Chương 78: TỪ TRƯỚC ĐẾN GIỜ ĐỀU KHÔNG PHẢI THẾ THÂN
Hiện trường vụ tai nạn một mảnh hỗn loạn.
Hai tay Giang Lâm chỉ biết ôm chặt người trong lòng ngực, đầu óc hoàn toàn trống rỗng không biết nên làm cái gì bây giờ. Cho đến khi một bàn tay bên cạnh vươn tới ôm Tần Chu đi.
Giang Lâm theo bản năng ngẩng đầu, liền nhìn thấy là Hạ Dương đến. Hạ Dương ôm Tần Chu lên, nhưng trạng thái Tần Chu vẫn như cũ chết lặng mở to hai mắt, hoàn toàn không có chút phản ứng gì.
"Yến Yến?" Hạ Dương nhẹ giọng gọi một tiếng.
Người thiếu niên vẫn không có phản ứng gì, đôi môi chỉ khẽ mấp máp tựa hồ như đang nói điều gì đó. Hạ Dương hơi cúi đầu lại gần, nghe được thanh âm của cậu...
"Thực xin lỗi... Thực xin lỗi..."
Tần Chu không ngừng lặp đi lặp lại ba chữ này.
- Bệnh viện tư nhân -
Bác sĩ đã kiểm tra cho Tần Chu xong xuôi, trên người không có vết thương nào. Bất quá Tần Chu vẫn không hề nhúc nhích, hai mắt mở to nhưng Tần Chu lại như cách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài, hoàn toàn không có chút phản ứng.
Bác sĩ tìm gặp Hạ Dương, lịch sự hỏi: "Bệnh nhân trước đây có phải đã chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ gì đó hay không?"
Hạ Dương trầm mặc một hồi, rồi trả lời: "Trước kia cậu ấy từng bị tai nạn xe cộ."
Bác sĩ kiến nghị: "Hạ thiếu, tốt nhất là tìm bác sĩ tâm lý đến xem sao, trong khoảng thời gian này nhớ phải chú ý chăm sóc bên cậu ấy nhiều hơn."
"Vâng." Hạ Dương đáp ứng.
Hạ Dương đi tới trước cửa phòng bệnh, nhìn thấy thiếu niên trong phòng vẫn ngồi ở trên giường, nhìn ra ngoài cửa sổ không biết đang suy nghĩ gì.
Hạ Dương bước tới ngồi xổm xuống trước mặt Tần Chu, nắm lấy tay cậu gọi nhỏ: "Yến Yến."
Tần Chu tựa hồ như không nghe thấy. Thật lâu sau, Tần Chu mới hậu tri hậu giác phản ứng lại, chậm rãi cúi đầu nhìn phía Hạ Dương.
Đôi mắt đào hoa xinh đẹp kia có chút ươn ướt, Tần Chu vừa chớp chớp mắt, giọt lệ nơi khóe mắt liền rơi xuống. Hạ Dương đưa tay lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khóe mắt cậu.
"Đừng khóc."
Hạ Dương chậm rãi lau nước mắt. Nhưng những giọt nước mắt đó lại càng ngày càng nhiều, không thể ngăn lại được.
Hai mắt Tần Chu đỏ hoe, thì thầm lặp đi lặp lại: "Tôi xin lỗi... Tôi xin lỗi..."
Hạ Dương đứng dậy ôm Tần Chu vào trong lòng mình, bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau trấn an: "Không sao đâu."
"Thực xin lỗi... Thực xin lỗi..." Tần Chu cứ không ngừng xin lỗi, dường như rơi vào một cơn ác mộng không thể thoát được.
Hạ Dương ở bên cạnh dỗ dành rất lâu, cho đến khi cậu ngủ thiếp đi vì kiệt sức mới rời khỏi phòng. Trong phòng bệnh, Tần Chu mệt mỏi ngủ một giấc đến tối mới tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại, trạng thái của Tần Chu đã có chút tốt lên, đang dần khôi phục thanh tỉnh. Chỉ là cảm xúc của cậu vẫn rất trầm mặc, không có hứng thú gì với thế giới bên ngoài.
Viên Liệt thay áo blouse trắng đi vào trong phòng bệnh, thử trò chuyện giúp Tần Chu nghĩ thông. Nhưng không lâu sau, Viên Liệt đã đi ra.
Viên Liệt thở dài nói với Hạ Dương: "Cậu ấy có chút cảnh giác với tôi."
Viên Liệt cởϊ áσ blouse trắng ra, vừa nói tiếp: "Mấy ngày nay đừng để cậu ấy chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ hơn nữa, anh nên bồi cậu ấy đi làm những việc khác để chuyển hướng lực chú ý, hoặc để một người bạn khác đến bồi cậu ấy cũng được."
Hạ Dương đứng trên hành lang, lấy trong túi ra một điếu thuốc chơi đùa, nhưng không châm lửa.
Giang Lâm thì lại rất lo lắng mà vào trong phòng bệnh, bồi bên cạnh Tần Chu. Giang Lâm mua một bát cháo nóng, thận trọng nghiêng người hỏi: "Anh Chu, anh muốn ăn chút gì không?"
Tần Chu nhìn nhìn bát cháo, vẫn là nhận lấy: "Cảm ơn."
Tần Chu cầm cái muỗng múc cháo lên hớp một miếng, bất quá không có cảm giác ngon miệng gì nên chỉ ăn vài muỗng liền đặt bát cháo xuống bàn bên cạnh, không động đậy nữa.
Giang Lâm giúp đắp chăn bông trên người Tần Chu lại cho cẩn thận, sau đó ngập ngừng hỏi: "Anh Chu, anh không sao chứ?"
"Không sao." Tần Chu lắc đầu, trên mặt lộ ra một nụ cười. Chỉ là nụ cười của Tần Chu thoạt nhìn có chút miễn cưỡng.
"Anh Chu nghỉ ngơi cho thật tốt đi." Giang Lâm an ủi, còn nói thêm: "Kẻ bám đuôi kia đã bị xử lý, Viên Liệt cũng đã hỗ trợ giúp trấn áp tin tức xuống."
Tần Chu nghe thấy ba chữ kẻ bám đuôi liền hậu tri hậu giác ngẩng đầu lên. Đột nhiên, Tần Chu phản ứng lại, vội vàng đứng dậy nói: "Anh còn có phỏng vấn..."
Giang Lâm giật mình lập tức đưa tay ra đỡ lấy cơ thể Tần Chu, giải thích: "Không cần đâu anh, bên phía công ty đã xin nghỉ rồi."
Giang Lâm ngồi xuống bên cạnh, nhìn nhìn Tần Chu, vẫn là nói: "Anh Chu, anh có chuyện gì muốn nói thì cứ tâm sự với em."
Tần Chu sờ sờ đầu Giang Lâm: "Không sao đâu."
Thấy Tần Chu không muốn nói, Giang Lâm liền gật đầu không nhắc tới đề tài này nữa. Giang Lâm ở bên cạnh bồi một lúc, thẳng đến khi bên ngoài màn đêm buông xuống mới rời đi.
Tần Chu ở trong phòng có chút mệt rã rời, vì thế liền nhắm mắt lại ngủ thiếp đi. Đến khi nửa mê nửa tỉnh, Tần Chu đột nhiên cảm giác được bên người mình nhiều thêm một nguồn nhiệt ấm áp.
Tần Chu mở mắt ra, không gian trong phòng tối om, chỉ có ánh sáng yếu ớt chiếu vào từ cửa sổ. Tuy rằng hai mắt gần như không nhìn thấy gì, nhưng Tần Chu vẫn có thể ngửi được hơi thở quen thuộc trên người đối phương.
Tần Chu khẽ nhúc nhích, người bên cạnh bị động chạm cũng liền tỉnh lại. Hạ Dương bất tri bất giác siết chặt vòng tay, nói nhỏ: "Không sao đâu."
Tần Chu mở mắt ra, đột nhiên hỏi: "Tro cốt của cậu ấy ở chỗ của anh sao?"
Hạ Dương cũng phản ứng lại nhận ra người cậu đang nói đến là ai, vì thế liền đáp: "Ừm, là Giang Lâm chôn cất."
Tần Chu: "Tôi muốn đi thăm cậu ấy."
"Được." Hạ Dương đáp ứng, lòng bàn tay nhẹ nhàng chạm vào ót cậu rồi vỗ về, còn nói thêm: "Xin lỗi, ngày đó anh không nhận được điện thoại."
Tần Chu không nói gì.
"Thực xin lỗi." Thanh âm Hạ Dương có chút khàn khàn.
Tần Chu chỉ nhàn nhạt đáp: "Quên đi, cuộc điện thoại đó có hay không cũng không quan trọng."
Dù sao khi đó điện thoại cậu sắp hết pin rồi, một cuộc điện thoại kỳ thật cũng không ảnh hưởng đến cái gì.
Hôm đó, cậu chuẩn bị đi thăm trại nên nhờ tài xế đón hướng dẫn viên du lịch ở trong thôn trước tiên. Vốn dĩ ban đầu hướng dẫn viên du lịch định ngồi ở ghế sau nhưng cậu đã đổi chỗ với anh ta, còn mượn áo khoác của hướng dẫn viên để đắp lên người ngủ ở ghế sau nên anh ta đành phải ngồi ở ghế điều khiển phụ.
Cho đến khi xảy ra tai nạn trên đường núi, cậu còn chưa kịp phản ứng gì. Kế tiếp đó, cậu thật vất vả mới bò ra khỏi xe được, muốn đi đến ghế trước để hỗ trợ hai người còn lại nhưng phần thân xe phía trước đã bị biến dạng quá nặng nề, một mình cậu căn bản không thể làm được gì.
Cố tình lúc đó điện thoại của cậu lại tự động tắt nguồn, cậu đành ném nó sang ven đường rồi lấy ba lô của hướng dẫn viên từ trong xe ra. Bất quá trong núi không có tín hiệu gì, cậu phải cầm điện thoại của hướng dẫn viên du lịch đi ra xa một chút hơn để bắt sóng, kết quả đột nhiên lại nghe được một tiếng nổ mạnh phía sau...
Những chuyện xảy ra sau đó cậu không nhớ gì cả, chỉ nhớ rằng bản thân bị rơi vào một con sông bên cạnh. Đến khi cậu khôi phục lại trí nhớ thì đã thấy mình được một bác sĩ tốt bụng ở thôn bên cạnh cứu sống.
Ngay sau đó, cậu liền vội vã chạy tới bệnh viện của thị trấn, nhưng lại được nhân viên thông báo thi thể tử vong là "Hứa Thừa Yến", thi thể cũng đã được yêu cầu nhận lãnh. Vốn dĩ cậu còn muốn gọi điện thoại cho Giang Lâm, nhưng lại gặp phải bà nội ở ngoài thôn.
Bà nội vui vẻ gọi cậu là "Tần Chu". Sau đó, cậu đáp ứng.
Việc thay thế thân phận của một người khác tựa hồ cũng không khó lắm. Thôn này quá lạc hậu, điều kiện trong nhà của hướng dẫn viên du lịch cũng không tốt lắm, bọn họ từ nơi khác chuyển đến đây nhưng thậm chí còn chưa đi thay đổi chứng minh thư nữa.
"Nếu ngày đó tôi cũng chết thì tốt rồi." Tần Chu có chút tự giễu cười cười.
Vốn dĩ tất cả những chuyện này đều sẽ không phát sinh. Cũng chỉ bởi vì ngày đó cậu nói muốn đi thăm trại, kết quả mới làm hại tài xế cùng hướng dẫn viên du lịch qua đời.
"Lẽ ra tôi phải chết cùng với bọn họ." Tần Chu rũ mắt xuống.
Tử vong không đáng sợ. Đáng sợ chính là chỉ có một mình mình sống sót.
"Tôi đáng lẽ cũng nên chết..."
Người chết hẳn phải là cậu mới đúng.
Hạ Dương vỗ nhẹ sau lưng, trấn an: "Không trách em."
"Anh không biết em xảy ra tai nạn." Hạ Dương cúi đầu, nói: "Nếu ngày đó anh nhận được cuộc gọi..."
Tần Chu lên tiếng cắt ngang: "Không phải ngày đó anh cúp máy sao?"
Hạ Dương sửng sốt: "Anh không cúp máy."
"Là anh không nhận cuộc gọi đó mà." Tần Chu nhớ rất rõ ràng, cuộc gọi đó bị cúp như thế nào.
"Sau này anh mới thấy nhật ký cuộc gọi..."
Hạ Dương còn muốn giải thích thêm, nhưng đột nhiên dừng lại. Đúng vậy, lúc ấy trên điện thoại không hề có thông báo nhắc nhở có cuộc gọi nhỡ nào. Là Giang Lâm sau đó nói với hắn về việc này, hắn mới lục lọi tìm xem lại trong nhật ký cuộc gọi.
Hạ Dương cúi đầu, lặp lại lần nữa: "Anh không cúp điện thoại."
Tần Chu không muốn nhắc lại chuyện này nữa, nhắm mắt lại có chút mệt mỏi nói: "Thôi bỏ đi, không nói nữa."
Hạ Dương nhíu mày lại thật chặt, bất quá cũng không mở miệng nữa. Hắn thật sự không cúp điện thoại.
Tần Chu ngủ ở bệnh viện một đêm, ngày hôm sau liền chuẩn bị muốn xuất viện. Nhưng bởi vì sự việc bị theo dõi vừa xảy ra nên Tần Chu hiện tại tạm thời không muốn trở về ký túc xá nữa, chuẩn bị tìm nhà mới.
Hạ Dương thấy vậy liền đề xuất: "Anh có mấy căn phòng trống an ninh rất tốt, có thể vào ở ngay."
Tần Chu ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hạ Dương, tùy ý hỏi lại: "Tùy ý chọn căn phòng nào cũng được?"
"Ừm."
Tần Chu nghĩ nghĩ một chút, bỗng nhiên nghĩ tới căn phòng bên bờ biển Giang Nam mà Hạ Dương đã đưa cho Thẩm Tu Trúc kia.
Vì thế Tần Chu cố ý lên tiếng: "Vậy nếu tôi muốn căn nhà ở bờ biển Giang Nam kia, anh có cho không?"
"Được."
Tần Chu có chút kinh ngạc hỏi lại: "Không phải anh đưa cho Thẩm Tu Trúc rồi à?"
"Lấy lại của cậu ấy." Hạ Dương nói tiếp: "Cậu ấy từng bảo khi nào tìm được nhà mới sẽ liền dọn đi."
"Sau đó cậu ta liền ở đó ba năm, cũng không tìm được nhà mới đúng không?" Tần Chu cười nhạt.
Hạ Dương im lặng một lúc rồi mới nói: "Mấy ngày nữa anh sẽ bảo cậu ấy dọn ra ngoài."
"Anh không cảm thấy đau lòng là được." Tần Chu không sao cả.
Hạ Dương đứng dậy đi ra ngoài ban công gọi điện thoại. Không lâu sau, Hạ Dương trở lại phòng nói: "Hai ngày tới cậu ấy sẽ dọn ra ngoài, mấy ngày nay em cứ đến chỗ anh trước đi."
"Ddược thôi." Tần Chu gật đầu.
Sau khi xuất viện, Tần Chu trực tiếp cùng Hạ Dương trở lại căn hộ. Tần Chu vốn dĩ muốn đến phòng cho khách nghỉ ngơi, nhưng lại bị Hạ Dương đưa tới phòng ngủ chính.
Trang trí trong phòng ngủ chính vẫn như cũ, Hạ Dương nói: "Quần áo đều để trong tủ."
Tần Chu đi tới trước tủ quần áo đưa mắt nhìn vào trong, phát hiện bên trong đều là quần áo mới. Bất quá phong cách của những bộ quần áo này vẫn giống y hệt với Thẩm Tu Trúc, cậu còn nhìn thấy một chiếc áo khoác khác gần như giống y đúc với chiếc áo mà Thẩm Tu Trúc đã mặc vào ngày cậu ta xuất viện.
Hạ Dương: "Đều là theo số đo của em, một lần nữa đổi mới."
Tần Chu khẽ nhíu mày: "Anh đừng đưa cho tôi mấy bộ quần áo kiểu dáng như thế này, tôi không thích."
Tần Chu lại mở ngăn kéo ra, quả nhiên liền thấy được bên trong tất cả đều là kính gọng mỏng đủ loại.
"Hạ Dương, tại sao anh đều luôn mua cho tôi những bộ quần áo giống hệt Thẩm Tu Trúc?" Tần Chu thật sự có chút bị chọc giận: "Tôi không thích cùng cậu ta đụng hàng, anh một hai cứ phải đem tôi trở thành thế thân của cậu ta sao?"
Hạ Dương hơi sửng sốt, đáp: "Không có."
"Anh chưa từng xem em thành người khác."
--------------------------------------------------
Hai tay Giang Lâm chỉ biết ôm chặt người trong lòng ngực, đầu óc hoàn toàn trống rỗng không biết nên làm cái gì bây giờ. Cho đến khi một bàn tay bên cạnh vươn tới ôm Tần Chu đi.
Giang Lâm theo bản năng ngẩng đầu, liền nhìn thấy là Hạ Dương đến. Hạ Dương ôm Tần Chu lên, nhưng trạng thái Tần Chu vẫn như cũ chết lặng mở to hai mắt, hoàn toàn không có chút phản ứng gì.
"Yến Yến?" Hạ Dương nhẹ giọng gọi một tiếng.
Người thiếu niên vẫn không có phản ứng gì, đôi môi chỉ khẽ mấp máp tựa hồ như đang nói điều gì đó. Hạ Dương hơi cúi đầu lại gần, nghe được thanh âm của cậu...
"Thực xin lỗi... Thực xin lỗi..."
Tần Chu không ngừng lặp đi lặp lại ba chữ này.
- Bệnh viện tư nhân -
Bác sĩ đã kiểm tra cho Tần Chu xong xuôi, trên người không có vết thương nào. Bất quá Tần Chu vẫn không hề nhúc nhích, hai mắt mở to nhưng Tần Chu lại như cách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài, hoàn toàn không có chút phản ứng.
Bác sĩ tìm gặp Hạ Dương, lịch sự hỏi: "Bệnh nhân trước đây có phải đã chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ gì đó hay không?"
Hạ Dương trầm mặc một hồi, rồi trả lời: "Trước kia cậu ấy từng bị tai nạn xe cộ."
Bác sĩ kiến nghị: "Hạ thiếu, tốt nhất là tìm bác sĩ tâm lý đến xem sao, trong khoảng thời gian này nhớ phải chú ý chăm sóc bên cậu ấy nhiều hơn."
"Vâng." Hạ Dương đáp ứng.
Hạ Dương đi tới trước cửa phòng bệnh, nhìn thấy thiếu niên trong phòng vẫn ngồi ở trên giường, nhìn ra ngoài cửa sổ không biết đang suy nghĩ gì.
Hạ Dương bước tới ngồi xổm xuống trước mặt Tần Chu, nắm lấy tay cậu gọi nhỏ: "Yến Yến."
Tần Chu tựa hồ như không nghe thấy. Thật lâu sau, Tần Chu mới hậu tri hậu giác phản ứng lại, chậm rãi cúi đầu nhìn phía Hạ Dương.
Đôi mắt đào hoa xinh đẹp kia có chút ươn ướt, Tần Chu vừa chớp chớp mắt, giọt lệ nơi khóe mắt liền rơi xuống. Hạ Dương đưa tay lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khóe mắt cậu.
"Đừng khóc."
Hạ Dương chậm rãi lau nước mắt. Nhưng những giọt nước mắt đó lại càng ngày càng nhiều, không thể ngăn lại được.
Hai mắt Tần Chu đỏ hoe, thì thầm lặp đi lặp lại: "Tôi xin lỗi... Tôi xin lỗi..."
Hạ Dương đứng dậy ôm Tần Chu vào trong lòng mình, bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau trấn an: "Không sao đâu."
"Thực xin lỗi... Thực xin lỗi..." Tần Chu cứ không ngừng xin lỗi, dường như rơi vào một cơn ác mộng không thể thoát được.
Hạ Dương ở bên cạnh dỗ dành rất lâu, cho đến khi cậu ngủ thiếp đi vì kiệt sức mới rời khỏi phòng. Trong phòng bệnh, Tần Chu mệt mỏi ngủ một giấc đến tối mới tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại, trạng thái của Tần Chu đã có chút tốt lên, đang dần khôi phục thanh tỉnh. Chỉ là cảm xúc của cậu vẫn rất trầm mặc, không có hứng thú gì với thế giới bên ngoài.
Viên Liệt thay áo blouse trắng đi vào trong phòng bệnh, thử trò chuyện giúp Tần Chu nghĩ thông. Nhưng không lâu sau, Viên Liệt đã đi ra.
Viên Liệt thở dài nói với Hạ Dương: "Cậu ấy có chút cảnh giác với tôi."
Viên Liệt cởϊ áσ blouse trắng ra, vừa nói tiếp: "Mấy ngày nay đừng để cậu ấy chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ hơn nữa, anh nên bồi cậu ấy đi làm những việc khác để chuyển hướng lực chú ý, hoặc để một người bạn khác đến bồi cậu ấy cũng được."
Hạ Dương đứng trên hành lang, lấy trong túi ra một điếu thuốc chơi đùa, nhưng không châm lửa.
Giang Lâm thì lại rất lo lắng mà vào trong phòng bệnh, bồi bên cạnh Tần Chu. Giang Lâm mua một bát cháo nóng, thận trọng nghiêng người hỏi: "Anh Chu, anh muốn ăn chút gì không?"
Tần Chu nhìn nhìn bát cháo, vẫn là nhận lấy: "Cảm ơn."
Tần Chu cầm cái muỗng múc cháo lên hớp một miếng, bất quá không có cảm giác ngon miệng gì nên chỉ ăn vài muỗng liền đặt bát cháo xuống bàn bên cạnh, không động đậy nữa.
Giang Lâm giúp đắp chăn bông trên người Tần Chu lại cho cẩn thận, sau đó ngập ngừng hỏi: "Anh Chu, anh không sao chứ?"
"Không sao." Tần Chu lắc đầu, trên mặt lộ ra một nụ cười. Chỉ là nụ cười của Tần Chu thoạt nhìn có chút miễn cưỡng.
"Anh Chu nghỉ ngơi cho thật tốt đi." Giang Lâm an ủi, còn nói thêm: "Kẻ bám đuôi kia đã bị xử lý, Viên Liệt cũng đã hỗ trợ giúp trấn áp tin tức xuống."
Tần Chu nghe thấy ba chữ kẻ bám đuôi liền hậu tri hậu giác ngẩng đầu lên. Đột nhiên, Tần Chu phản ứng lại, vội vàng đứng dậy nói: "Anh còn có phỏng vấn..."
Giang Lâm giật mình lập tức đưa tay ra đỡ lấy cơ thể Tần Chu, giải thích: "Không cần đâu anh, bên phía công ty đã xin nghỉ rồi."
Giang Lâm ngồi xuống bên cạnh, nhìn nhìn Tần Chu, vẫn là nói: "Anh Chu, anh có chuyện gì muốn nói thì cứ tâm sự với em."
Tần Chu sờ sờ đầu Giang Lâm: "Không sao đâu."
Thấy Tần Chu không muốn nói, Giang Lâm liền gật đầu không nhắc tới đề tài này nữa. Giang Lâm ở bên cạnh bồi một lúc, thẳng đến khi bên ngoài màn đêm buông xuống mới rời đi.
Tần Chu ở trong phòng có chút mệt rã rời, vì thế liền nhắm mắt lại ngủ thiếp đi. Đến khi nửa mê nửa tỉnh, Tần Chu đột nhiên cảm giác được bên người mình nhiều thêm một nguồn nhiệt ấm áp.
Tần Chu mở mắt ra, không gian trong phòng tối om, chỉ có ánh sáng yếu ớt chiếu vào từ cửa sổ. Tuy rằng hai mắt gần như không nhìn thấy gì, nhưng Tần Chu vẫn có thể ngửi được hơi thở quen thuộc trên người đối phương.
Tần Chu khẽ nhúc nhích, người bên cạnh bị động chạm cũng liền tỉnh lại. Hạ Dương bất tri bất giác siết chặt vòng tay, nói nhỏ: "Không sao đâu."
Tần Chu mở mắt ra, đột nhiên hỏi: "Tro cốt của cậu ấy ở chỗ của anh sao?"
Hạ Dương cũng phản ứng lại nhận ra người cậu đang nói đến là ai, vì thế liền đáp: "Ừm, là Giang Lâm chôn cất."
Tần Chu: "Tôi muốn đi thăm cậu ấy."
"Được." Hạ Dương đáp ứng, lòng bàn tay nhẹ nhàng chạm vào ót cậu rồi vỗ về, còn nói thêm: "Xin lỗi, ngày đó anh không nhận được điện thoại."
Tần Chu không nói gì.
"Thực xin lỗi." Thanh âm Hạ Dương có chút khàn khàn.
Tần Chu chỉ nhàn nhạt đáp: "Quên đi, cuộc điện thoại đó có hay không cũng không quan trọng."
Dù sao khi đó điện thoại cậu sắp hết pin rồi, một cuộc điện thoại kỳ thật cũng không ảnh hưởng đến cái gì.
Hôm đó, cậu chuẩn bị đi thăm trại nên nhờ tài xế đón hướng dẫn viên du lịch ở trong thôn trước tiên. Vốn dĩ ban đầu hướng dẫn viên du lịch định ngồi ở ghế sau nhưng cậu đã đổi chỗ với anh ta, còn mượn áo khoác của hướng dẫn viên để đắp lên người ngủ ở ghế sau nên anh ta đành phải ngồi ở ghế điều khiển phụ.
Cho đến khi xảy ra tai nạn trên đường núi, cậu còn chưa kịp phản ứng gì. Kế tiếp đó, cậu thật vất vả mới bò ra khỏi xe được, muốn đi đến ghế trước để hỗ trợ hai người còn lại nhưng phần thân xe phía trước đã bị biến dạng quá nặng nề, một mình cậu căn bản không thể làm được gì.
Cố tình lúc đó điện thoại của cậu lại tự động tắt nguồn, cậu đành ném nó sang ven đường rồi lấy ba lô của hướng dẫn viên từ trong xe ra. Bất quá trong núi không có tín hiệu gì, cậu phải cầm điện thoại của hướng dẫn viên du lịch đi ra xa một chút hơn để bắt sóng, kết quả đột nhiên lại nghe được một tiếng nổ mạnh phía sau...
Những chuyện xảy ra sau đó cậu không nhớ gì cả, chỉ nhớ rằng bản thân bị rơi vào một con sông bên cạnh. Đến khi cậu khôi phục lại trí nhớ thì đã thấy mình được một bác sĩ tốt bụng ở thôn bên cạnh cứu sống.
Ngay sau đó, cậu liền vội vã chạy tới bệnh viện của thị trấn, nhưng lại được nhân viên thông báo thi thể tử vong là "Hứa Thừa Yến", thi thể cũng đã được yêu cầu nhận lãnh. Vốn dĩ cậu còn muốn gọi điện thoại cho Giang Lâm, nhưng lại gặp phải bà nội ở ngoài thôn.
Bà nội vui vẻ gọi cậu là "Tần Chu". Sau đó, cậu đáp ứng.
Việc thay thế thân phận của một người khác tựa hồ cũng không khó lắm. Thôn này quá lạc hậu, điều kiện trong nhà của hướng dẫn viên du lịch cũng không tốt lắm, bọn họ từ nơi khác chuyển đến đây nhưng thậm chí còn chưa đi thay đổi chứng minh thư nữa.
"Nếu ngày đó tôi cũng chết thì tốt rồi." Tần Chu có chút tự giễu cười cười.
Vốn dĩ tất cả những chuyện này đều sẽ không phát sinh. Cũng chỉ bởi vì ngày đó cậu nói muốn đi thăm trại, kết quả mới làm hại tài xế cùng hướng dẫn viên du lịch qua đời.
"Lẽ ra tôi phải chết cùng với bọn họ." Tần Chu rũ mắt xuống.
Tử vong không đáng sợ. Đáng sợ chính là chỉ có một mình mình sống sót.
"Tôi đáng lẽ cũng nên chết..."
Người chết hẳn phải là cậu mới đúng.
Hạ Dương vỗ nhẹ sau lưng, trấn an: "Không trách em."
"Anh không biết em xảy ra tai nạn." Hạ Dương cúi đầu, nói: "Nếu ngày đó anh nhận được cuộc gọi..."
Tần Chu lên tiếng cắt ngang: "Không phải ngày đó anh cúp máy sao?"
Hạ Dương sửng sốt: "Anh không cúp máy."
"Là anh không nhận cuộc gọi đó mà." Tần Chu nhớ rất rõ ràng, cuộc gọi đó bị cúp như thế nào.
"Sau này anh mới thấy nhật ký cuộc gọi..."
Hạ Dương còn muốn giải thích thêm, nhưng đột nhiên dừng lại. Đúng vậy, lúc ấy trên điện thoại không hề có thông báo nhắc nhở có cuộc gọi nhỡ nào. Là Giang Lâm sau đó nói với hắn về việc này, hắn mới lục lọi tìm xem lại trong nhật ký cuộc gọi.
Hạ Dương cúi đầu, lặp lại lần nữa: "Anh không cúp điện thoại."
Tần Chu không muốn nhắc lại chuyện này nữa, nhắm mắt lại có chút mệt mỏi nói: "Thôi bỏ đi, không nói nữa."
Hạ Dương nhíu mày lại thật chặt, bất quá cũng không mở miệng nữa. Hắn thật sự không cúp điện thoại.
Tần Chu ngủ ở bệnh viện một đêm, ngày hôm sau liền chuẩn bị muốn xuất viện. Nhưng bởi vì sự việc bị theo dõi vừa xảy ra nên Tần Chu hiện tại tạm thời không muốn trở về ký túc xá nữa, chuẩn bị tìm nhà mới.
Hạ Dương thấy vậy liền đề xuất: "Anh có mấy căn phòng trống an ninh rất tốt, có thể vào ở ngay."
Tần Chu ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hạ Dương, tùy ý hỏi lại: "Tùy ý chọn căn phòng nào cũng được?"
"Ừm."
Tần Chu nghĩ nghĩ một chút, bỗng nhiên nghĩ tới căn phòng bên bờ biển Giang Nam mà Hạ Dương đã đưa cho Thẩm Tu Trúc kia.
Vì thế Tần Chu cố ý lên tiếng: "Vậy nếu tôi muốn căn nhà ở bờ biển Giang Nam kia, anh có cho không?"
"Được."
Tần Chu có chút kinh ngạc hỏi lại: "Không phải anh đưa cho Thẩm Tu Trúc rồi à?"
"Lấy lại của cậu ấy." Hạ Dương nói tiếp: "Cậu ấy từng bảo khi nào tìm được nhà mới sẽ liền dọn đi."
"Sau đó cậu ta liền ở đó ba năm, cũng không tìm được nhà mới đúng không?" Tần Chu cười nhạt.
Hạ Dương im lặng một lúc rồi mới nói: "Mấy ngày nữa anh sẽ bảo cậu ấy dọn ra ngoài."
"Anh không cảm thấy đau lòng là được." Tần Chu không sao cả.
Hạ Dương đứng dậy đi ra ngoài ban công gọi điện thoại. Không lâu sau, Hạ Dương trở lại phòng nói: "Hai ngày tới cậu ấy sẽ dọn ra ngoài, mấy ngày nay em cứ đến chỗ anh trước đi."
"Ddược thôi." Tần Chu gật đầu.
Sau khi xuất viện, Tần Chu trực tiếp cùng Hạ Dương trở lại căn hộ. Tần Chu vốn dĩ muốn đến phòng cho khách nghỉ ngơi, nhưng lại bị Hạ Dương đưa tới phòng ngủ chính.
Trang trí trong phòng ngủ chính vẫn như cũ, Hạ Dương nói: "Quần áo đều để trong tủ."
Tần Chu đi tới trước tủ quần áo đưa mắt nhìn vào trong, phát hiện bên trong đều là quần áo mới. Bất quá phong cách của những bộ quần áo này vẫn giống y hệt với Thẩm Tu Trúc, cậu còn nhìn thấy một chiếc áo khoác khác gần như giống y đúc với chiếc áo mà Thẩm Tu Trúc đã mặc vào ngày cậu ta xuất viện.
Hạ Dương: "Đều là theo số đo của em, một lần nữa đổi mới."
Tần Chu khẽ nhíu mày: "Anh đừng đưa cho tôi mấy bộ quần áo kiểu dáng như thế này, tôi không thích."
Tần Chu lại mở ngăn kéo ra, quả nhiên liền thấy được bên trong tất cả đều là kính gọng mỏng đủ loại.
"Hạ Dương, tại sao anh đều luôn mua cho tôi những bộ quần áo giống hệt Thẩm Tu Trúc?" Tần Chu thật sự có chút bị chọc giận: "Tôi không thích cùng cậu ta đụng hàng, anh một hai cứ phải đem tôi trở thành thế thân của cậu ta sao?"
Hạ Dương hơi sửng sốt, đáp: "Không có."
"Anh chưa từng xem em thành người khác."
--------------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất