Sau Đó Thế Thân Thụ Giả Chết

Chương 161: Cầu thang

Trước Sau
Truyện chỉ đăng tại Watpad của chinchinzzzz, mọi người không đọc ở trang repost mình cảm ơn!

——————————————————

Hứa Thừa Yến bị đưa tới cầu thang.

Khi đã mơ mơ màng màng, Hứa Thừa Yến mơ hồ nghĩ, lực cánh tay của Hạ Dương tốt thật sự......

Tốt thế nào ấy hả? Từ tầng một đi lên tầng ba, rồi từ tầng ba đi thẳng tới phòng tập thể thao ở cuối dãy hành lang.

Hứa Thừa Yến nhắm hai mắt lại, cúi đầu xuống chôn ở cần cổ của ai kia, cắn chặt môi.

Hạ Dương ôm chặt người vào lòng, đi về phía một thiết bị thể hình cách đó không xa.

Hạ Dương đi rất chậm, đôi tay vô cùng ổn định vững chắc mà nâng người trong lòng, quần áo ở trên thân cũng hoàn hoàn chỉnh chỉnh, biểu tình trên mặt cũng giống y như ngày thường, nhìn từ bên ngoài không thấy chút sơ hở nào.

"Yến Yến." Hạ Dương than nhẹ một tiếng, thong thả ung dung nói: "Đúng là dạo gần đây thiếu rèn luyện thật, chỉ có điều bây giờ chúng mình có thể cùng nhau luyện tập cũng không muộn."

Hứa Thừa Yến bị anh bắt nạt tới nói không nên lời, thật sự là bị chọc tới không chịu được, cắn một ngụm xuống bả vai của Hạ Dương.

Hạ Dương cũng không để ý, tiếp tục chậm rãi đi về phía trước, tới trước thiết bị tập thể hình, ngồi trên đệm mềm, cúi đầu nhìn chăm chú vào thanh niên trong lòng.

Đôi mắt đào hoa đã nổi lên một tầng hơi nước, nhìn rất đáng thương, quần áo ở trên người cũng xộc xà xộc xệch.

Nhưng Hạ Dương lại chẳng thương hại con mồi của mình, chậm rãi vươn tay ra, đầu ngón tay chạm lên chỗ khoé mắt của cậu, rồi dần dần di chuyển xuống, dừng lại trên nơi có nốt ruồi đón lệ.

Hạ Dương nhìn bộ dáng chật vật này của thanh niên, không định vươn tay ra giúp đỡ.

Đôi mắt của thanh niên càng lúc càng đỏ hơn, môi cũng đã bị hôn tới rách ra.

Hạ Dương cũng chú ý thấy vết máu ở trên môi của thanh niên, lòng bàn tay đáp xuống phía sau lưng cậu, hơi cúi đầu xuống, liếm sạch vết máu trên đó đi.

"Ngoan, đừng cắn." Hạ Dương nhẹ giọng dỗ dành.

Chỉ là cái dỗ dành này không thể trấn an được thanh niên, đầu ngón tay cậu bấu chặt lưng anh, giọng nói run rẩy phát ra: "Đủ rồi.....".

"Chưa đủ." Hạ Dương còn có chút không để ý, "Vẫn muốn chứng minh với em, thể lực của anh không kém."

"Hạ Dương......" Hứa Thừa Yến cắn lên bả vai của anh, thanh âm mơ hồ không rõ: "Sao anh lại......"

Lời dư lại, Hứa Thừa Yến đã chẳng còn sức lực để nói nốt, chỉ có thể cắn lên bả vai người này để phát tiết cảm xúc, muốn dời đi lực chú ý của mình.

Sao lúc trước cậu lại không phát hiện ra, Hạ Dương lại là người mang thù vậy chứ.......

Có thể là khoảng thời gian này cậu sống quá an nhàn, cho nên đã quên mất thân phận của Hạ Dương, quên mất tính tình của Hạ Dương.

Vị Hạ đại thiếu gia trong truyền thuyết kia, ở trên thương trường từ trước tới giờ chưa từng lưu tình, ra tay rất tàn nhẫn, hơn nữa những người đã từng đắc tội với Hạ thiếu, cũng không một ai có kết cục tốt cả.

Vị Hạ thiếu này, từ trước tới giờ đều không phải là một người dễ ở chung.

Tựa như hiện tại ——

Cậu chỉ đơn giản nói một câu ở phòng khách như vậy, kết quả bị Hạ thiếu một đường đưa tới tận đây.

Hứa Thừa Yến nhịn không được mà chôn trước ngực anh, thanh âm run rẩy: "Đủ rồi...... anh dừng lại đi....."

"Yến Yến." Hạ Dương cười nhẹ một tiếng, "Cầu người không phải cầu như vậy đâu."

Hạ Dương nghiêng đầu, đi tới bên tai của thanh niên, nhẹ dụ dỗ: "Kêu tiếng dễ nghe đi."

Hứa Thừa Yến không đáp lại, dường như còn hơi kháng cự.

Hạ Dương lại rất có kiên nhẫn, nói chậm lại: "Chỉ cần gọi một tiếng là được."

Hạ Dương cũng không nói rõ là phải xưng hô như thế nào, nhưng trong lòng Hứa Thừa Yến cũng rõ ràng, ý của người này chính là muốn cậu gọi tiếng chồng kia.

Hứa Thừa Yến không chịu, ngoài miệng gia tăng thêm sức, cắn mạnh lên bả vai của anh.

Tuy nhiên những động tác nhỏ này chả đáng kể chút nào đối với Hạ Dương, nơi bị cắn trên vai không đau cũng chẳng ngứa.

Giống như mèo cào vậy, bị khi dễ tới tàn nhẫn, sẽ đỏ mắt mà cào loạn khắp nơi.

Hạ Dương tuỳ ý để mèo con bắt tới bắt lui trên người mình, sau lại đột nhiên đứng dậy.



Hứa Thừa Yến nhất thời bị động tác của Hạ Dương doạ sợ, vội vàng duỗi tay ôn chặt lấy cổ anh, hai chân cũng quấn quanh eo của Hạ Dương.

"Ôm chắc nhé." Hạ Dương che giấu ý cười, chỉ dùng một bàn tay để đỡ sau lưng thanh niên, sau đó đi ra ngoài.

Hứa Thừa Yến cũng không dám buông tay, gối lên trên vai của Hạ Dương, theo động tác di chuyển của anh, thi thoảng sẽ phát ra những tiếng rên nhè nhẹ, nhịn không được mà nói: "Về phòng đi......"

Hạ Dương đi ra ngoài hành lang, nhưng cũng không chịu về phòng, mà tiếp tục đi lên tầng trên.

Từng bước một, đi rất chậm.

Chờ đến khi Hứa Thừa Yến có thể khôi phục lại ý thức, thì đã là chạng vạng.

Hứa Thừa Yến mở mắt, mơ mơ màng màng trở mình trên giường, nhìn bài trí xung quanh, nhận ra mình đã trở về phòng ngủ rồi, quần áo trên người cũng đổi sang bộ đồ ngủ.

Trên người truyền tới cảm giác bủn rủn, Hứa Thừa Yến xoa xoa eo, cảm giác toàn thân đều không có sức lực.

Tuy nhiên cơ thể lại rất sạch sẽ, chắc là đã được thanh tẩy qua rồi.

Hứa Thừa Yến ngồi dậy, nhìn quét một vòng trong phòng, dừng trên người một thân ảnh cách đó không xa.

Lúc này, Hạ Dương đang an tĩnh ngồi ở bàn làm việc, trong tay cầm một quyển sách, nghiêm túc mà xem.

Đàn ông khi nghiêm túc có một loại hấp dẫn vô cùng đặc biệt, Hứa Thừa Yến an tĩnh mà nhìn chăm chú vào sườn mặt của anh.

Nhưng ngay sau đó, Hứa Thừa Yến không nén nổi mà nhớ lại lúc ở cầu thang, Hạ Dương có bao nhiêu quá mức.

Cậu cũng coi như là đã biết, thể lực tay của Hạ Dương thật sự rất khoẻ.

Rõ ràng là trong khoảng thời gian này họ luôn ở bên nhau, ngày nào cũng chỉ ở trong phòng, không tập thể hình hay vận động gì cả, nhưng cuối cùng thể lực của Hạ Dương vẫn có thể tốt hơn cậu nhiều như vậy.

Hứa Thừa Yến càng ngắm càng thấy tức giận, thế là thu mắt về không thèm nhìn tên kia nữa, xốc chăn lên.

Mà Hạ Dương ở cách đó không xa cũng nghe thấy tiếng động sột soạt chỗ mép giường, quay đầu nhìn thử, thì thấy người trên giường đã dậy rồi.

Hạ Dương đứng dậy, đặt sách trong tay sang một bên, đi về phía mép giường.

"Yến Yến." Hạ Dương đi tới, thuận thế cầm cốc nước trên tủ đầu giường đưa qua chỗ cậu.

Hứa Thừa Yến nhận nước uống một ngụm, thấy thoải mái hơn không ít.

Hạ Dương ngồi cạnh giường, nắm lấy một bàn tay của thanh niên, hỏi: "Em cảm thấy sao rồi?"

Hứa Thừa Yến không khách khí trực tiếp trả lời: "Không tốt."

Hạ Dương không tiếp lời, hơi cúi đầu, dường như cũng biết hành vi ban ngày của bản thân hơi quá mức.

Hứa Thừa Yến đặt lại cốc lên tủ đầu giường, đùi truyền tới cảm giác tê mỏi, thế là đưa tay xoa xoa, chau mày.

Hạ Dương trông thấy động tác xoa chân của thanh niên, chủ động lên tiếng xin lỗi: "Anh xin lỗi......"

Hạ Dương vươn tay qua, giúp thanh niên xoa bóp, chậm rãi massage.

Khi đó ở cầu thang, hắn nhất thời không khống chế được, đã quá mức.

Hơn nữa sau khi kết thúc, khi thanh tẩy cho cậu ở nhà tắm, hắn lại không thể kìm nén được, mà làm thêm một lần nữa ở nhà tắm.

Rõ ràng là lí trí bảo hắn, hắn phải lấy ý nguyện của thanh niên làm chính, không được quá phận.

Nhưng cố tình lại không khống chế được thân thể, càng nhìn bộ dáng đáng thương kia của thanh niên, lại càng muốn phá hư.......

Nghĩ như vậy, ánh mắt của Hạ Dương chậm rãi di chuyển, dừng lại ở trước ngực thanh niên.

Bây giờ, cậu đang mặc một kiện áo ngủ rộng thùng thình, cổ áo hơi mở rộng, lộ ra dấu hôn chi chít ở bên trong___

Đó đều là những dấu vết mà hắn để lại.

Hạ Dương nhìn dấu hôn, con ngươi dần trở nên đen tối không rõ, một tay ôm lấy eo của thanh niên, lần nữa tiến lên, đặt xuống một nụ hôn trước ngực thanh niên.

Nhưng mà Hạ Dương cũng không định là gì cả, chỉ là nhẹ đụng chạm lên đó, một nụ hôn phớt liền thôi.

Tuy nhiên Hứa Thừa Yến lại bị động tác của Hạ Dương làm giật mình, cơ thể co rụt lại, ngăn cản động tác của Hạ Dương, "Không làm nữa."

"Ừm, không làm." Hạ Dương đều đồng ý, cẩn thận trấn an người trong lòng.

Hạ Dương lại lên tiếng hỏi: "Anh bảo chú Văn là ít cháo, em có muốn ăn một ít không?"



Hứa Thừa Yến gật đầu, cảm giác có hơi đói bụng.

Thế là Hạ Dương ra ngoài một chuyến, lại quay về nhất nhanh, còn đẩy thêm một cái xe đẩy nhỏ.

Ở bên trên có cháo, ngoài ra còn thêm mấy món đồ ăn thanh đạm nữa.

Hạ Dương quay trở lại mép giường, cầm bát cháo và cái muỗng, tính định đút cháo cho cậu.

Hứa Thừa Yến cũng không cự tuyệt, thuận theo ý của Hạ Dương.

Hạ Dương đút cháo xong, lại lấy thêm một bát cơm ở trên xe đẩy, giống như là bị nghiện việc đút đồ cho cậu ấy.

Chờ sau khi thanh niên đã ăn no, Hạ Dương lại cầm tới một cái khăn, giúp cậu lau miệng, phải nói là muốn bao nhiêu săn sóc thì có bấy nhiêu.

Lần đầu tiên thấy Hạ Dương tri kỷ như vậy, thoáng có chút ngoài ý muốn, không nhịn được hỏi: "Sao thế? Sao bỗng nhiên anh lại tốt như vậy?"

Hạ Dương lau tay cho cậu, đáp: "Sau này sẽ đều như vậy."

Hứa Thừa Yến càng thêm kinh ngạc, nhìn thêm Hạ Dương mấy lần nữa.

Sau khi lau sạch tay, Hạ Dương vô cùng trịnh trọng nắm lấy tay cậu, gọi một tiếng: "Yến Yến."

Biểu cảm của Hạ Dương rất nghiêm túc, giống như là có chuyện quan trọng muốn nói.

Hứa Thừa Yến cũng thoáng căng thẳng, "Sao vậy anh?"

Ánh mắt Hạ Dương dừng lại trên tay của thanh niên, giống như đang tìm từ để hỏi.

Không khí trong phòng trở nên an tĩnh, Hứa Thừa Yến nhìn nam nhân trước mắt, trái tim trong lồng ngực đập bình bịch không ngừng, kiên nhẫn chờ đợi câu nói tiếp theo của Hạ Dương.

Hạ Dương nắm tay cậu, qua một lúc lâu sau mới lên tiếng: "Lần sau có thể thử lần nữa không?"

"Gì cơ?" Hứa Thừa Yến sửng sốt.

"Lần sau thử thêm một lần nữa ở cầu thang nhé." Hạ Dương cúi đầu, hôn một cái xuống mu bàn tay của thanh niên.

Hứa Thừa Yến lập tức rụt tay về, "Sao anh còn nghĩ tới việc này......."

Hứa Thừa Yến đối với chuyện cầu thang đã hình thành bóng ma, nhịn không được mà nói: "Không phải ban ngày đã thử rồi à?"

Ban ngày cậu bị Hạ Dương lăn qua lộn lại ở cầu thang như vậy, đã mệt lắm rồi, thế mà người xuất lực như Hạ Dương lại không chê mệt.

"Không đủ." Hạ Dương kéo thanh niên vào lòng: "Thể lực của anh rất tốt."

Hứa Thừa Yến thật sự bội phục rồi, đẩy cánh tay của Hạ Dương ra: "Không thử, không có lần sau."

"Thêm một lần thôi?"

"Không thử." Hứa Thừa Yến lắc đầu, không muốn trải nghiệm cầu thang thêm lần nào nữa.

Nhưng mà Hạ Dương cũng không chịu từ bỏ, yên lặng một lúc, lại hỏi thêm lần nữa: "Đợi được hai nghìn điểm, chúng ta thử thêm lần nữa?"

Hạ Dương không đề cập tới chuyện này còn tốt, vừa nhắc tới, Hứa Thừa Yến đột nhiên nhớ ra.

"Đúng này, anh đã nhắc nhở em." Hứa Thừa Yến bước vội xuống giường, đi về phía kệ sách.

Hạ Dương cũng đi theo đằng sau, liền trông thấy thanh niên lấy một quyển sổ từ trên kệ xuống.

Hứa Thừa Yến cầm nhật ký đi về phía bàn, lật ra.

Hạ Dương cũng đi theo, đứng bên cạnh cậu.

Ngay sau đó, hắn thấy thanh niên viết xuống một hàng ký tự___

【 Hành vi ác liệt, -2000】

"Yến Yến." Hạ Dương nhíu mày, muốn biện giải.

Tuy nhiên Hạ Dương còn chưa kịp nói xong, đã thấy thanh niên viết xuống một hàng chữ khác___

【 xem trộm nhật kí, - 500】

Hạ Dương trầm mặc nói không nên lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau