Sau Khi Bất Ngờ Mang Thai, Tôi Trở Nên Bất Tử

Chương 12: Án chuông đỏ (IX)

Trước Sau
Editor: Tô

꧁LẠC CẨU TEAM꧂

______________________________

"Nạn nhân chưa chết?" Điền Quân kinh ngạc lặp lại lần nữa.

Vãn Hồi Chu chưa kịp nói thì đã nghe thấy một tiếng cười nhạo: "Tôi còn tưởng có cao kiến gì hay lắm, nếu nạn nhân chưa chết thì tại sao lại không báo cảnh sát? Tại sao cảnh sát không bắt được hung thủ? Còn có thể cho hung thủ trốn thoát suốt 17 năm?"

Mọi người trong văn phòng nghe xong cũng cảm thấy có chút kỳ diệu, lúc này quay đầu nhìn về phía cửa.

Tằng Hoành Vĩ, người mấy ngày nay đi nơi khác họp xuất hiện, mặc áo khoác, dưới nách kẹp công văn, đặt túi trên bàn, gọi Mai Lỵ "Tiểu Mai, châm trà."

Mai Lỵ nhìn Vãn đội trước, Tằng Hoành Vĩ cười một tiếng "Thế nào? Có đội trưởng đến, lời của tôi nói đội này không thèm nghe nữa à?" Mai Lỵ không biết nói sao, vội vàng thả hồ sơ trong tay xuống, bưng chén trà pha trà cho Tằng Hoành Vĩ.

Không khí trong văn phòng lúc này có chút cứng ngắc. Vãn Hồi Chu thu hồi ánh mắt đang lướt thông tin vụ án, âm thanh ung dung trầm tĩnh, nói với Điền Quân "Anh đi tìm trước một chút, khóa phạm vi trong vụ cưỡng hiếp, trời mưa, chuông đỏ, lúc ấy nạn nhân hẳn là bị thương nặng nhưng không có chết."

Điền Quân gật đầu, cũng không có hỏi nhiều bắt đầu đi tra xét.

Tằng Hoành Vĩ thấy ngay cả Điền Quân cũng nghe lời Vãn Hồi Chu như vậy, nghĩ đến hắn mới đi có ba ngày, trong đội này thật sự từ lớn đến nhỏ đã không để hắn vào mắt rồi. Khuôn mặt tức giận nghẹn không lên tiếng, vừa lúc Mai Lỵ ngâm trà xong bưng lại, Tằng Hoành Vĩ bưng trà uống cho thuận khí, thấy tất cả mọi người bắt đầu bận rộn, dừng một chút lại đổi thành bộ dáng cười ha ha, nói: "Vãn đội, không phải tôi nghi ngờ cậu, chỉ là đội của chúng ta ít người, không thể giống như ruồi không đầu đụng đâu loạn đó được. Nếu lãnh đạo đưa ra thông tin sai lệch, đây cũng không phải là chạy sai đường oan uổng sao?"

Vãn Hồi Chu nhìn sang, không nói gì.

"Tôi chỉ là muốn hỏi, cậu dựa vào đâu nói nạn nhân không chết? Dạy dỗ một chút cho mấy thanh niên trẻ tuổi này cũng tốt." Trong lời nói của Tằng Hoành Vĩ không còn mùi thuốc súng giống lúc nãy nữa, chân thành tò mò giống như mọi người vậy.

Vừa nghe vậy, mấy thanh niên trẻ tuổi ít kinh nghiệm trong đội thực sự tò mò tại sao đội trưởng Vãn nói như vậy.

"Hướng đi vụ án giết người hàng loạt là đúng, phạm vi tìm kiếm sàng lọc cũng không sai, nếu không sẽ không tìm ra tám vụ án còn lại." Trong giọng nói của Vãn Hồi Chu không gợn sóng, lạnh nhạt nói "Vụ án đầu tiên chậm chạp không tìm ra, hướng tìm kiếm cũng không có sai, điều đó chỉ có thể cho thấy rằng một trong những mắt xích cũng là mắt xích quan trọng nhất mà chúng ta đã bỏ qua, nói nạn nhân lúc đó không chết, điểm này không có cơ sở gì cả, chỉ là kinh nghiệm của tôi thôi."

Tằng Hoành Vĩ ha ha cười, ý tứ hàm xúc không rõ nói "Là kinh nghiệm à, đây có thể là điều tốt đó, cũng nên học hỏi một chút." Giọng điệu trong lời nói cứ âm dương quái khí, làm cho người khác không ưa nhưng lại không tìm được lý do gì để nói.

Ngô Cường đã sớm quen cái bộ dạng giở giọng ngứa đòn như vậy rồi, trợn to mắt nhìn. Ngược lại Hà Hiểu Phong bên cạnh gật gù đồng ý nói "Trước kia đi học thầy chúng tôi cũng có nói, mạnh dạn suy đoán cẩn thận tìm cách chứng thực."

Lại bị Tằng Hoành Vĩ trừng mắt, kẹp túi đi vào phòng làm việc.

Hà Hiểu Phong bối rối, thấp giọng hỏi: "Tằng đội bị sao vậy?"

"Ai biết, quan tâm hắn làm gì." Ngô Cường vỗ vai Tiểu Hà "Có tiền đồ."



Hà Hiểu Phong: Có ý gì?

Sáu giờ chiều, Vãn Hồi Chu đi trường mẫu giáo đón con trai.

"Ba mời cho con một bảo mẫu được không?" Vãn Hồi Chu thương lượng." Nếu ba bận rộn tăng ca thì dì ấy qua rước con trước." Trước sau gì thì đi vào sở cũng không tiện cho lắm.

Vãn Giang Giang quen cửa quen nẻo tung tăng đi về phía cục cảnh sát, một bên rất kiên định lắc lắc đầu, giòn giã nói "Con không cần dì, con muốn ba cơ." Lại dừng bước, đứng lại xoay người đáng thương mở to mắt nhìn "Baba, có phải con rất phiền toái?"

"Không có chuyện đó." Vãn Hồi Chu xoa đầu con trai, Giang Giang từ nhỏ một tay anh nuôi lớn. Sau khi biết nói chuyện, cái miệng nhỏ nhắn cả ngày bô lô bô la tò mò cùng với vạn câu hỏi vì sao, Vãn Hồi Chu sợ con trai mình hỏi mẹ nhóc đâu, nhưng cho tới nay nhóc chưa từng hỏi.

Giang Giang bĩu môi có chút mất hứng "Vậy tại sao lại kêu dì rước con, con mới không cần dì đâu!"

"Công việc ba bận rộn phải tăng ca, sợ con ở văn phòng nghỉ ngơi không tốt." Vãn Hồi Chu ngồi xổm xuống nhìn con trai, nghiêm túc giải thích. Vãn Giang Giang nhào vào trong ngực ba, cao hứng nói "Không có đâu, chơi rất vui mà."

Đồn cảnh sát cũng không biết có gì vui để chơi.

Vãn Hồi Chu trên mặt không có cách nào nhưng trong lòng lại mềm nhũn, sau đó phát hiện móng vuốt của Giang Giang sờ sờ túi anh.

"Baba, kẹo sữa!" Giang Giang ánh mắt sáng ngời giơ một cục kẹo sữa dâu lên.

"Ăn đi." Buổi chiều Thẩm phán tự mình ăn, hẳn là không có vấn đề gì.

Vãn Giang Giang chớp chớp mắt, giống như sợ ba đổi ý như vội vàng lột giấy đường ra, nhét kẹo sữa vào miệng, lại cao hứng nhảy nhót đi về phía đồn cảnh sát, hai đuôi tóc ngựa dài vừa dày lắc qua lắc lại.

Vãn Hồi Chu luôn cảm thấy cuộc nói chuyện lúc nãy có chút không đúng, chuyện bảo mẫu bị bỏ qua, Giang Giang còn được ăn kẹo sữa.

Người trong văn phòng không nhiều, đều canh thời gian đi căn tin ăn cơm tối, Vãn Hồi Chu xách cơm trở lại, ăn cũng không sai biệt lắm, còn lại để cho Giang Giang từ từ ăn. Ăn cơm xong, Vãn Hồi Chu đi rửa hộp cơm, căn bản mọi người đều trở về, một tí nữa còn phải tăng ca.

"......Trong văn phòng nơi chúng ta làm việc, cũng không phải là nhà riêng của ai đó, sao lại mang theo trẻ con vào đây? Đây là trường mẫu giáo sao? Nhà ai vậy?"

"Là con của Vãn đội, có thể là bất tiện--"

"Bất tiện? Hôm nay cậu bất tiện, mai hắn bất tiện, văn phòng này của chúng ta là nhà trẻ đúng không, còn muốn làm việc không?" Tằng Hoành Vĩ vỗ bàn quát.

Mọi người nhất thời không biết mở miệng như thế nào, trong lòng Ngô Cường hừ lạnh, Tằng Hoành Vĩ coi như là tìm được lý do.

Vãn Hồi Chu đẩy cửa đi vào, Tằng Hoành Vĩ nhìn thấy, trên mặt vẫn còn tức giận, nhưng không có cao giọng như vừa rồi, chân thành mở miệng yêu cầu "Vãn đội, tính tôi ngay thẳng anh đừng để ý, chỉ là môi trường làm việc của sở chúng ta không thích hợp để mang trẻ con tới."

"Tôi biết." Vãn Hồi Chu gật đầu một cái, cũng không có nổi giận.



Trước đó Tằng Hoành Vĩ gặp Vãn Hồi Chu, thấy người này lạnh như băng, hắn không biết tính tình người ta nên cũng không tiện phát tác, nhưng ho tới ho lui, đối phương trông lạnh lùng thế nhưng thật ra lại rất dễ nói chuyện, mà đó cũng không phải chuyện gì to tát. Hắn vẫn giữ điệu bộ như cũ, nói: "Lần này thì thôi. Ở nhà không thuận tiện, cũng không thể dẫn đến đội được, chúng ta ở đây đang điều tra vụ án, ảnh hưởng không tốt, nếu cấp trên biết ——"

"Tằng đội phó." Vãn Hồi Chu cắt lời, thần sắc vẫn lạnh nhạt như cũ, nhìn đồng hồ trên tay nói "Hôm nay tăng ca, nếu Tằng đội phó đã trở về thì, Ngô Cường, đưa tiến độ vụ án Hoàng Giai Giai cho Tằng đội phó, để ông ấy làm quen trước một chút."

Tằng Hoành Vĩ không nghĩ tới vừa mở miệng lại nói như vậy, nhất thời điệu bộ trên mặt không còn như vừa rồi.

Ngô Cường đã sớm không chịu nổi bộ dáng vẻ thích cầm lông gà chỉ tay ra lệnh, cầm hồ sơ vụ án Hoàng Giai Giai trực tiếp đưa cho Tằng Hoành Vĩ, trong miệng còn nói "Tằng đội phó, anh xem trước nha."

Tằng Hoành Vĩ xanh mặt, không ngừng gật đầu "Được lắm, Vãn Hồi Chu cậu đây là dùng việc công báo thù việc riêng."

"Trước mắt trong đội đang truy xét vụ án Hoàng Giai Giai, như vậy cũng dính dáng đến những thứ khác, đây là chuyện công, tôi không hiểu Tằng đội phó có ý gì." Giọng vãn Hồi Chu không lớn, bình thản tự thuật "Nếu Tằng đội phó đi họp xong trở về đơn vị, giống như anh nói nhân lực trong đội thiếu thốn, nên là đừng nói nhảm nữa, tranh thủ thời gian đi."

Trong văn phòng một mảng yên lặng, ngoại trừ Ngô Cường đang ngây người xem kịch ra, những người khác đều cúi đầu bận rộn trong tay, họ chưa thấy Đội trưởng Vãn nói chuyện không nể mặt như vậy bao giờ. Tằng Hoành Vĩ biết mình làm quá nữa không tốt, cầm hồ sơ vụ án đi vào phòng làm việc, đóng cửa cái rầm. Vãn Hồi Chu không coi ra gì, tiếp tục làm việc công.

Vãn Giang Giang nằm sấp trên ghế sô pha cách cửa kính nhìn từ đầu tới cuối, thấy baba trở lại nhóc ngoan ngoãn ngồi xuống, bất quá ánh mắt sáng ngời đầy ý cười, không biết nghĩ cái chủ ý quỷ quái gì.

Hơn mười một giờ, trong phòng làm việc của Tằng Hoành Vĩ truyền ra một tiếng hét thất thanh.

Ngô Cường nhìn qua chân không nhúc nhích, cùng Điền Quân than thở "Người này lại muốn làm gì đây? Sao lại phiền như vậy chứ."

Vãn Hồi Chu không ở trong phòng làm việc, theo mọi người ngồi bên ngoài kiểm tra hồ sơ điện tử, nghe thấy tiếng động dụi dụi mắt, liền nghe thấy Tằng Hoành Vĩ la có quỷ có quỷ, vẻ mặt trắng bệch đẩy cửa ra. Mọi người đều ngẩn ra, Ngô Cường nhịn cười, dẫn đầu mở miệng: "Tằng đội, đây là cục cảnh sát, có phải anh vừa ngủ có ác mộng hay không, quỷ từ đâu ra chứ?"

Những người khác không nói, nhưng cũng nghĩ như vậy.

Tằng Hoành Vĩ bị doạ không nhẹ, đầu óc mới vừa rồi hỗn loạn, lúc này thấy mọi người vẻ mặt tỉnh táo lại, mặt mũi không nén giận được nhưng lại không muốn vào phòng làm việc. Hắn xoa xoa mặt, tuỳ tiện kéo một cái ghế ngồi xuống nghỉ một lát, nhìn đồng hồ treo tường đã gần nửa đêm, thẳng thừng nói "Vãn đội, tìm cả đêm đến cái rắm cũng không tìm ra, phương hướng tìm kiếm của cậu có vấn đề, tôi thấy hay trước tiên là ngưng đi, ngày mai rồi tiếp tục, cũng phải cho đồng nghiệp nghỉ ngơi chứ nhỉ."

Trong văn phòng rõ ràng có mấy vị đang mừng thầm, nhưng cũng không để lộ ra. Vãn Hồi Chu là người mới tới, nhậm chức chưa được hai tuần liền bắt tăng ca, tự nhiên sẽ có người ý kiến. Vụ án để đây cũng không có chạy đi đâu, ngày mai tiếp tục cũng được mà, hồi trước theo đuôi Tằng Hoành Vĩ, rất ít khi phải tăng ca như vậy.

Vãn Hồi Chu nhìn đồng hồ, thời gian vậy là muộn, trước kia ở Vân thành thức đêm là thường thôi, nhưng anh biết ở đây không phải là Vân thành, ép quá không tốt. Đang muốn nói ngừng, Hà Hiểu Phong đột nhiên đâp bàn, mọi người sợ hết hồn giật mình một cái.

"Tìm, tìm được rồi, Vãn đội, tìm được vụ án đầu tiên rồi!" Hà Hiểu Phong kích động tránh người qua một bên, nhường chỗ cho Vãn đội, nói "Căn cứ theo điều kiện tìm kiếm anh cho, bởi vì loại vụ án như này khắp nước quá nhiều, cho nên tìm cũng rất chậm, nhưng mà may mà tìm ra được. Chuông màu đỏ, trời mưa, nạn nhân không chết, nhưng lúc đó đã thành người thực vật hôn mê bất tỉnh, đã qua đời vào mười năm trước."

Cho đến lúc chết cũng không bắt được hung thủ hại chết nàng.

Vãn Hồi Chu đứng nhìn về phía màn hình máy tính, mọi người vây quanh, mới vừa cảm thấy tăng ca thức khuya nhìn chằm chằm vào màn hình quá lâu làm hoa mắt, nhưng giờ khắc này thật cmn kích động.

"Làm tốt lắm, in hồ sơ vụ án ra." Vãn Hồi Chu vỗ vai Hà Hiểu Phong khích lệ, nhìn về phía mọi người "Kiên trì một chút, mở cuộc họp, nghiên cứu một chút về vụ án đầu tiên."

Vụ án Hoàng Giai Giai đình trệ không có tiến triển, rốt cuộc bọn họ cũng tìm ra chút đột phá, giống như bình minh rạng đông, nháy mắt phá vỡ bầu trời đêm tối.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau