau này hắn biết sống sao, huống chi Tạ Hưng còn là một người rất quan trọng ngoại hình.
Ngay sau đó, mặt biển trở về trạng thái lặng yên, con thuyền bị lật cũng nổi lên, dựng thẳng đứng như chưa có chuyện gì xảy ra, chỉ khác ở chỗ các thủy thủ và vị khách là Thẩm Quyền đây đã biến mất tiêu.
Trên bờ, đồng tử Tạ Hưng chốc chốc co lại, hét tên hắn, những người xung quanh cũng sốt sắng không thôi.
"Thẩm Quyền!"
"Tôi còn sống!"
Hắn ngoi lên mặt biển, phun ra một bụng nước. Lúc này Tạ Hưng mới cảm thấy yên tâm, ánh mắt vẫn dõi theo bóng lưng đang trèo lên ca-nô. Đám thủy thủ kéo hắn lên thuyền xong mới bắt đầu khởi động. Lúc này biển đã lặng sóng, chiếc ca-nô cuối cùng cũng di chuyển về bờ mà không gặp phải khó khăn nào.
Toàn bộ ghế ngồi trên ca-nô đã ướt sũng, từ mũi ca nô tới khoang phía sau đều ướt đẫm. Con thuyền chênh vênh trên mặt biển, đón những vị khách trẻ tuổi bước lên. Thấy hắn ngồi ở phía mũi thuyền, Tạ Hưng ngồi cạnh hắn.
"Anh có sao không?"
"Không sao, hơi đau tim tí nhưng mà vẫn sống nhăn răng."
Thẩm Quyền mỉm cười với cậu. Không đợi hắn cởi quần áo bên ngoài để xuống biển lặn, cả người hắn đã ướt sũng như chuột lột. Mái tóc đen nhánh ôm lấy gò má được nắng hạ phủ lên, khiến làn da kia bỗng trắng lạ thường. Tạ Hưng muốn giúp hắn gạt mấy lọn tóc ướt sang hai bên, nghĩ nghĩ thế nào lại thôi, cổ hơi rụt lại.
"Không giúp anh vén tóc lên sao?"
"Anh đừng nói to thế, học sinh nghe thấy bây giờ." Mặt Tạ Hưng hơi đỏ lên.
Mỗi lớp chiếm 2 ca-nô, có lớp còn phải ghép vào cùng hàng xóm bởi vậy nên số ca-nô là không đủ để cả khối cùng đi. Trong lúc lớp cậu đang ngồi trên ca-nô, các lớp khác sẽ đi tham quan cầu Yến và các địa điểm chụp ảnh gần đó. Tạ Hưng cùng Thẩm Quyền ngồi trên ca-nô thứ nhất, Như Ý và mẹ Khoa ngồi trên chiếc thuyền còn lại, chia làm hai nhóm quản lý lớp.
Đầu ca-nô ngồi vừa 4-5 người, một con thuyền có thể chứa khoảng 20 du khách.
Một tay thủy thủ quét mắt nhìn đám học sinh ngồi gần mũi tàu, cười cười:
"Bám cho chắc vào, lát nữa nó nảy là cậu văng xuống biển không ai cứu đâu."
Lê Văn Long buộc chặt áo phao cam trên người mình, ngoan ngoãn bám lên thành.
"Còn bạn nào chưa lên ca-nô nữa không?"
"Hết rồi ạ, bên này đủ 19 người rồi ạ."
"Bên này cũng đủ 20 người rồi."
Như Ý ngồi ở chiếc ca-nô đối diện nói vào loa, đủ để cho những người xung quanh cô nghe thấy.
Sau cơn dông, biển lại lặng lẽ đẩy những đợt sóng chậm rì xoa dịu con thuyền, nắng vàng rọi xuống đại dương khiến chúng như thể những viên kim cương trôi nổi. Khi con thuyền bắt đầu di chuyển chậm rãi, mặt biển bỗng xôn xao đến lạ, bọt trắng bắt lên mép thuyền, trên cả những thanh sắt cố định mái che và cả trên khuôn mặt hào hứng của những du khách.
"Húuuu!"
"Văn Long ngồi xuống."
Tạ Hưng nhắc nhở.
Cả người nó rướn lên, há miệng cười. Lọn tóc đen nhánh bay tán loạn trước những cơn gió lao tới tựa vũ bão, đẩy ngược nó về phía sau. Chiếc ca-nô lên xuống không ngừng, lao về phía đại dương sâu thẳm. Gió biển mang theo vị mặn từ vùng non nước trù phú, xua tan những phiền muộn lo âu. Ngay cả bộ quần áo ướt đẫm từ đầu đến chân của Thẩm Quyền cũng được hong khô nhanh chóng.
Không còn những toà nhà cao tầng như lồng sắt bao quanh, bầu trời rộng hơn bao giờ hết. Những đứa con trên mảnh đất ấy được đại dương che chở, được núi đồi bao bọc, quanh năm nhận lộc từ ánh mặt trời chói chang, cảm giác được tự do. Con người không ngừng đi khắp nơi tìm kiếm các trải nghiệm mới, họ không chấp nhận bản thân bị cầm tù trong nhịp sống hối hả chốn thủ đô.
Tạ Hưng cảm thấy sau này bản thân nên đi du lịch nhiều hơn.
Đi được khoảng 10 phút, chiếc ca nô bỗng dừng lại trên mặt biển. Từ trên thuyền, một chiếc thang sắt nhỏ hạ xuống, vừa đủ để khi du khách bước xuống, cơ thể họ chìm trong làn nước lạnh buốt.
Thẩm Quyền bỗng cởi áo ngay trước mặt cậu.
"Anh làm gì vậy?"
"Xuống ngắm san hô." Thẩm Quyền cười: "Tôi còn mang cả máy ảnh chống nước nữa, cậu cũng xuống đi."
Tạ Hưng không quen nhìn dưới nước mà không có kính thì thấy đám thủy thủ đã lôi ra một thùng kinh và dụng cụ lặn, cậu nuốt lại câu từ chối, gật gật đầu đi cùng hắn.
Đám Lưu Trường An đều biết chơi bóng chuyền, cộng thêm Lưu Văn Long và Nguyễn Anh Tú là vừa đủ 5 người, có thể tham gia trò chơi. Tóc Phan Minh Khuê đã dài hơn một chút nhưng người nhà không cho cắt, nó bèn buộc tạm thành một nhúm nhỏ sau gáy, không khác bình thường là bao.
Hết phần thi này, các lớp sẽ di chuyển ra bến cách đó ước chừng 400 mét để lên ca nô, Tạ Hưng đi cùng Thẩm Quyền ra đó kiểm tra trước. Chiếc ca nô gần nhất nằm cách bờ biển không hề gần, di chuyển được vào bờ trước đợt sóng dữ dội ngoài khơi xa cũng phải mất 15 phút, vừa vặn lúc đó cũng là lúc ban tổ chức dự tính dừng cuộc thi.
"Anh Tú, đưa bóng cho tao!"
"Công chúa, bên trái!"
"Công chúa đỡ đi!"
"Công chúa! Bóng đến tay mày kìa!"
"Vãi con chó này. Công chúa đập bóng kiểu gì vậy?"
Phan Minh Khuê thở phì phò, muốn chửi ầm lên. Một đám cao kều lực lưỡng lại bắt một đứa mét 6 người bé tí hết đỡ bóng lại tránh bóng. Miệng thì gào công chúa sau đã gọi người ta là con chó. Tất nhiên nó cũng không để ý nhiều, nếu nó không phải người kín miệng thì phỏng chừng đám bạn nó cũng là một đám trâu bò lợn gà. Nhưng cũng bởi vì đám con trai gọi Phan Minh Khuê là công chúa, còn hét rất to khiến đám học sinh lớp khác hơi có thành kiến.
Khoé miệng Phan Minh Khuê giật giật mấy cái, không nói gì.
"Huýt!"
Cuối cùng lớp bọn họ cũng chiến thắng, lọt được vào vòng chung kết. Nghe thấy tiếng anh trai trong ban tổ chức công bố kết quả, Lê Văn Long bật cười, ôm chầm lấy Châu Đăng Khoa và Lưu Trường An. Lần này Lưu Trường An không còn ghét bỏ nó nữa, cũng bật cười theo, ôm lấy cổ nó. Châu Đăng Khoa ôm vai Nguyễn Anh Tú, tụ thành một cụm nam châm dính lấy nhau, cười ha hả.
"Lại đây."
Châu Đăng Khoa gọi nó.
"Nam nữ thụ thụ bất thân."
"Mày là con gái à?"
Phan Minh Khuê: "..."
Cuối cùng Nguyễn Anh Tú và Châu Đăng Khoa mới chịu tách ra, vòng tay ôm vai nó mấy cái. 5 người họ nhanh chóng tản ra, chuẩn bị cho lượt thi cuối cùng.
Bên kia, Thẩm Quyền cùng Tạ Hưng đã di chuyển tới tường thành. Bên mỏm đá phía tây xây dựng một bức tường ngăn cách bãi biển với đường đi lại bên trên, đứng từ trên thành nhìn xuống, mặt biển ầm ầm gợn sóng, đánh thẳng lên tảng đá khổng lồ. Thẩm Quyền di chuyển dọc theo cầu thang, xuống tới cảng biển. Thấy chiếc áo phông quen thuộc, một trong những người lái ca nô nhìn đồng hồ, bắt đầu di chuyển chiếc thuyền về phía hắn.
Càng xa bờ, mặt biển nổi sóng càng dữ nhưng điều đó cũng không thể cản trở tốc độ của chiếc ca nô. Có điều hiện tại họ không thể sử dụng động cơ mà chỉ có thể dùng tay kéo chiếc dây thừng nối từ cảng biển tới chiếc thuyền bọn họ đang đứng.
Thẩm Quyền mặc áo phao.
"Chưa lên thuyền mà."
"Lát nữa để tôi lên thử trước cho."
Tạ Hưng nhìn hắn đầy khó hiểu, hắn lại làm như không thấy. Với đợi si óng dữ như thế này, khi bọn họ tháo dây và người đầu tiên leo lên, sóng sẽ đánh chiếc thuyền ra xa và rất có khả năng nó sẽ bị lật. Tuy nhiên, theo như hắn dự đoán thì biển sẽ lặng trong khoảng hơn 10 phút nữa, tới lúc đó để Tạ Hưng và đám nhóc lên là sẽ an toàn.
Lúc Thẩm Quyền trèo lên thuyền, Như Ý đã dẫn nhóm học sinh lớp cậu tập trung trước bến cảng, đứng ngay cạnh Tạ Hưng.
Quả nhiên những người trên thuyền vừa dứt dây thừng ra, sóng đã đánh con thuyền xa dần khỏi bến cảng. Tạ Hưng càng nhìn càng sốt sắng, không nhịn được gọi:
"Thầy Quyền!"
"Tôi không sao."
Thẩm Quyền mặc áo phao, hai tay vẫn bám vững trên mép ca-nô, nói với lại. Từng đợt sóng ập tới, quét ngang thân thuyền, càng đánh càng ẩy chúng ra xa. Các lớp khác cũng thấy tình hình không ổn, phải chờ thêm một lát nữa, biển lặng xuống mới có thể di chuyển lên ca-nô được.
5 phút sau, những cơn sóng ấy đã đánh hắn cùng 3 người đàn ông khác trên thuyền ra giữa biển, trôi xa khỏi bến cảng.
"Bên ban tổ chức bảo chúng ta trở về bãi biển, lát nữa ca-nô sẽ di chuyển tới đó chứ không đón ở bến cảng nữa."
Tạ Hưng gật đầu với Như Ý, bảo Phan Minh Khuê và đám học sinh của mình trở về chỗ cũ. Tầm mắt cậu vẫn không rời chiếc ca-nô đang chênh vênh giữa biển, lo lắng không thôi.
Thẩm Quyền cũng đang lo lắng, đúng hơn là lo cho bản thân và cái máy ảnh hắn đeo trên cổ. Ai biết được lúc lật thuyền, thuyền có đập nát máy ảnh của hắn hay không. Cái mạng hắn còn lâu mới rời dương gian, Thẩm Quyền cũng không lo lắm. Đợt sóng chênh vênh này khiến vị thuyền trưởng kia muốn khởi động động cơ cũng không được.
Tới rồi!
Thẩm Quyền bỗng di chuyển ra cần cửa ca-nô. Con sóng ấy cao quá đầu, "Ầm!" một tiếng hất thẳng những người trên ca-nô xuống biển. Ca-nô này là loại chỉ có máy chè một nửa, phần mũi thuyền và đuôi thuyền đều không được che chắn. Đám thuỷ thủ đã gặp chuyện này không ít lần bèn lao ngay xuống nước, Thẩm Quyền đoán trước được cũng nhảy xuống theo.
Nhưng hắn vẫn thấy ghê chết mẹ!
Nguyên con thuyền mà đổ lên cái mặt tiền của hắn thì sau này hắn biết sống sao, huống chi Tạ Hưng còn là một người rất quan trọng ngoại hình.
Ngay sau đó, mặt biển trở về trạng thái lặng yên, con thuyền bị lật cũng nổi lên, dựng thẳng đứng như chưa có chuyện gì xảy ra, chỉ khác ở chỗ các thủy thủ và vị khách là Thẩm Quyền đây đã biến mất tiêu.
Trên bờ, đồng tử Tạ Hưng chốc chốc co lại, hét tên hắn, những người xung quanh cũng sốt sắng không thôi.
"Thẩm Quyền!"
"Tôi còn sống!"
Hắn ngoi lên mặt biển, phun ra một bụng nước. Lúc này Tạ Hưng mới cảm thấy yên tâm, ánh mắt vẫn dõi theo bóng lưng đang trèo lên ca-nô. Đám thủy thủ kéo hắn lên thuyền xong mới bắt đầu khởi động. Lúc này biển đã lặng sóng, chiếc ca-nô cuối cùng cũng di chuyển về bờ mà không gặp phải khó khăn nào.
Toàn bộ ghế ngồi trên ca-nô đã ướt sũng, từ mũi ca nô tới khoang phía sau đều ướt đẫm. Con thuyền chênh vênh trên mặt biển, đón những vị khách trẻ tuổi bước lên. Thấy hắn ngồi ở phía mũi thuyền, Tạ Hưng ngồi cạnh hắn.
"Anh có sao không?"
"Không sao, hơi đau tim tí nhưng mà vẫn sống nhăn răng."
Thẩm Quyền mỉm cười với cậu. Không đợi hắn cởi quần áo bên ngoài để xuống biển lặn, cả người hắn đã ướt sũng như chuột lột. Mái tóc đen nhánh ôm lấy gò má được nắng hạ phủ lên, khiến làn da kia bỗng trắng lạ thường. Tạ Hưng muốn giúp hắn gạt mấy lọn tóc ướt sang hai bên, nghĩ nghĩ thế nào lại thôi, cổ hơi rụt lại.
"Không giúp anh vén tóc lên sao?"
"Anh đừng nói to thế, học sinh nghe thấy bây giờ." Mặt Tạ Hưng hơi đỏ lên.
Mỗi lớp chiếm 2 ca-nô, có lớp còn phải ghép vào cùng hàng xóm bởi vậy nên số ca-nô là không đủ để cả khối cùng đi. Trong lúc lớp cậu đang ngồi trên ca-nô, các lớp khác sẽ đi tham quan cầu Yến và các địa điểm chụp ảnh gần đó. Tạ Hưng cùng Thẩm Quyền ngồi trên ca-nô thứ nhất, Như Ý và mẹ Khoa ngồi trên chiếc thuyền còn lại, chia làm hai nhóm quản lý lớp.
Đầu ca-nô ngồi vừa 4-5 người, một con thuyền có thể chứa khoảng 20 du khách.
Một tay thủy thủ quét mắt nhìn đám học sinh ngồi gần mũi tàu, cười cười:
"Bám cho chắc vào, lát nữa nó nảy là cậu văng xuống biển không ai cứu đâu."
Lê Văn Long buộc chặt áo phao cam trên người mình, ngoan ngoãn bám lên thành.
"Còn bạn nào chưa lên ca-nô nữa không?"
"Hết rồi ạ, bên này đủ 19 người rồi ạ."
"Bên này cũng đủ 20 người rồi."
Như Ý ngồi ở chiếc ca-nô đối diện nói vào loa, đủ để cho những người xung quanh cô nghe thấy.
Sau cơn dông, biển lại lặng lẽ đẩy những đợt sóng chậm rì xoa dịu con thuyền, nắng vàng rọi xuống đại dương khiến chúng như thể những viên kim cương trôi nổi. Khi con thuyền bắt đầu di chuyển chậm rãi, mặt biển bỗng xôn xao đến lạ, bọt trắng bắt lên mép thuyền, trên cả những thanh sắt cố định mái che và cả trên khuôn mặt hào hứng của những du khách.
"Húuuu!"
"Văn Long ngồi xuống."
Tạ Hưng nhắc nhở.
Cả người nó rướn lên, há miệng cười. Lọn tóc đen nhánh bay tán loạn trước những cơn gió lao tới tựa vũ bão, đẩy ngược nó về phía sau. Chiếc ca-nô lên xuống không ngừng, lao về phía đại dương sâu thẳm. Gió biển mang theo vị mặn từ vùng non nước trù phú, xua tan những phiền muộn lo âu. Ngay cả bộ quần áo ướt đẫm từ đầu đến chân của Thẩm Quyền cũng được hong khô nhanh chóng.
Không còn những toà nhà cao tầng như lồng sắt bao quanh, bầu trời rộng hơn bao giờ hết. Những đứa con trên mảnh đất ấy được đại dương che chở, được núi đồi bao bọc, quanh năm nhận lộc từ ánh mặt trời chói chang, cảm giác được tự do. Con người không ngừng đi khắp nơi tìm kiếm các trải nghiệm mới, họ không chấp nhận bản thân bị cầm tù trong nhịp sống hối hả chốn thủ đô.
Tạ Hưng cảm thấy sau này bản thân nên đi du lịch nhiều hơn.
Đi được khoảng 10 phút, chiếc ca nô bỗng dừng lại trên mặt biển. Từ trên thuyền, một chiếc thang sắt nhỏ hạ xuống, vừa đủ để khi du khách bước xuống, cơ thể họ chìm trong làn nước lạnh buốt.
Thẩm Quyền bỗng cởi áo ngay trước mặt cậu.
"Anh làm gì vậy?"
"Xuống ngắm san hô." Thẩm Quyền cười: "Tôi còn mang cả máy ảnh chống nước nữa, cậu cũng xuống đi."
Tạ Hưng không quen nhìn dưới nước mà không có kính thì thấy đám thủy thủ đã lôi ra một thùng kinh và dụng cụ lặn, cậu nuốt lại câu từ chối, gật gật đầu đi cùng hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất