Sau Khi Bị Bắt Chơi Tình Nhiều Tay, Tôi Bỏ Chạy

Chương 60

Trước Sau
"Đỗ tổng" là xưng hô của mấy người này với vợ. Nghe người đại diện nói, Ryan có chút dao động.

Nơi này không giống quê hương của y, ở đây có rất nhiều mùi hương kỳ quái làm phiền cái mũi. Nếu người này biết vợ ở đâu, so với việc vừa đi vừa tìm của mình thì nhất định nhanh hơn rất nhiều. Nhưng mà...

"Làm mẫu thử là cái gì?" Ryan hỏi: "Có lâu không?"

Hai người liếc nhau. Người này ngay cả điều đó cũng không biết sao. Chẳng lẽ là chưa quen với tiếng Trung lắm?

Người đại diện giải thích: "Giống với phỏng vấn ấy mà, cậu sẽ cho người ta xem cậu có đủ tư cách hay không. Mười mấy hai mươi phút là xong."

Chủ yếu là lúc chờ đợi mới dài. Nhưng cái này không thành vấn đề, đi đường tắt là xong. Chút mặt mũi này bọn họ vẫn có.

Người đại diện nghe Ryan hỏi điều này thì biết đối phương hơi dao động rồi, anh rèn sắt khi còn nóng, "Yên tâm, sẽ không mất nhiều thời gian đâu. Tin anh Ngô, chuyện này đối với cậu cũng là cơ hội ngàn năm có một."

Nếu làm tình nhân của Đỗ tổng, nhất định một phần của lý do là thiếu tiền. Mà giới giải trí lại là ngành sản xuất đẻ tiền nhiều nhất.

Ryan chỉ muốn nhanh tìm Đỗ Hữu, đối với ẩn ý của người này không quan tâm chút nào. Nghe sẽ không mất nhiều thời gian liền gật đầu.

Hai người vui mừng khôn xiết. Người đàn ông kính râm lấy điện thoại ra, "Tôi nói bọn họ trước một tiếng đã."

Dứt lời liền đi qua một bên nói chuyện.

Ryan nhìn chăm chú vào kính râm, đột nhiên ý thức được điều gì đó, chỉ ngón tay, nói: "Không được dùng cái đó gọi cho vợ."

Người đại diện theo tầm mắt nhìn sang.

Cái đó? Là điện thoại sao?

"Không thể." Ryan nhấn mạnh một lần nữa.

Tại sao? Không gọi thì sao anh biết Đỗ tổng ở đâu?

Người đại diện Ngô rối rắm trong lòng một chút. Nhưng nếu không chịu thì người này cũng sẽ không theo bọn anh đi quay chụp mất. Thôi đành đồng ý vậy. Tóm lại chờ chụp xong thì đưa đi công ty Đỗ tổng.

Ryan đại khái biết cách sử dụng của thứ máy móc kia. Nếu trước cho Đỗ Hữu biết, nói không chừng sẽ bị giữa đường ép về nhà mất. Như vậy không được. Y phải cho vợ yêu một niềm vui bất ngờ nữa mà.

Một lát sau, kính râm bên kia nói chuyện điện thoại xong. Quay đầu lại giơ ngón cái với đại diện Ngô. Rồi nói: "Đi qua đó mất hơn nửa tiếng. Nhưng trước đó……" Tầm mắt nhìn về người đang đứng, "Đổi cho nhóc này bộ đồ mới đi."

Ryan:?

Hai người đánh xe vào một cửa hàng xa xỉ chuyên trang phục nam gần nhất. Kế hoạch của EVE cho Lễ Tình Nhân Trắng lần này là lãng mạn và ấm áp. Đơn giản mà nói, chính là cần tìm ra một mẫu nam tỏa ấm muôn nơi cho các chị em.

Vậy thì chọn trang phục cũng phải theo yêu cầu đó mà làm. Dù sao cũng ở giới giải trí lâu rồi, thẩm mỹ của hai người không tính quá kém. Thêm việc Ryan là cái giá treo hoàn mỹ, tùy tiện tròng một bộ quần áo thì nhìn cũng vừa mắt.

Mà vào lúc người đại diện Ngô chuẩn bị trả tiền, ngoài ý muốn đã xảy ra một chuyện.

—— một tiếng "Rẹt" vang lên, người sói xé rách quần áo trên người mình.

Người đại diện khiếp sợ, "Cậu, cậu làm gì?"

Ryan: "Mặc không thoải mái."

Người đại diện: "Vậy sao hồi nãy không nói!"

Cửa hàng trưởng đứng sau quầy thu ngân lẩm bẩm: "Không, không. Mỗi một bộ quần áo đều được tôi chọn lựa tỉ mỉ, ai cũng khen áo tiệm tôi mặc rất thoải mái... "

Người đại diện cạn lời rất lâu. Nhưng rốt cuộc người mình cũng xé hỏng quần áo nhà người ta, anh đành đi trả tiền. Lúc ra khỏi cửa hàng, cửa hàng trưởng có vẻ ngoài bồng bềnh và khuôn mặt nhìn tốt tính kia như chịu đả kích quá lớn, cũng không biết qua bao lâu mới có thể bình phục được.

Kính râm đẩy mắt kính: "Chắc là cửa hàng này không tốt, tìm chỗ khác đi."

Quanh đây kinh tế phát triển, rất mau liền đến cửa hàng thứ hai. Lúc này bọn họ cho Ryan mặc một bộ rộng thùng thình. Người đại diện lau mồ hôi trên trán: Cái này chắc không có chuyện gì nữa đâu. Nhưng mà vừa sắp trả tiền, lại nghe thấy tiếng vang quen thuộc kia: Rẹt ——

Cửa hàng trưởng khóc rống: "Quần áo chỗ tôi chất lượng tốt như vậy, tại sao cậu lại xé hư chứ?"

Người đại diện: "……"

Sau đó tới chỗ thứ ba.

Người đại diện cảnh giác nhìn Ryan, thấy đối phương không xé nữa. Chỉ cúi đầu ngửi mùi trên quần áo.

Anh lấy điện thoại ra, chuẩn bị trả tiền.

—— làm bộ đưa tiền rồi quay đầu sang nhìn.

Ryan vẫn không làm gì, ngẩng đầu mê mang mà nhìn anh.

Người đại diện thở dài nhẹ nhõm một hơi, mở miệng hỏi: "Bao nhiêu……"

"Rẹt ——"

Thân mình người đại diện cứng đờ.

"2333 tệ." Cửa hàng trưởng ngạc nhiên mà đưa ra một con số, "Cảm ơn các anh."

"…… Được."

Ba người trở lại xe, rồi im lặng thật lâu.

Ryan ngồi ở hàng sau cùng, chân dẫm lên ghế, nhìn lên đỉnh xe. Thấy hai người không nói gì, hỏi: "Đây là làm mẫu thử sao?"

Người đại diện: Không phải!

Kính râm chỉ vào thời gian trên đồng hồ, "Còn hai mươi phút nữa là đến phiên chúng ta."

Lúc trước cho rằng nhanh lắm nên mới đi đường tắt. Nếu đến trễ thì chuyện này sẽ bôi đen luôn danh tiếng của hai người mất.

Người đại diện lấy tay lau mặt, "Đi cửa hàng tiếp theo."

Xe nổ máy.

Khi xe tới trước một cửa hàng quần áo, Ryan đang muốn xuống xe thì bị ngăn lại.

"Chúng tôi đi mua cho cậu." Người đại diện nói: "Cậu chờ ở đây."

Sau đó cửa xe khép lại. Người sói bị bỏ lại ngồi một mình trên xe. Y chán đến nỗi mốc meo, thấy bốn bề vắng lặng, phốc một cái lộ ra tai và đuôi rồi dán thân mình lên cửa xe nhìn ra ngoài.

Tới tới lui lui đều là người qua đường ăn mặt rất thời thượng. So sánh với nơi khác thì người tóc đen mắt đen ở đây rất khó thấy, đa số người nơi này đều là tóc nâu.

Điều này làm y nhớ tới bộ lạc của mình. Thế giới kia cũng phần lớn là tóc nâu mắt nâu. Nhan sắc càng hiếm thấy thì năng lực càng mạnh. Chỉ có Tiêu Điền Điền không rõ là ai là ngoại lệ.

Người nọ rất yếu ớt. Nếu không phải có y bảo vệ, thì dăm ba bữa sẽ chết ở thế giới nguy hiểm đó không chừng. So sánh với Tiêu Điền Điền, Đỗ Hữu càng phù hợp với nhận thức của Ryan hơn —— mắt, tóc và khuôn mặt đều rất xinh đẹp, cho nên thực lực mới mạnh. Thậm chí so với y còn mạnh hơn, dễ dàng đè y xuống đất.

Ryan cảm thấy mình xuyên đến đây là vì gặp Đỗ Hữu. Cho dù là vì sinh thế hệ sau thì y cũng cần phải mang Đỗ Hữu về bộ lạc.

【 mục tiêu ở phía trước cách 20 mét. 】

Tiêu Điền Điền nghe hệ thống nói, bèn ngừng lại. Ryan rất dễ tìm, nếu ở bên ngoài thì sẽ nhanh thấy được. Nhưng bây giờ nhìn thì chỉ toàn người có bình thường.

Một chiếc xe thương vụ màu đen dựa bên đường. Cửa sổ xe dán kính phòng trộm, không nhìn rõ bên trong.

Tiêu Điền Điền nhìn quanh bốn phía, sau khi xác nhận không thấy bóng dáng Ryan đâu cả, thì tầm mắt dừng trên chiếc xe hàng ngoại kia.

Tiêu Điền Điền: 【 y ở đó? 】

Hệ thống chủ: 【 đúng. 】



Tiêu Điền Điền: 【 trên xe còn có người khác không? 】

Chủ hệ thống: 【 không. 】

Phán đoán của hệ thống chủ sẽ không sai.

Tiêu Điền Điền lập tức nâng bước về phía trước. Chuyện tiếp theo có lẽ sẽ làm Ryan hận cậu. Nhưng hiện tại cậu đã không để bụng nữa rồi. Nếu vì mình ôn nhu mà làm nhóm tiểu công chẳng hay biết gì —— rồi gây ra hậu quả không thể cứu vãn, cậu nhất định sẽ không tha thứ cho chính mình.

Tốc độ di chuyển của người sói rất mau, không nắm được tọa độ chính xác. Nhưng hai mươi phút trước tốc độ có điều chậm lại, cuối cùng ngừng hẳn. Vì vậy cầu không thể buông tha cơ hội này. Cơm trưa cũng không ăn được mấy miếng liền lập tức ngồi xe đuổi đến.

Hiện tại đã xác định rõ Ryan đang ở trên xe kia. Nếu có thể làm người sói ngoan ngoãn đợi, nói không chừng "Vợ mới" kia cũng ở chỗ này.

Hai chân Tiêu Điền Điền như nặng hơn, từng bước một đi qua. Cậu muốn nhìn xem, kẻ dám cướp đi người của cậu, còn mê hoặc bọn họ đến mức đầu óc không tỉnh táo, đến cùng trông như thế nào.

Lúc này cửa mở, truyền đến âm thanh thanh thúy. Tiêu Điền Điền thấy hai người đàn ông tướng mạo bình thường ôm bao lớn bao nhỏ đi ra.

Lúc đầu cậu cũng không để ý. Hai người nhìn như nhân vật qua đường này không đáng để cậu chú ý. Nhưng giây tiếp theo lại thấy hai người này leo lên cái xe màu đen đó.

Từ từ, chuyện gì thế này?

Tiêu Điền Điền ngơ ngẩn. Chẳng lẽ một trong hai gã đàn ông đó chính là đầu sỏ gây tội cướp người của cậu?

Không thể nào.

Không lâu sau ô tô xả khói, phóng đi mà không để ý còn người đằng sau. Bởi vì quá kinh ngạc, Tiêu Điền Điền thậm chí chưa kịp kêu hệ thống sử dụng kỹ năng, bị khói xe sặc đến ho khan. Cậu oán hận mà nhìn ô tô đi xa, cảm thấy lòng không yên.

Đại diện Ngô ngồi trên xe hoàn toàn không chú ý đến việc có người phía sau, anh lấy hai hộp đồ đưa xuống hàng ghế sau.

"Quần áo và giày đều ở bên trong. Xin cậu đó, lần này đừng xé nữa.

Ryan: "Mặc không thoải mái."

Cậu chưa mặc thì sao biết được!

Người đại diện rất muốn hét lên một tiếng như vậy. Anh cảm thấy thằng nhóc này muốn sửa mình. Bởi vì anh không trực tiếp dẫn người đi gặp Đỗ tổng, ngược lại vòng đường xa.

"30 phút." Đại diện Ngô thương lượng, "30 phút sẽ xong. Chờ chụp xong, cậu muốn xé tôi cho cậu xé."

Ryan nhìn túi giấy trong tay đối phương.

Tới nơi, hai người coi như miễn cưỡng chạy tới trước mười phút. Cả linh hồn và thể xác của đại diện Ngô đều mệt mỏi, thở hồng hộc. Nhưng bằng vào cái miệng dẻo của mình, rốt cuộc Ryan cũng chịu mặc vào.

Cũng có lẽ là ngại anh quá phiền.

Địa điểm buổi chụp thử được thuê trong một khách sạn. Không giống với những người đến đây quay chụp, chỉ có nghệ sĩ ký với công ty quản lý mới có thể vào. Bởi vậy số lượng cũng không quá nhiều.

Lúc mang Ryan vào, người đại diện cảm giác tầm mắt mọi người đều dính lại đây. Giờ phút này, anh cảm giác như tất cả mệt mỏi đều như mây khói. Bởi đối với đại diện Ngô mà nói, cảm giác có thành tựu nhất chính là khai quật một hòn đá, rồi sau đó mài giũa nó thành viên kim cương sáng rực rỡ.

Một vị người phụ trách của EVE đi tới. Lúc thấy Ryan liền tấm tắc: "Khó trách các anh một hai đòi tôi cho một suất, thì ra là thế."

Người đại diện duỗi tay, "Chào, lần này phiền anh rồi."

"Không. Chúng tôi cũng hy vọng tìm được người mẫu thích hợp." Người phụ trách bắt tay, ha hả cười nói: "Cũng chúc anh thành công."

Rất mau đến phiên Ryan.

Gần như trong một giây đó nhìn thấy Ryan, mọi người đều cảm thấy kế hoạch cho Lễ Tình Nhân lần này, người mẫu sẽ là y.

Lễ Tình Nhân Trắng năm nay, EVE cho ra chocolate trắng. Màu tóc của đối phương vừa lúc hợp với màu của sản phẩm, đúng là mạnh càng thêm mạnh. Tuy nói trong lòng đã chọn, nhưng quá trình vẫn phải tiếp tục.

Ban phỏng vấn: "Cậu có hiểu biết gì về sản phẩm của chúng tôi?"

Ryan lắc đầu.

Ban phỏng vấn: "Cậu đã ăn thử chưa?"

Ryan vẫn lắc đầu.

Ban phỏng vấn trầm ngâm trong chốc lát, "Cậu cảm thấy có từ nào để hình dung cho sản phẩm mới này không?"

Ryan khó hiểu nghiêng đầu.

Bầu không khí im lặng bao trùm cả căn phòng, giống như thời gian bị chững lại. Lúc này, trong đầu mọi người cùng lúc bật ra một câu.

Người này…… Không được rồi.

Phần hỏi đáp kết thúc. Ban phỏng vấn kêu người lấy sản phẩm mới tới, giao cho thí sinh hỏi ba câu không câu nào biết này.

"Bây giờ cậu xem như mình đang quay. Ăn thanh chocolate này, rồi thể hiện vị ngon của sản phẩm đi."

Mức độ tự do của vòng này rất lớn. Không hạn chế ngôn ngữ mà nghệ sĩ sử dụng, động tác hoặc là vẻ mặt, đây cũng là vòng đánh giá cuối cùng có sức nặng nhất.

Ryan cầm chocolate từ tay nhân viên, nhìn thoáng qua rồi kéo bao bì đóng gói xuống. Dưới lớp giấy gói là chocolate thuần trắng, tinh tế mềm nhẵn.

Ban phỏng vấn tập trung tinh thần.

Lúc trước đại đa số nghệ sĩ đều cầm lên xem một chút, rồi nhẹ nhàng cắn một miếng. Làm ra vẻ như ăn quả ngọt, nói vị ngon của chocolate ra sao, dư vị dài lâu thế nào.

Đến đây đi, cậu sẽ mang đến cho chúng tôi màn biểu diễn thế nào đây.

Ryan đặt chocolate ở dưới chóp mũi ngửi.

Ban phỏng vấn gật đầu: Ngoài miêu tả độ ngon còn nhớ miêu tả mùi thơm, biết cách mở đầu đó.

Sau đó Ryan trực tiếp bỏ nguyên thanh chocolate vào trong miệng luôn.

Ban phỏng vấn:!?

Tuy rằng có thể trong một lần nuốt luôn thanh chocolate rất lợi hại, nhưng thứ chúng tôi muốn nhìn không phải cái này!

Ryan nhai vài cái, nuốt xuống. Đây là lần đầu tiên y ăn đồ ăn vặt, sức mạnh của đồ ăn ngon khá lớn. Bởi vì kích động, lỗ tai không tự chủ được mà dựng lên, sau lập tức rụt lại.

Đầu lưỡi liếm môi dưới, như thể vị ngon còn vương lại.

"Ngon tuyệt!"

Ban phỏng vấn đồng thời im lặng. Vừa rồi hình như bọn họ thấy tai chó, là ảo giác sao? Nhưng mà……

Mọi người không hẹn mà cùng nghĩ, hình như có hơi đáng yêu.

Phỏng vấn kết thúc. Người đại diện đang ở ngoài phòng chờ đợi. Người phụ trách vừa rồi cũng tham dự phỏng vấn, đi ra đập tay lên vai người đại diện, ý tứ sâu xa nói: "Có thể chờ mong đó."

Đây hiển nhiên là một tin tức tốt. Ít nhất ở trước mặt ban phỏng vấn Ryan có hy vọng rất lớn. Người đại diện còn chưa kịp vui, quay đầu vừa thấy Ryan muốn bắt đầu xé quần áo, vội xông lên ngăn lại.

"Được rồi, hôm nay vất vả cho anh. Chúng tôi đi trước."

Người đại diện Ngô tạm biệt người phụ trách, đẩy Ryan ra khách sạn.

Kính râm đã lên xe từ trước, mở notebook ra bắt đầu biên soạn bản thảo. Lúc người đại diện lên xe thì nhìn mấy chữ trên đó đều xoay quanh cái tên "Ryan".

"Anh xem cái này đi." Thấy bạn đi lên, kính râm lấy điện thoại đưa qua.

Người đại diện vừa cầm lên thì thấy là một tài khoản Weibo. Chủ tài khoản hình như là một nữ sinh trung học.

【 hôm nay đi dạo phố với bạn, kết quả đụng phải một anh siêu đẹp trai! Lục trên mạng thì không thấy tin nào liên quan cả. Đẹp vậy sao không có chứ, hu hu. 】



Đi kèm là một bức ảnh. Cô gái giơ tay chữ V, bên cạnh đứng một thanh niên tóc bạc. Thanh niên kia không nhìn camera, y cúi đầu nhìn cô gái, lộ ra nửa mặt góc cạnh rõ ràng. Nhìn qua giống như liếc mắt đưa tình.

Thời gian là buổi sáng. Chẳng qua chủ tài khoản không nhiều fan lắm, bởi vậy bình luận và số lượt chuyển phát đều rất thấp.

Kính râm lấy điện thoại về, "Ngoại trừ cái Weibo này, còn có không ít bức ảnh chụp lén khác. Đến lúc đó kết hợp với bản thảo của tôi, mua hot search, tuyệt đối có thể dẫn một đợt nhiệt độ."

Đến lúc đó đại ngôn của EVE càng thêm nắm chắc. Nhưng đối với người đại diện mà nói, ý nghĩa không chỉ ở chỗ này.

Trước mắt Giải Trí Hân Văn hoàn toàn không có tí danh khí nào. Cho dù có cũng là mặt trái chiếm đa số. Bởi vì ký trúng một nghệ sĩ có vết nhơ. Mà sau khi nghệ sĩ thứ nhất có danh khí rồi, sự chú ý của thị trường với Giải Trí Hân Văn sẽ tăng lên, rồi sẽ có càng nhiều tiềm lực ưu tú gia nhập công ty.

Đây là một vòng tuần hoàn tốt. Nhưng điều duy nhất không chắc chắn chính là, người đại diện Ngô không biết Đỗ tổng có đồng ý hay không.

Sáng hôm nay nói nhiều như vậy nhưng có lẽ không ăn thua, anh còn chuẩn bị gửi một phần văn kiện cho Đỗ tổng, đem chuyện hôm nay xảy ra và triển vọng đối với tương lai nói cho Đỗ tổng hay. Lúc anh nóng lòng mở notebook mình luôn mang theo để chuẩn bị biên tập văn kiện, thì phát hiện xe bị lay một cú khá mạnh.

Quay đầu nhìn, anh thấy Ryan nhảy lên bệ cửa sổ. Phía sau ghế dựa là áo và giày. Đối phương ngồi xổm ở trên bệ cửa, vậy mà không cảm thấy khó chịu gì. Như với y mà nói tư thế này rất quen thuộc.

Người đại diện kinh ngạc, "Từ từ, cậu đi đâu?"

Anh vốn định gửi văn kiện xong liền đi tìm Đỗ tổng. Chẳng lẽ chờ không nổi nữa?

"Cậu đừng vội, giờ lái xe đưa cậu qua liền đây." Nhưng mà Ryan không hề phản ứng, sau đó quay đầu lại ngó anh một cái. Mà lúc đối diện với cặp mắt kia, người đại diện không khỏi sửng sốt.

Không biết có phải mình nhìn lầm không, đôi mắt đẹp như ngọc lục bảo giờ đây đỏ bừng. Lúc nhìn qua thì như có sắc hồng lập lòe. Sau đó, thanh niên quay đầu lại, nhảy thẳng nhảy ra cửa sổ xe.

"Này!"

Người đại diện vội vàng xuống xe. Nhưng tốc độ đối phương rất mau, anh căn bản đuổi không kịp. Chạy vài bước liền thở hồng hộc, mắt thấy đối phương chui vào một cái hẻm nhỏ. Sau đó anh đối diện với một tầm mắt khác.

Đó là một cậu trai trẻ, cậu ta nhìn chằm chằm mình, trong mắt như mang theo một tia căm giận. Xem vẻ mặt của người nọ cứ như anh làm tội ác tày trời gì với cậu ta ấy. Tiếp theo, cậu trai xoay người đi vào hẻm nhỏ nơi Ryan biến mất.

Kính râm cũng theo xuống xe, thấy bạn tốt đứng ngu người tại chỗ, hỏi: "Sao cậu ta đột nhiên đi rồi?"

Người đại diện bỗng hoàn hồn, nắm lấy bả vai kính râm, "Chú có thấy không! Vừa rồi mắt cậu ta biến thành màu đỏ!"

"Anh nói cái gì?" Kính râm giật mình, "Mắt cậu ta không phải màu đen sao? "

Người đại diện: "……"

"Là màu xanh." Anh tháo cái kính râm của bạn mình xuống, "Chú đừng có giả ngầu mà mang cái này giùm đi!"

Người đại diện lấy điện thoại ra. Anh cảm thấy chuyện này khá kỳ lạ, vì vậy phải mau chóng báo cho Đỗ tổng biết mới được.

Giờ là buổi chiều, mặt trời cũng ngả về tây. Lúc này cơn gió kéo một chút u ám cuối ngày, che lấp vầng thái dương rực rỡ. Tiêu Điền Điền mang Ryan tới một bãi đất trống không người rồi ngừng lại.

Cậu nhìn về phía người sói. Đối phương ngồi xổm dưới đất, lúc này y lộ ra dáng vẻ si mê cậu như ngày trước. Cái đuôi hiện ra, đung đưa không ngừng giữa không trung. Môi đỏ của Tiêu Điền Điền nhếch lên, nâng tay, ban cho người sói một cái sờ đầu.

Ryan ngao một tiếng, cọ cọ.

Cặp mắt kia lóe lên màu xanh đậm, tựa như ngọc lục bảo. Như là vô số sắc xanh hợp lại, hồi trước bên cạnh sắc xanh ấy lại là sắc màu khác. Không giống như bây giờ. Trong lúc lơ đãng thì lại hiện lên chút sắc hồng.

Là sửa lỗi cốt truyện. Kỹ năng này muốn dùng thì phải tận mắt thấy mục tiêu.

Lúc mới bắt đầu, Tiêu Điền Điền không muốn sử dụng nó lên đối tượng cần đẩy ngã. Bởi vì dựa vào sức hút của chính cậu làm bọn họ yêu thích, như vậy mới càng có cảm giác thành tựu. Nhưng chuyện tới hiện giờ, Tiêu Điền Điền đã nhuốm tà ác không muốn suy nghĩ đến mấy chuyện vặt đó nữa.

Giam cầm bản thân với càng nhiều quy tắc thì làm việc càng vướng tay vướng chân. Bởi thế cậu mới rơi xuống hoàn cảnh như ngày hôm nay. Cúi mắt cuống nhìn người sói ngoan ngoãn, ngoài miệng Tiêu Điền Điền cười, nhưng trong lòng lại rất lạnh nhạt. Bởi vì cậu vĩnh viễn sẽ không quên sáng nay Ryan nhục nhã cậu thế nào.

Nghĩ đến người đuổi theo Ryan xuống xe có thể là bông sen trắng thì lòng cậu rất khó chịu, mà đối phương ra tay chuẩn xác với người của cậu như vậy, thì hẳn cũng là người xuyên việt. Ngoài ra không loại trừ khả năng tên đó có hệ thống.

Cậu đã cho tên đó thấy mặt rồi. Tuy vừa rồi trên đường không có ai, nhưng khả năng bị người thấy vẫn khá lớn. Vì vậy cậu mới dời sang địa điểm khác. Nếu người nọ thật sự lo lắng Ryan, hẳn là rất mau sẽ tìm được mình.

Trận quyết chiến chính là hôm nay. Sau hôm nay cậu sẽ cho kẻ xuyên việt đó biết kết cục của việc dám trộm người của cậu!

Trong bệnh viện.

Đỗ Hữu không nói chuyện phiếm với ai như Thẩm Thần nghĩ, mà anh đang lướt Weibo. Hot search gần đây không có chuyện lớn gì, cốt truyện đi kèm với Tiêu Điền Điền cũng không xuất hiện nữa, hết thảy đều rất hoà bình.

Ngồi một lúc lâu sau, anh rốt cuộc cũng thấy ba Thẩm tới, cơm nước xong, liền chuẩn bị tạm biệt. Còn chưa đi ra cổng bệnh viện thì nhận được một cuộc gọi lạ. Ngoại trừ mấy người hay liên hệ, Đỗ Hữu không có thói quen lưu số lạ.

Anh ấn nghe.

Bên kia truyền đến một giọng nam dồn dập: "Làm phiền anh Đỗ tổng, tôi là Tiểu Ngô."

Bởi vì buổi sáng vừa mới gặp mặt nên Đỗ Hữu còn nhớ giọng này, "Chào anh."

"Bây giờ anh rãnh không?"

Đỗ Hữu: "Chuyện gì?"

Người đại diện dừng một chút, "Là thế này. Hôm nay giữa trưa lúc ăn cơm tôi gặp tình nhân của anh."

Đỗ Hữu: Ế? Ai? Tình nhân nào?

Người đại diện Ngô lời ít mà ý nhiều, kể hết đầu đuôi mọi chuyện cho Đỗ Hữu nghe. Cuối cùng nói: "Y đột nhiên nhảy khỏi xe rồi đi luôn, cũng không nói câu nào cả. Tôi không biết có đi tìm anh không, nhưng cảm giác chuyện hơi kỳ lạ."

Nghe xong lời nói, Đỗ Hữu đại khái đoán được "Tình nhân" trong miệng anh Ngô là nói Ryan. Tuy không biết vì sao lại sinh ra loại hiểu lầm này. Nhưng so với điều này, câu chữ trong lời đối phương càng khiến anh chú ý.

"Tia sáng màu hồng?"

"A, đúng vậy." Người đại diện biết chuyện này nghe không thật cho lắm, nhưng vẫn nói đúng sự thật, "Đột nhiên đôi mắt như đỏ lên."

"Sau tôi còn thấy một cậu trai. Tương đối lùn, tóc đen ngắn."

Đại diện miêu tả bề ngoài cậu trai, "Người nọ trừng mắt nhìn tôi, sau đó liền đi hướng mà Ryan đã đi. Tôi không biết có liên quan không nữa."

Hệ thống: 【 ui, ký chủ, người kia là…… 】

Là Tiêu Điền Điền.

Vừa rồi lúc lướt Weibo còn đang nghĩ là gần đây thật bình yên, kết quả lập tức bị vả mặt. Nhưng Ryan chủ động đi tìm Tiêu Điền Điền sao?

Đỗ Hữu nhớ tới chuyện xảy ra trên người mẹ Thẩm lúc trước. Nếu Tiêu Điền Điền sử dụng "Sửa lỗi cốt truyện" chỉ vì làm Ryan trở lại bên người mình thì thôi đi. Nhưng nếu kêu Ryan làm ra hành vi tấn công, hoặc là lấy Ryan làm điểm bắt đầu rồi sử dụng "Sửa lỗi cốt truyện" lên người khác, thì chuyện này cần phải giải quyết.

"Tôi biết rồi, cảm ơn."

Anh vừa muốn ngắt điện thoại thì lại nghe đầu kia điện thoại nói:

"Xin lỗi Đỗ tổng, tôi tự tiện dẫn y đi tham gia chụp thử. Chắc là anh sẽ giận tôi lắm, nhưng tôi thiệt tình muốn cho công ty phát triển hơn."

Đỗ Hữu suy nghĩ, hỏi: "Y có làm chuyện gì kỳ quái không?"

Người đại diện Ngô còn tưởng rằng sẽ bị mắng, kết quả lại nghe thấy câu hỏi này. Muốn nói kỳ quái thì là xé quần áo không ngừng. Ngoài cái đó ra thì không còn chuyện gì nữa. Đại diện chần chờ: "Không, không có. Buổi quay chụp biểu hiện rất xuất sắc."

Đỗ Hữu: "Vậy thì không sao."

Không cho Ryan ra ngoài chỉ vì không muốn đối phương gây ồn ào thôi. Nhẹ thì lộ ra hình thú, nặng thì phá phách khắp nơi. Nếu Ryan không làm chuyện gì khác người, với anh mà nói thì chẳng còn cái gì để lo. Huống chi việc khẩn cấp trước mắt là xử lý Tiêu Điền Điền.

Người đại diện nghe Đỗ tổng nhẹ nhàng bâng quơ bỏ qua chuyện này không khỏi giật mình tại chỗ. Cho đến khi cuộc gọi bị ngắt cũng đần mặt ra.

Không lâu sau anh lau nước mắt, nhìn lên trời rồi nắm tay lại.

Giao người cho anh đi Đỗ tổng, anh nhất định sẽ làm Giải Trí Hân Văn phát triển lớn mạnh. Làm tiếng tăm công ty vang vọng giới giải trí!

Đỗ Hữu nhanh chân bước ra cửa bệnh viện. Hoàng hôn chiếu xuống, là lúc ánh sáng và bóng tối cùng giao hòa. Đỗ Hữu gọi một dãy số, tìm thám tử.

"Nói cho tôi biết vị trí hiện tại của Tiêu Điền Điền."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau