Chương 71
Những ngày cuối tuần sau đó, Tạ Hưng không còn tới nhà thờ nữa mà cắm trại ở nhà Thẩm Quyền từ sáng đến đêm. Thỉnh thoảng hai người họ sẽ giúp nhau giải quyết công việc, chấm bài, cùng xem phim và có khi là cùng ngủ trên một chiếc giường. Thời gian Thẩm Quyền tới nhà cậu cũng ngày càng nhiều, thỉnh thoảng bố mẹ ruột của cậu sẽ bắt gặp hắn đang giặt quần áo giúp Tạ Hưng, cậu bèn nói dối là bạn thân đến chơi.
Quan niệm của bố mẹ ruột cậu rất cổ hủ, chấp nhận con mình là đồng tính không phải chuyện một sớm một chiều mà làm được.
Tuy vậy, điều đó không ảnh hướng quá nhiều tới cuộc sống thường ngày của hai bọn họ. Gần một tuần sau cái chết của Lê Ngọc Linh, ngôi trường lại trở về trạng thái nhộn nhịp như thường ngày. Thẩm Quyền nắm tay cậu cũng nắm rồi, ở chung cũng ở rồi, ôm ấp, giặt quần áo, ngủ chung đều đã làm xong xuôi, chỉ còn đúng một điều đó là xác nhận quan hệ.
Đối với chuyện này, Tạ Hưng muốn chọn ngày lành tháng tốt rồi chủ động sau. Trước đây là Thẩm Quyền kì công theo đuổi cậu hơn nửa năm, lần này Tạ Hưng muốn là người chủ động tỏ tình với hắn. Thẩm Quyền biết ý bèn không nói gì thêm.
Đầu giờ trưa, Thẩm Quyền gọi hai suất cơm hộp ngoài cổng trường, mang lên phòng hội đồng giúp cậu. Người kia còn đang chấm vở cho học sinh, vừa ngửi thấy mùi sườn xào quen thuộc bèn ngẩng đầu lên, không nhịn được cong cong khoé môi.
Có người yêu đúng là rất sung sướng.
"Bảo em bao nhiêu lần rồi, đừng làm quá giờ như thế, đau dạ dày thì sao?"
"Anh thì sao? Ăn nhiều bánh bao như thế không sợ trĩ à?"
Thẩm Quyền chống tay lên bàn làm bộ suy tư, mặt không đổi sắc mà đáp:
"Khi anh sinh ra, có một ông thầy bói đi ngang qua đã phán rằng đứa trẻ này có dạ dày vô địch, sức khỏe không thua kém gì Olevskii Novikov, đẹp trai lồng lộn, văn chương lai láng, đôi mắt cất chứa dải ngân hàn, hoa nhường nguyệt thẹn, nghiêng nước nghiêng th..."
"Em nghe rồi, em nghe rồi."
Tạ Hưng thật sự không thể tiếp thu nổi trình độ tự luyến của hắn, dồn sách vở sang một bên. Hầu hết thời gian là Thẩm Quyền đi mua đồ ăn trưa cho cậu, buổi sáng hắn chỉ có 3 tiết còn Tạ Hưng có thể lên tới 5 tiết. Thỉnh thoảng cậu sẽ chuẩn bị cho hai người bọn họ bữa trưa tự nấu ở nhà nhưng thường là không có thời gian dậy sớm đến thế.
Đúng là hắn vẫn phải học nấu ăn thôi, nhỡ người kia đi công tác, cửa hàng tiện lợi đóng cửa thì hắn chết đói.
Hai người họ ngồi đối diện nhau trên chiếc bàn gần cuối phòng hội đồng. Các giáo viên khác cũng biết quan hệ của hắn với Tạ Hưng rất tốt nên không hỏi gì nhiều, có thấy cũng điềm nhiên như không. Người trước mặt hắn ăn được vài ba miếng bỗng hít một hơi thật sâu, mở miệng:
"Em có chuyện này muốn nói với anh."
Tim Thẩm Quyền đập bình bịch như trống trường, không nhịn được sốt sắng, sống lưng thẳng tắp dậy.
Thời khắc hắn chờ đợi hơn nửa năm nay sắp tới rồi!
Hiện tại Thẩm Quyền rất muốn lôi máy ghi âm ra lưu lại khoảnh khắc này để đặt làm chuông điện thoại, chuông báo thức, an ủi tâm hồn.
Nhớ lần đầu gặp, hai người còn cười xã giao với nhau trong đồn cảnh sát, hiện tại đã ngủ chung rồi.
Ngay khi Tạ Hưng vừa mở miệng nói ra điều hắn mong chờ bấy lâu, chuông điện thoại bỗng vang lên.
"Đợi em nghe điện thoại chút đã."
Trong lòng Thẩm Quyền thoáng hụt hẫng nhưng ngay lập tức lấy lại tinh thần, chờ người kia nói chuyện điện thoại xong.
Tạ Hưng luôn giữ nụ cười mỉm, cậu không dễ kích động cũng không dễ nổi giận, như một con nai con nép mình dưới bóng cây.
Hoặc là do hắn bị ảo tưởng, tình nhân trong mắt hoá Tây Thi.
Cái người vẫn luôn ôn hoà ấy bỗng kích động đứng dậy, đôi đồng tử trợn tròn, đưa tay che miệng. Thấy hắn đang nhìn mình, Tạ Hưng cười lúng túng, ôm điện thoại đi ra ngoài, nét vui vẻ không thể giấu trên khuôn mặt trắng hồng. Cậu nói chuyện hơn 15 phút, lúc trở về phòng hội đồng, cơm canh trên bàn đã nguội ngắt từ bao giờ.
Thẩm Quyền đưa mắt nhìn người kia ngồi xuống, buột miệng hỏi:
"Có chuyện gì vui thế?"
Tạ Hưng cười tủm tỉm, vui mừng đáp, đôi mắt sáng lên:
"Bạn em sẽ kết hôn vào tối mai."
Bạn bè kết hôn khiến mình vui vẻ đến thế sao? Nếu Triêu Thiên Chương có lấy vợ, hắn cũng không mừng rỡ như thế. Trừ khi bạn bè hắn là người nổi tiếng như Tạ Hưng có bạn là Chu Đường Lâm thì hắn sẽ nở mày nở mặt mà đi khoe khắp nơi nhưng tất nhiên là hắn sẽ không kích động đến vậy.
Sự thật là, người vừa gọi điện cho cậu đúng là người nổi tiếng.
Tạ Hưng nhìn hai người họ chim chuột với nhau từ trực tiếp tới gián tiếp hơn 7 năm nay, dây dưa mãi mới chịu lấy nhau, cậu không thể không chúc mừng. Cậu chưa từng nhìn thấy đám cưới của một cặp đôi đồng tính, cũng có thể là do trước kia bố mẹ cậu cấm cậu lên mạng tìm hiểu.
"Anh nghĩ em nên tặng quà gì đây, cả chuẩn bị thiệp nữa."
"Không phải chỉ cần phong bì là được hay sao?"
"Không được, hai người họ không thiếu tiền." Tạ Hưng lắc đầu: "Hơn nữa họ rất quan trọng với em, hai người đó đã giúp đỡ em rất nhiều trong quá khứ."
Thẩm Quyền xoa xoa cằm, nói:
"Em có ảnh hai người đó không?"
Hắn có thể dựa vào khuôn mắt, vóc dáng của người đó để đọc ra họ thích thứ gì. Sau lần hai người họ đứng trước cửa bệnh viện, Tạ Hưng đã tin Thẩm Quyền có khả năng đọc vị và đoán trước tương lai bèn tìm trong điện thoại một bức ảnh, đưa đến trước mặt hắn. Thẩm Quyền hơi nhíu mày, một lúc sau mới mở miệng:
"Tặng hoa sen đi. Phong bì có hoạ tiết hình hoa sen, nước hoa có hoạ tiết hình hoa sen, bất cứ thứ gì có hình hoa sen mà em cảm thấy thích là được."
Tạ Hưng gật đầu.
Điều mà Thẩm Quyền không ngờ tới chính là, sau khi Tạ Hưng nói chuyện điện thoại xong, cậu ngay lập tức ném chuyện tỏ tình sang một bên, trong đầu chỉ toàn nghĩ tới chuyện được gặp lại bạn bè sau hơn 7 năm.
Hắn đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi mà!
Thẩm Quyền khóc không ra nước mắt nhưng vẫn quyết định làm một người đàn ông lạnh lùng, chờ Tạ Hưng tỏ tình trước.
Kết quả là đêm hôm đó, Tạ Hưng không sang nhà hắn ngủ. Thẩm Quyền đã sớm quen với hơi thở ấm áp của người bên cạnh, đột nhiên bị bỏ lại một mình khiến hắn bắt đầu khó chịu không thôi, trằn trọc mãi không chịu đi ngủ.
Bây giờ hắn mới hiểu được cảm giác của bố mình mỗi khi mẹ đi công tác.
Mang theo tâm thế chờ để được tỏ tình, sáng hôm sau Thẩm Quyền lại vui vẻ tới trường với quầng thâm nhàn nhạt dưới mí mắt. Tạ Hưng thấy vậy không nhịn được hỏi han hắn vài câu rồi lại trở về lớp mình, hoàn toàn không nhớ gì đến cuộc nói chuyện trưa hôm qua.
Thẩm Quyền sắp không chờ được nữa rồi.
Thực tế là không phải cậu không nhớ mà là khi cậu lấy hết can đảm để tỏ tình thì bận nghe điện thoại, nghe xong, can đảm của cậu cũng trôi theo cuộc nói chuyện ban nãy rồi đi mất hút. Tạ Hưng hít một hơi thật sâu, quyết định đi chơi với bạn bè trước đã rồi tính sau. Không có người tiếng người hít thở bên cạnh, cậu cũng chẳng khác gì Thẩm Quyền, chỉ là khuôn mặt cậu không dễ để lộ vẻ mệt mỏi.
Tuần này câu lạc bộ được nghỉ, Thẩm Quyền biết tối nay Tạ Hưng cũng không ở lại nhà mình bèn ngậm ngùi cất đồ, chuẩn bị xuống hầm lấy xe máy.
"Em chào thầy ạ."
Phan Minh Khuê chẳng biết chui từ đâu ra bỗng mở lời. Thẩm Quyền theo thói quen nở nụ cười nghề nghiệp, gật gật đầu với nó. Nó bỗng tiến lên phía trước, dúi cho hắn một chiếc túi, bên trong đựng áo khoác.
"Hôm trước thầy để quên áo sao?"
"Không ạ, áo này là của thầy Hưng. Em không tìm thấy thầy Hưng ạ."
Cũng phải thôi, tầm giờ này cậu đang trên đường tới nhà hàng tổ chức tiệc cưới rồi.
Không đúng, trọng điểm phải là tại sao Phan Minh Khuê lại đưa đồ của cậu cho hắn mới đúng.
Từ lúc hai người họ chụp ảnh trước Tháp Đôi, Thẩm Quyền đã nhận ra nó nhìn thấy đống ảnh hắn chụp lén người kia, trong lòng bỗng nảy sinh nghi ngờ. Cũng chính vì đã nghi ngờ nên Phan Minh Khuê mới chú ý đến hai người họ nhiều hơn, có lần nó còn thấy Tạ Hưng mặc áo khoác của hắn còn hắn đi xe máy của cậu, còn sống cùng một nhà. Hai người họ sống cùng nhau mà Tạ Hưng quên đồ ở trường thì tất nhiên là phải đưa cho Thẩm Quyền.
Phan Minh Khuê không đọc được suy nghĩ hắn, chỉ thấy ông thầy dạy thể dục của mình bỗng mỉm cười xoa đầu nó, quay đầu đi mất.
Da gà da vịt của nó bỗng nổi lên chi chít.
——————-
Chiếc xe taxi trắng dừng trước cửa một nhà hàng nằm dưới chân cầu. Ánh hoàng hôn buông xuống, nhuộm một màu đỏ rực rỡ lên tán lá xanh mơn mởn. Một nửa bầu trời chuyển màu tím, nửa kia còn lưu luyến ánh đỏ ấm áp của mặt trời. Nhà hàng được xây theo lối kiến trúc thời Pháp cổ, cột đá trắng to cỡ gốc cây cổ thụ, như lính canh gác hai bên toà nhà.
Tạ Hưng ngước đầu lên quan sát một hồi, không nhịn được cảm thán.
Đúng là người có tiền.
Đây không phải lần đầu tiên mặc vest nhưng cậu vẫn không thể nào quen nổi với bộ quần áo kín mít này. Gió nóng tràn về từ biển khơi, những ngày gần đây, nhiệt độ không lúc nào dưới 26 độ. Không khí trong nhà hàng lại hoàn toàn khác hẳn so với bên ngoài, điều hoà chạy không biết mệt mỏi suốt ngày đêm.
Lúc Tạ Hưng tiến vào, bên trong mới lác đác vài chục người, hầu hết là người nhà của bạn cậu. Sân khấu nằm đối diện với cửa ra vào, bên trên trải một tấm thảm đỏ còn mới nguyên. Hai bên sân khấu được trang trí bởi hoa hổng giả, cùng một tông màu với dải ruy băng treo trên trần nhà.
Chủ nhân của bữa tiệc ấy đứng quay lưng về phía cậu như thể đang tiếp chuyện một người nào đó. Gần như đồng thời, khi tầm mắt cậu chuyển hướng về phía họ, hai người họ cũng quay lại nhìn cậu.
Quan niệm của bố mẹ ruột cậu rất cổ hủ, chấp nhận con mình là đồng tính không phải chuyện một sớm một chiều mà làm được.
Tuy vậy, điều đó không ảnh hướng quá nhiều tới cuộc sống thường ngày của hai bọn họ. Gần một tuần sau cái chết của Lê Ngọc Linh, ngôi trường lại trở về trạng thái nhộn nhịp như thường ngày. Thẩm Quyền nắm tay cậu cũng nắm rồi, ở chung cũng ở rồi, ôm ấp, giặt quần áo, ngủ chung đều đã làm xong xuôi, chỉ còn đúng một điều đó là xác nhận quan hệ.
Đối với chuyện này, Tạ Hưng muốn chọn ngày lành tháng tốt rồi chủ động sau. Trước đây là Thẩm Quyền kì công theo đuổi cậu hơn nửa năm, lần này Tạ Hưng muốn là người chủ động tỏ tình với hắn. Thẩm Quyền biết ý bèn không nói gì thêm.
Đầu giờ trưa, Thẩm Quyền gọi hai suất cơm hộp ngoài cổng trường, mang lên phòng hội đồng giúp cậu. Người kia còn đang chấm vở cho học sinh, vừa ngửi thấy mùi sườn xào quen thuộc bèn ngẩng đầu lên, không nhịn được cong cong khoé môi.
Có người yêu đúng là rất sung sướng.
"Bảo em bao nhiêu lần rồi, đừng làm quá giờ như thế, đau dạ dày thì sao?"
"Anh thì sao? Ăn nhiều bánh bao như thế không sợ trĩ à?"
Thẩm Quyền chống tay lên bàn làm bộ suy tư, mặt không đổi sắc mà đáp:
"Khi anh sinh ra, có một ông thầy bói đi ngang qua đã phán rằng đứa trẻ này có dạ dày vô địch, sức khỏe không thua kém gì Olevskii Novikov, đẹp trai lồng lộn, văn chương lai láng, đôi mắt cất chứa dải ngân hàn, hoa nhường nguyệt thẹn, nghiêng nước nghiêng th..."
"Em nghe rồi, em nghe rồi."
Tạ Hưng thật sự không thể tiếp thu nổi trình độ tự luyến của hắn, dồn sách vở sang một bên. Hầu hết thời gian là Thẩm Quyền đi mua đồ ăn trưa cho cậu, buổi sáng hắn chỉ có 3 tiết còn Tạ Hưng có thể lên tới 5 tiết. Thỉnh thoảng cậu sẽ chuẩn bị cho hai người bọn họ bữa trưa tự nấu ở nhà nhưng thường là không có thời gian dậy sớm đến thế.
Đúng là hắn vẫn phải học nấu ăn thôi, nhỡ người kia đi công tác, cửa hàng tiện lợi đóng cửa thì hắn chết đói.
Hai người họ ngồi đối diện nhau trên chiếc bàn gần cuối phòng hội đồng. Các giáo viên khác cũng biết quan hệ của hắn với Tạ Hưng rất tốt nên không hỏi gì nhiều, có thấy cũng điềm nhiên như không. Người trước mặt hắn ăn được vài ba miếng bỗng hít một hơi thật sâu, mở miệng:
"Em có chuyện này muốn nói với anh."
Tim Thẩm Quyền đập bình bịch như trống trường, không nhịn được sốt sắng, sống lưng thẳng tắp dậy.
Thời khắc hắn chờ đợi hơn nửa năm nay sắp tới rồi!
Hiện tại Thẩm Quyền rất muốn lôi máy ghi âm ra lưu lại khoảnh khắc này để đặt làm chuông điện thoại, chuông báo thức, an ủi tâm hồn.
Nhớ lần đầu gặp, hai người còn cười xã giao với nhau trong đồn cảnh sát, hiện tại đã ngủ chung rồi.
Ngay khi Tạ Hưng vừa mở miệng nói ra điều hắn mong chờ bấy lâu, chuông điện thoại bỗng vang lên.
"Đợi em nghe điện thoại chút đã."
Trong lòng Thẩm Quyền thoáng hụt hẫng nhưng ngay lập tức lấy lại tinh thần, chờ người kia nói chuyện điện thoại xong.
Tạ Hưng luôn giữ nụ cười mỉm, cậu không dễ kích động cũng không dễ nổi giận, như một con nai con nép mình dưới bóng cây.
Hoặc là do hắn bị ảo tưởng, tình nhân trong mắt hoá Tây Thi.
Cái người vẫn luôn ôn hoà ấy bỗng kích động đứng dậy, đôi đồng tử trợn tròn, đưa tay che miệng. Thấy hắn đang nhìn mình, Tạ Hưng cười lúng túng, ôm điện thoại đi ra ngoài, nét vui vẻ không thể giấu trên khuôn mặt trắng hồng. Cậu nói chuyện hơn 15 phút, lúc trở về phòng hội đồng, cơm canh trên bàn đã nguội ngắt từ bao giờ.
Thẩm Quyền đưa mắt nhìn người kia ngồi xuống, buột miệng hỏi:
"Có chuyện gì vui thế?"
Tạ Hưng cười tủm tỉm, vui mừng đáp, đôi mắt sáng lên:
"Bạn em sẽ kết hôn vào tối mai."
Bạn bè kết hôn khiến mình vui vẻ đến thế sao? Nếu Triêu Thiên Chương có lấy vợ, hắn cũng không mừng rỡ như thế. Trừ khi bạn bè hắn là người nổi tiếng như Tạ Hưng có bạn là Chu Đường Lâm thì hắn sẽ nở mày nở mặt mà đi khoe khắp nơi nhưng tất nhiên là hắn sẽ không kích động đến vậy.
Sự thật là, người vừa gọi điện cho cậu đúng là người nổi tiếng.
Tạ Hưng nhìn hai người họ chim chuột với nhau từ trực tiếp tới gián tiếp hơn 7 năm nay, dây dưa mãi mới chịu lấy nhau, cậu không thể không chúc mừng. Cậu chưa từng nhìn thấy đám cưới của một cặp đôi đồng tính, cũng có thể là do trước kia bố mẹ cậu cấm cậu lên mạng tìm hiểu.
"Anh nghĩ em nên tặng quà gì đây, cả chuẩn bị thiệp nữa."
"Không phải chỉ cần phong bì là được hay sao?"
"Không được, hai người họ không thiếu tiền." Tạ Hưng lắc đầu: "Hơn nữa họ rất quan trọng với em, hai người đó đã giúp đỡ em rất nhiều trong quá khứ."
Thẩm Quyền xoa xoa cằm, nói:
"Em có ảnh hai người đó không?"
Hắn có thể dựa vào khuôn mắt, vóc dáng của người đó để đọc ra họ thích thứ gì. Sau lần hai người họ đứng trước cửa bệnh viện, Tạ Hưng đã tin Thẩm Quyền có khả năng đọc vị và đoán trước tương lai bèn tìm trong điện thoại một bức ảnh, đưa đến trước mặt hắn. Thẩm Quyền hơi nhíu mày, một lúc sau mới mở miệng:
"Tặng hoa sen đi. Phong bì có hoạ tiết hình hoa sen, nước hoa có hoạ tiết hình hoa sen, bất cứ thứ gì có hình hoa sen mà em cảm thấy thích là được."
Tạ Hưng gật đầu.
Điều mà Thẩm Quyền không ngờ tới chính là, sau khi Tạ Hưng nói chuyện điện thoại xong, cậu ngay lập tức ném chuyện tỏ tình sang một bên, trong đầu chỉ toàn nghĩ tới chuyện được gặp lại bạn bè sau hơn 7 năm.
Hắn đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi mà!
Thẩm Quyền khóc không ra nước mắt nhưng vẫn quyết định làm một người đàn ông lạnh lùng, chờ Tạ Hưng tỏ tình trước.
Kết quả là đêm hôm đó, Tạ Hưng không sang nhà hắn ngủ. Thẩm Quyền đã sớm quen với hơi thở ấm áp của người bên cạnh, đột nhiên bị bỏ lại một mình khiến hắn bắt đầu khó chịu không thôi, trằn trọc mãi không chịu đi ngủ.
Bây giờ hắn mới hiểu được cảm giác của bố mình mỗi khi mẹ đi công tác.
Mang theo tâm thế chờ để được tỏ tình, sáng hôm sau Thẩm Quyền lại vui vẻ tới trường với quầng thâm nhàn nhạt dưới mí mắt. Tạ Hưng thấy vậy không nhịn được hỏi han hắn vài câu rồi lại trở về lớp mình, hoàn toàn không nhớ gì đến cuộc nói chuyện trưa hôm qua.
Thẩm Quyền sắp không chờ được nữa rồi.
Thực tế là không phải cậu không nhớ mà là khi cậu lấy hết can đảm để tỏ tình thì bận nghe điện thoại, nghe xong, can đảm của cậu cũng trôi theo cuộc nói chuyện ban nãy rồi đi mất hút. Tạ Hưng hít một hơi thật sâu, quyết định đi chơi với bạn bè trước đã rồi tính sau. Không có người tiếng người hít thở bên cạnh, cậu cũng chẳng khác gì Thẩm Quyền, chỉ là khuôn mặt cậu không dễ để lộ vẻ mệt mỏi.
Tuần này câu lạc bộ được nghỉ, Thẩm Quyền biết tối nay Tạ Hưng cũng không ở lại nhà mình bèn ngậm ngùi cất đồ, chuẩn bị xuống hầm lấy xe máy.
"Em chào thầy ạ."
Phan Minh Khuê chẳng biết chui từ đâu ra bỗng mở lời. Thẩm Quyền theo thói quen nở nụ cười nghề nghiệp, gật gật đầu với nó. Nó bỗng tiến lên phía trước, dúi cho hắn một chiếc túi, bên trong đựng áo khoác.
"Hôm trước thầy để quên áo sao?"
"Không ạ, áo này là của thầy Hưng. Em không tìm thấy thầy Hưng ạ."
Cũng phải thôi, tầm giờ này cậu đang trên đường tới nhà hàng tổ chức tiệc cưới rồi.
Không đúng, trọng điểm phải là tại sao Phan Minh Khuê lại đưa đồ của cậu cho hắn mới đúng.
Từ lúc hai người họ chụp ảnh trước Tháp Đôi, Thẩm Quyền đã nhận ra nó nhìn thấy đống ảnh hắn chụp lén người kia, trong lòng bỗng nảy sinh nghi ngờ. Cũng chính vì đã nghi ngờ nên Phan Minh Khuê mới chú ý đến hai người họ nhiều hơn, có lần nó còn thấy Tạ Hưng mặc áo khoác của hắn còn hắn đi xe máy của cậu, còn sống cùng một nhà. Hai người họ sống cùng nhau mà Tạ Hưng quên đồ ở trường thì tất nhiên là phải đưa cho Thẩm Quyền.
Phan Minh Khuê không đọc được suy nghĩ hắn, chỉ thấy ông thầy dạy thể dục của mình bỗng mỉm cười xoa đầu nó, quay đầu đi mất.
Da gà da vịt của nó bỗng nổi lên chi chít.
——————-
Chiếc xe taxi trắng dừng trước cửa một nhà hàng nằm dưới chân cầu. Ánh hoàng hôn buông xuống, nhuộm một màu đỏ rực rỡ lên tán lá xanh mơn mởn. Một nửa bầu trời chuyển màu tím, nửa kia còn lưu luyến ánh đỏ ấm áp của mặt trời. Nhà hàng được xây theo lối kiến trúc thời Pháp cổ, cột đá trắng to cỡ gốc cây cổ thụ, như lính canh gác hai bên toà nhà.
Tạ Hưng ngước đầu lên quan sát một hồi, không nhịn được cảm thán.
Đúng là người có tiền.
Đây không phải lần đầu tiên mặc vest nhưng cậu vẫn không thể nào quen nổi với bộ quần áo kín mít này. Gió nóng tràn về từ biển khơi, những ngày gần đây, nhiệt độ không lúc nào dưới 26 độ. Không khí trong nhà hàng lại hoàn toàn khác hẳn so với bên ngoài, điều hoà chạy không biết mệt mỏi suốt ngày đêm.
Lúc Tạ Hưng tiến vào, bên trong mới lác đác vài chục người, hầu hết là người nhà của bạn cậu. Sân khấu nằm đối diện với cửa ra vào, bên trên trải một tấm thảm đỏ còn mới nguyên. Hai bên sân khấu được trang trí bởi hoa hổng giả, cùng một tông màu với dải ruy băng treo trên trần nhà.
Chủ nhân của bữa tiệc ấy đứng quay lưng về phía cậu như thể đang tiếp chuyện một người nào đó. Gần như đồng thời, khi tầm mắt cậu chuyển hướng về phía họ, hai người họ cũng quay lại nhìn cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất