Sau Đó Thế Thân Thụ Giả Chết

Chương 166: Ứng trước một vạn

Trước Sau
Truyện chỉ đăng tại Watpad của chinchinzzzz, mọi người không đọc ở trang repost mình cảm ơn!

——————————————————

Hứa Thừa Yến nở nụ cười, sờ sờ tóc của Hạ Dương, hỏi nhỏ: "Sao anh lại đột nhiên nhắc tới chuyện này thế?"

"Không muốn đợi....." Hạ Dương hít vào thở ra một hơi sâu, mày kiếm khẽ nhíu lại: "Hôm nay chúng ta hãy đi kết hôn, bây giờ đi lãnh chứng luôn."

Hứa Thừa Yến chưa trả lời là đồng ý hay không đồng ý, chỉ đơn giản một câu: "Để lần sau nói tiếp."

Hứa Thừa Yến vừa mới định lảng qua đề tài này, nhưng Hạ Dương lại không muốn cứ vậy cho qua.

"Yến Yến ." Hạ Dương cố chấp vô cùng, "Hôm nay bọn mình phải nói."

Hứa Thừa Yến bật cười: "Nhưng mà anh làm vậy cũng đột ngột quá......."

"Không đột ngột."

Hứa Thừa Yến nhìn người đàn ông trước mặt này, đầu ngón tay sờ lên sườn mặt của anh chạm nhẹ, nói: "Không phải lúc trước đã bàn bạc xong rồi sao? Sang năm chúng ta lại tiếp tục."

"Lâu lắm." Thanh âm của Hạ Dương càng ngày càng nhẹ, "Còn tận một năm nữa."

Một năm, có thể xảy ra rất nhiều chuyện.

Nếu như giữa đường lại xảy ra những chuyện ngoài ý muốn......

Hạ Dương không dám tiếp tục tưởng tượng nữa, cố hỏi lại: "Hôm nay chúng ta đi lãnh chứng, được chứ em?"

"Hôm nay chắc là không được đâu." Hứa Thừa Yến vẫn không nhận lời, vươn tay ra ôm lấy anh trước mắt, "Sang năm thì tốt hơn."

Hạ Dương đáp lại cái ôm của người thương, thấp giọng nỉ non: "Anh sợ em chạy mất."

"Em vẫn sẽ ở đây, không đi đâu cả." Hứa Thừa Yến nghiêng đầu, hôn lên sườn mặt của anh để trấn an.

Nhưng cảm xúc của Hạ Dương vẫn không thể an tâm được, vẫn cứ không ổn định như cũ.

Hứa Thừa Yến ở bên cạnh cùng anh rất lâu, mới lên tiếng: "Chúng ta về trước đã."

"Ừm." Hạ Dương đồng ý.

Hứa Thừa Yến đứng dậy, chuẩn bị bước đi.

Nhưng mà Hạ Dương lại trực tiếp vươn tay ra, chặn ngang người bế lên, bước ra ngoài cửa.

Hứa Thừa Yến theo bản năng mà vòng lấy cổ của anh, khép vào ngực anh, che giấu mặt của mình lại.

Hạ Dương ôm người thẳng ra ngoài bệnh viện, rồi lại tiếp tục bế người lên xe.

Hứa Thừa Yến ngồi vào trong, sau khi xe đã khởi động, mới đột nhiên nhớ tới một việc, quay qua nói với Hạ Dương: "Em quên mua vỏ hoành thánh mất rồi."

Hạ Dương ngồi ở bên cạnh, đáp lại: "Không cần."

Chỉ có điều Hứa Thừa Yến vẫn luôn để tâm tới chuyện vỏ hoành thánh, "Đúng lúc tiện đường, hay là qua mua một chút đi."

"Anh không ăn." Hạ Dương nắm lấy tay của thanh niên, hốc mắt đã đỏ ửng: "Không cần mua đâu."

Hứa Thừa Yến tuy rằng sửng sốt, nhưng vẫn đồng ý.

Hai người cùng trở lại nhà cũ.

Hứa Thừa Tến vào phòng, bởi vì cả người dơ dáy, nên muốn đi tắm một chút.

Hạ Dương chú ý thấy động tác của thanh niên, lấy áo ngủ giúp cậu, nói: "Để anh giúp em."

Hứa Thừa Yến cũng không cự tuyệt mà gật gật đầu.

Sau khi vào phòng tắm, Hạ Dương cẩn thận xả nước ra, Hứa Thừa Yến chui vào trong bồn, còn cái chân bị thương thì giơ lên đặt trên thành bồn tắm.

Hạ Dương ở bên cạnh, nửa ngồi xổm xuống gần bồn tắm, nhìn mắt cá chân của thanh niên, hỏi lại lần nữa: "Em có đau không?"

"Không đau, không sao đâu." Hứa Thừa Yến kiên nhẫn đáp lại.

Hạ Dương không nói thêm gì nữa, đổ sữa tắm ra tay, tắm rửa cho cậu.

Hứa Thừa Yến lười biếng dựa vào bồn hưởng thụ phục vụ, mắt lim dim mơ màng.

Động tác của Hạ Dương rất nhẹ, giống như sợ làm bạn nhỏ bị đau, vô cùng cẩn thận.



Mãi tới khi chà lau tới chân của thanh niên, ánh mắt hắn dừng lại ở đó.

Ở trên đùi của cậu vẫn để lại dấu vết do di chứng của vụ tai nạn xe bốn năm trước, tuy nhiên đã được phẫu thuật, vết sẹo đã nhạt đi nhiều, chỉ còn lại dấu vết nho nhỏ.

Hạ Dương sờ lên vết sẹo ấy, bỗng nhiên cúi người xuống, đặt lên nơi từng chịu tổn thương đó một nụ hôn.

Hứa Thừa Yến vốn đang gật gà gật gù, cảm nhận được xúc cảm ấm áp trên chân, lập tức bừng tỉnh, liền trông thấy Hạ Dương đang hôn chân mình, hơn nữa còn hôn lên vết sẹo kia.

Vết sẹo kia đã có từ lâu, năm ngoái cậu đã đi phẫu thuật làm mờ sẹo, cuối cùng chỉ còn lại dấu vết mờ nhạt, không ảnh hưởng lắm.

Hứa Thừa Yến nhịn không được mà rụt chân về, tuy không đau, nhưng lúc bị hôn xuống vẫn có cảm giác quái dị.

Hạ Dương cũng ngừng lại, tiếp tục nói: "Anh xin lỗi."

"Thật sự em không sao đâu mà." Hứa Thừa Yến mỉm cười, ôm lấy anh lần nữa, bàn tay nhẹ nhàng vòng ra sau lưng vỗ về, trấn an cảm xúc cho anh.

"Lần sau sẽ không như vậy nữa."

"Ừm." Hứa Thừa Yên thuận theo ý anh.

Hai người ôm nhau thêm một lúc mới chịu buông ra, Hạ Dương lại tiếp tục tắm rửa nốt cho cậu.

Sau khi rời khỏi phòng tư, Hạ Dương ôm người quay trở lại giường ngủ.

Rồi anh lại lấy máy sấy ra, sấy khô tóc cho cậu, nằm xuống bên cạnh cậu, dỗ dành đến khi người đã ngủ mới thôi.

Ban đêm, ngoài trời đổ cơn mưa.

Tiếng mưa cùng tiếng gió gào rít không ngừng, Hứa Thừa Yến bị ồn tới tỉnh lại, vẫn còn mơ mơ màng màng, theo bản năng mà co rụt người sang bên cạnh, kết quả tay lại sờ phải một khoảng không, lập tức trở nên tỉnh táo.

Hứa Thừa Yến ngồi dậy, bấy giờ mới phát hiện ra bên cạnh mình trống không, bật đèn nhỏ trên tủ đầu giường lên, nhìn một vòng xung quanh.

Trong phòng ngủ quạnh quẽ, Hạ Dương không ở đây, cũng chẳng biết anh đã đi chỗ nào rồi.

Hứa Thừa Yến ngẫm nghĩ, sau vẫn bước xuống giường, khập khiễng mà bước ra ngoài, muốn đi tìm Hạ Dương.

Lúc đi ra ngoài hành lang, nhận thấy ở chỗ thư phòng sáng đèn, ánh sáng mỏng manh len qua khe cửa truyền ra ngoài.

Hứa Thừa Yến thả nhẹ bước chân, thong thả đi về phía thư phòng.

Cũng may là ngoài trời đang mưa to, đã át đi tiếng bước chân của cậu.

Khi đã đứng ở bên ngoài cửa thư phòng, Hứa Thừa Yến nhìn vào bên trong, trông thấy Hạ Dương đang ngồi trước bàn làm việc, chăm chú nhìn thứ gì đó.

Bởi vì Hạ Dương đang đưa lưng về cửa, nên Hứa Thừa Yến không thấy anh đang làm gì, chỉ biết trong tay của anh đang cầm món đồ nào đó.

Hứa Thừa Yến gõ cửa, gọi một tiếng: "Hạ Dương?"

Thân ảnh trong thư phòng nghe tiếng gọi lập tức cứng đờ, động tác vô cùng nhanh lẹ, vội vàng giấu đồ vật kia vào trong túi, sau mới quay đầu nhìn về phía cậu.

Hứa Thừa Yến cũng đẩy cửa ra, bước vào bên trong.

Hạ Dương nhanh chóng tiến lên, trực tiếp bế người về sô pha, hỏi: "Sao em lại lên đây?"

"Bỗng nhiên bị tỉnh......" Hứa Thừa Yến mỉm cười, "Không thấy anh, nên mới ra ngoài xem thử."

Hạ Dương thuận thế mà nắm lấy tay của thanh niên, lòng bàn tay truyền tới cảm giác lạnh lẽo, thế là dùng hai tay để áp lấy tay cậu, giúp cậu sưởi ấm.

Hứa Thừa Yến yên lặng, ánh mắt dừng lại trên túi của Hah Dương, thấy chỗ đó hơi gồ lên, không biết bên trong đang giấu thứ gì____

Là một thứ đồ nho nhỏ, một cái hộp ngăn nắp.

Hứa Thừa Yến lên tiếng hỏi: "Làm sao vậy, có công việc phải xử lý à?"

"Không có." Hạ Dương cũng không nhiều lời, tiếp tục ủ ấm tay cho thanh niên.

Hứa Thừa Yến cụp mắt xuống, rồi lại rút một bàn tay ra, duỗi tới hông của Hạ Dương.

Mới đầu Hạ Dương còn chưa phản ứng kịp, mãi tới tận khi tay của thanh niên đã dừng ở trên túi của mình, mới vội vàng cản lại.

Chỉ là động tác của Hạ Dương vẫn chậm hơn một bước, Hứa Thừa Yến đã len tay vào trong túi, lấy hộp nhỏ ở trong ấy ra___

Là một hộp nhẫn.

Hứa Thừa Yến nhìn hộp nhẫn trong tay mình, rồi lại liếc mắt nhìn Hạ Dương.

Hạ Dương trầm mặc một lúc, mới chịu lên tiếng: "Anh chỉ ngắm một chút."

Hứa Thừa Yến cũng chỉ nhẹ đáp lại, không có phản ứng gì khác, cậu mở hộp ra, đánh giá cái nhẫn ở bên trong.



Bên trong hộp là cái nhẫn lần đầu tiên Hạ Dương cầu hôn cậu, Hứa Thừa Yến nhớ nhẫn này hẳn phải có một cặp, thế là hỏi : "Còn một cái nữa đâu rồi?"

"Ở trong ngăn kéo."

Hứa Thừa Yến: "Cho em xem được không?"

Thế là Hạ Dương đứng dậy, đi tới ngăn kéo, lấy một hộp nhẫn khác ra.

Hứa Thừa Yến nhận lấy, đặt hai hộp nhẫn cạnh nhau, mở ra để lộ hai chiếc nhẫn bên trong.

Kiểu dáng của hai chiếc nhẫn này khá là đơn giản, nhưng rất dễ nhìn, rất khiêm tốn.

Hứa Thừa Yến nhìn ngắm đôi nhẫn này, nhớ tới khi ấy cậu dùng thân phận "Tần Chu" để gặp Hạ Dương, trên tay của Hạ Dương có đeo nhẫn, lúc ấy cậu còn tưởng anh đã đính hôn với người khác nữa.

Mãi tới ngày sau được Hạ Dương cầu hôn, cậu mới biết hoá ra một cái nhẫn đôi khác là dành cho cậu.

Hứa Thừa Yến cầm nhẫn lên, hỏi: "Lúc ấy...... sao anh lại nghĩ tới chuyện mua nhẫn?"

Hạ Dương nhất thời không biết phải trả lời thế nào.

Hứa Thừa Yến lại tiếp tục hỏi: "Khi đó, chắc hẳn là em đã chết rồi."

Lúc đó cậu đã đeo lên cái mác "tử vong" rồi, hoàn toàn không cần phải mua nhẫn.

Hơn nữa còn đính hôn cùng với người chết, ngẫm lại cứ thấy quái dị.

Hạ Dương trầm mặc một lúc, đáp lại: "Trông thấy nó, liền muốn mua."

Hứa Thừa Yến cũng không nói gì nữa, cầm nhẫn trong lòng bàn tay, tuỳ ý chơi đùa.

Bỗng nhiên, cậu cất tiếng hỏi: "Vậy sao anh còn đeo nhẫn này vậy?"

Hạ Dương theo bản năng mà nhìn thanh niên, trông thấy biểu cảm của cậu vẫn giống như ngày thường, chỉ đành đáp: "Thôi bỏ đi."

Hạ Dương đã bình tĩnh lại rồi, không còn xúc động muốn kết hôn như ban ngày nữa, nói: "Sang năm cũng giống vậy thôi."

Dù sao thì cũng chỉ có một năm, chờ thêm một chút cũng không sao cả......

Hạ Dương ghìm sự sốc nổi của mình xuống, không nhắc lại chuyện kết hôn nữa.

Hứa Thừa Yến ở trên sô pha, tiếp tục chơi đùa nhẫn trên tay, quay qua nói với Hạ Dương: "Đưa tay đây, để em xem hiệu quả thế nào?"

Hạ Dương vươn tay về phía cậu, Hứa Thừa Yến cũng đeo nhẫn lên cho anh.

Mà ngón Hứa Thừa Yến đeo nhẫn lên chính là ngón áp út.

Chỉ có điều sau khi đeo nhẫn lên, biểu cảm của Hứa Thừa Yến vẫn không phản ứng gì như cũ, nắm lấy một bàn tay của Hạ Dương, chốc chốc lại đánh giá, giống như chỉ đơn thuần đeo nhẫn lên xem hiệu quả thật.

"Còn rất hợp với anh." Hứa Thừa Yến mỉm cười, lại vươn tay ra giống như định tháo nhẫn xuống.

Hạ Dương lại rụt tay về, không để cậu kịp thực hiện ý đồ.

Hứa Thừa Yến ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Hạ Dương, cười như không cười.

Nhưng mà cậu cũng không bắt Hạ Dương phải tháo xuống, mà lại hỏi: "Anh có nhớ hồi năm ngoái, anh từng hỏi em nếu như lên đến một vạn* điểm có thể đeo nhẫn không?"

Hạ Dương thoáng sửng sốt, nhớ lại, đúng là có chuyện đó.

Lúc ấy bọn họ đang đi chơi khu vui chơi với tiểu Trình, mở hộp mù ra, hắn đã thuận tiện đeo nhẫn lên tay của thanh niên.

Nhưng mà cũng chẳng được bao lâu Hứa Thừa Yến đã gỡ món đồ chơi ấy

Xuống, hắn cũng nhân tiện mà nhắc tới chuyện này, hỏi cậu được một vạn điểm có thể đeo nhẫn được không, thanh niên không từ chối, nhưng cũng không đồng ý, thái độ khá là mơ hồ.

Hạ Dương gật đầu: "Anh vẫn nhớ."

Hứa Thừa Yến: "Giờ anh vẫn chưa có một vạn điểm."

Hạ Dương khẽ nhíu mày, nhưng cũng không phản bác.

Hứa Thừa Yến lại tiếp tục: "Anh còn thiếu em rất nhiều điểm nữa, vẫn chưa trả hết."

Hạ Dương cúi đầu, càng trầm mặc hơn.

Hứa Thừa Yến nhìn người đàn ông trước mắt này, thoáng nhích lại gần anh hơn, xoè nhẫn ở trong tay ra, "Bây giờ em cho anh mượn một vạn điểm____"

"Anh có muốn đeo nhẫn lên cho em không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau