Sau Khi Bé Cùng Ảnh Hậu Tham Gia Gameshow《Thực Tập Làm Ba Mẹ》
Chương 1: An An Không Nói Dối
“An An, mình chuẩn bị phải về nhà với bố mẹ mới của mình! Ở đó mình sẽ có phòng riêng, trong phòng còn có lều công chúa và búp bê Tây Dương. Bố mẹ mới đã hứa sẽ mua cho mình thật nhiều váy công chúa đẹp, sau này mình sẽ trở thành một đứa trẻ có gia đình, có bố có mẹ như các bạn bình thường rồi!”
Trời đã chuyển chạng vạng, người bạn nhỏ chuẩn bị rời khỏi cô nhi viện đang lóng ngóng chờ bố mẹ nuôi làm nốt các thủ tục, gấp tới độ không chờ nổi mà chạy thật nhanh tới chia sẻ niềm vui sướng này với bạn tốt của mình.
An An chớp chớp đôi mắt to tròn như đôi hạt dẻ, biểu cảm ngạc nhiên.
“An An, có phải cậu cũng muốn có nhà mới không?” Người bạn nhỏ hỏi.
Hai bàn tay nhỏ xíu của bé đan vào nhau, suy nghĩ mãi một lúc lâu mới bập bẹ trả lời: “Mình không muốn.”
“Cậu nói khoác!” Cô nhóc búi 2 bím tóc nhỏ trên đầu trông như 2 chiếc sừng dê mím chặt môi, nói: “Người lớn sẽ không thích đứa trẻ như cậu đâu, cậu vừa nhát gan, mỗi lần nói chuyện đều thỏ thẻ như muỗi vo ve, vừa không hoạt bát cũng không đáng yêu!”
Cô bé vừa dứt lời thì bố mẹ nuôi của cô bé cũng xong việc. Đôi vợ chồng trung niên đứng ở cách đó không xa, vẫy tay với cô bé. Cô bé vui vẻ kiễng chân lên nhìn họ rồi nhanh chóng chạy tới. Đôi vợ chồng ngồi xổm xuống, sửa lại quần áo rồi vừa cười vừa xoa đầu cô bé.
“Chúng ta về nhà thôi.”
Sau đó, bóng hình hai người lớn cùng một đứa bé dưới ánh mặt trời lặn càng ngày càng nhỏ dần, rồi cuối cùng cũng biến mất trong phạm vi tầm mắt của An An.
Bé nghiêng đầu nhìn một lúc lâu, rồi chiếc đầu nhỏ bé rũ xuống.
Giáo viên chăm sóc mấy đứa nhỏ ở cô nhi viện nghe thấy cuộc trò chuyện của hai đứa bé từ xa, hiện tại liền đi tới, đau lòng mà xoa đầu bé.
Trái tim của cô ấy như bị cái gì thắt lại.
Đứa bé này, vừa mới được sinh ra một thời gian đã bị ném ở cửa cô nhi viện.
Lúc ấy là trời đông giá rét, người để cô bé lại dù đã quấn quanh người bé một lớp chăn dày nhưng khuôn mặt bé vẫn bị gió đông thổi đến đỏ bừng.
Đứa trẻ lớn lên thật đáng yêu, cơ thể còn khỏe mạnh, nguyên nhân nào lại khiến người lớn trong nhà nhẫn tâm bỏ rơi đứa bé hai - ba tháng tuổi này?
Viện trưởng đặt cho bé tên An An, bình bình an an, tất cả mọi người trong cô nhi viện đều hy vọng đứa nhỏ này có thể bình an mà lớn lên.
Từ nhỏ đến lớn, An An luôn là đứa trẻ ngoan ngoãn và hiểu chuyện nhất trong cô nhi viện, không bao giờ rước thêm phiền toái cho người khác. Thậm chí ngay cả lúc này, cả người bé ủ rũ giống như một quả bóng bay đang xì hơi, cũng vẫn không khóc và không làm loạn, rất yên tĩnh.
“An An cũng sẽ sớm được các chú các dì mang đi tham gia chương trình truyền hình, đến lúc đó con cũng sẽ có gia đình.”
Cô bé biết bây giờ cô Trương đang an ủi mình, cố gắng dùng sức kéo khóe miệng lên, để lộ ra mấy chiếc răng trắng sữa nhỏ xinh.
Thật ra bé không hề nói dối bạn tốt của mình.
An An không nghĩ mình muốn có gia đình mới.
Bé chỉ muốn mái ấm ban đầu của mình, mái ấm ấm áp có ba có mẹ.
Bé đã tự hình dung trong lòng diện mạo của ba mẹ chưa từng gặp mặt không biết bao nhiêu lần, trong lòng tràn đầy hy vọng.
Trời đã chuyển chạng vạng, người bạn nhỏ chuẩn bị rời khỏi cô nhi viện đang lóng ngóng chờ bố mẹ nuôi làm nốt các thủ tục, gấp tới độ không chờ nổi mà chạy thật nhanh tới chia sẻ niềm vui sướng này với bạn tốt của mình.
An An chớp chớp đôi mắt to tròn như đôi hạt dẻ, biểu cảm ngạc nhiên.
“An An, có phải cậu cũng muốn có nhà mới không?” Người bạn nhỏ hỏi.
Hai bàn tay nhỏ xíu của bé đan vào nhau, suy nghĩ mãi một lúc lâu mới bập bẹ trả lời: “Mình không muốn.”
“Cậu nói khoác!” Cô nhóc búi 2 bím tóc nhỏ trên đầu trông như 2 chiếc sừng dê mím chặt môi, nói: “Người lớn sẽ không thích đứa trẻ như cậu đâu, cậu vừa nhát gan, mỗi lần nói chuyện đều thỏ thẻ như muỗi vo ve, vừa không hoạt bát cũng không đáng yêu!”
Cô bé vừa dứt lời thì bố mẹ nuôi của cô bé cũng xong việc. Đôi vợ chồng trung niên đứng ở cách đó không xa, vẫy tay với cô bé. Cô bé vui vẻ kiễng chân lên nhìn họ rồi nhanh chóng chạy tới. Đôi vợ chồng ngồi xổm xuống, sửa lại quần áo rồi vừa cười vừa xoa đầu cô bé.
“Chúng ta về nhà thôi.”
Sau đó, bóng hình hai người lớn cùng một đứa bé dưới ánh mặt trời lặn càng ngày càng nhỏ dần, rồi cuối cùng cũng biến mất trong phạm vi tầm mắt của An An.
Bé nghiêng đầu nhìn một lúc lâu, rồi chiếc đầu nhỏ bé rũ xuống.
Giáo viên chăm sóc mấy đứa nhỏ ở cô nhi viện nghe thấy cuộc trò chuyện của hai đứa bé từ xa, hiện tại liền đi tới, đau lòng mà xoa đầu bé.
Trái tim của cô ấy như bị cái gì thắt lại.
Đứa bé này, vừa mới được sinh ra một thời gian đã bị ném ở cửa cô nhi viện.
Lúc ấy là trời đông giá rét, người để cô bé lại dù đã quấn quanh người bé một lớp chăn dày nhưng khuôn mặt bé vẫn bị gió đông thổi đến đỏ bừng.
Đứa trẻ lớn lên thật đáng yêu, cơ thể còn khỏe mạnh, nguyên nhân nào lại khiến người lớn trong nhà nhẫn tâm bỏ rơi đứa bé hai - ba tháng tuổi này?
Viện trưởng đặt cho bé tên An An, bình bình an an, tất cả mọi người trong cô nhi viện đều hy vọng đứa nhỏ này có thể bình an mà lớn lên.
Từ nhỏ đến lớn, An An luôn là đứa trẻ ngoan ngoãn và hiểu chuyện nhất trong cô nhi viện, không bao giờ rước thêm phiền toái cho người khác. Thậm chí ngay cả lúc này, cả người bé ủ rũ giống như một quả bóng bay đang xì hơi, cũng vẫn không khóc và không làm loạn, rất yên tĩnh.
“An An cũng sẽ sớm được các chú các dì mang đi tham gia chương trình truyền hình, đến lúc đó con cũng sẽ có gia đình.”
Cô bé biết bây giờ cô Trương đang an ủi mình, cố gắng dùng sức kéo khóe miệng lên, để lộ ra mấy chiếc răng trắng sữa nhỏ xinh.
Thật ra bé không hề nói dối bạn tốt của mình.
An An không nghĩ mình muốn có gia đình mới.
Bé chỉ muốn mái ấm ban đầu của mình, mái ấm ấm áp có ba có mẹ.
Bé đã tự hình dung trong lòng diện mạo của ba mẹ chưa từng gặp mặt không biết bao nhiêu lần, trong lòng tràn đầy hy vọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất