Chương 87
Trương Bình An không đi tìm bố mẹ mình để giải thích với cô, nếu đám đàn em của hắn mà biết hắn chỉ vì một đống bài tập cỏn con mà ghi thù thì sẽ nghĩ hắn thật nhỏ nhen. Hắn đã bỏ công sức ra làm học sinh ngoan một lần rồi bị đạp xuống không hề thương xót, điều đó khiến Trương Bình An càng ngày càng lười học, chỉ muốn biến khỏi ngôi trường này thật nhanh.
Hắn không làm gì được, toàn bộ cơn tức của hắn đều được bộ não điều hết sang Thẩm Quyền. Thẩm Quyền mà biết được hắn vừa nghĩ gì thì chắc chắn sẽ nghĩ hắn bị thiểu năng trí tuệ.
Thầy hắn ngựa quen đường cũ, bố hắn tức điên lên, chỉ muốn đập cho Trương Bình An mấy cái, vừa đánh vừa quát tháo. Sau hôm ấy, hắn bị chuyển lên bàn đầu ngồi, ngày não cũng phải đối mặt với sự dòm ngó của thầy cô.
Trưa thứ 3, Trương Bình An ở lại trực nhật cùng tổ Thẩm Quyền. Một tổ chỉ có 5-6 người, vốn trường cấp 2 này cũng không đông học sinh, mỗi lớp chỉ tầm 30 người.
"Mày quét lớp nhé."
Giọng Thẩm Quyền không hề mang nét hồi hộp hay sợ hãi, như đang hỏi cho có lệ. Trương Bình An "hừ" một tiếng, hỏi nó:
"Tại sao lại là tao?"
"Mày có thể chọn ở lại cuối cùng để lau lớp rồi đóng cửa tắt đèn hộ cả tổ hoặc đi bộ sang lầu đối diện giặt rẻ, lau hết tất cả cửa ra vào, cửa sổ trong phòng sau đó sang dãy kia giặt lại một lần nữa."
Trương Bình An không cằn nhằn thêm nữa, giật lấy cây chổi từ tay nó.
Thẩm Quyền cười như không.
Trương Bình An không phải cậu ấm nhưng hắn cũng chẳng bao giờ làm việc nhà. Hầu hết thời gian của cha hắn đều ở ngoài cánh đồng hoặc các xưởng gỗ, chỉ về nhà vào giờ ăn trưa. Mẹ hắn bảo hắn dọn hắn không thèm nghe, lâu rồi bà chán chẳng còn mở miệng ra nhắc nữa, thành ra Trương Bình An càng ngày càng lười, đến quét nhà cũng không biết.
Ban đầu, nhóm tổ viên của Thẩm Quyền còn mở miệng nhắc nhở hắn quét lại gầm bàn, sau mấy lần bị hắn gào vào mặt thì tức tối bỏ đi, mỗi người một việc. Thẩm Quyền là tổ trưởng cũng là người làm việc nhẹ nhất, nó chỉ phải lau bảng, chờ đến cuối giờ khi các thành viên trong tổ trở về hết. Trương Bình An càng nhìn nó càng thấy cay mắt, thằng nhỏ này không chỉ có ngoại hình như con gái mà ngay cả làm việc cũng ít hơn đám con gái trong lớp, khiến hắn rất khó chịu.
Hầu hết thời gian, Thẩm Quyền ngồi trên bàn giáo viên với vẻ mặt kênh kiệu sặc mùi khinh thường, ra lệnh cho bọn hắn phải làm thế nào. Ít nhất đó là cách Trương Bình An nhìn nó.
Tiết 5 kết thúc vào lúc 12 rưỡi trưa, trực nhật mất thêm 15 phút nữa là hơn 1 giờ chiều đám học sinh vẫn chưa được ăn trưa, trong trường lại không có căng tin. Ánh nắng chói chang buổi ban trưa rọi qua khung cửa sổ. Hầu hết các trường học thời đó đều mang kiến trúc từ thời Pháp thuộc với những toà nhà 3 tầng tường vàng cùng ô cửa xanh lá cây đặc trưng. Trên hành lang không một bóng người, chỉ thỉnh thoảng mới có giám thị đi ngang qua.
Càng ngày càng nhiều người rời khỏi lớp, chỉ còn lại 3 người là hắn, Thẩm Quyền và một bạn học sinh phụ trách lau cửa sổ. Tổ viên được phân công lau lớp đang xách xô xuống tầng 1 lấy nước, thành ra bên trong vắng ngắt. Trương Bình An càng ở lại càng sốt sắng, hắn rất đói, dạ dày bảo hắn vậy.
"Chỗ kia quét chưa sạch kìa."
Thẩm Quyền ngồi trên bục giảng, mở miệng chậm rãi.
"Mày ngồi trên đấy thì biết gì."
"Nếu mày không quét sạch, lát nữa người lau nhà sẽ rất khổ cực."
"Thì sao?" Trương Bình An nhăn mặt: "Tao đói rồi, bố mẹ tao còn đang gọi điện ầm ĩ lên đây này."
Thẩm Quyền nhại lại hắn.
"Bọn tao cũng đói rồi, bố mẹ bọn tao cũng đang gọi điện ầm ĩ lên đây này."
Nếu không phải vì giám thị vẫn đang đứng trước cửa lớp thì hắn đã xông lên đánh nhau với Thẩm Quyền rồi. Cậu con trai sạch sẽ kia ngồi trước bàn giáo viên, lật lật tờ tạp chí văn học mới toanh, không hề bận tâm tới mọi thứ chung quanh. Ước chừng 15 phút sau, Trương Bình An quét lớp được 2-3 lần, thấy Thẩm Quyền không nói gì nữa mới trở về bàn.
"Khoan đã."
"Cái gì?!"
"Tao không gọi mày." Thẩm Quyền quay sang cô gái bên cạnh: "Con My nó về mất rồi, mày đi đổ nước đọng dưới bình uống được không?"
Sao mày không tự đi mà làm?
Trương Bình An nói thầm trong lòng.
Cô gái mà Thẩm Quyền nhờ là một người rất dễ tính, không so đo với ai bao giờ. Cô gật đầu, chạy tới chỗ bình nước. Thẩm Quyền đã để sẵn khay đựng nước bẩn ra ngoài. Đám học sinh không uống hết nước trong cốc lại đổ ra khay, vắt nước bẩn từ chiếc áo vừa dính bùn cũng đổ ra khay, thành ra không khi nào là khay không ngập nước. Mùi hôi thối phải lại gần mới ngửi thấy khiến cô gái nhăn mặt khó chịu, cô nâng chiếc khay ngập nước lên, xoay người định bước ra cửa.
"Ào!"
Cả người Trương Bình An ướt sũng trong nháy mắt. Sắc mặt hắn tối đen như mực, suýt chút nữa thì gào ầm lên.
Sàn nhà dưới chân cô gái bị nứt một mảng, chuyện này xảy ra thường xuyên và có mặt tại tất cả các lớp. Vì nhà trường không đủ tiền tu sửa hoặc bản thân những người đứng đầu ngôi trường không muốn tiêu tiền cho cơ sở vật chất của học sinh, hầu hết các lớp đều chọn đẩy lại viên gạch vỡ về chỗ cũ. Cách này chỉ có hiệu quả trong vài tuần, gần như ngày nào đám học sinh cũng phải đi kiểm tra xem sàn nhà có sứt mẻ chỗ nào không.
Cô gái kia vô tình vấp phải miếng gạch trên sàn nhà, làm đổ nước lên người hắn. Cô tái mặt, liên tục cúi xuống xin lỗi, cả người co rúm lại như con ốc sên. Cô nàng thấp hơn Trương Bình An cả cái đầu, miệng lại đang xin lỗi không ngừng, thoạt nhìn như thể hắn đang bắt nạt cô.
Nửa người Trương Bình An bị nước bẩn hắt lên, nửa kia vào hết chiếc ba lô xanh của hắn. Dần dà, mùi hôi thối của nước bẩn bốc lên càng rõ rệt, ngay cả cô gái đứng đối diện hắn cũng ngửi thấy. Hắn rất muốn chửi ầm lên, đòi cô gái kia đền cặp cho mình thì thấy giám thị đi ngang qua hành lang, hắn nuốt lại cơn tức.
"Có sao không?"
Thẩm Quyền hỏi bằng giọng nhàn nhạt, nghe khách khí vô cùng.
Trương Bình An ngẩng đầu, đúng lúc bắt gặp ánh mắt thờ ơ của Thẩm Quyền từ trên bàn giáo viên. Trong khoảnh khắc, hắn cảm giác Thẩm Quyền vừa nói gì đó, chỉ làm khẩu hình miệng chứ không phát ra tiếng. Đôi môi nhạt màu mấp máy, nhả ra một từ.
Hôi thối.
Trương Bình An tức điên người, ôm ba lô lao thẳng ra ngoài. Cô gái kia thấy vậy cũng vội đi theo, lo lắng hỏi:
"Để tao giặt cặp cho."
"Không cần, cút đi!"
Nếu còn gặp cô gái này lần nữa, Trương Bình An sẽ đánh cô ta mất.
Cô gái do dự không biết có nên đi theo hắn hay không. Lúc bấy giờ, Thẩm Quyền mới mở miệng khuyên cô:
"Kệ nó đi, mày xong việc rồi thì về nhà được rồi."
Bên kia, Trương Bình An đã chạy xuống nhà vệ sinh dưới tầng 1.
Bố mẹ hắn là những người rất giữ gìn hình tượng của bản thân và dường như hắn cũng bị ảnh hưởng từ họ. Tầm giờ này tuy trường đã vắng hơn nhưng vẫn còn không ít người đang chơi cầu lông phía dưới, ra bãi đỗ xe cũng chẳng biết đụng phải ai. Nếu có người ngửi thấy mùi hôi hám trên người hắn, Trương Bình An không biết trốn đi đâu cho đỡ thẹn.
Hắn lôi hết sách vở trong cặp ra, xả nước thật mạnh xuống bồn rửa tay nhấn cả cái cặp xuống. Màu nước trong vắt nhuộm một màu bún thối hoắc, như đầm lầy quấn lấy bàn tay hắn.
Giống như bao lần Thẩm Quyền bị Trương Bình An nhét cặp vào bồn vệ sinh và nó phải giặt ngay tại trường, Trương Bình An hiện tại cũng y như vậy.
Nhưng hắn không nhận ra.
Lúc này Trương Bình An không có tâm trạng nào để nghĩ đến Thẩm Quyền. Hắn chà mạnh chiếc cặp hôi hám của mình, lại xả nước thêm một lượt nữa. Trương Bình An lột cả áo sơ mi của mình ra giặt, nhúng hết xuống bồn rửa tay. Công viện của hắn tưởng như được về sớm nhất hoá ra lại là muộn nhất. Hơn 1 giờ chiều, Trương Bình An vẫn ngồi giặt cặp trong nhà vệ sinh.
Hắn men theo con đường dẫn ra bãi đất trống phía sau trường, nơi có chiếc dây điện cũ rích đã bỏ đi từ lâu bắc ngang qua và cũng là nơi Thẩm Quyền hay phơi cặp tại đó. Có lẽ là do Trương Bình An đã nhìn thấy vô số lần Thẩm Quyền tới nơi này nên hắn cũng theo thói đơn mà đi theo, trở thành Thẩm Quyền thứ hai.
Đầu giờ chiều, ánh mặt trời chói chang phủ lên bức tường vàng vỡ vụn phía sau trường trung học. Cỏ mọc chi chít trên khoảng sân lát đá đã hỏng hóc từ lâu, trông nghèo nàn cực điểm. Phía góc trái sân có 3 cái thùng rác to vật, tỏa ra mùi thối tanh tưởi. Đây là điểm dừng chân của những chiếc xe rác di động như thế, ban đầu các bác lao công còn bảo nhau vứt ở chỗ khác vì khoảng sân này thuộc khuôn viên của trường học, qua vài năm không thấy ai dùng, họ đã nghiễm nhiên coi phần đất ấy là địa bàn của mình.
Điều này khiến Trương Bình An rất khó chịu nhưng hắn không làm gì được, cảm giác giống như có kẻ ngang nhiên đại tiện trong lãnh thổ của mình vậy. Hắn treo ba lô lên móc, lại cầm áo sơ mi trắng đã ngả màu, rũ cho hết nước đi.
Trương Bình An phát hiện ra đống xe rác hôm nay xếp hơi lạ. Một trong số bốn chiếc xe đã bị đẩy ra giữa bức tường ngăn cách bãi đất trống với phòng học. Ban đầu nó nằm ở phía cánh trái, hiện tại nó lại nằm ngay gần dây điện cũ mà hắn định dùng để treo cặp. Trương Bình An không muốn mùi hôi của nó ám lên chiếc ba lô xanh nhưng lại ngại dùng tay không đẩy nó ra. Hắn bịt mũi, tiến lại gần chiếc thùng cũ kĩ.
Trong chiếc thùng rác kì lạ ấy có một quyển vở màu vàng đã bị xé nát thành từng mảnh.
Gần như đồng thời, sau lưng hắn vang lên tiếng gào của một người đàn ông trung niên. Ông ta gọi tên Trương Bình An.
Hắn không làm gì được, toàn bộ cơn tức của hắn đều được bộ não điều hết sang Thẩm Quyền. Thẩm Quyền mà biết được hắn vừa nghĩ gì thì chắc chắn sẽ nghĩ hắn bị thiểu năng trí tuệ.
Thầy hắn ngựa quen đường cũ, bố hắn tức điên lên, chỉ muốn đập cho Trương Bình An mấy cái, vừa đánh vừa quát tháo. Sau hôm ấy, hắn bị chuyển lên bàn đầu ngồi, ngày não cũng phải đối mặt với sự dòm ngó của thầy cô.
Trưa thứ 3, Trương Bình An ở lại trực nhật cùng tổ Thẩm Quyền. Một tổ chỉ có 5-6 người, vốn trường cấp 2 này cũng không đông học sinh, mỗi lớp chỉ tầm 30 người.
"Mày quét lớp nhé."
Giọng Thẩm Quyền không hề mang nét hồi hộp hay sợ hãi, như đang hỏi cho có lệ. Trương Bình An "hừ" một tiếng, hỏi nó:
"Tại sao lại là tao?"
"Mày có thể chọn ở lại cuối cùng để lau lớp rồi đóng cửa tắt đèn hộ cả tổ hoặc đi bộ sang lầu đối diện giặt rẻ, lau hết tất cả cửa ra vào, cửa sổ trong phòng sau đó sang dãy kia giặt lại một lần nữa."
Trương Bình An không cằn nhằn thêm nữa, giật lấy cây chổi từ tay nó.
Thẩm Quyền cười như không.
Trương Bình An không phải cậu ấm nhưng hắn cũng chẳng bao giờ làm việc nhà. Hầu hết thời gian của cha hắn đều ở ngoài cánh đồng hoặc các xưởng gỗ, chỉ về nhà vào giờ ăn trưa. Mẹ hắn bảo hắn dọn hắn không thèm nghe, lâu rồi bà chán chẳng còn mở miệng ra nhắc nữa, thành ra Trương Bình An càng ngày càng lười, đến quét nhà cũng không biết.
Ban đầu, nhóm tổ viên của Thẩm Quyền còn mở miệng nhắc nhở hắn quét lại gầm bàn, sau mấy lần bị hắn gào vào mặt thì tức tối bỏ đi, mỗi người một việc. Thẩm Quyền là tổ trưởng cũng là người làm việc nhẹ nhất, nó chỉ phải lau bảng, chờ đến cuối giờ khi các thành viên trong tổ trở về hết. Trương Bình An càng nhìn nó càng thấy cay mắt, thằng nhỏ này không chỉ có ngoại hình như con gái mà ngay cả làm việc cũng ít hơn đám con gái trong lớp, khiến hắn rất khó chịu.
Hầu hết thời gian, Thẩm Quyền ngồi trên bàn giáo viên với vẻ mặt kênh kiệu sặc mùi khinh thường, ra lệnh cho bọn hắn phải làm thế nào. Ít nhất đó là cách Trương Bình An nhìn nó.
Tiết 5 kết thúc vào lúc 12 rưỡi trưa, trực nhật mất thêm 15 phút nữa là hơn 1 giờ chiều đám học sinh vẫn chưa được ăn trưa, trong trường lại không có căng tin. Ánh nắng chói chang buổi ban trưa rọi qua khung cửa sổ. Hầu hết các trường học thời đó đều mang kiến trúc từ thời Pháp thuộc với những toà nhà 3 tầng tường vàng cùng ô cửa xanh lá cây đặc trưng. Trên hành lang không một bóng người, chỉ thỉnh thoảng mới có giám thị đi ngang qua.
Càng ngày càng nhiều người rời khỏi lớp, chỉ còn lại 3 người là hắn, Thẩm Quyền và một bạn học sinh phụ trách lau cửa sổ. Tổ viên được phân công lau lớp đang xách xô xuống tầng 1 lấy nước, thành ra bên trong vắng ngắt. Trương Bình An càng ở lại càng sốt sắng, hắn rất đói, dạ dày bảo hắn vậy.
"Chỗ kia quét chưa sạch kìa."
Thẩm Quyền ngồi trên bục giảng, mở miệng chậm rãi.
"Mày ngồi trên đấy thì biết gì."
"Nếu mày không quét sạch, lát nữa người lau nhà sẽ rất khổ cực."
"Thì sao?" Trương Bình An nhăn mặt: "Tao đói rồi, bố mẹ tao còn đang gọi điện ầm ĩ lên đây này."
Thẩm Quyền nhại lại hắn.
"Bọn tao cũng đói rồi, bố mẹ bọn tao cũng đang gọi điện ầm ĩ lên đây này."
Nếu không phải vì giám thị vẫn đang đứng trước cửa lớp thì hắn đã xông lên đánh nhau với Thẩm Quyền rồi. Cậu con trai sạch sẽ kia ngồi trước bàn giáo viên, lật lật tờ tạp chí văn học mới toanh, không hề bận tâm tới mọi thứ chung quanh. Ước chừng 15 phút sau, Trương Bình An quét lớp được 2-3 lần, thấy Thẩm Quyền không nói gì nữa mới trở về bàn.
"Khoan đã."
"Cái gì?!"
"Tao không gọi mày." Thẩm Quyền quay sang cô gái bên cạnh: "Con My nó về mất rồi, mày đi đổ nước đọng dưới bình uống được không?"
Sao mày không tự đi mà làm?
Trương Bình An nói thầm trong lòng.
Cô gái mà Thẩm Quyền nhờ là một người rất dễ tính, không so đo với ai bao giờ. Cô gật đầu, chạy tới chỗ bình nước. Thẩm Quyền đã để sẵn khay đựng nước bẩn ra ngoài. Đám học sinh không uống hết nước trong cốc lại đổ ra khay, vắt nước bẩn từ chiếc áo vừa dính bùn cũng đổ ra khay, thành ra không khi nào là khay không ngập nước. Mùi hôi thối phải lại gần mới ngửi thấy khiến cô gái nhăn mặt khó chịu, cô nâng chiếc khay ngập nước lên, xoay người định bước ra cửa.
"Ào!"
Cả người Trương Bình An ướt sũng trong nháy mắt. Sắc mặt hắn tối đen như mực, suýt chút nữa thì gào ầm lên.
Sàn nhà dưới chân cô gái bị nứt một mảng, chuyện này xảy ra thường xuyên và có mặt tại tất cả các lớp. Vì nhà trường không đủ tiền tu sửa hoặc bản thân những người đứng đầu ngôi trường không muốn tiêu tiền cho cơ sở vật chất của học sinh, hầu hết các lớp đều chọn đẩy lại viên gạch vỡ về chỗ cũ. Cách này chỉ có hiệu quả trong vài tuần, gần như ngày nào đám học sinh cũng phải đi kiểm tra xem sàn nhà có sứt mẻ chỗ nào không.
Cô gái kia vô tình vấp phải miếng gạch trên sàn nhà, làm đổ nước lên người hắn. Cô tái mặt, liên tục cúi xuống xin lỗi, cả người co rúm lại như con ốc sên. Cô nàng thấp hơn Trương Bình An cả cái đầu, miệng lại đang xin lỗi không ngừng, thoạt nhìn như thể hắn đang bắt nạt cô.
Nửa người Trương Bình An bị nước bẩn hắt lên, nửa kia vào hết chiếc ba lô xanh của hắn. Dần dà, mùi hôi thối của nước bẩn bốc lên càng rõ rệt, ngay cả cô gái đứng đối diện hắn cũng ngửi thấy. Hắn rất muốn chửi ầm lên, đòi cô gái kia đền cặp cho mình thì thấy giám thị đi ngang qua hành lang, hắn nuốt lại cơn tức.
"Có sao không?"
Thẩm Quyền hỏi bằng giọng nhàn nhạt, nghe khách khí vô cùng.
Trương Bình An ngẩng đầu, đúng lúc bắt gặp ánh mắt thờ ơ của Thẩm Quyền từ trên bàn giáo viên. Trong khoảnh khắc, hắn cảm giác Thẩm Quyền vừa nói gì đó, chỉ làm khẩu hình miệng chứ không phát ra tiếng. Đôi môi nhạt màu mấp máy, nhả ra một từ.
Hôi thối.
Trương Bình An tức điên người, ôm ba lô lao thẳng ra ngoài. Cô gái kia thấy vậy cũng vội đi theo, lo lắng hỏi:
"Để tao giặt cặp cho."
"Không cần, cút đi!"
Nếu còn gặp cô gái này lần nữa, Trương Bình An sẽ đánh cô ta mất.
Cô gái do dự không biết có nên đi theo hắn hay không. Lúc bấy giờ, Thẩm Quyền mới mở miệng khuyên cô:
"Kệ nó đi, mày xong việc rồi thì về nhà được rồi."
Bên kia, Trương Bình An đã chạy xuống nhà vệ sinh dưới tầng 1.
Bố mẹ hắn là những người rất giữ gìn hình tượng của bản thân và dường như hắn cũng bị ảnh hưởng từ họ. Tầm giờ này tuy trường đã vắng hơn nhưng vẫn còn không ít người đang chơi cầu lông phía dưới, ra bãi đỗ xe cũng chẳng biết đụng phải ai. Nếu có người ngửi thấy mùi hôi hám trên người hắn, Trương Bình An không biết trốn đi đâu cho đỡ thẹn.
Hắn lôi hết sách vở trong cặp ra, xả nước thật mạnh xuống bồn rửa tay nhấn cả cái cặp xuống. Màu nước trong vắt nhuộm một màu bún thối hoắc, như đầm lầy quấn lấy bàn tay hắn.
Giống như bao lần Thẩm Quyền bị Trương Bình An nhét cặp vào bồn vệ sinh và nó phải giặt ngay tại trường, Trương Bình An hiện tại cũng y như vậy.
Nhưng hắn không nhận ra.
Lúc này Trương Bình An không có tâm trạng nào để nghĩ đến Thẩm Quyền. Hắn chà mạnh chiếc cặp hôi hám của mình, lại xả nước thêm một lượt nữa. Trương Bình An lột cả áo sơ mi của mình ra giặt, nhúng hết xuống bồn rửa tay. Công viện của hắn tưởng như được về sớm nhất hoá ra lại là muộn nhất. Hơn 1 giờ chiều, Trương Bình An vẫn ngồi giặt cặp trong nhà vệ sinh.
Hắn men theo con đường dẫn ra bãi đất trống phía sau trường, nơi có chiếc dây điện cũ rích đã bỏ đi từ lâu bắc ngang qua và cũng là nơi Thẩm Quyền hay phơi cặp tại đó. Có lẽ là do Trương Bình An đã nhìn thấy vô số lần Thẩm Quyền tới nơi này nên hắn cũng theo thói đơn mà đi theo, trở thành Thẩm Quyền thứ hai.
Đầu giờ chiều, ánh mặt trời chói chang phủ lên bức tường vàng vỡ vụn phía sau trường trung học. Cỏ mọc chi chít trên khoảng sân lát đá đã hỏng hóc từ lâu, trông nghèo nàn cực điểm. Phía góc trái sân có 3 cái thùng rác to vật, tỏa ra mùi thối tanh tưởi. Đây là điểm dừng chân của những chiếc xe rác di động như thế, ban đầu các bác lao công còn bảo nhau vứt ở chỗ khác vì khoảng sân này thuộc khuôn viên của trường học, qua vài năm không thấy ai dùng, họ đã nghiễm nhiên coi phần đất ấy là địa bàn của mình.
Điều này khiến Trương Bình An rất khó chịu nhưng hắn không làm gì được, cảm giác giống như có kẻ ngang nhiên đại tiện trong lãnh thổ của mình vậy. Hắn treo ba lô lên móc, lại cầm áo sơ mi trắng đã ngả màu, rũ cho hết nước đi.
Trương Bình An phát hiện ra đống xe rác hôm nay xếp hơi lạ. Một trong số bốn chiếc xe đã bị đẩy ra giữa bức tường ngăn cách bãi đất trống với phòng học. Ban đầu nó nằm ở phía cánh trái, hiện tại nó lại nằm ngay gần dây điện cũ mà hắn định dùng để treo cặp. Trương Bình An không muốn mùi hôi của nó ám lên chiếc ba lô xanh nhưng lại ngại dùng tay không đẩy nó ra. Hắn bịt mũi, tiến lại gần chiếc thùng cũ kĩ.
Trong chiếc thùng rác kì lạ ấy có một quyển vở màu vàng đã bị xé nát thành từng mảnh.
Gần như đồng thời, sau lưng hắn vang lên tiếng gào của một người đàn ông trung niên. Ông ta gọi tên Trương Bình An.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất