Sau Khi Bạch Nguyệt Quang Tìm Đường Chết Thì Xuyên Về Rồi
Chương 11: Bạch Nguyệt Quang*
*Ánh trăng sáng
"Mau buông hắn ra!" Thanh niên kiêu ngạo bị bọn họ vây quanh kinh ngạc, " Cậu dám động tay?"
Văn Tiêu thật đúng là không có gì không dám, hắn vừa bóp vừa đá, trực tiếp đánh người vệ sĩ ngã xuống đất.
Làm xong tất cả những chuyện này, Văn Tiêu vẫn đứng ở trước mặt Văn Thanh Nhạc.
Văn Thanh Nhạc cực kì cảm động, không ngờ thằng nhóc này bình thường tỏ ra thờ ơ với mình, không ngờ lại đáng tin cậy đến vậy vào những thời điểm quan trọng!
Văn Thanh Nhạc lại nghĩ đến Văn Tiêu vừa mới thành niên không lâu, vội vàng che Văn Tiêu ra phía sau, nhìn thẳng thanh niên ngạo nghễ ở giữa.
"Lần sau chúng ta sẽ không khách sáo như vậy," Văn Thanh Nhạc ôm cánh tay, đem toàn thân dị năng uy áp tỏa ra với thanh niên, "Cút đi!"
Thanh niên kiêu ngạo toàn thân chấn động ngã xuống đất không chịu nổi, suýt nữa thì tè ra. Sau khi phản ứng kịp, thì lồm cồm bỏ chạy, không quên để lại lời nói tàn nhẫn, "Tôi nhất định sẽ quay lại! Khi nào tôi thành công trong việc tranh cử Thành chủ của thành phố này, tôi sẽ đuổi hết các người ra ngoài!"
Văn Thanh Nhạc: "......"
Còn nhất định sẽ trở về, người này cho rằng mình đang dốc lòng sắm vai ác sao.
Phun tào rồi lại phun tào, Văn Thanh Nhạc vẫn là chú ý tới một điểm. Người đó nói rằng tranh cử vị trí thành chủ của thành phố, có nghĩa là vị trí này vẫn còn đang bỏ trống, hơn nữa có thể bị cạnh tranh.
Vậy thì cậu có thể...
Suy nghĩ của Văn Thanh Nhạc chuyển động, cậu đưa Văn Tiêu đến một quán trà sữa gần đó, tìm một góc ngồi xuống, cùng nhau bàn bạc kế hoạch lớn.
Văn Thanh Nhạc: "Nhóc muốn uống cái gì, anh mời, để cảm ơn lần này lại giúp anh."
Văn Tiêu không đáp, cầm danh sách đồ uống lên, khẽ mím môi.
Đây là một cơ hội khác.
Sống với nhau nhiều năm như vậy, hắn đương nhiên biết Văn Thanh Nhạc thích uống gì.
Lý trí của Văn Tiêu nói với hắn rằng đây không phải là một cách đánh giá tốt, dù sao Văn Thanh Nhạc cũng thích uống những sản phẩm bình dân, vì vậy câu trả lời chính xác không có nghĩa là người này là Văn Thanh Nhạc. Đáp án sai, cũng có thể là khẩu vị của Văn Thanh Nhạc đã thay đổi theo năm tháng.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Văn Tiêu không nói lời nào, sững sờ nhìn bức ảnh đồ uống trên danh sách.
"Tiểu khốc ca, không thích uống trà sữa sao?" Văn Thanh Nhạc cười, "Anh có một đứa em trai cũng không thích uống trà sữa, cảm thấy quá ngọt, nhưng sau khi anh giúp em ấy gọi một vị em ấy còn rất thích, nhóc muốn thử không?"
Vừa dứt lời, cậu đã thấy người đối diện đột nhiên ngẩng đầu lên.
Chết tiệt, nhất thời quên mất việc Văn Tiêu bị anh trai bỏ rơi, thể hiện tình anh em trước mặt Văn Tiểu Tiêu sẽ khiến em ấy đau lòng lắm.
Văn Thanh Nhạc nhanh chóng sửa chữa, cố gắng làm cho tuổi của cậu em trai này chênh lệch một chút với Văn Tiêu, để Văn Tiêu không nghĩ đến quá khứ bi thảm của mình: "Bởi vì lúc đó em trai anh vừa mới cai sữa, anh đã gọi cho em ấy một ly sữa nguyên chất. Nhóc có muốn thử không? "
Văn Tiêu: "......"
Văn Thanh Nhạc chớp chớp mắt, không biết có phải cậu nhìn nhầm hay không, luôn cảm thấy sau khi nói những lời đó, áp lực quanh người của Văn Tiêu thấp hơn một chút.
"Không cần." Văn Tiêu lạnh lùng nói, "Anh tự gọi đi."
Văn Thanh Nhạc gọi món trà sữa không có trân châu như mọi khi, gọi xong ngẩng đầu nhìn thì thấy sắc mặt ảm đạm của Văn Tiêu đã khá lên rất nhiều.
... Giới trẻ bây giờ thật không thể hiểu nổi.
Trà sữa được bưng lên, Văn Thanh Nhạc đưa ra kế hoạch từ trước, trong lòng cảm thấy kế hoạch của mình có thể thành công.
"Dựa vào cái gì tranh cử thành công? Chẳng lẽ mức độ chậm phát triển trí tuệ càng cao thì cơ hội thành công trong việc tranh cử người đứng đầu thành phố càng cao sao?"
"... Không phải đâu." Văn Tiêu gõ nhẹ ngón tay trên bàn, "Phần lớn tranh cử ở đây là dựa vào mặt."
Văn Thanh Nhạc kinh ngạc: "Nhóc nghiêm túc sao, cái này sao được?"
"Nghe thật là thiếu não nhưng có lẽ người lãnh đạo đất nước này tương đối kém cỏi." Văn Tiêu đột nhiên châm chọc vài câu, sau đó tiếp tục giải thích, "Người lãnh đạo đất nước này lớn lên hoa hòe loe loẹt, dùng ngoại hình để tẩy não dân chúng. Để công chúng ưu đãi những người có ngoại hình đẹp ".
Văn Thanh Nhạc mơ hồ hiểu ra điều gì đó, Văn Tiêu nói tiếp: "Giống như một cái tôn giáo, mà bản thân hắn chính là giáo chủ, có thể sử dụng ít sức lực quản lý giáo đồ, rút ra nhiều tinh lực tới đối phó với bên ngoài. Cho nên để phụ trợ hắn quản lý quốc gia này đương nhiên lớn lên cũng phải đẹp."
Văn Thanh Nhạc: "...... Không thể tưởng tượng được, vậy xem ra tham vọng của hắn cũng rất lớn, có lẽ cũng muốn thống nhất thế giới giống như chúng ta."
Kẻ thống trị đất nước này quả thực rất ưa nhìn, cộng với khả năng chuyên chế, e rằng những kẻ chưa bị tẩy não cũng trực tiếp bị đánh bại.
Văn Tiêu cười không cảm xúc, trong mắt tràn đầy lạnh lùng: "Hắn không muốn thống nhất thế giới... hắn tung hoành cái gì cũng được, những thứ không nên thuộc về hắn rốt cuộc sẽ không lọt vào tay hắn."
Lâm vào yên lặng, hắn nhận ra có gì đó không đúng, ngẩng đầu nhìn thấy Văn Thanh Nhạc vẻ mặt kinh ngạc nhìn hắn: "Nhóc biết nhiều ghê."
Văn Tiêu: "......"
Văn Tiêu trong nháy mắt hoảng loạn, lại thực mau trấn định xuống dưới. Hắn nhanh chóng tìm cớ đang muốn mở miệng giải thích, đã bị người đối diện kích động mà cầm tay.
Văn Thanh Nhạc vui vẻ nói: "Ngày thường nhất định thực chú ý tin tức thời sự, quan tâm tin tức quân sự đúng không? Không tồi, về sau anh sẽ cho nhóc lương cao khi công thành danh toại!"
Văn Tiêu: "......"
Văn Tiêu: "Ồ."
Ở tình huống không thể xác định người đối diện là ai, Văn Tiêu vẫn là không chút do dự đem tay mình rút ra.
Văn Thanh Nhạc cũng không có để ý, cậu mở ra quang não, nghĩ cách tham gia tranh cử thành chủ.
Chiến dịch này dường như không được bảo mật. Văn Thanh Nhạc truy cập trang web chính thức bằng một tìm kiếm thông thường. Sau khi đọc các quy tắc chi tiết, cậu ngạc nhiên khi thấy rằng mọi người đều có thể tham gia cuộc thi này, nó không giới hạn nhân sự ở địa phương.
Mọi người từ các quốc gia khác có thể tham gia một cách tùy tiện. Không phải là gián điệp có thể ở khắp mọi nơi sao?
Văn Thanh Nhạc tỏ vẻ khó hiểu với Văn Tiêu, Văn Tiêu thờ ơ giải thích: "Đương nhiên không đơn giản như vậy... Tôi từng thấy người trong cuộc trên một diễn đàn bí mật nói rằng nếu cuộc bầu cử thực sự thành công, việc cuối cùng là phải đi gặp người kia. Trong cuộc họp này phải có một mối đe dọa nào đó, để những người thành công trong cuộc bầu cử không dám phản bội ".
Văn Thanh Nhạc có chút lo lắng, chẳng lẽ nếu như chiến dịch thành công, cậu sẽ sớm gặp được một đứa nhóc khác mà mình từng nuôi sao?
Bất quá Chúc Tiêu đều đã thành công đã lừa gạt đi, đứa con này chắc không sao đâu ha?
Văn Thanh Nhạc lại có sự tự tin mù quáng, cậu quyết định tham gia vào cuộc bầu cử trước, nếu có thể giành được địa điểm mà không cần đánh nhau, tất nhiên đó là điều tốt nhất.
< Đọc ở wattpad chính chủ và wordpress nha mọi người>
————
Mỗi cuộc bầu cử thành chủ thành phố ở Hạ quốc gia là một lễ hội hóa trang, chưa kể lần này còn có thành chủ của một số thành phố, điều này càng thu hút sự chú ý hơn.
Có một chương trình phát sóng trực tiếp của chiến dịch Tranh cử từ giai đoạn đăng ký, để nhiều khán giả và người hâm mộ có thể hiểu rõ hơn về khía cạnh thực sự của mỗi ứng cử viên.
Nhiều người tham gia tranh cử đều có độ nổi tiếng riêng, trước giờ phát sóng trực tiếp rất đông người qua đường và người hâm mộ đã tập trung đông đủ tại phòng truyền hình trực tiếp, rắm cầu vồng của các fans dài hơn vì sợ Idol nhà mình bị đè bẹp bởi những người hâm mộ khác.
【 Lê ca cố lên! Thủ lĩnh chúng ta mỹ mạo khuynh thành đã là đệ nhất rồi, nếu ca ca đứng thứ ba, ai cũng không dám đứng thứ hai 】
【 Ke Ke, Lê gì đó còn có fans sao? Đúng là kì quan của thế giới mà. 】
【 nima, mắt nhà ngươi cũng không biết xấu hổ nói nhà của chúng ta? Phi! 】
Khi phòng phát sóng trực tiếp hỗn loạn, buổi truyền hình trực tiếp chính thức bắt đầu, đám đông và người hâm mộ lập tức hoan hô.
Có rất nhiều người tại địa điểm đăng ký, mọi người đều đã trải qua một phen tĩnh tâm trang điểm,, trông rạng rỡ đến choáng váng.
Nhiều người cố tình chọn góc quay và biểu cảm đẹp trai nhất của mình để lướt qua máy quay, khiến các fans trong phòng truyền hình trực tiếp hú hét.
Một mảng tuyết trắng đung đưa ở một góc nào đó của ống kính, đặc biệt bắt mắt giữa một nhóm người tóc đen, khiến cuộc thảo luận sôi nổi trong tích tắc.
【 Tôi không nhầm, đúng không, tóc của người đó đều bạc trắng, anh ta đến tham gia cuộc bầu cử? Không cảm thấy xấu hổ khi phải tụ tập trong một nhóm người tóc đen sao? 】
【 Ầy...Người đã kết hôn trong lòng có thể biết thân biết phận chút hay không, như thế nào có thể so với tiểu tươi chưa kết hôn, đáng ghét. 】
【 Tôi nhớ trong số mỹ nhân nổi tiếng không người nào tóc bạc. Màu tóc nhạt nhất là màu hồng nhạt của nước kế bên, đây là người dâm đãng như thế nào, bị kim chủ đá, đến đây bán mình, tìm chủ sở hữu mới? 】
【Cái đó... yết ớt nói một câu không có người cảm thấy bóng lưng thật đẹp sao? Đường vai và cổ này, eo và chân đó, hoàn hảo! 】
【Yếu đuối cộng thêm một...】
Mặc dù thỉnh thoảng có những tin nhắn khen thanh niên tóc trắng có ngoại hình ưa nhìn, nhưng tất cả đều bị phe ghét tóc trắng khinh thường chế nhạo.
Tóc trắng luôn là biểu tượng của sự không trong sạch ở đây. Trong thần thoại, người tóc trắng thường đại diện cho ác thần chuyên cám dỗ chúng sinh và dụ người ta trở thành người xấu.
Với sự phát triển của công nghệ hiện nay, con người tuy không còn tin vào câu nói của quỷ thần nhưng ít nhiều vẫn kỳ thị người tóc bạc, suy cho cùng thì màu tóc này thường chỉ xuất hiện ở những người có cuộc sống hỗn loạn, hoặc đơn giản là tham gia vào một ngành công nghiệp X bán hàng nào đó.
Giám đốc truyền hình trực tiếp hiển nhiên hiểu được điểm nóng, lập tức cho máy quay lia về phía thanh niên tóc trắng.
Người thanh niên tóc trắng thậm chí còn đeo một chiếc khẩu trang, bình tĩnh đi đến văn phòng đăng ký khi mọi người đang nhìn cậu.
【Hehe, không dám lộ mặt, bởi vì có quá nhiều người cùng hắn ta có quan hệ không dám đối mặt, cho nên che lại? 】
【Tôi nghĩ là do thấy mình không ưa nhìn bằng những người khác nên xấu hổ che mặt đi?. 】
Để đăng ký, cần phải xuất hiện đầy đủ khuôn mặt của mình để chụp ảnh, vì vậy nhiều người đã chờ đợi, chờ đợi thanh niên tóc trắng cởi khẩu trang rồi đưa ra một số lời chế nhạo.
Thậm chí có người còn bắt đầu gõ trước: 【 Có mái tóc bạc trắng này có nghĩa là anh ta sẽ không bao giờ là một nốt chu sa, chỉ có thể là một vết nhơ trên quần áo của anh ta... 】
Chưa kịp đánh máy xong, người đánh máy kia đã nhìn thấy người thanh niên tóc trắng tháo khẩu trang.
Cả khán phòng truyền hình trực tiếp im lặng.
... Đó không phải là hạt cơm có thể tùy tiện vứt bỏ, đó là ánh trăng sáng.
"Mau buông hắn ra!" Thanh niên kiêu ngạo bị bọn họ vây quanh kinh ngạc, " Cậu dám động tay?"
Văn Tiêu thật đúng là không có gì không dám, hắn vừa bóp vừa đá, trực tiếp đánh người vệ sĩ ngã xuống đất.
Làm xong tất cả những chuyện này, Văn Tiêu vẫn đứng ở trước mặt Văn Thanh Nhạc.
Văn Thanh Nhạc cực kì cảm động, không ngờ thằng nhóc này bình thường tỏ ra thờ ơ với mình, không ngờ lại đáng tin cậy đến vậy vào những thời điểm quan trọng!
Văn Thanh Nhạc lại nghĩ đến Văn Tiêu vừa mới thành niên không lâu, vội vàng che Văn Tiêu ra phía sau, nhìn thẳng thanh niên ngạo nghễ ở giữa.
"Lần sau chúng ta sẽ không khách sáo như vậy," Văn Thanh Nhạc ôm cánh tay, đem toàn thân dị năng uy áp tỏa ra với thanh niên, "Cút đi!"
Thanh niên kiêu ngạo toàn thân chấn động ngã xuống đất không chịu nổi, suýt nữa thì tè ra. Sau khi phản ứng kịp, thì lồm cồm bỏ chạy, không quên để lại lời nói tàn nhẫn, "Tôi nhất định sẽ quay lại! Khi nào tôi thành công trong việc tranh cử Thành chủ của thành phố này, tôi sẽ đuổi hết các người ra ngoài!"
Văn Thanh Nhạc: "......"
Còn nhất định sẽ trở về, người này cho rằng mình đang dốc lòng sắm vai ác sao.
Phun tào rồi lại phun tào, Văn Thanh Nhạc vẫn là chú ý tới một điểm. Người đó nói rằng tranh cử vị trí thành chủ của thành phố, có nghĩa là vị trí này vẫn còn đang bỏ trống, hơn nữa có thể bị cạnh tranh.
Vậy thì cậu có thể...
Suy nghĩ của Văn Thanh Nhạc chuyển động, cậu đưa Văn Tiêu đến một quán trà sữa gần đó, tìm một góc ngồi xuống, cùng nhau bàn bạc kế hoạch lớn.
Văn Thanh Nhạc: "Nhóc muốn uống cái gì, anh mời, để cảm ơn lần này lại giúp anh."
Văn Tiêu không đáp, cầm danh sách đồ uống lên, khẽ mím môi.
Đây là một cơ hội khác.
Sống với nhau nhiều năm như vậy, hắn đương nhiên biết Văn Thanh Nhạc thích uống gì.
Lý trí của Văn Tiêu nói với hắn rằng đây không phải là một cách đánh giá tốt, dù sao Văn Thanh Nhạc cũng thích uống những sản phẩm bình dân, vì vậy câu trả lời chính xác không có nghĩa là người này là Văn Thanh Nhạc. Đáp án sai, cũng có thể là khẩu vị của Văn Thanh Nhạc đã thay đổi theo năm tháng.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Văn Tiêu không nói lời nào, sững sờ nhìn bức ảnh đồ uống trên danh sách.
"Tiểu khốc ca, không thích uống trà sữa sao?" Văn Thanh Nhạc cười, "Anh có một đứa em trai cũng không thích uống trà sữa, cảm thấy quá ngọt, nhưng sau khi anh giúp em ấy gọi một vị em ấy còn rất thích, nhóc muốn thử không?"
Vừa dứt lời, cậu đã thấy người đối diện đột nhiên ngẩng đầu lên.
Chết tiệt, nhất thời quên mất việc Văn Tiêu bị anh trai bỏ rơi, thể hiện tình anh em trước mặt Văn Tiểu Tiêu sẽ khiến em ấy đau lòng lắm.
Văn Thanh Nhạc nhanh chóng sửa chữa, cố gắng làm cho tuổi của cậu em trai này chênh lệch một chút với Văn Tiêu, để Văn Tiêu không nghĩ đến quá khứ bi thảm của mình: "Bởi vì lúc đó em trai anh vừa mới cai sữa, anh đã gọi cho em ấy một ly sữa nguyên chất. Nhóc có muốn thử không? "
Văn Tiêu: "......"
Văn Thanh Nhạc chớp chớp mắt, không biết có phải cậu nhìn nhầm hay không, luôn cảm thấy sau khi nói những lời đó, áp lực quanh người của Văn Tiêu thấp hơn một chút.
"Không cần." Văn Tiêu lạnh lùng nói, "Anh tự gọi đi."
Văn Thanh Nhạc gọi món trà sữa không có trân châu như mọi khi, gọi xong ngẩng đầu nhìn thì thấy sắc mặt ảm đạm của Văn Tiêu đã khá lên rất nhiều.
... Giới trẻ bây giờ thật không thể hiểu nổi.
Trà sữa được bưng lên, Văn Thanh Nhạc đưa ra kế hoạch từ trước, trong lòng cảm thấy kế hoạch của mình có thể thành công.
"Dựa vào cái gì tranh cử thành công? Chẳng lẽ mức độ chậm phát triển trí tuệ càng cao thì cơ hội thành công trong việc tranh cử người đứng đầu thành phố càng cao sao?"
"... Không phải đâu." Văn Tiêu gõ nhẹ ngón tay trên bàn, "Phần lớn tranh cử ở đây là dựa vào mặt."
Văn Thanh Nhạc kinh ngạc: "Nhóc nghiêm túc sao, cái này sao được?"
"Nghe thật là thiếu não nhưng có lẽ người lãnh đạo đất nước này tương đối kém cỏi." Văn Tiêu đột nhiên châm chọc vài câu, sau đó tiếp tục giải thích, "Người lãnh đạo đất nước này lớn lên hoa hòe loe loẹt, dùng ngoại hình để tẩy não dân chúng. Để công chúng ưu đãi những người có ngoại hình đẹp ".
Văn Thanh Nhạc mơ hồ hiểu ra điều gì đó, Văn Tiêu nói tiếp: "Giống như một cái tôn giáo, mà bản thân hắn chính là giáo chủ, có thể sử dụng ít sức lực quản lý giáo đồ, rút ra nhiều tinh lực tới đối phó với bên ngoài. Cho nên để phụ trợ hắn quản lý quốc gia này đương nhiên lớn lên cũng phải đẹp."
Văn Thanh Nhạc: "...... Không thể tưởng tượng được, vậy xem ra tham vọng của hắn cũng rất lớn, có lẽ cũng muốn thống nhất thế giới giống như chúng ta."
Kẻ thống trị đất nước này quả thực rất ưa nhìn, cộng với khả năng chuyên chế, e rằng những kẻ chưa bị tẩy não cũng trực tiếp bị đánh bại.
Văn Tiêu cười không cảm xúc, trong mắt tràn đầy lạnh lùng: "Hắn không muốn thống nhất thế giới... hắn tung hoành cái gì cũng được, những thứ không nên thuộc về hắn rốt cuộc sẽ không lọt vào tay hắn."
Lâm vào yên lặng, hắn nhận ra có gì đó không đúng, ngẩng đầu nhìn thấy Văn Thanh Nhạc vẻ mặt kinh ngạc nhìn hắn: "Nhóc biết nhiều ghê."
Văn Tiêu: "......"
Văn Tiêu trong nháy mắt hoảng loạn, lại thực mau trấn định xuống dưới. Hắn nhanh chóng tìm cớ đang muốn mở miệng giải thích, đã bị người đối diện kích động mà cầm tay.
Văn Thanh Nhạc vui vẻ nói: "Ngày thường nhất định thực chú ý tin tức thời sự, quan tâm tin tức quân sự đúng không? Không tồi, về sau anh sẽ cho nhóc lương cao khi công thành danh toại!"
Văn Tiêu: "......"
Văn Tiêu: "Ồ."
Ở tình huống không thể xác định người đối diện là ai, Văn Tiêu vẫn là không chút do dự đem tay mình rút ra.
Văn Thanh Nhạc cũng không có để ý, cậu mở ra quang não, nghĩ cách tham gia tranh cử thành chủ.
Chiến dịch này dường như không được bảo mật. Văn Thanh Nhạc truy cập trang web chính thức bằng một tìm kiếm thông thường. Sau khi đọc các quy tắc chi tiết, cậu ngạc nhiên khi thấy rằng mọi người đều có thể tham gia cuộc thi này, nó không giới hạn nhân sự ở địa phương.
Mọi người từ các quốc gia khác có thể tham gia một cách tùy tiện. Không phải là gián điệp có thể ở khắp mọi nơi sao?
Văn Thanh Nhạc tỏ vẻ khó hiểu với Văn Tiêu, Văn Tiêu thờ ơ giải thích: "Đương nhiên không đơn giản như vậy... Tôi từng thấy người trong cuộc trên một diễn đàn bí mật nói rằng nếu cuộc bầu cử thực sự thành công, việc cuối cùng là phải đi gặp người kia. Trong cuộc họp này phải có một mối đe dọa nào đó, để những người thành công trong cuộc bầu cử không dám phản bội ".
Văn Thanh Nhạc có chút lo lắng, chẳng lẽ nếu như chiến dịch thành công, cậu sẽ sớm gặp được một đứa nhóc khác mà mình từng nuôi sao?
Bất quá Chúc Tiêu đều đã thành công đã lừa gạt đi, đứa con này chắc không sao đâu ha?
Văn Thanh Nhạc lại có sự tự tin mù quáng, cậu quyết định tham gia vào cuộc bầu cử trước, nếu có thể giành được địa điểm mà không cần đánh nhau, tất nhiên đó là điều tốt nhất.
< Đọc ở wattpad chính chủ và wordpress nha mọi người>
————
Mỗi cuộc bầu cử thành chủ thành phố ở Hạ quốc gia là một lễ hội hóa trang, chưa kể lần này còn có thành chủ của một số thành phố, điều này càng thu hút sự chú ý hơn.
Có một chương trình phát sóng trực tiếp của chiến dịch Tranh cử từ giai đoạn đăng ký, để nhiều khán giả và người hâm mộ có thể hiểu rõ hơn về khía cạnh thực sự của mỗi ứng cử viên.
Nhiều người tham gia tranh cử đều có độ nổi tiếng riêng, trước giờ phát sóng trực tiếp rất đông người qua đường và người hâm mộ đã tập trung đông đủ tại phòng truyền hình trực tiếp, rắm cầu vồng của các fans dài hơn vì sợ Idol nhà mình bị đè bẹp bởi những người hâm mộ khác.
【 Lê ca cố lên! Thủ lĩnh chúng ta mỹ mạo khuynh thành đã là đệ nhất rồi, nếu ca ca đứng thứ ba, ai cũng không dám đứng thứ hai 】
【 Ke Ke, Lê gì đó còn có fans sao? Đúng là kì quan của thế giới mà. 】
【 nima, mắt nhà ngươi cũng không biết xấu hổ nói nhà của chúng ta? Phi! 】
Khi phòng phát sóng trực tiếp hỗn loạn, buổi truyền hình trực tiếp chính thức bắt đầu, đám đông và người hâm mộ lập tức hoan hô.
Có rất nhiều người tại địa điểm đăng ký, mọi người đều đã trải qua một phen tĩnh tâm trang điểm,, trông rạng rỡ đến choáng váng.
Nhiều người cố tình chọn góc quay và biểu cảm đẹp trai nhất của mình để lướt qua máy quay, khiến các fans trong phòng truyền hình trực tiếp hú hét.
Một mảng tuyết trắng đung đưa ở một góc nào đó của ống kính, đặc biệt bắt mắt giữa một nhóm người tóc đen, khiến cuộc thảo luận sôi nổi trong tích tắc.
【 Tôi không nhầm, đúng không, tóc của người đó đều bạc trắng, anh ta đến tham gia cuộc bầu cử? Không cảm thấy xấu hổ khi phải tụ tập trong một nhóm người tóc đen sao? 】
【 Ầy...Người đã kết hôn trong lòng có thể biết thân biết phận chút hay không, như thế nào có thể so với tiểu tươi chưa kết hôn, đáng ghét. 】
【 Tôi nhớ trong số mỹ nhân nổi tiếng không người nào tóc bạc. Màu tóc nhạt nhất là màu hồng nhạt của nước kế bên, đây là người dâm đãng như thế nào, bị kim chủ đá, đến đây bán mình, tìm chủ sở hữu mới? 】
【Cái đó... yết ớt nói một câu không có người cảm thấy bóng lưng thật đẹp sao? Đường vai và cổ này, eo và chân đó, hoàn hảo! 】
【Yếu đuối cộng thêm một...】
Mặc dù thỉnh thoảng có những tin nhắn khen thanh niên tóc trắng có ngoại hình ưa nhìn, nhưng tất cả đều bị phe ghét tóc trắng khinh thường chế nhạo.
Tóc trắng luôn là biểu tượng của sự không trong sạch ở đây. Trong thần thoại, người tóc trắng thường đại diện cho ác thần chuyên cám dỗ chúng sinh và dụ người ta trở thành người xấu.
Với sự phát triển của công nghệ hiện nay, con người tuy không còn tin vào câu nói của quỷ thần nhưng ít nhiều vẫn kỳ thị người tóc bạc, suy cho cùng thì màu tóc này thường chỉ xuất hiện ở những người có cuộc sống hỗn loạn, hoặc đơn giản là tham gia vào một ngành công nghiệp X bán hàng nào đó.
Giám đốc truyền hình trực tiếp hiển nhiên hiểu được điểm nóng, lập tức cho máy quay lia về phía thanh niên tóc trắng.
Người thanh niên tóc trắng thậm chí còn đeo một chiếc khẩu trang, bình tĩnh đi đến văn phòng đăng ký khi mọi người đang nhìn cậu.
【Hehe, không dám lộ mặt, bởi vì có quá nhiều người cùng hắn ta có quan hệ không dám đối mặt, cho nên che lại? 】
【Tôi nghĩ là do thấy mình không ưa nhìn bằng những người khác nên xấu hổ che mặt đi?. 】
Để đăng ký, cần phải xuất hiện đầy đủ khuôn mặt của mình để chụp ảnh, vì vậy nhiều người đã chờ đợi, chờ đợi thanh niên tóc trắng cởi khẩu trang rồi đưa ra một số lời chế nhạo.
Thậm chí có người còn bắt đầu gõ trước: 【 Có mái tóc bạc trắng này có nghĩa là anh ta sẽ không bao giờ là một nốt chu sa, chỉ có thể là một vết nhơ trên quần áo của anh ta... 】
Chưa kịp đánh máy xong, người đánh máy kia đã nhìn thấy người thanh niên tóc trắng tháo khẩu trang.
Cả khán phòng truyền hình trực tiếp im lặng.
... Đó không phải là hạt cơm có thể tùy tiện vứt bỏ, đó là ánh trăng sáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất