Chương 74
Thẩm Quyền nói với cậu, hắn hiểu cậu hơn bất cứ ai không phải là lời tán tỉnh. Đó là sự thật. Điều đáng buồn là sự hiểu biết ấy không chỉ dành cho Tạ Hưng, Thẩm Quyền hiểu tất cả mọi người. Bởi vậy hắn mới thấy sự bỉ ổi của những người chung quanh và biết họ xấu tính tới mức nào.
Trước đây hắn sẽ tránh xa họ ra, sau này hắn tập làm quen với chúng. Con người là một con dao hai lưỡi, có mặt tốt mặt xấu, nếu chỉ nhìn vào mặt xấu thì hắn sẽ mãi cô độc.
Còn người dám giở trò với hắn, hắn sẽ trả lại hết những gì họ đã làm với mình.
Câu này nói đúng tim đen của cô. Chu Đường Lâm im lặng một hồi, không trả lời hắn.
"Em ấy kể hết cho tôi nghe rồi, cũng nói là khi trở về sẽ cắt đứt với Tú Kiệt ngay."
"Nó chưa cắt đứt với thằng chó đó à?!"
Hình tượng nữ thần của Chu Đường Lâm sụp đổ ngay sau câu chửi thề. Cô còn chưa đánh cho thằng đó mất một cái răng đâu, nợ còn chưa tính sổ mà thằng em trai mình thì đã bắt tay làm hoà với người ta rồi.
Ngay từ lần đầu thấy cô gái này trên sân khấu, hắn đã biết người này rất khỏe, nói là làm được, tuy có hơi nóng tính nhưng là người trọng tình trọng nghĩa, rất sòng phẳng.
Thẩm Quyền không biết cậu chưa kể với chị mình, nghe vậy thì nhanh chóng sửa lại lời:
"Đó là lúc đi dã ngoại thôi. Hiện tại em ấy với cậu kia không còn quan hệ gì nữa." Thẩm Quyền bỗng mỉm cười: "Nếu tôi thật sự bỏ đi, cô sẽ làm gì?"
"Tôi sẽ ép nó đến sống cùng tôi, không để nó tuyệt vọng. Sau đó tôi sẽ đến đốt nhà anh."
Chu Đường Lâm đáp, không hề do dự lấy nửa giây.
Cô rất muốn có một đứa em, ông trời đã đáp ứng điều đó. Nhưng rồi đứa nhỏ ấy lại ra đi trước khi nó kịp biết đi học, kịp dẫn nó đi thăm thú khắp nơi. Tạ Hưng cũng là em trai Chu Đường Lâm, lần này cô sẽ không để ai làm tổn thương cậu.
Dịu dàng như một thiếu nữ, đáp ứng tiêu chuẩn của công ty và xã hội chỉ là vỏ bọc.
"Chuyện đó không bao giờ xảy ra đâu, tôi sẽ chăm sóc cậu ấy thật tốt."
"Bằng chứng của anh là thời gian, không phải câu nói của anh hiện tại. Tôi không tin anh nhưng tôi sẽ không cản nó đến với người nó yêu."
Đúng là một người phụ nữ đáng sợ.
Đúng là hắn không có bằng chứng, thậm chí hiện tại hắn bắt đầu do dự.
Thẩm Quyền im lặng không đáp lại, dìu người kia lên chiếc taxi trắng đã đỗ sẵn trước cổng nhà hàng. Chiếc xe dần di chuyển, rời khỏi bữa tiệc tàn. Chu Đường Lâm đứng dựa lên cột cẩm thạch, đưa mắt nhìn theo bóng xe xa dần. Mái tóc đen nhánh bay trong gió, che lấp sườn mặt cô và cả đôi mắt cứ mãi hướng theo tiếng ô tô di chuyển trên con đường bê tông.
Lúc hai người họ về tới nhà đã là 10 giờ tối. Lần này, Thẩm Quyền không còn phải để ý xem chung quanh có người hay không mà bế ngang người kia lên cầu thang. Hắn đặt Tạ Hưng nằm trên giường mình, lại giúp cậu cởi bộ vest nóng bức này ra.
Thẩm Quyền lau người giúp cậu, tìm một bộ quần áo mới trong tủ mặc vào giúp rồi mới kéo chăn lên giúp cậu. Từ đầu đến cuối, Tạ Hưng không hề tỉnh dậy dù chỉ một phút, ngủ say như chết.
Nếu cậu nghĩ cậu đã che giấu rất tốt thì cậu nhầm rồi. Thẩm Quyền nhận ra người kia nếu thiếu hắn ngủ cũng không ngon, chỉ là hắn có nói ra hay không. Gió đêm luồn lách qua khe cửa, mang theo hơi nóng từ biển vào, tràn về khắp phố phường.
Cơ thể Tạ Hưng nóng rực, hiển nhiên là vẫn chưa tỉnh rượu. Thẩm Quyền lại giúp cậu lau mồ hôi trên trán, còn thay cả gối đầu và chăn nệm. Cậu đạp chăn ra, Thẩm Quyền lại giúp cậu đắp chăn lại. Cuối cùng hắn bèn đổi sang một tấm chăn mỏng hơn, lúc này người kia mới chịu nằm yên.
Đêm nay lại phải ra sô pha ngủ rồi.
Thẩm Quyền sẽ không ngủ cùng cậu nếu người kia chưa cho phép, từ trước tới giờ vẫn vậy. Hắn tôn trọng không gian riêng tư của người khác, cậu ngủ mất rồi thì không hỏi được mà không hỏi được thì nghĩ là không được nằm bên cạnh.
Hắn ngồi bên mép giường, rũ mắt nhìn người kia, đưa tay xoa xoa vết sẹo đã phai nhạt trên trán cậu.
"Sau này anh sẽ không bỏ rơi em nhưng thiên phú có mất đi hay không thì anh không chắc." Thẩm Quyền nói chuyện với không khí như thể người kia vẫn còn thứ, vừa nắm tay cậu vừa lẩm bẩm: "Có thể anh không khống chế được, có thể anh sẽ giết chết em và những người xung quanh."
"Có rất nhiều người yêu quý em, bọn họ đều không muốn em biến mất."
"Tình yêu không phải là tất cả, nó chỉ là một phần của cuộc sống, có hay không là do bản thân lựa chọn nên anh hi vọng nếu anh phát bệnh thật, em sẽ bỏ chạy."
"Nghĩ lại cũng thấy hối hận, đáng nhẽ ra anh nên kể cho em nghe ngay từ lần đầu anh gặp em, lúc đó em còn có thời gian chạy trốn."
Bây giờ thì không chạy được nữa rồi.
Càng lún sâu càng thấy sợ hãi.
Thẩm Quyền chưa bao giờ để ý tới cảm xúc của ai nhiều như vậy. Hắn chỉ cần một khuôn mặt tươi cười và cách nói chuyện phù hợp, với người hắn cần thì sẽ chưng ra bộ mặt người đó muốn, với người hắn chán ghét thì đến liếc mắt một cái cũng không thèm. Cái giá của việc đọc được lòng người là trở nên cô độc, khi hắn đã biết người đó bỉ ổi tới mức nào thì dù họ có đối tốt với hắn tới mấy hắn cũng không thích.
Ban đầu, Thẩm Quyền chỉ biết Tạ Hưng là người sẽ gắn bó với hắn cả đời, mỗi khi lại gần là tim đập thình thịch. Là một người bạn trai tương lai, hắn nghĩ mình nên tìm hiểu quá khứ của người kia rồi điều chỉnh lại cách ứng xử sao cho phù hợp. Nhưng Tạ Hưng chưa bao giờ đặt ra yêu cầu gì với Thẩm Quyền. Cậu không đòi hỏi hắn phải thay đổi, ngay cả khi hắn làm ra trò mất mặt đến đâu cậu vẫn bao dung.
Có một người khiến hắn nhận ra, càng chìm xuống biển khơi càng cảm thấy sợ hãi.
Trước đây cố chấp bám theo không dứt, bây giờ mới biết lùi lại một chút.
Một lúc sau Thẩm Quyền mới chống tay đứng dậy. Lúc trước hắn đã mua thêm một bộ chăn gối mới, mấy ngày gần đây trời nóng lên bèn đem bộ cũ ra giặt. Tạ Hưng đang ngủ trên giường hắn, Thẩm Quyền không còn cách nào khác bèn xuống lầu hỏi mượn bà chủ trọ.
Hắn mở cửa, hai hàng lông mày bỗng nhíu lại. Người đàn ông đứng dưới lầu thấy hắn vẫn còn thức, trong lòng không khỏi giật nảy một cái, định cong chân chạy mấy.
"Này!"
Thẩm Quyền gọi với lại, lao nhanh xuống cầu thang. Tiếng đế giày ma sát với kim loại rỉ ầm ĩ trong đêm tối, người đàn ông thấy hắn phát hiện ra bèn dừng lại, ngước mắt lên nhìn Thẩm Quyền. Hắn không mặc áo khoác, chỉ có một chiếc áo thun đen mỏng, dưới là quần đùi, chân đi dép tổ ong. Thẩm Quyền nhìn người đàn ông trước mặt, không nhịn được hỏi:
"Đầu mày làm sao đấy? Ai đánh mày?"
Triêu Thiên Chương tự biết mình yếu, cậu sẽ không bao giờ chủ động gây sự với người khác.
Hồi hai người họ học đại học, thỉnh thoảng Triêu Thiên Chương sẽ đến khu trọ hắn ở lúc nửa đêm, 1-2 giờ sáng gào ầm lên, gọi điện dựng hắn dậy. Cứ mỗi lần cậu ta xuất hiện trước cửa nhà hắn là y như rằng gia đình cậu vừa có chuyện, hoặc là bố mẹ cậu lại chửi mắng cậu hoặc là hàng xóm bu như ruồi mà xỉa xói cậu. Lâu ngày, Thẩm Quyền cũng quen với việc nửa đêm bị dựng dậy, có những hôm không ngủ được còn mò sang phòng Triêu Thiên Chương la lối gào thét.
Sau khi Triêu Thiên Chương đi Nhật 3 năm, giờ giấc sinh hoạt của cậu dần đi vào quỹ đạo, Thẩm Quyền cũng có tiết, phải ngủ đủ sức, không rảnh làm phiền cậu.
Lần này là Triêu Thiên Chương vô thức nhớ về chuyện trước kia mới đứng dưới sân nhà trọ, vừa định tìm hắn thì phát hiện ra đã gần 12 giờ đêm. Cậu đang định xoay người trở về nhà thì thằng bạn mình bỗng xuất hiện như một vị thần, chạy bịch bịch xuống cầu thang.
Triêu Thiên Chương bỗng thấy nhớ khoảnh thời gian trước kia.
Trên đầu cậu quấn đầy băng trắng, dưới khoé môi còn bị sưng tím một mảng, trông như vừa ẩu đả xong. Thẩm Quyền lôi thằng bạn mình lên phòng, toan lấy đá cho nó chườm.
Chưa bước vào nhà, Triêu Thiên Chương đã để ý đến đôi giày lạ ngoài cửa.
"Thành công rồi à?"
Thẩm Quyền cười:
"Sắp thôi. Mày cứ rủa tao đến chết cũng không ai yêu nhưng hoá ra tao còn có người yêu trước cả mày."
Triêu Thiên Chương xì một tiếng, từ chối bước vào nhà. Trước khi tới đây, cậu đã đi bệnh viện băng bó trước, vết thương cũng sắp khỏi hẳn. Hai người họ đứng dựa vào lan càn ngoài hành lang, lẳng lặng không nói gì.
"Mày đi gây gổ với ai đấy?"
"Bố tao sắp chết rồi."
Triêu Thiên Chương đáp, giọng nói nhẹ như lông hồng.
"Bác sĩ bảo ông ấy phải hoá trị liệu và xạ trị thì mới sống được. Ông ấy rất ghét hoá chất, kiên quyết từ chối. Mọi người trong họ đang giục ổng viết di chúc, chọn ra người kế thừa toàn bộ gia tài của ông nội và trở thành trưởng họ đời kế tiếp, ông ta nhất quyết không chịu."
Sớm muộn gì toàn bộ gia tài đều rơi vào tay Triêu Thiên Chương.
Thẩm Quyền im lặng một hồi, hỏi cậu:
"Vậy mày định làm gì?"
"Tao phải ép ông ta đi xạ trị, ông ta bèn lấy gạt tàn ném vào đầu tao, còn đấm tao một cái." Triêu Thiên Chương bỗng mỉm cười, cơ mặt càng lúc càng vặn vẹo: "Ông ta đã huỷ hoại cuộc đời tao, trước khi ông ta được trải nghiệm cuộc sống trong tù, ông ta không thể chết sớm như thế được."
Trước đây hắn sẽ tránh xa họ ra, sau này hắn tập làm quen với chúng. Con người là một con dao hai lưỡi, có mặt tốt mặt xấu, nếu chỉ nhìn vào mặt xấu thì hắn sẽ mãi cô độc.
Còn người dám giở trò với hắn, hắn sẽ trả lại hết những gì họ đã làm với mình.
Câu này nói đúng tim đen của cô. Chu Đường Lâm im lặng một hồi, không trả lời hắn.
"Em ấy kể hết cho tôi nghe rồi, cũng nói là khi trở về sẽ cắt đứt với Tú Kiệt ngay."
"Nó chưa cắt đứt với thằng chó đó à?!"
Hình tượng nữ thần của Chu Đường Lâm sụp đổ ngay sau câu chửi thề. Cô còn chưa đánh cho thằng đó mất một cái răng đâu, nợ còn chưa tính sổ mà thằng em trai mình thì đã bắt tay làm hoà với người ta rồi.
Ngay từ lần đầu thấy cô gái này trên sân khấu, hắn đã biết người này rất khỏe, nói là làm được, tuy có hơi nóng tính nhưng là người trọng tình trọng nghĩa, rất sòng phẳng.
Thẩm Quyền không biết cậu chưa kể với chị mình, nghe vậy thì nhanh chóng sửa lại lời:
"Đó là lúc đi dã ngoại thôi. Hiện tại em ấy với cậu kia không còn quan hệ gì nữa." Thẩm Quyền bỗng mỉm cười: "Nếu tôi thật sự bỏ đi, cô sẽ làm gì?"
"Tôi sẽ ép nó đến sống cùng tôi, không để nó tuyệt vọng. Sau đó tôi sẽ đến đốt nhà anh."
Chu Đường Lâm đáp, không hề do dự lấy nửa giây.
Cô rất muốn có một đứa em, ông trời đã đáp ứng điều đó. Nhưng rồi đứa nhỏ ấy lại ra đi trước khi nó kịp biết đi học, kịp dẫn nó đi thăm thú khắp nơi. Tạ Hưng cũng là em trai Chu Đường Lâm, lần này cô sẽ không để ai làm tổn thương cậu.
Dịu dàng như một thiếu nữ, đáp ứng tiêu chuẩn của công ty và xã hội chỉ là vỏ bọc.
"Chuyện đó không bao giờ xảy ra đâu, tôi sẽ chăm sóc cậu ấy thật tốt."
"Bằng chứng của anh là thời gian, không phải câu nói của anh hiện tại. Tôi không tin anh nhưng tôi sẽ không cản nó đến với người nó yêu."
Đúng là một người phụ nữ đáng sợ.
Đúng là hắn không có bằng chứng, thậm chí hiện tại hắn bắt đầu do dự.
Thẩm Quyền im lặng không đáp lại, dìu người kia lên chiếc taxi trắng đã đỗ sẵn trước cổng nhà hàng. Chiếc xe dần di chuyển, rời khỏi bữa tiệc tàn. Chu Đường Lâm đứng dựa lên cột cẩm thạch, đưa mắt nhìn theo bóng xe xa dần. Mái tóc đen nhánh bay trong gió, che lấp sườn mặt cô và cả đôi mắt cứ mãi hướng theo tiếng ô tô di chuyển trên con đường bê tông.
Lúc hai người họ về tới nhà đã là 10 giờ tối. Lần này, Thẩm Quyền không còn phải để ý xem chung quanh có người hay không mà bế ngang người kia lên cầu thang. Hắn đặt Tạ Hưng nằm trên giường mình, lại giúp cậu cởi bộ vest nóng bức này ra.
Thẩm Quyền lau người giúp cậu, tìm một bộ quần áo mới trong tủ mặc vào giúp rồi mới kéo chăn lên giúp cậu. Từ đầu đến cuối, Tạ Hưng không hề tỉnh dậy dù chỉ một phút, ngủ say như chết.
Nếu cậu nghĩ cậu đã che giấu rất tốt thì cậu nhầm rồi. Thẩm Quyền nhận ra người kia nếu thiếu hắn ngủ cũng không ngon, chỉ là hắn có nói ra hay không. Gió đêm luồn lách qua khe cửa, mang theo hơi nóng từ biển vào, tràn về khắp phố phường.
Cơ thể Tạ Hưng nóng rực, hiển nhiên là vẫn chưa tỉnh rượu. Thẩm Quyền lại giúp cậu lau mồ hôi trên trán, còn thay cả gối đầu và chăn nệm. Cậu đạp chăn ra, Thẩm Quyền lại giúp cậu đắp chăn lại. Cuối cùng hắn bèn đổi sang một tấm chăn mỏng hơn, lúc này người kia mới chịu nằm yên.
Đêm nay lại phải ra sô pha ngủ rồi.
Thẩm Quyền sẽ không ngủ cùng cậu nếu người kia chưa cho phép, từ trước tới giờ vẫn vậy. Hắn tôn trọng không gian riêng tư của người khác, cậu ngủ mất rồi thì không hỏi được mà không hỏi được thì nghĩ là không được nằm bên cạnh.
Hắn ngồi bên mép giường, rũ mắt nhìn người kia, đưa tay xoa xoa vết sẹo đã phai nhạt trên trán cậu.
"Sau này anh sẽ không bỏ rơi em nhưng thiên phú có mất đi hay không thì anh không chắc." Thẩm Quyền nói chuyện với không khí như thể người kia vẫn còn thứ, vừa nắm tay cậu vừa lẩm bẩm: "Có thể anh không khống chế được, có thể anh sẽ giết chết em và những người xung quanh."
"Có rất nhiều người yêu quý em, bọn họ đều không muốn em biến mất."
"Tình yêu không phải là tất cả, nó chỉ là một phần của cuộc sống, có hay không là do bản thân lựa chọn nên anh hi vọng nếu anh phát bệnh thật, em sẽ bỏ chạy."
"Nghĩ lại cũng thấy hối hận, đáng nhẽ ra anh nên kể cho em nghe ngay từ lần đầu anh gặp em, lúc đó em còn có thời gian chạy trốn."
Bây giờ thì không chạy được nữa rồi.
Càng lún sâu càng thấy sợ hãi.
Thẩm Quyền chưa bao giờ để ý tới cảm xúc của ai nhiều như vậy. Hắn chỉ cần một khuôn mặt tươi cười và cách nói chuyện phù hợp, với người hắn cần thì sẽ chưng ra bộ mặt người đó muốn, với người hắn chán ghét thì đến liếc mắt một cái cũng không thèm. Cái giá của việc đọc được lòng người là trở nên cô độc, khi hắn đã biết người đó bỉ ổi tới mức nào thì dù họ có đối tốt với hắn tới mấy hắn cũng không thích.
Ban đầu, Thẩm Quyền chỉ biết Tạ Hưng là người sẽ gắn bó với hắn cả đời, mỗi khi lại gần là tim đập thình thịch. Là một người bạn trai tương lai, hắn nghĩ mình nên tìm hiểu quá khứ của người kia rồi điều chỉnh lại cách ứng xử sao cho phù hợp. Nhưng Tạ Hưng chưa bao giờ đặt ra yêu cầu gì với Thẩm Quyền. Cậu không đòi hỏi hắn phải thay đổi, ngay cả khi hắn làm ra trò mất mặt đến đâu cậu vẫn bao dung.
Có một người khiến hắn nhận ra, càng chìm xuống biển khơi càng cảm thấy sợ hãi.
Trước đây cố chấp bám theo không dứt, bây giờ mới biết lùi lại một chút.
Một lúc sau Thẩm Quyền mới chống tay đứng dậy. Lúc trước hắn đã mua thêm một bộ chăn gối mới, mấy ngày gần đây trời nóng lên bèn đem bộ cũ ra giặt. Tạ Hưng đang ngủ trên giường hắn, Thẩm Quyền không còn cách nào khác bèn xuống lầu hỏi mượn bà chủ trọ.
Hắn mở cửa, hai hàng lông mày bỗng nhíu lại. Người đàn ông đứng dưới lầu thấy hắn vẫn còn thức, trong lòng không khỏi giật nảy một cái, định cong chân chạy mấy.
"Này!"
Thẩm Quyền gọi với lại, lao nhanh xuống cầu thang. Tiếng đế giày ma sát với kim loại rỉ ầm ĩ trong đêm tối, người đàn ông thấy hắn phát hiện ra bèn dừng lại, ngước mắt lên nhìn Thẩm Quyền. Hắn không mặc áo khoác, chỉ có một chiếc áo thun đen mỏng, dưới là quần đùi, chân đi dép tổ ong. Thẩm Quyền nhìn người đàn ông trước mặt, không nhịn được hỏi:
"Đầu mày làm sao đấy? Ai đánh mày?"
Triêu Thiên Chương tự biết mình yếu, cậu sẽ không bao giờ chủ động gây sự với người khác.
Hồi hai người họ học đại học, thỉnh thoảng Triêu Thiên Chương sẽ đến khu trọ hắn ở lúc nửa đêm, 1-2 giờ sáng gào ầm lên, gọi điện dựng hắn dậy. Cứ mỗi lần cậu ta xuất hiện trước cửa nhà hắn là y như rằng gia đình cậu vừa có chuyện, hoặc là bố mẹ cậu lại chửi mắng cậu hoặc là hàng xóm bu như ruồi mà xỉa xói cậu. Lâu ngày, Thẩm Quyền cũng quen với việc nửa đêm bị dựng dậy, có những hôm không ngủ được còn mò sang phòng Triêu Thiên Chương la lối gào thét.
Sau khi Triêu Thiên Chương đi Nhật 3 năm, giờ giấc sinh hoạt của cậu dần đi vào quỹ đạo, Thẩm Quyền cũng có tiết, phải ngủ đủ sức, không rảnh làm phiền cậu.
Lần này là Triêu Thiên Chương vô thức nhớ về chuyện trước kia mới đứng dưới sân nhà trọ, vừa định tìm hắn thì phát hiện ra đã gần 12 giờ đêm. Cậu đang định xoay người trở về nhà thì thằng bạn mình bỗng xuất hiện như một vị thần, chạy bịch bịch xuống cầu thang.
Triêu Thiên Chương bỗng thấy nhớ khoảnh thời gian trước kia.
Trên đầu cậu quấn đầy băng trắng, dưới khoé môi còn bị sưng tím một mảng, trông như vừa ẩu đả xong. Thẩm Quyền lôi thằng bạn mình lên phòng, toan lấy đá cho nó chườm.
Chưa bước vào nhà, Triêu Thiên Chương đã để ý đến đôi giày lạ ngoài cửa.
"Thành công rồi à?"
Thẩm Quyền cười:
"Sắp thôi. Mày cứ rủa tao đến chết cũng không ai yêu nhưng hoá ra tao còn có người yêu trước cả mày."
Triêu Thiên Chương xì một tiếng, từ chối bước vào nhà. Trước khi tới đây, cậu đã đi bệnh viện băng bó trước, vết thương cũng sắp khỏi hẳn. Hai người họ đứng dựa vào lan càn ngoài hành lang, lẳng lặng không nói gì.
"Mày đi gây gổ với ai đấy?"
"Bố tao sắp chết rồi."
Triêu Thiên Chương đáp, giọng nói nhẹ như lông hồng.
"Bác sĩ bảo ông ấy phải hoá trị liệu và xạ trị thì mới sống được. Ông ấy rất ghét hoá chất, kiên quyết từ chối. Mọi người trong họ đang giục ổng viết di chúc, chọn ra người kế thừa toàn bộ gia tài của ông nội và trở thành trưởng họ đời kế tiếp, ông ta nhất quyết không chịu."
Sớm muộn gì toàn bộ gia tài đều rơi vào tay Triêu Thiên Chương.
Thẩm Quyền im lặng một hồi, hỏi cậu:
"Vậy mày định làm gì?"
"Tao phải ép ông ta đi xạ trị, ông ta bèn lấy gạt tàn ném vào đầu tao, còn đấm tao một cái." Triêu Thiên Chương bỗng mỉm cười, cơ mặt càng lúc càng vặn vẹo: "Ông ta đã huỷ hoại cuộc đời tao, trước khi ông ta được trải nghiệm cuộc sống trong tù, ông ta không thể chết sớm như thế được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất