Sau Khi Bất Ngờ Mang Thai, Tôi Trở Nên Bất Tử
Chương 9: Án chuông đỏ (VI)
Editor: Tô
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Vãn Giang Giang xuất hiện một lần vào buổi trưa, trên dưới cả cục cơ bản ai cũng đều biết, đội trưởng mới đến của đội điều tra hình sự Vãn Hồi Chu có con gái xinh đẹp không tả nổi, mà tuổi còn hơi nhỏ ----- giọng điệu đầy thất vọng.
Lúc này người tan sở hay làm nhiệm vụ về, tất cả đều nhìn vào cô gái nhỏ đang nắm tay Vãn Hồi Chu.
Danh bất hư truyền nha!
"Vãn đội, con gái nhà anh ha!"
"Xinh thật đấy, bé tên gì vậy?"
"Vãn đội, con gái nhà anh rất đẹp luôn á."
Vãn Hồi Chu đi làm cũng hơn một tuần, chưa có bao giờ được chào hỏi nhiệt tình như ngày hôm nay. Vãn Hồi Chu có chút không quen, nhưng cũng không thể mặt lạnh đáp lại được, đành phải gật đầu trả lời từng cái một: "Ừ, con tôi", "Tên là Giang Giang.", "Cám ơn."
Chưa kể tới Vãn Giang Giang, người được khen một đường vui như gió gặp mây, sáng mắt lên nghiêm túc nhận xét: "Baba, mọi người ở chỗ làm của ba thật tốt nha."
Ai khen ngươi thì người đó tốt chứ gì.
Trong lòng Vãn Hồi Chu nghĩ vậy, trên mặt ừ một tiếng "Hôm nay ba có việc phải làm thêm giờ, con đợi ở trong phòng làm việc, không được quậy."
"Baba, đừng coi thường người ta, con cái gì cũng biết đó." Ông cụ non Vãn Giang Giang hếch nhẹ cằm nói nhỏ: "Đâu phải không biết biến đổi đâu." Nhưng nếu nhóc biến đổi thì người khác lại không nhìn thấy nhóc, nhóc sẽ không bị phát hiện.
Vãn Hồi Chu sờ đầu con trai "Biết là tốt."
Đôi mắt đen nhánh của Vãn Giang Giang chớp chớp, chân mang giày da nhỏ đá đá, nói: "Baba, con không lộn xộn, buổi tối chúng ta ăn thịt thịt nha?"
"Căn tin làm gì thì ăn đó." Vãn Hồi Chu không đáp ứng.
Mọi người trong văn phòng lớn đều chưa tan sở, thấy đội trưởng vừa xuống lầu, có người nhìn từ bên kia hành lang thấy đội trưởng đón con gái, tất cả đều như hăng máu gà bàn tán như thể Giang Giang sắp tới vậy.
"Vừa nhìn thấy Giang Giang, tui liền muốn kết hôn rồi."
"Nghĩ gì vậy ba! Giang Giang mới có bao lớn hả, muốn tui đọc luật hình sự cho nghe không---"
"Đại gia của tui ơi, ý tui là muốn kết hôn rồi sinh ra được một con gái khôn khéo xinh đẹp giống như Giang Giang thôi."
"Với cái diện mạo mũi to mắt hí của ông thì thôi đi, đừng tính nữa."
"Cười cái gì cười cái gì, không được thì tui đi kiếm một cô bạn gái đẹp là được."
Lại có người tò mò "Anh xem dáng dấp Giang Giang xinh như vậy, chị dâu đội trưởng thì phải đẹp đến cỡ nào ha."
Không ai thấy cả, một đám lão già lắc đầu cũng không dám nghĩ tới. Nghe thấy tiếng giày da nhỏ tung tăng ở cửa, cả đám lập tức an tĩnh lại. Vãn Hồi Chu đẩy cửa, nhìn thấy một người đều yên lặng bận rộn làm công việc trong tay, liền nói "Ăn tối trước đi, 7:30 họp."
Vãn Giang Giang vung vung tay chào hỏi mọi người "Chào chú, chào cô ạ."
*Hảo [hǎo]: chào hay chúc sức khoẻ đều được.
"Chào con nha." Giọng nói của Ngô Cường cũng cực kỳ dịu dàng.
"Chào Giang Giang."
Bình thường nam nhân thô bạo tự dưng nói nhỏ nhẹ một tiếng, Vãn Hồi Chu nhìn sang, mọi người liền bắt đầu đi căn tin. Vãn Hồi Chu dẫn Giang Giang vào phòng làm việc của mình, Vãn Giang Giang ngồi ở trên ghế không nhúc nhích, gật đầu thúc giục nói "Baba, nhanh đi xem trong căn tin ăn cái gì đi."
"Con đừng có chạy lung tung." Vãn Hồi Chu ra cửa. Mới vừa ngoan ngoãn ngồi trên ghế - Giang Giang lập tức không thấy bóng dáng đâu.
Mười phút sau, Vãn Hồi Chu bưng hộp cơm trưa trở về, Vãn Giang Giang ngoan ngoãn ngồi trên ghế sau bàn làm việc, đôi mắt to sáng ngời, hưng phấn nhìn chằm chằm vào hộp cơm trưa trên tay Vãn Hồi Chu, hai chân lơ lửng giấu dưới bàn cũng lắc lư không ngừng.
Có đùi gà ăn à nha!
Vãn Hồi Chu mở hộp cơm cách nhiệt ra, tầng thứ nhất là rau xào nhỏ và tầng thứ hai là cháo. Nụ cười không tự chủ được trên khuôn mặt của Vạn Giang Giang dần tắt, nhóc không thể tin ngẩng đầu nhìn baba mình, mơ hồ nói: "Baba, đùi gà?"
"Làm sao biết có chân gà?" Vãn Hồi Chu thản nhiên hỏi.
Vãn Giang Giang càng thêm bối rối.
"Nhìn thấy ạ." Nhóc mới len lén đi theo ba đi căn tin, có rất nhiều đùi gà bự nha. Vãn Giang Giang nghĩ tới đây liền nuốt nước miếng.
Trái lại cũng không có nói dối. Vãn Hồi Chu cũng biết, đừng có xem Vãn Giang Giang thích mặc váy khôn khéo, thật ra cũng rất phá phách gây chuyện chứ đâu.
Vãn Giang Giang trước giờ nói xin lỗi cũng không hàm hồ, ngoan ngoãn thú nhận, sau đó giải thích "Baba, ba luôn lừa bịp con, con lớn rồi, buổi tối có thể ăn thịt thịt mà."
"Ba biết con ba tuổi rưỡi, không phải một hai tuổi." Vãn Hồi Chu gật đầu, kêu Giang Giang đi rửa tay.
Vãn Giang Giang sau khi rửa tay xong quay lại nhìn hộp cơm nhỏ trên bàn có một cái chân gà to bên trong, trực tiếp xem nhẹ cái bánh bao bên cạnh, nhóc cao hứng đến hỏng rồi. Lạch bạch chạy tới ôm lấy đùi ba mình, được nước nói: "Baba nha, miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo nha."
"Con học từ đâu vậy?" Vãn Hồi Chu vỗ đầu con trai hỏi: "Con còn muốn ăn hay không?"
Giang Giang sợ vội vàng ngồi xuống. Đùi gà còn chưa ăn xong, Vãn Hồi Chu liền xé một nửa thịt bỏ vào bát Giang Giang, Giang Giang ăn vô cũng thích ý. Vãn Hồi Chu ăn nhanh, một cái bánh bao chỉ cần hai ba cắn đã giải quyết xong, húp hai ngụm cháo, lau miệng, rửa tay, nhìn đồng hồ còn năm phút nữa là 7:30.
Người trong văn phòng đều đã đến đủ, những đồ lúc buổi sáng mang từ hiện trường đến bộ phận kỹ thuật kiểm tra cũng có kết quả.
Họp.
Tiểu Tiễn từ bộ phận kỹ thuật nói "Vết máu trên áo khoác ngoài của nạn nhân xác thực là của nạn nhân, không tìm thấy dấu vân tay và máu của hung thủ. Chúng tôi tập trung vào việc kiểm tra cái mũ, không có vết máu, nhưng chúng tôi tìm thấy một lượng nhỏ dư lượng từ mũ, thuộc về mực in. Rượu trong cơ thể của nạn nhân là cồn y tế thông thường."
Mực in.
Hiện trường vụ án không có dấu vết của vết mực, nhưng hôm đó trời mưa, không thể kết luận vết mực do Hoàng Giai Giai bị dính từ hung thủ. Vãn Hồi Chu gật đầu, sau khi Tiểu Tiễn báo cáo xong, pháp y Chu Chính tiếp lời "Vãn đội, anh nói đúng, mắt cá chân chân trái của Hoàng Giai Giai có chút vết tích, hẳn là đeo cái gì đó, bị hung thủ kéo xuống."
"Đội trưởng, là cái này." Ngô Cường dán hình lên bảng trắng, chỉ vào nói "Đã hỏi qua cha mẹ của Hoàng Giai Giai, mẹ Hoàng Giai Giai ăn tết mua cho cô bé, bảo bùa bình an."
Trong ảnh là sợi dây màu đỏ đơn giản gắn một chiếc chuông đỏ.
Vãn Hồi Chu "Tôn Phong không phải nói nghe được tiếng chuông sao, một lát sau lại hỏi hắn lúc rời đi có người khác hay xe không."
Hà Hiểu Phong trong nháy mắt nghĩ đến, cái chuông này còn có lời khai của Tôn Phong, điều đó có nghĩa là hung thủ sát hại Hoàng Giai Giai vẫn còn ở lại hiện trường vụ án cho đến hơn bốn giờ sáng. Thời điểm Hoàng Giai Giai bị giết là từ 11 giờ cho đến nửa đêm, hung thủ ở lại hiện trường đợi ít nhất bốn tiếng-------
Nghĩ một chút liền rùng mình. Mọi người đều nghĩ đến điểm đó.
Nói chung, hung thủ giết người lần đầu tiên sẽ tương đối hốt hoảng, nhưng hung thủ lần này thì không. Từ việc thay nạn nhân mặc đồ chỉnh tề, không có lưu lại vết máu hay vân tay đã nói rõ hung thủ có chuẩn bị, thủ pháp lại thuần thục. Ở lại hiện trường bốn tiếng, việc Tôn Phong bất ngờ đến, hung thủ vẫn có thể bình tĩnh ở lại hiện trường, lá gan của hắn rất lớn, không giống như lần đầu gây án." Vãn Hồi Chu phân phó Ngô Cường "Điều tra các trường hợp nạn nhân tương tự trên toàn quốc."
Ngô Cường lâm vào khó khăn "Đội trưởng, phạm vi thì sao? Cũng không thể bao gồm tất cả án cưỡng hiếp được."
"Nạn nhân mặc đồ chỉnh tề, thi thể có khắc hình chữ thập, trời mưa, đồ trang sức màu đỏ, trước tiên cứ tra như vậy đi." Vãn Hồi Chu tổng kết.
Ngô Cường gật đầu.
Cửa phòng làm việc đẩy ra, trong tay Điền Quân xách một cái túi quay trở về, trực tiếp mở miệng "Đội trưởng, quần của Hoàng Giai Giai đã tìm được." Không đợi Vãn Hồi Chu hỏi, Điền Quân đã đem cái túi đặt lên bàn, nói "Tìm thấy ở chỗ anh họ Hoàng Vũ của Hoàng Giai Giai, lúc tôi tới, thằng nhóc này đang đốt, đốt được một nửa bị tôi bắt lại."
Tiểu Tiễn bộ phân kỹ thuật rút giấy vệ sinh lấy quần ra, đúng là quần Hoàng Giai Giai mặc hôm mất tích, đã bị đốt một nửa.
"Lý Lệ Bình cũng dẫn tới." Vãn Hồi Chu nói một tiếng.
Hoàng Giai Giai hôm đó có chơi ở cổng sân hay không, hiện tại cũng không chắc chắn, rất có thể là Lý Lệ Bình cho lời khai giả.
Phòng thẩm vấn.
Lý Lệ Bình và Hoàng Vũ tách ra thẩm vấn. Bên Lý Lệ bình cho Điền Quân mang theo Hà Hiểu Phong, bên Hoàng Vũ thì do Vãn Hồi Chu với Ngô Cường thẩm vấn.
Hoàng Vũ năm nay mười bốn tuổi, học lớp ba, dáng không cao, gầy như cây tre, da trắng, khóe mắt hiện lên xanh đen, chỉ cần nhìn thoáng qua là Ngô Cường liền biết chuyện gì. Một đứa trẻ ở độ tuổi này học không tốt, không phải là hay thức khuya để chơi game còn gì nữa.
"Tên gì? Ở đâu? Bao tuổi?" Ngô Cường đặt hàng loạt câu hỏi.
Hoàng Vũ khác với Tôn Phong, tuổi còn nhỏ chưa thấy qua tình cảnh này. Thực tế lúc cậu đốt quân được một nửa bị Điền Quân bắt lại liền sợ gần chết, biết mình xong rồi, một đường đến thẳng cục, bây giờ hai chân mềm nhũn, Ngô Cường vừa mở miệng một cái, run rẩy cái gì cũng phun ra.
"Con, con chỉ sờ Giai Giai một cái, cũng không làm gì khác mà." Hoàng Vũ ấp úng nói.
Ngô Cường mắc một câu súc sinh "Đó là em gái ngươi có biết không hả?"
Hoàng Vũ cúi đầu khóc, giống như là cực kỳ hối hận. Vãn Hồi Chu gõ bàn một cái, lạnh như băng nói "Nói, chuyện gì đã xảy ra vào buổi chiều ngày 6 trước khi Hoàng Giai Giai mất tích."
"Hơn sáu giờ, con thấy mẹ không có ở nhà, liền kêu Hoàng Giai Giai vào nhà con." Hoàng Vũ thấp giọng kể, có chút khó khăn mở miệng. Ngô Cường vỗ bàn, Hoàng Vũ sợ đến mức run rẩy nói tiếp "Con bắt Hoàng Giai Giai cởi quần ra, nhưng Hoàng Giai Giai không vui lắm, con liền dọa Giai Giai lột quần em rồi phạt em đứng ở cửa, con cho là em đứng một hồi rồi tự mình trở lại, trước kia cũng thường vậy, nên liền không để ý nữa. Sau đó hơn bảy giờ mẹ trở về nấu cơm, nấu cơm xong kêu con vào ăn, lúc đó con mới phát hiện không thấy Giai Giai đâu, nhưng con sợ Giai Giai đi học lỡ nói bậy bạ với bạn học gì đó, nên không đi tìm, nghĩ đến tối mà Giai Giai về, con lại theo em nói em không nên đi nói lung tung......"
Tuyến thời gian có thể khớp với lời khai ban đầu của Lý Lệ bình, chắc là Hoàng Vũ nói với Lý Lệ Bình, Lý Lệ Bình bao che cho Hoàng Vũ.
Thời gian mất tích của Hoàng Giai Giai vẫn chưa chắc chắn, nhưng một bé gái đi trên đường mà không mặc quần thì nguy hiểm càng tăng lên.
"Mẹ nó thật sự là súc sinh." Ngô Cường mắng một câu, quay đầu lại hỏi Điền Quân, cùng khớp lời khai bên kia. Hà Hiểu Phong mặt mày khó chịu không thể chịu nổi, không nghĩ tới Lý Lệ Bình trơ trẽn ra vẻ trưởng bối như vậy, vậy mà dám nói ra 'Con trai tôi với Giai Giai là anh em, mối quan hệ hai đứa rất tốt, sờ một cái thì có làm sao', "Đây là anh em thân thiết thôi', "Hai đứa nó còn nhỏ biết cái gì là đùa giỡn một chút đâu'.
Chơi chơi cmm.
Hà Hiểu Phong chửi thề trong lòng.
Hoàng Vũ bị tạm giữ trong trại tạm giam vì cáo buộc lạm dụng tình dục một bé gái chưa đủ tuổi vị thành niên, và Lý Lệ cho lời khai gây cản trở việc xử lý vụ án cũng vậy.
"Đội trưởng, sao anh biết Hoàng Vũ có vấn đề?"
Chính Vãn Hồi Chu kêu tra Hoàng Vũ, ban đầu ai cũng không nghĩ tới còn có thể liên lụy đến chuyện này.
Vãn Hồi Chu "Tôi đã đến trường học, chủ cửa hàng nhỏ đối diện nói Hoàng Giai Giai sau tết thích ở lại đó không chịu trở về, cũng có người từng thấy Hoàng Vũ uy hiếp Hoàng Giai Giai, Hoàng Giai Giai đang khóc, chứng minh Hoàng Giai Giai không thích trở về cái gọi là nhà, bên trong có người hoặc sự tình khiến cô kháng cự."
Bọn họ biết.
"Hung thủ vẫn chưa sa lưới."
Vãn Hồi Chu nhìn màn đêm dày đặc, vẻ mặt lạnh như băng.
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Vãn Giang Giang xuất hiện một lần vào buổi trưa, trên dưới cả cục cơ bản ai cũng đều biết, đội trưởng mới đến của đội điều tra hình sự Vãn Hồi Chu có con gái xinh đẹp không tả nổi, mà tuổi còn hơi nhỏ ----- giọng điệu đầy thất vọng.
Lúc này người tan sở hay làm nhiệm vụ về, tất cả đều nhìn vào cô gái nhỏ đang nắm tay Vãn Hồi Chu.
Danh bất hư truyền nha!
"Vãn đội, con gái nhà anh ha!"
"Xinh thật đấy, bé tên gì vậy?"
"Vãn đội, con gái nhà anh rất đẹp luôn á."
Vãn Hồi Chu đi làm cũng hơn một tuần, chưa có bao giờ được chào hỏi nhiệt tình như ngày hôm nay. Vãn Hồi Chu có chút không quen, nhưng cũng không thể mặt lạnh đáp lại được, đành phải gật đầu trả lời từng cái một: "Ừ, con tôi", "Tên là Giang Giang.", "Cám ơn."
Chưa kể tới Vãn Giang Giang, người được khen một đường vui như gió gặp mây, sáng mắt lên nghiêm túc nhận xét: "Baba, mọi người ở chỗ làm của ba thật tốt nha."
Ai khen ngươi thì người đó tốt chứ gì.
Trong lòng Vãn Hồi Chu nghĩ vậy, trên mặt ừ một tiếng "Hôm nay ba có việc phải làm thêm giờ, con đợi ở trong phòng làm việc, không được quậy."
"Baba, đừng coi thường người ta, con cái gì cũng biết đó." Ông cụ non Vãn Giang Giang hếch nhẹ cằm nói nhỏ: "Đâu phải không biết biến đổi đâu." Nhưng nếu nhóc biến đổi thì người khác lại không nhìn thấy nhóc, nhóc sẽ không bị phát hiện.
Vãn Hồi Chu sờ đầu con trai "Biết là tốt."
Đôi mắt đen nhánh của Vãn Giang Giang chớp chớp, chân mang giày da nhỏ đá đá, nói: "Baba, con không lộn xộn, buổi tối chúng ta ăn thịt thịt nha?"
"Căn tin làm gì thì ăn đó." Vãn Hồi Chu không đáp ứng.
Mọi người trong văn phòng lớn đều chưa tan sở, thấy đội trưởng vừa xuống lầu, có người nhìn từ bên kia hành lang thấy đội trưởng đón con gái, tất cả đều như hăng máu gà bàn tán như thể Giang Giang sắp tới vậy.
"Vừa nhìn thấy Giang Giang, tui liền muốn kết hôn rồi."
"Nghĩ gì vậy ba! Giang Giang mới có bao lớn hả, muốn tui đọc luật hình sự cho nghe không---"
"Đại gia của tui ơi, ý tui là muốn kết hôn rồi sinh ra được một con gái khôn khéo xinh đẹp giống như Giang Giang thôi."
"Với cái diện mạo mũi to mắt hí của ông thì thôi đi, đừng tính nữa."
"Cười cái gì cười cái gì, không được thì tui đi kiếm một cô bạn gái đẹp là được."
Lại có người tò mò "Anh xem dáng dấp Giang Giang xinh như vậy, chị dâu đội trưởng thì phải đẹp đến cỡ nào ha."
Không ai thấy cả, một đám lão già lắc đầu cũng không dám nghĩ tới. Nghe thấy tiếng giày da nhỏ tung tăng ở cửa, cả đám lập tức an tĩnh lại. Vãn Hồi Chu đẩy cửa, nhìn thấy một người đều yên lặng bận rộn làm công việc trong tay, liền nói "Ăn tối trước đi, 7:30 họp."
Vãn Giang Giang vung vung tay chào hỏi mọi người "Chào chú, chào cô ạ."
*Hảo [hǎo]: chào hay chúc sức khoẻ đều được.
"Chào con nha." Giọng nói của Ngô Cường cũng cực kỳ dịu dàng.
"Chào Giang Giang."
Bình thường nam nhân thô bạo tự dưng nói nhỏ nhẹ một tiếng, Vãn Hồi Chu nhìn sang, mọi người liền bắt đầu đi căn tin. Vãn Hồi Chu dẫn Giang Giang vào phòng làm việc của mình, Vãn Giang Giang ngồi ở trên ghế không nhúc nhích, gật đầu thúc giục nói "Baba, nhanh đi xem trong căn tin ăn cái gì đi."
"Con đừng có chạy lung tung." Vãn Hồi Chu ra cửa. Mới vừa ngoan ngoãn ngồi trên ghế - Giang Giang lập tức không thấy bóng dáng đâu.
Mười phút sau, Vãn Hồi Chu bưng hộp cơm trưa trở về, Vãn Giang Giang ngoan ngoãn ngồi trên ghế sau bàn làm việc, đôi mắt to sáng ngời, hưng phấn nhìn chằm chằm vào hộp cơm trưa trên tay Vãn Hồi Chu, hai chân lơ lửng giấu dưới bàn cũng lắc lư không ngừng.
Có đùi gà ăn à nha!
Vãn Hồi Chu mở hộp cơm cách nhiệt ra, tầng thứ nhất là rau xào nhỏ và tầng thứ hai là cháo. Nụ cười không tự chủ được trên khuôn mặt của Vạn Giang Giang dần tắt, nhóc không thể tin ngẩng đầu nhìn baba mình, mơ hồ nói: "Baba, đùi gà?"
"Làm sao biết có chân gà?" Vãn Hồi Chu thản nhiên hỏi.
Vãn Giang Giang càng thêm bối rối.
"Nhìn thấy ạ." Nhóc mới len lén đi theo ba đi căn tin, có rất nhiều đùi gà bự nha. Vãn Giang Giang nghĩ tới đây liền nuốt nước miếng.
Trái lại cũng không có nói dối. Vãn Hồi Chu cũng biết, đừng có xem Vãn Giang Giang thích mặc váy khôn khéo, thật ra cũng rất phá phách gây chuyện chứ đâu.
Vãn Giang Giang trước giờ nói xin lỗi cũng không hàm hồ, ngoan ngoãn thú nhận, sau đó giải thích "Baba, ba luôn lừa bịp con, con lớn rồi, buổi tối có thể ăn thịt thịt mà."
"Ba biết con ba tuổi rưỡi, không phải một hai tuổi." Vãn Hồi Chu gật đầu, kêu Giang Giang đi rửa tay.
Vãn Giang Giang sau khi rửa tay xong quay lại nhìn hộp cơm nhỏ trên bàn có một cái chân gà to bên trong, trực tiếp xem nhẹ cái bánh bao bên cạnh, nhóc cao hứng đến hỏng rồi. Lạch bạch chạy tới ôm lấy đùi ba mình, được nước nói: "Baba nha, miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo nha."
"Con học từ đâu vậy?" Vãn Hồi Chu vỗ đầu con trai hỏi: "Con còn muốn ăn hay không?"
Giang Giang sợ vội vàng ngồi xuống. Đùi gà còn chưa ăn xong, Vãn Hồi Chu liền xé một nửa thịt bỏ vào bát Giang Giang, Giang Giang ăn vô cũng thích ý. Vãn Hồi Chu ăn nhanh, một cái bánh bao chỉ cần hai ba cắn đã giải quyết xong, húp hai ngụm cháo, lau miệng, rửa tay, nhìn đồng hồ còn năm phút nữa là 7:30.
Người trong văn phòng đều đã đến đủ, những đồ lúc buổi sáng mang từ hiện trường đến bộ phận kỹ thuật kiểm tra cũng có kết quả.
Họp.
Tiểu Tiễn từ bộ phận kỹ thuật nói "Vết máu trên áo khoác ngoài của nạn nhân xác thực là của nạn nhân, không tìm thấy dấu vân tay và máu của hung thủ. Chúng tôi tập trung vào việc kiểm tra cái mũ, không có vết máu, nhưng chúng tôi tìm thấy một lượng nhỏ dư lượng từ mũ, thuộc về mực in. Rượu trong cơ thể của nạn nhân là cồn y tế thông thường."
Mực in.
Hiện trường vụ án không có dấu vết của vết mực, nhưng hôm đó trời mưa, không thể kết luận vết mực do Hoàng Giai Giai bị dính từ hung thủ. Vãn Hồi Chu gật đầu, sau khi Tiểu Tiễn báo cáo xong, pháp y Chu Chính tiếp lời "Vãn đội, anh nói đúng, mắt cá chân chân trái của Hoàng Giai Giai có chút vết tích, hẳn là đeo cái gì đó, bị hung thủ kéo xuống."
"Đội trưởng, là cái này." Ngô Cường dán hình lên bảng trắng, chỉ vào nói "Đã hỏi qua cha mẹ của Hoàng Giai Giai, mẹ Hoàng Giai Giai ăn tết mua cho cô bé, bảo bùa bình an."
Trong ảnh là sợi dây màu đỏ đơn giản gắn một chiếc chuông đỏ.
Vãn Hồi Chu "Tôn Phong không phải nói nghe được tiếng chuông sao, một lát sau lại hỏi hắn lúc rời đi có người khác hay xe không."
Hà Hiểu Phong trong nháy mắt nghĩ đến, cái chuông này còn có lời khai của Tôn Phong, điều đó có nghĩa là hung thủ sát hại Hoàng Giai Giai vẫn còn ở lại hiện trường vụ án cho đến hơn bốn giờ sáng. Thời điểm Hoàng Giai Giai bị giết là từ 11 giờ cho đến nửa đêm, hung thủ ở lại hiện trường đợi ít nhất bốn tiếng-------
Nghĩ một chút liền rùng mình. Mọi người đều nghĩ đến điểm đó.
Nói chung, hung thủ giết người lần đầu tiên sẽ tương đối hốt hoảng, nhưng hung thủ lần này thì không. Từ việc thay nạn nhân mặc đồ chỉnh tề, không có lưu lại vết máu hay vân tay đã nói rõ hung thủ có chuẩn bị, thủ pháp lại thuần thục. Ở lại hiện trường bốn tiếng, việc Tôn Phong bất ngờ đến, hung thủ vẫn có thể bình tĩnh ở lại hiện trường, lá gan của hắn rất lớn, không giống như lần đầu gây án." Vãn Hồi Chu phân phó Ngô Cường "Điều tra các trường hợp nạn nhân tương tự trên toàn quốc."
Ngô Cường lâm vào khó khăn "Đội trưởng, phạm vi thì sao? Cũng không thể bao gồm tất cả án cưỡng hiếp được."
"Nạn nhân mặc đồ chỉnh tề, thi thể có khắc hình chữ thập, trời mưa, đồ trang sức màu đỏ, trước tiên cứ tra như vậy đi." Vãn Hồi Chu tổng kết.
Ngô Cường gật đầu.
Cửa phòng làm việc đẩy ra, trong tay Điền Quân xách một cái túi quay trở về, trực tiếp mở miệng "Đội trưởng, quần của Hoàng Giai Giai đã tìm được." Không đợi Vãn Hồi Chu hỏi, Điền Quân đã đem cái túi đặt lên bàn, nói "Tìm thấy ở chỗ anh họ Hoàng Vũ của Hoàng Giai Giai, lúc tôi tới, thằng nhóc này đang đốt, đốt được một nửa bị tôi bắt lại."
Tiểu Tiễn bộ phân kỹ thuật rút giấy vệ sinh lấy quần ra, đúng là quần Hoàng Giai Giai mặc hôm mất tích, đã bị đốt một nửa.
"Lý Lệ Bình cũng dẫn tới." Vãn Hồi Chu nói một tiếng.
Hoàng Giai Giai hôm đó có chơi ở cổng sân hay không, hiện tại cũng không chắc chắn, rất có thể là Lý Lệ Bình cho lời khai giả.
Phòng thẩm vấn.
Lý Lệ Bình và Hoàng Vũ tách ra thẩm vấn. Bên Lý Lệ bình cho Điền Quân mang theo Hà Hiểu Phong, bên Hoàng Vũ thì do Vãn Hồi Chu với Ngô Cường thẩm vấn.
Hoàng Vũ năm nay mười bốn tuổi, học lớp ba, dáng không cao, gầy như cây tre, da trắng, khóe mắt hiện lên xanh đen, chỉ cần nhìn thoáng qua là Ngô Cường liền biết chuyện gì. Một đứa trẻ ở độ tuổi này học không tốt, không phải là hay thức khuya để chơi game còn gì nữa.
"Tên gì? Ở đâu? Bao tuổi?" Ngô Cường đặt hàng loạt câu hỏi.
Hoàng Vũ khác với Tôn Phong, tuổi còn nhỏ chưa thấy qua tình cảnh này. Thực tế lúc cậu đốt quân được một nửa bị Điền Quân bắt lại liền sợ gần chết, biết mình xong rồi, một đường đến thẳng cục, bây giờ hai chân mềm nhũn, Ngô Cường vừa mở miệng một cái, run rẩy cái gì cũng phun ra.
"Con, con chỉ sờ Giai Giai một cái, cũng không làm gì khác mà." Hoàng Vũ ấp úng nói.
Ngô Cường mắc một câu súc sinh "Đó là em gái ngươi có biết không hả?"
Hoàng Vũ cúi đầu khóc, giống như là cực kỳ hối hận. Vãn Hồi Chu gõ bàn một cái, lạnh như băng nói "Nói, chuyện gì đã xảy ra vào buổi chiều ngày 6 trước khi Hoàng Giai Giai mất tích."
"Hơn sáu giờ, con thấy mẹ không có ở nhà, liền kêu Hoàng Giai Giai vào nhà con." Hoàng Vũ thấp giọng kể, có chút khó khăn mở miệng. Ngô Cường vỗ bàn, Hoàng Vũ sợ đến mức run rẩy nói tiếp "Con bắt Hoàng Giai Giai cởi quần ra, nhưng Hoàng Giai Giai không vui lắm, con liền dọa Giai Giai lột quần em rồi phạt em đứng ở cửa, con cho là em đứng một hồi rồi tự mình trở lại, trước kia cũng thường vậy, nên liền không để ý nữa. Sau đó hơn bảy giờ mẹ trở về nấu cơm, nấu cơm xong kêu con vào ăn, lúc đó con mới phát hiện không thấy Giai Giai đâu, nhưng con sợ Giai Giai đi học lỡ nói bậy bạ với bạn học gì đó, nên không đi tìm, nghĩ đến tối mà Giai Giai về, con lại theo em nói em không nên đi nói lung tung......"
Tuyến thời gian có thể khớp với lời khai ban đầu của Lý Lệ bình, chắc là Hoàng Vũ nói với Lý Lệ Bình, Lý Lệ Bình bao che cho Hoàng Vũ.
Thời gian mất tích của Hoàng Giai Giai vẫn chưa chắc chắn, nhưng một bé gái đi trên đường mà không mặc quần thì nguy hiểm càng tăng lên.
"Mẹ nó thật sự là súc sinh." Ngô Cường mắng một câu, quay đầu lại hỏi Điền Quân, cùng khớp lời khai bên kia. Hà Hiểu Phong mặt mày khó chịu không thể chịu nổi, không nghĩ tới Lý Lệ Bình trơ trẽn ra vẻ trưởng bối như vậy, vậy mà dám nói ra 'Con trai tôi với Giai Giai là anh em, mối quan hệ hai đứa rất tốt, sờ một cái thì có làm sao', "Đây là anh em thân thiết thôi', "Hai đứa nó còn nhỏ biết cái gì là đùa giỡn một chút đâu'.
Chơi chơi cmm.
Hà Hiểu Phong chửi thề trong lòng.
Hoàng Vũ bị tạm giữ trong trại tạm giam vì cáo buộc lạm dụng tình dục một bé gái chưa đủ tuổi vị thành niên, và Lý Lệ cho lời khai gây cản trở việc xử lý vụ án cũng vậy.
"Đội trưởng, sao anh biết Hoàng Vũ có vấn đề?"
Chính Vãn Hồi Chu kêu tra Hoàng Vũ, ban đầu ai cũng không nghĩ tới còn có thể liên lụy đến chuyện này.
Vãn Hồi Chu "Tôi đã đến trường học, chủ cửa hàng nhỏ đối diện nói Hoàng Giai Giai sau tết thích ở lại đó không chịu trở về, cũng có người từng thấy Hoàng Vũ uy hiếp Hoàng Giai Giai, Hoàng Giai Giai đang khóc, chứng minh Hoàng Giai Giai không thích trở về cái gọi là nhà, bên trong có người hoặc sự tình khiến cô kháng cự."
Bọn họ biết.
"Hung thủ vẫn chưa sa lưới."
Vãn Hồi Chu nhìn màn đêm dày đặc, vẻ mặt lạnh như băng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất