Sau Đêm Tân Hôn Bị Bỏ Rơi, Ta Trói Định Với Hệ Thống Đại Tư Nông
Chương 5: Không Còn Bạc
Lâm Nhiễm tháo bịt mắt xuống, khóe miệng mím chặt, một gương mặt đẹp căng chặt mang theo hai nha hoàn vội vàng đi tới phòng thu chi.
Phòng thu chi đang dựa lên trên bàn ngủ gật, Lâm Nhiễm vỗ một cái thật mạnh lên trên bàn, vỗ quá sức làm nàng thấy đau cả tay.
Phòng thu chi sợ tới mức lập tức nhảy dựng lên, vừa định mắng ra tiếng thì nhìn thấy người tới là Lâm Nhiễm, ông ấy kinh hãi lập tức quỳ trên mặt đất: “Đại… Đại tiểu thư, tiểu nhân thỉnh an đại tiểu thư”
Lâm Nhiễm lạnh nhạt mà nhìn ông ta một cái: “Lấy một chút ngân phiếu ra đây”.
Nói xong liền nhìn Lê Hoa hỏi: “Bao nhiêu?”
Lê Hoa ra hiệu một con số hai, thế là Lâm Nhiễm mở miệng nói: “Ngân phiếu hai trăm lượng”.
“Không phải” Lê Hoa vội vàng xua tay, sợ hãi mở miệng: “Cô nương, là hai ngàn lượng”
Hai mắt Lâm Nhiễm trừng to, một đôi mắt phượng sắp phun ra lửa, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lấy ngân phiếu!”
Phòng thu chi run rẩy, vẻ mặt như đưa đám: “Đại cô nương, trướng phòng…… không…… không còn bạc”.
Nói xong liền lập tức vùi đầu xuống đất.
Lâm Nhiễm nhìn ông ta: “Không có tiền? Lời này là có ý gì?”
Đường đường một cái phủ tướng quân ngũ phẩm mà trong quỹ lại không có tiền?
Thật sự là một câu chuyện cười!
Dựa theo trí nhớ nàng được kế thừa thì cha của nàng là Lâm Nghĩa mỗi lần đánh giặc trở về đều sẽ mang về không ít thứ tốt.
“Đúng vậy, trong phủ không có tiền.”
Phòng thu chi run rẩy mà mở miệng.
Lâm Nhiễm khó thở, túm lấy cổ áo ông ấy, kéo một nam tử từ dưới đất lên trên.
Nha hoàn và gã sai vặt xung quanh không có ai là không kinh ngạc, tất cả đều há to miệng nhìn một màn này.
Đào Hoa lại càng kinh ngạc hơn, lần này sợ là đại cô nương rất tức giận, nếu không sao lại để lộ chuyện mình có sức lực lớn ra được.
Hai chân của phòng thu chi cách mặt đất, cảm nhận được cái tay càng ngày càng nắm chặt trên cổ, nước mắt bỗng chốc chảy xuống, lắp bắp nói:
“Đại cô nương, tiểu nhân không dám lừa gạt đại cô nương, mấy năm nay lão gia ra ngoài đánh giặc nên việc trong phủ đều là do lão phu nhân quản lý”
“Ngài cũng biết đấy, lão phu nhân nhà ta một lòng niệm Phật nên việc quản lý các thiếu gia cũng ít…… Tiền này……”
Lâm Nhiễm khó thở, ném phòng thu chi xuống mặt đất, phát ra một tiếng vang nặng nề khiến cho tất cả mọi người ở đây đều ngừng thở.
“Ý của ngươi là tiền bạc trong phủ đều bị hai tiểu tử kia tiêu hết rồi?” Lâm Nhiễm nắm chặt nắm tay, thanh âm lạnh như băng.
Phòng thu chi nhìn gương mặt đẹp đẽ diễm lệ của Lâm Nhiễm, gật đầu một cái, không dám nói ra câu đại tiểu thư cũng tiêu không ít tiền bạc.
Phòng thu chi đang dựa lên trên bàn ngủ gật, Lâm Nhiễm vỗ một cái thật mạnh lên trên bàn, vỗ quá sức làm nàng thấy đau cả tay.
Phòng thu chi sợ tới mức lập tức nhảy dựng lên, vừa định mắng ra tiếng thì nhìn thấy người tới là Lâm Nhiễm, ông ấy kinh hãi lập tức quỳ trên mặt đất: “Đại… Đại tiểu thư, tiểu nhân thỉnh an đại tiểu thư”
Lâm Nhiễm lạnh nhạt mà nhìn ông ta một cái: “Lấy một chút ngân phiếu ra đây”.
Nói xong liền nhìn Lê Hoa hỏi: “Bao nhiêu?”
Lê Hoa ra hiệu một con số hai, thế là Lâm Nhiễm mở miệng nói: “Ngân phiếu hai trăm lượng”.
“Không phải” Lê Hoa vội vàng xua tay, sợ hãi mở miệng: “Cô nương, là hai ngàn lượng”
Hai mắt Lâm Nhiễm trừng to, một đôi mắt phượng sắp phun ra lửa, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lấy ngân phiếu!”
Phòng thu chi run rẩy, vẻ mặt như đưa đám: “Đại cô nương, trướng phòng…… không…… không còn bạc”.
Nói xong liền lập tức vùi đầu xuống đất.
Lâm Nhiễm nhìn ông ta: “Không có tiền? Lời này là có ý gì?”
Đường đường một cái phủ tướng quân ngũ phẩm mà trong quỹ lại không có tiền?
Thật sự là một câu chuyện cười!
Dựa theo trí nhớ nàng được kế thừa thì cha của nàng là Lâm Nghĩa mỗi lần đánh giặc trở về đều sẽ mang về không ít thứ tốt.
“Đúng vậy, trong phủ không có tiền.”
Phòng thu chi run rẩy mà mở miệng.
Lâm Nhiễm khó thở, túm lấy cổ áo ông ấy, kéo một nam tử từ dưới đất lên trên.
Nha hoàn và gã sai vặt xung quanh không có ai là không kinh ngạc, tất cả đều há to miệng nhìn một màn này.
Đào Hoa lại càng kinh ngạc hơn, lần này sợ là đại cô nương rất tức giận, nếu không sao lại để lộ chuyện mình có sức lực lớn ra được.
Hai chân của phòng thu chi cách mặt đất, cảm nhận được cái tay càng ngày càng nắm chặt trên cổ, nước mắt bỗng chốc chảy xuống, lắp bắp nói:
“Đại cô nương, tiểu nhân không dám lừa gạt đại cô nương, mấy năm nay lão gia ra ngoài đánh giặc nên việc trong phủ đều là do lão phu nhân quản lý”
“Ngài cũng biết đấy, lão phu nhân nhà ta một lòng niệm Phật nên việc quản lý các thiếu gia cũng ít…… Tiền này……”
Lâm Nhiễm khó thở, ném phòng thu chi xuống mặt đất, phát ra một tiếng vang nặng nề khiến cho tất cả mọi người ở đây đều ngừng thở.
“Ý của ngươi là tiền bạc trong phủ đều bị hai tiểu tử kia tiêu hết rồi?” Lâm Nhiễm nắm chặt nắm tay, thanh âm lạnh như băng.
Phòng thu chi nhìn gương mặt đẹp đẽ diễm lệ của Lâm Nhiễm, gật đầu một cái, không dám nói ra câu đại tiểu thư cũng tiêu không ít tiền bạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất