Sau Khi Bị Bắt Chơi Tình Nhiều Tay, Tôi Bỏ Chạy
Chương 14
Thật ra Đỗ Hữu rất ít khi đi một nhà hàng mà hai lần, bởi vì anh thích nếm thử món ăn mới. Nhưng nếu đối phương chủ động mời, thì cũng nên đồng ý cho người ta vui.
Lòng bếp trưởng nở đầy hoa: "Chàng trai, để tiện thì chúng ta nên trao đổi wechat. Chú sẽ chụp đồ ăn mới đăng lên vòng bạn bè, nếu có hứng thú thì cứ đến đây."
Vì thế hai người trao đổi phương thức liên lạc. Sau khi trao đổi, bếp trưởng dắt mọi người ra chào Đỗ Hữu. Trợ lý Tiêu đi theo bên cạnh Đỗ Hữu, có loại cảm giác như mình đã xuyên tới triều đại vua chúa ngày xưa.
Mà mới vừa ra cửa, trợ lý Tiêu đã nhận được một thẻ tín dụng từ tay tổng tài.
Đỗ Hữu: "Đi chuyển khoản đi."
"Vâng." Trợ lý Tiêu cầm lấy, cung kính nói: "Cho nên anh chỉ đồng ý ngoài miệng, chứ sẽ không đến đây lần hai phải không? Quả nhiên là Đỗ tổng, thương trường càng ít kẻ thù thì càng có lợi."
"Không." Đỗ Hữu trả lời: "Tôi chỉ sợ lần sau tới thì nó đóng cửa thôi."
"..."
Anh không sợ ăn ra bệnh sao?
Trợ lý Tiêu không nói gì chỉ thấy khiếp sợ, lung lay mà trở về trả tiền. Làm sao bây giờ, Đỗ tổng nhà cô, không chỉ có dạ dày không đáy, mà còn là người bị liệt vị giác.
Ngồi trở lại trên xe, điện thoại của Đỗ Hữu run lên, nhận được một tin. Người gửi tên Đầu bếp Thẩm, anh nghĩ chắc là người này có chấp niệm rất sâu đối với cái danh đầu bếp.
【 ôi chao, con đúng là khách sáo quá. Phục vụ nói chú trước khi đi còn quay lại thanh toán tiền (khóc). Chú nhất định sẽ mau chóng làm ra món mới, sau lại mời con ăn! 】
Đỗ Hữu nhấn một icon OK, sau đó thả điện thoại xuống. Có lẽ sẽ không ai ăn món của quán này được đâu. Tiếp theo, vẫn là một mình anh đi thôi.
Tiêu Điền Điền không thể chờ được Đỗ Hữu và Vưu Hạo Vũ xuất hiện, đành phải chán ngán thất vọng trở về nhà. Tuy rằng có địa chỉ chính xác, nhưng công năng định vị của hệ thống chắc là bị lỗi rồi. Lúc này không gặp được, có thể là cơ hội không đến.
Tiêu Điền Điền tự an ủi mình. Đúng lúc này, điện thoại rung lên, nhắc cho cậu biết thẻ của mình vừa được người ta chuyển tiền vào.
Lòng Tiêu Điền Điền chấn động, Đây là ai gửi tới? Hẳn là không phải Hạo Vũ, đối phương mất ký ức đã không còn nhớ cậu. Chẳng lẽ là Hữu, hoặc là Thẩm Thần?
Không bao lâu, cậu đã biết thân phận thật sự của người gửi. Bởi vì đối phương vừa thêm cậu trong WeChat.
Hình nền WeChat của người đó là một màu đen, ở giữa là một chữ X.
Khi nhìn thấy ký hiệu này, Tiêu Điền Điền hơi trừng lớn đôi mắt, che miệng lại. Ngoại trừ người của thế giới này là Thẩm Thần, đây đã là người thứ ba vượt thời không tới tìm cậu.
Rốt cuộc là có bao nhiêu người?
Còn có bao nhiêu đối tượng bị cậu công lược chạy đến thế giới này tìm cậu?
Thông qua lời mời trở thành bạn bè, đối phương gửi đến một câu: 【 Điền Điền? 】
Không sai. Người có thể thân mật gọi cậu như vậy chỉ có mình anh ấy!
Đầu ngón tay của Tiêu Điền Điền đều đang run rẩy, đè nén cảm xúc kích động từ nội tâm, đánh ra mấy chữ: 【 đúng vậy, là tôi. 】
Gần như là giây tiếp theo, bên kia liền trả lời.
【 tìm được em rồi. 】
Đột nhiên trái tim của Tiêu Điền Điền như bị người nắm lấy, cậu trực tiếp nhào lên giường, đầu vùi vào gối, đong đưa hai chân.
Nói chuyện với người này, so với các tiểu công từ thế giới khác thì hưng phấn hơn nhiều, ngay cả việc buồn bực hôm nay vì không gặp được Vưu Hạo Vũ cũng biến mất. Bởi vì người này là đối tượng công lược có hình dáng đẹp nhất, cũng là người đàn ông duy nhất từ lần gặp đầu tiên đã một mực khăng khăng nói yêu cậu.
Lúc này cậu còn chưa nghĩ tới, mười mấy tiếng sau mình sẽ trở thành chủ đề hot nhất trên bảng hot search.
# Thiếu niên với giọng hát của trời bị bao dưỡng
# Thiếu niên với giọng hát của trời chân đạp nhiều thuyền
Lúc Đỗ Hữu đang lướt Weibo, ở bảng hot search thấy chủ đề "Giọng nói của trời". Nhấn vào xem, trong đó toàn là tư liệu về Tiêu Điền Điền. Mỗi bức ảnh đều là Tiêu Điền Điền cùng với những người đàn ông khác nhau.
Mà "những người đàn ông khác nhau" này Đỗ Hữu chưa từng gặp qua. Bụng phệ, còn mang vòng cổ bạch kim. Vừa nhìn liền biết là kiểu vai ác qua đường điển hình.
Mà # Chân đạp nhiều thuyền # trên Weibo lại chỉ có văn bản. Chủ bài viết tự xưng là người thường xuyên đến quán bar chỗ Tiêu Điền Điền nghe ca, Tiêu Điền Điền mỗi lần rời đi đều được đón bằng siêu xe bởi những người đàn ông khác nhau.
Miêu tả rất chân thật hơn nữa còn thêm mấy câu cảm thán, Đỗ Hữu thiếu chút nữa đã tin.
Hệ thống: "Ảnh chụp là Photoshop, nội dung đều là giả, ký chủ anh đừng tin nha. Ngoại trừ mấy người các anh thì tiểu thụ tuyệt đối không qua lại với người khác đâu."
Đỗ Hữu mặt không cảm xúc, "Ừ."
Được rồi, đã sớm biết ký chủ sẽ không để ý, nó chỉ là xuất phát từ bản năng mà giải thích một chút.
Đỗ Hữu: "Cốt truyện đã tiến tới giai đoạn nào rồi?"
"Tui sẽ không nói cho anh đâu, anh chắc chắn lại muốn đi phá cốt truyện." Hệ thống chống nạnh nói như đinh đóng cột.
Đỗ Hữu cầm rổ trái cây lên: "Tôi mời cậu ăn quýt."
"Anh và quả quýt có tư tình phải không! Sao lúc nào cũng nhắc tên nó trước mặt tui, đã nói đừng chiếm tiện nghi của tui rồi mà!"
Đỗ Hữu đành phải lột cho mình ăn.
Vỏ quýt mỏng, vị lại vừa chua vừa ngọt vừa nhiều nước, hàng nhập khẩu vẫn là nhất, ăn rất ngon. Một bên Đỗ Hữu phồng má nhai, một bên thì cầm điện thoại lên.
Nếu hỏi hệ thống không có tác dụng, thì chỉ còn cách cài người đi theo Tiêu Điền Điền.
Mấy ngày này, Tiêu Điền Điền vẫn luôn liên lạc với X, cho nên tâm trạng gần đây rất tốt.
Hiện tại Thẩm Thần chỉ có một bộ dạng cường bá thôi, không biết nói lời ngon tiếng ngọt. Hạo Vũ thì mất trí nhớ, còn Hữu...... Cảm giác anh càng ngày càng lạnh nhạt, cậu có đôi khi cũng không biết đối phương suy nghĩ cái gì.
Nhưng mà tiểu công này, lại khiến cậu cảm nhận được đầy đủ dư vị yêu đương ngọt ngào.
Tình cảm có tiến triển, sự nghiệp cũng không tệ.
Sau khi video của cậu lên được hot search, trừ quán bar nơi cậu làm thêm thì gần đây cũng có mấy công ty giải trí liên hệ với cậu.
Chẳng qua, mấy công ty giải trí đó là hạng nhỏ lẻ, phúc lợi được cấp cho cũng không nhiều. Mà công ty cho cậu phúc lợi tốt nhất thì rõ ràng chỉ muốn mượn sự nổi tiếng trong khoảng thời gian này của cậu để thu tiền.
Cho nên cậu vẫn đang đợi, đợi tài năng của mình nở rộ, sẽ có công ty giải trí nổi tiếng tới tìm mình.
Kết quả là chờ một hồi, lại chờ thấy mình bị bôi đen. Khi thấy trên Weibo đăng chín chương tám khúc về việc mình bị bao nuôi, nhất là vụ chân đạp nhiều thuyền, Tiêu Điền Điền quả thật cảm thấy khó tin.
Lướt xem bình luận phía dưới, ban đầu họ thổi phồng cậu bị bao nuôi, mỗi ngày đổi một người, mắng cậu không biết liêm sỉ, còn hoài nghi lần trước hot search của cậu cũng là mua.
Tiêu Điền Điền cảm thấy rất buồn bực, từ khoé mắt chảy xuống những giọt nước mắt long lanh.
Tại sao, cậu rõ ràng không có làm bất cứ chuyện xấu gì, tại sao lại nói cậu như vậy.
Hơn nữa những người đàn ông trong ảnh chụp đều rất xấu, nếu là vì tiền, cậu cũng sẽ không chọn họ, cậu còn chưa hạ mình tới mức đó. Nhưng mà dù Tiêu Điền Điền có đau lòng cỡ nào, thì trong căn phòng cho thuê không một chút ấm áp này, cũng không có ai ôm bóng lưng nhu nhược của cậu vào lòng.
Hiện tại chỉ có người kia mới khiến cậu cảm thấy ấm áp. Tiêu Điền Điền hai mắt đẫm lệ cầm lấy điện thoại, đem chuyện khiến mình khó chịu buồn bực nói hết ra.
Rất lâu sau bên kia vẫn chưa trả lời.
Chẳng lẽ mình bị ghét bỏ sao?
Vào lúc cậu đang gieo trong hố tuyệt vọng, thì nghe điện thoại kêu lên.
Đối phương gửi tới nhiều tin liên tiếp.
Khi thấy đầu bên kia trả lời, Tiêu Điền Điền ngừng rơi nước mắt. Tuy nước mắt vẫn còn đọng lại, khóe miệng lại bất giác xuất hiện một nụ cười ngọt ngào.
Lúc này ở phòng cho thuê toà nhà đối diện, người đàn ông bỏ kính viễn vọng xuống, nhấc điện thoại lên nói với đầu dây bên kia: "Đúng vậy, vừa rồi đang khóc, bây giờ lại cười. Nghi ngờ là ăn nấm ảo giác."
Trong phòng còn có một thanh niên khác đang nghịch máy tính, trên màn hình hiện một chuỗi số liệu phức tạp.
Thanh niên chú ý tới cái gì đó, quay đầu nói: "Anh lớn, vừa rồi bắt được một số tin tức. Có người dùng hộ chiếu của Tiêu Điền Điền mua vé máy bay, thời gian là hai tuần sau, đến nước A."
Anh lớn nghe vậy, thuật lại toàn bộ cho bên kia nghe. Bên kia Đỗ Hữu nghe quân mình nói xong, suy nghĩ sâu xa.
Tiêu Điền Điền muốn ra nước ngoài? Vậy thì rất phiền toái.
Các tiểu công bị phân mảnh chắc chắn sẽ chủ động tiếp xúc với Tiêu Điền Điền. Nếu tiểu thụ ra nước ngoài, muốn tìm được các tiểu công khác thì bản thân anh cũng phải đi theo. Nhưng anh là tổng tài bá đạo của tập đoàn Đỗ thị, dù trên thực tế chỉ ngồi chơi xơi nước, cũng không thể ở nước ngoài lâu.
Phải nghĩ cách ngăn cản.
Đỗ Hữu hỏi: "Các anh có nhận bắt cóc không?"
Lòng bếp trưởng nở đầy hoa: "Chàng trai, để tiện thì chúng ta nên trao đổi wechat. Chú sẽ chụp đồ ăn mới đăng lên vòng bạn bè, nếu có hứng thú thì cứ đến đây."
Vì thế hai người trao đổi phương thức liên lạc. Sau khi trao đổi, bếp trưởng dắt mọi người ra chào Đỗ Hữu. Trợ lý Tiêu đi theo bên cạnh Đỗ Hữu, có loại cảm giác như mình đã xuyên tới triều đại vua chúa ngày xưa.
Mà mới vừa ra cửa, trợ lý Tiêu đã nhận được một thẻ tín dụng từ tay tổng tài.
Đỗ Hữu: "Đi chuyển khoản đi."
"Vâng." Trợ lý Tiêu cầm lấy, cung kính nói: "Cho nên anh chỉ đồng ý ngoài miệng, chứ sẽ không đến đây lần hai phải không? Quả nhiên là Đỗ tổng, thương trường càng ít kẻ thù thì càng có lợi."
"Không." Đỗ Hữu trả lời: "Tôi chỉ sợ lần sau tới thì nó đóng cửa thôi."
"..."
Anh không sợ ăn ra bệnh sao?
Trợ lý Tiêu không nói gì chỉ thấy khiếp sợ, lung lay mà trở về trả tiền. Làm sao bây giờ, Đỗ tổng nhà cô, không chỉ có dạ dày không đáy, mà còn là người bị liệt vị giác.
Ngồi trở lại trên xe, điện thoại của Đỗ Hữu run lên, nhận được một tin. Người gửi tên Đầu bếp Thẩm, anh nghĩ chắc là người này có chấp niệm rất sâu đối với cái danh đầu bếp.
【 ôi chao, con đúng là khách sáo quá. Phục vụ nói chú trước khi đi còn quay lại thanh toán tiền (khóc). Chú nhất định sẽ mau chóng làm ra món mới, sau lại mời con ăn! 】
Đỗ Hữu nhấn một icon OK, sau đó thả điện thoại xuống. Có lẽ sẽ không ai ăn món của quán này được đâu. Tiếp theo, vẫn là một mình anh đi thôi.
Tiêu Điền Điền không thể chờ được Đỗ Hữu và Vưu Hạo Vũ xuất hiện, đành phải chán ngán thất vọng trở về nhà. Tuy rằng có địa chỉ chính xác, nhưng công năng định vị của hệ thống chắc là bị lỗi rồi. Lúc này không gặp được, có thể là cơ hội không đến.
Tiêu Điền Điền tự an ủi mình. Đúng lúc này, điện thoại rung lên, nhắc cho cậu biết thẻ của mình vừa được người ta chuyển tiền vào.
Lòng Tiêu Điền Điền chấn động, Đây là ai gửi tới? Hẳn là không phải Hạo Vũ, đối phương mất ký ức đã không còn nhớ cậu. Chẳng lẽ là Hữu, hoặc là Thẩm Thần?
Không bao lâu, cậu đã biết thân phận thật sự của người gửi. Bởi vì đối phương vừa thêm cậu trong WeChat.
Hình nền WeChat của người đó là một màu đen, ở giữa là một chữ X.
Khi nhìn thấy ký hiệu này, Tiêu Điền Điền hơi trừng lớn đôi mắt, che miệng lại. Ngoại trừ người của thế giới này là Thẩm Thần, đây đã là người thứ ba vượt thời không tới tìm cậu.
Rốt cuộc là có bao nhiêu người?
Còn có bao nhiêu đối tượng bị cậu công lược chạy đến thế giới này tìm cậu?
Thông qua lời mời trở thành bạn bè, đối phương gửi đến một câu: 【 Điền Điền? 】
Không sai. Người có thể thân mật gọi cậu như vậy chỉ có mình anh ấy!
Đầu ngón tay của Tiêu Điền Điền đều đang run rẩy, đè nén cảm xúc kích động từ nội tâm, đánh ra mấy chữ: 【 đúng vậy, là tôi. 】
Gần như là giây tiếp theo, bên kia liền trả lời.
【 tìm được em rồi. 】
Đột nhiên trái tim của Tiêu Điền Điền như bị người nắm lấy, cậu trực tiếp nhào lên giường, đầu vùi vào gối, đong đưa hai chân.
Nói chuyện với người này, so với các tiểu công từ thế giới khác thì hưng phấn hơn nhiều, ngay cả việc buồn bực hôm nay vì không gặp được Vưu Hạo Vũ cũng biến mất. Bởi vì người này là đối tượng công lược có hình dáng đẹp nhất, cũng là người đàn ông duy nhất từ lần gặp đầu tiên đã một mực khăng khăng nói yêu cậu.
Lúc này cậu còn chưa nghĩ tới, mười mấy tiếng sau mình sẽ trở thành chủ đề hot nhất trên bảng hot search.
# Thiếu niên với giọng hát của trời bị bao dưỡng
# Thiếu niên với giọng hát của trời chân đạp nhiều thuyền
Lúc Đỗ Hữu đang lướt Weibo, ở bảng hot search thấy chủ đề "Giọng nói của trời". Nhấn vào xem, trong đó toàn là tư liệu về Tiêu Điền Điền. Mỗi bức ảnh đều là Tiêu Điền Điền cùng với những người đàn ông khác nhau.
Mà "những người đàn ông khác nhau" này Đỗ Hữu chưa từng gặp qua. Bụng phệ, còn mang vòng cổ bạch kim. Vừa nhìn liền biết là kiểu vai ác qua đường điển hình.
Mà # Chân đạp nhiều thuyền # trên Weibo lại chỉ có văn bản. Chủ bài viết tự xưng là người thường xuyên đến quán bar chỗ Tiêu Điền Điền nghe ca, Tiêu Điền Điền mỗi lần rời đi đều được đón bằng siêu xe bởi những người đàn ông khác nhau.
Miêu tả rất chân thật hơn nữa còn thêm mấy câu cảm thán, Đỗ Hữu thiếu chút nữa đã tin.
Hệ thống: "Ảnh chụp là Photoshop, nội dung đều là giả, ký chủ anh đừng tin nha. Ngoại trừ mấy người các anh thì tiểu thụ tuyệt đối không qua lại với người khác đâu."
Đỗ Hữu mặt không cảm xúc, "Ừ."
Được rồi, đã sớm biết ký chủ sẽ không để ý, nó chỉ là xuất phát từ bản năng mà giải thích một chút.
Đỗ Hữu: "Cốt truyện đã tiến tới giai đoạn nào rồi?"
"Tui sẽ không nói cho anh đâu, anh chắc chắn lại muốn đi phá cốt truyện." Hệ thống chống nạnh nói như đinh đóng cột.
Đỗ Hữu cầm rổ trái cây lên: "Tôi mời cậu ăn quýt."
"Anh và quả quýt có tư tình phải không! Sao lúc nào cũng nhắc tên nó trước mặt tui, đã nói đừng chiếm tiện nghi của tui rồi mà!"
Đỗ Hữu đành phải lột cho mình ăn.
Vỏ quýt mỏng, vị lại vừa chua vừa ngọt vừa nhiều nước, hàng nhập khẩu vẫn là nhất, ăn rất ngon. Một bên Đỗ Hữu phồng má nhai, một bên thì cầm điện thoại lên.
Nếu hỏi hệ thống không có tác dụng, thì chỉ còn cách cài người đi theo Tiêu Điền Điền.
Mấy ngày này, Tiêu Điền Điền vẫn luôn liên lạc với X, cho nên tâm trạng gần đây rất tốt.
Hiện tại Thẩm Thần chỉ có một bộ dạng cường bá thôi, không biết nói lời ngon tiếng ngọt. Hạo Vũ thì mất trí nhớ, còn Hữu...... Cảm giác anh càng ngày càng lạnh nhạt, cậu có đôi khi cũng không biết đối phương suy nghĩ cái gì.
Nhưng mà tiểu công này, lại khiến cậu cảm nhận được đầy đủ dư vị yêu đương ngọt ngào.
Tình cảm có tiến triển, sự nghiệp cũng không tệ.
Sau khi video của cậu lên được hot search, trừ quán bar nơi cậu làm thêm thì gần đây cũng có mấy công ty giải trí liên hệ với cậu.
Chẳng qua, mấy công ty giải trí đó là hạng nhỏ lẻ, phúc lợi được cấp cho cũng không nhiều. Mà công ty cho cậu phúc lợi tốt nhất thì rõ ràng chỉ muốn mượn sự nổi tiếng trong khoảng thời gian này của cậu để thu tiền.
Cho nên cậu vẫn đang đợi, đợi tài năng của mình nở rộ, sẽ có công ty giải trí nổi tiếng tới tìm mình.
Kết quả là chờ một hồi, lại chờ thấy mình bị bôi đen. Khi thấy trên Weibo đăng chín chương tám khúc về việc mình bị bao nuôi, nhất là vụ chân đạp nhiều thuyền, Tiêu Điền Điền quả thật cảm thấy khó tin.
Lướt xem bình luận phía dưới, ban đầu họ thổi phồng cậu bị bao nuôi, mỗi ngày đổi một người, mắng cậu không biết liêm sỉ, còn hoài nghi lần trước hot search của cậu cũng là mua.
Tiêu Điền Điền cảm thấy rất buồn bực, từ khoé mắt chảy xuống những giọt nước mắt long lanh.
Tại sao, cậu rõ ràng không có làm bất cứ chuyện xấu gì, tại sao lại nói cậu như vậy.
Hơn nữa những người đàn ông trong ảnh chụp đều rất xấu, nếu là vì tiền, cậu cũng sẽ không chọn họ, cậu còn chưa hạ mình tới mức đó. Nhưng mà dù Tiêu Điền Điền có đau lòng cỡ nào, thì trong căn phòng cho thuê không một chút ấm áp này, cũng không có ai ôm bóng lưng nhu nhược của cậu vào lòng.
Hiện tại chỉ có người kia mới khiến cậu cảm thấy ấm áp. Tiêu Điền Điền hai mắt đẫm lệ cầm lấy điện thoại, đem chuyện khiến mình khó chịu buồn bực nói hết ra.
Rất lâu sau bên kia vẫn chưa trả lời.
Chẳng lẽ mình bị ghét bỏ sao?
Vào lúc cậu đang gieo trong hố tuyệt vọng, thì nghe điện thoại kêu lên.
Đối phương gửi tới nhiều tin liên tiếp.
Khi thấy đầu bên kia trả lời, Tiêu Điền Điền ngừng rơi nước mắt. Tuy nước mắt vẫn còn đọng lại, khóe miệng lại bất giác xuất hiện một nụ cười ngọt ngào.
Lúc này ở phòng cho thuê toà nhà đối diện, người đàn ông bỏ kính viễn vọng xuống, nhấc điện thoại lên nói với đầu dây bên kia: "Đúng vậy, vừa rồi đang khóc, bây giờ lại cười. Nghi ngờ là ăn nấm ảo giác."
Trong phòng còn có một thanh niên khác đang nghịch máy tính, trên màn hình hiện một chuỗi số liệu phức tạp.
Thanh niên chú ý tới cái gì đó, quay đầu nói: "Anh lớn, vừa rồi bắt được một số tin tức. Có người dùng hộ chiếu của Tiêu Điền Điền mua vé máy bay, thời gian là hai tuần sau, đến nước A."
Anh lớn nghe vậy, thuật lại toàn bộ cho bên kia nghe. Bên kia Đỗ Hữu nghe quân mình nói xong, suy nghĩ sâu xa.
Tiêu Điền Điền muốn ra nước ngoài? Vậy thì rất phiền toái.
Các tiểu công bị phân mảnh chắc chắn sẽ chủ động tiếp xúc với Tiêu Điền Điền. Nếu tiểu thụ ra nước ngoài, muốn tìm được các tiểu công khác thì bản thân anh cũng phải đi theo. Nhưng anh là tổng tài bá đạo của tập đoàn Đỗ thị, dù trên thực tế chỉ ngồi chơi xơi nước, cũng không thể ở nước ngoài lâu.
Phải nghĩ cách ngăn cản.
Đỗ Hữu hỏi: "Các anh có nhận bắt cóc không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất