Sau Khi Bất Ngờ Mang Thai, Tôi Trở Nên Bất Tử
Chương 46: Án cũ của cha Vãn (II)
Chương: Án cũ của cha Vãn (II)
Editor: Tô
Beta: Mòi
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Cuối cùng Giang Giang vẫn được ăn bánh mì nhân bơ Thẩm Phán mua, bơ dính đầy quanh miệng, ánh mắt hạnh phúc nheo lại. Tiếp tục cầm bánh mì há miệng cắn miếng cuối cùng, nhóc ăn xong ánh mắt nhìn Thẩm Phán cũng rất là thân thiện, đã không còn tức giận nữa.
"Chú, chú là tuyệt nhất á." Giang Giang vừa ăn miếng cuối cùng vừa lanh lảnh nói.
Thẩm Phán dùng khăn giấy lau miệng cho Giang Giang, ngoài miệng nói "Còn cần con nói sao." Lại đi bóp má Giang Giang tiếp. Mặc dù Thẩm Phán chọc ghẹo bắt nạt Giang Giang đủ kiểu nhưng mà nói thật tính cách này của Giang Giang rất tốt, ân oán rõ ràng, cũng rất mau hết giận không thù dai, đúng là dáng vẻ con trai nên có.
"Chú ngủ với Chu Chu, con tự chơi có nghe không?"
Giang Giang lắc đầu, vui vẻ đáp trả "Con muốn ngủ với ba."
"Không được, Chu Chu chỉ có thể ngủ với chú thôi." Thẩm Phán bác bỏ, cho dù không làm gì khác, chỉ ôm Chu Chu ngủ cũng không muốn tên tiểu quỷ này chen vào. Cậu sờ Chu Chu lỡ mò trúng chân nhóc Bu Bu thì sao?
Giang Giang phụng phịu tức giận, sau đó lạch bạch chạy đi tìm ba, lớn tiếng gọi "Ba ơi con chưa có ngủ trưa, con có thể ngủ với ba được không?"
"Được." Giọng Vãn Hồi Chu nhẹ nhàng.
Nụ cười Thẩm Phán tắt ngúm, nhất là nghe được tiếng bước chân lạch bạch của nhóc mập, quả nhiên là thấy tiểu tử thúi quay lại làm mặt quỷ. Giang Giang làm mặt quỷ, hừ hừ khoe khoang "Ba nói là được đó."
"Chu Chu~" Thẩm Phán kêu rên.
Giang Giang ở bên cạnh bụm má cười đắc chí "Con đã nói rồi, ba thích con nhất đó."
Thẩm Phán giận muốn đánh người, nhưng mà Giang Giang chạy nhanh, vô cùng vui vẻ đi tìm ba.
Bận rộn suốt cả một đêm, Thẩm Phán có ngủ hay không cũng được nhưng thân thể Vãn Hồi Chu thì không. Tuy rằng cơ thể anh trở nên bất tử vào năm anh ba mươi tuổi nhưng việc thân thể suy kiệt, buồn ngủ ốm đau không khác gì người thường. Sau khi rửa mặt cả người đều nhẹ nhàng thoải mái, bữa ăn vừa rồi ấm bụng vô cùng. Mới vừa ngã vào giường, sợi dây căng thẳng trong đầu Vãn Hồi Chu từ từ buông lỏng, bên cạnh nệm hơi lún xuống, cánh tay Thẩm Phán rất tự nhiên vòng qua ôm lấy bả vai Vãn Hồi Chu.
Vãn Hồi Chu điều chỉnh tư thế, sau lưng còn có nguồn nhiệt dán lên làm anh càng muốn ngủ.
"Ngủ đi Chu Chu." Thẩm Phán hôn lên má Vãn Hồi Chu một cái.
Giang Giang nằm trong lồng ngực ba, ngón út len lén sờ cánh tay đang duỗi ra của chú. Thẩm Phán nhướng mày nhìn qua, Giang Giang liền thu tay về, không lâu sau lại sờ tiếp.
"Đến đây nào." Thẩm Phán bất đắc dĩ nhỏ giọng nói.
Vãn Hồi Chu vốn đã buồn ngủ, mí mắt nặng trịch, mặc dù vẫn nghe rõ tiếng Thẩm Phán nói chuyện với Giang Giang nhưng anh vẫn không mở mắt ra, bản năng biết hai người này sẽ không làm tổn thương anh, là nơi rất an toàn, vì vậy anh liền kệ cả hai lăn qua lăn lại.
Giang Giang ôm cái gối nhỏ từ đầu giường chậm rãi leo đến giữa giường. Thẩm Phán nói nhóc mập thúi, cậu không cam lòng buông lỏng cánh tay đang ôm Vãn Hồi Chu, khẽ nhích ra chút chừa cho Giang Giang một khoảng trống. Giang Giang hiểu ý vui vẻ chui tọt vào trong chăn, Thẩm Phán bĩu môi dặn dò "Ngủ đi."
"Dạ~." Mắt Giang Giang vui vẻ sáng lên.
Thẩm Phán không biết nhóc mập vui vẻ cái quỷ gì, cậu đang không vui một chút nào đây. Sau khi duỗi tay đắp kín chắn cho Giang Giang, thuận tay nhéo má nhóc "Không ngủ thì xuống ngay." Giang Giang hoảng sợ lập tức nhắm hai mắt.
Không lâu sau hai người một lớn một nhỏ bên người cũng ngủ, phát ra tiếng hít thở nhè nhẹ. Thẩm Phán bất tri bất giác cũng buồn ngủ.
Lúc tỉnh lại trong phòng đã mờ tối, ngoài cửa sổ đã là một mảng tối đen.
(Đã hoàn trên wp của nhà, mọi người qua đó đọc nha, trên đây tô up 1 nửa tránh bị auto reup full rồi rồi chỉnh lại sau.)
Editor: Tô
Beta: Mòi
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Cuối cùng Giang Giang vẫn được ăn bánh mì nhân bơ Thẩm Phán mua, bơ dính đầy quanh miệng, ánh mắt hạnh phúc nheo lại. Tiếp tục cầm bánh mì há miệng cắn miếng cuối cùng, nhóc ăn xong ánh mắt nhìn Thẩm Phán cũng rất là thân thiện, đã không còn tức giận nữa.
"Chú, chú là tuyệt nhất á." Giang Giang vừa ăn miếng cuối cùng vừa lanh lảnh nói.
Thẩm Phán dùng khăn giấy lau miệng cho Giang Giang, ngoài miệng nói "Còn cần con nói sao." Lại đi bóp má Giang Giang tiếp. Mặc dù Thẩm Phán chọc ghẹo bắt nạt Giang Giang đủ kiểu nhưng mà nói thật tính cách này của Giang Giang rất tốt, ân oán rõ ràng, cũng rất mau hết giận không thù dai, đúng là dáng vẻ con trai nên có.
"Chú ngủ với Chu Chu, con tự chơi có nghe không?"
Giang Giang lắc đầu, vui vẻ đáp trả "Con muốn ngủ với ba."
"Không được, Chu Chu chỉ có thể ngủ với chú thôi." Thẩm Phán bác bỏ, cho dù không làm gì khác, chỉ ôm Chu Chu ngủ cũng không muốn tên tiểu quỷ này chen vào. Cậu sờ Chu Chu lỡ mò trúng chân nhóc Bu Bu thì sao?
Giang Giang phụng phịu tức giận, sau đó lạch bạch chạy đi tìm ba, lớn tiếng gọi "Ba ơi con chưa có ngủ trưa, con có thể ngủ với ba được không?"
"Được." Giọng Vãn Hồi Chu nhẹ nhàng.
Nụ cười Thẩm Phán tắt ngúm, nhất là nghe được tiếng bước chân lạch bạch của nhóc mập, quả nhiên là thấy tiểu tử thúi quay lại làm mặt quỷ. Giang Giang làm mặt quỷ, hừ hừ khoe khoang "Ba nói là được đó."
"Chu Chu~" Thẩm Phán kêu rên.
Giang Giang ở bên cạnh bụm má cười đắc chí "Con đã nói rồi, ba thích con nhất đó."
Thẩm Phán giận muốn đánh người, nhưng mà Giang Giang chạy nhanh, vô cùng vui vẻ đi tìm ba.
Bận rộn suốt cả một đêm, Thẩm Phán có ngủ hay không cũng được nhưng thân thể Vãn Hồi Chu thì không. Tuy rằng cơ thể anh trở nên bất tử vào năm anh ba mươi tuổi nhưng việc thân thể suy kiệt, buồn ngủ ốm đau không khác gì người thường. Sau khi rửa mặt cả người đều nhẹ nhàng thoải mái, bữa ăn vừa rồi ấm bụng vô cùng. Mới vừa ngã vào giường, sợi dây căng thẳng trong đầu Vãn Hồi Chu từ từ buông lỏng, bên cạnh nệm hơi lún xuống, cánh tay Thẩm Phán rất tự nhiên vòng qua ôm lấy bả vai Vãn Hồi Chu.
Vãn Hồi Chu điều chỉnh tư thế, sau lưng còn có nguồn nhiệt dán lên làm anh càng muốn ngủ.
"Ngủ đi Chu Chu." Thẩm Phán hôn lên má Vãn Hồi Chu một cái.
Giang Giang nằm trong lồng ngực ba, ngón út len lén sờ cánh tay đang duỗi ra của chú. Thẩm Phán nhướng mày nhìn qua, Giang Giang liền thu tay về, không lâu sau lại sờ tiếp.
"Đến đây nào." Thẩm Phán bất đắc dĩ nhỏ giọng nói.
Vãn Hồi Chu vốn đã buồn ngủ, mí mắt nặng trịch, mặc dù vẫn nghe rõ tiếng Thẩm Phán nói chuyện với Giang Giang nhưng anh vẫn không mở mắt ra, bản năng biết hai người này sẽ không làm tổn thương anh, là nơi rất an toàn, vì vậy anh liền kệ cả hai lăn qua lăn lại.
Giang Giang ôm cái gối nhỏ từ đầu giường chậm rãi leo đến giữa giường. Thẩm Phán nói nhóc mập thúi, cậu không cam lòng buông lỏng cánh tay đang ôm Vãn Hồi Chu, khẽ nhích ra chút chừa cho Giang Giang một khoảng trống. Giang Giang hiểu ý vui vẻ chui tọt vào trong chăn, Thẩm Phán bĩu môi dặn dò "Ngủ đi."
"Dạ~." Mắt Giang Giang vui vẻ sáng lên.
Thẩm Phán không biết nhóc mập vui vẻ cái quỷ gì, cậu đang không vui một chút nào đây. Sau khi duỗi tay đắp kín chắn cho Giang Giang, thuận tay nhéo má nhóc "Không ngủ thì xuống ngay." Giang Giang hoảng sợ lập tức nhắm hai mắt.
Không lâu sau hai người một lớn một nhỏ bên người cũng ngủ, phát ra tiếng hít thở nhè nhẹ. Thẩm Phán bất tri bất giác cũng buồn ngủ.
Lúc tỉnh lại trong phòng đã mờ tối, ngoài cửa sổ đã là một mảng tối đen.
(Đã hoàn trên wp của nhà, mọi người qua đó đọc nha, trên đây tô up 1 nửa tránh bị auto reup full rồi rồi chỉnh lại sau.)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất