Sau Khi Bị Bắt Chơi Tình Nhiều Tay, Tôi Bỏ Chạy
Chương 50
Nghe thấy những lời này, Vưu Hạo Vũ mới phản ứng lại, cậu buông Đỗ Hữu ra. Sau đó hơi lảo đảo mà lui một bước.
"…… Xin lỗi." Cậu không nhìn anh, mu bàn tay để lên chóp mũi, che khuôn mặt ửng đỏ của mình lại, "Tôi không sao."
Đỗ Hữu nói: "Tóm lại đi bệnh viện trước đã."
"Được." Vưu Hạo Vũ dừng một chút, giương mắt nhìn về phía Đỗ Hữu, "Có thể đưa tôi đi không?"
Đỗ Hữu không trả lời, tầm mắt dừng trên người sói, anh xoay người đi qua. Vưu Hạo Vũ cho rằng mình bị từ chối, có chút mất mát.
Đỗ Hữu đi đến bên cạnh người nọ, đối phương vẫn đang ngất, cổ chảy máu đang dần đọng lại. Trong khoảng thời gian ngắn chắc sẽ không tỉnh đâu. Anh cởi áo khoác tây trang, che cặp tai thú trên đầu đối phương lại. Tiếp theo ôm nách người nọ, xách lên.
"Đi thôi." Đỗ Hữu liếc Vưu Hạo Vũ một cái, "Đi bệnh viện."
Vưu Hạo Vũ đầu tiên là ngẩn ra, tiếp theo mắt hơi sáng lên, bước nhanh theo.
Lúc ra khỏi công trường, Đỗ Hữu nhìn lên cửa sổ của tòa nhà. Chính xác mà nói chỉ là mấy ô xi măng. Bởi tòa nhà này vẫn chưa xây xong, mà cái cửa gần đây nhất thì có dấu chân và một số lá rụng bị dẫm nát.
Vưu Hạo Vũ chú ý tới, "Làm sao vậy?"
"Không, không có gì." Đỗ Hữu quay đầu.
Lúc ra khỏi công trường thì thấy thám tử vẫn còn đứng đợi. Thấy anh ôm cái gì đó đi ra thì chạy đến.
"Không sao."
Danh tính của người thú không thể để ai biết được.
Đỗ Hữu nói: "Hôm nay dừng ở đây, vất vả rồi."
"A, được."
Đối với việc anh cố ý giấu diếm, thám tử cũng không truy hỏi, chỉ đồng ý rồi đi luôn.
Đến chỗ xe, Đỗ Hữu để Vưu Hạo Vũ vào trước rồi mình mới khiêng người thú vào. Người này hôn mê rất sâu, bị đối xử thô bạo cũng không tỉnh. Tiếp theo, anh vòng lên ghế phụ nói với tài xế: "Đi bệnh viện."
Ô tô chạy bon bon trong đêm tối.
Đỗ Hữu hôm nay phải bôn ba rất nhiều, nhưng bây giờ coi như án tử trên đầu anh cũng không còn nữa rồi. Chẳng qua vẫn không thể bắt được Tiêu Điền Điền.
Vấn đề của người thú đã tạm thời được giải quyết, nhưng nếu tiểu công tiếp theo rơi xuống thế giới này thì chuyện sẽ mãi không dừng mất. Hơn nữa anh thật sự không thể hiểu nổi. Đối với Tiêu Điền Điền mà nói các tiểu công này đều là người cậu ta yêu, tại sao lại khiến họ chém giết lẫn nhau.
【 là vì muốn hưởng thụ cảm giác bị tranh giành đó. 】
Lúc này, hệ thống đột nhiên lên tiếng.
Đỗ Hữu: 【 cậu dậy rồi? 】
【 dậy cái gì chứ, tui có ngủ đâu! 】 hệ thống giận dỗi,【 nãy giờ không nói chuyện là do tui đi tìm thông tin về người thú đó! 】
Đỗ Hữu: 【 ồ. 】
Hệ thống: 【 khen người ta cái coi! 】
Đỗ Hữu: 【 giỏi quá. 】
Khen chả có thành ý gì cả. Hệ thống sớm đã thành thói quen, chỉ là vẫn cảm thấy có hơi buồn. Nhưng nếu tìm được thông tin rồi thì nó vẫn báo.
Con sói trắng này tên Ryan, đến từ thế giới《 Dụ dỗ vợ nhỏ về nhà sinh con 》.
Đỗ Hữu nhíu mày: 【 cái tên……】
Hệ thống ho khan vài tiếng: 【 tui hiểu mà ký chủ. Anh chắc là muốn hỏi tại sao hai người đàn ông có thể sinh con phải không, nhưng anh phải tin tui … 】
Đỗ Hữu: 【 ngắn ghê luôn. 】
Bộ trọng tâm là ở chỗ đó hả!
Nhưng mà đúng là so với tên thế giới mà Vưu Hạo Vũ và Tần Qua làm vai chính, thì tên này ngắn hơn thật.
Chuyện xưa của nó rất đơn giản.
Người thú Ryan là thủ ĩnh bộ lạc, nhận sự kính yêu của người trong tộc, hơn nữa còn được đông đảo giống cái theo đuổi. Nhưng mà Ryan đều chướng mắt.
Cho đến một ngày, Tiêu Điền Điền thân là con người té từ trên trời xuống. Thấy cậu tóc đen mắt đen rất đáng yêu, trái tim Ryan giống như bị thần Cupid bắn một mũi tên, lập tức hốt Tiêu Điền Điền về nhà mình, muốn cậu làm bạn đời, muốn cậu sinh sói con cho mình.
—— Ryan này hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu tiểu công dễ dàng bị đẩy ngã nhất trong lịch sử.
Bởi vì Ryan là người nhan khống nặng. Thích Tiêu Điền Điền, chỉ bởi vì đối phương có tóc đen và mắt đen cực hiếm thấy.
Đỗ Hữu: 【 người ở đây cũng tóc đen mắt đen cả đấy. 】
Hệ thống: 【 … 】
Nói không sai.
Lúc Ryan chú ý tới sự thật này, chuyện sẽ biến thành thế nào thì chưa một ai biết.
Mấy chục phút sau, xe chậm rãi tới trước bệnh viện. Đỗ Hữu để Ryan lại trên xe, cùng Vưu Hạo Vũ đi xuống.
Đã là đêm khuya, ngoại trừ ca khám gấp mở đèn xanh, thì gần như không thấy người sống qua lại.
Trăng sáng khảm trên bầu trời, chiếu rọi bệnh viện.
"Đây là lần thứ hai." Vưu Hạo Vũ đột nhiên nói, "Cùng nhau tới bệnh viện."
Nghe vậy, Đỗ Hữu nhìn qua.
Nhớ tháng 9 năm ngoại, Vưu Hạo Vũ vẫn còn là một lưu lượng, cậu bị xe fan cuồng đuổi theo nên gây ra tai nạn xe cộ. Anh đi công tác về tình cờ gặp nên thuận tiện đưa người đến bệnh viện. Lúc sau cũng là ở đây, anh mới biết được đối phương là một trong các tiểu công.
Đỗ Hữu: "Hình như là vậy."
Nhưng Vưu Hạo Vũ chỉ nói một câu đó thì không nói gì thêm. Bởi vì cậu đột nhiên cảm thấy chuyện này cũng không phải tốt đẹp gì. Nhớ lại lúc ấy cậu còn tự cho rằng Đỗ Hữu là đồng tính luyến ái, lo lắng đối phương có ý với mình. Nhưng chuyện tới hiện giờ, cậu còn mong Đỗ Hữu có ý đó với mình mà không được đây này.
Vưu Hạo Vũ liếc liếc mắt nhìn sườn mặt Đỗ Hữu một cái, thấy có chút ảo não.
Gần như không có khả năng đó rồi.
Vào bệnh viện, đăng ký kiểm tra xong, bác sĩ nói không có gì, chỉ là bị thương, nghỉ ngơi một thời gian là xong.
"Đi lấy thuốc đi."
Bác sĩ cũng có tuổi rồi, nên không nhận ra Vưu Hạo Vũ là ai. Viết mấy chữ rồng bay phượng múa xong thì đưa giấy cho bọn họ.
"Mỗi ngày bôi ba lần, còn phải mát xa cùng lúc mới làm máu lưu thông được. Lấy thuốc xong thì dùng trước một lần đi."
Sau khi xem bệnh xong, hai người lại xuống tầng lấy thuốc. Đỗ Hữu đem cây phun thuốc cho Vưu Hạo Vũ, "Về nhà thì dùng đi."
Vưu Hạo Vũ cầm lấy, muốn nói lại thôi. Lúc này, Đỗ Hữu nhận được tin nhắn của tài xế.
【 xin lỗi Đỗ tổng, tôi đi WC rồi. Hai người xem bệnh xong thì về xe trước đi, tôi không khóa cửa. 】
Đỗ Hữu gửi một icon OK.
Hai người đi ra bệnh viện. Gió nhẹ thổi đến, lá cây chạm nhau phát ra tiếng sàn sạt. Từ ngày nghe Thẩm Thần xảy ra chuyện, không có lúc nào ổn thỏa cả, nhưng lúc đã giải quyết xong thì mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Khi đi vào bãi đỗ xe, tài xế quả nhiên không ở đó, chỉ có đèn xe vẫn sáng lên. Đỗ Hữu mở cửa: "Chờ một lát là về nhà thôi, trước đi lên đi."
Lúc Đỗ Hữu chuẩn bị ngồi lên ghế phụ thì vạt áo bị kéo lấy.
"Khoan đã."
Anh quay đầu lại nhìn, thấy mặt thanh niên lộ vẻ do dự, lỗ tai đỏ bừng.
Đỗ Hữu:?
Vưu Hạo Vũ không dám nhìn anh: "Giúp tôi bôi thuốc được không?"
Đỗ Hữu: "Một người không làm được sao?"
"Cũng, cũng không phải không được." Vưu Hạo Vũ có chút hoảng loạn, buông lỏng tay ra. Bàn tay xoa sau cổ, hình như khó có thể mở miệng, "Tôi muốn anh giúp tôi bôi thuốc."
Đỗ Hữu: "Tại sao?"
Vưu Hạo Vũ: "……"
Cậu bực bội vò tóc.
Hệ thống nhìn không được nữa,【 a a a ký chủ anh giúp cậu ta đi, đã nói đến thế rồi mà! 】
Tuy trên nguyên tắc nó không muốn can thiệp vào quan hệ của ký chủ và tiểu công, nhưng nó chịu không nổi loại đầu gỗ này được nữa.
Tại sao tại sao, đâu ra lắm tại sao vậy!
Đỗ Hữu cầm cây phun, "Vậy cậu ngồi xuống đi."
Vưu Hạo Vũ ngẩn ra, ngoan ngoãn ngồi xuống. Bởi vì chiếc xe này không rộng lắm, thậm chí bên trong còn có một người thú, hai người chen vào ghế sau nên thấy khá chật chội. Nhưng sàn xe cũng tương đối cao, Vưu Hạo Vũ ngồi xuống thùng xe, hai chân để ở bên ngoài, dẫm lên đường lát đá.
Cậu cởi áo khoác, bên trong chỉ mặc một cái áo hoodie. Đang muốn cởi áo hoodie ra luôn thì bị Đỗ Hữu ngăn lại.
"Giờ lạnh lắm, lộ mỗi vết thương là được rồi."
Vưu Hạo Vũ kéo cổ áo hoodie xuống. Xương quai xanh xinh đẹp bị lộ ra không sót thứ gì, cánh tay và bả vai đều bị bầm tím cả.
Ngoài xe là ánh trăng, trong xe là ánh đèn ấm áp. Vết thương bị lộ ra lúc nãy người nhìn còn thấy sợ, bây giờ thì lại thấy là cảnh đẹp khó tìm.
"Chỗ này?"
Đỗ Hữu phủ tay lên.
Lòng bàn tay hơi lạnh. Vưu Hạo Vũ cảm giác như có khối băng đắp lên, thấy như giảm bớt một ít đau đớn. Khi đối phương tiến sát lại, cậu có thể cảm nhận được hơi thở nghiêm nghị như tuyết tùng phả trên người mình. Cậu bất giác có chút miệng khô lưỡi khốc, "Đúng vậy."
Đỗ Hữu rút nắp cây phun ra, xịt vài lần lên miệng vết thương.
Mùi thuốc đã che lấp đi hơi thở của Đỗ Hữu. Đỗ Hữu nhìn về phía cậu, "Bác sĩ nói phải mát xa. Tôi khống chế lực không tốt, cậu tự làm đi."
"……" Vưu Hạo Vũ quay đầu, "Không sao, anh cứ làm đi."
Đỗ Hữu nhìn tay mình.
Hẳn là không có việc gì đâu. Nhẹ hơn lúc đánh ngất Thẩm Thần là được rồi. Tay anh lại phủ lên, ấn xuống.
"Ui ——!" Vưu Hạo Vũ bị ăn đau nhăn chặt mi.
"Xin lỗi." Đỗ Hữu đang muốn rút tay thì bị nắm lấy. . ngôn tình hoàn
"Tôi không sao."
Vưu Hạo Vũ nắm chặt tay anh, như là sợ anh không làm nữa, "Tiếp tục đi."
Đỗ Hữu đành phải làm tiếp.
Lần này dù sao cũng biết phải điều chỉnh lực thế nào rồi. Đối phương tuy vẫn chau mày như cũ, nhưng cũng không kêu đau nữa. Đỗ Hữu cũng không biết mát xa thế nào, bóp chỗ này xoa chỗ kia, cảm giác ổn rồi liền đứng dậy.
"Được rồi đó."
Vưu Hạo Vũ không nói một lời, kéo cổ áo lại rồi mặc áo khoác vào. Chỉ là không biết sao, năm ngón tay vẫn luôn run rẩy, mặt đỏ như phát sốt.
Đỗ Hữu nhìn thấy, "Cậu thấy nóng lắm hả?"
Vưu Hạo Vũ sửng sốt một chút.
"Nếu không đứng lên hóng gió chút." Đỗ Hữu đề nghị: "Chắc tài xế còn một lúc nữa mới về."
"……" Cậu không nói gì trong chốc lát, nói: "Không phải vì nóng."
Cứ tiếp tục như vậy nữa đối phương sẽ mãi không hiểu được lòng cậu mất. Vưu Hạo Vũ vươn tay phải ra, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Đỗ Hữu. Ngẩng đầu, con ngươi màu hổ phách mang ảnh ngược của trăng rằm, "Thật ra tôi……"
Lời còn chưa dứt, cậu đột nhiên cảm giác cổ bị vuốt nhẹ, có chút ngứa. Sau đó liền thấy Đỗ Hữu cúi người, ngăn trở ánh trăng sáng ngời lại phía sau, tạo ra một bóng râm trên người cậu.
Đột nhiên tim Vưu Hạo Vũ đập nhanh hơn.
"…… Xin lỗi." Cậu không nhìn anh, mu bàn tay để lên chóp mũi, che khuôn mặt ửng đỏ của mình lại, "Tôi không sao."
Đỗ Hữu nói: "Tóm lại đi bệnh viện trước đã."
"Được." Vưu Hạo Vũ dừng một chút, giương mắt nhìn về phía Đỗ Hữu, "Có thể đưa tôi đi không?"
Đỗ Hữu không trả lời, tầm mắt dừng trên người sói, anh xoay người đi qua. Vưu Hạo Vũ cho rằng mình bị từ chối, có chút mất mát.
Đỗ Hữu đi đến bên cạnh người nọ, đối phương vẫn đang ngất, cổ chảy máu đang dần đọng lại. Trong khoảng thời gian ngắn chắc sẽ không tỉnh đâu. Anh cởi áo khoác tây trang, che cặp tai thú trên đầu đối phương lại. Tiếp theo ôm nách người nọ, xách lên.
"Đi thôi." Đỗ Hữu liếc Vưu Hạo Vũ một cái, "Đi bệnh viện."
Vưu Hạo Vũ đầu tiên là ngẩn ra, tiếp theo mắt hơi sáng lên, bước nhanh theo.
Lúc ra khỏi công trường, Đỗ Hữu nhìn lên cửa sổ của tòa nhà. Chính xác mà nói chỉ là mấy ô xi măng. Bởi tòa nhà này vẫn chưa xây xong, mà cái cửa gần đây nhất thì có dấu chân và một số lá rụng bị dẫm nát.
Vưu Hạo Vũ chú ý tới, "Làm sao vậy?"
"Không, không có gì." Đỗ Hữu quay đầu.
Lúc ra khỏi công trường thì thấy thám tử vẫn còn đứng đợi. Thấy anh ôm cái gì đó đi ra thì chạy đến.
"Không sao."
Danh tính của người thú không thể để ai biết được.
Đỗ Hữu nói: "Hôm nay dừng ở đây, vất vả rồi."
"A, được."
Đối với việc anh cố ý giấu diếm, thám tử cũng không truy hỏi, chỉ đồng ý rồi đi luôn.
Đến chỗ xe, Đỗ Hữu để Vưu Hạo Vũ vào trước rồi mình mới khiêng người thú vào. Người này hôn mê rất sâu, bị đối xử thô bạo cũng không tỉnh. Tiếp theo, anh vòng lên ghế phụ nói với tài xế: "Đi bệnh viện."
Ô tô chạy bon bon trong đêm tối.
Đỗ Hữu hôm nay phải bôn ba rất nhiều, nhưng bây giờ coi như án tử trên đầu anh cũng không còn nữa rồi. Chẳng qua vẫn không thể bắt được Tiêu Điền Điền.
Vấn đề của người thú đã tạm thời được giải quyết, nhưng nếu tiểu công tiếp theo rơi xuống thế giới này thì chuyện sẽ mãi không dừng mất. Hơn nữa anh thật sự không thể hiểu nổi. Đối với Tiêu Điền Điền mà nói các tiểu công này đều là người cậu ta yêu, tại sao lại khiến họ chém giết lẫn nhau.
【 là vì muốn hưởng thụ cảm giác bị tranh giành đó. 】
Lúc này, hệ thống đột nhiên lên tiếng.
Đỗ Hữu: 【 cậu dậy rồi? 】
【 dậy cái gì chứ, tui có ngủ đâu! 】 hệ thống giận dỗi,【 nãy giờ không nói chuyện là do tui đi tìm thông tin về người thú đó! 】
Đỗ Hữu: 【 ồ. 】
Hệ thống: 【 khen người ta cái coi! 】
Đỗ Hữu: 【 giỏi quá. 】
Khen chả có thành ý gì cả. Hệ thống sớm đã thành thói quen, chỉ là vẫn cảm thấy có hơi buồn. Nhưng nếu tìm được thông tin rồi thì nó vẫn báo.
Con sói trắng này tên Ryan, đến từ thế giới《 Dụ dỗ vợ nhỏ về nhà sinh con 》.
Đỗ Hữu nhíu mày: 【 cái tên……】
Hệ thống ho khan vài tiếng: 【 tui hiểu mà ký chủ. Anh chắc là muốn hỏi tại sao hai người đàn ông có thể sinh con phải không, nhưng anh phải tin tui … 】
Đỗ Hữu: 【 ngắn ghê luôn. 】
Bộ trọng tâm là ở chỗ đó hả!
Nhưng mà đúng là so với tên thế giới mà Vưu Hạo Vũ và Tần Qua làm vai chính, thì tên này ngắn hơn thật.
Chuyện xưa của nó rất đơn giản.
Người thú Ryan là thủ ĩnh bộ lạc, nhận sự kính yêu của người trong tộc, hơn nữa còn được đông đảo giống cái theo đuổi. Nhưng mà Ryan đều chướng mắt.
Cho đến một ngày, Tiêu Điền Điền thân là con người té từ trên trời xuống. Thấy cậu tóc đen mắt đen rất đáng yêu, trái tim Ryan giống như bị thần Cupid bắn một mũi tên, lập tức hốt Tiêu Điền Điền về nhà mình, muốn cậu làm bạn đời, muốn cậu sinh sói con cho mình.
—— Ryan này hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu tiểu công dễ dàng bị đẩy ngã nhất trong lịch sử.
Bởi vì Ryan là người nhan khống nặng. Thích Tiêu Điền Điền, chỉ bởi vì đối phương có tóc đen và mắt đen cực hiếm thấy.
Đỗ Hữu: 【 người ở đây cũng tóc đen mắt đen cả đấy. 】
Hệ thống: 【 … 】
Nói không sai.
Lúc Ryan chú ý tới sự thật này, chuyện sẽ biến thành thế nào thì chưa một ai biết.
Mấy chục phút sau, xe chậm rãi tới trước bệnh viện. Đỗ Hữu để Ryan lại trên xe, cùng Vưu Hạo Vũ đi xuống.
Đã là đêm khuya, ngoại trừ ca khám gấp mở đèn xanh, thì gần như không thấy người sống qua lại.
Trăng sáng khảm trên bầu trời, chiếu rọi bệnh viện.
"Đây là lần thứ hai." Vưu Hạo Vũ đột nhiên nói, "Cùng nhau tới bệnh viện."
Nghe vậy, Đỗ Hữu nhìn qua.
Nhớ tháng 9 năm ngoại, Vưu Hạo Vũ vẫn còn là một lưu lượng, cậu bị xe fan cuồng đuổi theo nên gây ra tai nạn xe cộ. Anh đi công tác về tình cờ gặp nên thuận tiện đưa người đến bệnh viện. Lúc sau cũng là ở đây, anh mới biết được đối phương là một trong các tiểu công.
Đỗ Hữu: "Hình như là vậy."
Nhưng Vưu Hạo Vũ chỉ nói một câu đó thì không nói gì thêm. Bởi vì cậu đột nhiên cảm thấy chuyện này cũng không phải tốt đẹp gì. Nhớ lại lúc ấy cậu còn tự cho rằng Đỗ Hữu là đồng tính luyến ái, lo lắng đối phương có ý với mình. Nhưng chuyện tới hiện giờ, cậu còn mong Đỗ Hữu có ý đó với mình mà không được đây này.
Vưu Hạo Vũ liếc liếc mắt nhìn sườn mặt Đỗ Hữu một cái, thấy có chút ảo não.
Gần như không có khả năng đó rồi.
Vào bệnh viện, đăng ký kiểm tra xong, bác sĩ nói không có gì, chỉ là bị thương, nghỉ ngơi một thời gian là xong.
"Đi lấy thuốc đi."
Bác sĩ cũng có tuổi rồi, nên không nhận ra Vưu Hạo Vũ là ai. Viết mấy chữ rồng bay phượng múa xong thì đưa giấy cho bọn họ.
"Mỗi ngày bôi ba lần, còn phải mát xa cùng lúc mới làm máu lưu thông được. Lấy thuốc xong thì dùng trước một lần đi."
Sau khi xem bệnh xong, hai người lại xuống tầng lấy thuốc. Đỗ Hữu đem cây phun thuốc cho Vưu Hạo Vũ, "Về nhà thì dùng đi."
Vưu Hạo Vũ cầm lấy, muốn nói lại thôi. Lúc này, Đỗ Hữu nhận được tin nhắn của tài xế.
【 xin lỗi Đỗ tổng, tôi đi WC rồi. Hai người xem bệnh xong thì về xe trước đi, tôi không khóa cửa. 】
Đỗ Hữu gửi một icon OK.
Hai người đi ra bệnh viện. Gió nhẹ thổi đến, lá cây chạm nhau phát ra tiếng sàn sạt. Từ ngày nghe Thẩm Thần xảy ra chuyện, không có lúc nào ổn thỏa cả, nhưng lúc đã giải quyết xong thì mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Khi đi vào bãi đỗ xe, tài xế quả nhiên không ở đó, chỉ có đèn xe vẫn sáng lên. Đỗ Hữu mở cửa: "Chờ một lát là về nhà thôi, trước đi lên đi."
Lúc Đỗ Hữu chuẩn bị ngồi lên ghế phụ thì vạt áo bị kéo lấy.
"Khoan đã."
Anh quay đầu lại nhìn, thấy mặt thanh niên lộ vẻ do dự, lỗ tai đỏ bừng.
Đỗ Hữu:?
Vưu Hạo Vũ không dám nhìn anh: "Giúp tôi bôi thuốc được không?"
Đỗ Hữu: "Một người không làm được sao?"
"Cũng, cũng không phải không được." Vưu Hạo Vũ có chút hoảng loạn, buông lỏng tay ra. Bàn tay xoa sau cổ, hình như khó có thể mở miệng, "Tôi muốn anh giúp tôi bôi thuốc."
Đỗ Hữu: "Tại sao?"
Vưu Hạo Vũ: "……"
Cậu bực bội vò tóc.
Hệ thống nhìn không được nữa,【 a a a ký chủ anh giúp cậu ta đi, đã nói đến thế rồi mà! 】
Tuy trên nguyên tắc nó không muốn can thiệp vào quan hệ của ký chủ và tiểu công, nhưng nó chịu không nổi loại đầu gỗ này được nữa.
Tại sao tại sao, đâu ra lắm tại sao vậy!
Đỗ Hữu cầm cây phun, "Vậy cậu ngồi xuống đi."
Vưu Hạo Vũ ngẩn ra, ngoan ngoãn ngồi xuống. Bởi vì chiếc xe này không rộng lắm, thậm chí bên trong còn có một người thú, hai người chen vào ghế sau nên thấy khá chật chội. Nhưng sàn xe cũng tương đối cao, Vưu Hạo Vũ ngồi xuống thùng xe, hai chân để ở bên ngoài, dẫm lên đường lát đá.
Cậu cởi áo khoác, bên trong chỉ mặc một cái áo hoodie. Đang muốn cởi áo hoodie ra luôn thì bị Đỗ Hữu ngăn lại.
"Giờ lạnh lắm, lộ mỗi vết thương là được rồi."
Vưu Hạo Vũ kéo cổ áo hoodie xuống. Xương quai xanh xinh đẹp bị lộ ra không sót thứ gì, cánh tay và bả vai đều bị bầm tím cả.
Ngoài xe là ánh trăng, trong xe là ánh đèn ấm áp. Vết thương bị lộ ra lúc nãy người nhìn còn thấy sợ, bây giờ thì lại thấy là cảnh đẹp khó tìm.
"Chỗ này?"
Đỗ Hữu phủ tay lên.
Lòng bàn tay hơi lạnh. Vưu Hạo Vũ cảm giác như có khối băng đắp lên, thấy như giảm bớt một ít đau đớn. Khi đối phương tiến sát lại, cậu có thể cảm nhận được hơi thở nghiêm nghị như tuyết tùng phả trên người mình. Cậu bất giác có chút miệng khô lưỡi khốc, "Đúng vậy."
Đỗ Hữu rút nắp cây phun ra, xịt vài lần lên miệng vết thương.
Mùi thuốc đã che lấp đi hơi thở của Đỗ Hữu. Đỗ Hữu nhìn về phía cậu, "Bác sĩ nói phải mát xa. Tôi khống chế lực không tốt, cậu tự làm đi."
"……" Vưu Hạo Vũ quay đầu, "Không sao, anh cứ làm đi."
Đỗ Hữu nhìn tay mình.
Hẳn là không có việc gì đâu. Nhẹ hơn lúc đánh ngất Thẩm Thần là được rồi. Tay anh lại phủ lên, ấn xuống.
"Ui ——!" Vưu Hạo Vũ bị ăn đau nhăn chặt mi.
"Xin lỗi." Đỗ Hữu đang muốn rút tay thì bị nắm lấy. . ngôn tình hoàn
"Tôi không sao."
Vưu Hạo Vũ nắm chặt tay anh, như là sợ anh không làm nữa, "Tiếp tục đi."
Đỗ Hữu đành phải làm tiếp.
Lần này dù sao cũng biết phải điều chỉnh lực thế nào rồi. Đối phương tuy vẫn chau mày như cũ, nhưng cũng không kêu đau nữa. Đỗ Hữu cũng không biết mát xa thế nào, bóp chỗ này xoa chỗ kia, cảm giác ổn rồi liền đứng dậy.
"Được rồi đó."
Vưu Hạo Vũ không nói một lời, kéo cổ áo lại rồi mặc áo khoác vào. Chỉ là không biết sao, năm ngón tay vẫn luôn run rẩy, mặt đỏ như phát sốt.
Đỗ Hữu nhìn thấy, "Cậu thấy nóng lắm hả?"
Vưu Hạo Vũ sửng sốt một chút.
"Nếu không đứng lên hóng gió chút." Đỗ Hữu đề nghị: "Chắc tài xế còn một lúc nữa mới về."
"……" Cậu không nói gì trong chốc lát, nói: "Không phải vì nóng."
Cứ tiếp tục như vậy nữa đối phương sẽ mãi không hiểu được lòng cậu mất. Vưu Hạo Vũ vươn tay phải ra, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Đỗ Hữu. Ngẩng đầu, con ngươi màu hổ phách mang ảnh ngược của trăng rằm, "Thật ra tôi……"
Lời còn chưa dứt, cậu đột nhiên cảm giác cổ bị vuốt nhẹ, có chút ngứa. Sau đó liền thấy Đỗ Hữu cúi người, ngăn trở ánh trăng sáng ngời lại phía sau, tạo ra một bóng râm trên người cậu.
Đột nhiên tim Vưu Hạo Vũ đập nhanh hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất