Chương 123: Rung động
Truyện chỉ đăng tại Watpad của chinchinzzzz, mọi người không đọc ở trang repost mình cảm ơn!
——————————————————
"Đền tiền nhé." Hứa Thừa Yến cầm lấy nhánh cây đã gãy kia lên, ngẩng đầy đối diện với ánh mắt của người đàn ông, hỏi: "Chi phí tu sửa lại cái giường này là bao nhiêu thế?"
Hạ Dương không trả lời trực tiếp, thuận đà ngồi xuống bên cạnh, mở lòng bàn tay của mình ra, lộ ra đoạn mộc bài đã gãy làm đôi, "Cái này thì em định đền như thế nào?"
Hứa Thừa Yến trầm tư, trả lời: "Em viết lại một cái được không?"
Hạ Dương nhất thời cũng không nói gì, chỉ yên lặng nắm chặt mộc bài trên tay.
Qua một lúc lâu sau, anh mới mở miệng nói: "Không giống."
Dù cho có viết thêm một cái nữa, suy cho cùng cũng không giống nhau.
Hạ Dương đứng dậy, sau cũng không có ý định truy cứu trách nhiệm: "Được rồi, không bắt đền em đâu."
"Hơ?"
Hạ Dương xuống giường, không nhanh không chậm mà nói: "Lần sau thì bạn nhỏ nhớ nghe lời một chút, đừng để gặp rắc rối là được."
Nói xong, Hạ Dương liền xoay người rời đi trở lại biệt thự.
Hứa Thừa Yến vẫn còn ở trên cái giường lười, nhìn về phía biệt thự, không làm ra hành động gì khác nữa, chỉ tiếp tục phơi nắng.
Mãi cho tới lúc trạng vạng, cậu mới quay trở lại biệt thự.
Trong lúc cậu bước vào phòng khách, liếc mắt một cái có thể nhìn ra thân ảnh ở ngoài ban công.
Hứa Thừa Yến lại gần, thấy người nọ đang dựa vào lan can, đầu ngón tay phải kẹp một điếu thuốc, tay trái thì nắm mộc bài.
Thuốc lá đã tàn sắp cháy tới đầu ngón tay, nhưng người nọ cũng không để ý, chỉ cúi đầu chăm chú nhìn vào mộc bài.
Mộc bài cẩn thận giữ gìn bốn năm đột nhiên bị làm hỏng, Hạ Dương chau mày, biểu cảm trên mặt càng lãnh đạm hơn.
Bỗng nhiên, Hạ Dương như cảm nhận được gì, nhìn sang nên cạnh, liền trông thấy thanh niên ở cách đó không xa.
Hạ Dương phản ứng lại, dập tắt tàn thuốc đi, thuận tay đặt mộc bài xuống bàn, chậm rãi nói: "Chú Văn nói hôm nay hơn 11 giờ em mới xuống, sao lại dậy muộn như vậy?"
Hứa Thừa Yến trả lời: "Tỉnh ngủ thì đông hồ đã tới giờ đó rồi."
"Muộn quá." Hạ Dương đi tới, vươn tay lên xoa xoa đầu bạn nhỏ: "Sau này dậy sớm một chút nhé."
"Em sẽ cố gắng." Hứa Thừa Yến tuỳ ý gật đầu đáp lại.
Hạ Dương nói xong cũng rời khỏi ban công, đi về phía phòng khách.
Hứa Thừa Yến thì vẫn đứng tại chỗ, nhìn theo bóng lưng của Hạ Dương.
Mãi tới tận khi Hạ Dương đã đi ra, lúc này Hứa Thừa Yến mới chịu thu hồi tầm mắt, quay qua nhìn về phía cái bàn.
Mộc bài vẫn còn đặt ở bên trên, Hứa Thừa Yến lại gần, cầm hai khối gỗ lên.
Cậu nhìn chằm chằm hay mảnh gãy của mộc bài một lúc, lại ngẩng lên nhìn về phương hướng phòng khách.
Không thấy Hạ Dương ở trong phòng khách, chắc đã lên phòng ở trên tầng rồi.
Tuy không có Hạ Dương nhưng quản gia thì vẫn ở đó, đang cầm bình tưới nước cho mấy chậu hoa.
Hứa Thừa Yến ngẫm nghĩ, sau vẫn đi về phía quản gia.
"Chú văn, chú có keo dán không ạ?"
Sau khi lấy được keo dán từ chỗ quản gia, Hứa Thừa Yến bèn quay trở lại phòng của mình.
Cậu ngồi trước bàn, thử dán lại miếng mộc bài lần nữa.
Nhưng mặc kệ cho cậu dán thế nào, ở giữa vẫn sẽ hiện lên một khe hở rõ ràng, không cách nào che đi được.
Hứa Thừa Yến mân mê trong phòng cả đêm, về sau còn tìm thêm cả bút lông, khắc lại chữ trên mộc bài cho đậm hơn.
Chờ tới sáng ngày hôm sau, cậu cầm mộc bài chắp vá đi tìm Hạ Dương.
Hạ Dương đang ở trong văn phòng xử lý tài liệu, Hứa Thừa Yến đứng ở cửa, không lên tiếng quấy rầy.
Nhưng mà Hạ Dương vẫn nhận ra người nào đó ở cửa, anh đặt tài liệu trong tay xuống, hỏi: "Em sao thế?"
Hứa Thừa Yến đi vào, xoè mộc bài ra cho anh, "Em sửa được rồi."
Sau khi Hạ Dương nhìn thấy mộc bài, hơi sửng sốt.
Mộc bài đã được dán lại lần nữa, tuy rằng ở giữa vẫn còn một khe nứt, nhưng nếu nhìn không kỹ sẽ không ra.
Hơn nữa chữ trên mộc bài cũng rõ hơn lúc đầu rất nhiều, đã được viết lại một lần.
Hạ Dương nhìn chằm chằm mộc bài, nói không nên lời.
Một lúc lâu sau, anh mới mở miệng: "Không cần phải phiền toái như vậy đâu, dù sao nó cũng đã gãy làm đôi rồi."
Hứa Thừa Yến đứng bên cạnh, mỉm cười: "Dùng keo dán vẫn có thể chắp vá lại một chút."
Hạ Dương vuốt ve chữ viết trên mộc bài, cuối cùng, vẫn thả lại nó vào trong ngăn kéo.
Hứa Thừa Yến lùi về sau mấy bước, cũng không quấy rầy Hạ Dương làm việc nữa, nói: "Em ra ngoài trước đây."
Hứa Thừa Yến đóng cửa lại, bước xuống dưới tầng.
Bên ngoài hôm nay lại là một ngày nắng to, Hứa Thừa Yến vào trong sân, nằm trên giường tổ chim nghỉ ngơi.
Cách đó không xa, Kỳ Kỳ và Tiểu Ôn đang chơi trên bãi cỏ.
Hứa Thừa Yến nhìn một mèo một chó, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn.
Kỳ Kỳ nhảy tới nhảy lui trong sân, Tiểu Ôn cũng chạy loạn theo nó.
Hứa Thừa Yến an tĩnh nằm trên giường, trong sự yên bình dần dần trở nên mơ màng.
Nhưng không lâu sau, cậu bỗng nhiên nghe thấy tiếng kêu của Kỳ Kỳ.
"Gâuuu!" Kỳ Kỳ nhào lên giường lười, dùng đầu lớn của mình dụi dụi chân chủ nhân, còn có chút nôn nóng.
Hứa Thừa Yến ôm lấy nó xoa đầu, hỏi: "Mày sao vậy?"
"Gâuu!" Kỳ Kỳ nhìn về một phía sủa mấy tiếng liền.
Hứa Thừa Yến dường như cũng hiểu được đôi chút, thế là đứng dậy, đi theo đằng sau Kỳ Kỳ.
Chó lớn dẫn đường phía trước, đi xuyên qua sân.
Cứ đi vô thức như vậy, bất tri bất giác đã đi tới cạnh bức tường.
Hứa Thừa Yến ngẩng đầu lên, đánh giá cái bờ tường cao hai ba mét trước mặt, liếc mắt có thể thấy được cái đĩa bay đang kẹt trên tường.
Hứa Thừa Yến nhìn chó lớn ở bên cạnh, nhịn không được mà nói: "Mày chơi kiểu gì mà nó bay được lên tường cao thế này thế?"
"Gâuuu!" Kỳ Kỳ sủa mặt đầy vô tội.
Hứa Thừa Yến cũng chỉ đành tiến lên phía trước, tiếp tục nghiên cứu cái bờ tường này.
Ở bên kia, trong thư phòng.
Hạ Dương đối diện máy tính, xử lý công việc.
Trong phòng rất yên tĩnh, cho tới khi chuông báo của điện thoại phá vỡ sự tĩnh lặng.
Hạ Dương lấy điện thoại ra nhìn, trông thấy người gọi tới là 'Yến Yến.'
Hạ Dương nghe máy, từ trong điện thoại truyền tới một giọng nói quen thuộc___
"Hạ Dương, có thể lấy cho em cái thang qua đây được không?"
"Gì cơ?" Hạ Dương đứng dậy.
Hứa Thừa Yến lặp lại: "Em đang ở chỗ bờ tường, anh lấy cho em cái thang với."
"Lấy thang á?" Hạ Dương rời khỏi thư phòng, đi về phía cầu thang, hỏi: "sao vậy?"
"Cũng không có gì......" giọng nói trong điện thoại trở nên ấp úng.
Hạ Dương không trả lời ngay, mà trực tiếp đi về phía cửa nhỏ, không quên hỏi: "Em cần lắm à?"
"Cũng không hẳn..... Hay là anh cứ bảo chú Văn mang thang tới đây cho em cũng được."
Hạ Dương đáp lại: "Chú Văn ra ngoài rồi."
"Thảo nào....." trong điện thoại truyền tới một tiếng thở dài, "Vừa nãy em cũng gọi cho chú Văn mà không được."
Hạ Dương đi nhanh hơn, tới gần cửa nhỏ.
Lúc mà anh ngẩng đầy lên, liền trông thấy đạo thân ảnh đang ngồi trên tường cao.
Giờ đây, thanh niên đang ngồi trên tường mà gọi điện thoại, dưới đất thì có chó lớn đang ngồi ngóng.
Hạ Dương nhìn thanh niên ở trên tường, khẽ nhíu mày, nói từng chữ: "Yến Yến, sao em lại trèo lên đấy rồi?"
Hứa Thừa Yến sửng sốt, theo bản năng mà nhìn về phía sân, trông thấy Hạ Dương đang bước về phía mình như một vị thần.
Hứa Thừa Yến tắt máy, hô lên với anh: "Giờ em không xuống được, tìm cho em cái thang với."
Hạ Dương chau mày, tới trước bờ tường hỏi: "Em lên đấy kiểu gì thế?"
"Em cũng có biết đâu." Hứa Thừa Yến nhịn không được mà bật cười, "Cứ thế mà lên được."
Hồi nãy cậu bị Kỳ kỳ dẫn tới chỗ bờ tường, mà đúng lúc lại nhìn thấy tảng đá bên cạnh, khi ấy cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều mà dẫm lên cục đá trèo lên tường, cầm đồ chơi thả xuống.
Nhưng mà sau khi cậu đã lên trên bờ tường, lại chua xót nhận ra mình không xuống được.
Tường này phải cao đến 2-3 mét, cục đá kia thì hơi thấp, xuống bằng đường cũ có hơi nguy hiểm, dễ bị ngã.
"Lấy thang giúp em đi." Hứa Thừa Yến cười.
Hạ Dương nhìn thanh niên trên cao, than nhẹ một tiếng, "Mới có mấy phút không để ý tới em, mà em lại gây chuyện rồi."
"Có hả?" Hứa Thừa Yến lười biếng ngồi trên bờ tường, không nóng nảy chút nào.
"Hôm qua anh không để ý tới em, kết quả em nghịch hỏng cả giường." Hạ Dương đứng dưới bờ tường, "Hôm nay không nhìn em, em trèo luôn lên tường được."
Giống đứa trẻ không chịu nghe lời.
"Anh lấy thang nhanh lên đi." Hứa Thừa Yến thúc giục.
"Không có thang." Hạ Dương thoáng giơ tay, vén cổ tay áo sơ mi lên.
Hứa Thừa Yến lại suy nghĩ, sau nói: "Vậy thì cho cái ghế cũng được".
Hạ Dương vẫn không đáp lại, chỉ là vươn tay, nói với người thanh niên trên tường: "Em nhảy xuống đi."
Hứa Thừa Yến ngây ngẩn: "Hả?"
"Em nhảy xuống, anh đón ở bên dưới." Hạ Dương vẫn duy trì tư thế duỗi tay, biểu tình trên mặt vô cùng nghiêm túc.
Hứa Thừa Yến không có động tác gì, không nhanh không chậm mà nói: "Nếu như không đón được thì làm thế nào?"
"Cùng lắm thì gãy chân thôi, anh lại tìm bác sĩ cho em."
Giọng điệu của Hạ Dương rất tự nhiên, giống như việc ngã gãy chân không phải chuyện gì to tát.
Hứa Thừa Yến bị chọc cười, nhịn không được mà nói: "Tháng sau em phải đóng phim rồi, nếu mà ngã gãy chân thì anh chịu trách nhiệm nhé?"
"Để anh chịu cho." Hạ Dương đồng ý.
Hứa Thừa Yến không nói gì nữa, chỉ nhìn về người đàn ông bên dưới.
Ở dưới đó, người nọ mặc sơ mi trắng, một thân sạch sẽ, đang vươn tay về phía cậu.
Hứa Thừa Yến nhìn thân hình đơn bạc của anh, vẫn còn nghi ngờ, hỏi: "Anh có chắc là đón được không?"
"Đón được."
Hứa Thừa Yến vẫn còn do dự, không biết có nên nhảy xuống không.
Tường cao 2-3 mét, nếu trực tiếp nhảy xuống có hơi nguy hiểm, biện pháp tốt nhất là Hạ Dương lấy thang hoặc ghế đến.
Nhưng cuối cùng, Hứa Thừa Yến vẫn hô với Hạ Dương: "Vậy em nhảy nhé."
"Nhảy đi."
Hứa Thừa Yến thay đổi tư thế ngồi xổm lên bờ tường, lần đầu tiên nhảy xuống từ nơi cao như vậy, hơi căng thẳng.
Sau khi xem xét kỹ góc độ, Hứa Thừa Yến trực tiếp nhảy xuống tường cao, nhào vào trong lòng Hạ Dương.
Thân thể từ trên không trung rơi xuống, adrenalin* trong cơ thể tăng lên.
Hứa Thừa Yến nghe tiếng gió ù ù bên tai, nhịn không được mà nhắm mắt lại, chuẩn bị tâm lý cho điều tồi tệ nhất.
Tuy nhiên giây tiếp theo, cả người cậu đã rơi vào trong lồng ngực ấm áp.
Hạ Dương ổn định vững chắc tiếp được thanh niên, ôm người vào lòng.
Hứa Thừa Yến theo phản xạ mà vươn tay, gắt gao ôm lấy bả vai của Hạ Dương, nghiêng đầu chôn vào cổ của người đàn ông.
Trên người đối phương có mùi hương thanh lãnh dễ ngửi, Hứa Thừa Yến ngửi thấy hơi thở quen thuộc này, bỗng nhiên cảm thấy an tâm đến lạ.
Rõ ràng thân hình Hạ Dương nhìn qua có chút đơn bạc, nhưng khi được ôm vào lòng, lại rất có cảm giác an toàn.
Đúng lúc này, bóng râm tản ra, nhường chỗ cho ánh nắng chiếu xuống.
Ngay bây giờ, tại chân bờ tường, hai người đang ôm chặt lấy nhau.
Hứa Thừa Yến vẫn duy trì tư thế dựa vào vai người đàn ông, cơ thể dính chặt vào nhau.
Hứa Thừa Yến còn chưa bình tĩnh lại được, hơi thở dốc, hô hấp dồn dập.
Ở ngực trái, tiếng tim đập kịch liệt vẫn chưa dừng lại.
Thình thịch___
Nhất thời không phân rõ được là tiếng tim của ai đập.
Có thể bởi vì bầu không khí bây giờ rất tốt, cũng có thể là do tác dụng của adrenalin.
Hứa Thừa Yến nhịn không được mà nở nụ cười, thoáng nghiêng đầu, ghé vào bên tai người đàn ông: "Hạ Dương, chúng ta có thể hay không____"
Thử lại một lần nữa xem?
Thử bên nhau thêm một lần nữa.
"Ừm?" Hạ Dương nhất thời không nghe rõ câu phía sau, ôm người trong ngực, lòng bàn tay nhẹ nhàng vỗ về sau lưng bạn nhỏ của hắn.
Sau khi đã đứng vững được, Hạ Dương liêng buông tay ra, vừa sửa sang lại tay áo, vừa hỏi: "Nãy em nói gì thế?"
Hứa Thừa Yến lùi về sau mấy bước, cũng thoáng khôi phục lại một ít lý trí.
Hô hấp đã ổn định, nhịp tim cũng khôi phục bình thường.
"Không có gì." Hứa Thừa Yến mỉm cười.
Hai người quay lại biệt thự.
Hạ Dương về thư phòng tiếp tục làm việc, còn Hứa Thừa Yến thì ra phòng khách, nằm trên sô pha nghịch điện thoại.
Phải tới tận chạng vạng, Hứa Thừa Yến mới nghe thấy động tĩnh truyền tới ngoài sân, là quản gia đã về.
Quản gia còn dẫn theo hai người công nhân về cùng, có lẽ là định tu sửa cái gì đó.
Hứa Thừa Yến chú ý thấy, bèn đứng dậy ra ngoài sân nhìn thoáng qua, trông thấy quản gia và công nhân đều đi về phía cửa nhỏ.
Tuy nhiên bởi vì nguyên do góc độ, Hứa Thừa Yến cũng không thấy rõ tình huống chỗ họ, không biết là họ định thêm thắt gì vào.
Thế là Hứa Thừa Yến lại vào trong phòng trước, vừa hay gặp đúng lúc Hạ Dương đang xuống dưới, bèn đi qua nói: "Lúc nãy em thấy chú Văn dẫn người về, hình như là muốn lắp đặt gì đó hay sao ấy."
"Ừm." Hạ Dương không phản bác, nhàn nhạt nói, "Làm thêm cái thang nhỏ chỗ bờ tường bên kia."
"Cầu thang á?"
"Cho bạn nhỏ trèo tường không an toàn." Hạ Dương ẩn ý sâu xa mà nhìn về phía sân, nói chậm: "Lần sau muốn trèo tường thì lên bằng cầu thang thôi."
"Biết rồi, thưa chú Hạ Dương." Hứa Thừa Yến gật đầu có lệ, xoay người đi tới phòng bếp.
Đã tới thời gian ăn cơm, dì đã chuẩn bị xong bữa tối rồi.
Lúc Hứa Thừa Yến vào trong, thấy Tiểu Ôn đã ở nhà bếp rồi.
Tiểu Ôn đang ngồi xổm trên mặt đất, ngoan ngoãn ăn bữa tối của mình.
Hứa Thừa Yến nhịn không được mà tới cạnh bàn nhìn thoáng qua mèo con, nhận ra trong bát của nó là cơm trộn, còn có cả thịt nữa, nhìn qua có vẻ rất ngon.
Hứa Thừa Yến đi tới trước bàn ăn, lên tiếng: "Sao em lại cảm thấy cơm của Tiểu Ôn ăn ngon thế nhỉ?"
Hạ Dương ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua người đối diện, không nhanh không chậm mà nói: "Em định tranh đồ ăn của tiểu Ôn đấy à?"
Hứa Thừa Yến nhìn rau xanh trên bàn, nói chầm chậm: "Tiểu Ôn có thịt để ăn, em thì lại không có."
"Bác sĩ khuyên nên ăn thanh đạm một chút."
"Là khuyên thôi, có phải bắt buộc cần ăn đồ thanh đạm đâu."
Hạ Dương đành phải nhượng bộ nói: "Nếu như em muốn ăn, thì bảo dì xào thêm một phần đi."
Hứa Thừa Yến nghe xong, đúng ý hợp tình mà đi tìm dì, muốn dì làm cho một phần cơm giống Tiểu Ôn.
Sau khi ăn xong, Hứa Thừa Yến quay trở lại phòng ngủ, nhân tiện bế tiểu Ôn cùng vào luôn.
Hứa Thừa Yến nằm trên giường, ôm tiểu Ôn vào trong ngực, vừa chơi điện thoại vừa vuốt ve mèo con.
Mèo nhỏ mềm mềm âm ấm, ôm vào rất vừa phải, giống như ôm đồ chơi bằng nhung vậy.
Tiểu Ôn cũng rất nghe lời nằm trên người cậu, vô cùng dịu ngoan.
Hứa Thừa Yến đang lướt weibo, bỗng nhiên nhận được điện thoại của Tô Đường.
Sau khi nối máy, giọng Tô Đường truyền tới: "Chu Chu, tuần sau ra ngoài hẹn một buổi không?"
Hứa Thừa Yến hỏi: "Bao giờ ạ?"
"Chị và Lâm Trì Tiêu lúc nào cũng được, chỉ xem cậu khi nào thì có thời gian thôi." Tô Đường đáp lại.
Hứa Thừa Yến: "Vậy thì đầu tuần đi."
"Ok luôn." Tô Đường đồng ý, sau lại hỏi: "Dạo gần đây cậu đang tĩnh dưỡng ở nhà à?"
"Em ở nhà bạn."
Tô Đường thuận miệng hỏi tiếp: "Ai thế?"
Hứa Thừa Yến trầm mặc một lúc, sau vẫn trả lời: "Em Ở nhà người yêu cũ."
"Hai người quay lại rồi à?"
Hứa Thừa Yến nhất thời chưa trả lời được.
Lúc trước khi Hạ Dương tìm cậu nói muốn quay lại, cậu đã cự tuyệt, lúc ấy vẫn chưa nghĩ tới chuyện yêu đương.
Nhưng giờ đây cậu đã hoàn thành được nguyện vọng của Tần Chu rồi, có thể tự quyết định, suy xét cẩn thận những chuyện khác.
"Ai biết được chị..... cũng có thể lắm." Hứa Thừa Yến trả lời hơi mơ mồ, vô thức vuốt ve Tiểu Ôn, dời lực chú ý đi.
"Vậy chị chờ tin tức tốt của cậu nha." Giọng của Tô Đường rất nhẹ nhàng.
Sau khi tắt máy, Hứa Thừa Yến vẫn nằm trên giường, nghĩ tới cuộc đối thoại vừa rồi, tay vẫn xoa xoa đầu tiểu Ôn.
Tiểu Ôn dịch chuyển cơ thể, thuận thế mà chui vào trong ổ chăn, bò lên bụng Hứa Thừa Yến cuộn thành một cục bông mềm, ủ ấm.
Hứa Thừa Yến cách chăn mà vỗ nhẹ lên người tiểu Ôn.
Một người một mèo nằm trên giường, vô cùng hài hoà.
Chờ tới 9 rưỡi, cửa phòng truyền tới tiếng gõ cửa.
Hạ Dương đẩy cửa vào, cầm theo một cốc sữa bò.
Hứa Thừa Yến vừa nhìn thấy sữa bò đã đau đầu, không hề muốn uống.
Hạ Dương đi tới ngồi cạnh giường, đặt cốc sữa lên bàn: "Đến giờ rồi."
Hứa Thừa Yến không có động tác tiếp theo, chỉ nói: "Để lát nữa em uống sau."
Hạ Dương nhìn thoáng qua thanh niên trên giường, không nói thêm gì, lấy máy tính bảng ở trong ngăn kéo tủ đầu giường ra, hỏi: "Em muốn nghe kể chuyện không?"
Hứa Thừa Yến thoáng đổi một tư thế khác, nằm nghiêng trên giường, nhìn về người nào đó.
Đèn lớn trong phòng không bật, cũng chỉ có đèn bàn toả ra chút ánh sáng ấm áp màu vàng.
Lần này Hứa Thừa Yến không cự tuyệt nữa, đồng ý nói: "Ừm."
Hạ Dương hơi bất ngờ, lên tiếng hỏi: "Em muốn nghe chuyện gì?"
"Gì cũng được."
Hạ Dương vừa lên mạng tra chuyện kể trước khi đi ngủ, vừa hỏi cậu: "Người đẹp ngủ trong rừng? Nàng tiên cá? Hay cô bé quàng khăn đỏ?"
"Truyện nào cũng được." Hứa Thừa Yến không có yêu cầu gì.
Thế là Hạ Dương nhấp vào truyện Người đẹp ngủ trong rừng, bắt đầu kể trang đầu tiên.
Hứa Thừa Yên an tĩnh lắng nghe, không thấy buồn ngủ.
Hạ Dương kể chuyện rất chậm, kể từ Người đẹp ngủ trong rừng sang nàng tiên cá, rồi lại từ nàng tiên cá kể sang cô bé quàng khăn đỏ......
Mãi cho tới khi Hạ Dương đã kể xong chuyện, vô tình ngẩng đầu nhìn lên, thấy thanh niên ở trên giường vẫn mở mắt thao láo như cũ.
Hạ Dương khẽ nhíu mày, hỏi: "Còn chưa ngủ nữa sao?"
"Không mệt." Hứa Thừa Yến lắc đầu.
Hạ Dương cúi người, che kín lại chăn trên người thanh niên, thấp giọng nói: "Bạn nhỏ phải đi ngủ sớm một chút."
"Sớm quá, thật sự là em không ngủ được." Hứa Thừa Yến cười khẽ một tiếng, lại xốc chăn ra một chút.
Hạ Dương thấy vậy, lần nữa duỗi tay, muốn kéo chăn lên.
Hứa Thừa Yến lên tiếng nhắc nhở: "Tiểu Ôn ở bên trong, sẽ bị ngạt mất."
"Tiểu Ôn ở bên trong á?" Hạ Dương nhìn chằm chằm chăn, mày nhăn chặt hơn, trực tiếp xốc chăn luôn, thấy được mèo con đang cuộn tròn trên bụng thanh niên
Tiểu Ôn co thành một cục lông híp mắt nằm trên bụng của cậu, trông mèo ta rất là lười biếng.
Hạ Dương vươn tay, ôm tiểu Ôn đặt sang một bên, không nhanh không chậm mà nói: "Tiểu Ôn bị rụng lông."
Tiểu Ôn bị đặt xuống thảm, mờ mịt mà ngẩng đầu nhìn hai người.
Mèo con nhìn chủ nhân của mình, rồi lại nhìn sang thanh niên ở bên cạnh, muốn trèo lên giường lần nữa.
Nhưng Hạ Dương không cho nó được toại nguyện, anh ôm luôn Tiểu Ôn ra ngoài hành lang.
Hạ Dương đóng cửa phòng lại, sau khi đã chắc chắn nhốt tiểu Ôn ở bên ngoài rồi, mới trở lại giường lên tiếng nhắc nhở: "Em mau ngủ đi."
Hứa Thừa Yến vẫn không buồn ngủ, lại nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, nói: "Mới 10 giờ rưỡi, quá sớm."
"Không còn sớm nữa."
Hứa Thừa Yến lại nhìn về phía đèn bàn: "Đèn sáng em cũng không ngủ được."
Hạ Dương trực tiếp tắt đèn luôn, trong phòng lập tức rơi vào bóng tối.
Hứa Thừa Yến không nói chuyện nữa, nhắm mắt lại, dần dần thả nhẹ hô hấp.
Nhưng mà đại não vẫn rất tỉnh táo, không có cách nào vào giấc được.
Hứa Thừa Yến nằm trên giường rất lâu, sau vẫn bất lực mà mở mắt ta, nhìn về phía mép giường, thấy chỗ đó vẫn đang có người.
Tuy rằng trong phòng không bật đèn, nhưng dựa vào ánh trăng ngoài cửa sổ, Hứa Thừa Yến vẫn thấy rõ được người trước mắt.
Hạ Dương yên lặng ngồi ở mép giường, không nghịch điện thoại, chỉ chăm chú nhìn vào thanh niên của hắn.
Hứa Thừa Yến chớp chớp mắt, đối diện ánh mắt của anh.
Nhất thời, cả hai đều không mở miệng, trong phòng rất tĩnh lặng.
Hứa Thừa Yến thoáng dịch người về phía mép giường, bàn tay thò ra khỏi chăn, đặt xuống mu bàn tay người đàn ông.
Tay của anh rất ấm áp, Hứa Thừa Yến nhàm chán mà nhẹ nhàng khều khều đó.
Hạ Dương hỏi: "Vẫn không ngủ được sao?"
Hứa Thừa Yến ừ một tiếng, tiếp tục cọ tới cọ lui ở mu bàn tay của Hạ Dương, dường như đã xem tay của anh thành một món đồ chơi rồi.
Lại hơi khát, thế là Hứa Thừa Yến nhoài dậy, lấy bình giữ nhiệt trên tủ đầu giường, uống mấy ngụm.
Bởi vì động tác uống nước mà chăn trên người Hứa Thừa Yến bị trượt xuống đến hông.
Hạ Dương bỗng chú ý thấy áo ngủ trên người cậu chưa mặc hẳn hoi, hai cúc áo trên cùng còn chưa cài vào, cổ áo rộng thùng thình.
Hạ Dương tức khắc nhíu mày: " sao không mặc áo vào cho hẳn hoi thế này."
Hứa Thừa Yến lúc này đã uống nước xong, đặt bình giữ nhiệt về lại tủ đầu giường, theo phản xạ mà cúi đầu nhìn áo của mình.
Hạ Dương trực tiếp tới gần, cài hết cúc áo cho cậu.
Hứa Thừa Yến ngoan ngoãn ngồi trên giường không nhúc nhích, hơi cúi đầu, nhìn động tác của Người kia.
Lúc này, khoảng cách của hai người rất gần.
Hứa Thừa Yến cảm nhận hơi thở quen thuộc của Hạ Dương, ngửi mùi hương thanh lãnh trên người anh, còn hoà lẫn mùi rượu vang đỏ tinh khiết nữa.
Thế là Hứa Thừa Yến lên tiếng hỏi: "Anh uống rượu à?"
"Ừm." Hạ Dương càu xong cúc áo, lại sửa sang cổ áo cho cậu, "Có uống một ít."
"Em cũng muốn uống."
Hạ Dương sau khi nghe thấy những lời này, không nhanh không chậm mà nói: "Bạn nhỏ không thể uống rượu được."
Hứa Thừa Yến cười khẽ một tiếng: "Chỉ uống một chén thôi."
"Lần sau thì uống."
Hứa Thừa Yến hỏi: "Hôm nay không được ư?"
"Muộn rồi, bạn nhỏ phải ngủ." Âm điệu của Hạ Dương rất thản nhiên, sửa lại quần áo cho bạn nhỏ.
Hứa Thừa Yến nhìn người đàn ông trước mắt, chủ động tới gần, tiến sát vào mặt anh, hơi ngước đầu lên: "Nhưng em không muốn ngủ."
Hạ Dương cúi đầu, đối diện với đôi mắt trong veo của thanh niên.
Trong căn phòng tối tăm, ánh mắt giao triền, không khí đột nhiên trở nên ái muội.
Lòng bàn tay của Hạ Dương vẫn còn đang đặt trên eo của thanh niên, tay hơi dùng sức, vô thức siết chặt hơn.
Xung quanh tĩnh lặng, chỉ dư lại tiếng hít thở của hai người.
Bất tri bất giác, khoảng cách giữa hai người càng gần hơn, đã đi qua khoảng cách an toàn.
Chỉ cần tới gần hơn chút nữa, là có thể hôn nhau rồi.
Hứa Thừa Yến mở to mắt, lông mi khẽ run.
Hô hấp bỗng nhiên có chút dồn dập, tim đập nhanh hơn.
Hứa Thừa Yến vô ý thức vươn tay, đặt trên cánh tay người đàn ông.
Trước khi cậu chuẩn bị tới gần hơn một chút, cái tên không biết điều trước mắt này lại nghiêng đầu___
Tránh đi nụ hôn.
__________________________
adrenalin: Adrenalin là một hormon có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, cái làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm
——————————————————
"Đền tiền nhé." Hứa Thừa Yến cầm lấy nhánh cây đã gãy kia lên, ngẩng đầy đối diện với ánh mắt của người đàn ông, hỏi: "Chi phí tu sửa lại cái giường này là bao nhiêu thế?"
Hạ Dương không trả lời trực tiếp, thuận đà ngồi xuống bên cạnh, mở lòng bàn tay của mình ra, lộ ra đoạn mộc bài đã gãy làm đôi, "Cái này thì em định đền như thế nào?"
Hứa Thừa Yến trầm tư, trả lời: "Em viết lại một cái được không?"
Hạ Dương nhất thời cũng không nói gì, chỉ yên lặng nắm chặt mộc bài trên tay.
Qua một lúc lâu sau, anh mới mở miệng nói: "Không giống."
Dù cho có viết thêm một cái nữa, suy cho cùng cũng không giống nhau.
Hạ Dương đứng dậy, sau cũng không có ý định truy cứu trách nhiệm: "Được rồi, không bắt đền em đâu."
"Hơ?"
Hạ Dương xuống giường, không nhanh không chậm mà nói: "Lần sau thì bạn nhỏ nhớ nghe lời một chút, đừng để gặp rắc rối là được."
Nói xong, Hạ Dương liền xoay người rời đi trở lại biệt thự.
Hứa Thừa Yến vẫn còn ở trên cái giường lười, nhìn về phía biệt thự, không làm ra hành động gì khác nữa, chỉ tiếp tục phơi nắng.
Mãi cho tới lúc trạng vạng, cậu mới quay trở lại biệt thự.
Trong lúc cậu bước vào phòng khách, liếc mắt một cái có thể nhìn ra thân ảnh ở ngoài ban công.
Hứa Thừa Yến lại gần, thấy người nọ đang dựa vào lan can, đầu ngón tay phải kẹp một điếu thuốc, tay trái thì nắm mộc bài.
Thuốc lá đã tàn sắp cháy tới đầu ngón tay, nhưng người nọ cũng không để ý, chỉ cúi đầu chăm chú nhìn vào mộc bài.
Mộc bài cẩn thận giữ gìn bốn năm đột nhiên bị làm hỏng, Hạ Dương chau mày, biểu cảm trên mặt càng lãnh đạm hơn.
Bỗng nhiên, Hạ Dương như cảm nhận được gì, nhìn sang nên cạnh, liền trông thấy thanh niên ở cách đó không xa.
Hạ Dương phản ứng lại, dập tắt tàn thuốc đi, thuận tay đặt mộc bài xuống bàn, chậm rãi nói: "Chú Văn nói hôm nay hơn 11 giờ em mới xuống, sao lại dậy muộn như vậy?"
Hứa Thừa Yến trả lời: "Tỉnh ngủ thì đông hồ đã tới giờ đó rồi."
"Muộn quá." Hạ Dương đi tới, vươn tay lên xoa xoa đầu bạn nhỏ: "Sau này dậy sớm một chút nhé."
"Em sẽ cố gắng." Hứa Thừa Yến tuỳ ý gật đầu đáp lại.
Hạ Dương nói xong cũng rời khỏi ban công, đi về phía phòng khách.
Hứa Thừa Yến thì vẫn đứng tại chỗ, nhìn theo bóng lưng của Hạ Dương.
Mãi tới tận khi Hạ Dương đã đi ra, lúc này Hứa Thừa Yến mới chịu thu hồi tầm mắt, quay qua nhìn về phía cái bàn.
Mộc bài vẫn còn đặt ở bên trên, Hứa Thừa Yến lại gần, cầm hai khối gỗ lên.
Cậu nhìn chằm chằm hay mảnh gãy của mộc bài một lúc, lại ngẩng lên nhìn về phương hướng phòng khách.
Không thấy Hạ Dương ở trong phòng khách, chắc đã lên phòng ở trên tầng rồi.
Tuy không có Hạ Dương nhưng quản gia thì vẫn ở đó, đang cầm bình tưới nước cho mấy chậu hoa.
Hứa Thừa Yến ngẫm nghĩ, sau vẫn đi về phía quản gia.
"Chú văn, chú có keo dán không ạ?"
Sau khi lấy được keo dán từ chỗ quản gia, Hứa Thừa Yến bèn quay trở lại phòng của mình.
Cậu ngồi trước bàn, thử dán lại miếng mộc bài lần nữa.
Nhưng mặc kệ cho cậu dán thế nào, ở giữa vẫn sẽ hiện lên một khe hở rõ ràng, không cách nào che đi được.
Hứa Thừa Yến mân mê trong phòng cả đêm, về sau còn tìm thêm cả bút lông, khắc lại chữ trên mộc bài cho đậm hơn.
Chờ tới sáng ngày hôm sau, cậu cầm mộc bài chắp vá đi tìm Hạ Dương.
Hạ Dương đang ở trong văn phòng xử lý tài liệu, Hứa Thừa Yến đứng ở cửa, không lên tiếng quấy rầy.
Nhưng mà Hạ Dương vẫn nhận ra người nào đó ở cửa, anh đặt tài liệu trong tay xuống, hỏi: "Em sao thế?"
Hứa Thừa Yến đi vào, xoè mộc bài ra cho anh, "Em sửa được rồi."
Sau khi Hạ Dương nhìn thấy mộc bài, hơi sửng sốt.
Mộc bài đã được dán lại lần nữa, tuy rằng ở giữa vẫn còn một khe nứt, nhưng nếu nhìn không kỹ sẽ không ra.
Hơn nữa chữ trên mộc bài cũng rõ hơn lúc đầu rất nhiều, đã được viết lại một lần.
Hạ Dương nhìn chằm chằm mộc bài, nói không nên lời.
Một lúc lâu sau, anh mới mở miệng: "Không cần phải phiền toái như vậy đâu, dù sao nó cũng đã gãy làm đôi rồi."
Hứa Thừa Yến đứng bên cạnh, mỉm cười: "Dùng keo dán vẫn có thể chắp vá lại một chút."
Hạ Dương vuốt ve chữ viết trên mộc bài, cuối cùng, vẫn thả lại nó vào trong ngăn kéo.
Hứa Thừa Yến lùi về sau mấy bước, cũng không quấy rầy Hạ Dương làm việc nữa, nói: "Em ra ngoài trước đây."
Hứa Thừa Yến đóng cửa lại, bước xuống dưới tầng.
Bên ngoài hôm nay lại là một ngày nắng to, Hứa Thừa Yến vào trong sân, nằm trên giường tổ chim nghỉ ngơi.
Cách đó không xa, Kỳ Kỳ và Tiểu Ôn đang chơi trên bãi cỏ.
Hứa Thừa Yến nhìn một mèo một chó, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn.
Kỳ Kỳ nhảy tới nhảy lui trong sân, Tiểu Ôn cũng chạy loạn theo nó.
Hứa Thừa Yến an tĩnh nằm trên giường, trong sự yên bình dần dần trở nên mơ màng.
Nhưng không lâu sau, cậu bỗng nhiên nghe thấy tiếng kêu của Kỳ Kỳ.
"Gâuuu!" Kỳ Kỳ nhào lên giường lười, dùng đầu lớn của mình dụi dụi chân chủ nhân, còn có chút nôn nóng.
Hứa Thừa Yến ôm lấy nó xoa đầu, hỏi: "Mày sao vậy?"
"Gâuu!" Kỳ Kỳ nhìn về một phía sủa mấy tiếng liền.
Hứa Thừa Yến dường như cũng hiểu được đôi chút, thế là đứng dậy, đi theo đằng sau Kỳ Kỳ.
Chó lớn dẫn đường phía trước, đi xuyên qua sân.
Cứ đi vô thức như vậy, bất tri bất giác đã đi tới cạnh bức tường.
Hứa Thừa Yến ngẩng đầu lên, đánh giá cái bờ tường cao hai ba mét trước mặt, liếc mắt có thể thấy được cái đĩa bay đang kẹt trên tường.
Hứa Thừa Yến nhìn chó lớn ở bên cạnh, nhịn không được mà nói: "Mày chơi kiểu gì mà nó bay được lên tường cao thế này thế?"
"Gâuuu!" Kỳ Kỳ sủa mặt đầy vô tội.
Hứa Thừa Yến cũng chỉ đành tiến lên phía trước, tiếp tục nghiên cứu cái bờ tường này.
Ở bên kia, trong thư phòng.
Hạ Dương đối diện máy tính, xử lý công việc.
Trong phòng rất yên tĩnh, cho tới khi chuông báo của điện thoại phá vỡ sự tĩnh lặng.
Hạ Dương lấy điện thoại ra nhìn, trông thấy người gọi tới là 'Yến Yến.'
Hạ Dương nghe máy, từ trong điện thoại truyền tới một giọng nói quen thuộc___
"Hạ Dương, có thể lấy cho em cái thang qua đây được không?"
"Gì cơ?" Hạ Dương đứng dậy.
Hứa Thừa Yến lặp lại: "Em đang ở chỗ bờ tường, anh lấy cho em cái thang với."
"Lấy thang á?" Hạ Dương rời khỏi thư phòng, đi về phía cầu thang, hỏi: "sao vậy?"
"Cũng không có gì......" giọng nói trong điện thoại trở nên ấp úng.
Hạ Dương không trả lời ngay, mà trực tiếp đi về phía cửa nhỏ, không quên hỏi: "Em cần lắm à?"
"Cũng không hẳn..... Hay là anh cứ bảo chú Văn mang thang tới đây cho em cũng được."
Hạ Dương đáp lại: "Chú Văn ra ngoài rồi."
"Thảo nào....." trong điện thoại truyền tới một tiếng thở dài, "Vừa nãy em cũng gọi cho chú Văn mà không được."
Hạ Dương đi nhanh hơn, tới gần cửa nhỏ.
Lúc mà anh ngẩng đầy lên, liền trông thấy đạo thân ảnh đang ngồi trên tường cao.
Giờ đây, thanh niên đang ngồi trên tường mà gọi điện thoại, dưới đất thì có chó lớn đang ngồi ngóng.
Hạ Dương nhìn thanh niên ở trên tường, khẽ nhíu mày, nói từng chữ: "Yến Yến, sao em lại trèo lên đấy rồi?"
Hứa Thừa Yến sửng sốt, theo bản năng mà nhìn về phía sân, trông thấy Hạ Dương đang bước về phía mình như một vị thần.
Hứa Thừa Yến tắt máy, hô lên với anh: "Giờ em không xuống được, tìm cho em cái thang với."
Hạ Dương chau mày, tới trước bờ tường hỏi: "Em lên đấy kiểu gì thế?"
"Em cũng có biết đâu." Hứa Thừa Yến nhịn không được mà bật cười, "Cứ thế mà lên được."
Hồi nãy cậu bị Kỳ kỳ dẫn tới chỗ bờ tường, mà đúng lúc lại nhìn thấy tảng đá bên cạnh, khi ấy cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều mà dẫm lên cục đá trèo lên tường, cầm đồ chơi thả xuống.
Nhưng mà sau khi cậu đã lên trên bờ tường, lại chua xót nhận ra mình không xuống được.
Tường này phải cao đến 2-3 mét, cục đá kia thì hơi thấp, xuống bằng đường cũ có hơi nguy hiểm, dễ bị ngã.
"Lấy thang giúp em đi." Hứa Thừa Yến cười.
Hạ Dương nhìn thanh niên trên cao, than nhẹ một tiếng, "Mới có mấy phút không để ý tới em, mà em lại gây chuyện rồi."
"Có hả?" Hứa Thừa Yến lười biếng ngồi trên bờ tường, không nóng nảy chút nào.
"Hôm qua anh không để ý tới em, kết quả em nghịch hỏng cả giường." Hạ Dương đứng dưới bờ tường, "Hôm nay không nhìn em, em trèo luôn lên tường được."
Giống đứa trẻ không chịu nghe lời.
"Anh lấy thang nhanh lên đi." Hứa Thừa Yến thúc giục.
"Không có thang." Hạ Dương thoáng giơ tay, vén cổ tay áo sơ mi lên.
Hứa Thừa Yến lại suy nghĩ, sau nói: "Vậy thì cho cái ghế cũng được".
Hạ Dương vẫn không đáp lại, chỉ là vươn tay, nói với người thanh niên trên tường: "Em nhảy xuống đi."
Hứa Thừa Yến ngây ngẩn: "Hả?"
"Em nhảy xuống, anh đón ở bên dưới." Hạ Dương vẫn duy trì tư thế duỗi tay, biểu tình trên mặt vô cùng nghiêm túc.
Hứa Thừa Yến không có động tác gì, không nhanh không chậm mà nói: "Nếu như không đón được thì làm thế nào?"
"Cùng lắm thì gãy chân thôi, anh lại tìm bác sĩ cho em."
Giọng điệu của Hạ Dương rất tự nhiên, giống như việc ngã gãy chân không phải chuyện gì to tát.
Hứa Thừa Yến bị chọc cười, nhịn không được mà nói: "Tháng sau em phải đóng phim rồi, nếu mà ngã gãy chân thì anh chịu trách nhiệm nhé?"
"Để anh chịu cho." Hạ Dương đồng ý.
Hứa Thừa Yến không nói gì nữa, chỉ nhìn về người đàn ông bên dưới.
Ở dưới đó, người nọ mặc sơ mi trắng, một thân sạch sẽ, đang vươn tay về phía cậu.
Hứa Thừa Yến nhìn thân hình đơn bạc của anh, vẫn còn nghi ngờ, hỏi: "Anh có chắc là đón được không?"
"Đón được."
Hứa Thừa Yến vẫn còn do dự, không biết có nên nhảy xuống không.
Tường cao 2-3 mét, nếu trực tiếp nhảy xuống có hơi nguy hiểm, biện pháp tốt nhất là Hạ Dương lấy thang hoặc ghế đến.
Nhưng cuối cùng, Hứa Thừa Yến vẫn hô với Hạ Dương: "Vậy em nhảy nhé."
"Nhảy đi."
Hứa Thừa Yến thay đổi tư thế ngồi xổm lên bờ tường, lần đầu tiên nhảy xuống từ nơi cao như vậy, hơi căng thẳng.
Sau khi xem xét kỹ góc độ, Hứa Thừa Yến trực tiếp nhảy xuống tường cao, nhào vào trong lòng Hạ Dương.
Thân thể từ trên không trung rơi xuống, adrenalin* trong cơ thể tăng lên.
Hứa Thừa Yến nghe tiếng gió ù ù bên tai, nhịn không được mà nhắm mắt lại, chuẩn bị tâm lý cho điều tồi tệ nhất.
Tuy nhiên giây tiếp theo, cả người cậu đã rơi vào trong lồng ngực ấm áp.
Hạ Dương ổn định vững chắc tiếp được thanh niên, ôm người vào lòng.
Hứa Thừa Yến theo phản xạ mà vươn tay, gắt gao ôm lấy bả vai của Hạ Dương, nghiêng đầu chôn vào cổ của người đàn ông.
Trên người đối phương có mùi hương thanh lãnh dễ ngửi, Hứa Thừa Yến ngửi thấy hơi thở quen thuộc này, bỗng nhiên cảm thấy an tâm đến lạ.
Rõ ràng thân hình Hạ Dương nhìn qua có chút đơn bạc, nhưng khi được ôm vào lòng, lại rất có cảm giác an toàn.
Đúng lúc này, bóng râm tản ra, nhường chỗ cho ánh nắng chiếu xuống.
Ngay bây giờ, tại chân bờ tường, hai người đang ôm chặt lấy nhau.
Hứa Thừa Yến vẫn duy trì tư thế dựa vào vai người đàn ông, cơ thể dính chặt vào nhau.
Hứa Thừa Yến còn chưa bình tĩnh lại được, hơi thở dốc, hô hấp dồn dập.
Ở ngực trái, tiếng tim đập kịch liệt vẫn chưa dừng lại.
Thình thịch___
Nhất thời không phân rõ được là tiếng tim của ai đập.
Có thể bởi vì bầu không khí bây giờ rất tốt, cũng có thể là do tác dụng của adrenalin.
Hứa Thừa Yến nhịn không được mà nở nụ cười, thoáng nghiêng đầu, ghé vào bên tai người đàn ông: "Hạ Dương, chúng ta có thể hay không____"
Thử lại một lần nữa xem?
Thử bên nhau thêm một lần nữa.
"Ừm?" Hạ Dương nhất thời không nghe rõ câu phía sau, ôm người trong ngực, lòng bàn tay nhẹ nhàng vỗ về sau lưng bạn nhỏ của hắn.
Sau khi đã đứng vững được, Hạ Dương liêng buông tay ra, vừa sửa sang lại tay áo, vừa hỏi: "Nãy em nói gì thế?"
Hứa Thừa Yến lùi về sau mấy bước, cũng thoáng khôi phục lại một ít lý trí.
Hô hấp đã ổn định, nhịp tim cũng khôi phục bình thường.
"Không có gì." Hứa Thừa Yến mỉm cười.
Hai người quay lại biệt thự.
Hạ Dương về thư phòng tiếp tục làm việc, còn Hứa Thừa Yến thì ra phòng khách, nằm trên sô pha nghịch điện thoại.
Phải tới tận chạng vạng, Hứa Thừa Yến mới nghe thấy động tĩnh truyền tới ngoài sân, là quản gia đã về.
Quản gia còn dẫn theo hai người công nhân về cùng, có lẽ là định tu sửa cái gì đó.
Hứa Thừa Yến chú ý thấy, bèn đứng dậy ra ngoài sân nhìn thoáng qua, trông thấy quản gia và công nhân đều đi về phía cửa nhỏ.
Tuy nhiên bởi vì nguyên do góc độ, Hứa Thừa Yến cũng không thấy rõ tình huống chỗ họ, không biết là họ định thêm thắt gì vào.
Thế là Hứa Thừa Yến lại vào trong phòng trước, vừa hay gặp đúng lúc Hạ Dương đang xuống dưới, bèn đi qua nói: "Lúc nãy em thấy chú Văn dẫn người về, hình như là muốn lắp đặt gì đó hay sao ấy."
"Ừm." Hạ Dương không phản bác, nhàn nhạt nói, "Làm thêm cái thang nhỏ chỗ bờ tường bên kia."
"Cầu thang á?"
"Cho bạn nhỏ trèo tường không an toàn." Hạ Dương ẩn ý sâu xa mà nhìn về phía sân, nói chậm: "Lần sau muốn trèo tường thì lên bằng cầu thang thôi."
"Biết rồi, thưa chú Hạ Dương." Hứa Thừa Yến gật đầu có lệ, xoay người đi tới phòng bếp.
Đã tới thời gian ăn cơm, dì đã chuẩn bị xong bữa tối rồi.
Lúc Hứa Thừa Yến vào trong, thấy Tiểu Ôn đã ở nhà bếp rồi.
Tiểu Ôn đang ngồi xổm trên mặt đất, ngoan ngoãn ăn bữa tối của mình.
Hứa Thừa Yến nhịn không được mà tới cạnh bàn nhìn thoáng qua mèo con, nhận ra trong bát của nó là cơm trộn, còn có cả thịt nữa, nhìn qua có vẻ rất ngon.
Hứa Thừa Yến đi tới trước bàn ăn, lên tiếng: "Sao em lại cảm thấy cơm của Tiểu Ôn ăn ngon thế nhỉ?"
Hạ Dương ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua người đối diện, không nhanh không chậm mà nói: "Em định tranh đồ ăn của tiểu Ôn đấy à?"
Hứa Thừa Yến nhìn rau xanh trên bàn, nói chầm chậm: "Tiểu Ôn có thịt để ăn, em thì lại không có."
"Bác sĩ khuyên nên ăn thanh đạm một chút."
"Là khuyên thôi, có phải bắt buộc cần ăn đồ thanh đạm đâu."
Hạ Dương đành phải nhượng bộ nói: "Nếu như em muốn ăn, thì bảo dì xào thêm một phần đi."
Hứa Thừa Yến nghe xong, đúng ý hợp tình mà đi tìm dì, muốn dì làm cho một phần cơm giống Tiểu Ôn.
Sau khi ăn xong, Hứa Thừa Yến quay trở lại phòng ngủ, nhân tiện bế tiểu Ôn cùng vào luôn.
Hứa Thừa Yến nằm trên giường, ôm tiểu Ôn vào trong ngực, vừa chơi điện thoại vừa vuốt ve mèo con.
Mèo nhỏ mềm mềm âm ấm, ôm vào rất vừa phải, giống như ôm đồ chơi bằng nhung vậy.
Tiểu Ôn cũng rất nghe lời nằm trên người cậu, vô cùng dịu ngoan.
Hứa Thừa Yến đang lướt weibo, bỗng nhiên nhận được điện thoại của Tô Đường.
Sau khi nối máy, giọng Tô Đường truyền tới: "Chu Chu, tuần sau ra ngoài hẹn một buổi không?"
Hứa Thừa Yến hỏi: "Bao giờ ạ?"
"Chị và Lâm Trì Tiêu lúc nào cũng được, chỉ xem cậu khi nào thì có thời gian thôi." Tô Đường đáp lại.
Hứa Thừa Yến: "Vậy thì đầu tuần đi."
"Ok luôn." Tô Đường đồng ý, sau lại hỏi: "Dạo gần đây cậu đang tĩnh dưỡng ở nhà à?"
"Em ở nhà bạn."
Tô Đường thuận miệng hỏi tiếp: "Ai thế?"
Hứa Thừa Yến trầm mặc một lúc, sau vẫn trả lời: "Em Ở nhà người yêu cũ."
"Hai người quay lại rồi à?"
Hứa Thừa Yến nhất thời chưa trả lời được.
Lúc trước khi Hạ Dương tìm cậu nói muốn quay lại, cậu đã cự tuyệt, lúc ấy vẫn chưa nghĩ tới chuyện yêu đương.
Nhưng giờ đây cậu đã hoàn thành được nguyện vọng của Tần Chu rồi, có thể tự quyết định, suy xét cẩn thận những chuyện khác.
"Ai biết được chị..... cũng có thể lắm." Hứa Thừa Yến trả lời hơi mơ mồ, vô thức vuốt ve Tiểu Ôn, dời lực chú ý đi.
"Vậy chị chờ tin tức tốt của cậu nha." Giọng của Tô Đường rất nhẹ nhàng.
Sau khi tắt máy, Hứa Thừa Yến vẫn nằm trên giường, nghĩ tới cuộc đối thoại vừa rồi, tay vẫn xoa xoa đầu tiểu Ôn.
Tiểu Ôn dịch chuyển cơ thể, thuận thế mà chui vào trong ổ chăn, bò lên bụng Hứa Thừa Yến cuộn thành một cục bông mềm, ủ ấm.
Hứa Thừa Yến cách chăn mà vỗ nhẹ lên người tiểu Ôn.
Một người một mèo nằm trên giường, vô cùng hài hoà.
Chờ tới 9 rưỡi, cửa phòng truyền tới tiếng gõ cửa.
Hạ Dương đẩy cửa vào, cầm theo một cốc sữa bò.
Hứa Thừa Yến vừa nhìn thấy sữa bò đã đau đầu, không hề muốn uống.
Hạ Dương đi tới ngồi cạnh giường, đặt cốc sữa lên bàn: "Đến giờ rồi."
Hứa Thừa Yến không có động tác tiếp theo, chỉ nói: "Để lát nữa em uống sau."
Hạ Dương nhìn thoáng qua thanh niên trên giường, không nói thêm gì, lấy máy tính bảng ở trong ngăn kéo tủ đầu giường ra, hỏi: "Em muốn nghe kể chuyện không?"
Hứa Thừa Yến thoáng đổi một tư thế khác, nằm nghiêng trên giường, nhìn về người nào đó.
Đèn lớn trong phòng không bật, cũng chỉ có đèn bàn toả ra chút ánh sáng ấm áp màu vàng.
Lần này Hứa Thừa Yến không cự tuyệt nữa, đồng ý nói: "Ừm."
Hạ Dương hơi bất ngờ, lên tiếng hỏi: "Em muốn nghe chuyện gì?"
"Gì cũng được."
Hạ Dương vừa lên mạng tra chuyện kể trước khi đi ngủ, vừa hỏi cậu: "Người đẹp ngủ trong rừng? Nàng tiên cá? Hay cô bé quàng khăn đỏ?"
"Truyện nào cũng được." Hứa Thừa Yến không có yêu cầu gì.
Thế là Hạ Dương nhấp vào truyện Người đẹp ngủ trong rừng, bắt đầu kể trang đầu tiên.
Hứa Thừa Yên an tĩnh lắng nghe, không thấy buồn ngủ.
Hạ Dương kể chuyện rất chậm, kể từ Người đẹp ngủ trong rừng sang nàng tiên cá, rồi lại từ nàng tiên cá kể sang cô bé quàng khăn đỏ......
Mãi cho tới khi Hạ Dương đã kể xong chuyện, vô tình ngẩng đầu nhìn lên, thấy thanh niên ở trên giường vẫn mở mắt thao láo như cũ.
Hạ Dương khẽ nhíu mày, hỏi: "Còn chưa ngủ nữa sao?"
"Không mệt." Hứa Thừa Yến lắc đầu.
Hạ Dương cúi người, che kín lại chăn trên người thanh niên, thấp giọng nói: "Bạn nhỏ phải đi ngủ sớm một chút."
"Sớm quá, thật sự là em không ngủ được." Hứa Thừa Yến cười khẽ một tiếng, lại xốc chăn ra một chút.
Hạ Dương thấy vậy, lần nữa duỗi tay, muốn kéo chăn lên.
Hứa Thừa Yến lên tiếng nhắc nhở: "Tiểu Ôn ở bên trong, sẽ bị ngạt mất."
"Tiểu Ôn ở bên trong á?" Hạ Dương nhìn chằm chằm chăn, mày nhăn chặt hơn, trực tiếp xốc chăn luôn, thấy được mèo con đang cuộn tròn trên bụng thanh niên
Tiểu Ôn co thành một cục lông híp mắt nằm trên bụng của cậu, trông mèo ta rất là lười biếng.
Hạ Dương vươn tay, ôm tiểu Ôn đặt sang một bên, không nhanh không chậm mà nói: "Tiểu Ôn bị rụng lông."
Tiểu Ôn bị đặt xuống thảm, mờ mịt mà ngẩng đầu nhìn hai người.
Mèo con nhìn chủ nhân của mình, rồi lại nhìn sang thanh niên ở bên cạnh, muốn trèo lên giường lần nữa.
Nhưng Hạ Dương không cho nó được toại nguyện, anh ôm luôn Tiểu Ôn ra ngoài hành lang.
Hạ Dương đóng cửa phòng lại, sau khi đã chắc chắn nhốt tiểu Ôn ở bên ngoài rồi, mới trở lại giường lên tiếng nhắc nhở: "Em mau ngủ đi."
Hứa Thừa Yến vẫn không buồn ngủ, lại nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, nói: "Mới 10 giờ rưỡi, quá sớm."
"Không còn sớm nữa."
Hứa Thừa Yến lại nhìn về phía đèn bàn: "Đèn sáng em cũng không ngủ được."
Hạ Dương trực tiếp tắt đèn luôn, trong phòng lập tức rơi vào bóng tối.
Hứa Thừa Yến không nói chuyện nữa, nhắm mắt lại, dần dần thả nhẹ hô hấp.
Nhưng mà đại não vẫn rất tỉnh táo, không có cách nào vào giấc được.
Hứa Thừa Yến nằm trên giường rất lâu, sau vẫn bất lực mà mở mắt ta, nhìn về phía mép giường, thấy chỗ đó vẫn đang có người.
Tuy rằng trong phòng không bật đèn, nhưng dựa vào ánh trăng ngoài cửa sổ, Hứa Thừa Yến vẫn thấy rõ được người trước mắt.
Hạ Dương yên lặng ngồi ở mép giường, không nghịch điện thoại, chỉ chăm chú nhìn vào thanh niên của hắn.
Hứa Thừa Yến chớp chớp mắt, đối diện ánh mắt của anh.
Nhất thời, cả hai đều không mở miệng, trong phòng rất tĩnh lặng.
Hứa Thừa Yến thoáng dịch người về phía mép giường, bàn tay thò ra khỏi chăn, đặt xuống mu bàn tay người đàn ông.
Tay của anh rất ấm áp, Hứa Thừa Yến nhàm chán mà nhẹ nhàng khều khều đó.
Hạ Dương hỏi: "Vẫn không ngủ được sao?"
Hứa Thừa Yến ừ một tiếng, tiếp tục cọ tới cọ lui ở mu bàn tay của Hạ Dương, dường như đã xem tay của anh thành một món đồ chơi rồi.
Lại hơi khát, thế là Hứa Thừa Yến nhoài dậy, lấy bình giữ nhiệt trên tủ đầu giường, uống mấy ngụm.
Bởi vì động tác uống nước mà chăn trên người Hứa Thừa Yến bị trượt xuống đến hông.
Hạ Dương bỗng chú ý thấy áo ngủ trên người cậu chưa mặc hẳn hoi, hai cúc áo trên cùng còn chưa cài vào, cổ áo rộng thùng thình.
Hạ Dương tức khắc nhíu mày: " sao không mặc áo vào cho hẳn hoi thế này."
Hứa Thừa Yến lúc này đã uống nước xong, đặt bình giữ nhiệt về lại tủ đầu giường, theo phản xạ mà cúi đầu nhìn áo của mình.
Hạ Dương trực tiếp tới gần, cài hết cúc áo cho cậu.
Hứa Thừa Yến ngoan ngoãn ngồi trên giường không nhúc nhích, hơi cúi đầu, nhìn động tác của Người kia.
Lúc này, khoảng cách của hai người rất gần.
Hứa Thừa Yến cảm nhận hơi thở quen thuộc của Hạ Dương, ngửi mùi hương thanh lãnh trên người anh, còn hoà lẫn mùi rượu vang đỏ tinh khiết nữa.
Thế là Hứa Thừa Yến lên tiếng hỏi: "Anh uống rượu à?"
"Ừm." Hạ Dương càu xong cúc áo, lại sửa sang cổ áo cho cậu, "Có uống một ít."
"Em cũng muốn uống."
Hạ Dương sau khi nghe thấy những lời này, không nhanh không chậm mà nói: "Bạn nhỏ không thể uống rượu được."
Hứa Thừa Yến cười khẽ một tiếng: "Chỉ uống một chén thôi."
"Lần sau thì uống."
Hứa Thừa Yến hỏi: "Hôm nay không được ư?"
"Muộn rồi, bạn nhỏ phải ngủ." Âm điệu của Hạ Dương rất thản nhiên, sửa lại quần áo cho bạn nhỏ.
Hứa Thừa Yến nhìn người đàn ông trước mắt, chủ động tới gần, tiến sát vào mặt anh, hơi ngước đầu lên: "Nhưng em không muốn ngủ."
Hạ Dương cúi đầu, đối diện với đôi mắt trong veo của thanh niên.
Trong căn phòng tối tăm, ánh mắt giao triền, không khí đột nhiên trở nên ái muội.
Lòng bàn tay của Hạ Dương vẫn còn đang đặt trên eo của thanh niên, tay hơi dùng sức, vô thức siết chặt hơn.
Xung quanh tĩnh lặng, chỉ dư lại tiếng hít thở của hai người.
Bất tri bất giác, khoảng cách giữa hai người càng gần hơn, đã đi qua khoảng cách an toàn.
Chỉ cần tới gần hơn chút nữa, là có thể hôn nhau rồi.
Hứa Thừa Yến mở to mắt, lông mi khẽ run.
Hô hấp bỗng nhiên có chút dồn dập, tim đập nhanh hơn.
Hứa Thừa Yến vô ý thức vươn tay, đặt trên cánh tay người đàn ông.
Trước khi cậu chuẩn bị tới gần hơn một chút, cái tên không biết điều trước mắt này lại nghiêng đầu___
Tránh đi nụ hôn.
__________________________
adrenalin: Adrenalin là một hormon có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, cái làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất