Chương 8
Một lần nữa hành động này lại chứng minh, mạch suy nghĩ của Thẩm Quyền và Tạ Hưng không cùng một tần số. Lúc nghe cậu nói câu này, tên chó trước mặt suýt chút nữa ngất luôn ra đất.
Trước đây nhóm bạn của cậu có 4-5 người, thường xuyên tụ tập tại nhà một người mà bạn đó sống một mình, không có phụ huynh bên cạnh. Tạ Hưng nghĩ để cậu ta chuẩn bị một mình cho 4 cái mồm thì không được hay lắm, trước đây cũng hay sang nấu ăn cùng. Trong suy nghĩ, Tạ Hưng chỉ thấy hai người họ bây giờ rất giống bạn bè bình thường.
Còn ai đó đã chuẩn bị để được gả đi rồi.
Gian bếp và phòng khách thông với nhau, thậm chí còn không có cửa ngăn cách. Vì căn hộ hắn sống chỉ nằm gọn trong một tầng, cách bài trí đồ đạc cũng được tối giản hơn rất nhiều. Ngồi trên sô pha nhìn sang phòng bếp cũng thấy bóng người cao ráo quay lưng về phía hắn.
Tạ Hưng kiểm tra tủ lạnh nhà hắn, thấy đồ ăn vẫn y nguyên, xếp gọn gàng như chưa từng lấy ra bao giờ.
"Anh có kiêng gì không?"
"Tôi dị ứng với tất cả các loại rau củ."
Từng đấy năm rồi mà anh chưa bị trĩ à?
Cuối cùng Tạ Hưng quyết định sau khi nấu xong sẽ đi mua thuốc dị ứng chứ không để hắn đi phẫu thuật. Cậu rửa tay, chuẩn bị lấy mớ rau từ trong tủ lạnh ra rửa.
"Khoan đã."
Thẩm Quyền ngăn lại, sắc mặt rất trịnh trọng. Hắn giữ vai Tạ Hưng, lấy từ trên kệ bếp ra một cái túi hình ni lông đựng quần áo, xếp ngăn nắp, chưa đụng tới bao giờ.
Không đợi Tạ Hưng nói gì, Thẩm Quyền mở túi, choàng chiếc tạp dề trắng quàng qua đầu cậu. Tạ Hưng sững lại một hồi, thấy thằng cha trước mặt lại bắt đầu che miệng.
Tạ Hưng: "..."
Vậy mà cậu suýt quên tên này vẫn chưa bỏ cuộc sau khi bị từ chối.
Dây buộc trên tạp dề rất tôn đang vậy nên nhiều người mới mua nó về không chỉ để nấu ăn. Tạ Hưng không gầy nhưng eo khá nhỏ, phần khung xương lại to, phần nặng về hết khung xương còn da thịt không có mấy nên trông không khỏe mạnh là bao. Khoé môi Thẩm Quyền giật nhẹ một cái, chẳng biết lấy máy ảnh từ bao giờ.
"Cho tôi chụp một cái nhé."
Tạ Hưng: "...?"
"Tôi không gửi cho ai đâu, chỉ chụp một cái làm kỉ niệm thôi."
Thẩm Quyền nghĩ nghĩ một hồi, bổ sung thêm:
"Tôi biết cậu ngại, cậu có thể từ chối cũng không sao nhưng về sau chúng ta sẽ chụp với nhau, ảnh dán kín album để con cháu trầm trồ sự đẹp trai của ông mình khi về già."
Tạ Hưng: "..."
Sao anh có thể nói được câu đó mà mặt không đỏ lên tí nào thế?
Cuối cùng, Tạ Hưng cũng để hắn chụp, cậu cũng không để ý chuyện này lắm. Thẩm Quyền biết mình vào giúp cậu chỉ tổ phá hoại bèn ra đi tắm trước, đổi lại ăn xong sẽ rửa bát.
Nhìn từ đằng sau, dây buộc trắng ôm lấy eo cậu, khiến vóc dáng người kia rất rõ ràng trước mắt hắn. Tạ Hưng không thích mặc đồ bó, đến quần bò cũng rộng, hiếm khi mới đeo tạp dề ôm lấy eo như vậy.
Thẩm Quyền lấy tay che miệng, lảo đảo như say rượu bước vào phòng tắm.
Tắm xong thì cũng là lúc Tạ Hưng nấu xong. Cậu ngồi trên ghế sô pha, hướng mắt về màn hình ti vi đang chiếu phim truyền hình buổi tối.
Khung cảnh này rất giống cảnh sinh hoạt của mấy cặp đôi khi về già.
"Thơm quá."
"Thật sao." Tạ Hưng cười, chống tay đứng dậy. Hai người họ ngồi đối diện nhau, ngoảnh mặt sang trái đã thấy toàn bộ phòng khách.
Làn khói nóng hầm hập bốc lên từ bát cơm trắng dẻo từng hạt, từ đĩa thịt thơm phức trên bàn và cả nồi canh vừa chín. Thẩm Quyền xới cơm giúp cậu, trong lòng như mở hội.
Ăn xong, Tạ Hưng tỏ ý muốn về nhà.
"Về đêm nguy hiểm lắm, cậu ở lại đây đi."
"Không sao đâu." Tạ Hưng hơi khó xử, cười với hắn: "tầm giờ này ở thành phố mọi người vẫn chưa ai ngủ đâu, trước khi đi em còn chưa tắm rửa nữa."
Thẩm Quyền gật gật đầu. Hắn nghĩ nghĩ một hồi, không hiểu thế nào bỗng buột miệng:
"Hay cậu chuyển tới đây đi."
"Dạ?"
"Ở đó an ninh không tốt lắm. Cậu biết đấy, mấy bọn như Lò Bánh Mì hay Lò Lựu Đạn vẫn thường tập trung ở đó, giá thuê nhà cũng cao."
Tuy dân trí thấp, an ninh không tốt lắm nhưng nơi cậu sống lại nằm ở trung tâm quận, thuận tiện cho việc đi lại. Tạ Hưng rất muốn nói nơi đó tiện sang thăm bố mẹ hơn, nghĩ thế nào cuối cùng lại đáp:
"Em sẽ suy nghĩ ạ."
"Về cẩn thận nhé."
"Vâng."
Chờ bóng người đi khuất khỏi con ngõ Thẩm Quyền mới xoay người, vươn tay đóng cửa. Tạ Hưng nói để cậu rửa bát cũng được nhưng hắn không cho, nói người nấu và người dọn phải là hai người khác nhau, trước giờ gia đình hắn vẫn luôn như vậy. Cậu cũng không phản đối gì, chờ hắn rửa bát xong thì về nhà.
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã tới.
Chuông điện thoại vang lên, Thẩm Quyền hé mắt nhìn màn hình điện thoại, ấn nút nhận.
"Alo ạ."
Đầu bên kia phát ra giọng nói của một người phụ nữ, là thanh âm quen thuộc mà hắn vẫn nghe mỗi ngày, giọng bà có vẻ sốt sắng:
"Con làm gì mà nãy giờ không nghe máy thế?"
"Con vừa ăn tối xong."
"Làm gì mà ăn tối muộn quá vậy?"
"Mẹ kiểm tra tin nhắn đi ạ." Thẩm Quyền cười, gửi cho bà bức ảnh chụp bữa tối. Mẹ Quyền vừa thấy đã phát giác ra, hỏi hào hứng:
"Là cái cậu lần trước hả?"
"Dạ."
"Vậy thì tốt. Cậu bạn kia cũng thích đàn ông sao?"
"Con không biết, nhưng linh cảm nói đúng là vậy."
Lại dựa vào linh cảm nữa rồi.
"Cuối tuần, khoảng thứ bảy là đại hội công nhân viên chức đúng không? Mẹ cũng định xuống thăm con nhưng mà bố lại lỡ đặt vé đi xem ca nhạc mất rồi, tuần này mẹ không xuống được."
"Không sao đâu ạ, vậy tuần này con hẹn cậu ấy đi chơi đâu đó."
Mẹ Quyền nghĩ mình không phải hỏi mấy câu kia nữa, do dự nói: "Bao giờ con mới bỏ nghề giáo viên?"
Đầu bên kia không đáp.
Nhận thấy bầu không khí bỗng trở nên nặng nề, người phụ nữ ho khan vài tiếng, nói:
"Ý mẹ không phải vậy. Ý mẹ là, con có thử kiếm thêm thu nhập gì không? Con cũng 30 tuổi rồi, có người yêu rồi, có phải thời điểm này rất thích hợp để tìm một công việc nào đó phù hợp với khả năng, mua nhà, mua xe..."
"Bây giờ chưa được mẹ à." Thẩm Quyền cười: "Chừng nào con chưa kết hôn, tiền kiếm được sẽ đổ sông đổ bể."
"Mẹ nghĩ...nên làm sớm một chút, để lâu có lẽ sẽ không còn cơ hội nữa."
"Con thích cậu ấy, khi cậu ấy thật sự chấp nhận con, tiền con kiếm ra sẽ là của chung. Hơn nữa... có rất nhiều cách để kiếm tiền, mẹ không phải gọi điện cho con mỗi ngày như vậy."
Trong lòng bà bỗng run lên một cái, nghiến răng nghiến lợi.
Cốt bà gọi điện cho hắn mỗi ngày cũng là để kiểm tra xem hắn còn sống hay không? Có phạm pháp hay không? Thể hiện tình yêu thương, quan tâm và chăm sóc hắn.
Bởi vì Thẩm Quyền rất đặc biệt.
Sinh ra với khả năng thiên phú, tính cách cũng không giống ai.
Những nhà tư vấn tâm lý đã nói với bà phải luôn thể hiện sự đồng cảm với con mình, tình yêu thương thầm lặng, sự quan tâm trong bóng tối, tất cả đều phải thể hiện hết ra. Tâm lý Thẩm Quyền không bình thường, một ngày nào đó, hắn có thể lao đầu xuống sông tự sát cũng có thể trở nên yêu đời, tổ chức các buổi từ thiện. Thất thường như vậy mà không phải mắc chứng rối loạn lưỡng cực, những người tư vấn cho hắn đều rất khó xử.
Khả năng đọc vị người khác là con dao hai lưỡi, nó có thể khiến người khác khâm phục hắn cũng có thể khiến người khác sợ hãi.
Trước đây, Thẩm Quyền dùng nó để thao túng người khác. Nhân quả tuần hoàn, gieo nhân nào gặp quả đó. Thẩm Quyền lợi dụng người khác một lần, nghiệp đến với hắn một lần. Sau này, hắn tiết chế lại, cũng chẳng còn muốn xen vào đời tư của người khác nữa. Qua tuổi dậy thì, tính cháu cũng trầm hơn, lạc quan hơn.
Kể từ năm hắn 13 tuổi, ngày nào bố mẹ cũng gọi điện, cũng hỏi thăm hắn, suốt 17 năm.
"Con sẽ không làm gì phạm pháp phải không?"
"Trực giác con tốt lắm, năm sau mua xổ số thể nào cũng trúng."
Mẹ Quyền: "..."
"Mẹ ngủ sớm đi."
Bà cũng biết hai người họ chẳng còn gì để nói bèn gật đầu, dặn hắn đi ngủ sớm rồi tắt máy.
Có thật là mẹ gọi điện chỉ vì bác sĩ bảo vậy hay mẹ vẫn luôn nghĩ con còn là đứa nhóc cấp 2 năm ấy?
Suy cho cùng, chúng ta đều không bình thường.
Ngày mai là tiết đầu tiên trong năm học, buổi chiều hắn có giờ, sáng còn phải tranh thủ đến trường một lúc. Cuối tuần là đại hội công nhân viên chức, toàn bộ học sinh trong trường đều được nghỉ học.
Nghe nói cuối tuần có khuyến mãi đó!
Thẩm Quyền cười ngu, hí hửng mở điện thoại nhắn tin cho cậu, hẹn đi chơi. Ước chừng nửa tiếng sau, Tạ Hưng nhắn lại, vẫn khách sáo như thường ngày.
Người này nếu mặt không dày, theo đuổi không đủ quyết liệt thì không thể đến với nhau được. Trong tiềm thức cậu tồn tại một bức tường mà Thẩm Quyền chưa từng thấy.
Nhưng hắn cảm nhận được.
Sau khi vờn qua vờn lại một hồi, cuối cùng Tạ Hưng cũng chịu đồng ý, nói là sau đại hội sẽ đi chơi với hắn.
Cậu ta dễ tính thế này cơ mà.
Thẩm Quyền cười, chúc cậu ngủ ngon vài câu rồi vươn tay tắt điện thoại, lên giường đi ngủ.
Tháng 9 là tháng đẹp nhất, không quá nóng cũng không quá lạnh. Sang tháng 10, trời chuyển đông, vừa rét lại vừa có mưa rào, sàn nhà thì ẩm ướt, nhớp nháp khó chịu vô cùng.
Từng cơn gió nhẹ len lỏi qua khung cửa sổ, ánh trăng in bóng trên tấm chăn dày. Không như mùa hạ, chăn đệm lúc nào cũng trong tình trạng ướt đẫm, cứ hai ngày lại phải đem đi giặt một lần thì mùa thu, vạn vật đều khô héo.
Người ta nói mùa đông là mùa ấm áp nhất cũng không sai.
———————————————————————————
Lời tác giả:
Kiếp trước bạn Quyền Anh này phải có vai vế hoặc năng lực khủng khiếp lắm mới ảnh hưởng sâu sắc đến kiếp này như vậy được, mà tôi không nghĩ ra (:DD)
Hôm trước tôi có xem một chương trình nói kiếp này sẽ mang theo đặc điểm tính cách của kiếp trước, ai sống lương thiện, tích đức kiếp sau giàu sang, ai tạo nghiệp ích kỉ kiếp sau nghiệp đến.
Vậy chắc hẳn là kiếp trước Tạ Hưng phải sa đọa dữ lắm...
Dù sao tôi cũng chưa tính đến cái AU này;-;
Trước đây nhóm bạn của cậu có 4-5 người, thường xuyên tụ tập tại nhà một người mà bạn đó sống một mình, không có phụ huynh bên cạnh. Tạ Hưng nghĩ để cậu ta chuẩn bị một mình cho 4 cái mồm thì không được hay lắm, trước đây cũng hay sang nấu ăn cùng. Trong suy nghĩ, Tạ Hưng chỉ thấy hai người họ bây giờ rất giống bạn bè bình thường.
Còn ai đó đã chuẩn bị để được gả đi rồi.
Gian bếp và phòng khách thông với nhau, thậm chí còn không có cửa ngăn cách. Vì căn hộ hắn sống chỉ nằm gọn trong một tầng, cách bài trí đồ đạc cũng được tối giản hơn rất nhiều. Ngồi trên sô pha nhìn sang phòng bếp cũng thấy bóng người cao ráo quay lưng về phía hắn.
Tạ Hưng kiểm tra tủ lạnh nhà hắn, thấy đồ ăn vẫn y nguyên, xếp gọn gàng như chưa từng lấy ra bao giờ.
"Anh có kiêng gì không?"
"Tôi dị ứng với tất cả các loại rau củ."
Từng đấy năm rồi mà anh chưa bị trĩ à?
Cuối cùng Tạ Hưng quyết định sau khi nấu xong sẽ đi mua thuốc dị ứng chứ không để hắn đi phẫu thuật. Cậu rửa tay, chuẩn bị lấy mớ rau từ trong tủ lạnh ra rửa.
"Khoan đã."
Thẩm Quyền ngăn lại, sắc mặt rất trịnh trọng. Hắn giữ vai Tạ Hưng, lấy từ trên kệ bếp ra một cái túi hình ni lông đựng quần áo, xếp ngăn nắp, chưa đụng tới bao giờ.
Không đợi Tạ Hưng nói gì, Thẩm Quyền mở túi, choàng chiếc tạp dề trắng quàng qua đầu cậu. Tạ Hưng sững lại một hồi, thấy thằng cha trước mặt lại bắt đầu che miệng.
Tạ Hưng: "..."
Vậy mà cậu suýt quên tên này vẫn chưa bỏ cuộc sau khi bị từ chối.
Dây buộc trên tạp dề rất tôn đang vậy nên nhiều người mới mua nó về không chỉ để nấu ăn. Tạ Hưng không gầy nhưng eo khá nhỏ, phần khung xương lại to, phần nặng về hết khung xương còn da thịt không có mấy nên trông không khỏe mạnh là bao. Khoé môi Thẩm Quyền giật nhẹ một cái, chẳng biết lấy máy ảnh từ bao giờ.
"Cho tôi chụp một cái nhé."
Tạ Hưng: "...?"
"Tôi không gửi cho ai đâu, chỉ chụp một cái làm kỉ niệm thôi."
Thẩm Quyền nghĩ nghĩ một hồi, bổ sung thêm:
"Tôi biết cậu ngại, cậu có thể từ chối cũng không sao nhưng về sau chúng ta sẽ chụp với nhau, ảnh dán kín album để con cháu trầm trồ sự đẹp trai của ông mình khi về già."
Tạ Hưng: "..."
Sao anh có thể nói được câu đó mà mặt không đỏ lên tí nào thế?
Cuối cùng, Tạ Hưng cũng để hắn chụp, cậu cũng không để ý chuyện này lắm. Thẩm Quyền biết mình vào giúp cậu chỉ tổ phá hoại bèn ra đi tắm trước, đổi lại ăn xong sẽ rửa bát.
Nhìn từ đằng sau, dây buộc trắng ôm lấy eo cậu, khiến vóc dáng người kia rất rõ ràng trước mắt hắn. Tạ Hưng không thích mặc đồ bó, đến quần bò cũng rộng, hiếm khi mới đeo tạp dề ôm lấy eo như vậy.
Thẩm Quyền lấy tay che miệng, lảo đảo như say rượu bước vào phòng tắm.
Tắm xong thì cũng là lúc Tạ Hưng nấu xong. Cậu ngồi trên ghế sô pha, hướng mắt về màn hình ti vi đang chiếu phim truyền hình buổi tối.
Khung cảnh này rất giống cảnh sinh hoạt của mấy cặp đôi khi về già.
"Thơm quá."
"Thật sao." Tạ Hưng cười, chống tay đứng dậy. Hai người họ ngồi đối diện nhau, ngoảnh mặt sang trái đã thấy toàn bộ phòng khách.
Làn khói nóng hầm hập bốc lên từ bát cơm trắng dẻo từng hạt, từ đĩa thịt thơm phức trên bàn và cả nồi canh vừa chín. Thẩm Quyền xới cơm giúp cậu, trong lòng như mở hội.
Ăn xong, Tạ Hưng tỏ ý muốn về nhà.
"Về đêm nguy hiểm lắm, cậu ở lại đây đi."
"Không sao đâu." Tạ Hưng hơi khó xử, cười với hắn: "tầm giờ này ở thành phố mọi người vẫn chưa ai ngủ đâu, trước khi đi em còn chưa tắm rửa nữa."
Thẩm Quyền gật gật đầu. Hắn nghĩ nghĩ một hồi, không hiểu thế nào bỗng buột miệng:
"Hay cậu chuyển tới đây đi."
"Dạ?"
"Ở đó an ninh không tốt lắm. Cậu biết đấy, mấy bọn như Lò Bánh Mì hay Lò Lựu Đạn vẫn thường tập trung ở đó, giá thuê nhà cũng cao."
Tuy dân trí thấp, an ninh không tốt lắm nhưng nơi cậu sống lại nằm ở trung tâm quận, thuận tiện cho việc đi lại. Tạ Hưng rất muốn nói nơi đó tiện sang thăm bố mẹ hơn, nghĩ thế nào cuối cùng lại đáp:
"Em sẽ suy nghĩ ạ."
"Về cẩn thận nhé."
"Vâng."
Chờ bóng người đi khuất khỏi con ngõ Thẩm Quyền mới xoay người, vươn tay đóng cửa. Tạ Hưng nói để cậu rửa bát cũng được nhưng hắn không cho, nói người nấu và người dọn phải là hai người khác nhau, trước giờ gia đình hắn vẫn luôn như vậy. Cậu cũng không phản đối gì, chờ hắn rửa bát xong thì về nhà.
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã tới.
Chuông điện thoại vang lên, Thẩm Quyền hé mắt nhìn màn hình điện thoại, ấn nút nhận.
"Alo ạ."
Đầu bên kia phát ra giọng nói của một người phụ nữ, là thanh âm quen thuộc mà hắn vẫn nghe mỗi ngày, giọng bà có vẻ sốt sắng:
"Con làm gì mà nãy giờ không nghe máy thế?"
"Con vừa ăn tối xong."
"Làm gì mà ăn tối muộn quá vậy?"
"Mẹ kiểm tra tin nhắn đi ạ." Thẩm Quyền cười, gửi cho bà bức ảnh chụp bữa tối. Mẹ Quyền vừa thấy đã phát giác ra, hỏi hào hứng:
"Là cái cậu lần trước hả?"
"Dạ."
"Vậy thì tốt. Cậu bạn kia cũng thích đàn ông sao?"
"Con không biết, nhưng linh cảm nói đúng là vậy."
Lại dựa vào linh cảm nữa rồi.
"Cuối tuần, khoảng thứ bảy là đại hội công nhân viên chức đúng không? Mẹ cũng định xuống thăm con nhưng mà bố lại lỡ đặt vé đi xem ca nhạc mất rồi, tuần này mẹ không xuống được."
"Không sao đâu ạ, vậy tuần này con hẹn cậu ấy đi chơi đâu đó."
Mẹ Quyền nghĩ mình không phải hỏi mấy câu kia nữa, do dự nói: "Bao giờ con mới bỏ nghề giáo viên?"
Đầu bên kia không đáp.
Nhận thấy bầu không khí bỗng trở nên nặng nề, người phụ nữ ho khan vài tiếng, nói:
"Ý mẹ không phải vậy. Ý mẹ là, con có thử kiếm thêm thu nhập gì không? Con cũng 30 tuổi rồi, có người yêu rồi, có phải thời điểm này rất thích hợp để tìm một công việc nào đó phù hợp với khả năng, mua nhà, mua xe..."
"Bây giờ chưa được mẹ à." Thẩm Quyền cười: "Chừng nào con chưa kết hôn, tiền kiếm được sẽ đổ sông đổ bể."
"Mẹ nghĩ...nên làm sớm một chút, để lâu có lẽ sẽ không còn cơ hội nữa."
"Con thích cậu ấy, khi cậu ấy thật sự chấp nhận con, tiền con kiếm ra sẽ là của chung. Hơn nữa... có rất nhiều cách để kiếm tiền, mẹ không phải gọi điện cho con mỗi ngày như vậy."
Trong lòng bà bỗng run lên một cái, nghiến răng nghiến lợi.
Cốt bà gọi điện cho hắn mỗi ngày cũng là để kiểm tra xem hắn còn sống hay không? Có phạm pháp hay không? Thể hiện tình yêu thương, quan tâm và chăm sóc hắn.
Bởi vì Thẩm Quyền rất đặc biệt.
Sinh ra với khả năng thiên phú, tính cách cũng không giống ai.
Những nhà tư vấn tâm lý đã nói với bà phải luôn thể hiện sự đồng cảm với con mình, tình yêu thương thầm lặng, sự quan tâm trong bóng tối, tất cả đều phải thể hiện hết ra. Tâm lý Thẩm Quyền không bình thường, một ngày nào đó, hắn có thể lao đầu xuống sông tự sát cũng có thể trở nên yêu đời, tổ chức các buổi từ thiện. Thất thường như vậy mà không phải mắc chứng rối loạn lưỡng cực, những người tư vấn cho hắn đều rất khó xử.
Khả năng đọc vị người khác là con dao hai lưỡi, nó có thể khiến người khác khâm phục hắn cũng có thể khiến người khác sợ hãi.
Trước đây, Thẩm Quyền dùng nó để thao túng người khác. Nhân quả tuần hoàn, gieo nhân nào gặp quả đó. Thẩm Quyền lợi dụng người khác một lần, nghiệp đến với hắn một lần. Sau này, hắn tiết chế lại, cũng chẳng còn muốn xen vào đời tư của người khác nữa. Qua tuổi dậy thì, tính cháu cũng trầm hơn, lạc quan hơn.
Kể từ năm hắn 13 tuổi, ngày nào bố mẹ cũng gọi điện, cũng hỏi thăm hắn, suốt 17 năm.
"Con sẽ không làm gì phạm pháp phải không?"
"Trực giác con tốt lắm, năm sau mua xổ số thể nào cũng trúng."
Mẹ Quyền: "..."
"Mẹ ngủ sớm đi."
Bà cũng biết hai người họ chẳng còn gì để nói bèn gật đầu, dặn hắn đi ngủ sớm rồi tắt máy.
Có thật là mẹ gọi điện chỉ vì bác sĩ bảo vậy hay mẹ vẫn luôn nghĩ con còn là đứa nhóc cấp 2 năm ấy?
Suy cho cùng, chúng ta đều không bình thường.
Ngày mai là tiết đầu tiên trong năm học, buổi chiều hắn có giờ, sáng còn phải tranh thủ đến trường một lúc. Cuối tuần là đại hội công nhân viên chức, toàn bộ học sinh trong trường đều được nghỉ học.
Nghe nói cuối tuần có khuyến mãi đó!
Thẩm Quyền cười ngu, hí hửng mở điện thoại nhắn tin cho cậu, hẹn đi chơi. Ước chừng nửa tiếng sau, Tạ Hưng nhắn lại, vẫn khách sáo như thường ngày.
Người này nếu mặt không dày, theo đuổi không đủ quyết liệt thì không thể đến với nhau được. Trong tiềm thức cậu tồn tại một bức tường mà Thẩm Quyền chưa từng thấy.
Nhưng hắn cảm nhận được.
Sau khi vờn qua vờn lại một hồi, cuối cùng Tạ Hưng cũng chịu đồng ý, nói là sau đại hội sẽ đi chơi với hắn.
Cậu ta dễ tính thế này cơ mà.
Thẩm Quyền cười, chúc cậu ngủ ngon vài câu rồi vươn tay tắt điện thoại, lên giường đi ngủ.
Tháng 9 là tháng đẹp nhất, không quá nóng cũng không quá lạnh. Sang tháng 10, trời chuyển đông, vừa rét lại vừa có mưa rào, sàn nhà thì ẩm ướt, nhớp nháp khó chịu vô cùng.
Từng cơn gió nhẹ len lỏi qua khung cửa sổ, ánh trăng in bóng trên tấm chăn dày. Không như mùa hạ, chăn đệm lúc nào cũng trong tình trạng ướt đẫm, cứ hai ngày lại phải đem đi giặt một lần thì mùa thu, vạn vật đều khô héo.
Người ta nói mùa đông là mùa ấm áp nhất cũng không sai.
———————————————————————————
Lời tác giả:
Kiếp trước bạn Quyền Anh này phải có vai vế hoặc năng lực khủng khiếp lắm mới ảnh hưởng sâu sắc đến kiếp này như vậy được, mà tôi không nghĩ ra (:DD)
Hôm trước tôi có xem một chương trình nói kiếp này sẽ mang theo đặc điểm tính cách của kiếp trước, ai sống lương thiện, tích đức kiếp sau giàu sang, ai tạo nghiệp ích kỉ kiếp sau nghiệp đến.
Vậy chắc hẳn là kiếp trước Tạ Hưng phải sa đọa dữ lắm...
Dù sao tôi cũng chưa tính đến cái AU này;-;
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất