Sau Khi Bạch Nguyệt Quang Tìm Đường Chết Thì Xuyên Về Rồi

Chương 25: Làm mồi nhử

Trước Sau
Ánh mắt Văn Tiêu khiến Văn Thanh Nhạc trong nháy mắt hoảng hốt.

Thật lâu thật lâu trước kia, Chúc Tiêu cũng thích nhìn cậu theo cách này, với đôi mắt đen và trong sáng như vậy, như thể trong mắt chỉ có mỗi cậu.

Chẳng lẽ là loại tính cách này được biểu hiện qua ánh mắt người sử dụng nó?

Văn Thanh Nhạc chóp mũi đau nhức, cậu giơ tay sờ đầu Văn Tiêu, xoa mái tóc đen đó thành một đống hỗn độn.

  

Văn Tiêu bất động thanh sắc để cho Văn Thanh Nhạc xoa tóc: "...?"

"Tóc rối một chút tương đối đẹp trai." Văn Thanh Nhạc nghiêm trang nói, "Đáng yêu."

Văn Tiêu đang muốn chỉnh lại đầu tóc cho đẹp lại yên lặng buông tay xuống: ".. Ừ."

—–

Ba ngày trôi qua trong nháy mắt. Khi đến ngày thỏa thuận với Hạ Thúc Phượng, Hạ Thúc Phượng đã gửi cho Văn Thanh Nhạc thời gian và địa điểm cụ thể vào đêm hôm trước, hỏi Văn Thanh Nhạc hiện tại ở đâu để phái xe đến đón.

Trong căn phòng thử đồ lớn nhất

Hạ Thúc Phượng đã thử rất nhiều quần áo mới trong phòng.

Ngày thường hắn không thích ăn mặc cho lắm, nhưng hôm nay thì khác, hôm nay nhất định phải ăn mặc đẹp để so sánh với tiểu tiện nhân bên cạnh anh ấy!

Hạ Thúc Phượng nghiến răng nghiến lợi, thẳng đến khi nghĩ đến người kia sẽ không thể nổi bật hơn mình được, Văn Thanh Nhạc cũng sẽ phát hiện ra người đó tệ như thế nào, cuối cùng đổi ý trong lòng mới thoáng hả giận.

Đổi xong quần áo, cửa bị gõ vang ba tiếng, Hạ Thúc Phượng đồng ý sau có người đẩy cửa tiến vào, cong lưng cung kính nói: "Các khách nhân đã tới rồi."

Hạ Thúc Phượng vừa nghe tức khắc tinh thần tỉnh táo, lập tức bước nhanh đi ra cửa phòng, hướng về phía Văn Thanh Nhạc chạy đến.

Hắn mời Văn Thanh Nhạc tiến hành gặp mặt ở phía sau hoa viên trung tâm, nơi đó được tỉ mỉ bố trí, cao cấp lại độc đáo, mục đích chính là để Văn Thanh Nhạc nhận ra người kia không tốt, tốt nhất là nên đi theo hắn.

Khi Hạ Thúc Phượng vội vàng đến, hắn nhìn thấy Văn Thanh Nhạc đang ngồi trên ghế trong gian nhà, Chúc Tiêu ngồi bên cạnh, một người đang uống trà còn người kia thì ngây người nhìn chằm chằm.

Hạ Thúc Phượng thả chậm bước chân, ở bốn phía dùng ánh mắt qua quét một chút, không phát hiện người khác, không khỏi ngẩng đầu ưỡn ngực tiêu sái bước đi vào.

"Sao vậy, anh ta không có tới sao?" Hạ Thúc Phượng ngồi xuống đối diện với Văn Thanh Nhạc, cười lạnh một tiếng, "Lá gan nhỏ như vậy, mặt cũng không dám lộ, một người đàn ông không có trách nhiệm đến đây làm gì chứ, hừ? "

Văn Thanh Nhạc: "......?"

Vì cái gì, vì cái gì Hạ Thúc Phượng sẽ trực tiếp làm lơ Văn Tiêu, chẳng lẽ là bởi vì Văn Tiêu thoạt nhìn quá nhỏ?

Văn Tiêu đặt cốc nước trong tay xuống, lạnh lùng nâng mắt lên: "Là tôi"

  

Ngay sau khi Văn Tiêu nói, Văn Thanh Nhạc nhận thấy không khí trong toàn bộ gian nhà đã đông cứng lại bằng mắt thường.  

Nếu như ban đầu trên mặt Hạ Thúc Phượng còn có chút cảm xúc, thì bây giờ cảm xúc trên mặt đã hoàn toàn phai nhạt, chỉ còn lại vẻ lạnh lùng. Hắn gắt gao nhìn Văn Tiêu, như là hận không thể lột da Văn Tiêu ra.  

Văn Thanh Nhạc rất muốn nói gì đó để làm dịu bầu không khí, thì bỗng Hạ Thúc Phượng đạp xuống bàn, sau đó đấm Văn Tiêu một cái.

Văn Tiêu né được đòn tấn công của Hạ Thúc Phượng, sau đó dùng tay đẩy mạnh cổ tay của Hạ Thúc Phượng ra ngoài đình.

  

Văn Tiêu liếc mắt đứng lên, cùng Hạ Thúc Phượng ánh mắt xấu xa nhìn về phía nào đó, như thể một giây tiếp theo sẽ lao vào đánh nhau.  

Văn Thanh Nhạc bước tới, cắt đứt tầm mắt của hai người.

  

"Đừng đánh nhau." Văn Thanh Nhạc nhíu mày.



"Anh thích hắn?" Hạ Thúc Phượng mắt trừng lớn, mắt phượng cao ngạo tràn đầy không thể tin tưởng cùng bị thương, "Anh vậy mà thích hắn?"

Văn Thanh Nhạc từ trước đến nay tận lực xử lý sự việc công bằng, nhưng lần này cậu chột dạ bất quá một giây, liền lập tức nhăn lại mi: "Tôi và cậu vừa mới gặp qua một lần mặt đi?"

Hạ Thúc Phượng cứng họng

Mặc dù cũng là mới gặp một lần, người ấy đã cùng thân phận giả của Chúc Tiêu ở bên nhau một thời gian, thích Chúc Tiêu cũng hợp lí, nhưng mà——

Nhưng dưới cái thân phận kia rõ ràng là ——!

Hạ Thúc Phượng hận không thể xé mặt nạ của Chúc Tiêu vứt xuống ngay tại chỗ, lại bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của Chúc Tiêu.

Văn Thanh Nhạc hiện tại rõ ràng không muốn cùng bọn họ làm quen lại nếu như khôi phục thân phận, có thể Văn Thanh Nhạc sẽ bỏ chạy ngay tại chỗ để che giấu thân phận một lần nữa, bọn họ sẽ không tìm lại được.

  

Hạ Thúc Phượng ép mình bình tĩnh lại, gượng cười: "Tôi sai rồi. Nơi này bị đã phá hủy. Đến nơi khác ngồi nói chuyện thế nào?"

Văn Thanh Nhạc đồng ý. Hạ Thúc Phượng đưa bọn họ đến chỗ mới, đi dạo một vòng, phẫn nộ ban đầu của hắn lập tức khôi phục lại lí trí.

Khi đi theo Văn Thanh Nhạc, hắn thậm chí còn không nhìn thấy sự mập mờ giữa hai người này ít nhất Văn Thanh Nhạc không có bất kỳ sự mập mờ nào đối với Chúc Tiêu, vậy thì mối quan hệ giữa hai người này như thế nào? Giả sao?  

Khi ngồi xuống, Hạ Thúc Phượng đã sắp xếp lại lời nói của mình để nói lại.

  

"Cậu bạn này còn rất nhỏ, chắc vừa mới trưởng thành nhỉ?" Ánh mắt Hạ Thúc Phượng lướt qua mái tóc của Văn Thanh Nhạc, mái tóc trắng này không bao giờ có thể hình thành chỉ trong vài năm, mà là tích lũy theo thời gian mà sâu dần từng lớp. Lúc đó, Chúc Tiêu chắc chắn chưa nhận ra rằng Văn Thanh Nhạc vẫn còn sống.

  

Hạ Thúc Phượng nghĩ đến sự hình thành màu tóc của Văn Thanh Nhạc, không khỏi có chút nghẹn lại, "Nếu là như vậy, cậu ta làm sao có thể ở cùng anh nhiều năm như vậy, hay là anh tùy tiện tìm ai đó tới cho có lệ với có lệ tôi?"

" Cậu ấy không phải người trước đây." Văn Thanh Nhạc nửa đùa nửa thật nói," Chúng tôi chỉ mới ở bên nhau gần đây. "

Hạ Thúc Phượng: "......"

"Đúng vậy," Văn Tiêu tiếp được lời nói, ngữ khí tuy rằng không có phập phồng, nhưng mặc cho ai đều cũng có thể nghe được ra trong đó khắc chế không được vui sướng cùng ái mộ, "Tôi ở theo đuổi anh ấy, mới thành công gần đây thôi."

Văn Thanh Nhạc: "......!"

Nhìn không ra Văn Tiêu còn có kỹ năng diễn xuất! Nếu không biết là không thể, cậu còn tưởng rằng Văn Tiêu có căn cơ sâu xa với mình! Kỹ năng diễn xuất này nhất định có thể đánh lừa Hạ Thúc Phượng!

  

Ngay khi lời nói của Chúc Tiêu nói ra, Hạ Thúc Phượng lập tức trở nên ảm đạm.

  

Hắn có thể cảm nhận rằng Chúc Tiêu rất nghiêm túc.

Chúc Tiêu —một kẻ đã ăn hết dũng khí của tim gấu và hổ báo, làm sao dám —— câu dẫn Văn Thanh Nhạc! Đúng là súc sinh mà!!!

Mắt thấy Hạ Thúc Phượng vẫn luôn không nói chuyện, sắc mặt còn âm tình bất định, Văn Thanh Nhạc cáo từ nói: "Người cậu cũng thấy rồi, nếu như vẫn cảm thấy không thích hợp, nhất định phải thay đổi người yêu của mình để đủ tư cách làm thành chủ thành phố. Vậy thì tôi không còn gì để nói."

Hạ Thúc Phượng vội vàng ngăn lại động tác Văn Thanh Nhạc, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười chúc mừng, vui vẻ nói: "Lục ca nói đùa, anh bản lĩnh cao hơn những người khác quá nhiều, thành chủ đương nhiên là anh. Lúc đó nhớ tới dự lễ khánh thành. "

————

Sau cuộc gặp mặt, Chúc Tiêu tiễn Văn Thanh Nhạc về chỗ ở của mình, nhìn thấy cửa phòng của Văn Thanh Nhạc đóng lại, Chúc Tiêu nhìn xuống xem tin nhắn mới nhận rồi rời đi. Sau khi rời khách sạn, đi đến nơi đã hẹn trước đó.

Hạ Thúc Phượng đã ở đó đợi hắn, vẻ mặt u ám đến đáng sợ: "Cậu xứng với anh ấy sao?"

Sau khi bị những lời như vậy, Chúc Tiêu không tức giận mà khẽ cười một tiếng: "Tôi không xứng."



  

Ngay sau đó, Chúc Tiêu cố nén một nụ cười: "Nhưng từ nay về sau cùng anh ấy ở bên nhau, chỉ có thể là tôi."

Hạ Thúc Phượng tức giận với lời nói này đến nỗi không thể chờ đợi để giết Chúc Tiêu ngay lập tức, sau đó mạnh mẽ chịu đựng và hành động theo kế hoạch.

Hạ Thúc Phượng: "Chúng ta quyết đấu, tôi thắng thắng, cậu rời khỏi anh ấy hoặc làm bất cứ điều gì, quyền lực, tiền bạc, đất đai, chỉ cần cậu muốn."

  

Hạ Thúc Phượng biết rằng có rất ít cơ hội để hắn giành chiến thắng, nhưng chỉ cần Chúc Tiêu đáp ứng, hắn sẽ dùng hết toàn lực đi tranh thủ một tia hy vọng.

Nhưng mà Chúc Tiêu cự tuyệt.

"Muốn đánh liền đánh." Chúc Tiêu lạnh lùng nói, "Mặc kệ thắng thua, muốn tôi rời đi, không có khả năng."

Hạ Thúc Phượng sử dụng phép khích tướng: "Cậu còn không dám nhận lời thử thách gần như không thể thua. Câu có còn là đàn ông không? "

  

Mặt đất bắt đầu bò ra xương dày. Những cái đó tồn tại khi nhóm cường giả ngã xuống, sau khi chết cũng giống nhau nghe mệnh lệnh của Chúc Tiêu.

"Phép khích tướng đối với tôi vô dụng," Chúc Tiêu nâng mắt lên, "Mặc kệ khi nào, tôi đều không thể lấy anh ấy ra làm tiền đặt cược."

——–

Ở quốc gia xa xôi kia, trong phòng người đứng đầu đất nước nọ

Trước bàn làm việc lớn có hai tài liệu, một là về các quy tắc mới của Hạ Thúc Phượng trong việc hợp nhất tất cả các thành chủ và đưa quyền lực cho một người, tài liệu còn lại là một đoạn video chiến đấu ngắn.

  

Thanh niên tóc đen trong video đã hành động rất nhanh và gọn gàng, không để mất dấu các đối thủ lâu đời của mình.

  

Xem đoạn video này, người đàn ông với những hình xăm kỳ lạ sau tai cau mày: "Chúc Tiêu?"

Người thanh niên đeo kính một bên gật đầu: "Anh cũng cảm thấy giống đi."

 

"Cậu ta định làm gì ở nước của Hạ Thúc Phượng? Người đàn ông có hình xăm kỳ lạ sau tai nhíu mày sâu hơn, "Hạ Thúc Phượng cải cách cái gì vậy, điên rồi sao?"

Người thanh niên đeo kính bấm lên bàn: "Bây giờ tôi có hai suy đoán."

"Một, Chúc Tiêu cảm thấy đối mặt với liên minh của chúng ta sẽ thua, nên đã cho Hạ Thúc Phượng một số lợi ích để cậu ta phản bội chúng ta và hình thành một liên minh với mới."

  

"Thế còn suy đoán thứ hai?'

  

Người đàn ông đeo kính nhấp vào quang não của mình, một bức ảnh được chiếu lên giữa không trung.

  

Người thanh niên tóc trắng trong bức ảnh có khuôn mặt đốn tim người nhìn, đáng tiếc là hai người có mặt đều không có tâm trạng tán thưởng vẻ đẹp của cậu ta mà hơi sửng sốt khi nhìn bóng dáng quen thuộc này.  

Người thanh niên nhẹ nhàng đẩy kính lên và rời ánh mắt ra khỏi người thanh niên tóc trắng: "Tôi nghi ngờ rằng hai tên ngốc đó đã bị mê hoặc bởi hàng giả này. Họ nghe những gì người đó nói. Hiện tại sợ là đã mất trí và muốn chắp tay nhường lại."

  

" Ngu xuẩn!" Thanh niên xăm trổ hét lên dữ dội, "Chúng ta hãy tóm lấy người này làm mồi và buộc hai kẻ đó phải đầu hàng!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau