Sau Khi Bị Bắt Chơi Tình Nhiều Tay, Tôi Bỏ Chạy
Chương 64
"Sầm"
Đỗ Hữu đóng cửa lại, rời khỏi nhà Tần Qua. Thẳng cho đến khi cửa nhà phía sau khép lại, cái họng vẫn luôn treo nãy giờ của hệ thống cuối cùng cũng hạ xuống, lòng còn sợ hãi nói: "Đúng là đáng sợ."
Đỗ Hữu nhớ đến lời hứa vừa rồi, Tần Qua nói muốn cùng đi ăn gà nướng, mới an ủi: "Cậu sợ thú có mỏ à? Không sao, gà nướng không có đầu."
Hệ thống: "Ai nói cái đó đâu, đang nói Tần Qua mà."
Dù chỉ là nói đến tên thôi, nó cũng cảm giác như bị nghe lén, nghi thần nghi quỷ mà nhìn đông nhìn tây.
Tim đập bình bịch: 【 tui còn tưởng hôm nay anh bước ra không được ấy chứ. 】
Khi nó nghe thấy ký chủ từ chối Tần Qua, hệ thống cảm giác rằng giây tiếp theo đối phương sẽ bùng nổ, hung bạo nhốt ký chủ lại, sau đó... Tuy rằng so về giá trị vũ lực thì không biết hai người ai cao hơn ai.
Đỗ Hữu nghe không rõ khúc sau: 【 làm cái gì? 】
Hệ thống: 【 làm, làm……】
Không biết vì sao, nó có chút nói không nên lời. Vội nói sang chuyện khác: 【 không làm gì hết, mau trở về nhanh đi. 】
Khi nói chuyện, Đỗ Hữu đã về tới biệt thự của mình rồi. Trong nhà tối tăm, vì trước khi đi anh đã tắt đèn. Khi nhấn mở, trong phòng lại truyền đến tiếng động.
Ryan tỉnh rồi?
Anh đi đến phòng khách. Đối phương nằm ở trên thảm, vẫn là tư thế nghiêng ngả như cũ, hai mắt nhắm nghiền, mày nhíu chặt, trên trán là một tầng mồ hôi mỏng. Không biết vì sao thân thể lại đỏ bừng.
Đỗ Hữu đi qua, cúi người khẽ chạm một chút, thân thể y nóng rực một cách kỳ lạ. Dựa theo tiêu chuẩn của người thì đã nóng đến cháy da rồi.
Đỗ Hữu: "Thú y……"
Hệ thống: "Đã nói không được mà!"
Huống chi hiện giờ người sói vẫn là hình người, chỉ lộ lỗ tai và đuôi dài. Muốn đưa đến bệnh viện thì sẽ dọa bác sĩ nhảy dựng mất. Vì để phán đoán được tình trạng của y, hệ thống móc ra nguyên tác của《 Dụ dỗ vợ nhỏ về nhà sinh con 》, nó nhanh chóng tìm tòi từ ngữ mấu chốt. Sau khi đọc một lượt cuối cùng cũng hiểu.
Khi người thú trúng phải vết thương nghiêm trọng, trong quá trình tự lành sẽ xuất hiện cơn sốt cao. Mỗi lần như vậy, tiểu thụ có thể thể hiện mỹ đức của một người vợ hiền mẹ đảm, chăm sóc người thú bị bệnh, không tới mức phải ăn cơm trắng.
Chỉ là Ryan sốt cao đến thế này cũng khá hiếm thấy, phỏng chừng là vì bị thương quá nặng. Nhưng nhìn lướt qua thì ký chủ nhà nó không giống người sẽ đi chăm bệnh, anh vẫn nên đừng đụng gì cả mà tắm rửa đi ngủ thôi.
Hệ thống nghĩ như vậy, đang muốn thúc giục ký chủ lên lầu, lại nghe thấy hỏi chuyện:
"Ném y vào nước lạnh thì có thể khỏe lên không?"
Hệ thống hít một hơi, "Sẽ không, anh muốn y chết đó hả?"
Có lẽ là nghe thấy tiếng ồn ào, người thú nằm dưới chân đang có dấu hiệu tỉnh lại, y rên rỉ. Đỗ Hữu cúi đầu nhìn trong chốc lát, dường như nhớ tới cái gì, xoay người đi vào phòng bếp. Anh đi đến trước tủ lạnh. Tủ lạnh rất lớn, là tủ có hai cửa, bình thường chỉ có dì giúp việc dùng.
Mở tầng dưới ra, chợt thấy tất cả bên trong đều là thịt đông. Xốc thịt lên, một khối băng bị đè ở dưới cùng. Đỗ Hữu cầm khối băng đi vào phòng tắm, dùng khăn lông bao lại.
Nhìn hành động như kiểu thường làm đó của ký chủ, hệ thống có chút khiếp sợ. Vì đối phương chưa từng bệnh, nó cũng chưa từng dạy anh nên làm thế nào.
Hệ thống: "Học đâu ra đấy anh?"
Đỗ Hữu: "Anime chứ đâu."
Anime á?
Hệ thống nghĩ tới cái bộ anime ngôn tình máu chó dài tập kia, có một tập là nữ chính bị bệnh, nam phụ đi chăm. Đến nỗi vì sao không phải nam chủ, là bởi vì "Ôn nhu săn sóc" là đặc điểm của nam phụ.
Đỗ Hữu trở về phòng khách, đỡ lấy bả vai Ryan, rồi để khối băng được bọc khăn lên trán Ryan. Sau đó lại đi vào phòng bếp. Lúc này đây lại mở kho ướp lạnh ra. Khí lạnh thẳng tắp phả vào mặt, tủ lạnh được dì giúp việc xử lý gọn gàng ngăn nắp.
Hệ thống: "Ký chủ, anh sẽ không..."
Nó nhớ trong bộ anime kia, nam phụ còn tri kỷ mà nấu cho nữ chính một nồi cháo. Tuy rằng ký chủ biết nấu mì ăn liền, nhưng anh đã bao giờ nấu thứ gì khác đâu.
Lần đầu tiên xuống bếp đã làm món ăn có cấp bậc cao như vậy, thật sự có thể được không? Để tránh gây ra hoả hoạn, nó đưa ra kiến nghị: "Có cần gọi điện kêu dì giúp việc lại đây không?"
Tuy rằng có hơi chậm, nhưng tình huống đặc biệt thế này thì không còn cách nào. Dù sao chỗ dì ấy cũng rất gần đây. Đỗ Hữu dừng tay, "Dì ấy là phụ nữ, không tiện lắm."
Không tiện lắm?
Hệ thống nghi hoặc, ý ký chủ là lo lắng dì ra ngoài gặp nguy hiểm sao?
Sau đó, nó thấy ký chủ lấy từ tủ lạnh ra một cây hành tây, đang cầm ước lượng một chút.
Hệ thống: "Anh lấy hành làm gì đấy?"
Đỗ Hữu đóng tủ lạnh: "Nhét vào phía sau."
Hệ thống: "Sau, phía sau?"
Chờ một chút, nó cảm thấy theo không kịp tiết tấu của ký chủ. Nó nuốt nước miếng: "Xin hỏi phía sau là ……"
Đỗ Hữu: "Lỗ đít đó."
Hệ thống ho khan mãnh liệt, bởi vì ho quá mạnh mẽ nên nó chẳng thể nói được chữ nào, nó trơ mắt nhìn ký chủ đi về phòng khách, rồi đi đến trước người Ryan ngồi xổm xuống.
"Dừng tayyyyyy!" Hệ thống dùng cả cái mạng già mà hô to.
Đỗ Hữu đang chuẩn bị lột quần:?
Qua vài giây, hệ thống mới ngừng lại: "Anh, anh học từ chỗ nào vậy, vì sao lại dùng hành tây nhét vào mông?"
Đỗ Hữu: "Trong anime." Anh dừng một lát, nói bổ sung: "Có thể trị sốt."
Đến cả nó còn không biết có chuyện này đây nè! Hơn nữa bộ anime ngôn tình máu chó kia còn có cảnh này hả?!
Hệ thống: "Xin hỏi, người anh em có thể cho biết tên... "
Đỗ Hữu suy tư trong chốc lát, trả lời: "《 Các mẫu truyện hài 》."
Hệ thống: "Đừng tin truyện hài anh ơi!"
Trong lúc mông lung, Ryan nghe thấy tiếng vang ầm ĩ, nhíu mày mở mắt ra, thì thấy một bóng đen ngồi xổm trước mặt mình. Tay trái người nọ cầm một cây gì đó khá dài, tay phải đặt bên mép quần y.
Mắt còn chưa nhìn rõ, mọi thứ xung quanh còn rất mơ hồ, cái mũi lúc này như bị tắc, bởi vậy y vẫn chưa biết người nọ là ai. Theo bản năng muốn phản kháng. Nhưng thân thể nặng vô cùng, không thể động đậy.
Đỗ Hữu bị hệ thống giáo dục một phen, đành phải từ bỏ chuyện sắp làm. Cúi đầu vừa thấy người thú tỉnh, hỏi: "Cậu có khỏe không?"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Ryan giương mắt nhìn. Nheo mắt lại, mấy cái bóng mờ ảo chồng chéo lên nhau, y rốt cuộc cũng thấy rõ người trước mắt. Hé miệng, muốn phát ra âm thanh, nhưng miệng rất khô, y không khỏi liếm môi. Phỏng chừng do nhiều nguyên cớ mà giờ Ryan thấy khát nước ghê gớm.
Đỗ Hữu chú ý tới, anh nhìn phía bàn trà, bên trong cái ấm luôn đầy nước và xung quanh là mấy cái ly nhỏ. Anh lấy tay đảo chén trà, rồi rót một chút nước vào trong, đưa tới bên miệng Ryan. Nhưng đối phương không uống, chỉ nhìn anh, rồi thử mở miệng nói chuyện.
Mà lúc này đây, y thành công nói được thành tiếng.
"…… Ta... Không."
Âm thanh của y không còn mát lạnh sảng khoái như trước, nó hơi nghẹn ngào.
"Ta nên …… Nghe lời em, không nên chạy loạn."
Nếu không, y sẽ không bị khống chế một cách khó hiểu, còn vung tay đánh nhau với Đỗ Hữu. Với tư cách là một giống đực, đây là chuyện không thể tha thứ. Đỗ Hữu thấy giờ y không muốn uống, liền đem chén trà để trên mặt đất, "Có gì đâu."
Không phải chuyện đáng để xin lỗi. Sở dĩ không cho phép Ryan ra ngoài, chỉ là lo đối phương gặp phiền toái. Hôm nay tuy rằng tạo thành kết quả như vậy, nhưng trước lúc Tiêu Điền Điền xuất hiện, bản thân Ryan cũng không khiến bất cứ tranh chấp nào xảy ra. Chi bằng nói là đối phương bị dính "Sửa lỗi cốt truyện", sau lại bị mình đánh thành bộ dạng như này, quả thật thảm hết nói.
Tóm lại xét thấy Ryan cũng là đương sự, Đỗ Hữu nói chuyện lúc sau xảy ra cho y nghe, cuối cùng nói: "Tiêu Điền Điền biến mất, rất nhanh thôi cậu sẽ về nhà."
"Trở về……" Ryan nhìn trần nhà, lẩm bẩm lặp lại. Tiếp theo tầm mắt chuyển qua Đỗ Hữu, "Ta không muốn."
Không muốn? Đỗ Hữu tự hỏi trong chốc lát, rất mau đã hiểu. Tuy rằng không rõ ràng lắm "Thế giới người thú" đến cùng là thế nào, nhưng nhìn người con trên mảnh đất ấy xem, cậu ta không mặc áo trên, cách theo đuổi bạn đời thì đơn giản đến thô bạo —— khá chắc là một nơi rất bần cùng.
Cũng như anh không muốn quay lại tận thế, Ryan khẳng định cũng bị thế giới này hấp dẫn rồi.
Đỗ Hữu: "Cậu muốn ở lại cũng đúng."
Ryan bởi vì phát sốt, trong đầu giờ rất hỗn độn. Y nghe thấy Đỗ Hữu nói, lại không lập tức phản ứng gì. Hai mắt không trong trẻo như lúc bình thường nữa, y nhìn chăm chú vào đỉnh trần nhà.
Y muốn mang Đỗ Hữu theo. Mà phần tâm tình này, giờ đây lại khác so với trước. Tình yêu của người thú rất đơn giản. Chỉ cần nhìn vào mắt lẫn nhau, là có thể lập tức kết hôn. Sau đó kết đèn kéo hoa rồng rắn sinh con. Cho nên y hơi khó hiểu việc con người cứ mãi rối rắm rồi phức tạp nó lên. Mà giờ đây y cũng không thể hiểu được tâm tình của mình.
Y thích Đỗ Hữu.
Thích ngoại hình em, thích sức mạnh đó của em.
Mà đối với tộc người thú mà nói, gần như không có chuyện gì lớn lao bằng sinh sản đời sau. Cho nên vào lúc đầu tiên thấy rõ khuôn mặt của Đỗ Hữu, y liền quyết rằng, nhất định phải khiến người này thành vợ mình. Nhưng y cũng không phải ngu ngốc. Ít nhất trước mắt mà nói, đối phương không có loại ý tứ này với y.
Cho nên lúc ấy không trực tiếp xử lý y, còn đem y trở về. Tuy rằng bị khống chế, nhưng ký ức vẫn tồn đọng trong đầu rất rõ ràng.
Trận đấu đó rất kịch liệt, thời gian giằng co rất lâu. Không phải vì sức mạnh hai bên ngang nhau, mà là một bên tấn công không nể tình, một bên lại trước sau vét cạn sức, thậm chí không ngừng công kích.
Đối với cách đánh không dây dưa của người thú thì kiểu này khá khó hiểu. Rõ ràng có thể kết thúc trận chiến nhanh hơn, lại lựa chọn phương pháp phiền toái nhất.
Tầm mắt Ryan lại lần nữa chuyển hướng sang Đỗ Hữu, "Vừa rồi em muốn cởi quần ta sao?" Y đọc từng chữ vẫn không quá rõ ràng. Tuy rằng không rõ vì sao đề tài nhảy nhanh như vậy, nhưng Đỗ Hữu không giấu giếm, anh gật đầu.
"…… Tại sao?" Ryan miễn cưỡng cười, "Ta đã nói rồi, chỉ sau khi kết hôn mới có thể như vậy."
"A."
Đỗ Hữu nhớ lại. Hình như đã từng nói rồi, nửa người trên xem tự nhiên, nhưng nửa người dưới chỉ có thể cho vợ xem.
Anh nói: "Yên tâm, chưa cởi đâu."
Hệ thống: 【 không phải vấn đề đó! 】
Ryan gian nang nâng cánh tay phải lên, lòng bàn tay chạm vào ống quần của anh, "Câu nói kia, rút về."
"Hiện tại…… Không về bộ lạc."
Nói xong lời này, cánh tay rốt cuộc chống đỡ không được nữa, rũ xuống, "Nhưng chuyện đó thì phải đợi vết thương tốt lên đã."
Người vẫn thấy rất mệt, cơ ngực và bụng toàn là mồ hôi, theo hô hấp mà phập phồng. Đỗ Hữu nhìn hành tây trong tay, "Chờ cậu tốt lên thì không làm nữa."
Hơn nữa vừa rồi hệ thống nói phương thuốc cổ truyền này là giả, chỉ là truyện mua vui thôi. Nghe vậy, thân thể Ryan cứng đờ.
"Muốn ngay bây giờ sao?" Y lắp bắp hỏi.
Đỗ Hữu đóng cửa lại, rời khỏi nhà Tần Qua. Thẳng cho đến khi cửa nhà phía sau khép lại, cái họng vẫn luôn treo nãy giờ của hệ thống cuối cùng cũng hạ xuống, lòng còn sợ hãi nói: "Đúng là đáng sợ."
Đỗ Hữu nhớ đến lời hứa vừa rồi, Tần Qua nói muốn cùng đi ăn gà nướng, mới an ủi: "Cậu sợ thú có mỏ à? Không sao, gà nướng không có đầu."
Hệ thống: "Ai nói cái đó đâu, đang nói Tần Qua mà."
Dù chỉ là nói đến tên thôi, nó cũng cảm giác như bị nghe lén, nghi thần nghi quỷ mà nhìn đông nhìn tây.
Tim đập bình bịch: 【 tui còn tưởng hôm nay anh bước ra không được ấy chứ. 】
Khi nó nghe thấy ký chủ từ chối Tần Qua, hệ thống cảm giác rằng giây tiếp theo đối phương sẽ bùng nổ, hung bạo nhốt ký chủ lại, sau đó... Tuy rằng so về giá trị vũ lực thì không biết hai người ai cao hơn ai.
Đỗ Hữu nghe không rõ khúc sau: 【 làm cái gì? 】
Hệ thống: 【 làm, làm……】
Không biết vì sao, nó có chút nói không nên lời. Vội nói sang chuyện khác: 【 không làm gì hết, mau trở về nhanh đi. 】
Khi nói chuyện, Đỗ Hữu đã về tới biệt thự của mình rồi. Trong nhà tối tăm, vì trước khi đi anh đã tắt đèn. Khi nhấn mở, trong phòng lại truyền đến tiếng động.
Ryan tỉnh rồi?
Anh đi đến phòng khách. Đối phương nằm ở trên thảm, vẫn là tư thế nghiêng ngả như cũ, hai mắt nhắm nghiền, mày nhíu chặt, trên trán là một tầng mồ hôi mỏng. Không biết vì sao thân thể lại đỏ bừng.
Đỗ Hữu đi qua, cúi người khẽ chạm một chút, thân thể y nóng rực một cách kỳ lạ. Dựa theo tiêu chuẩn của người thì đã nóng đến cháy da rồi.
Đỗ Hữu: "Thú y……"
Hệ thống: "Đã nói không được mà!"
Huống chi hiện giờ người sói vẫn là hình người, chỉ lộ lỗ tai và đuôi dài. Muốn đưa đến bệnh viện thì sẽ dọa bác sĩ nhảy dựng mất. Vì để phán đoán được tình trạng của y, hệ thống móc ra nguyên tác của《 Dụ dỗ vợ nhỏ về nhà sinh con 》, nó nhanh chóng tìm tòi từ ngữ mấu chốt. Sau khi đọc một lượt cuối cùng cũng hiểu.
Khi người thú trúng phải vết thương nghiêm trọng, trong quá trình tự lành sẽ xuất hiện cơn sốt cao. Mỗi lần như vậy, tiểu thụ có thể thể hiện mỹ đức của một người vợ hiền mẹ đảm, chăm sóc người thú bị bệnh, không tới mức phải ăn cơm trắng.
Chỉ là Ryan sốt cao đến thế này cũng khá hiếm thấy, phỏng chừng là vì bị thương quá nặng. Nhưng nhìn lướt qua thì ký chủ nhà nó không giống người sẽ đi chăm bệnh, anh vẫn nên đừng đụng gì cả mà tắm rửa đi ngủ thôi.
Hệ thống nghĩ như vậy, đang muốn thúc giục ký chủ lên lầu, lại nghe thấy hỏi chuyện:
"Ném y vào nước lạnh thì có thể khỏe lên không?"
Hệ thống hít một hơi, "Sẽ không, anh muốn y chết đó hả?"
Có lẽ là nghe thấy tiếng ồn ào, người thú nằm dưới chân đang có dấu hiệu tỉnh lại, y rên rỉ. Đỗ Hữu cúi đầu nhìn trong chốc lát, dường như nhớ tới cái gì, xoay người đi vào phòng bếp. Anh đi đến trước tủ lạnh. Tủ lạnh rất lớn, là tủ có hai cửa, bình thường chỉ có dì giúp việc dùng.
Mở tầng dưới ra, chợt thấy tất cả bên trong đều là thịt đông. Xốc thịt lên, một khối băng bị đè ở dưới cùng. Đỗ Hữu cầm khối băng đi vào phòng tắm, dùng khăn lông bao lại.
Nhìn hành động như kiểu thường làm đó của ký chủ, hệ thống có chút khiếp sợ. Vì đối phương chưa từng bệnh, nó cũng chưa từng dạy anh nên làm thế nào.
Hệ thống: "Học đâu ra đấy anh?"
Đỗ Hữu: "Anime chứ đâu."
Anime á?
Hệ thống nghĩ tới cái bộ anime ngôn tình máu chó dài tập kia, có một tập là nữ chính bị bệnh, nam phụ đi chăm. Đến nỗi vì sao không phải nam chủ, là bởi vì "Ôn nhu săn sóc" là đặc điểm của nam phụ.
Đỗ Hữu trở về phòng khách, đỡ lấy bả vai Ryan, rồi để khối băng được bọc khăn lên trán Ryan. Sau đó lại đi vào phòng bếp. Lúc này đây lại mở kho ướp lạnh ra. Khí lạnh thẳng tắp phả vào mặt, tủ lạnh được dì giúp việc xử lý gọn gàng ngăn nắp.
Hệ thống: "Ký chủ, anh sẽ không..."
Nó nhớ trong bộ anime kia, nam phụ còn tri kỷ mà nấu cho nữ chính một nồi cháo. Tuy rằng ký chủ biết nấu mì ăn liền, nhưng anh đã bao giờ nấu thứ gì khác đâu.
Lần đầu tiên xuống bếp đã làm món ăn có cấp bậc cao như vậy, thật sự có thể được không? Để tránh gây ra hoả hoạn, nó đưa ra kiến nghị: "Có cần gọi điện kêu dì giúp việc lại đây không?"
Tuy rằng có hơi chậm, nhưng tình huống đặc biệt thế này thì không còn cách nào. Dù sao chỗ dì ấy cũng rất gần đây. Đỗ Hữu dừng tay, "Dì ấy là phụ nữ, không tiện lắm."
Không tiện lắm?
Hệ thống nghi hoặc, ý ký chủ là lo lắng dì ra ngoài gặp nguy hiểm sao?
Sau đó, nó thấy ký chủ lấy từ tủ lạnh ra một cây hành tây, đang cầm ước lượng một chút.
Hệ thống: "Anh lấy hành làm gì đấy?"
Đỗ Hữu đóng tủ lạnh: "Nhét vào phía sau."
Hệ thống: "Sau, phía sau?"
Chờ một chút, nó cảm thấy theo không kịp tiết tấu của ký chủ. Nó nuốt nước miếng: "Xin hỏi phía sau là ……"
Đỗ Hữu: "Lỗ đít đó."
Hệ thống ho khan mãnh liệt, bởi vì ho quá mạnh mẽ nên nó chẳng thể nói được chữ nào, nó trơ mắt nhìn ký chủ đi về phòng khách, rồi đi đến trước người Ryan ngồi xổm xuống.
"Dừng tayyyyyy!" Hệ thống dùng cả cái mạng già mà hô to.
Đỗ Hữu đang chuẩn bị lột quần:?
Qua vài giây, hệ thống mới ngừng lại: "Anh, anh học từ chỗ nào vậy, vì sao lại dùng hành tây nhét vào mông?"
Đỗ Hữu: "Trong anime." Anh dừng một lát, nói bổ sung: "Có thể trị sốt."
Đến cả nó còn không biết có chuyện này đây nè! Hơn nữa bộ anime ngôn tình máu chó kia còn có cảnh này hả?!
Hệ thống: "Xin hỏi, người anh em có thể cho biết tên... "
Đỗ Hữu suy tư trong chốc lát, trả lời: "《 Các mẫu truyện hài 》."
Hệ thống: "Đừng tin truyện hài anh ơi!"
Trong lúc mông lung, Ryan nghe thấy tiếng vang ầm ĩ, nhíu mày mở mắt ra, thì thấy một bóng đen ngồi xổm trước mặt mình. Tay trái người nọ cầm một cây gì đó khá dài, tay phải đặt bên mép quần y.
Mắt còn chưa nhìn rõ, mọi thứ xung quanh còn rất mơ hồ, cái mũi lúc này như bị tắc, bởi vậy y vẫn chưa biết người nọ là ai. Theo bản năng muốn phản kháng. Nhưng thân thể nặng vô cùng, không thể động đậy.
Đỗ Hữu bị hệ thống giáo dục một phen, đành phải từ bỏ chuyện sắp làm. Cúi đầu vừa thấy người thú tỉnh, hỏi: "Cậu có khỏe không?"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Ryan giương mắt nhìn. Nheo mắt lại, mấy cái bóng mờ ảo chồng chéo lên nhau, y rốt cuộc cũng thấy rõ người trước mắt. Hé miệng, muốn phát ra âm thanh, nhưng miệng rất khô, y không khỏi liếm môi. Phỏng chừng do nhiều nguyên cớ mà giờ Ryan thấy khát nước ghê gớm.
Đỗ Hữu chú ý tới, anh nhìn phía bàn trà, bên trong cái ấm luôn đầy nước và xung quanh là mấy cái ly nhỏ. Anh lấy tay đảo chén trà, rồi rót một chút nước vào trong, đưa tới bên miệng Ryan. Nhưng đối phương không uống, chỉ nhìn anh, rồi thử mở miệng nói chuyện.
Mà lúc này đây, y thành công nói được thành tiếng.
"…… Ta... Không."
Âm thanh của y không còn mát lạnh sảng khoái như trước, nó hơi nghẹn ngào.
"Ta nên …… Nghe lời em, không nên chạy loạn."
Nếu không, y sẽ không bị khống chế một cách khó hiểu, còn vung tay đánh nhau với Đỗ Hữu. Với tư cách là một giống đực, đây là chuyện không thể tha thứ. Đỗ Hữu thấy giờ y không muốn uống, liền đem chén trà để trên mặt đất, "Có gì đâu."
Không phải chuyện đáng để xin lỗi. Sở dĩ không cho phép Ryan ra ngoài, chỉ là lo đối phương gặp phiền toái. Hôm nay tuy rằng tạo thành kết quả như vậy, nhưng trước lúc Tiêu Điền Điền xuất hiện, bản thân Ryan cũng không khiến bất cứ tranh chấp nào xảy ra. Chi bằng nói là đối phương bị dính "Sửa lỗi cốt truyện", sau lại bị mình đánh thành bộ dạng như này, quả thật thảm hết nói.
Tóm lại xét thấy Ryan cũng là đương sự, Đỗ Hữu nói chuyện lúc sau xảy ra cho y nghe, cuối cùng nói: "Tiêu Điền Điền biến mất, rất nhanh thôi cậu sẽ về nhà."
"Trở về……" Ryan nhìn trần nhà, lẩm bẩm lặp lại. Tiếp theo tầm mắt chuyển qua Đỗ Hữu, "Ta không muốn."
Không muốn? Đỗ Hữu tự hỏi trong chốc lát, rất mau đã hiểu. Tuy rằng không rõ ràng lắm "Thế giới người thú" đến cùng là thế nào, nhưng nhìn người con trên mảnh đất ấy xem, cậu ta không mặc áo trên, cách theo đuổi bạn đời thì đơn giản đến thô bạo —— khá chắc là một nơi rất bần cùng.
Cũng như anh không muốn quay lại tận thế, Ryan khẳng định cũng bị thế giới này hấp dẫn rồi.
Đỗ Hữu: "Cậu muốn ở lại cũng đúng."
Ryan bởi vì phát sốt, trong đầu giờ rất hỗn độn. Y nghe thấy Đỗ Hữu nói, lại không lập tức phản ứng gì. Hai mắt không trong trẻo như lúc bình thường nữa, y nhìn chăm chú vào đỉnh trần nhà.
Y muốn mang Đỗ Hữu theo. Mà phần tâm tình này, giờ đây lại khác so với trước. Tình yêu của người thú rất đơn giản. Chỉ cần nhìn vào mắt lẫn nhau, là có thể lập tức kết hôn. Sau đó kết đèn kéo hoa rồng rắn sinh con. Cho nên y hơi khó hiểu việc con người cứ mãi rối rắm rồi phức tạp nó lên. Mà giờ đây y cũng không thể hiểu được tâm tình của mình.
Y thích Đỗ Hữu.
Thích ngoại hình em, thích sức mạnh đó của em.
Mà đối với tộc người thú mà nói, gần như không có chuyện gì lớn lao bằng sinh sản đời sau. Cho nên vào lúc đầu tiên thấy rõ khuôn mặt của Đỗ Hữu, y liền quyết rằng, nhất định phải khiến người này thành vợ mình. Nhưng y cũng không phải ngu ngốc. Ít nhất trước mắt mà nói, đối phương không có loại ý tứ này với y.
Cho nên lúc ấy không trực tiếp xử lý y, còn đem y trở về. Tuy rằng bị khống chế, nhưng ký ức vẫn tồn đọng trong đầu rất rõ ràng.
Trận đấu đó rất kịch liệt, thời gian giằng co rất lâu. Không phải vì sức mạnh hai bên ngang nhau, mà là một bên tấn công không nể tình, một bên lại trước sau vét cạn sức, thậm chí không ngừng công kích.
Đối với cách đánh không dây dưa của người thú thì kiểu này khá khó hiểu. Rõ ràng có thể kết thúc trận chiến nhanh hơn, lại lựa chọn phương pháp phiền toái nhất.
Tầm mắt Ryan lại lần nữa chuyển hướng sang Đỗ Hữu, "Vừa rồi em muốn cởi quần ta sao?" Y đọc từng chữ vẫn không quá rõ ràng. Tuy rằng không rõ vì sao đề tài nhảy nhanh như vậy, nhưng Đỗ Hữu không giấu giếm, anh gật đầu.
"…… Tại sao?" Ryan miễn cưỡng cười, "Ta đã nói rồi, chỉ sau khi kết hôn mới có thể như vậy."
"A."
Đỗ Hữu nhớ lại. Hình như đã từng nói rồi, nửa người trên xem tự nhiên, nhưng nửa người dưới chỉ có thể cho vợ xem.
Anh nói: "Yên tâm, chưa cởi đâu."
Hệ thống: 【 không phải vấn đề đó! 】
Ryan gian nang nâng cánh tay phải lên, lòng bàn tay chạm vào ống quần của anh, "Câu nói kia, rút về."
"Hiện tại…… Không về bộ lạc."
Nói xong lời này, cánh tay rốt cuộc chống đỡ không được nữa, rũ xuống, "Nhưng chuyện đó thì phải đợi vết thương tốt lên đã."
Người vẫn thấy rất mệt, cơ ngực và bụng toàn là mồ hôi, theo hô hấp mà phập phồng. Đỗ Hữu nhìn hành tây trong tay, "Chờ cậu tốt lên thì không làm nữa."
Hơn nữa vừa rồi hệ thống nói phương thuốc cổ truyền này là giả, chỉ là truyện mua vui thôi. Nghe vậy, thân thể Ryan cứng đờ.
"Muốn ngay bây giờ sao?" Y lắp bắp hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất