Sau Khi Bị Bắt Chơi Tình Nhiều Tay, Tôi Bỏ Chạy

Chương 7

Trước Sau
Đỗ tổng?

Vưu Hạo Vũ không thể tin tưởng. Mấy ngày trước người này cùng hai người đàn ông lôi lôi kéo kéo, vậy mà lại là tổng tài của tập đoàn Đỗ thị. Nhìn qua cũng không lớn hơn mình bao tuổi mà đã có thể điều hành cả một tập đoàn lớn như vậy rồi sao?

Cậu bỗng nhiên hiểu tại sao ngày đó anh ta giúp mình.

Cậu lúc đó nói mấy câu nghe không hay lắm. Người này giúp mình chỉ đơn giản là không muốn hình ảnh công ty bọn họ bị bêu xấu mà thôi.

Đỗ Hữu thấy cậu ta ngồi lên xe vẫn không nói lời nào, chủ động chào hỏi: "Chào buổi tối."

"..." Vưu Hạo Vũ kéo vành nón xuống, như muốn che mặt mình lại.

Trợ lý Tiêu nói: "Vậy Đỗ tổng, chúng ta đưa anh về nhà trước, sau mới đưa cậu Hạo Vũ về công ty."

Đỗ Hữu nghĩ, nói: "Đi bệnh viện trước đi."

Nghe vậy, Vưu Hạo Vũ quay đầu liếc anh một cái.

"Vâng." Trợ lý Tiêu trước giờ làm việc không hỏi nguyên nhân, nhưng nghe yêu cầu này có hơi khó hiểu, "Đỗ tổng muốn đi thăm bệnh sao?"

Đỗ Hữu lắc đầu, "Cậu ta bị thương."

Trợ lý Tiêu nhìn xuống cánh tay phải của Vưu Hạo Vũ, từ nãy cho tới bây giờ cũng không động đậy, nhìn hơi mất tự nhiên. Nhưng nếu không nói, sẽ không chú ý tới điều bất thường nhỏ này.

Không hổ là Đỗ tổng.

Tấm lòng sùng kính của trợ lý Tiêu đối với cấp trên nhà mình lại cao thêm vài phần.

Tay trái Vưu Hạo Vũ nhẹ nhàng nắm lấy tay phải. Lúc bị đâm xe không cẩn thận bị vặn ngược, cứ đau âm ỉ. Chỉ là cậu không tính nói, vậy mà lại bị người này nhìn ra.

"Không cần đi bệnh viện." Vưu Hạo Vũ rũ đầu, "Bị thương nhỏ thôi, về nhà đắp thuốc là ổn."

Đỗ Hữu nghiêng qua, đưa tay tới gần cánh tay phải của cậu.

Vưu Hạo Vũ ngẩn ra. Tiếp theo, cảm nhận được cánh tay mình bị nhéo một phát, đau thấu tim gan, "Á á, anh --"

Cậu suýt chút nữa chửi ầm lên, sau đó lại nhớ tới thân phận của người này, cố nén lời chửi xuống bụng, "Làm gì vậy?"



"Trật khớp." Đỗ Hữu ngồi thẳng, "Đến bệnh viện cho bác sĩ xem."

Chỉ như vậy liền động tay động chân sao, cậu cũng là người bệnh mà.

Vưu Hạo Vũ bỗng nhiên nghĩ đến một điều. Người này thích đàn ông, đối mặt với một thần tượng đẹp trai như cậu, thì muốn đụng một chút cũng là việc đương nhiên.

Sắc mặt Vưu Hạo Vũ thay đổi, không nói gì mà dịch người ra xa, kéo rộng khoảng cách với Đỗ Hữu.

Ngoài cửa sổ, cây cối và cột điện trong thành phố lùi nhanh về phía sau, nối thành một đường dài. Ngồi trên ô tô đúng là tuyệt nhất.

Mấy chục phút sau, xe ngừng trước một bệnh viện. Bệnh viện mở cửa lúc tám giờ sáng đến năm giờ chiều, còn chừa thời gian cho những ca cấp cứu gấp.

Ba người xuống xe, tài xế thì đánh xe qua bãi đỗ. Bây giờ gần 10 giờ tối, cửa lớn đóng chặt, ở bên cạnh để một khung cửa nhỏ, để thẻ khám gấp ở đó.

Thời gian này, ngoại trừ bác sĩ và hộ sĩ đang trực ban thì không một bóng người, đối lập với sự ồn ào có lúc ban ngày, bây giờ bệnh viện nhìn có chút đáng sợ.

Lầu một toàn là phòng khám bệnh, người bệnh ở lại bệnh viện thì ở tại lầu hai. Cho nên đại minh tinh có đến đây thì cũng không lo ồn ào.

Điện thoại của Đỗ Hữu rung hai cái, vừa cầm lên liền thấy là đồng hồ báo thức mình cài. . Truyện Lịch Sử

Màn kịch mới tới rồi.

Trợ lý Tiêu đi qua cửa nhỏ đăng ký, để lại hai người đứng ở sảnh lớn. Đến khi tiếng bước chân không còn, không gian yên tĩnh lại, Vưu Hạo Vũ mới sực tỉnh phát hiện mình sẽ ngốc ở đây với người đàn ông này một lúc.

Đỗ Hữu tùy tiện chọn một chỗ ngồi xuống, thấy người kia còn đang đứng, mới hỏi: "Không ngồi sao?"

Vưu Hạo Vũ không quay đầu lại: "Không."

Đỗ Hữu không hỏi nữa, cúi đầu xem phim. Đây là một bộ anime đề tài tình yêu thiếu nữ vừa được cải biên. Tuy rằng nam chính vẫn là học sinh, nhưng mở đầu đã có khí chất bá đạo của tổng tài, mỗi một hành động, mỗi một câu nói đều khiến trái tim các thiếu nữ nhảy bịch bịch bịch. Mà trên người của nữ chính còn lấp ló hào quang của Tiêu Điền Điền.

Lúc đầu Đỗ Hữu xem đây chỉ là tư liệu học tập, nhưng xem một hồi, liền bị cốt truyện hấp dẫn.

Con người là sinh vật thích máu chó mà.

Vưu Hạo Vũ thấy Đỗ Hữu không nói gì, quay người nhìn. Thấy anh đeo tai nghe, màn hình điện thoại đang chiếu một bộ anime. Vưu Hạo Vũ sửng sốt.

Người này đang xem cái gì vậy? Không phải là tổng tài sao, tại sao lại xem thứ ấu trĩ này?

Đỗ Hữu cảm giác có người nhìn mình, ngẩng đầu, vừa hay đụng phải đôi mắt của đối phương. Nhìn lén bị phát hiện, Vưu Hạo Vũ vội xoay đầu qua chỗ khác. Đỗ Hữu hỏi: "Xem không?"



Tay Vưu Hạo Vũ đè vành nón, không đáp lời, chợt hai người nghe chỗ hành lang phía xa truyền tới tiếng bước chân dồn dập. Cả hai theo tiếng nhìn lại, thấy một bóng dáng mảnh khảnh chạy ra.

Đỗ Hữu lập tức nhận ra người nọ.

Là Tiêu Điền Điền.

Đối phương hình như không chú ý tới bên này, phía sau còn có người đuổi theo, cậu ta chỉ lo cắm đầu chạy về phía trước. Nhưng do chạy quá chậm, một lát sau đã bị người kia bắt lấy, sau đó bị người ấn lên vách tường.

"Buông tôi ra!" Hốc mắt thiếu niên đỏ bừng, vặn vẹo cơ thể muốn giãy giụa.

Cùng lúc đó, anime vừa hay chiếu đúng cảnh này.

【 "Buông tay!" Thiếu nữ liều mạng giãy giụa. 】

Bóng dáng cao to của người đàn ông áp lên người thiếu niên, ấn chặt hai tay của thiếu niên lên đầu: "Cậu đu tôi không phải vì tiền sao? Giờ còn giả trong sạch cơ à?"

Tiêu Điền Điền tự biết mình phải chịu vũ nhục, cắn môi đến đỏ bừng, "Đúng, ngay từ đầu đúng là tôi vì tiền mới theo anh, là tôi đê tiện. Nhưng hiện tại chúng ta đã chia tay rồi, tôi không cần những đồng tiền dơ bẩn đó của anh!"

【 người thanh niên nắm tay thiếu nữ, ấn chặt hai tay cô lên đầu: "Cậu không phải thích tôi sao? Giờ còn giả thanh cao làm gì. 】

【 thiếu nữ tránh không được, cắn chặt môi đỏ, "Lúc trước đúng là mắt tôi mù rồi, là tôi đê tiện. Hiện tại tôi không còn thích cậu nữa!" 】

"A, không cần sao?" Thẩm Thần nhếch khóe miệng, "Vậy cậu làm sao thanh toán tiền thuốc men. Hay là nói, cậu muốn đi tìm tên Đỗ Hữu kia, hiến cơ thể mình, cầu xin anh ta giúp cậu?"

Dù Tiêu Điền Điền kiên cường tới mức nào, thì cũng không thể chịu được việc người đàn ông này hết lần này tới lần khác bôi nhọ mình, nước mắt không thể khống chế mà chảy dọc theo khóe mắt, "Tôi và anh ta một chút quan hệ cũng không có. Chuyện tiền bạc tôi sẽ tự mình nghĩ cách, không khiến anh nhọc lòng!"

【 "Không còn thích?" Thanh niên cúi mình xuống, "Vậy bây giờ cậu thích ai? Gần đây cậu luôn đi với A Cường, là cậu ta phải không? 】

【 thiếu nữ rơi lệ: "Tôi thích ai, không liên quan đến cậu, không khiến cậu nhọc lòng!" 】

"Đừng hòng!" Thẩm Thần giống như nghe không hiểu tiếng người, cầm chặt cằm của thiếu niên, hung tợn nói: "Chia tay rồi thì sao, cơ thể cậu đã là của tôi. Không có tôi cho phép, cậu không được phát sinh bất cứ quan hệ gì với thằng đàn ông nào khác!"

【 "Đừng hòng!" Thanh niên nắm chặt cằm của thiếu nữ, hung tợn nói: "Nếu cậu thích tôi, thì cũng chỉ có thể thích tôi. Không có sự cho phép của tôi, cậu không được thích bất cứ một thằng con trai nào khác!" 】

Đỗ Hữu và Vưu Hạo Vũ cách đó không xa: "..."

Ban đêm ban hôm chạy vào bệnh viện làm cái khỉ gì vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau