Chương 175: Nhẫn cưới
Truyện chỉ đăng tại Watpad của chinchinzzzz, mọi người không đọc ở trang repost mình cảm ơn!
——————————————————
Hạ Dương quay qua nhìn cậu, lúc đầu còn tưởng là cái nhẫn lúc trước, nhưng cẩn thận nhìn kỹ lại, mới nhận ra hoa văn trên nhẫn không đúng lắm.
Lúc trước sau khi hắn giành được nhẫn ở hội đấu giá, đã tìm một nhà thiết kế đặt làm một chiếc nhẫn cưới.
Mà giờ nhẫn trên tay cậu gần như giống nó y như đúc, chỉ khác có vài hoa văn nhỏ ở bên trên, đứng với nhau có thể vừa đẹp thành nhẫn đôi.
Hô hấp của Hạ Dương như ngưng trệ, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của thanh niên, "Yến Yến......"
Hứa Thừa Yến mỉm cười, đưa nhẫn tới trước mặt anh, hỏi: "Anh có muốn đeo nó không?"
"Được." Giọng của Hạ Dương đã trở nên khản đặc.
Hứa Thừa Yến cầm lấy một bàn tay của Hạ Dương, chậm rãi đeo nó lên ngón áp út của anh.
Nhẫn mới kích cỡ rất vừa, Hứa thừa Yến chạm vào nó, rồi lại nhìn lên Hạ Dương, khoé mắt cong cong: "Sinh nhật vui vẻ."
Hạ Dương cuối cùng cũng không nhịn được nữa, duỗi tay ôm chặt người vào lòng, sờ lên ngón áp út của cậu, hỏi: " Vậy nhẫn của em đâu?"
Dứt lời, Hạ Dương lại cúi đầu xuống, hôn lên khoé mắt của cậu.
Hứa Thừa Yến nhắm mắt lại, lông mi run rẩy, đáp lại: "Em để ở nhà."
Hứa Thừa Yến ôm lấy cổ của Hạ Dương, thuận thế mà rúc vào lòng anh, "Mai về, anh đeo lên giúp em nhé."
Hạ Dương đồng ý, thật sự là vô cùng vô cùng thích, không dừng lại được mà ôm lấy mặt cậu tiếp tục hôn lên, thậm chí dưới thân cũng xảy ra phản ứng.
Hứa Thừa Yến cũng cảm nhận được biến hoá thân thể của Hạ Dương, một bàn tay dịch xuống dưới, thanh âm lười biếng: "Hăng vậy à?"
Rõ là hai người mới làm xong chưa được bao lâu, thế mà giờ Hạ Dương đã có cảm giác rồi.
Hạ Dương không có phủ nhận, mà hỏi: "Lại thêm một lần nữa nhé?"
Hứa Thừa Yến đáp lại rất nhẹ.
Sau đó, giường đệm lại một lần nữa lay động.
Tinh lực của Hạ Dương quả thật rất trâu, giống như sẽ không bao giờ phát tiết xong vậy.
Lúc đầu Hứa Thừa Yến còn bắt kịp tiết tấu của anh, nhưng về sau thì chịu không nổi, rêи ɾỉ đứt quãng, muốn Hạ Dương chậm lại một chút.
Nhưng khi Hạ Dương chậm lại, thì lại là một loại tra tấn khác đối với Hứa Thừa Yến.
Hạ Dương tỏ vẻ bất đắc dĩ, dán vào tai của thanh niên, khẽ cắn lên thính tai cậu vài cái, cười nhẹ: "Chậm cũng không cho, nhanh cũng không cho......"
Hứa Thừa Yến đã bị anh làm cho nói không nên lời, đuôi mắt phiếm hồng, trong đôi mắt ấy đều là hơi nước ướŧ áŧ, giống như chỉ một giây sau thôi, cậu có thể rơi lệ ngay được.
Hạ Dương thoáng ngừng lại, chăm chú nhìn người trong lòng, giơ tay lên vuốt ve sườn mặt cậu.
Giờ phút này, đôi mắt đào hoa ầng ậng nước, giọt nước mắt sinh lý rơi xuống để lại một vệt nước nơi khoé mắt cậu.
Hạ Dương cử động ngón tay, lau đi giúp cậu.
Rõ ràng là ngày trước hắn không muốn nhất chính là nhìn thấy cậu khóc, nhưng bây giờ lại chỉ muốn làm cậu tới nức nở.
Tốt nhất là khóc ra bộ dáng đáng thương một chút, tiếng xin tha nói nhiều hơn một chút.
Ôm ý tưởng ác liệt như vậy, Hạ Dương lại lần nữa buông thả.
Mà đêm nay, cuối cùng Hạ Dương cũng được như ý nguyện, nghe thấy càng nhiều thanh âm.
Dù là tiếng nức nở hay tiếng cầu xin.....
Hắn đều đã nghe được.
Chờ tới khi tất cả kết thúc, thì đã là rạng sáng.
Hạ Dương cúi đầu xuống, hôn lên trán của thanh niên, chốc chốc lại cúi xuống trao đổi một nụ hôn sâu, hưởng thụ sự nhẹ nhàng sau cơn ân ái.
Hứa Thừa Yến dần ổn định lại nhịp thở, đầu ngón tay chạm lên tóc của Hạ Dương, nhịn không được mà vò, nói: "Về em nhất định sẽ trừ điểm."
Hạ Dương lập tức rơi vào trầm mặc, hỏi: "Sinh nhật mà cũng bị trừ điểm sao?"
"Trừ." Hứa Thừa Yến hơi không vui, "Đã bảo anh đừng làm nữa, vậy mà anh còn,....."
Hứa Thừa Yến không nói tiếp nữa, những lời này thật sự là khó thốt ra khỏi miệng được, cảm thấy rất mất mặt, đành gối lên ngực Hạ Dương, nhắm mắt lại, dứt khoát đi ngủ luôn.
Hạ Dương yên lặng nằm bên cạnh một lúc, mới lên tiếng: "Vào phòng tắm thôi."
Dứt lời, Hạ Dương đứng dậy, định ôm người vào phòng tắm rửa sạch cho cậu.
Chỉ có điều sau khi Hứa Thừa Yến nghe vậy, lại co rụt người vào trong chăn, mệt mỏi nói: "Không đi."
"Yến Yến?" Hạ Dương tới gần, xốc một góc chăn lên, vươn tay, giọng nghiêm khắc hơn: "Để anh tẩy sạch giúp em."
"Không đi." Hứa Thừa Yến vẫn lắc đầu như cũ, trốn vào trong chăn.
Hạ Dương thở dài một tiếng, định cưỡng ép ôm người vào.
Hứa Thừa Yến lùi mấy lần đều không được, lên tiếng uy hϊếp: "Anh tới em sẽ trừ điểm đấy."
Hạ Dương thật sự không có cách nào với người này mà, ôm người vào lòng, khuyên nhủ: "Để như vậy không tốt."
"Em cứ muốn vậy....." thanh âm của Hứa Thừa Yến càng ngày càng nhẹ, đã sắp chìm vào giấc ngủ.
Khi ý thức đã trở nên mơ hồ, Hứa Thừa Yến theo bản năng mà rúc vào trong lòng Hạ Dương, nghe hơi thở của anh, cũng dần trở nên an tâm hơn.
Giờ bọn họ rất thân mật.
Chờ sau khi Hứa Thừa Yến tỉnh lại, thì đã là buổi chiều.
Trong phòng tối tăm, chỉ có một tia sáng mỏng manh len lỏi vào phòng qua khe rèm cửa sổ.
Hứa Thừa Yến mờ mịt ngồi dậy từ trên giường, chăn trượt xuống tới hông, theo bản năng mà cúi đầu xuống.
Trên người mặc áo tắm sạch sẽ, cơ thể cũng cảm thấy khá thoải mái. Chắc là sau khi cậu ngủ, Hạ Dương đã vệ sinh sạch sẽ cho cậu rồi.
Hứa Thừa Yến xuống giường, đi ra bên ngoài, trông thấy Hạ Dương đang ngồi ở bàn làm việc, đối diện máy tính xử lý công việc.
Biểu cảm trên gương mặt của Hạ Dương rất nghiêm túc, chắc là đang có việc quan trọng.
Thế là Hứa Thừa Yến thả nhẹ bước chân, chậm rãi đi về phía Hạ Dương.
Lúc cậu đi tới bên cạnh anh, vô tình nhìn xuống máy tính, liền trông thấy anh đang xem ảnh cưới.
Hạ Dương cũng chú ý tới động tác của cậu, thuận thế mà kéo người vào lòng, gối lên cần cổ cậu hỏi: "Bao giờ bọn mình mới làm đám cưới?"
Hứa Thừa Yến nhìn màn hình, không phản bác, chỉ đáp lại: "Anh cứ xem đi."
Hạ Dương ừ một tiếng, an tĩnh mà ôm người vào phòng, tiếp tục nghiên cứu kế hoạch tổ chức hô lễ.
Nhưng Hạ Dương vẫn chưa vừa lòng cái nào, cứ cảm thấy mấy cái này chưa đủ hoàn hảo.
Hai người ở trong phòng thêm một lúc nữa, rồi mới đi xuống ăn gì đó.
Tiệc sinh nhật đã kết thúc, khu trang viên cũng trở nên quạnh quẽ hơn.
Ở dưới tầng có người làm đang dọn dẹp sạch sẽ, Hạ Dương dẫn thanh niên xuống dùng bữa.
Nhưng mà Hứa Thừa Yến cũng không có tâm trạng ăn uống, mấy hôm nay đều không được ngủ ngon giấc, hôm trước thức cả đêm để làm việc, rồi về lại bị Hạ Dương lăn lộn tới khuya muộn mới xong, thân thể mệt mỏi, không ăn được mấy.
Sau khi ăn xong, thì hai người quay trở lại nhà cũ.
Vào đến sân, Hứa Thừa Yến lập tức chú ý thấy bên trong nhiều hơn một hồ nước, nháy mắt ngây người.
Hứa Thừa Yến đi về phía hồ nước, đứng bên cạnh, trông các loại cá bơi qua bơi lại trong hồ, nhịn không được mà hỏi: "Anh làm từ bao giờ thế?"
"Sau khi em đi đóng phim thì bắt đầu xây." Hạ Dương đi tới, ôm người từ phía sau, "Mới xong gần đây thôi."
Hứa Thừa Yến chăm chú ngắm nhìn hồ nước, thấy gần đó còn có cả một hòn non bộ.
Cũng may là sân của nhà cũ lớn mới có thể chịu được Hạ Dương bày trò như vậy.
"Em thêm điểm đi." Hạ Dương không quên nhắc nhở.
Hứa Thừa Yến cười nhẹ, không trực tiếp trả lời, mà hỏi: "Có thức ăn của chúng không?"
Hạ Dương đi tới đình bên cạnh cầm đồ ăn cho cá quay lại, Hứa Thừa Yến cũng bước lên cầu nhỏ, cho lũ cá vàng ăn.
Trong lúc cho ăn, cậu nhìn thấy Kỳ Kỳ và Tiểu Ôn đang chạy tới đây.
Một mèo một chó ngồi xổm xuống cạnh hồ nước, nhìn chằm chằm vào cá vàng bên trong.
Bởi vì Hứa Thừa Yến đang cho ăn, nên cá vàng đều ngoi hết lên mặt nước, rất sinh động.
Kỳ Kỳ tốt hơn chút, ngoan ngoãn ngồi cạnh hồ không nghịch loạn, nhưng tiểu Ôn lại không kìm nổi mà thò móng vuốt vào trong hồ, đảo qua lại.
Hứa Thừa Yến cũng trông thấy động tác của tiểu Ôn, bất giác nở nụ cười.
Tiểu Ôn đang loay hoay với một con cá vàng nhỏ, cơ thể càng lúc càng nghiêng, rồi không đứng vững được, kết quả bùm một tiếng rơi vào trong nước.
"Tiểu ôn!" Hứa Thừa Yến lập tức đổi sắc, vội chạy qua định vớt tiểu Ôn lên.
Nhưng khi cậu tới nơi, trông thấy Tiểu Ôn đã ngoi lên khỏi mặt nước, thậm chí còn nhàn nhã mà nâng vuốt lên, bơi qua bơi lại trong hồ.
Hứa Thừa Yến mờ mịt, nhìn xuống Tiểu Ôn đang tự chơi dưới nước.
Hạ Dương tới theo, giải thích: "Ngày nào tiểu Ôn cũng đến đây nghịch, một ngày ngã không biết bao nhiêu lần, tự nhiên sẽ biết bơi."
Lúc hồ nước này vừa mới thi công xong, Tiểu Ôn gần như cả ngày đều nghịch cá bên hồ, rất hay rơi xuống nước.
Lúc ấy người làm trong nhà cũ đều trông chừng tiểu ôn, vừa thấy nhóc mèo rơi xuống, là lập tức bế lên luôn.
Nhưng có thể là do bị rơi quá nhiều lần, tiểu Ôn không thầy cũng hiểu đã học được cách bơi lội, sau đó lại tiếp tục nghịch cá trong hồ.
Hạ Dương và Hứa Thừa Yến ở bên cạnh nhìn theo, mà tiểu Ôn cũng thành công ngậm được một con cá nhỏ, chậm rãi bơi về bờ.
Tiểu Ôn lên khỏi mặt nước, quen thuộc lắc lông trên người, sau đó chậm rãi đi tới trước mặt Hứa Thừa Yến, thả lại cá xuống mặt đất.
Hứa Thừa Yến ngồi xuống, sờ lên cái đầu đã ướt dầm dề của tiểu Ôn: "Giỏi ghê."
"Miao~" tiểu ôn nhắm mắt lại, cọ cọ vào lòng bàn tay của chủ nhân, sau đó thì chạy đi phơi nắng.
Hứa Thừa Yến nhìn xuống cá vàng đã chết trên đất, đành cầm lên nói với Hạ Dương: "Anh bảo dì chế biến cho Tiểu Ôn ăn đi."
"Ừm."
Hứa Thừa Yến cầm cá đi vào biệt thự, đưa vào phòng bếp cho dì, rồi mới theo Hạ Dương về phòng.
Sau khi vào phòng, Hạ Dương liền phi thẳng tới ngăn kéo, lấy nhẫn ở bên trong ra, "Đeo nhẫn thôi."
Hứa Thừa Yến ngồi trên giường, thuận theo vươn tay ra, để Hạ Dương đeo nhẫn cho mình.
Hai người đã cùng đeo nhẫn lên rồi, Hứa Thừa Yến sờ của mình, rồi lại chạm vào nhẫn của anh, nhịn không được mà nói: "Tính ra thì nhẫn này vẫn là dùng tiền của anh....."
Lúc trước cậu bảo Hạ Dương là muốn làm ghim cài áo, Hạ Dương nói cậu cứ trực tiếp liên hệ đặt làm với người thiết kế.
Sau đó cậu đi tìm cái người thiết kế ấy, nhưng ngoài ghim cài áo ra, cậu còn nhờ người ta làm thêm một cái nhẫn cưới nữa.
Kim cương là do Hạ Dương mua, phí đặt làm cũng do Hạ Dương trả, tính ra thì quà sinh nhật lần này là Hạ Dương tự bỏ tiền tặng quà cho mình.
Hứa Thừa Yến có chút xấu hổ, ôm lấy eo của Hạ Dương, nói: "Lần sau em sẽ đền bù cho anh sau."
"Không cần đâu." Hạ Dương đáp lại cái ôm của thanh niên, "Anh rất thích món quà này."
Hứa Thừa Yến suy nghĩ một chút, "Vậy chờ khi nào được một vạn điểm, chúng ta tổ chức hôn lễ đi."
"Được."
——————————————————
Hạ Dương quay qua nhìn cậu, lúc đầu còn tưởng là cái nhẫn lúc trước, nhưng cẩn thận nhìn kỹ lại, mới nhận ra hoa văn trên nhẫn không đúng lắm.
Lúc trước sau khi hắn giành được nhẫn ở hội đấu giá, đã tìm một nhà thiết kế đặt làm một chiếc nhẫn cưới.
Mà giờ nhẫn trên tay cậu gần như giống nó y như đúc, chỉ khác có vài hoa văn nhỏ ở bên trên, đứng với nhau có thể vừa đẹp thành nhẫn đôi.
Hô hấp của Hạ Dương như ngưng trệ, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của thanh niên, "Yến Yến......"
Hứa Thừa Yến mỉm cười, đưa nhẫn tới trước mặt anh, hỏi: "Anh có muốn đeo nó không?"
"Được." Giọng của Hạ Dương đã trở nên khản đặc.
Hứa Thừa Yến cầm lấy một bàn tay của Hạ Dương, chậm rãi đeo nó lên ngón áp út của anh.
Nhẫn mới kích cỡ rất vừa, Hứa thừa Yến chạm vào nó, rồi lại nhìn lên Hạ Dương, khoé mắt cong cong: "Sinh nhật vui vẻ."
Hạ Dương cuối cùng cũng không nhịn được nữa, duỗi tay ôm chặt người vào lòng, sờ lên ngón áp út của cậu, hỏi: " Vậy nhẫn của em đâu?"
Dứt lời, Hạ Dương lại cúi đầu xuống, hôn lên khoé mắt của cậu.
Hứa Thừa Yến nhắm mắt lại, lông mi run rẩy, đáp lại: "Em để ở nhà."
Hứa Thừa Yến ôm lấy cổ của Hạ Dương, thuận thế mà rúc vào lòng anh, "Mai về, anh đeo lên giúp em nhé."
Hạ Dương đồng ý, thật sự là vô cùng vô cùng thích, không dừng lại được mà ôm lấy mặt cậu tiếp tục hôn lên, thậm chí dưới thân cũng xảy ra phản ứng.
Hứa Thừa Yến cũng cảm nhận được biến hoá thân thể của Hạ Dương, một bàn tay dịch xuống dưới, thanh âm lười biếng: "Hăng vậy à?"
Rõ là hai người mới làm xong chưa được bao lâu, thế mà giờ Hạ Dương đã có cảm giác rồi.
Hạ Dương không có phủ nhận, mà hỏi: "Lại thêm một lần nữa nhé?"
Hứa Thừa Yến đáp lại rất nhẹ.
Sau đó, giường đệm lại một lần nữa lay động.
Tinh lực của Hạ Dương quả thật rất trâu, giống như sẽ không bao giờ phát tiết xong vậy.
Lúc đầu Hứa Thừa Yến còn bắt kịp tiết tấu của anh, nhưng về sau thì chịu không nổi, rêи ɾỉ đứt quãng, muốn Hạ Dương chậm lại một chút.
Nhưng khi Hạ Dương chậm lại, thì lại là một loại tra tấn khác đối với Hứa Thừa Yến.
Hạ Dương tỏ vẻ bất đắc dĩ, dán vào tai của thanh niên, khẽ cắn lên thính tai cậu vài cái, cười nhẹ: "Chậm cũng không cho, nhanh cũng không cho......"
Hứa Thừa Yến đã bị anh làm cho nói không nên lời, đuôi mắt phiếm hồng, trong đôi mắt ấy đều là hơi nước ướŧ áŧ, giống như chỉ một giây sau thôi, cậu có thể rơi lệ ngay được.
Hạ Dương thoáng ngừng lại, chăm chú nhìn người trong lòng, giơ tay lên vuốt ve sườn mặt cậu.
Giờ phút này, đôi mắt đào hoa ầng ậng nước, giọt nước mắt sinh lý rơi xuống để lại một vệt nước nơi khoé mắt cậu.
Hạ Dương cử động ngón tay, lau đi giúp cậu.
Rõ ràng là ngày trước hắn không muốn nhất chính là nhìn thấy cậu khóc, nhưng bây giờ lại chỉ muốn làm cậu tới nức nở.
Tốt nhất là khóc ra bộ dáng đáng thương một chút, tiếng xin tha nói nhiều hơn một chút.
Ôm ý tưởng ác liệt như vậy, Hạ Dương lại lần nữa buông thả.
Mà đêm nay, cuối cùng Hạ Dương cũng được như ý nguyện, nghe thấy càng nhiều thanh âm.
Dù là tiếng nức nở hay tiếng cầu xin.....
Hắn đều đã nghe được.
Chờ tới khi tất cả kết thúc, thì đã là rạng sáng.
Hạ Dương cúi đầu xuống, hôn lên trán của thanh niên, chốc chốc lại cúi xuống trao đổi một nụ hôn sâu, hưởng thụ sự nhẹ nhàng sau cơn ân ái.
Hứa Thừa Yến dần ổn định lại nhịp thở, đầu ngón tay chạm lên tóc của Hạ Dương, nhịn không được mà vò, nói: "Về em nhất định sẽ trừ điểm."
Hạ Dương lập tức rơi vào trầm mặc, hỏi: "Sinh nhật mà cũng bị trừ điểm sao?"
"Trừ." Hứa Thừa Yến hơi không vui, "Đã bảo anh đừng làm nữa, vậy mà anh còn,....."
Hứa Thừa Yến không nói tiếp nữa, những lời này thật sự là khó thốt ra khỏi miệng được, cảm thấy rất mất mặt, đành gối lên ngực Hạ Dương, nhắm mắt lại, dứt khoát đi ngủ luôn.
Hạ Dương yên lặng nằm bên cạnh một lúc, mới lên tiếng: "Vào phòng tắm thôi."
Dứt lời, Hạ Dương đứng dậy, định ôm người vào phòng tắm rửa sạch cho cậu.
Chỉ có điều sau khi Hứa Thừa Yến nghe vậy, lại co rụt người vào trong chăn, mệt mỏi nói: "Không đi."
"Yến Yến?" Hạ Dương tới gần, xốc một góc chăn lên, vươn tay, giọng nghiêm khắc hơn: "Để anh tẩy sạch giúp em."
"Không đi." Hứa Thừa Yến vẫn lắc đầu như cũ, trốn vào trong chăn.
Hạ Dương thở dài một tiếng, định cưỡng ép ôm người vào.
Hứa Thừa Yến lùi mấy lần đều không được, lên tiếng uy hϊếp: "Anh tới em sẽ trừ điểm đấy."
Hạ Dương thật sự không có cách nào với người này mà, ôm người vào lòng, khuyên nhủ: "Để như vậy không tốt."
"Em cứ muốn vậy....." thanh âm của Hứa Thừa Yến càng ngày càng nhẹ, đã sắp chìm vào giấc ngủ.
Khi ý thức đã trở nên mơ hồ, Hứa Thừa Yến theo bản năng mà rúc vào trong lòng Hạ Dương, nghe hơi thở của anh, cũng dần trở nên an tâm hơn.
Giờ bọn họ rất thân mật.
Chờ sau khi Hứa Thừa Yến tỉnh lại, thì đã là buổi chiều.
Trong phòng tối tăm, chỉ có một tia sáng mỏng manh len lỏi vào phòng qua khe rèm cửa sổ.
Hứa Thừa Yến mờ mịt ngồi dậy từ trên giường, chăn trượt xuống tới hông, theo bản năng mà cúi đầu xuống.
Trên người mặc áo tắm sạch sẽ, cơ thể cũng cảm thấy khá thoải mái. Chắc là sau khi cậu ngủ, Hạ Dương đã vệ sinh sạch sẽ cho cậu rồi.
Hứa Thừa Yến xuống giường, đi ra bên ngoài, trông thấy Hạ Dương đang ngồi ở bàn làm việc, đối diện máy tính xử lý công việc.
Biểu cảm trên gương mặt của Hạ Dương rất nghiêm túc, chắc là đang có việc quan trọng.
Thế là Hứa Thừa Yến thả nhẹ bước chân, chậm rãi đi về phía Hạ Dương.
Lúc cậu đi tới bên cạnh anh, vô tình nhìn xuống máy tính, liền trông thấy anh đang xem ảnh cưới.
Hạ Dương cũng chú ý tới động tác của cậu, thuận thế mà kéo người vào lòng, gối lên cần cổ cậu hỏi: "Bao giờ bọn mình mới làm đám cưới?"
Hứa Thừa Yến nhìn màn hình, không phản bác, chỉ đáp lại: "Anh cứ xem đi."
Hạ Dương ừ một tiếng, an tĩnh mà ôm người vào phòng, tiếp tục nghiên cứu kế hoạch tổ chức hô lễ.
Nhưng Hạ Dương vẫn chưa vừa lòng cái nào, cứ cảm thấy mấy cái này chưa đủ hoàn hảo.
Hai người ở trong phòng thêm một lúc nữa, rồi mới đi xuống ăn gì đó.
Tiệc sinh nhật đã kết thúc, khu trang viên cũng trở nên quạnh quẽ hơn.
Ở dưới tầng có người làm đang dọn dẹp sạch sẽ, Hạ Dương dẫn thanh niên xuống dùng bữa.
Nhưng mà Hứa Thừa Yến cũng không có tâm trạng ăn uống, mấy hôm nay đều không được ngủ ngon giấc, hôm trước thức cả đêm để làm việc, rồi về lại bị Hạ Dương lăn lộn tới khuya muộn mới xong, thân thể mệt mỏi, không ăn được mấy.
Sau khi ăn xong, thì hai người quay trở lại nhà cũ.
Vào đến sân, Hứa Thừa Yến lập tức chú ý thấy bên trong nhiều hơn một hồ nước, nháy mắt ngây người.
Hứa Thừa Yến đi về phía hồ nước, đứng bên cạnh, trông các loại cá bơi qua bơi lại trong hồ, nhịn không được mà hỏi: "Anh làm từ bao giờ thế?"
"Sau khi em đi đóng phim thì bắt đầu xây." Hạ Dương đi tới, ôm người từ phía sau, "Mới xong gần đây thôi."
Hứa Thừa Yến chăm chú ngắm nhìn hồ nước, thấy gần đó còn có cả một hòn non bộ.
Cũng may là sân của nhà cũ lớn mới có thể chịu được Hạ Dương bày trò như vậy.
"Em thêm điểm đi." Hạ Dương không quên nhắc nhở.
Hứa Thừa Yến cười nhẹ, không trực tiếp trả lời, mà hỏi: "Có thức ăn của chúng không?"
Hạ Dương đi tới đình bên cạnh cầm đồ ăn cho cá quay lại, Hứa Thừa Yến cũng bước lên cầu nhỏ, cho lũ cá vàng ăn.
Trong lúc cho ăn, cậu nhìn thấy Kỳ Kỳ và Tiểu Ôn đang chạy tới đây.
Một mèo một chó ngồi xổm xuống cạnh hồ nước, nhìn chằm chằm vào cá vàng bên trong.
Bởi vì Hứa Thừa Yến đang cho ăn, nên cá vàng đều ngoi hết lên mặt nước, rất sinh động.
Kỳ Kỳ tốt hơn chút, ngoan ngoãn ngồi cạnh hồ không nghịch loạn, nhưng tiểu Ôn lại không kìm nổi mà thò móng vuốt vào trong hồ, đảo qua lại.
Hứa Thừa Yến cũng trông thấy động tác của tiểu Ôn, bất giác nở nụ cười.
Tiểu Ôn đang loay hoay với một con cá vàng nhỏ, cơ thể càng lúc càng nghiêng, rồi không đứng vững được, kết quả bùm một tiếng rơi vào trong nước.
"Tiểu ôn!" Hứa Thừa Yến lập tức đổi sắc, vội chạy qua định vớt tiểu Ôn lên.
Nhưng khi cậu tới nơi, trông thấy Tiểu Ôn đã ngoi lên khỏi mặt nước, thậm chí còn nhàn nhã mà nâng vuốt lên, bơi qua bơi lại trong hồ.
Hứa Thừa Yến mờ mịt, nhìn xuống Tiểu Ôn đang tự chơi dưới nước.
Hạ Dương tới theo, giải thích: "Ngày nào tiểu Ôn cũng đến đây nghịch, một ngày ngã không biết bao nhiêu lần, tự nhiên sẽ biết bơi."
Lúc hồ nước này vừa mới thi công xong, Tiểu Ôn gần như cả ngày đều nghịch cá bên hồ, rất hay rơi xuống nước.
Lúc ấy người làm trong nhà cũ đều trông chừng tiểu ôn, vừa thấy nhóc mèo rơi xuống, là lập tức bế lên luôn.
Nhưng có thể là do bị rơi quá nhiều lần, tiểu Ôn không thầy cũng hiểu đã học được cách bơi lội, sau đó lại tiếp tục nghịch cá trong hồ.
Hạ Dương và Hứa Thừa Yến ở bên cạnh nhìn theo, mà tiểu Ôn cũng thành công ngậm được một con cá nhỏ, chậm rãi bơi về bờ.
Tiểu Ôn lên khỏi mặt nước, quen thuộc lắc lông trên người, sau đó chậm rãi đi tới trước mặt Hứa Thừa Yến, thả lại cá xuống mặt đất.
Hứa Thừa Yến ngồi xuống, sờ lên cái đầu đã ướt dầm dề của tiểu Ôn: "Giỏi ghê."
"Miao~" tiểu ôn nhắm mắt lại, cọ cọ vào lòng bàn tay của chủ nhân, sau đó thì chạy đi phơi nắng.
Hứa Thừa Yến nhìn xuống cá vàng đã chết trên đất, đành cầm lên nói với Hạ Dương: "Anh bảo dì chế biến cho Tiểu Ôn ăn đi."
"Ừm."
Hứa Thừa Yến cầm cá đi vào biệt thự, đưa vào phòng bếp cho dì, rồi mới theo Hạ Dương về phòng.
Sau khi vào phòng, Hạ Dương liền phi thẳng tới ngăn kéo, lấy nhẫn ở bên trong ra, "Đeo nhẫn thôi."
Hứa Thừa Yến ngồi trên giường, thuận theo vươn tay ra, để Hạ Dương đeo nhẫn cho mình.
Hai người đã cùng đeo nhẫn lên rồi, Hứa Thừa Yến sờ của mình, rồi lại chạm vào nhẫn của anh, nhịn không được mà nói: "Tính ra thì nhẫn này vẫn là dùng tiền của anh....."
Lúc trước cậu bảo Hạ Dương là muốn làm ghim cài áo, Hạ Dương nói cậu cứ trực tiếp liên hệ đặt làm với người thiết kế.
Sau đó cậu đi tìm cái người thiết kế ấy, nhưng ngoài ghim cài áo ra, cậu còn nhờ người ta làm thêm một cái nhẫn cưới nữa.
Kim cương là do Hạ Dương mua, phí đặt làm cũng do Hạ Dương trả, tính ra thì quà sinh nhật lần này là Hạ Dương tự bỏ tiền tặng quà cho mình.
Hứa Thừa Yến có chút xấu hổ, ôm lấy eo của Hạ Dương, nói: "Lần sau em sẽ đền bù cho anh sau."
"Không cần đâu." Hạ Dương đáp lại cái ôm của thanh niên, "Anh rất thích món quà này."
Hứa Thừa Yến suy nghĩ một chút, "Vậy chờ khi nào được một vạn điểm, chúng ta tổ chức hôn lễ đi."
"Được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất