Chương 86
Sáng hôm sau, Trương Bình An bật dậy trên chiếc giường trải ga có hoạ tiết màu hình hoa hồng. Hắn nằm trên đống sách vở bừa bãi, trên người phủ một lớp chăn mỏng. Chắc hẳn là đêm qua hắn ngồi nghe mẹ tụng kinh đến mệt lả người rồi ngủ quên mất nên mẹ đắp cho hắn một cái chăn. Trương Bình An mơ mơ màng màng bò dậy, cầm đống sách vở nhăn nhúm lên xem.
Vậy mà hắn đã làm xong hết bài rồi.
Cố gắng cả một đêm cuối cùng cũng xong.
Lần đầu tiên Trương Bình An có cảm giác tự hào khó nói. Hắn mới 13 tuổi, vẫn là một đứa trẻ muốn được cha mẹ công nhận, muốn được người khác chú ý. Làm xong hết bài tập có thể đơn giản với người khác nhưng không hề đơn giản đối với hắn, hắn muốn thông báo cho tất cả mọi người thấy thành quả thức đêm của mình, muốn mọi người biết rằng hắn không chỉ có chơi bời mà còn biết làm bài tập.
Sáng sớm, người đàn ông ra khỏi nhà, Trương Bình An lẽo đẽo theo sau.
"Mày làm xong bài tập chưa mà đi?"
Trương Bình An chỉ chờ ông hỏi câu này, trên tay đã cầm sẵn quyển vở bài tập, chỉ chờ để giơ lên cho ông xem. Thấy hắn đã làm đủ bài, hai hàng lông mày của ông dãn ra phần nào, vẫn cái giọng nghiêm nghị ấy nói:
"Cấm mày đi quá 11 rưỡi trưa."
Nói như vậy có nghĩa là đồng ý cho Trương Bình An đi chơi với bạn rồi. Trong lòng hắn dâng lên một cảm giác vui sướng mà hắn chưa từng thấy.
Đó là cảm giác được công nhận.
Lớn lên rồi mới biết bản thân nhỏ bé ra sao, nếu chỉ là người bình thường giũa bao người bình thường khác, cảm giác ấy sẽ không còn nữa, vì ai cũng có tiêu chuẩn riêng, họ không phải gia đình mình, họ không biết mình cố gắng ra sao. Người tự ti cố gắng mua thật nhiều đồ đắt tiền, ngoài mặt khoe khoang với người khác rằng mình giàu có và bạn bè tốt tính ra sao, về nhà lại cằn nhằn với vợ con tại sao mình nghèo thế, sao mình không bằng họ.
Hầu hết những đứa trẻ tầm tuổi đó không hiểu được, nhưng chỉ là hầu hết. Đừng khiến cảm giác sung sướng ấy trở thành bãi đinh hãm hại mình trên con đường tiến về phía trước.
Ăn sáng xong, Trương Bình An trèo lên cái xe đạp cũ của mẹ hắn, phóng ra khỏi nhà. Sang mùa thu, mặt trời đã mệt lả sau ba tháng chiếu những tia nắng gay gắt của nó xuống mặt đất, khép mình lại mà nhường chỗ cho những đám mây bàng bạc và ngọn gió mát mẻ thổi từ phương Bắc. Mùa thu, bầu trời xanh thẳm và cao vời vợi.
Đám bạn hắn hẹn nhau ở bãi đất ven hồ, định đi trộm quả Mít nhà bà Lương về ăn sau đó thi đua xe đạp đến trưa. Thấy hắn đến, một thằng nhóc trong đám đàn em của hắn cười cười, hỏi:
"Có chuyện gì mà trông vui thế?"
Trương Bình An làm mặt tự hào, đáp lại:
"Đoán xem."
Hắn đã nghĩ cái đám đi theo hắn sẽ nhao nhao lên đoán thử nhưng không ngờ sau khi chúng nghe xong câu này thì không hỏi nữa, leo tót lên xe đạp.
Điều này khiến Trương Bình An cảm thấy khó chịu.
Gần tới giờ ăn trưa mà vẫn không ai chịu hỏi hắn, Trương Bình An mở lời, nói một câu chẳng liên quan gì đến đám bạn hiện tại.
"Chúng mày làm xong bài tập về nhà chưa?"
Đám đàn em nhìn nhau đầy khó hiểu. Bài tập thì cần gì làm, không làm cũng có chết được đâu, chẳng phải chính đại ca đã nói vậy sao? Tự dưng hỏi bọn họ làm xong bài tập về nhà chưa là có ý gì?
Trương Bình An tự cảm thấy mình hỏi như vậy rất mất mặt, tâm tình càng thêm bực bội.
"Chưa."
"Chưa làm tí gì."
"Chúng mày muốn mượn vở không? Tao làm xong rồi."
Đám đàn em càng thấy lạ, cảm thấy hắn đi ngoài nắng nhiều bị váng đầu rồi. Thấy một bọn gầy gò đứng trước mặt mình không trả lời, tâm trạng Trương Bình An càng kém đi.
Hụt hẫng nhất là khi tưởng bản thân đặc biệt lắm nhưng ngoi lên mới biết mình lạc lõng ra sao.
Nhìn thấy được sắc mặt khó chịu của hắn, một thằng nhóc cười cười, mở lời:
"Mày cướp vở nó lúc nào đấy mà không rủ anh em theo?"
"Cướp vở ai?"
"Thẩm Quyền ấy."
Thẩm cái địt mẹ mày ấy!
Trương Bình An chửi thầm trong lòng. Hắn muốn thuyết phục mọi người rằng hắn đã tự làm bài tập như thể vừa đạt được chiến tích mang tầm quốc tế nào đó nhưng ép bản thân khoe mẽ thì rất mất mặt, có khi bọn nó còn cười cho. Hắn không thể trách mắng đám đàn em của hắn vì đám bạn đó luôn nghĩ hắn chỉ là một thằng vô dụng khờ khạo, vậy nên cả cục tức to như đá tảng ấy chuyển hết lên người Thẩm Quyền.
Lần đầu tiên hắn muốn về nhà tới vậy, bởi vì về nhà bây giờ, bố mẹ hắn sẽ không làm ra bộ mặt khó chịu với hắn như thường ngày, không những thế còn tỏ ra hài lòng vì hắn về sớm.
Nghĩ vậy, Trương Bình An bực bội leo lên xe đạp, bỏ mặc đám bạn vẫn đang ngơ ngơ ngác ngác mà phóng về nhà.
Bên kia, Thẩm Quyền vẫn đang ăn bánh bao do bà ngoại hắn làm một cách nhàn nhã, không ngờ tới việc sáng hôm sau mình sẽ là đối tượng để hắn xả giận.
Qua vài lần bị bắt nạt, Thẩm Quyền đã chuyển sang ba lô nhựa cho dễ giặt, sách vở cũng không để quá nhiều trong cặp mà cất hết vào tủ đồ của lớp, đưa chìa khoá cho giáo viên giữ. Thấy nó càng ngày càng nhởn nhơ, Trương Bình An rất tức giận, chỉ muốn nhúng đầu nó thay cái ba lô xuống bồn cầu.
"Sao mày không đánh trả?"
Rong rêu bám đầy trên tường nhà vệ sinh, bồn rủa tay bị sứt một mảnh, đèn điện thì mập mù mãi không chịu thay. Ngôi trường cấp 2 nó học rất nghèo, không bằng một phần ba ngôi trường tiểu học Thẩm Quyền học trước kia, nguyên một phần đất phía sau trường bỏ trống. Tuy nó là đất của trường nhưng trường lại chẳng đủ tiền xây thêm. Tường vàng khắp phòng học bôi đấy hình vẽ bậy của đám học sinh và băng dính. Có bàn có ngăn, có bàn mất cả ngăn. Ốc vít cố định bàn ghế thỉnh thoảng lại rơi ra, tuy không ảnh hưởng tới học sinh nhưng nó khiến bộ mặt của ngôi trường ấy xuống cấp thậm tệ.
"Có ích gì đâu." Thẩm Quyền đáp hờ hững: "Tao không khỏe và giáo viên không bảo vệ học sinh 24 giờ được, dựa vào bản thân vẫn tốt hơn."
Nói rồi Thẩm Quyền lại lôi cái cặp ướt sũng ra khỏi cửa. Lần này nó đã đổi sang cặp nhựa nên không cần phải sang bãi đất trống phía sau trường phơi khô nữa. Nhìn bóng lưng nó rời khỏi nhà vệ sinh, Trương Bình An chửi thầm một câu: "Ẻo lả."
Nhưng rồi hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần vì tiết đầu tiên là tiết toán mà cũng chính giáo viên ấy là giáo viên chủ nhiệm của hắn, là người đã báo phụ huynh khi hắn không làm bài. Trương Bình An tưởng tượng tới vẻ mặt ngạc nhiên của cô và các bạn, mặt hắn nóng bừng lên, thấy sung sướng trong lòng.
Quả nhiên, đầu giờ sáng, giáo viên chủ nhiệm bảo hắn mang vở lên đây.
Trương Bình An cầm quyền vở màu vàng, trên in hình con ngựa đứng lên đầy tự tin, mang vở lên bàn giáo viên. Người phụ nữ lật lật quyển vở, sắc mặt thoáng cái đen xì như đáy nồi, quát tháo:
"Mang vở trống không lên nộp còn tự tin như thế hả?! Tôi nhân nhượng với anh nhiều quá nên anh đùa tôi phải không?!"
Cái gì?
Trong đầu Trương Bình An như có tảng đá đè lên. Hắn nhoài người xem quyển vở trong tay người phụ nữ thì phát hiện ra đúng là hắn chưa ghi chữ nào, cả quyển vở trắng tinh như thể cả đêm hôm qua chỉ là một giấc mơ. Trương Bình An giải thích rối rắm:
"Không phải,...em đã làm bài rồi, chắc là em mang nhầm vở lên đấy, để em xuống lấy."
Lần đầu tiên Trương Bình An có cảm giác khẩn trương đến thế. Hắn lục lọi trong ba lô cũng không thấy quyển vở mà tối hôm qua hắn làm bài tập đâu, càng tìm càng cuống. Chung quanh phát ra tiếng cười khúc khích của đám bạn cùng lớp, từng tiếng cười như từng tảng đá nện xuống đầu hắn, khiến hắn không ngóc lên được.
Cứ chờ đấy, rồi chúng mày sẽ phải sáng mắt ra!
"Anh tìm thấy vở chưa? Câu giờ không có ích gì đâu?"
Người phụ nữ ngồi trên bàn giáo viên hỏi bằng giọng khó chịu như thể bà đã biết chắc rằng Trương Bình An không làm bài tập.
Đâu rồi?
Đâu rồi?
Nó không có ở đây. Rõ ràng trưa nay mình đã mang đi rồi mà. Tại sao quyển vở màu vàng trống trơn kia lại ở trong cặp mình?
Tao làm bài tập rồi. Chúng mày phải tin tao. Bà cũng phải tin tôi.
"Xong chưa?"
"Cứ để nó câu giờ thêm, đỡ phải học tiết Toán, càng sướng."
Trong lòng Trương Bình An dâng lên một cảm giác bực tức khó tả, khiến hắn nghẹn họng không biết phải giải thích ra sao.
Chúng mày chỉ là một đám lười học, có khi chính chúng mày còn chưa làm bài mà ngồi đấy sỉ vả tao.
Người phụ nữ nhìn đồng hồ bằng vẻ mặt mất hất kiên nhẫn, lại gọi hắn lên bục giảng.
"Bà bình tĩnh đã!"
Trong nháy mắt, cả lớp chết lặng, sững lại như tượng. Trương Bình An cũng biết mình vừa lỡ lời, khuôn mặt hết trắng lại tái mét rồi đỏ ửng, biến thoăn thoắt như cái đèn giao thông. Giáo viên chủ nhiệm của hắn nghe vậy thì càng tức, quát ầm lên:
"Tôi không dạy được anh thì tôi gọi bố mẹ anh đến!"
Lần đầu tiên Trương Bình An muốn giáo viên gọi bố mẹ đến vậy. Họ biết hắn không nói dối, họ hài lòng về hắn, họ sẽ giải thích với giáo viên và hắn không phải mất mặt như thế. Trương Bình An mang vẻ mặt đầy mong chờ nhìn cô.
Nhưng cô không gọi. Vì danh dự của một trong giáo viên và nhà trường, cô không muốn người khác nhìn thấy bố mẹ Trương Bình An phải đến tận trường giải quyết vì nhà trường quá kém trong việc xử lý học sinh.
Từ đầu đến cuối, cô chưa từng gọi cho bố mẹ hắn.
"Bình An sẽ trực nhật cùng tất cả các tổ trong vòng một tháng, cứ giao cho bạn việc nặng vào. Sức lực không dùng để học thì dùng để lao động đi."
Cảm giác khó chịu nhất là khi tưởng mình đang đứng trên đài cao rồi nhận ra những kẻ khác đang khinh thường, cảm giác không phải người đặc biệt.
Phía dưới, Thẩm Quyền thoáng mỉm cười, trong mắt đong đầy sự khinh thường.
Vậy mà hắn đã làm xong hết bài rồi.
Cố gắng cả một đêm cuối cùng cũng xong.
Lần đầu tiên Trương Bình An có cảm giác tự hào khó nói. Hắn mới 13 tuổi, vẫn là một đứa trẻ muốn được cha mẹ công nhận, muốn được người khác chú ý. Làm xong hết bài tập có thể đơn giản với người khác nhưng không hề đơn giản đối với hắn, hắn muốn thông báo cho tất cả mọi người thấy thành quả thức đêm của mình, muốn mọi người biết rằng hắn không chỉ có chơi bời mà còn biết làm bài tập.
Sáng sớm, người đàn ông ra khỏi nhà, Trương Bình An lẽo đẽo theo sau.
"Mày làm xong bài tập chưa mà đi?"
Trương Bình An chỉ chờ ông hỏi câu này, trên tay đã cầm sẵn quyển vở bài tập, chỉ chờ để giơ lên cho ông xem. Thấy hắn đã làm đủ bài, hai hàng lông mày của ông dãn ra phần nào, vẫn cái giọng nghiêm nghị ấy nói:
"Cấm mày đi quá 11 rưỡi trưa."
Nói như vậy có nghĩa là đồng ý cho Trương Bình An đi chơi với bạn rồi. Trong lòng hắn dâng lên một cảm giác vui sướng mà hắn chưa từng thấy.
Đó là cảm giác được công nhận.
Lớn lên rồi mới biết bản thân nhỏ bé ra sao, nếu chỉ là người bình thường giũa bao người bình thường khác, cảm giác ấy sẽ không còn nữa, vì ai cũng có tiêu chuẩn riêng, họ không phải gia đình mình, họ không biết mình cố gắng ra sao. Người tự ti cố gắng mua thật nhiều đồ đắt tiền, ngoài mặt khoe khoang với người khác rằng mình giàu có và bạn bè tốt tính ra sao, về nhà lại cằn nhằn với vợ con tại sao mình nghèo thế, sao mình không bằng họ.
Hầu hết những đứa trẻ tầm tuổi đó không hiểu được, nhưng chỉ là hầu hết. Đừng khiến cảm giác sung sướng ấy trở thành bãi đinh hãm hại mình trên con đường tiến về phía trước.
Ăn sáng xong, Trương Bình An trèo lên cái xe đạp cũ của mẹ hắn, phóng ra khỏi nhà. Sang mùa thu, mặt trời đã mệt lả sau ba tháng chiếu những tia nắng gay gắt của nó xuống mặt đất, khép mình lại mà nhường chỗ cho những đám mây bàng bạc và ngọn gió mát mẻ thổi từ phương Bắc. Mùa thu, bầu trời xanh thẳm và cao vời vợi.
Đám bạn hắn hẹn nhau ở bãi đất ven hồ, định đi trộm quả Mít nhà bà Lương về ăn sau đó thi đua xe đạp đến trưa. Thấy hắn đến, một thằng nhóc trong đám đàn em của hắn cười cười, hỏi:
"Có chuyện gì mà trông vui thế?"
Trương Bình An làm mặt tự hào, đáp lại:
"Đoán xem."
Hắn đã nghĩ cái đám đi theo hắn sẽ nhao nhao lên đoán thử nhưng không ngờ sau khi chúng nghe xong câu này thì không hỏi nữa, leo tót lên xe đạp.
Điều này khiến Trương Bình An cảm thấy khó chịu.
Gần tới giờ ăn trưa mà vẫn không ai chịu hỏi hắn, Trương Bình An mở lời, nói một câu chẳng liên quan gì đến đám bạn hiện tại.
"Chúng mày làm xong bài tập về nhà chưa?"
Đám đàn em nhìn nhau đầy khó hiểu. Bài tập thì cần gì làm, không làm cũng có chết được đâu, chẳng phải chính đại ca đã nói vậy sao? Tự dưng hỏi bọn họ làm xong bài tập về nhà chưa là có ý gì?
Trương Bình An tự cảm thấy mình hỏi như vậy rất mất mặt, tâm tình càng thêm bực bội.
"Chưa."
"Chưa làm tí gì."
"Chúng mày muốn mượn vở không? Tao làm xong rồi."
Đám đàn em càng thấy lạ, cảm thấy hắn đi ngoài nắng nhiều bị váng đầu rồi. Thấy một bọn gầy gò đứng trước mặt mình không trả lời, tâm trạng Trương Bình An càng kém đi.
Hụt hẫng nhất là khi tưởng bản thân đặc biệt lắm nhưng ngoi lên mới biết mình lạc lõng ra sao.
Nhìn thấy được sắc mặt khó chịu của hắn, một thằng nhóc cười cười, mở lời:
"Mày cướp vở nó lúc nào đấy mà không rủ anh em theo?"
"Cướp vở ai?"
"Thẩm Quyền ấy."
Thẩm cái địt mẹ mày ấy!
Trương Bình An chửi thầm trong lòng. Hắn muốn thuyết phục mọi người rằng hắn đã tự làm bài tập như thể vừa đạt được chiến tích mang tầm quốc tế nào đó nhưng ép bản thân khoe mẽ thì rất mất mặt, có khi bọn nó còn cười cho. Hắn không thể trách mắng đám đàn em của hắn vì đám bạn đó luôn nghĩ hắn chỉ là một thằng vô dụng khờ khạo, vậy nên cả cục tức to như đá tảng ấy chuyển hết lên người Thẩm Quyền.
Lần đầu tiên hắn muốn về nhà tới vậy, bởi vì về nhà bây giờ, bố mẹ hắn sẽ không làm ra bộ mặt khó chịu với hắn như thường ngày, không những thế còn tỏ ra hài lòng vì hắn về sớm.
Nghĩ vậy, Trương Bình An bực bội leo lên xe đạp, bỏ mặc đám bạn vẫn đang ngơ ngơ ngác ngác mà phóng về nhà.
Bên kia, Thẩm Quyền vẫn đang ăn bánh bao do bà ngoại hắn làm một cách nhàn nhã, không ngờ tới việc sáng hôm sau mình sẽ là đối tượng để hắn xả giận.
Qua vài lần bị bắt nạt, Thẩm Quyền đã chuyển sang ba lô nhựa cho dễ giặt, sách vở cũng không để quá nhiều trong cặp mà cất hết vào tủ đồ của lớp, đưa chìa khoá cho giáo viên giữ. Thấy nó càng ngày càng nhởn nhơ, Trương Bình An rất tức giận, chỉ muốn nhúng đầu nó thay cái ba lô xuống bồn cầu.
"Sao mày không đánh trả?"
Rong rêu bám đầy trên tường nhà vệ sinh, bồn rủa tay bị sứt một mảnh, đèn điện thì mập mù mãi không chịu thay. Ngôi trường cấp 2 nó học rất nghèo, không bằng một phần ba ngôi trường tiểu học Thẩm Quyền học trước kia, nguyên một phần đất phía sau trường bỏ trống. Tuy nó là đất của trường nhưng trường lại chẳng đủ tiền xây thêm. Tường vàng khắp phòng học bôi đấy hình vẽ bậy của đám học sinh và băng dính. Có bàn có ngăn, có bàn mất cả ngăn. Ốc vít cố định bàn ghế thỉnh thoảng lại rơi ra, tuy không ảnh hưởng tới học sinh nhưng nó khiến bộ mặt của ngôi trường ấy xuống cấp thậm tệ.
"Có ích gì đâu." Thẩm Quyền đáp hờ hững: "Tao không khỏe và giáo viên không bảo vệ học sinh 24 giờ được, dựa vào bản thân vẫn tốt hơn."
Nói rồi Thẩm Quyền lại lôi cái cặp ướt sũng ra khỏi cửa. Lần này nó đã đổi sang cặp nhựa nên không cần phải sang bãi đất trống phía sau trường phơi khô nữa. Nhìn bóng lưng nó rời khỏi nhà vệ sinh, Trương Bình An chửi thầm một câu: "Ẻo lả."
Nhưng rồi hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần vì tiết đầu tiên là tiết toán mà cũng chính giáo viên ấy là giáo viên chủ nhiệm của hắn, là người đã báo phụ huynh khi hắn không làm bài. Trương Bình An tưởng tượng tới vẻ mặt ngạc nhiên của cô và các bạn, mặt hắn nóng bừng lên, thấy sung sướng trong lòng.
Quả nhiên, đầu giờ sáng, giáo viên chủ nhiệm bảo hắn mang vở lên đây.
Trương Bình An cầm quyền vở màu vàng, trên in hình con ngựa đứng lên đầy tự tin, mang vở lên bàn giáo viên. Người phụ nữ lật lật quyển vở, sắc mặt thoáng cái đen xì như đáy nồi, quát tháo:
"Mang vở trống không lên nộp còn tự tin như thế hả?! Tôi nhân nhượng với anh nhiều quá nên anh đùa tôi phải không?!"
Cái gì?
Trong đầu Trương Bình An như có tảng đá đè lên. Hắn nhoài người xem quyển vở trong tay người phụ nữ thì phát hiện ra đúng là hắn chưa ghi chữ nào, cả quyển vở trắng tinh như thể cả đêm hôm qua chỉ là một giấc mơ. Trương Bình An giải thích rối rắm:
"Không phải,...em đã làm bài rồi, chắc là em mang nhầm vở lên đấy, để em xuống lấy."
Lần đầu tiên Trương Bình An có cảm giác khẩn trương đến thế. Hắn lục lọi trong ba lô cũng không thấy quyển vở mà tối hôm qua hắn làm bài tập đâu, càng tìm càng cuống. Chung quanh phát ra tiếng cười khúc khích của đám bạn cùng lớp, từng tiếng cười như từng tảng đá nện xuống đầu hắn, khiến hắn không ngóc lên được.
Cứ chờ đấy, rồi chúng mày sẽ phải sáng mắt ra!
"Anh tìm thấy vở chưa? Câu giờ không có ích gì đâu?"
Người phụ nữ ngồi trên bàn giáo viên hỏi bằng giọng khó chịu như thể bà đã biết chắc rằng Trương Bình An không làm bài tập.
Đâu rồi?
Đâu rồi?
Nó không có ở đây. Rõ ràng trưa nay mình đã mang đi rồi mà. Tại sao quyển vở màu vàng trống trơn kia lại ở trong cặp mình?
Tao làm bài tập rồi. Chúng mày phải tin tao. Bà cũng phải tin tôi.
"Xong chưa?"
"Cứ để nó câu giờ thêm, đỡ phải học tiết Toán, càng sướng."
Trong lòng Trương Bình An dâng lên một cảm giác bực tức khó tả, khiến hắn nghẹn họng không biết phải giải thích ra sao.
Chúng mày chỉ là một đám lười học, có khi chính chúng mày còn chưa làm bài mà ngồi đấy sỉ vả tao.
Người phụ nữ nhìn đồng hồ bằng vẻ mặt mất hất kiên nhẫn, lại gọi hắn lên bục giảng.
"Bà bình tĩnh đã!"
Trong nháy mắt, cả lớp chết lặng, sững lại như tượng. Trương Bình An cũng biết mình vừa lỡ lời, khuôn mặt hết trắng lại tái mét rồi đỏ ửng, biến thoăn thoắt như cái đèn giao thông. Giáo viên chủ nhiệm của hắn nghe vậy thì càng tức, quát ầm lên:
"Tôi không dạy được anh thì tôi gọi bố mẹ anh đến!"
Lần đầu tiên Trương Bình An muốn giáo viên gọi bố mẹ đến vậy. Họ biết hắn không nói dối, họ hài lòng về hắn, họ sẽ giải thích với giáo viên và hắn không phải mất mặt như thế. Trương Bình An mang vẻ mặt đầy mong chờ nhìn cô.
Nhưng cô không gọi. Vì danh dự của một trong giáo viên và nhà trường, cô không muốn người khác nhìn thấy bố mẹ Trương Bình An phải đến tận trường giải quyết vì nhà trường quá kém trong việc xử lý học sinh.
Từ đầu đến cuối, cô chưa từng gọi cho bố mẹ hắn.
"Bình An sẽ trực nhật cùng tất cả các tổ trong vòng một tháng, cứ giao cho bạn việc nặng vào. Sức lực không dùng để học thì dùng để lao động đi."
Cảm giác khó chịu nhất là khi tưởng mình đang đứng trên đài cao rồi nhận ra những kẻ khác đang khinh thường, cảm giác không phải người đặc biệt.
Phía dưới, Thẩm Quyền thoáng mỉm cười, trong mắt đong đầy sự khinh thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất