Chương 157: Vỡ lở
Truyện chỉ đăng tại Watpad của chinchinzzzz, mọi người không đọc ở trang repost mình cảm ơn!
—————————————————
Hứa Thừa Yến lập tức phản ứng lại, buông tay ra, theo phản xạ nhìn về phía cầu thang.
Ở cách đó không xa, Giang Lâm đang ngây ngốc đứng tại chỗ, dường như vẫn chưa thể bình tĩnh lại với những gì vừa nhìn thấy.
Hứa Thừa Yến bỗng có chút xấu hổ, không ngờ rằng sẽ bị Giang Lâm trông thấy, nhất thời không biết phải nói cái gì mới tốt.
Không khí dần trở nên đông cứng, cả ba người đều đứng yên bất động, không ai lên tiếng trước.
Hứa Thừa Yến chột dạ mà cúi đầu xuống.
Hạ Dương thì lại không có cảm giác gì, một tay đặt lên eo của thanh niên, đầu ngón tay nhẹ nhành vuốt ve, còn vô tình cố ý làm trò trước mặt Giang Lâm, hôn xuống khoé mắt của thanh niên.
Động tác thân mật của Hạ Dương thực hiện không chút kiêng nể, Hứa Thừa Yến không được tự nhiên, nghiêng đầu tránh đi, đẩy bả vai của Hạ Dương, nhỏ giọng nhắc nhở: "Hạ Dương."
Hạ Dương đáp lại một câu, rồi lại tiếp tục hôn xuống khoé mắt của cậu.
Mà cái người ngây ngốc từ nãy giờ ở cầu thang là Giang Lâm cuối cùng cũng phản ứng lại, lập tức gọi: "Anh Chu!"
Giang Lâm vội vàng xông lên trước, kéo Hứa Thừa Yến ra phía sau mình, có chút cảnh giác mà nhìn chằm chằm Hạ Dương.
Hứa Thừa Yến kéo kéo góc áo của Giang Lâm, nhỏ giọng nói: "Giang Lâm, đợi lát nữa anh sẽ nói hết với em."
Giang Lâm không phản ứng, vẫn lườm chằm chằm Hạ Dương như cũ.
Hứa Thừa Yến vội nói với Hạ Dương: "Em nói chuyện với em ấy một chút, anh rời đi trước đi."
Hạ Dương đồng ý, xoay người rời đi, để lại không gian cho hai người.
Chờ sau khi Hạ Dương đã đi xa, Giang Lâm lập tức trở lại dáng vẻ của mình.
"Chu ca, chuyện vừa rồi là thế nào!"
Giang Lâm gấp tới nỗi sắp không chịu được, ôm lấy mặt của Hứa Thừa Yến, vội nhìn tới nhìn lui, "Có phải anh ta ép anh không?"
Tuy rằng khi vừa mới lên tầng, Giang Lâm trông thấy một màn hai người đang ôm nhau kia, nhưng cậu vẫn giữ quan điểm Hứa Thừa Yến chính là bị Hạ Dương ép buộc.
Không đợi Hứa Thừa Yến trả lời, Giang Lâm nhanh chóng nói: "Chu ca anh chờ em! Em giúp anh xử lý chuyện này! Anh ta dám chiếm tiện nghi của anh việc này không thể cho qua được!!"
Nói xong Giang Lâm bèn xoay người, dường như là định đi tìm Hạ Dương để nói đạo lý thật.
Hứa Thừa Yến vội giữ cậu lại: "Giang Lâm, em bình tĩnh một chút đã."
"Không được không được......" Giang Lâm lắc đầu nguầy nguậy,: "Anh ta như vậy là quấy rối tìиɦ ɖu͙ƈ, không thể nhịn được!"
Hứa Thừa Yến đành nói thẳng: "Anh quay lại với Hạ Dương rồi."
Giang Lâm lập tức mở to hai mắt, toàn mặt đều viết chữ không tin nổi.
"Quay lại....." Giang Lâm hơi mấp máy môi, nhất thời không tiếp thu được: "Sao có thể chứ......"
Hứa Thừa Yến kéo Giang Lâm về phòng, cho cậu chàng này ít thời gian, để cậu chậm rãi tiêu hoá cái tin tức vừa rồi.
Qua một lúc lâu sau, Giang Lâm mới bừng tỉnh từ trong mộng, tức khắc nói: "Chu ca, có phải anh ta đã ép anh không? Chắc chắn là anh ta đã ép anh phải không?!"
"Không phải đâu." Hứa Thừa Yến ngồi bên cạnh, kiên nhẫn giải thích: "Người anh thích lần trước kể với em ấy..... chính là anh ấy."
"Không có khả năng!" Giang Lâm càng khó chấp nhận, ôm đầu, vò đầu bứt tai.
Hứa Thừa Yến nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cậu, giống như an ủi.
Giang Lâm thật sự khó có thể tiêu hoá cái tin này, nhịn không được mà ôm lấy thanh niên ở bên cạnh, gối lên vai cậu, "Anh ơi......."
Giọng nói của Giang Lâm còn mang theo sự run rẩy, nhỏ giọng thì thầm: "Sao hai người có thể quay lại cơ chứ....."
"Phải, đã tái hợp rồi." Hứa Thừa Yến nhẹ giọng lặp lại một lần.
Mặt Giang Lâm lộ vẻ do dự, "Anh ta đối với anh chẳng tốt gì cả mà...."
"Tốt lắm."
"Anh ta không tốt." Giang Lâm cố chấp lắc đầu, "Lúc trước anh ta dùng thái độ gì để đối xử với anh......"
Hứa Thừa Yến trầm mặc vài giây, nói: "Đều là chuyện ngày xưa cả."
Truyện ngày xưa đều đã qua.
Ít nhất là bây giờ khi cậu ở bên Hạ Dương, cảm giác rất thoải mái, rất tự tại.
"Nhưng nếu như___" Giang Lâm mấp máy môi, chụp lấy cánh tay của Hứa Thừa Yến, nhất thời có chút kích động, "Nếu như anh ta lại đối xử tệ bạc với anh nữa......"
"Không sao, nếu như không tốt thì sẽ chia tay."
Thật ra Hứa Thừa Yến nghĩ khá thoáng, dù sao thì cũng đã quay lại rồi, nếu như về sau cảm thấy không thoải mái, thì lại tách ra.
Cảm thấy thích hợp thì ở bên nhau, không hợp nữa thì đường ai nấy đi.
Không có gì phải kiêng rè, cứ vui vẻ hưởng thụ niềm vui trước mắt.
"Anh à....." Giang Lâm vẫn chưa thể chấp nhận được.
Nhưng cuối cùng, cậu cũng không ngăn cản nữa, chỉ ôm chặt Hứa Thừa Yến.
"Nếu như anh ta đối với anh không tốt, thì đá anh ta đi." Hạ Dương hầm hừ nói.
"Ừ." Hứa Thừa Yến đồng ý, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cậu.
Cậu chàng ôm Hứa Thừa Yến thêm một lúc lâu nữa rồi mới buông tay.
Nhưng mà Giang Lâm vẫn chau mày như cũ, không quên dặn dò: "Anh ơi, ngàn vạn lần anh đừng để mình bị uỷ khuất nhé, nếu như không phù hợp thì phải chia tay ngay đấy."
Hứa Thừa Yến động ý hết, tuy nhiên vẫn để lại một câu chốt: "Hạ Dương khá tốt."
Giang Lâm vẫn lắc đầu, nhịn không được mà lẩm bẩm: "Nếu như anh ta đối xử tốt với anh, thì đã sớm kết hôn rồi......"
Hứa Thừa Yến sửng sốt.
"Ngày xưa anh ta vẫn luôn kéo dài không chịu làm đám cưới với anh, đã chậm 5 năm!" Giang Lâm nhíu mày, "Giờ hai người quay lại, anh ta còn định làm chậm trễ anh bao lâu nữa?"
Hứa Thừa Yến mỉm cười, cũng không giải thích rõ ràng chuyện ngày xưa của mình với Hạ Dương cho Giang Lâm.
5 năm đó cậu và Hạ Dương chỉ là quan hệ bao nuôi, không phải tình nhân, không kết hôn cũng rất bình thường.
Để đến bây giờ.....
Hứa Thừa Yến chỉ nói: "Cứ Thuận theo tự nhiên đi."
Hứa Thừa Yến lại nói chuyện cùng Giang Lâm thêm một lúc nữa, sau cậu nhóc này mới chậm rãi trở lại phòng mình.
Nhưng trước khi rời đi, Giang Lâm vẫn không yên tâm mà dặn đo: "Anh , nếu như anh ta đối xử với anh không tốt, nhất định phải tách ra đấy! Ngàn vạn lần đừng để mình bị uỷ khuất!"
"Được được được." Hứa Thừa Yến đáp lại.
Chờ tới sau khi Giang Lâm đã rời đi, Hứa Thừa Yến liền trực tiếp đi tới phòng của Hạ Dương một chuyến.
Phòng của Hạ Dương ở tầng dưới, Lúc Hứa Thừa Yến tới nơi, thấy của phòng không đóng, nhìn vào thì trông thấy Hạ Dương đang ở cạnh cửa sổ sát đất.
Hạ Dương ngắm cảnh biển một mình, trên đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc, dường như đang có tâm sự.
Hứa Thừa Yến gõ gõ cửa phòng, đi về phía cửa sổ.
Hạ Dương cũng chú ý thấy động tĩnh ở phía sau, quay đầu lại, sau khi thấy người đến là Hứa Thừa Yến thì vội vàng dập tắt thuốc đi.
Hứa Thừa Yến nhìn thoáng qua gạt tàn, nhắc nhở: "Anh hút ít thuốc thôi."
"Ừm." Hạ Dương vươn tay ôm thanh niên vào lòng.
Hứa Thừa Yến đáp lại cái ôm của anh, báo cáo thành quả: "Em nói chuyện với Giang Lâm rồi."
"Thế nào?" Hạ Dương xoa xoa ót của thanh niên, cúi đầu hôn xuống tóc cậu.
"Không sao rồi, em ấy đã chấp nhận." Hứa Thừa Yến mỉm cười, an tĩnh gục xuống hõm vai của anh.
Hai người cứ yên lặng mà ôm nhau như vậy.
Một lát sau, Hạ Dương lên tiếng hỏi: "Có phải chúng ta không cần phải yêu đương vụиɠ ŧяộʍ nữa đúng không?"
Hứa Thừa Yến: "Ừm, không cần."
Dù sao thì bây giờ Giang Lâm cũng biết rồi, hai người bọn họ không cần phải trốn trốn tránh tránh nữa.
Thế là đợi đến lúc chiều, Hạ Dương bèn trực tiếp nắm lấy tay của Hứa Thừa Yến, quang minh chính đại mà bước xuống.
Giang Lâm và Viên Liệt đang ngồi ở phòng khách dưới tầng một, đã thu dọn xong đồ đạc, đang chuẩn bị rời đi.
Giang Lâm nhìn thoáng qua phía cầu thang, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm chặt của hai người, nhịn không được mà quay ra nói với Viên Liệt: "Anh của em thế mà lại cùng Chu ca ở bên nhau...."
Viên Liệt nhìn thoáng qua hai người cách đó không xa, gật gật đầu, phản ứng trên mặt rất bình tĩnh.
Giang Lâm thấy vậy, hỏi: "Anh không cảm thấy ngạc nhiên à?"
"Ngạc nhiên á hở?" Viên Liệt nhìn qua, chưa kịp nghĩ ngợi đã thốt ra: "Không phải là bọn họ đã sớm quay lại với nhau à?"
"Anh biết?!" Giang Lâm đầy mặt khϊếp sợ.
"Em không biết ư?" Viên Liệt cũng thoáng kinh ngạc.
Dù sao thì Hạ Dương căn bản là không che dấu, mỗi ngày đều chạy tới chạy lui quanh Hứa Thừa Yến, hắn còn tưởng hai người công khai từ lâu rồi cơ.
"Em biết đâu!" Giang Lâm lắc đầu.
Viên Liệt: "Anh cứ tưởng là em biết rồi chứ."
"Em không biết!" Giang Lâm ngây ngốc gãi tóc, "Sao tất cả mọi người đều biết, chỉ có mỗi em là không biết thế!"
Giang Lâm nhất thời càng khó chấp nhận hơn, đờ đẫn cả người.
Viên Liệt ở vên cạnh, nhẹ nhàng vỗ vai của cậu, giống như đang trấn an.
Chờ vất vả trấn an cảm xúc của Giang Lâm xuống, Viên Liệt đứng dậy, đi về phía Hạ Dương.
Hạ Dương và Hứa Thừa Yến đang ở nhà ăn, Viên Liệt đi tới, nói: "Hai người cứ ở đây thêm mấy ngày nữa, nếu như lúc nào muốn rời đi, thì nói với quản gia một tiếng, ông ấy sẽ sắp xếp cho mọi người."
"Ừm." Hạ Dương gật đầu đáp lại.
"Tôi với Giang Lâm đi trước đây." Viên Liệt gật đầu chào tạm biệt hai người.
Hứa Thừa Yến: "Đi chơi vui vẻ."
"Tôi cũng chúc hai người chơi vui vẻ." Viên Liệt mỉm cười, "Hy vọng có thể sớm ngày được tham gia hôn lễ của hai người."
Hứa Thừa Yến ngỡ ngàng, không đáp lại.
Viên Liệt nói xong thì xoay người, cùng Giang Lâm rời đi.
Biệt thự bỗng trở nên trống trải.
Khách khứa tới tham gia hôn lễ đều đã rời đi cả rồi, giờ ngay cả Viên Liệt và Giang Lâm cũng đi nốt.
Hạ Dương ở bên cạnh vừa điều chỉnh độ ấm của cà phê vừa hỏi cậu: "Tí nữa em có muốn đi bơi không?"
Hứa Thừa Yến vẫn còn đang mất tập trung, không nghe rõ Hạ Dương nói gì, theo phản xạ gật đầu đồng ý.
Đợi đến khi cậu kịp phản ứng lại, thì đã bị Hạ Dương kéo vào phòng.
Hạ Dương cầm một lọ kem chống nắng, tích cực nói: "Để anh bôi giúp em."
Hứa Thừa Yến vừa nhìn thấy lọ kem chống nắng kia, liền nhớ lại hôm đầu tiên cậu đi bơi ở trên đảo, Hạ Dương cũng giúp cậu bôi kem chống nắng.
Kết quả cuối cùng là tốn công vô ích, hai bọn họ lúc lăn lộn trong phòng tắm đã gột rửa hết kem chống nắng đi.
Thế là Hứa Thừa Yến nói: "Để em tự làm thôi."
Hứa Thừa Yến duỗi tay, muốn lấy lọ kem chống nắng về.
Nhưng Hạ Dương lại ngăn cản động tác của thanh niên, còn không quên nói: "Em cởϊ qυầи áo ra."
"Anh chắc chắn là muốn thoa hộ em à?" Hứa Thừa Yến nhướng mày, "Kem chống nắng lần trước đều bị anh lãng phí hết."
Hạ Dương: "Lần này sẽ không như vậy nữa."
Hứa Thừa Yến thấy anh cố chấp như vậy, dứt khoát cởi đồ ra, lộ ra nửa thân trên, nằm dựa xuống ghế.
Hạ Dương đổ kem chống nắng ra lòng bàn tay, bôi lên trước ngực thanh niên.
Kem chống nắng bắt đầu từ ngực dần dần khuếch tán ra xung quanh, động tác của Hạ Dương rất chậm, thoa kem từng chút từng chút lên da cậu.
Da của thanh niên rất trắng, sau khi bôi lên một lớp kem chống nắng, thì nổi lên một tầng lấp lánh nhẹ.
Cứ xoa như vậy, cánh tay của Hạ Dương bắt đầu không thành thật, cúi người xuống, dần đè thanh niên xuống dưới thân.
Hô hấp của Hứa Thừa Yến có chút rối loạn, đầu ngón tay chặn trước ngực anh: "Đủ rồi......"
Hạ Dương chậm rãi hôn xuống mặt thanh niên, động tác trên tay cũng không hề ngừng lại.
Lọ kem chống nắng rơi xuống khỏi tay của Hạ Dương, lăn lên sàn nhà.
Nhưng hai người đã chẳng còn tâm tư đâu mà để ý chuyện khác nữa, Hứa Thừa Yến bị anh làm cho động tình, vòng tay ôm lấy cổ anh.
"Yến Yến....." Hạ Dương dí sát vào tai của thanh niên, nhất thời không nhịn nổi, thấp giọng hỏi: Chúng ta có thể..... kết hôn không em?"
—————————————————
Hứa Thừa Yến lập tức phản ứng lại, buông tay ra, theo phản xạ nhìn về phía cầu thang.
Ở cách đó không xa, Giang Lâm đang ngây ngốc đứng tại chỗ, dường như vẫn chưa thể bình tĩnh lại với những gì vừa nhìn thấy.
Hứa Thừa Yến bỗng có chút xấu hổ, không ngờ rằng sẽ bị Giang Lâm trông thấy, nhất thời không biết phải nói cái gì mới tốt.
Không khí dần trở nên đông cứng, cả ba người đều đứng yên bất động, không ai lên tiếng trước.
Hứa Thừa Yến chột dạ mà cúi đầu xuống.
Hạ Dương thì lại không có cảm giác gì, một tay đặt lên eo của thanh niên, đầu ngón tay nhẹ nhành vuốt ve, còn vô tình cố ý làm trò trước mặt Giang Lâm, hôn xuống khoé mắt của thanh niên.
Động tác thân mật của Hạ Dương thực hiện không chút kiêng nể, Hứa Thừa Yến không được tự nhiên, nghiêng đầu tránh đi, đẩy bả vai của Hạ Dương, nhỏ giọng nhắc nhở: "Hạ Dương."
Hạ Dương đáp lại một câu, rồi lại tiếp tục hôn xuống khoé mắt của cậu.
Mà cái người ngây ngốc từ nãy giờ ở cầu thang là Giang Lâm cuối cùng cũng phản ứng lại, lập tức gọi: "Anh Chu!"
Giang Lâm vội vàng xông lên trước, kéo Hứa Thừa Yến ra phía sau mình, có chút cảnh giác mà nhìn chằm chằm Hạ Dương.
Hứa Thừa Yến kéo kéo góc áo của Giang Lâm, nhỏ giọng nói: "Giang Lâm, đợi lát nữa anh sẽ nói hết với em."
Giang Lâm không phản ứng, vẫn lườm chằm chằm Hạ Dương như cũ.
Hứa Thừa Yến vội nói với Hạ Dương: "Em nói chuyện với em ấy một chút, anh rời đi trước đi."
Hạ Dương đồng ý, xoay người rời đi, để lại không gian cho hai người.
Chờ sau khi Hạ Dương đã đi xa, Giang Lâm lập tức trở lại dáng vẻ của mình.
"Chu ca, chuyện vừa rồi là thế nào!"
Giang Lâm gấp tới nỗi sắp không chịu được, ôm lấy mặt của Hứa Thừa Yến, vội nhìn tới nhìn lui, "Có phải anh ta ép anh không?"
Tuy rằng khi vừa mới lên tầng, Giang Lâm trông thấy một màn hai người đang ôm nhau kia, nhưng cậu vẫn giữ quan điểm Hứa Thừa Yến chính là bị Hạ Dương ép buộc.
Không đợi Hứa Thừa Yến trả lời, Giang Lâm nhanh chóng nói: "Chu ca anh chờ em! Em giúp anh xử lý chuyện này! Anh ta dám chiếm tiện nghi của anh việc này không thể cho qua được!!"
Nói xong Giang Lâm bèn xoay người, dường như là định đi tìm Hạ Dương để nói đạo lý thật.
Hứa Thừa Yến vội giữ cậu lại: "Giang Lâm, em bình tĩnh một chút đã."
"Không được không được......" Giang Lâm lắc đầu nguầy nguậy,: "Anh ta như vậy là quấy rối tìиɦ ɖu͙ƈ, không thể nhịn được!"
Hứa Thừa Yến đành nói thẳng: "Anh quay lại với Hạ Dương rồi."
Giang Lâm lập tức mở to hai mắt, toàn mặt đều viết chữ không tin nổi.
"Quay lại....." Giang Lâm hơi mấp máy môi, nhất thời không tiếp thu được: "Sao có thể chứ......"
Hứa Thừa Yến kéo Giang Lâm về phòng, cho cậu chàng này ít thời gian, để cậu chậm rãi tiêu hoá cái tin tức vừa rồi.
Qua một lúc lâu sau, Giang Lâm mới bừng tỉnh từ trong mộng, tức khắc nói: "Chu ca, có phải anh ta đã ép anh không? Chắc chắn là anh ta đã ép anh phải không?!"
"Không phải đâu." Hứa Thừa Yến ngồi bên cạnh, kiên nhẫn giải thích: "Người anh thích lần trước kể với em ấy..... chính là anh ấy."
"Không có khả năng!" Giang Lâm càng khó chấp nhận, ôm đầu, vò đầu bứt tai.
Hứa Thừa Yến nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cậu, giống như an ủi.
Giang Lâm thật sự khó có thể tiêu hoá cái tin này, nhịn không được mà ôm lấy thanh niên ở bên cạnh, gối lên vai cậu, "Anh ơi......."
Giọng nói của Giang Lâm còn mang theo sự run rẩy, nhỏ giọng thì thầm: "Sao hai người có thể quay lại cơ chứ....."
"Phải, đã tái hợp rồi." Hứa Thừa Yến nhẹ giọng lặp lại một lần.
Mặt Giang Lâm lộ vẻ do dự, "Anh ta đối với anh chẳng tốt gì cả mà...."
"Tốt lắm."
"Anh ta không tốt." Giang Lâm cố chấp lắc đầu, "Lúc trước anh ta dùng thái độ gì để đối xử với anh......"
Hứa Thừa Yến trầm mặc vài giây, nói: "Đều là chuyện ngày xưa cả."
Truyện ngày xưa đều đã qua.
Ít nhất là bây giờ khi cậu ở bên Hạ Dương, cảm giác rất thoải mái, rất tự tại.
"Nhưng nếu như___" Giang Lâm mấp máy môi, chụp lấy cánh tay của Hứa Thừa Yến, nhất thời có chút kích động, "Nếu như anh ta lại đối xử tệ bạc với anh nữa......"
"Không sao, nếu như không tốt thì sẽ chia tay."
Thật ra Hứa Thừa Yến nghĩ khá thoáng, dù sao thì cũng đã quay lại rồi, nếu như về sau cảm thấy không thoải mái, thì lại tách ra.
Cảm thấy thích hợp thì ở bên nhau, không hợp nữa thì đường ai nấy đi.
Không có gì phải kiêng rè, cứ vui vẻ hưởng thụ niềm vui trước mắt.
"Anh à....." Giang Lâm vẫn chưa thể chấp nhận được.
Nhưng cuối cùng, cậu cũng không ngăn cản nữa, chỉ ôm chặt Hứa Thừa Yến.
"Nếu như anh ta đối với anh không tốt, thì đá anh ta đi." Hạ Dương hầm hừ nói.
"Ừ." Hứa Thừa Yến đồng ý, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cậu.
Cậu chàng ôm Hứa Thừa Yến thêm một lúc lâu nữa rồi mới buông tay.
Nhưng mà Giang Lâm vẫn chau mày như cũ, không quên dặn dò: "Anh ơi, ngàn vạn lần anh đừng để mình bị uỷ khuất nhé, nếu như không phù hợp thì phải chia tay ngay đấy."
Hứa Thừa Yến động ý hết, tuy nhiên vẫn để lại một câu chốt: "Hạ Dương khá tốt."
Giang Lâm vẫn lắc đầu, nhịn không được mà lẩm bẩm: "Nếu như anh ta đối xử tốt với anh, thì đã sớm kết hôn rồi......"
Hứa Thừa Yến sửng sốt.
"Ngày xưa anh ta vẫn luôn kéo dài không chịu làm đám cưới với anh, đã chậm 5 năm!" Giang Lâm nhíu mày, "Giờ hai người quay lại, anh ta còn định làm chậm trễ anh bao lâu nữa?"
Hứa Thừa Yến mỉm cười, cũng không giải thích rõ ràng chuyện ngày xưa của mình với Hạ Dương cho Giang Lâm.
5 năm đó cậu và Hạ Dương chỉ là quan hệ bao nuôi, không phải tình nhân, không kết hôn cũng rất bình thường.
Để đến bây giờ.....
Hứa Thừa Yến chỉ nói: "Cứ Thuận theo tự nhiên đi."
Hứa Thừa Yến lại nói chuyện cùng Giang Lâm thêm một lúc nữa, sau cậu nhóc này mới chậm rãi trở lại phòng mình.
Nhưng trước khi rời đi, Giang Lâm vẫn không yên tâm mà dặn đo: "Anh , nếu như anh ta đối xử với anh không tốt, nhất định phải tách ra đấy! Ngàn vạn lần đừng để mình bị uỷ khuất!"
"Được được được." Hứa Thừa Yến đáp lại.
Chờ tới sau khi Giang Lâm đã rời đi, Hứa Thừa Yến liền trực tiếp đi tới phòng của Hạ Dương một chuyến.
Phòng của Hạ Dương ở tầng dưới, Lúc Hứa Thừa Yến tới nơi, thấy của phòng không đóng, nhìn vào thì trông thấy Hạ Dương đang ở cạnh cửa sổ sát đất.
Hạ Dương ngắm cảnh biển một mình, trên đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc, dường như đang có tâm sự.
Hứa Thừa Yến gõ gõ cửa phòng, đi về phía cửa sổ.
Hạ Dương cũng chú ý thấy động tĩnh ở phía sau, quay đầu lại, sau khi thấy người đến là Hứa Thừa Yến thì vội vàng dập tắt thuốc đi.
Hứa Thừa Yến nhìn thoáng qua gạt tàn, nhắc nhở: "Anh hút ít thuốc thôi."
"Ừm." Hạ Dương vươn tay ôm thanh niên vào lòng.
Hứa Thừa Yến đáp lại cái ôm của anh, báo cáo thành quả: "Em nói chuyện với Giang Lâm rồi."
"Thế nào?" Hạ Dương xoa xoa ót của thanh niên, cúi đầu hôn xuống tóc cậu.
"Không sao rồi, em ấy đã chấp nhận." Hứa Thừa Yến mỉm cười, an tĩnh gục xuống hõm vai của anh.
Hai người cứ yên lặng mà ôm nhau như vậy.
Một lát sau, Hạ Dương lên tiếng hỏi: "Có phải chúng ta không cần phải yêu đương vụиɠ ŧяộʍ nữa đúng không?"
Hứa Thừa Yến: "Ừm, không cần."
Dù sao thì bây giờ Giang Lâm cũng biết rồi, hai người bọn họ không cần phải trốn trốn tránh tránh nữa.
Thế là đợi đến lúc chiều, Hạ Dương bèn trực tiếp nắm lấy tay của Hứa Thừa Yến, quang minh chính đại mà bước xuống.
Giang Lâm và Viên Liệt đang ngồi ở phòng khách dưới tầng một, đã thu dọn xong đồ đạc, đang chuẩn bị rời đi.
Giang Lâm nhìn thoáng qua phía cầu thang, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm chặt của hai người, nhịn không được mà quay ra nói với Viên Liệt: "Anh của em thế mà lại cùng Chu ca ở bên nhau...."
Viên Liệt nhìn thoáng qua hai người cách đó không xa, gật gật đầu, phản ứng trên mặt rất bình tĩnh.
Giang Lâm thấy vậy, hỏi: "Anh không cảm thấy ngạc nhiên à?"
"Ngạc nhiên á hở?" Viên Liệt nhìn qua, chưa kịp nghĩ ngợi đã thốt ra: "Không phải là bọn họ đã sớm quay lại với nhau à?"
"Anh biết?!" Giang Lâm đầy mặt khϊếp sợ.
"Em không biết ư?" Viên Liệt cũng thoáng kinh ngạc.
Dù sao thì Hạ Dương căn bản là không che dấu, mỗi ngày đều chạy tới chạy lui quanh Hứa Thừa Yến, hắn còn tưởng hai người công khai từ lâu rồi cơ.
"Em biết đâu!" Giang Lâm lắc đầu.
Viên Liệt: "Anh cứ tưởng là em biết rồi chứ."
"Em không biết!" Giang Lâm ngây ngốc gãi tóc, "Sao tất cả mọi người đều biết, chỉ có mỗi em là không biết thế!"
Giang Lâm nhất thời càng khó chấp nhận hơn, đờ đẫn cả người.
Viên Liệt ở vên cạnh, nhẹ nhàng vỗ vai của cậu, giống như đang trấn an.
Chờ vất vả trấn an cảm xúc của Giang Lâm xuống, Viên Liệt đứng dậy, đi về phía Hạ Dương.
Hạ Dương và Hứa Thừa Yến đang ở nhà ăn, Viên Liệt đi tới, nói: "Hai người cứ ở đây thêm mấy ngày nữa, nếu như lúc nào muốn rời đi, thì nói với quản gia một tiếng, ông ấy sẽ sắp xếp cho mọi người."
"Ừm." Hạ Dương gật đầu đáp lại.
"Tôi với Giang Lâm đi trước đây." Viên Liệt gật đầu chào tạm biệt hai người.
Hứa Thừa Yến: "Đi chơi vui vẻ."
"Tôi cũng chúc hai người chơi vui vẻ." Viên Liệt mỉm cười, "Hy vọng có thể sớm ngày được tham gia hôn lễ của hai người."
Hứa Thừa Yến ngỡ ngàng, không đáp lại.
Viên Liệt nói xong thì xoay người, cùng Giang Lâm rời đi.
Biệt thự bỗng trở nên trống trải.
Khách khứa tới tham gia hôn lễ đều đã rời đi cả rồi, giờ ngay cả Viên Liệt và Giang Lâm cũng đi nốt.
Hạ Dương ở bên cạnh vừa điều chỉnh độ ấm của cà phê vừa hỏi cậu: "Tí nữa em có muốn đi bơi không?"
Hứa Thừa Yến vẫn còn đang mất tập trung, không nghe rõ Hạ Dương nói gì, theo phản xạ gật đầu đồng ý.
Đợi đến khi cậu kịp phản ứng lại, thì đã bị Hạ Dương kéo vào phòng.
Hạ Dương cầm một lọ kem chống nắng, tích cực nói: "Để anh bôi giúp em."
Hứa Thừa Yến vừa nhìn thấy lọ kem chống nắng kia, liền nhớ lại hôm đầu tiên cậu đi bơi ở trên đảo, Hạ Dương cũng giúp cậu bôi kem chống nắng.
Kết quả cuối cùng là tốn công vô ích, hai bọn họ lúc lăn lộn trong phòng tắm đã gột rửa hết kem chống nắng đi.
Thế là Hứa Thừa Yến nói: "Để em tự làm thôi."
Hứa Thừa Yến duỗi tay, muốn lấy lọ kem chống nắng về.
Nhưng Hạ Dương lại ngăn cản động tác của thanh niên, còn không quên nói: "Em cởϊ qυầи áo ra."
"Anh chắc chắn là muốn thoa hộ em à?" Hứa Thừa Yến nhướng mày, "Kem chống nắng lần trước đều bị anh lãng phí hết."
Hạ Dương: "Lần này sẽ không như vậy nữa."
Hứa Thừa Yến thấy anh cố chấp như vậy, dứt khoát cởi đồ ra, lộ ra nửa thân trên, nằm dựa xuống ghế.
Hạ Dương đổ kem chống nắng ra lòng bàn tay, bôi lên trước ngực thanh niên.
Kem chống nắng bắt đầu từ ngực dần dần khuếch tán ra xung quanh, động tác của Hạ Dương rất chậm, thoa kem từng chút từng chút lên da cậu.
Da của thanh niên rất trắng, sau khi bôi lên một lớp kem chống nắng, thì nổi lên một tầng lấp lánh nhẹ.
Cứ xoa như vậy, cánh tay của Hạ Dương bắt đầu không thành thật, cúi người xuống, dần đè thanh niên xuống dưới thân.
Hô hấp của Hứa Thừa Yến có chút rối loạn, đầu ngón tay chặn trước ngực anh: "Đủ rồi......"
Hạ Dương chậm rãi hôn xuống mặt thanh niên, động tác trên tay cũng không hề ngừng lại.
Lọ kem chống nắng rơi xuống khỏi tay của Hạ Dương, lăn lên sàn nhà.
Nhưng hai người đã chẳng còn tâm tư đâu mà để ý chuyện khác nữa, Hứa Thừa Yến bị anh làm cho động tình, vòng tay ôm lấy cổ anh.
"Yến Yến....." Hạ Dương dí sát vào tai của thanh niên, nhất thời không nhịn nổi, thấp giọng hỏi: Chúng ta có thể..... kết hôn không em?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất