Sau Khi Ăn Trái Ngọt, Tôi Bị Quỷ “Ăn”
Chương 30: Đào mộ lúc một giờ sáng
Về đến nhà, tắm rửa xong cũng đã gần mười giờ, Văn Ninh lên giường đi ngủ ngay. Nhưng trằn trọc mãi, tới tận một giờ sáng, bên ngoài đã yên tĩnh đến không thể yên tĩnh hơn mà cậu cũng không tài nào ngủ được. Bèn dậy mặc đồ, khoác thêm áo khoác rồi đóng cửa đi ra ngoài. Đây là lần đầu tiên mà Văn Ninh đi dạo đêm.
Đêm khuya rất lạnh, nhưng Văn Ninh như không hề cảm thấy gì, chỉ cầm điện thoại bật flash lặng lẽ đi dọc đường làng. May thay nay sương mù dày đặc, bằng không hễ cứ thấy ánh đèn là mấy con chó trong làng lại sủa inh ỏi.
Không biết qua bao lâu, Văn Ninh ngỡ ngàng nhận ra mình đã đi khá xa nhà, hơn nữa còn ở chỗ gần với mộ của Quý Hòa. Đang muốn quay lại, thì Văn Ninh bỗng nghe tiếng khóc rất thê lương cùng với tiếng động kì lạ như đào đất. Nghiêng đầu trông sang, bên kia sương mù nên không rõ lắm, Văn Ninh chỉ thấy có chút ánh sáng vàng mờ ảo hắt lên mấy ngọn cây, nếu không để ý thì rất khó thấy. Mặc dù không phải chưa từng thấy ma quỷ nhưng Văn Ninh vẫn cảm thấy sợ, cậu lập tức quay đầu định chạy đi. Thế nhưng phút chốc, cậu đổi ý, chẳng biết lá gan nào đã khiến cậu tắt flash rồi nhẹ bước chân lặng lẽ đi qua bên đó. Tới gần rồi, khi tầm nhìn không bị sương mù cản trở nữa, cậu sững sờ rồi bàng hoàng chạy vào trong.
“Dương?”
Quý Dương tay cầm cuốc, đang ra sức đào bới mộ anh trai mà chỉ dựa vào ánh sáng lay lắt của một ngọn nến. Tuy đã gắng sức kiềm nén, nhưng Quý Dương vẫn liên tiếp nấc lên nghẹn ngào xé tận ruột gan, nước mắt rơi lã chã trên gương mặt đã lem luốc đi vì bùn đất của hắn. Hắn dường như đã không còn tâm trí quan tâm đến Văn Ninh mới vừa xuất hiện nữa, chỉ vừa khóc vừa đào.
Văn Ninh sốt ruột chạy qua ngăn Quý Dương lại. “Dương đang làm gì vậy? Đừng đào nữa!”
Quý Dương hất Văn Ninh ra, lắc đầu nói: “Ninh tránh ra đi!”
“Dương, mày tỉnh táo lại đã…”
Cứ ngỡ Quý Dương sẽ không nghe Văn Ninh nói, nhưng hắn bỗng lui lại rồi quỳ phịch xuống. Hắn khóc, khóc đến nấc lên nấc xuống, mới ngắt quãng bảo: “Anh trai tao chết vào mùa đông năm tao sáu tuổi, khi đó anh mới học lớp 7… Đột ngột như thế, vội vàng như thế! Mấy hôm trước đó anh còn dẫn tao đi chơi, rõ ràng anh rất khỏe mạnh không hề có gì lạ. Nhưng… nhưng mấy ngày liên tiếp sau đó, tao không thấy anh ở nhà nữa, hỏi bố thì bố bảo anh bị ốm nằm viện rồi, cũng không cho tao đi xem anh. Hức… Đùng một cái, đêm ngày đầu tiên của tháng mười hai đó trời tự nhiên rơi tuyết, bố bảo tao anh bị bệnh nặng chết rồi, còn vội vàng đưa anh vào… quan tài đem đi chôn ngay trong đêm, cả nhìn mặt anh lần cuối cũng không cho tao nhìn. Tao lén đi theo đoàn người đi chôn, bố liền đánh mắng tao rồi nhốt tao trong nhà bác… Tao thấy rõ, bố không hề thương anh ấy, đến đám ma cũng làm cho có, ngay cả bia mộ cũng chỉ vội vàng khắc qua loa năm sinh năm mất mà ngày tháng cũng chẳng khắc nổi! Thanh minh mỗi năm, chỉ có mỗi tao và một nhà họ hàng đi tảo mộ, còn bố thì không bao giờ tới! Năm qua năm, giờ tao lớn từng này rồi, vẫn không thể quên được ngày hôm đó, thấy người ta khiêng quan tài anh đi…” Nói đến đây, Quý Dương bỗng siết chặt nắm tay, mãi một lúc thất thần kể tiếp: “Cái nhà có người chết hôm nay ở làng mình ấy… đó là một người chẳng có họ hàng xa gần gì với tao, hai năm nay lúc nào cũng điên điên dại dại. Thế mà lúc lâm chung, ông ta kêu cháu trai gọi tao tới dặn dò riêng… Ha ha, ông ta bảo tao là anh trai tao chưa chết!!! Nói rằng ông Quách đưa anh tao đi! Nhưng ông Quách trong lời ông ta đã chết sau anh tao chỉ nửa tháng! Tao đã nghĩ đó là lời của một người không tỉnh táo, một người điên, nhưng tao không thể… không thể làm như không nghe thấy gì… Tao muốn đào mộ lên xem!”
Nói rồi Quý Dương lại vùng đứng lên đi đào tiếp.
Văn Ninh chết lặng nhìn Quý Dương, khóe mắt cay xè, nhìn thấy gần đó còn một cái xẻng bèn đi qua cầm lấy giúp Quý Dương đào.
Ròng rã một giờ đồng hồ sau, ngôi mộ nông dựng qua loa cuối cùng cũng bị đào ra, quan tài mục nát đã xuất hiện.
“Đấy, ngay cả quan tài cũng là gỗ kém chất lượng…” Quý Dương cười xót xa rồi tìm cách cậy nắp ra, vì đã mục nên rất dễ thực hiện.
Nhìn thấy bên trong, Quý Dương liền tái mặt rồi ngất lịm đi, Văn Ninh phải chạy lên đỡ hắn mới không ngã xuống đất. Cậu đỡ Quý Dương, rồi nhìn bên trong quan tài đã quá cũ nát, thấy một tảng đá rất lớn, ngoài ra không còn một thứ gì khác, ngay cả một mẩu xương cũng không.
…
Sáng hôm sau, chú Long vẫn đưa Văn Ninh đến lớp. Viền mắt cậu đen tím thâm quầng, còn có tơ máu trong mắt nhìn rất đáng sợ. Suốt từ hôm qua tới giờ cậu đã không ngủ, ngay cả ăn sáng cũng không. Ai hỏi gì cậu cũng không nói, chỉ bảo bản thân không sao.
Đó là lần đầu tiên Văn Ninh ngủ gật trong lớp, nên không biết cảnh sát đã căng dây khu vực phía sau lớp học, nơi có cái xác chỉ còn là bộ xương trắng hếu.
Đêm khuya rất lạnh, nhưng Văn Ninh như không hề cảm thấy gì, chỉ cầm điện thoại bật flash lặng lẽ đi dọc đường làng. May thay nay sương mù dày đặc, bằng không hễ cứ thấy ánh đèn là mấy con chó trong làng lại sủa inh ỏi.
Không biết qua bao lâu, Văn Ninh ngỡ ngàng nhận ra mình đã đi khá xa nhà, hơn nữa còn ở chỗ gần với mộ của Quý Hòa. Đang muốn quay lại, thì Văn Ninh bỗng nghe tiếng khóc rất thê lương cùng với tiếng động kì lạ như đào đất. Nghiêng đầu trông sang, bên kia sương mù nên không rõ lắm, Văn Ninh chỉ thấy có chút ánh sáng vàng mờ ảo hắt lên mấy ngọn cây, nếu không để ý thì rất khó thấy. Mặc dù không phải chưa từng thấy ma quỷ nhưng Văn Ninh vẫn cảm thấy sợ, cậu lập tức quay đầu định chạy đi. Thế nhưng phút chốc, cậu đổi ý, chẳng biết lá gan nào đã khiến cậu tắt flash rồi nhẹ bước chân lặng lẽ đi qua bên đó. Tới gần rồi, khi tầm nhìn không bị sương mù cản trở nữa, cậu sững sờ rồi bàng hoàng chạy vào trong.
“Dương?”
Quý Dương tay cầm cuốc, đang ra sức đào bới mộ anh trai mà chỉ dựa vào ánh sáng lay lắt của một ngọn nến. Tuy đã gắng sức kiềm nén, nhưng Quý Dương vẫn liên tiếp nấc lên nghẹn ngào xé tận ruột gan, nước mắt rơi lã chã trên gương mặt đã lem luốc đi vì bùn đất của hắn. Hắn dường như đã không còn tâm trí quan tâm đến Văn Ninh mới vừa xuất hiện nữa, chỉ vừa khóc vừa đào.
Văn Ninh sốt ruột chạy qua ngăn Quý Dương lại. “Dương đang làm gì vậy? Đừng đào nữa!”
Quý Dương hất Văn Ninh ra, lắc đầu nói: “Ninh tránh ra đi!”
“Dương, mày tỉnh táo lại đã…”
Cứ ngỡ Quý Dương sẽ không nghe Văn Ninh nói, nhưng hắn bỗng lui lại rồi quỳ phịch xuống. Hắn khóc, khóc đến nấc lên nấc xuống, mới ngắt quãng bảo: “Anh trai tao chết vào mùa đông năm tao sáu tuổi, khi đó anh mới học lớp 7… Đột ngột như thế, vội vàng như thế! Mấy hôm trước đó anh còn dẫn tao đi chơi, rõ ràng anh rất khỏe mạnh không hề có gì lạ. Nhưng… nhưng mấy ngày liên tiếp sau đó, tao không thấy anh ở nhà nữa, hỏi bố thì bố bảo anh bị ốm nằm viện rồi, cũng không cho tao đi xem anh. Hức… Đùng một cái, đêm ngày đầu tiên của tháng mười hai đó trời tự nhiên rơi tuyết, bố bảo tao anh bị bệnh nặng chết rồi, còn vội vàng đưa anh vào… quan tài đem đi chôn ngay trong đêm, cả nhìn mặt anh lần cuối cũng không cho tao nhìn. Tao lén đi theo đoàn người đi chôn, bố liền đánh mắng tao rồi nhốt tao trong nhà bác… Tao thấy rõ, bố không hề thương anh ấy, đến đám ma cũng làm cho có, ngay cả bia mộ cũng chỉ vội vàng khắc qua loa năm sinh năm mất mà ngày tháng cũng chẳng khắc nổi! Thanh minh mỗi năm, chỉ có mỗi tao và một nhà họ hàng đi tảo mộ, còn bố thì không bao giờ tới! Năm qua năm, giờ tao lớn từng này rồi, vẫn không thể quên được ngày hôm đó, thấy người ta khiêng quan tài anh đi…” Nói đến đây, Quý Dương bỗng siết chặt nắm tay, mãi một lúc thất thần kể tiếp: “Cái nhà có người chết hôm nay ở làng mình ấy… đó là một người chẳng có họ hàng xa gần gì với tao, hai năm nay lúc nào cũng điên điên dại dại. Thế mà lúc lâm chung, ông ta kêu cháu trai gọi tao tới dặn dò riêng… Ha ha, ông ta bảo tao là anh trai tao chưa chết!!! Nói rằng ông Quách đưa anh tao đi! Nhưng ông Quách trong lời ông ta đã chết sau anh tao chỉ nửa tháng! Tao đã nghĩ đó là lời của một người không tỉnh táo, một người điên, nhưng tao không thể… không thể làm như không nghe thấy gì… Tao muốn đào mộ lên xem!”
Nói rồi Quý Dương lại vùng đứng lên đi đào tiếp.
Văn Ninh chết lặng nhìn Quý Dương, khóe mắt cay xè, nhìn thấy gần đó còn một cái xẻng bèn đi qua cầm lấy giúp Quý Dương đào.
Ròng rã một giờ đồng hồ sau, ngôi mộ nông dựng qua loa cuối cùng cũng bị đào ra, quan tài mục nát đã xuất hiện.
“Đấy, ngay cả quan tài cũng là gỗ kém chất lượng…” Quý Dương cười xót xa rồi tìm cách cậy nắp ra, vì đã mục nên rất dễ thực hiện.
Nhìn thấy bên trong, Quý Dương liền tái mặt rồi ngất lịm đi, Văn Ninh phải chạy lên đỡ hắn mới không ngã xuống đất. Cậu đỡ Quý Dương, rồi nhìn bên trong quan tài đã quá cũ nát, thấy một tảng đá rất lớn, ngoài ra không còn một thứ gì khác, ngay cả một mẩu xương cũng không.
…
Sáng hôm sau, chú Long vẫn đưa Văn Ninh đến lớp. Viền mắt cậu đen tím thâm quầng, còn có tơ máu trong mắt nhìn rất đáng sợ. Suốt từ hôm qua tới giờ cậu đã không ngủ, ngay cả ăn sáng cũng không. Ai hỏi gì cậu cũng không nói, chỉ bảo bản thân không sao.
Đó là lần đầu tiên Văn Ninh ngủ gật trong lớp, nên không biết cảnh sát đã căng dây khu vực phía sau lớp học, nơi có cái xác chỉ còn là bộ xương trắng hếu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất