Sau Đó Liền Yêu Em

Chương 20

Trước Sau
Sau khi Vân Nhất Hạc cho Hàn Tuấn Hi vào cửa, chính anh, thật ra đã say rồi.

Không phải say quá, nhưng mà vẫn là đã say thật.

Hàn Tuấn Hi khi nãy bảo anh chơi một ván cùng với hắn, Vân Nhất Hạc lúc này đang chọn quần áo trong phòng đồ, cười khổ, thấp giọng thì thầm, "Em chơi một ván với anh, vậy anh có chơi trên giường một ván với em không?"

Sau đó, anh nghĩ lại, có lẽ chính là từ lúc này anh lại cố gắng quyến rũ Hàn Tuấn Hi một lần nữa.

Mỗi khi lên đồ anh sẽ là giám đốc Vân đầy phong độ, những đường cắt may, họa tiết độc đáo của các thương hiệu nổi tiếng khiến anh trở nên nổi bật, đương nhiên ở mức độ nào đó, sự nổi bật ấy còn được bổ sung bởi sự phóng khoáng bẩm sinh của người mặc. Nhưng những bộ trang phục như quần jeans xanh nhạt cùng áo phông cotton trắng lại khiến anh trông có vẻ gần gũi hơn rất nhiều.

Hơn nữa, mái tóc không có dùng chất tạo kiểu, để tự nhiên, mềm mại rũ xuống, e rằng chỉ có những lúc như thế này mới có thể nói Vân Nhất Hạc trông ít có tính công kích nhất.

Hàn Tuấn Hi nghĩ vậy.

Nhưng trong mắt Vân Nhất Hạc, tính công kích của Hàn Tuấn Hi lúc này lại mãnh liệt đến đáng sợ.

Uống xong ly rượu mạnh, toàn thân hắn liền trở nên khô nóng, không cần đợi căn hộ cao cấp có hệ thống sưởi điều hòa chung này chỉnh nhiệt độ lên cao hơn, người đàn ông tâm tư vốn đang phiền loạn, cứ vậy mà cởi bỏ cả áo len, để mình trần, lộ ra cơ bắp, ngậm thuốc lá trên miệng.

Đúng vậy, hắn lại hút thuốc lá, trước mặt Vân Nhất Hạc, trước mặt người ghét mùi khói thuốc.

Đứng cạnh bàn bida, một tay cầm cơ, một tay kẹp điếu Hồng Tháp Sơn vừa châm, Hàn Tuấn Hi hít sâu một hơi, rồi nhả ra khói, sau đó dùng bàn tay kẹp thuốc lá, nâng ly lên, ngửa cổ trút nốt chỗ rượu còn sót vào cổ họng. Đặt lại ly lên mép bàn, nhìn cách bố trí của những viên bi màu trên bàn, hắn cau mày lại, vén lại mấy lọn tóc lòa xòa, sau đó, hắn cắn đầu lọc điếu thuốc, cúi người xuống, đánh vào bi bằng động tác rõ ràng chưa qua bất kỳ hướng dẫn chuyên nghiệp nào, song lại rất đẹp và hoang dã, "cạch!" một tiếng, hắn đánh bi vào lỗ.

Sau đó, người đàn ông đứng thẳng dậy lần nữa nhìn Vân Nhất Hạc đang từ trong phòng bếp dạng mở đi tới, nhìn cách ăn mặc khác hẳn mọi khi của anh, nhìn sang chai rượu và thùng đá trên tay anh, hắn hơi đẩy ly rượu đã cạn về phía trước.

Ý đồ đã quá rõ ràng, Vân Nhất Hạc khẽ nhướng mày, chậm rãi đi tới, có chút cố ý đặt thùng đá lên bàn bida, cắt đứt đường chơi, sau đó dùng tay không lấy đá bỏ vào ly, rồi rót nửa ly rượu whisky vào đó.

"Anh từ chỗ Mai Tử đến đây à?" Anh thấp giọng hỏi.

"Ừ." Hàn Tuấn Hi đáp ngắn gọn, đưa tay cầm lấy ly rượu uống một ngụm lớn, hắn dựa người vào bàn bida, nhìn thẳng vào hai mắt Vân Nhất Hạc.

Không biết có phải bị cái nhìn soi mói kia làm phiền não hay không, Vân Nhất Hạc ngay sau đó lại mở miệng nói tiếp: "Hai người vừa làm với nhau à?"

Câu hỏi rất trực tiếp song lại có cảm giác buồn bã rõ ràng, Vân Nhất Hạc thậm chí nghĩ nếu đối phương trả lời phải thì nhất định sẽ hỏi tiếp, vậy anh đến đây để khoe à, nhưng câu trả lời sau một hồi im lặng của Hàn Tuấn Hi lại khiến anh không còn tâm trạng để tranh cãi nữa.

"Nếu vừa rồi mà làm, giờ tôi còn đang ôm em gái nhỏ mà âu yếm ấy." Hừ một tiếng, người đàn ông kia lại uống thêm vài ngụm rượu lạnh, "Hay là phải nói... nếu mà làm thật, lúc này chắc cũng chỉ vừa mới tới giai đoạn nghỉ giữa hiệp thôi."

Giọng điệu của Hàn Tuấn Hi có chút tự giễu, nội dung lời nói khiến bầu không khí trở nên kỳ quái, nửa như đang khoe bản thân có khả năng kéo dài, nửa như đang mỉa mai năng lực của bản thân không có đất dụng võ. Hàn Tuấn Hi nói xong, cầm ly lên muốn uống tiếp, nhưng mép cốc mãi chưa thực sự chạm vào môi, hắn im lặng thở dài, cười khổ.

"Cô ấy giữ lại một món quà, ngay từ ban đầu vốn đã không phải giữ cho tôi, tôi muốn cũng không được."

Lời nói có thể hơi tối nghĩa, nhưng có lẽ vẫn đủ rõ ràng, ít nhất Vân Nhất Hạc nghe hiểu được ý tứ trong đó. Loại cảm giác ấy giống mặt trời chói qua tim vậy, khiến anh có nhiều cảm xúc lẫn lộn. Anh có nên vui không? Nếu vui, vậy rốt cuộc điều gì đáng để khiến anh thấy vui mừng? Anh có nên tỏ ra thờ ơ ngồi ngoài quan sát không? Nếu là vậy, vì sao tận sâu đáy lòng lại có cảm giác vui vẻ như những chồi măng đua nhau mọc sau cơn mưa? Sự vui vẻ đáng thương hại, sự vui vẻ đáng xấu hổ, sự vui vẻ vô nghĩa...

"Vậy hai người... à, thôi." Cuối cùng cũng không định tiếp tục hỏi tới, Vân Nhất Hạc nhận lấy ly rượu trên tay đối phương, nhấp một ngụm, sau đó mím môi, nhắm chặt mắt lại.

"Thì cũng chỉ đành thôi chứ sao, tôi còn làm gì khác được đây." Vươn tay đưa cây cơ cho Vân Nhất Hạc, Hàn Tuấn Hi lại rít điếu thuốc lá một hơi, rồi như thể định buông bỏ hiềm khích trong quá khứ, nói với anh rằng, "Nào, hôm nay chơi một trận thật hay với tôi đi."

Vân Nhất Hạc tiếp nhận đề nghị đó, cầm lấy cây cơ, cúi đầu chạm vào bi trắng cách tay mình không xa, lại nhìn sang thùng nước đá mini thấp lè tè, khóe miệng khẽ nhếch lên.

"Vậy thì vui vẻ cùng nhau chút đi." Nói xong, anh điều chỉnh vị trí của viên bi trắng một chút, hơi nâng đuôi cơ lên, rồi thực hiện một động tác rất thanh lịch và chuẩn, đánh vào bi theo đường chéo, bi trắng nảy lên, vẽ một đường parabol xinh đẹp, sau đó, "bốp" một tiếng, rơi vào thùng nước đá.

"... Được đấy giám đốc Vân, cậu biết chơi đấy." Động tác này rõ ràng là đã khiến bầu không khí trở nên sôi nổi hơn, Hàn Tuấn Hi đang ngậm thuốc lá, kết quả đối phương lại đưa trả cây cơ cho hắn, hắn lấy một viên bi màu khác, chỉnh lại vị trí, rồi dùng phương pháp tương tự để đánh viên bi đó vào thùng nước đá.

Dưới sự đè ép của hai viên bi, mấy viên đá trong thùng tạo ra những tiếng động rất vui tai. Hàn Tuấn Hi chẳng hiểu sao lại cười lớn, lấy nửa điếu thuốc đang ngậm trên miệng ra, ném vào thùng, thấy tia lửa đã tắt, hắn cầm chai rượu lên rót đầy vào ly, rồi lắc nhẹ ly rượu.

"Đá trong thùng xem ra không dùng được nữa rồi, chúng ta giờ tranh thủ đá trong ly chưa tan mà uống càng nhiều càng tốt đi." Nói xong, Hàn Tuấn Hi ngửa cổ uống một ngụm lớn, sau khi giao cơ cho đối phương, nhìn anh không còn cách nào khác ngoài lắc đầu một cái rồi đánh vào viên bi thứ ba. Ngay khi anh nhấp một ngụm rượu, Hàn Tuấn Hi mang theo men say cùng với sự nghịch ngợm kỳ lạ, hắn tiếp tục cười lớn, thò tay ra cầm lấy viên bi thứ tư.

Vốn dĩ trên bàn không còn dư lại nhiều bi, mỗi người một viên, vừa uống vừa chơi, chẳng mấy chốc chỉ còn lại mỗi viên bi số 8 màu đen.

Ngay cả khi uống thật nhanh nhưng trong căn phòng nóng nực, cái ly còn được nắm trong lòng bàn tay nóng hổi, đá trong đó cũng nhanh chóng tan ra hết. Điều kỳ lạ là cả hai đều không đánh được viên bi cuối cùng này.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Chồng Cũ Cuồng Bạo Thế Này Sao?

2. Trình Ngữ Lam, Em Là Của Tôi

3. Lưới Tình: Đại Boss Siêu Cuồng Bạo, Nhẹ Chút Thôi

4. Nhật Ký Thú Cưng Của Thiên Địch



=====================================

Cả hai đã luân phiên thử nhiều lần, và tình hình ngày càng trở nên dở khóc dở cười, họ gần như quên mất mình đang làm gì, đầu óc chỉ toàn là viên bi số 8 đen thui không chịu hợp tác, tinh thần chiến đấu của cả hai nổi dậy, quyết tâm chơi cho bằng được, nhưng cuối cùng vẫn không đánh vào được. Hàn Tuấn Hi đột nhiên nổi giận, nhỏ giọng chửi: "** má!" thò tay ra nhặt thẳng viên bi đen, hất tay một cái, ném vào trong thùng.

Vân Nhất Hạc không nhịn được cười nữa, khi thấy thùng đá vốn không chịu nổi quá nhiều bi, bị mất thăng bằng, sau khi bị viên bi đen va vào, liền ngã lăn ra bàn, anh liền cười lớn, người cũng phải khom xuống, vịn vào bàn mà cười.

Mà người đầu têu, với vẻ mặt say khướt "Không ổn!", nhanh chóng duỗi tay đỡ lấy xô đá, rồi nhặt lên mấy cục đá đang vương vãi trên bàn bỏ lại vào xô.

Lúc này Vân Nhất Hạc liền ngừng lại, không còn tâm trạng để cười nữa.

Đèn thủy tinh cổ điển phía trên bàn bida tỏa ra ánh sáng ấm áp, chiếu lên mặt bàn lộn xộn màu xanh lá đậm. Nó phản xạ ánh sáng của năng lượng quyến rũ nhất. Người đàn ông trên mặt toàn men say nhưng vẫn nở một nụ cười, đưa cả người vào trong phạm vi chiếu tới của ánh đèn này, đầu vai, lưng, ngực và làn da màu đồng phát ra hiệu ứng màu của vàng bị nung chảy. Tóc đuôi ngựa buộc hơi lỏng, nhưng vẫn vừa vặn, một lọn tóc xõa xuống xẹt qua xương quai xanh, chạm qua hai má, lại bị bàn tay to ướt nước đá kéo ra sau đầu.

Vân Nhất Hạc im lặng không lên tiếng, chỉ giơ ngón tay lên, đè lại cổ tay của đối phương rồi nắm chặt.

"Được rồi, anh Tuấn, kệ đi." Lắc đầu, đồng thời trong mắt Vân Nhất Hạc đã có tín hiệu nguy hiểm, anh buông tay ra, đầu ngón tay lướt nhẹ lên những vụn đá trên mặt bàn, từng bước đi vòng ra phía sau Hàn Tuấn Hi, rất to gan, nhưng dường như là bởi đã đợi quá lâu, nên anh không còn chịu đựng được nữa, cứ thế mà ôm lấy đối phương từ phía sau.

Đầu ngón tay lạnh lẽo áp vào làn da nóng hổi, Hàn Tuấn Hi run lên, cuối cùng dừng mọi động tác lại.

Tim hắn bắt đầu đập dữ dội, và sau đó bên tai truyền đến tiếng thở gấp vì lo lắng, tiếng thì thầm trầm thấp, bình tĩnh mà nguy hiểm.

"Anh Tuấn... em thích anh..."

Bị một người đàn ông tỏ tình như vậy, tim hắn sẽ đánh trống, nhưng đó không phải là niềm vui giống như khi được một cô gái tỏ tình. Nếu nói không có chút vui sướng nào thì chính là đánh rắm, nhưng Hàn Tuấn Hi lại sợ bị một người đàn ông khác nói thích mình, bởi hắn không biết phải làm thế nào.

Hắn muốn gỡ bàn tay đang ôm lấy mình ra, nhưng lại càng bị ôm chặt hơn, Vân Nhất Hạc ép cả người vào người hắn, đồng thời ép vào mông hắn, còn có cả vật kia đã nổi lên phản ứng.

Hắn hoảng loạn đến cáu kỉnh, nhưng điều duy nhất Hàn Tuấn Hi có thể dùng để phản kháng chỉ là một câu từ chối yếu ớt "Tôi đã nói với cậu tôi không thích chuyện này rồi mà!".

"Vậy anh đến tìm em làm gì? Chỉ để chứng minh rằng em là kẻ giờ trò sao? Giờ thì anh đã chứng minh được rồi đấy, sao anh không đánh em rồi bỏ đi? Anh ở lại đây để làm gì? Anh ở lại đây không phải là muốn cho em cơ hội sao?" Vân Nhất Hạc, người chỉ bộc phát ra nhiều sức lực khi thực sự say, đang thở gấp gáp, hai má đỏ bừng, anh ôm lấy Hàn Tuấn Hi, chạm vào làn da căng mọng ấy một cách thèm khát, sau đó cắn lên cái cổ cứng ngắc trước mặt, nghe tiếng thở to đầy đau đớn, rồi lè lưỡi ra liếm lên vết răng mờ mờ, "Anh Tuấn, em không chịu nổi... Anh biết rõ em chịu không nổi mà, sao anh cứ trêu chọc em... Anh phải phụ trách, chịu trách nhiệm hoàn toàn, chuyện này muốn trách, cũng chỉ có thể trách chính anh thôi..."

Nghe thấy những lời thì thầm đó, cảm nhận được giọng nói nóng bỏng cùng với hình dáng đã cứng lên của vật phía sau, Hàn Tuấn Hi thật sự hoảng hốt, hắn bắt đầu giãy dụa, hắn nghĩ tuyệt đối không thể để chuyện này phát sinh lần thứ hai. Nhưng ngay khi hắn dùng bộ não sắp bị cồn và sự hoảng sợ làm cho hỏng suy nghĩ xem có nên dứt khoát dùng thêm một chút lực để đạt được mục đích hay không, thì cánh tay vốn đang ôm chặt hắn, lại đột nhiên buông lỏng.

Vân Nhất Hạc cúi đầu, khom người, đột ngột lùi lại hai bước, tiếp theo cơn buồn nôn bắt đầu trào lên.

Lúc này men rượu đã xông tới tận đầu Vân Nhất Hạc, hơn nữa động tác ban nãy cũng hơi quá sức nên giờ anh liền cảm thấy rất khó chịu, thậm chí anh còn chẳng nhìn Hàn Tuấn Hi cái nào, cứ thế dùng bước dài đi về phía phòng vệ sinh.

Bây giờ có thể xem như thời điểm mấu chốt, mối đe dọa đã biến mất trong tích tắc, Hàn Tuấn Hi chống tay lên bàn, điều chỉnh nhịp thở lại một lúc lâu, sau đó, hắn vuốt mặt, cau mày, túm lấy chiếc áo len rồi mặc vội vào, cầm cả cái áo khoác trên ghế rồi định rời khỏi đây.

Đây là cơ hội duy nhất của hắn. Nếu hắn đi về vào lúc này, mọi thứ sẽ được thiết lập lại, và hắn có thể trở lại cuộc sống mà chẳng có "vết nhơ" nào, hắn bình ổn lại cảm xúc của mình, làm sáng tỏ suy nghĩ và lần nữa dấy lên tinh thần đàn ông bất khuất của mình.

Nhưng là...

Hắn quá ngu, cũng quá ra vẻ, rõ ràng đã đi tới gần cửa, rõ ràng đã kéo cửa ra, nhưng hắn lại dừng lại khi mới bước có một chân ra ngoài.

Hắn mẹ nó, chết tiệt, đã dừng lại.

Cho nên, đúng như những gì Vân Nhất Hạc đã nói, hắn phải hoàn toàn chịu trách nhiệm, chuyện này không thể trách người khác, hắn phải tự trách chính mình thôi...

Nhắm mắt, nghiến răng, Hàn Tuấn Hi đóng cửa lại, tùy tiện nhét cái áo khoác ở lối vào, rồi quay trở lại vào phòng.

Hắn đi thẳng đến cửa phòng vệ sinh, dựa vào tường, nghe tiếng nôn mửa phát ra từ bên trong.

Động tĩnh khiến người khác khó chịu dừng lại sau một lát, tiếp theo đó là tiếng xả nước bồn cầu, một lát sau là tiếng vòi hoa sen bật lên. Hắn kiên nhẫn đợi cho đến khi Vân Nhất Hạc với sắc mặt tái nhợt, hai mắt đỏ hoe, lấy khăn tắm phủ lên tóc ướt, trần như nhộng, nước từ trên người thi nhau chảy xuống, lảo đảo bước ra khỏi phòng tắm.

Khi phát hiện ra hắn đứng ở cửa, anh giật mình, nhưng không biểu hiện gì mấy, Vân Nhất Hạc đã quá mệt mỏi, anh bước đến mép giường, lau qua loa tóc, sau đó nắm lấy mép ga trải giường bằng lụa, kéo góc ga lồng dưới nệm ra. Dưới cái nhìn khó hiểu của Hàn Tuấn Hi, anh kéo một nửa ga trải giường sang một bên, dọn đủ chỗ cho một người nằm, rồi thả mình nằm xuống bên giường vẫn trải ga, kéo chăn bông, đắp một góc lên bên hông mình.

Ý đồ này không thể rõ ràng hơn.

Hàn Tuấn Hi chần chờ hồi lâu, sau đó mới lẳng lặng đi tới, đạp rớt giày, dựa vào đầu giường, ngồi xuống nửa bên được chuẩn bị đặc biệt cho hắn.

Trong phòng ngủ còn nóng hơn bên ngoài, Hàn Tuấn Hi cầm vạt áo lên phẩy phẩy quạt gió, hắn im lặng mà thở dài, sau đó vỗ vỗ lên vai người kia.

"Này, cậu không sao chứ?"

"...Chỉ uống hơi nhiều thôi. Tửu lượng không tốt được như anh..."

"Nôn ra đỡ hơn xíu nào chưa?"



"Đỡ rồi."

"Vậy thì tốt rồi." Đáp lại một tiếng, cũng tạm thời không nói thêm gì nữa trong lúc này, Hàn Tuấn Hi cứ như vậy dựa vào tấm da mềm mại ở đầu giường, lúc sắp cảm thấy buồn ngủ hắn lại lên tiếng như nhắc nhở bản thân không được ngủ gật, "Tôi không muốn tổn thương cậu, nhưng mà hai ta... không thể đâu, thật đấy. Về phần tôi với cậu, nói trắng ra thì đúng là tôi rất quan tâm tới cậu, nếu không, ban nãy tôi đã đi về rồi... Nhưng cậu nói... cậu cứ muốn tôi... nói thật điều đó nó phá vỡ ranh giới cuối cùng của tôi. Ài, tôi nói những chuyện này cậu hiểu không?"

Vân Nhất Hạc không lên tiếng đáp lại, cho đến khi Hàn Tuấn Hi sắp mất kiên nhẫn thì mới ném cho hắn một chữ "Hiểu".

Điều khiến Hàn Tuấn Hi bất ngờ là khi sự "hiểu" đó ban đầu khiến hắn tạm thời an tâm, nhẹ nhõm, thì hành động tiếp theo của đối phương, ngay lập tức chứng minh, cái "hiểu" đó chỉ là hành động mang tính đối phó.

Nhưng hắn không có thời gian để tức giận, bởi vì hắn nghe thấy tiếng sụt sùi rất nhỏ.

Không phải hắn chưa từng thấy người đàn ông nào khóc, nhưng tiếng khóc của Vân Nhất Hạc lại khiến hắn đau lòng.

Rồi sau đó, người đàn ông vẫn còn vương nước mặt trên mặt, quay lại, ngồi dậy, nhào lên người hắn, kéo tóc hắn, hôn hắn một cách mãnh liệt.

Và một lần nữa, nó không chỉ là đơn giản là hôn một cái.

Vân Nhất Hạc đè hắn xuống, dùng hết sức nắm lấy cổ tay hắn, nhìn hắn bằng ánh mắt như rực cháy trong lửa dục nhưng lại như đầy tuyệt vọng mà nói với hắn rằng, anh Tuấn, anh lại mặc kệ em một lần nữa đi, hãy tặng cho em lần này, thương hại em một lần nữa đi anh! Sau này đến chết em cũng sẽ không quấy rầy anh nữa! Được không? Được không anh Tuấn? Anh xem em thật đáng thương đi! Cứ xem em là người mặc bệnh nan y sắp chết! Anh thương hại em được không? Xem như đây là lần cuối cùng em xin anh! Thật sự là lần cuối, anh Tuấn à!!

Hàn Tuấn Hi luôn tự cho mình là một người đàn ông chân chính, ngay thời khắc đó, hắn mềm lòng, thắt lưng mềm đi, cả chân cũng như không còn sức lực.

Hắn cảm thấy Vân Nhất Hạc thật giống như dùng hơi thở cuối cùng, tuyệt vọng tựa như người sắp chết hồi quang phản chiếu để mà xin hắn, hắn biết anh đang nói linh tinh về chuyện mắc bệnh nan y, nhưng ở thời điểm đó, chí ít là ngay lúc ấy, hắn lại gần như tin vào điều anh nói. Ngay cả khi Vân Nhất Hạc có khỏe mạnh bình thường đi chăng nữa, thì cơn tuyệt vọng hừng hực tưởng chừng như muốn đốt hết giọt dầu cuối cùng khi đó vẫn khiến hắn bàng hoàng.

Ngay cả Vân Nhất Hạc.

Từ việc luống cuống vội vàng cởi quần của đối phương, đến việc nằm dưới háng người đó để liếm thứ đồ to lớn dữ tợn ấy, từ việc vẫn để ý đến chuyện vật đó có chạm vào cơ thể phụ nữ hay không, đến khi đầu óc bị đốt cháy đến mê muội mà nghĩ ngay cả khi người ấy có làm tình với một người phụ nữ khác rồi thì anh vẫn sẽ bất chấp, khoảng thời gian này, ngắn đến độ có thể bỏ qua mọi thứ.

Anh tận tâm phục vụ món đồ trong tay, trong miệng, đầu chóp cương cứng ấy đâm vào làm cổ họng anh đau đớn. Khi chắc chắn vật đó sẽ không dễ dàng xìu xuống, anh nhổm dậy, vừa dùng một tay nắm lấy bộ phận của nhau mà tiếp tục xoa nắn, cọ xát, vừa dùng tay còn lại, bi ai mà vươn lên chặn lại tầm mắt của Hàn Tuấn Hi.

"Đừng nhìn em..." Anh đã nói như thế, cảm giác lồng ngực bị nghẹn lại, suýt chút nữa là rơi nước mắt, Vân Nhất Hạc cắn môi một cái, ổn định lại cảm xúc của mình, tăng nhanh động tác trên tay.

Khoái cảm của hai người gần như đến cùng lúc, anh dùng dịch thể trộn lẫn của nhau thay chất bôi trơn, đáng thương bôi lên cửa vào, sau đó anh giữ lấy dương v*t còn chưa mềm đi, khẽ nhíu mày, nghiến răng, cố hết sức để mà thả lỏng rồi ngồi xuống.

Anh vẫn cảm thấy rất đau, nhưng không muốn dừng lại, bởi sự tê liệt của cồn mà không thể cứng lại lần nữa, nhưng sau khi cơ bản quen dần thì anh bắt đầu dùng hết sức quyến rũ của bản thân mà xoay eo. Vân Nhất Hạc tự mắng chửi bản thân trong đầu là thấp hèn, không biết xấu hổ, nhưng cơ thể vẫn cứ tham lam mút lấy thứ ấy của người đàn ông như thể không có ngày mai.

Anh để cho đối phương xuất tinh vào sâu trong mình, khi ấy anh không biết được Hàn Tuấn Hi có đang nghĩ về người phụ nữ nào khác để có thể đạt được cao trào trong mông đàn ông của anh hay không...

Cúi đầu nhìn xuống món đồ vẫn ỉu xìu của chính mình, Vân Nhất Hạc cảm thấy thời điểm này như đang phản chiếu chính nội tâm của mình, anh không ngừng thở dốc, rồi cười khổ thành tiếng. Anh hít mũi một cái, rút ra, đứng dậy, mệt đến mức chẳng còn tâm trạng đi vào phòng tắm lấy ra thứ sẽ khiến bản thân không dễ chịu gì khỏi cửa sau vốn đã sưng đỏ, vì vậy anh quay lưng về phía Hàn Tuấn Hi, nằm trên phần giường có trải ga bằng lụa, co người lại trốn dưới lớp chăn bông.

Trong một thời gian dài, căn phòng im lặng một cách đáng sợ.

Quá đáng sợ.

Thật lâu sau, Hàn Tuấn Hi xoay người đứng dậy, đi vào phòng tắm.

Lại thật lâu sau, Hàn Tuấn Hi tắm xong, quấn khăn tắm ra, trên tay còn cầm một cái khăn mặt đã vắt khô nước, xoay mình đi lên giường, nhẹ nhàng đặt chiếc khăn được gấp thành hình vuông nhỏ lên đôi vai lộ ra của Vân Nhất Hạc.

Có lẽ Vân Nhất Hạc hiểu được ý của đối phương, anh khó nhọc ngồi dậy, dựa vào đầu giường, mở khăn ra, lau mặt.

Sau khoảng thời gian im lặng thật lâu, cuối cùng Vân Nhất Hạc dường như đã bình tĩnh lại, cúi đầu nhìn chiếc khăn mặt kẻ sọc màu xám nhạt trên tay, thấp giọng nói.

"Anh Tuấn, anh không cần phải thấy gánh nặng đâu, đây đều là do em đơn phương ép buộc, em biết mình là tên khốn nếu nói ra những lời này. Nhưng em vẫn muốn nói, em muốn giữ quan hệ với anh, cho dù là đó là loại quan hệ gì. Em không cần anh có trách nhiệm với em, em không cần. Chỉ cần lúc nào anh muốn thì cứ tới tìm em, em sẽ bên anh. Ngoài ra, khi nào mối quan hệ kết thúc sẽ do anh quyết định, có thể là khi anh có bạn gái mới, hoặc là cho đến khi anh kết hôn, chỉ cần một câu của anh thôi. Em sẽ... tuyệt đối không bao giờ can thiệp vào cuộc sống riêng của anh, cũng tuyệt đối không bao giờ yêu cầu anh phải yêu em, em thật sự không cần đâu. Em không muốn thêm bất cứ thứ gì nữa, chỉ cần anh tới... là đủ rồi..."

Những lời của Vân Nhất Hạc đã hết chưa? Hay vẫn còn?

Hàn Tuấn Hi có nghe theo không? Hay là hắn sẽ phớt lờ nó?

Giữa bọn họ, không ai biết được, ít nhất là lúc ấy, không ai biết được.

Bởi vì đêm đó, Hàn Tuấn Hi không trả lời anh, hắn rời khỏi giường, mặc quần áo tử tế lại rồi rời đi.

Vân Nhất Hạc không hề khóc sau khi hắn đi mất, anh chỉ lăn qua lăn lại, nằm xuống bên kia giường, nơi vẫn còn nhiệt độ cơ thể của người kia, cầm lên sợi tóc dài của người đàn ông kia còn rơi lại trên gối, dưới ánh sáng dịu nhẹ của ngọn đèn đầu giường, anh cứ nhìn sợi tóc mãi, sau đó quấn quanh nó ở đầu ngón tay, cuốn rất chặt, không chịu buông ra.

Anh bước ra khỏi phòng ngủ với cơn đau đầu vào ngày hôm sau, sau khi đã hết say rượu, sau đó anh phát hiện ra thùng đá trên bàn bida đã được đặt sang một bên, chỗ bị ướt cũng được lau qua bằng khăn giấy.

Anh chỉ ăn uống đơn giản, dành một buổi chiều để xem các chương trình TV nhàm chán, sau khi trời tối thì rời khỏi nhà, anh trở về với vương quốc của mình, để tiếp tục làm người thống trị.

Hôm ấy, anh cứ lầm lỳ, hiếm khi chủ động nói chuyện với người khác, nhưng thỉnh thoảng sẽ lấy điện thoại ra và lặng lẽ nhìn màn hình tối đen như mực.

Tình trạng này tiếp tục kéo dài bảy ngày, cho đến buổi tối ngày thứ tám, khi anh định nói với người quản lý đã đến giờ mở cửa, vừa đi xuống cầu thang, anh liền nhìn thấy người đàn ông khiến anh đợi suốt bảy ngày đêm đẩy cửa bước vào, từng bước một, bước đến gần anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau