Chương 144: Tiếng Pháp
Truyện chỉ đăng tại Watpad của chinchinzzzz, mọi người không đọc ở trang repost mình cảm ơn!
—————————————————
Hứa Thừa Yến không nhận ra sự khác thường của Hạ Dương, vẫn mải mê nói chuyện với cô dâu.
Cô dâu hỏi: "Hai người tới đây để du lịch à?"
"Đúng thế."
"Paris đúng là rất thích hợp để cho các cặp đôi đến...., cũng thích hợp để tổ chức đám cưới nữa."
Hứa Thừa Yến lắc đầu: "Vẫn chưa nhanh đến vậy đâu."
Cô dâu nhìn sang phía Hạ Dương ở bên cạnh, thấy ánh mắt của anh vẫn luôn đặt trên người Hứa Thừa Yến, thế là nói: "Chắc cũng sắp rồi đấy."
Hứa Thừa Yến chỉ lịch sự cười, không đáp lại.
Hai người nói thêm đôi ba câu ngắn gọn bằng tiếng pháp, cô dâu bèn ôm bó hoa quay về bên cạnh chú rể, tiếp tục chụp ảnh.
Hạ Dương nhìn theo bóng lưng rời đi của cô dâu, trên mặt không có biến hoá gì, làm như không để ý mà nói: "Em có vẻ nói chuyện rất vui nhỉ?"
Hứa Thừa Yến nghĩ tới chuyện Hạ Dương không biết tiếng pháp, bèn tìm đại một lý do: "Chỉ tuỳ tiện tán gẫu xem xung quanh đây có chỗ nào ăn ngon không, cô ấy nói cho mấy nơi."
Hạ Dương cũng không vạch trần, nắm lấy tay của thanh niên, chậm rãi đi về phía trước, lang thang không có mục tiêu cố định.
Cứ vô thức mà đi như vậy, hai người tới trước một quán bán đồ ăn vặt, bèn vào trong mua chút gì đó ăn, rồi chọn một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống.
Hứa Thừa Yến vừa ăn vừa ngắm phong cảnh bên ngoài cửa sổ, nhận ra phía bên đường đối diện lại có thêm một cặp đôi đang chụp ảnh, hơn nữa còn là một đôi đồng tính.
Đôi đồng tính kia mặc một bộ vest đen cùng kiểu dáng, người đàn ông có vóc dáng cao hơn ôm một người khác từ phía sau lưng, nhϊếp ảnh cũng không ngừng bấm máy để lưu giữ lại khoảnh khắc tươi đẹp này.
Ở trên đường ngoại trừ đôi chồng chồng này ra, còn có rất nhiều các cặp đôi khác đang dạo phố, cũng có cả những vợ chồng trẻ dẫn theo con nhỏ ra ngoài tản bộ nữa.
Hứa Thừa Yến nhìn những cặp đôi tình nhân tới lui ngoài cửa sổ, bất tri bất giác, ngây ngẩn tới quên cả ăn.
Thật tốt quá.....
Tất cả mọi người đều tìm được người mình thuộc về.
Hứa Thừa Yến nhất thời trở nên xuất thần, ngồi trên ghế không nhúc nhích, mãi cho tới khi bên tai truyền tới một giọng nam___
"Yến Yến."
Lúc bấy giờ Hứa Thừa Yến mới tỉnh táo lại, quay ra nhìn người bên cạnh.
Có thể là bị ảnh hưởng bở bầu không khí lãng mạn của đường phố Paris, Hứa Thừa Yến ngồi sát lại Hạ Dương hơn, thu hẹp khoảng cách hơn một chút.
Hạ Dương cũng thuận thế mà nắm lấy tay của thanh niên, cúi đầu, ánh mắt dừng lại trên mu bàn tay của cậu.
Bây giờ, trên ngón áp út của thanh niên vẫn trống trơn, nhìn cứ thấy thiếu thiếu gì đó.
Nếu như ngón tay ấy có thể đeo nhẫn lên, chắc hẳn sẽ rất là đẹp.
Nghĩ như vậy, Hạ Dương nhịn không được mà sờ lên ngón áp út của cậu, nhẹ nhàng cọ cọ.
Hạ Dương miết ngón tay cậu, lại hỏi: "Tí nữa em có muốn qua chỗ đài phun nước chơi không?"
"Được." Hứa Thừa Yến gật đầu đồng ý.
Hai người ngồi trong quán thêm một lúc, thì đứng dậy đi ra ngoài.
Đài phun nước ở phố khác, lúc Hứa Thừa Yến tới nơi, đã thấy ở đây có mặt không ít du khách rồi.
Hạ Dương đi bên cạnh, hơi cúi người xuống, nói với Hứa Thừa Yến: "Nhà hàng kia cũng không tệ lắm đâu."
Hứa Thừa Yến nhìn theo hướng mà Hạ Dương chỉ, thấy gần đó có một nhà hàng.
Hạ Dương lên tiếng giải thích: "Năm ngoái anh ăn ở đó rồi, đồ ăn của họ khá ổn đấy."
Hứa Thừa Yến nhìn nhà hàng, lập tức nhớ về chuyện xảy ra năm ngoái.
Lúc ấy cậu còn chưa muốn yêu đương, nên từ chối sự theo đuổi của Hạ Dương, còn khuyên Hạ Dương nên đi đây đó nhiều hơn, nói không chừng có thể gặp được định mệnh.
Hứa Thừa Yến hỏi: "Năm ngoái anh tới đây có cảm giác thế nào?"
"Cũng được." Hạ Dương nhớ lại, "Chỉ có điều đi một mình khá nhàm chán."
"Lúc đi không gặp được ai khác hả?"
"Gặp gì cơ?"
"Ví dụ như là cuộc gặp gỡ kiều diễm nào đó chẳng hạn....."
Hạ Dương không lên tiếng đáp lại.
Hứa Thừa Yến yên lặng đợi một lúc, mãi mà không thấy Hạ Dương trả lời, bèn hỏi: "Thật sự gặp được à?"
Hứa Thừa Yến lập tức quay qua nhìn Hạ Dương, ai ngờ lại đối diện với ánh mắt của anh, lúc bấy giờ mới nhận ra Hạ Dương vẫn luôn nhìn mình.
Hạ Dương cười nhẹ một tiếng, bàn tay vòng ra sau đầu thanh niên, cúi người xuống, trán chạm trán: "Em ghen sao?"
Khoảng cách giữa hai người rất gần, Hứa Thừa yến vội vàng lùi về sau để tránh đi, nói: "Đang ở bên ngoài, anh đừng có động chạm linh tinh."
"Được." Hạ Dương đồng ý, ôm lấy bả vai của thanh niên, bấy giờ mới trả lời bổ sung: "Tới Paris không gặp ai nữa, không có cuộc gặp gỡ kiều diễm nào cả."
Hạ Dương nhớ lại chuyến du lịch của năm ngoái, nói: "Về sau lúc anh đi Italy thìn tìm hướng dẫn viên du lịch, không có người khác đâu."
Hứa Thừa Yến nghiêng đầu nhìn sang, nhịn không được mà hỏi tiếp: "Ở Italy chơi vui không?"
"Không vui." Hạ Dương nhíu mày, "Chỉ tham gia một đại hội âm nhạc âm nhạc, chán lắm."
Hứa Thừa Yến nở nụ cười, nói: "
Em còn chưa được đi xem cái đó bao giờ kìa....."
"Nếu như em muốn đi, lần sau chúng ta lại đi cùng nhau."
Hứa Thừa Yến hỏi lại: "Không phải anh nói là rất chán à?"
"Em thích." Hạ Dương nắm tay, dọc theo đường đi, tiến về phía trước, "Lần sau khi đi xem đại nhạc hội, anh đi cùng em."
Nếu như có người mình thích ở bên cạnh, mặc kệ là làm gì cũng sẽ không cảm thấy vô vị.
Cho dù là hai người chỉ an tĩnh ngồi cả ngày trên sô pha đi chăng nữa, cũng đều thấy an ổn.
Hạ Dương hỏi: "Để năm sau anh mua 2 vé, rồi chúng ta cùng đi xem đại hội âm nhạc nhé?"
Hứa Thừa Yến nói theo bản năng: "Năm sau là khoảng thời gian nào thế? Để em xem xem lúc ấy có bận không đã."
"Lúc nào cũng được, hoặc có thể nhân tiện qua đây cùng nhau ăn tết, rồi sang năm mới thì chúng ta cùng đi luôn."
Mới đầu Hứa Thừa Yến còn chưa load được, chưa kịp nghĩ ngợi đã trả lời: "Được, để em hỏi thử anh Phàm xem____"
Nói được một nửa, cậu mới nhận ra có chỗ nào không đúng, vội sửa lại: "Em còn chưa nói muốn cùng anh ăn tết mà."
"Cũng không khác nhau lắm." Hạ Dương nắm chặt tay cậu, đem người kéo vào trong một hẻm nhỏ, rồi dừng chân lại, "Không về nhà ăn tết, thì đi đâu đây?"
Hứa Thừa Yến an tĩnh lại, thoáng thất thần, nhớ tới thời gian ăn tết năm ngoái.
Lúc ấy là trải qua năm mới cùng Lâm Trì Tiêu và chị Tô Tô, 3 người thôi nhưng cũng rất náo nhiệt.
Nhưng mà bây giờ chị Tô Tô đang ở bên Lâm Trì Tiêu rồi, Giang Lâm cũng sắp kết hôn với Viên Liệt.
Cũng chỉ còn dư lại mình cậu, không có nơi nào để đi.
Hứa Thừa Yến cúi đầu, trầm mặc.
Hạ Dương vươn tay ra ôm người vào lòng, nói: "Năm nay về rồi cùng nhau ăn tết, vừa hay có thể ở bên cạnh Tiểu Ôn với Kỳ Kỳ.
Hứa Thừa Yến vẫn không trả lời như cũ, tuy nhiên cậu lại vươn tay ra đáp lại cái ôm của người này.
Hai người đang ở trong một hẻm nhỏ, xung quanh vắng vẻ không có ai.
Hạ Dương vươn tay ra phía sau lưng thanh niên, cúi người rút ngắn khoảng cách cả hai lại.
Hứa Thừa Yến cảm nhận được hơi thở ấm áp đang phả trên mặt mình, phối hợp mà nhắm mắt lại.
Nhưng nụ hôn của Hạ Dương không rơi xuống môi, mà dừng lại trên trán của cậu.
Hứa Thừa Yến mở mắt ra, hỏi: "Không hôn à?"
Hạ Dương vò vò mái tóc đen của thanh niên, nói: "Không có điểm, không hôn."
Hứa Thừa Yến thuận đà gối lên vai của Hạ Dương, lười biếng nói: "Lần này không trừ điểm của anh."
"Yến Yến." Hạ Dương than nhẹ một tiếng, "Đừng dụ dỗ anh."
"Không có dụ dỗ anh nha." Hứa Thừa Yến nghiêng đầu, hỏi: "Vậy em hỏi lại anh, lần này không trừ điểm, anh có hôn không?"
Hạ Dương cuối cùng cũng không thể kìm chế nổi nữa, hôn mạnh xuống.
Một lúc sau, hai người mới rời khỏi con hẻm nhỏ ấy.
Hứa Thừa Yến hơi cúi thấp đầu xuống, đôi mắt đào hoa vẫn còn hơi nước ướŧ áŧ, môi thì sưng đỏ, vừa nhìn đã thấy là bộ dáng bị hung hăng chà đạp.
Ngoài trời gió lại nổi lên, Hứa Thừa Yến theo phản xạ mà kéo cao cổ áo hơn chút, che đi dấu hôn ở đó.
Thời gian cũng đã đến, thế là Hạ Dương dẫn Hứa Thừa Yến vào một nhà hàng bên cạnh dùng bữa, sau thì đi xem biểu diễn nhạc kịch.
Sau khi kết thúc buổi biểu diễn thì trời cũng đã khuya.
Hứa Thừa Yến vẫn chưa muốn trở lại khách sạn, lại đúng lúc trông thấy một quán bar ở đầu phố, thế là lôi kéo Hạ Dương vào bên trong.
Không khí trong quán bar rất náo nhiệt, ánh đèn thì mập mập mờ mờ.
Hứa Thừa yến tìm ghế để ngồi, còn Hạ Dương thì đi order đồ.
Hứa Thừa Yến an tĩnh ngồi xuống ghế, nhìn theo bóng dáng của Hạ Dương.
Bỗng nhiên, cậu cảm thấy mất tự nhiên, giống như có ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình vậy.
Nghệ sĩ rất mẫn cảm với ánh mắt của người khác, nên Hứa Thừa Yến giả vờ như vô tình nhìn một lượt xung quanh, lập tức để ý thấy một người đang ông tóc đỏ ở gần đó.
Tên tó đỏ kia trông có chút cà lơ phất phơ đang dựa vào bàn, vẫn luôn nhìn đăm đăm về phía Hứa Thừa Yến, giống như đang đánh giá con mồi vậy.
Tên tóc đỏ kia cũng nhận ra ánh mắt của Hứa Thừa Yến, trên mặt lộ ra tươi cười, cầm ly rượu lên.
Nhưng mà Hứa Thừa Yến không có hứng thú với những người khác, thu mắt về, không quan tâm nữa.
Tuy nhiên người nọ dường như rất có hứng với Hứa Thừa Yến, chủ động đi về phía cậu.
"Chào em." Tên tóc đỏ ấy đi tới trước mặt Hứa Thừa Yến, dùng tiếng pháp chào hỏi.
Hứa Thừa Yến lịch sự trả lời lại một câu: "Xin chào."
"Tôi có thể ngồi ở chỗ này không?" Tên tóc đỏ hỏi.
Hứa Thừa Yến từ chối: "Xin lỗi, không thể, tôi đang đợi bạn."
"Thật tiếc quá......" tên tóc đỏ cảm thán một câu.
Hứa Thừa Yến không quan tâm lắm, đợi đối phương rời đi trước.
Nhưng cái tên tóc đỏ ấy vẫn khư khư đứng cạnh bàn, không những không rời đi mà còn đến gần hơn: "Vậy có thể cùng nhau uống chén rượu không?"
"Tôi hy vọng chúng ta có thể trải qua một đêm tuyệt vời...."
Tên tóc đỏ ám chỉ ý vị mười phần, dựa lại gần Hứa Thừa Yến.
Hứa Thừa Yến từ chối lần nữa: "Xin lỗi."
Nói xong cậu liền đứng dậy, muốn đổi chỗ ngồi khác.
Chỏ có điều trước khi cậu đi khỏi đây, cổ tay lại bị người khác giữ lại.
Tên tóc đỏ kia nắm chặt cổ tay của Hứa Thừa Yến, dây dưa không buông tha: "Vậy em có thể để lại phương thức liên lạc không?"
Hứa Thừa Yến nhíu mày, thử dẫy tay ra.
Nhưng sức của tên này rất lớn, cậu không thể rút tay về được, thế là gia tăng ngữ khí: "Xin anh buông tay ra."
"Chúng ta cứ thử xem." Tên tóc đỏ kia càng dùng nhiều sức trên tay hơn, muốn ép buộc người đối diện.
Cổ tay Hứa Thừa Yến bị nắm tới phát đau, lặp lại một lần: "Bỏ tay ra!"
"Em này đừng từ chối nhanh vậy mà....." tên tóc đỏ cười ha ha, một cái tay khác cũng duỗi qua, định kéo người vào lòng.
Nhưng tên tóc đỏ còn chưa kịp tới gần, cơ thể bỗng nhiên bị người khác kéo ra.
Hạ Dương đi tới, trực tiếp đẩy cái tên này ra, rồi vội vàng ôm Hứa Thừa Yến vào lòng."
Hứa Thừa Yến cũng lập tức trở nên an tâm hơn, ôm lấy eo của Hạ Dương, dựa vào ngực anh.
Hạ Dương đưa tay ra sau lưng vỗ về trấn an Hứa Thừa Yến, không quên quay ra lườm cái tên tóc đỏ này, ánh mắt cũng lạnh băng, lên tiếng: "Xin lỗi, em ấy có bạn trai rồi."
Hứa Thừa Yến vừa nghe thấy âm thanh này, lập tức ngẩng đầu lên, nhìn Hạ Dương.
Hạ Dương vừa mới nói.... Một câu tiếp Pháp vô cùng trôi chảy.
—————————————————
Hứa Thừa Yến không nhận ra sự khác thường của Hạ Dương, vẫn mải mê nói chuyện với cô dâu.
Cô dâu hỏi: "Hai người tới đây để du lịch à?"
"Đúng thế."
"Paris đúng là rất thích hợp để cho các cặp đôi đến...., cũng thích hợp để tổ chức đám cưới nữa."
Hứa Thừa Yến lắc đầu: "Vẫn chưa nhanh đến vậy đâu."
Cô dâu nhìn sang phía Hạ Dương ở bên cạnh, thấy ánh mắt của anh vẫn luôn đặt trên người Hứa Thừa Yến, thế là nói: "Chắc cũng sắp rồi đấy."
Hứa Thừa Yến chỉ lịch sự cười, không đáp lại.
Hai người nói thêm đôi ba câu ngắn gọn bằng tiếng pháp, cô dâu bèn ôm bó hoa quay về bên cạnh chú rể, tiếp tục chụp ảnh.
Hạ Dương nhìn theo bóng lưng rời đi của cô dâu, trên mặt không có biến hoá gì, làm như không để ý mà nói: "Em có vẻ nói chuyện rất vui nhỉ?"
Hứa Thừa Yến nghĩ tới chuyện Hạ Dương không biết tiếng pháp, bèn tìm đại một lý do: "Chỉ tuỳ tiện tán gẫu xem xung quanh đây có chỗ nào ăn ngon không, cô ấy nói cho mấy nơi."
Hạ Dương cũng không vạch trần, nắm lấy tay của thanh niên, chậm rãi đi về phía trước, lang thang không có mục tiêu cố định.
Cứ vô thức mà đi như vậy, hai người tới trước một quán bán đồ ăn vặt, bèn vào trong mua chút gì đó ăn, rồi chọn một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống.
Hứa Thừa Yến vừa ăn vừa ngắm phong cảnh bên ngoài cửa sổ, nhận ra phía bên đường đối diện lại có thêm một cặp đôi đang chụp ảnh, hơn nữa còn là một đôi đồng tính.
Đôi đồng tính kia mặc một bộ vest đen cùng kiểu dáng, người đàn ông có vóc dáng cao hơn ôm một người khác từ phía sau lưng, nhϊếp ảnh cũng không ngừng bấm máy để lưu giữ lại khoảnh khắc tươi đẹp này.
Ở trên đường ngoại trừ đôi chồng chồng này ra, còn có rất nhiều các cặp đôi khác đang dạo phố, cũng có cả những vợ chồng trẻ dẫn theo con nhỏ ra ngoài tản bộ nữa.
Hứa Thừa Yến nhìn những cặp đôi tình nhân tới lui ngoài cửa sổ, bất tri bất giác, ngây ngẩn tới quên cả ăn.
Thật tốt quá.....
Tất cả mọi người đều tìm được người mình thuộc về.
Hứa Thừa Yến nhất thời trở nên xuất thần, ngồi trên ghế không nhúc nhích, mãi cho tới khi bên tai truyền tới một giọng nam___
"Yến Yến."
Lúc bấy giờ Hứa Thừa Yến mới tỉnh táo lại, quay ra nhìn người bên cạnh.
Có thể là bị ảnh hưởng bở bầu không khí lãng mạn của đường phố Paris, Hứa Thừa Yến ngồi sát lại Hạ Dương hơn, thu hẹp khoảng cách hơn một chút.
Hạ Dương cũng thuận thế mà nắm lấy tay của thanh niên, cúi đầu, ánh mắt dừng lại trên mu bàn tay của cậu.
Bây giờ, trên ngón áp út của thanh niên vẫn trống trơn, nhìn cứ thấy thiếu thiếu gì đó.
Nếu như ngón tay ấy có thể đeo nhẫn lên, chắc hẳn sẽ rất là đẹp.
Nghĩ như vậy, Hạ Dương nhịn không được mà sờ lên ngón áp út của cậu, nhẹ nhàng cọ cọ.
Hạ Dương miết ngón tay cậu, lại hỏi: "Tí nữa em có muốn qua chỗ đài phun nước chơi không?"
"Được." Hứa Thừa Yến gật đầu đồng ý.
Hai người ngồi trong quán thêm một lúc, thì đứng dậy đi ra ngoài.
Đài phun nước ở phố khác, lúc Hứa Thừa Yến tới nơi, đã thấy ở đây có mặt không ít du khách rồi.
Hạ Dương đi bên cạnh, hơi cúi người xuống, nói với Hứa Thừa Yến: "Nhà hàng kia cũng không tệ lắm đâu."
Hứa Thừa Yến nhìn theo hướng mà Hạ Dương chỉ, thấy gần đó có một nhà hàng.
Hạ Dương lên tiếng giải thích: "Năm ngoái anh ăn ở đó rồi, đồ ăn của họ khá ổn đấy."
Hứa Thừa Yến nhìn nhà hàng, lập tức nhớ về chuyện xảy ra năm ngoái.
Lúc ấy cậu còn chưa muốn yêu đương, nên từ chối sự theo đuổi của Hạ Dương, còn khuyên Hạ Dương nên đi đây đó nhiều hơn, nói không chừng có thể gặp được định mệnh.
Hứa Thừa Yến hỏi: "Năm ngoái anh tới đây có cảm giác thế nào?"
"Cũng được." Hạ Dương nhớ lại, "Chỉ có điều đi một mình khá nhàm chán."
"Lúc đi không gặp được ai khác hả?"
"Gặp gì cơ?"
"Ví dụ như là cuộc gặp gỡ kiều diễm nào đó chẳng hạn....."
Hạ Dương không lên tiếng đáp lại.
Hứa Thừa Yến yên lặng đợi một lúc, mãi mà không thấy Hạ Dương trả lời, bèn hỏi: "Thật sự gặp được à?"
Hứa Thừa Yến lập tức quay qua nhìn Hạ Dương, ai ngờ lại đối diện với ánh mắt của anh, lúc bấy giờ mới nhận ra Hạ Dương vẫn luôn nhìn mình.
Hạ Dương cười nhẹ một tiếng, bàn tay vòng ra sau đầu thanh niên, cúi người xuống, trán chạm trán: "Em ghen sao?"
Khoảng cách giữa hai người rất gần, Hứa Thừa yến vội vàng lùi về sau để tránh đi, nói: "Đang ở bên ngoài, anh đừng có động chạm linh tinh."
"Được." Hạ Dương đồng ý, ôm lấy bả vai của thanh niên, bấy giờ mới trả lời bổ sung: "Tới Paris không gặp ai nữa, không có cuộc gặp gỡ kiều diễm nào cả."
Hạ Dương nhớ lại chuyến du lịch của năm ngoái, nói: "Về sau lúc anh đi Italy thìn tìm hướng dẫn viên du lịch, không có người khác đâu."
Hứa Thừa Yến nghiêng đầu nhìn sang, nhịn không được mà hỏi tiếp: "Ở Italy chơi vui không?"
"Không vui." Hạ Dương nhíu mày, "Chỉ tham gia một đại hội âm nhạc âm nhạc, chán lắm."
Hứa Thừa Yến nở nụ cười, nói: "
Em còn chưa được đi xem cái đó bao giờ kìa....."
"Nếu như em muốn đi, lần sau chúng ta lại đi cùng nhau."
Hứa Thừa Yến hỏi lại: "Không phải anh nói là rất chán à?"
"Em thích." Hạ Dương nắm tay, dọc theo đường đi, tiến về phía trước, "Lần sau khi đi xem đại nhạc hội, anh đi cùng em."
Nếu như có người mình thích ở bên cạnh, mặc kệ là làm gì cũng sẽ không cảm thấy vô vị.
Cho dù là hai người chỉ an tĩnh ngồi cả ngày trên sô pha đi chăng nữa, cũng đều thấy an ổn.
Hạ Dương hỏi: "Để năm sau anh mua 2 vé, rồi chúng ta cùng đi xem đại hội âm nhạc nhé?"
Hứa Thừa Yến nói theo bản năng: "Năm sau là khoảng thời gian nào thế? Để em xem xem lúc ấy có bận không đã."
"Lúc nào cũng được, hoặc có thể nhân tiện qua đây cùng nhau ăn tết, rồi sang năm mới thì chúng ta cùng đi luôn."
Mới đầu Hứa Thừa Yến còn chưa load được, chưa kịp nghĩ ngợi đã trả lời: "Được, để em hỏi thử anh Phàm xem____"
Nói được một nửa, cậu mới nhận ra có chỗ nào không đúng, vội sửa lại: "Em còn chưa nói muốn cùng anh ăn tết mà."
"Cũng không khác nhau lắm." Hạ Dương nắm chặt tay cậu, đem người kéo vào trong một hẻm nhỏ, rồi dừng chân lại, "Không về nhà ăn tết, thì đi đâu đây?"
Hứa Thừa Yến an tĩnh lại, thoáng thất thần, nhớ tới thời gian ăn tết năm ngoái.
Lúc ấy là trải qua năm mới cùng Lâm Trì Tiêu và chị Tô Tô, 3 người thôi nhưng cũng rất náo nhiệt.
Nhưng mà bây giờ chị Tô Tô đang ở bên Lâm Trì Tiêu rồi, Giang Lâm cũng sắp kết hôn với Viên Liệt.
Cũng chỉ còn dư lại mình cậu, không có nơi nào để đi.
Hứa Thừa Yến cúi đầu, trầm mặc.
Hạ Dương vươn tay ra ôm người vào lòng, nói: "Năm nay về rồi cùng nhau ăn tết, vừa hay có thể ở bên cạnh Tiểu Ôn với Kỳ Kỳ.
Hứa Thừa Yến vẫn không trả lời như cũ, tuy nhiên cậu lại vươn tay ra đáp lại cái ôm của người này.
Hai người đang ở trong một hẻm nhỏ, xung quanh vắng vẻ không có ai.
Hạ Dương vươn tay ra phía sau lưng thanh niên, cúi người rút ngắn khoảng cách cả hai lại.
Hứa Thừa Yến cảm nhận được hơi thở ấm áp đang phả trên mặt mình, phối hợp mà nhắm mắt lại.
Nhưng nụ hôn của Hạ Dương không rơi xuống môi, mà dừng lại trên trán của cậu.
Hứa Thừa Yến mở mắt ra, hỏi: "Không hôn à?"
Hạ Dương vò vò mái tóc đen của thanh niên, nói: "Không có điểm, không hôn."
Hứa Thừa Yến thuận đà gối lên vai của Hạ Dương, lười biếng nói: "Lần này không trừ điểm của anh."
"Yến Yến." Hạ Dương than nhẹ một tiếng, "Đừng dụ dỗ anh."
"Không có dụ dỗ anh nha." Hứa Thừa Yến nghiêng đầu, hỏi: "Vậy em hỏi lại anh, lần này không trừ điểm, anh có hôn không?"
Hạ Dương cuối cùng cũng không thể kìm chế nổi nữa, hôn mạnh xuống.
Một lúc sau, hai người mới rời khỏi con hẻm nhỏ ấy.
Hứa Thừa Yến hơi cúi thấp đầu xuống, đôi mắt đào hoa vẫn còn hơi nước ướŧ áŧ, môi thì sưng đỏ, vừa nhìn đã thấy là bộ dáng bị hung hăng chà đạp.
Ngoài trời gió lại nổi lên, Hứa Thừa Yến theo phản xạ mà kéo cao cổ áo hơn chút, che đi dấu hôn ở đó.
Thời gian cũng đã đến, thế là Hạ Dương dẫn Hứa Thừa Yến vào một nhà hàng bên cạnh dùng bữa, sau thì đi xem biểu diễn nhạc kịch.
Sau khi kết thúc buổi biểu diễn thì trời cũng đã khuya.
Hứa Thừa Yến vẫn chưa muốn trở lại khách sạn, lại đúng lúc trông thấy một quán bar ở đầu phố, thế là lôi kéo Hạ Dương vào bên trong.
Không khí trong quán bar rất náo nhiệt, ánh đèn thì mập mập mờ mờ.
Hứa Thừa yến tìm ghế để ngồi, còn Hạ Dương thì đi order đồ.
Hứa Thừa Yến an tĩnh ngồi xuống ghế, nhìn theo bóng dáng của Hạ Dương.
Bỗng nhiên, cậu cảm thấy mất tự nhiên, giống như có ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình vậy.
Nghệ sĩ rất mẫn cảm với ánh mắt của người khác, nên Hứa Thừa Yến giả vờ như vô tình nhìn một lượt xung quanh, lập tức để ý thấy một người đang ông tóc đỏ ở gần đó.
Tên tó đỏ kia trông có chút cà lơ phất phơ đang dựa vào bàn, vẫn luôn nhìn đăm đăm về phía Hứa Thừa Yến, giống như đang đánh giá con mồi vậy.
Tên tóc đỏ kia cũng nhận ra ánh mắt của Hứa Thừa Yến, trên mặt lộ ra tươi cười, cầm ly rượu lên.
Nhưng mà Hứa Thừa Yến không có hứng thú với những người khác, thu mắt về, không quan tâm nữa.
Tuy nhiên người nọ dường như rất có hứng với Hứa Thừa Yến, chủ động đi về phía cậu.
"Chào em." Tên tóc đỏ ấy đi tới trước mặt Hứa Thừa Yến, dùng tiếng pháp chào hỏi.
Hứa Thừa Yến lịch sự trả lời lại một câu: "Xin chào."
"Tôi có thể ngồi ở chỗ này không?" Tên tóc đỏ hỏi.
Hứa Thừa Yến từ chối: "Xin lỗi, không thể, tôi đang đợi bạn."
"Thật tiếc quá......" tên tóc đỏ cảm thán một câu.
Hứa Thừa Yến không quan tâm lắm, đợi đối phương rời đi trước.
Nhưng cái tên tóc đỏ ấy vẫn khư khư đứng cạnh bàn, không những không rời đi mà còn đến gần hơn: "Vậy có thể cùng nhau uống chén rượu không?"
"Tôi hy vọng chúng ta có thể trải qua một đêm tuyệt vời...."
Tên tóc đỏ ám chỉ ý vị mười phần, dựa lại gần Hứa Thừa Yến.
Hứa Thừa Yến từ chối lần nữa: "Xin lỗi."
Nói xong cậu liền đứng dậy, muốn đổi chỗ ngồi khác.
Chỏ có điều trước khi cậu đi khỏi đây, cổ tay lại bị người khác giữ lại.
Tên tóc đỏ kia nắm chặt cổ tay của Hứa Thừa Yến, dây dưa không buông tha: "Vậy em có thể để lại phương thức liên lạc không?"
Hứa Thừa Yến nhíu mày, thử dẫy tay ra.
Nhưng sức của tên này rất lớn, cậu không thể rút tay về được, thế là gia tăng ngữ khí: "Xin anh buông tay ra."
"Chúng ta cứ thử xem." Tên tóc đỏ kia càng dùng nhiều sức trên tay hơn, muốn ép buộc người đối diện.
Cổ tay Hứa Thừa Yến bị nắm tới phát đau, lặp lại một lần: "Bỏ tay ra!"
"Em này đừng từ chối nhanh vậy mà....." tên tóc đỏ cười ha ha, một cái tay khác cũng duỗi qua, định kéo người vào lòng.
Nhưng tên tóc đỏ còn chưa kịp tới gần, cơ thể bỗng nhiên bị người khác kéo ra.
Hạ Dương đi tới, trực tiếp đẩy cái tên này ra, rồi vội vàng ôm Hứa Thừa Yến vào lòng."
Hứa Thừa Yến cũng lập tức trở nên an tâm hơn, ôm lấy eo của Hạ Dương, dựa vào ngực anh.
Hạ Dương đưa tay ra sau lưng vỗ về trấn an Hứa Thừa Yến, không quên quay ra lườm cái tên tóc đỏ này, ánh mắt cũng lạnh băng, lên tiếng: "Xin lỗi, em ấy có bạn trai rồi."
Hứa Thừa Yến vừa nghe thấy âm thanh này, lập tức ngẩng đầu lên, nhìn Hạ Dương.
Hạ Dương vừa mới nói.... Một câu tiếp Pháp vô cùng trôi chảy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất