Sau Đó Thế Thân Thụ Giả Chết

Chương 108: Tần Chu từng phẫu thuật thẩm mỹ

Trước Sau
Truyện chỉ đăng tại Watpad của chinchinzzzz, mọi người không đọc ở trang repost mình cảm ơn!

——————————————————

Tần Chu ở bên cạnh, không nói gì.

Thế giới này lấy đâu ra nhiều 'nếu như' như vậy.

Tần Chu hơi cúi đầu, một lát sau mới lên tiếng : "Nếu như anh có thời gian, có thể đi đây đó thả lỏng chút."

"Hử?"

Tần Chu nói thϊếp : "Không chừng một ngày nào đó, sẽ gặp được người phù hợp với anh hơn."

Hạ Dương cũng không phản bác, mà chỉ cất giọng hỏi : "Có muốn giới thiệu chỗ nào cho anh không?"

Tần Chu suy nghĩ tới những thánh địa có thể gặp gỡ người đẹp, lên tiếng trả lời :"Paris? La Mã? Las Vegas cũng được đó."

Hạ Dương gật đầu.

Tần Chu nhìn thoáng qua thời gian, nói nốt: "Tôi về đoàn phim trước đây."

Hạ Dương vẫn đứng nguyên chỗ cũ, nhìn theo bóng lưng rời đi của đối phương.

Mãi cho tới khi thân ảnh ấy biến mất, Hạ Dương mới xoay người trở lại phòng.

Tiểu Trình vẫn còn đang mải xem hoạt hình, sau khi trông thấy Hạ Dương đi vào, lại nhìn về phía sau lưng anh, không thấy được ai cả, bền hỏi: "Chú tiểu Dương, anh Tần Chu đâu rồi?"

"Em ấy về trước rồi." Giọng nói của Hạ Dương vẫn rất bình tĩnh.

"Vậy ư...." Tiểu Trình gật đầu đã hiểu, sau đó lại tiếp tục xem hoạt hình của mình.

Mãi cho tới tận bốn giờ chiều, tiểu Trình cuối cùng cũng xem xong bộ phim hoạt hình cừu lớn nọ.

Cậu nhóc đứng dậy, chuẩn bị đi về.

Quản gia cầm tới không ít đồ ăn vặt, nhóc tiểu Trình cũng vô cùng tự giác mà mở khoá kéo của ba lô ra, cho hết đống đồ ăn vào.

Tuy nhiên trước khi rời đi, tiểu Trình bị Hạ Dương gọi lại.

"Tiểu Trình." Hạ Dương lấy một túi dâu tây đưa cho nhóc, "Cầm theo cả cái này nữa."

Tiểu Trình tò mò mà nhìn thoáng qua, sau đó ngoan ngoãn nhận lấy túi dâu tây.

Hạ Dương nói: "Đem túi này chia cho Tần Chu một nửa."

"Vâng ạ." Tiểu Trình gật đầu.

"Đừng nói chú bảo nhóc chia nhé."

"Con biết rồi." Tiểu Trình ngoan ngoãn đồng ý, sau mới đi theo người hầu, trở lại đoàn phim.

Đoàn phim vẫn còn đang bận quay, tiểu Trình đeo ba lô lên, đứng xem ở rất xa bên ngoài.

Ở trên sân khấu, người đào kép trang điểm lộng lẫy đang ở trên đó thể hiện màn hí khúc của mình.

Tuy nhiên dưới sân khấu lại quạnh quẽ chỉ duy nhất một vị khách.

Tiểu Trình nhìn theo một lúc, sau vẫn quay lại phòng nghỉ trước, lấy dâu tây ở trong ba lô ra.

Dâu tây đã được rửa sạch, thế là tiểu Trình ngồi luôn trên ghế, ăn dâu tây một mình.

Không lâu sau, thì Tần Chu quay xong bước vào.

Tiểu Trình bèn cầm túi dâu đi tới, nói bằng giọng mềm mại : "Anh Tần Chu, ăn dâu tây đi."

Tần Chu tháo trang sức xuống, xoa xoa đầu tiểu Trình, tuỳ ý lấy một quả dâu từ trong túi, lên tiếng hỏi: "Ai cho dâu tây thế?"

Tiểu Trình lắc đầu: "Chú tiểu Dương bảo không được để cho anh Tần Chu biết."

Gương mặt tiểu Trình trở nên nghiêm nghị, còn rất nghiêm túc.

Động tác của Tần Chu bị chững lại.

Tiểu Trình vẫn tiếp tục hồn nhiên mà giơ túi dâu tây lên, nghiêm túc nói: "Chia một nửa cho anh Tần Chu."

Tần Chu nhịn không được mà bật cười, đáp lại : "Nhóc ăn đi, anh không đói."

Buổi trưa ngày hôm sau, Tiểu Trình lại đi tìm Hạ Dương tiếp.



Lần này là nhân viên ở trong đoàn đưa tiểu Trình đến, Tần Chu thì ở lại phòng nghỉ.

Ở trong phòng có cái giường đơn nho nhỏ, Tần Chu cởϊ áσ khoác ra, nằm ở trên giường, chuẩn bị ngủ trưa.

Tuy nhiên khi cậu sắp vào giấc, bỗng nhiên nghe thấy động tĩnh sột soạt rất nhỏ ở trong phòng, giống như tiếng động vật nhỏ lọt vào bên trong vậy.

Tần Chu mở mắt ra, nhìn một vòng xung quanh, trông thấy cách mép giường không xa có cái đầu lông xù nho nhỏ.

Tiểu Ôn duỗi móng vuốt của mình, vô cùng nỗ lực mà nhảy lên giường.

Thế là Tần Chu dứt khoát ôm tiểu Ôn lên, dịu dàng mà vuốt ve lông cho nó, lên tiếng hỏi : "Sao mi lại chạy tới đây rồi?"

Tiểu Ôn thuận thế ghé vào trong ngực cậu, mềm mại kêu một tiếng : "Miao~~"

Tần Chu ôm tiểu Ôn ngủ trên giường, bàn tay cái được cái không mà xoa người nó.

Một người một mèo ngủ một giấc an lành.

Mãi cho tới khi tiểu Trình quay về, Tần Chu bị động tĩnh ở cửa quấy nhiễu tới tỉnh lại.

Tiểu Trình vẫn xách theo một ba lô đồ ăn từ chỗ Hạ Dương về như cũ, trông thấy Tần Chu đã tỉnh, liền vô cùng vui vẻ mà ôm một hộp chocolate qua, hỏi : "Anh Tần Chu, anh ăn chocolate không?"

Tiểu Trình đi tới cạnh giường, vô tình trông thấy mèo con trong ngực của cậu, reo lên một tiếng: "Mèo con cũng tới này."

Tiểu Trình vươn tay ra, sờ sờ đầu mèo con, lại thở dài một tiếng : "Nhưng mà mèo con phải đi rồi."

"Sao?" Tần Chu quay ra nhìn, chưa rõ lắm.

"Chú tiểu Dương bảo là chú ấy phải đi." Tiểu Trình thở dài, "Chó lớn cũng phải đi theo, mà mèo con cũng thế."

Tần Chu ở bên cạnh yên tĩnh lắng nghe, không lên tiếng, chỉ nhìn vào mèo con trong ngực.

Cậu cũng muốn nuôi một con mèo Bangladesh.

Thế nên đợi đến chiều tối khi đã hoàn thành cảnh quay, Tần Chu vẫn không kìm được mà nói với người đại diện: "Anh Phàm, em muốn nuôi mèo."

Người đại diện thuận miệng hỏi một câu: "Cậu có thời gian để chăm à?"

Tần Chu sửng sốt, gật đầu: "Anh nói cũng đúng."

Cậu không có thời gian để chăm sóc cho mèo.

Mấy ngày sau, Lúc Tần Chu tới đoàn phim, không thấy Tiểu Ôn nữa.

Tiểu Trình cũng không tới đại viện của Tề gia nữa, Hạ Dương đã rời đi.

Mà Tần Chu cũng nhận được thông báo của đạo diễn, nói điều chỉnh lại thời gian quay phim.

Đạo diễn: "Tối hôm nay mọi người vất vả chút, quay thử cảnh ban đêm!"

Tần Chu vừa trông thấy thời khoá biểu, nhận thấy tháng này còn sắp xếp không ít cảnh quay đêm, bèn hỏi: "Đạo diễn Uông, giờ có thề quay vào ban đêm rồi sao?"

Tần Chu vẫn nhớ lúc trước đạo diễn Uông có nói, Tề gia không cho đoàn phim quay cảnh vào ban đêm.

"Có thể rồi có thể rồi." Trên mặt đạo diễn Uông vẫn tươi cười, "Mấy hôm nay vừa kéo được nhà đầy tư mới, cảnh ở đây có thể thoải mái quay, cũng cho phép quay buổi tối rồi!"

Tần Chu vốn định hỏi lại chuyện nhà đầu tư, nhưng lại bị nhân viên bên cạnh ngắt lời___

"Thầy Tần, có người tìm anh."

Tần Chu đứng dậy, ra ngoài nhìn thử thì nhận ra người tới là Giang Lâm.

Giang Lâm đi về phía này, trao cho cậu một cái ôm.

"Anh!"

Tần Chu ôm lấy người trước mặt, vươn tay vỗ về cậu.

Vẫn còn chút thời gian trước khi quay cảnh tiếp theo, Tần Chu bèn dẫn Giang Lâm tới chỗ phòng nghỉ.

Giang Lâm không ngừng nói chuyện ở bên cạnh : "Anh, em ở chỗ anh ở thêm mấy tuần nữa, bồi anh đóng phim."

Tần Chu hỏi: "Anh nhìn thấy bài đăng mới của em rồi, tháng này đi chơi ở đâu thế?"

"Đi nhiều nơi lắm! Còn đi tắm suối nước nóng nữa cơ!" Giang Lâm dựa sát vào, lấy điện thoại của mình ra, cho Tần Chu xem rất nhiều ảnh.

Phần lớn ảnh của Giang Lâm đều là chụp phong cảnh, còn có một ít ảnh chụp chung của cậu và Viên Liệt.



Tần Chu vừa xem ảnh, vừa nghe Giang Lâm kể chuyện về chuyến đi.

"Ở bên Đông cảng mới mở một nhà hàng, là quán đồ tây! Ăn ngon lắm!" Giang Lâm rủ rê, "Anh à, đợi khi nào về chúng ta cùng đi ăn nhá!"

"Được thôi." Tần Chu đáp ứng, sau còn nói thêm : "Nhưng mà mấy tháng nữa anh mới quay sau, dạo này có lẽ không có thời gian đâu."

"Không sao không sao." Giang Lâm xua xua tay, "Chờ khi nào anh rảnh thì đi!"

Giang Lâm lôi kéo nói rất nhiều chuyện với Tần Chu, nói tới khi Tần Chu phải đi quay tiếp, mới chịu buông tay ra.

Tần Chu đi quay phim, còn Giang Lâm thì nhìn ở bên ngoài.

Bởi vì hôm nay có thêm cảnh, nên phải tới 9 giờ Tần Chu mới hoàn thành công việc của mình.

Bận rộn cả một ngày, Khi quay lại chỗ ở, Tần Chu nhanh chóng tắm rửa rồi lên giường gặp chu công.

Lúc Tần Chu tỉnh lại sau giấc ngủ, theo thói quen mà lấy điện thoại xem, nhận ra cậu lại tiếp tục lên hot search rồi.

Chỉ là hot search lần này, lại là bài đăng hắc cậu.

【# Tần Chu phẫu thuật thẩm mỹ # tôi là người sống ở An Thạch, nói ra câu này, mấy năm trước đã từng gặp được Tần Chu, lúc đó cùng nhau làm thuê ở An Thạch, tôi có thể đảm bảo Tần Chu tuyệt đối không được như bây giờ! Cho mấy người xem thử Tần Chu lúc trước là cái dạng gì, vừa đen vừa xấu! 】

Đi kèm là mấy bức ảnh chụp chung, còn có thêm gương mặt của mấy người khác được đánh số.

Người duy nhất trên ảnh không bị đánh số chính là một thanh niên, có nước da ngăm đen, ngũ quan cũng rất bình thường, trên người mặc quần áo và đi giày cũ kỹ, có thể thấy điều kiện gia đình không tốt lắm.

【 cũng quá xấu rồi! Mà vừa nhìn đã biết là quỷ nghèo, còn đen nữa, lớn lên thật ghê tởm! Chắc chắn là đổi đầu rồi! Tần Chu chính là đã phẫu thuật thẩm mỹ!! 】

【 Cuối cùng thì cũng có người lên tiếng phốt tên này rồi! Đã sớm nghi ngờ Tần Chu từng phẫu thuật, thông tin của cậu ta rõ ràng viết là đi ra từ một nông thôn nhỏ, là một nơi nghèo khó, cậu ta lấy đâu ra tiền mà phẫu thuật đây!】

【 mấy người có thể xem những bộ phim Mary Sue mà trước đây cậu ta từng diễn, toàn trưng ra cái mặt than ha ha ha, chắc là vừa phẫu thuật xong nên không giám làm ra biểu cảm gì ha ha ha】

【 Ơ? Tôi nhớ không phải là Tần Chu vẫn luôn dùng cái mặt này diễn à? Đây là phẫu thuật thẩn mỹ trước khi tham gia giới giải trí phải không? Được đấy, chắc là bồi ngủ để đi lên rồi! Dù sao thì mấy vị kim chủ cũng thích gương mặt chỉnh dung này?

【 Suỵt, nhìn được nói không được 】

Ban đầu chỉ là một tin tức nóng ở trên diễn đàn giải trí, sau có người tới quên quán của Tần Chu hỏi thăm, họ nói nhà Tần Chu nhiều năm trước đã chuyển tới An Thạch, sau khì không có tin tức gì nữa.

Mãi cho tới rạng sáng này hôm nay, bỗng nhiên có người nhận được tin tức của Tần Chu ở An Thạch, còn có ảnh nói Tần Chu từng phẫu thuật,  đề tài được bàn luận không ngừng, sáng nay đã lên đầu bảng tìm kiếm, mấy trang bát quái cũng đều đăng bài lại.

Mà trên hot search, "Tần Chu trước khi phẫu thuật thẩm mỹ" được lan truyền rộng rãi.

Tần Chu nhìn ảnh trên weibo, trong đầu trống rỗng, hoàn toàn ngây ngốc rồi.

Chỉ là những bình luânn trên hot search không có cái nào tốt, hộp thư của cậu cũng chật ních, Tần Chu không giám nhấp vào xem thử.

Trong lúc cậu đang ngây ngốc nhìn điện thoại, bỗng nhiên vang lên một loạt tiếng đập cửa.

Tần Chu ra , thấy người đại diện đang đợi ở bên ngoài.

Người đại diện vừa vào đã mở miệng hỏi: "Cậu cũng thấy hot search rồi phải không?"

Tần Chu vẫn còn đang trong trạng thái hỗn loạn, gật gật đầu.

Người đại diện lại lên tiếng hỏi tiếp: "Cậu nói cho tôi trước, người trên ảnh kia có phải cậu hay không?"

Tần Chu nhất thời không biết phải trả lời thế nào mới tốt.

Người kia là cậu, mà cũng không phải là cậu.

Cậu dùng thân phận thế thân, chưa từng cố gắng che đậy, chỉ cần cẩn thận tra là có thể phát hiện.

Nhưng dù cho cậu có "thừa nhận" là mình chỉnh dung, thì thời gian cũng không khớp, bởi vì căn bản là không có thời kì hồi phục sau quá trình phẫu thuật.

"Em...." Tần Chu hơi hơi hé miệng, nhưng lại không biết phải nói cái gì mới được.

Người đại diện ở bên cạnh trông thấy bộ dáng do dự này của cậu, bèn hỏi : "Người kia là cậu? Đã từng phẫu thuật thẩm mỹ?"

Tuy nhiên Tần Chu còn chưa kịp trả lời, người đại diện đã nhận được điện thoại.

Người đại diện nhìn thoáng qua tên người gọi đến, sau mới ra ban công để nghe máy.

Tần Chu đành ngồi xuống sô pha lên weibo xem, chỉ cần làm mới trang chủ một lượt, là có thể nhìn thấy lại bắt đầu có những người mới tham gia vào cuộc thảo luận.

Người đại diện nghe điện thoại rất nhanh, đi thẳng tới chỗ cậu: " Đưa điện thoại đây cho tôi giữ, hôm nay đừng lên mạng."

Tần Chu đưa điện thoại của mình cho người đại diện.

Người đại diện lại nói: "Cậu cứ đóng phim cho tốt, những chuyện khác không cần lo."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau