Sau Khi Bất Ngờ Mang Thai, Tôi Trở Nên Bất Tử

Chương 51: Phiên ngoại II: Song Bách

Trước Sau
Bách Kỳ Cẩm lớn hơn Bách Thanh 10 tuổi, năm 15 tuổi đi theo mẹ đến nhà họ Bách.

Nhà họ Bách được xem là gia tộc giàu có một phương, năm ấy bà Bách 37 tuổi, kết hôn với gia chủ Bách gia hơn bà 20 tuổi, dẫn theo Bách Kỳ Cẩm đã hiểu chuyện. Tất cả mọi người đều nói bà Bách tốt số, lớn tuổi như vậy còn gả được vào nhà phú hộ giàu có không lo cơm ăn áo mặc, làm phú bà thượng lưu.

Vừa bước vào nhà, họ của Kỳ Cẩm cũng đổi theo, thành đứa em trai út nhỏ nhất trong nhà này, trên còn có một đại ca nhỏ hơn mẹ mình bảy tuổi. Đại ca có con trai, gọi là Bách Thanh, mới năm tuổi, mắt to mày rậm thần thái sáng lạn ai cũng không sợ, nhưng lại đặc biệt khôn khéo.

Bách Kỳ Cẩm không có ký ức tốt đẹp gì về ba đẻ, từ nhỏ đến lớn người này uống rượu say là động tay chân đánh mẹ hắn với hắn. Đến khi hắn mười tuổi thì ông lại dính vào cờ bạc, thua sạch của cải, len lén đánh chủ ý lên đầu hắn——

【Không ra nam không ra nữ bán đi có thể được rất nhiều tiền.】

Bách Kỳ Cẩm nhắm mắt, ngừng nghĩ về quá khứ.

Bà Bách trời sinh xinh đẹp, chân mày lá liễu mặt trái xoan cùng đôi mắt hạnh. Vì quá khứ bị bạo hành gia đình tạo thành tính cách mềm yếu, thường xuyên mang bộ dáng điềm đạm đáng thương làm người khác đau lòng, cúi đầu nhẫn nhục. Nhưng chính ngày đó lại cắn răng ly hôn với chồng cũ, dẫn Bách Kỳ Cẩm chạy trốn tới Yến thị.

Cuộc sống hai mẹ con mấy năm trải qua khổ cực. Khi bà Bách làm ở nhà hàng thì bất ngờ quen biết Bách lão gia, sau đó liền được nghênh đón về nhà họ Bách. Nhưng bà Bách đã từng bị bạo lực gia đình lại thêm làm lụng vất vả, thân thể không được tốt lắm. Tuy nhiên những năm đó ở Bách gia chưa bao giờ lo lắng về tiền thuốc men, cũng không cần lo lắng về học phí của con trai.

Ở Bách gia mới có thể có mảnh ngói che mưa chắn gió, lòng tự trọng có đáng bao nhiêu tiền? Ăn nhờ ở đậu nhìn người khác xem thường có là gì?

Bách Kỳ Cẩm nhịn được, dù là người đại ca kia mở miệng bắt bẻ, cố ý đến gây chuyện với hắn, đây thì có là gì? Bây giờ mẹ có thuốc men có ăn uống, Bách Kỳ Cẩm ở Bách gia cẩn thận dè dặt sống qua ngày. Nhưng bất ngờ là nhóc tiểu đậu mới lớn Bách Thanh rất thích kề cận chơi với hắn.

Mỗi ngày tan học về biệt thự liền nghe được âm thanh vui sướng của Bách Thanh hỏi “Chú đâu rồi? Con muốn chủ nhỏ ôm ôm.”

Hoặc là “Chú chú, cái bánh ngọt này ăn ngon lắm á. Con đặc biệt mang về cho chú nè.”

Bách lão gia chỉ có một đứa con trai độc nhất, con trai độc nhất lại chỉ sinh được một Bách Thanh, cả nhà trên dưới đều yêu thương chiều chuộng Bách Thanh vô cùng. Dù vậy Bách Thanh không cậy mạnh chút nào, dù cả nhà trên dưới kể cả người giúp việc cũng xem thường đứa con ghẻ Bách Kỳ Cẩm này, cũng chỉ có mỗi Bách Thanh thích đi theo sau mông chú nhỏ, giấu đồ cũng là cho chú.

Dần dần, bởi vì quan hệ với tiểu Bách Thanh nên cuộc sống của Bách Kỳ Cẩm tốt hơn rất nhiều.

Đến năm Bách Thanh tám tuổi, mẹ cậu lại sinh cho cậu một cậu em trai tên Bách Tùng. Bách Kỳ Cẩm cũng đã thi xong kỳ thi tuyển sinh đại học, nộp đơn vào một đại học ở vùng khác cách xa Yến thị. Nếu nói chỗ nào khiến Bách Kỳ Cẩm không thể bỏ được chính là mẹ và tiểu Bách Thanh.

Hắn không biết, từ sau khi hắn đi, tiểu Bách Thanh ầm ĩ nháo đòi chú. Người giúp việc trong nhà bị làm phiền không có biện pháp liền dỗ Bách Thanh lên đại học là có thể gặp chú. Bách Thanh từ nhỏ thông minh, từ đây mỗi ngày học thật giỏi cộng thêm nhảy cấp.

Qua sáu năm, Bách Kỳ Cẩm tốt nghiệp đại học, ở lại Bắc Kinh làm việc, những năm này rất hiếm khi trở về. Khi gặp lại lần nữa, tiểu Bách Thanh nhỏ nhỏ trắng mềm trong trí nhớ đã biến thành một thiếu niên anh tuấn cao lớn. Giữa chân mày loáng thoáng có chút vẻ hoạt bát đáng yêu khi bé, nhưng mà lại lạnh nhạt với hắn, giống như có chút sợ hắn, không còn suốt ngày bên cạnh vây quanh hắn gọi chú nữa.

Trong lòng Bách Kỳ Cẩm có chút mất mát.

Lại thêm một năm sau bà Bách bị phát hiện ung thư, tóc rụng nhiều, tiều tụy gầy guộc, da dẻ vàng vọt. Bách lão gia li hôn với bà, dung nhan không còn tất nhiên không thể nào giữ người được nữa. Ông chỉ cho bà Bách một trăm vạn cùng với một căn phòng ở Yến thị.

Lúc Bách Kỳ Cẩm về lấy đồ của mẹ ở biệt thự thì gặp Bách Thanh. Dáng dấp Bách Thanh cao hơn hắn, anh tuấn cao ráo trông rất hoạt bát năng nổ. Mà hắn những năm này phải thức đêm làm việc, thêm cả việc phải tăng ca vì bệnh tình của mẹ hắn, khắp cả người đều toát lên vẻ mệt mỏi.

“Chú, con muốn xuất ngoại du học.”

Bách Kỳ Cẩm sững sờ, “Con năm nay mới mười bảy mà? Nhanh như vậy——”

“Con nhảy cấp.” Bách Thanh cắt ngang lời Bách Kỳ Cẩm.

Trong vườn hoa yên tĩnh, bị cây cối xanh tươi bao phủ. Chỉ còn lại có hai người, yên tĩnh đến mức nghe được tiếng côn trùng rả rích, Bách Kỳ Cẩm không biết vì sao tim mình đập nhanh hơn, hắn đối diện với ánh mắt nghiêm túc của Bách Thanh, trong tiềm thức cảm thấy Bách Thanh nói điều gì đó không nên nói.

“Kỳ Cẩm, con thích chú.” Đôi mắt trong suốt thản nhiên vô cùng “Lúc con mộng tinh mười bốn tuổi chính là gương mặt của chú, cái này không thể nào là loại yêu mến trưởng bối, con chỉ thích chú Kỳ Cẩm.”

Bách Kỳ Cẩm nghĩ đến bảy năm trước lúc anh đến Bách gia, Bách Thanh trốn hắn nhưng trong mắt lại lấp lánh ánh sáng lặng lẽ quan sát hắn.

Thời điểm đó Bách Thanh mới 17 tuổi, trừ học tập bên ngoài ra trong đầu toàn là tình cảm với chú. Từ nhỏ được nâng niu nuôi lớn, không trải qua được sóng gió bên ngoài, căn bản không thấy được sự lo lắng trong mắt Bách Kỳ Cẩm.

“A Thanh, con đừng có nói bậy bạ nữa. Con nên học tập cho giỏi. Chú là chú con.” Bách Kỳ Cẩm quả quyết từ chối.

“Chú vốn không phải là chú con, không có máu mủ, tại sao chúng ta——”

“Đúng rồi, trước khi tôi là chú trên danh nghĩa của cậu, bây giờ ngay cả danh nghĩa cũng không phải nữa rồi.” Mắt Bách Kỳ Cẩm rét lạnh, giọng hắn lạnh lùng quả quyết chối bỏ tình cảm của cậu “Tôi không thích đàn ông.”

Chờ đến lúc đi ra khỏi biệt thự Bách gia, dọc đường đi thần sắc Bách Kỳ Cẩm hoảng loạn. Lại nghĩ đến tiểu Bách Thanh theo sau đuôi, lại nghĩ đến sự nghiệp học hành xuất sắc của Bách Thanh. Người như hắn, lớn hơn Bách Thanh rất nhiều, dựa vào cái gì mà chậm trễ Bách Thanh chứ?

Trở lại bệnh viện, bà Bách thấy sắc mặt con trai không ổn, cho là lo lắng cho bà. Bà liền nắm lấy tay con trai, nhẹ giọng an ủi “Đời này mẹ quá yếu đuối, Kỳ Cẩm con đừng vì mẹ mà thương tâm. Số mệnh mẹ đến đây là hết rồi, cũng đừng ghi hận chú Bách con, Bách gia giúp đỡ chúng ta rất nhiều rồi, đã tận tình tận nghĩa lắm rồi…”

Bà Bách gầy trơ xương, tính tình cả đời nhu nhược chỉ biết nhặt vị ngọt trong cái đắng. Bị bạo lực gia đình cũng chỉ im lặng không lên tiếng. Nhưng ấn tượng sâu sắc nhất tận xương tuỷ của Bách Kỳ Cẩm chính là lúc cha đẻ muốn bán hắn đi. Nhớ lại sự kiên quyết của mẹ, hắn không kìm được mà ôm mẹ khóc.



Tuổi thơ Bách Kỳ Cẩm thê thảm, so với người cha đẻ bạo lực say rượu, thì cuộc sống ở Bách gia vô cùng êm đềm.

Sáu tháng sau bà Bách qua đời vì bệnh.

Bách Kỳ Cẩm lại thành một người cô đơn, họ của anh có đổi hay không cũng không quan trọng. Mấy năm này Bách Kỳ Cẩm thành lập công ty, lại không có người nhà. Bách Kỳ Cẩm rất liều mạng, nhưng chỉ trong vòng mấy năm công ty cũng đã có tiếng nói ở Yến thị.

Năm đó Bách Kỳ Cẩm 35 tuổi.

Bách Thanh về nước xảy ra tai nạn giao thông.

Hai anh em một chết một bị thương, Bách gia chỉ còn lại mỗi Bách Tùng trên giường bệnh.

Bách Thanh chết.

Bách Kỳ Cẩm nhận xác, toàn là máu. Bách Kỳ Cẩm không cách nào đem thi thể xa lạ lạnh như băng kia liên hệ với tiểu Bách Thanh khi còn bé kia, điểm tốt đẹp cuối cùng còn lại trên cõi đời này trong trí nhớ hắn cũng biến mất rồi.

Tiểu Bách Thanh đã chết rồi.

Bách Kỳ Cẩm không biết mình làm thế nào mà nhận xác, làm thế nào về được đến nhà. Liên tục mấy đêm đều là ác mộng, nằm mơ được một giây liền mơ thấy tiểu Bách Thanh ngoan ngoãn hoạt bát ôm lấy hắn gọi chú, giây tiếp theo là tiểu Bách Thanh cả người toàn là máu không còn sinh mệnh.

Không còn cách nào tập trung tinh thần làm việc, Bách Kỳ Cẩm đành phải đi bệnh viện chăm nom Bách Tùng. Đây là huyết mạch duy nhất của Bách gia, là em trai của Bách Thanh, hắn có trách nhiệm chăm sóc Bách Tùng.

Và sau đó.

Vào đêm đó.

Nữ giám đốc hợp tác mời Bách Kỳ Cẩm ăn cơm, hai người sau khi ăn xong ở đại sảnh nói chuyện, nữ giám đốc nói mấy chủ đề ám chỉ độc thân muốn kết hôn này nọ. Bách Kỳ Cẩm hiểu ý mở miệng khéo léo từ chối, hắn chưa từng nghĩ cái thân thể cả đời này lập gia đình hại thiếu nữ nhà người ta.

Nhất là bây giờ hắn nhắm mắt lại đều là cái chết của Bách Thanh.

Kết quả Bách Kỳ Cẩm nhìn thấy Bách Thanh đã chết. Tóc ngắn, cả người đầy sức sống, không giống ánh mặt trời như trước, giống như đã trải qua cái gì đó cả người mang một tầng khí lạnh. Bách Kỳ Cẩm cho là mình bị hoa mắt, nhưng không nghĩ tới thật sự là Bách Thanh.

“Chú, chú về trước đi, con sẽ giải thích với chú sau.”

Bách Thanh vội vàng ném lại một câu rồi rời đi. Cậu không biết được Bách Kỳ Cẩm đứng chôn chân tại đó, thần sắc phức tạp trong mắt có một tia hy vọng. Trên thực tế từ sau khi Bách Thanh làm quỷ sai, lúc không có nhiệm vụ đều hoá thể hư vô chạy tới chỗ Bách Kỳ Cẩm.

Bách Kỳ Cẩm ở một mình, phòng lạnh lẽo như băng, trong tủ lạnh đầy thức ăn nhanh. Bách Thanh si mê đi theo sau Bách Kỳ Cẩm như trước, nhìn Bách Kỳ Cẩm sau khi tan làm còn phải đi bệnh viện trông em trai cậu, thấy Bách Kỳ Cẩm về nhà không có khẩu vị ăn cơm, đói không chịu được thì tuỳ tiện nấu sủi cảo đông lạnh, chờ nấu xong ăn hai ba cái lại không muốn ăn nữa. Bách Thanh hận không thể tự mình chăm sóc Bách Kỳ Cẩm.

Hận bản thân ngày xưa ngu xuẩn.

Sau khi vụ án Chương Phong kết thúc.

Bách Thanh rốt cuộc cũng hoá thành thực thể xuất hiện trước mặt Bách Kỳ Cẩm. Chuyện cậu biến thành quỷ sai không thể tin được, có thể nhìn thấy Bách Kỳ Cẩm đầu tiên là cao hứng, không sợ hãi chút nào, Bách Thanh khổ sở như bị khoét tim.

Đây là Kỳ Cẩm của cậu, là người chú cậu yêu. Cậu sao có thể mới bị từ chối liền dễ dàng buông tha như vậy?

Tình yêu của cậu quá nông cạn.

Từ đó ban ngày Bách Thanh hoá thể hư vô theo Bách Kỳ Cẩm đi làm, buổi tối biến thành thực thể hỗ trợ nấu cơm làm việc nhà chăm sóc Bách Kỳ Cẩm.

“Kỳ Cẩm đã gầy thành bộ xương rồi, còn không mau ăn nhiều cơm chút.”

“Cháo thịt nạc, dạ dày chú không thoải thì húp cái này.”

“Hôm nay con học nấu canh xương, chú nếm thử xem có phải nêm muối hơi nhạt không.”

“Kỳ Cẩm, mặc màu hồng đi, chú mặc màu hồng rất đẹp.”

Nhờ có Bách Thanh mà cuộc sống nặng nề trật tự từng bước trước kia của Bách Kỳ Cẩm liền có nhiều màu sắc hơn, hai người như hình với bóng không tách rời nhau. Bách Thanh vẫn như tiểu Bách Thanh khi xưa, mỗi đêm cơm nước xong sẽ cùng chú xem TV, lại từ từ tiến tới làm nũng nói chú ơi ôm con một cái.

Bách Kỳ Cẩm động tâm.

Bách Thanh có thể cảm giác được, nhưng đến lúc cậu muốn tiến thêm một bước nữa thì sắc mặt chú trắng bệch, hoảng hốt trốn tránh.

Rốt cuộc vì cái gì?



Cho đến khi Khương Hoàn bị bắt cóc, liên luỵ Bách Kỳ Cẩm. Hắn bị người đánh, tính mạng như sợi chỉ treo chuông, bị giam giữ ở xưởng bỏ hoang hoàn toàn tối đen. Cả người Bách Kỳ Cẩm đau đến chết lặng, có loại cảm giác lạnh lẽo trở về khi còn bé, hắn rất mệt mỏi, đôi lúc chỉ muốn buông tay phó mặc số phận.

Bất cứ khi nào hắn muốn từ bỏ đều nghĩ đến Bách Thanh. Đầu tiên là tiểu Bách Thanh gọi hắn đòi ôm một cái, rồi sau đó là Bách Thanh nấu cơm cho hắn, chăm sóc hắn.

Hắn không muốn chết.

Bách Kỳ Cẩm bỏ chạy, bốn phía không có ánh đèn, cả người hắn lạnh lẽo nằm trong bụi cỏ dại, đột nhiên nghe được hai tên bắt cóc kia nói ở chỗ này.

Bị bắt rồi.

Trong lúc tuyệt vọng, trong lòng Bách Kỳ Cẩm chỉ suy nghĩ một việc. Hắn hối hận. Hối hận vì đã không thẳng thắn với Bách Thanh.

Ban đầu hắn nghĩ rằng hắn có thể cự tuyệt sự săn sóc này. Hắn sợ sau khi cậu biết sự thật về hắn sẽ nhìn hắn với ánh mắt như nhìn một con quái vật. Cứ thế mà trở về với cuộc sống cô độc trước kia cũng sẽ không khó khăn. Nhưng mấy ngày nay Bách thanh bầu bạn bên hắn như hình với bóng, chân tình này đã sớm khắc sâu tận xương tủy.

Đã quá muộn rồi.

Trong lúc Bách Kỳ Cẩm nhắm mắt chờ chết thì lại được một vòng tay quen thuộc ôm lấy.

“Kỳ Cẩm. Là con. Chú sẽ ổn thôi.”

Ở bệnh viện ba ngày, trên người Bách Kỳ Cẩm đều là vết thương ngoài da. Hắn không muốn ở lại bệnh viện nên nhanh chóng xuất viện về nhà. Bách Thanh chăm sóc trước sau, làm tới làm lui. Bách Kỳ Cẩm nghĩ đến một đường sinh tử, mím môi, mở miệng “A Thanh, con giúp chú tắm được không?”

“Được được.” Bách Thanh còn chưa nghe rõ miệng đã đồng ý, chờ phản ứng kịp liền sững sờ “Tắm? Kỳ Cẩm chú——“

Trước kia có chết Bách Kỳ Cẩm cũng không cho phép Bách Thanh tắm chung với hắn.

Không nghĩ tới đột nhiên liền ——

Bách Thanh không quá vui vẻ, ngược lại có chút do dự, cậu khuyên nhủ “Kỳ Cẩm, chú đừng vì cái này mà làm khó mình. Con sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh chú cả đời.” Mạng sống cậu đời đời kiếp kiếp, cậu sẽ mãi mãi ở bên Kỳ Cẩm kiếp này, kiếp sau và kiếp sau nữa.

“A Thanh, chú cần cậu.” Bách Kỳ Cẩm kéo tay Bách Thanh vào phòng tắm.

Miệng thì nói vậy nhưng ngón tay mở nút áo của Bách Kỳ Cẩm run rẩy. Bách Thanh thấy vậy giữ tay hắn lại, từ chối nói “Em cứu anh không phải vì cái này. Kỳ Cẩm, em muốn ở bên anh. Nhưng không phải vì cái này mà muốn ở bên cạnh anh. Là em yêu anh, anh không muốn chờ vết thương lành——“

“Im miệng.” Sắc mặt Bách Kỳ Cẩm trắng bệch nhưng thần sắc rất trấn định, hắn nhìn Bách Thanh, cắn môi dưới nói “Nếu như cậu có thể chấp nhận tôi thì chúng ta sẽ ở bên nhau.”

Áo sơ mi tuột xuống, cả người Bách Kỳ Cẩm bầm tím. Da hắn vốn trắng, thể chất lại mềm nhẵn, rất dễ lưu lại dấu vết. Đến quần, tim Bách Kỳ Cẩm thắt lại, quần rơi thẳng xuống đất, sau đó mặt tái nhợt, hai má đỏ ửng.

Bách Thanh quần áo chỉnh tề, còn hắn cả người trên dưới chỉ còn lại một cái quần lót.

Người mình thích như vậy ngay trước mặt mình nói không hưng phấn là giả, nhưng càng nhiều hơn là đau lòng. Bách Thanh nhìn trên người Bách Kỳ Cẩm tất cả vết bầm tím lớn nhỏ, chỉ hận muốn giết chết tên bắt cóc. Bách Kỳ Cẩm run rẩy, vẫn là không cách nào cởi quần lót xuống, mà là cầm lấy tay Bách Thanh từ từ đặt lên mép quần lót của mình.

Nếu bị từ chối, hắn vẫn giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng. Mặc dù đó chỉ là ảo tưởng.

Tay Bách Thanh có chút do dự không biết Kỳ Cẩm muốn làm gì. Nhưng hôm nay Kỳ Cẩm sức lực rất lớn lại rất cố chấp, tim Bách Thanh đập nhanh, từ từ theo tay Bách Kỳ Cẩm đưa vào trong quần lót, xuống dưới một chút xíu…

Đó là——

Bách Thanh khiếp sợ ngẩng đầu nhìn Bách Kỳ Cẩm. Bách Kỳ Cẩm sợ hãi nhắm hai mắt cắn chặt môi, khiếp sợ của Bách Thanh tiêu tán, trong lòng chỉ còn tràn đầy sự đau lòng, rốt cuộc cậu cũng biết chú sợ cái gì rồi.

“Kỳ Cẩm.” Bách Thanh rút tay ra, ôm Bách Kỳ Cẩm vào lòng thật chặt, không ngừng hôn lên tóc Bách Kỳ Cẩm “Anh là đồ ngốc. Cực kỳ ngốc. Anh… em… em làm sao biết được. Anh nhất định rất khó chịu.”

“Thân thể nam không ra nam nữ không ra nữ——” Giọng Bách Kỳ Cẩm run rẩy.

Bách Thanh vô cùng tức giận ôm Bách Kỳ Cẩm, hung hăng phủ nhận “Anh đừng có nói bậy. Anh là anh, là Bách Kỳ Cẩm em thích nhất. Là Bách Kỳ Cẩm độc nhất vô nhị.”

Là người chú quý giá nhất của cậu.

Bầu bạn từ thuở nhỏ cùng với chờ đợi, cuối cùng cũng nở hoa, nước chảy thành sông.

Bách Thanh ngày thường gọi Bách Kỳ Cẩm, Kỳ Cẩm, chỉ có buổi tối ôm Bách Kỳ Cẩm mới có thể lặng lẽ mang theo tình cảm cùng với quyến luyến, dụ dỗ nói “Chú nghe lời, mở chân ra…”

“Chú, thật ngoan.”

Lúc này cả Bách Kỳ Cẩm người người khẽ run, mềm nhũn như nước.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau