Chương 12
Edit & Beta: Tiểu Tình Nhân – 小情人
~~~~~~~~~~~~~
Thời gian dần trôi qua, tiếng kim đồng hồ kêu tích tách trên đầu giường, Lâm Hòa càng tỉnh táo, cậu nhắm mắt trằn trọc xoay người, chỉ đợi kết quả thôi mà, cậu cũng không biết bản thân đang lo lắng cái gì nữa.
Không biết qua bao lâu, chợt nghe thấy tiếng mở cửa, cả người không khỏi cứng đờ, nín thở, sau đó cố gắng thả lỏng cơ thể, để người khác không nhận thấy có điều khác thường.
Tiếng bước chân càng ngày càng gân, lòng bàn tay Lâm Hòa đã ướt nhẹp, sau lưng đổ mồ hôi lạnh, gần như sắp nhảy dựng lên hét lớn,
Đến khi cảm giác ấm áp xuất hiện trên má, cậu gần cảm thấy hàm răng mình đang run càm cập, cảm giác bị tầm mắt đáng sợ đó nhìn chằm chằm lại trở lại.
Ngay lúc cậu đang tuyệt vọng, chợt nghe thấy giọng nói ấm áp quen thuộc phát ra từ phía trên, học trưởng nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Xem ra đêm nay không có mộng du."
Đầu óc Lâm Hòa trống rỗng, một hồi lâu mới hiểu rõ ý của hắn, không biết nên phản ứng ra sao.
Trương Diệp cúi đầu nhìn cậu một cách ôn nhu, từ lúc vừa vào phòng hắn đã phát hiện Lâm Hòa vẫn còn thức, chắc là đã nhận thấy ly sữa có chỗ khác thường.
Hắn nhẹ nhàng chỉnh lại chăn giúp cho cậu, sau đó còn nhẹ giọng nói ngủ ngon, rồi mới đi ra ngoài đóng cửa lại.
Lâm Hòa mở mắt, trợn mắt nhìn thẳng vào trần nhà, vẻ mặt có phần hoảng hốt.
Mình có bệnh mộng du, chẳng lẽ mình thật sự có vấn đề.
Từ đêm đó trở đi, Lâm Hòa càng trở nên yên lặng, thậm chí có thể nói là hơi không bình thường, khi nhận được điện thoại nói chia tay của Trần Tố, cậu hoàn toàn sụp đổ.
Cậu cuộn mình trong góc tường như một đứa con nít vậy, lo lắng cắn móng tay, khuôn mặt như cười như khóc.
Cậu chưa từng giữ được ai, cho nên ai cũng rời bỏ cậu.
"Tiểu Hòa."
Trên đầu phát ra một tiếng thở dài, Lâm Hòa ngơ ngác ngẩng đầu lên, vẻ mặt mờ mịt.
Trương Diệp ôn nhu xoa má cậu, nhẹ nhàng nuốt làn da nhẵn nhụi.
Lâm Hòa liếc mắt nhìn tờ đơn màu trắng trong tay hắn, dòng chữ sáng chói phía trên thật chói mắt, cậu hét lớn lên giống như bị kích thích vậy, liên tục lui về sau, ôm đầu gào thét.
"Ném đi! Ném đi! Em bảo anh ném đi!"
Trương Diệp bình tĩnh cầm bật lửa đốt tờ giấy chẩn bệnh, Lâm Hòa cẩn thận ngẩng đầu lên, con ngươi phản chiếu ngọn lửa đang nhảy múa kia.
Trương Diệp kiên nhẫn đợi cậu dần nới lỏng cảnh giác, thấy cơ thể cậu đã thả lỏng hơn, mới từ từ lại gần cậu, ôm cậu vào lòng.
"Tiểu Hòa, không sao đâu, anh sẽ không bỏ em." Trương Diệp dịu dàng nói, như đang dỗ đứa trẻ nghịch ngợm vậy.
Lâm Hòa để hắn ôm cậu, vẻ mặt hoảng hốt, ánh mắt ngơ ngác đang không biết nhìn về đâu, tốt rồi, không suy nghĩ nữa, đầu óc rối bời.
— Dù sao học trưởng sẽ không bao giờ bỏ rơi cậu.
Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, Lâm Hòa nằm trên bệ cửa sổ ngắm nhìn cảnh vật bên đường phố bên ngoài, người đi qua đi lại đều cầm ô, từ góc nhìn của cậu, giống như các hình tròn đang di chuyển.
Bỗng bên ngoài có tiếng còi, làm Lâm Hòa giật mình, cậu tựa như gặp chuyện rất đáng sợ, lo lắng cắn móng tay, nhìn khắp nơi, tìm đồ vật có thể khiến cậu an tâm.
"Tiểu Hòa."
Giọng nói ấm áp quen thuộc làm cậu bình tĩnh lại, cậu xoay người mở rộng hai tay, trên mặt lộ vẻ quyến luyến không rời.
Những ảnh hưởng của Trương Diệp đã làm thay đổi suy nghĩ của Lâm Hòa, thử vượt qua giới hạn, mà Lâm Hòa cũng chẳng phát hiện, còn chủ động phối hợp với hắn, kết quả ngoài ý dự liệu của hắn.
"Đói chưa?"
Trương Diệp liếc mắt nhìn cửa sổ, sau đó đóng cửa sổ lại, ngăn cách không khí lãnh lẽo, ẩm ướt và tiếng ồn ở bên ngoài.
Lâm Hòa phản chậm chạp gật đầu.
Trương Diệp cười ôn hòa tha thứ, nắm tay cậu muốn đứng dậy, bỗng nhiên nhướng mày, phát hiện bất thường, cúi đầu nhìn thấy móng tay của Lâm Hòa bị cậu cắn thảm đến không nỡ nhìn, da thịt trắng nõn bắt đầu nhăn lại.
Sắc mặt hắn trầm xuống, nhìn Lâm Hòa còn chưa kịp mở miệng, đã thấy cậu co rúm lại, thân thể hơi run, như đang sợ hãi.
Trương Diệp vội vàng nói: "Anh là đau lòng em, Tiểu Hòa, em muốn khống chế bản thân, không cần cắn móng tay."
Lâm Hòa ngơ ngác nhìn hắn, không biết lời nói của hắn có lọt qua tai cậu không.
Sau bữa cơm tối, Trương Diệp thấy trạng thái của Lâm Hòa cũng không tệ lắm, muốn dẫn cậu đi dạo.
Chung cư Lục Hóa rất rộng, ở giữa là vườn hoa, đài phun nước, con đường cây xanh có không ít ghế ngồi, rất nhiều người tập trung ở đây.
Không khí sau cơn mưa rất ẩm ướt, Lâm Hòa đang bị Trương Diệp dắt tay đi dạo, thu hút không ít ánh mắt của người khác.
"Ôi, anh Trương." Có đôi mẹ con kinh ngạc khi nhìn thấy hai người, "Vị này là..."
Trương Diệp ôn nhu nhìn thiếu niên ngơ ngẩn bên cạnh, như thể sợ khiến cậu hoảng sợ vậy, nhẹ giọng nói: "Tiểu Hòa."
Câu trả lời này đương nhiên không thỏa mãn sự tò mò của đôi mẹ con kia, cô con gái nhỏ tuổi cảnh giác nhìn Lâm Hòa từ trên xuống dưới, hai tên con trai với nhau nắm tay làm gì chứ.
Người mẹ cũng chỉ cười gượng, Trương Diệp là con rể rùa vàng trong khu chung cư của họ, vừa giàu vừa đẹp trai, ngay cả cô gái luôn kén cá chọn canh của bà cũng thích hắn, bà luôn muốn mời Trương Diệp đi ăn để mở rộng quan hệ, chỉ là lần nào cũng bị từ chối.
"Chúng cháu đi trước, hai người cứ từ từ đi dạo." Trương Diệp mỉm cười với hai người, ôn nhu dắt tay người bên cạnh đi lên phía trước, thỉnh thoảng còn bảo cậu chú ý dưới chân.
Mà người kia tựa như tượng gỗ không có linh hồn vậy, mặc cho hắn định đoạt.
Trương Diệp dắt Lâm Hòa đi trên đường cây rậm rạp, những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm tối, tiếng côn trùng kêu trong bụi cỏ, tất cả mọi thứ đều rất yên tĩnh.
Khuôn mặt của Lâm Hòa đã bình tĩnh hơn nhiều, cậu yên lặng nhìn bầu trời, mà Trương Diệp thì đang nhìn gò má cậu một cách si mê, đang phác họa lại khuôn mặt của cậu trong đầu mình.
Đột nhiên một tiếng chuông điện thoại phá vỡ khung cảnh yên tĩnh ấy, là điện thoại của Lâm Hòa đang reo không ngừng.
Cậu cực kỳ sợ hãi, chợt nhảy dựng lên, bị Trương Diệp ôm chặt lại.
"Bình tĩnh, chỉ là tiếng chuông, điện thoại của em đang reo."
Lâm Hòa chớp mắt, ngơ ngác nhìn điện thoại của mình bị ném xuống đất, trên màn hình là tên của biên tập, đương nhiên là do cậu nộp bản thảo không đúng hạn, cho nên biên tập gọi điện thoại đến hỏi.
~Hết chương 12~
~~~~~~~~~~~~~
Thời gian dần trôi qua, tiếng kim đồng hồ kêu tích tách trên đầu giường, Lâm Hòa càng tỉnh táo, cậu nhắm mắt trằn trọc xoay người, chỉ đợi kết quả thôi mà, cậu cũng không biết bản thân đang lo lắng cái gì nữa.
Không biết qua bao lâu, chợt nghe thấy tiếng mở cửa, cả người không khỏi cứng đờ, nín thở, sau đó cố gắng thả lỏng cơ thể, để người khác không nhận thấy có điều khác thường.
Tiếng bước chân càng ngày càng gân, lòng bàn tay Lâm Hòa đã ướt nhẹp, sau lưng đổ mồ hôi lạnh, gần như sắp nhảy dựng lên hét lớn,
Đến khi cảm giác ấm áp xuất hiện trên má, cậu gần cảm thấy hàm răng mình đang run càm cập, cảm giác bị tầm mắt đáng sợ đó nhìn chằm chằm lại trở lại.
Ngay lúc cậu đang tuyệt vọng, chợt nghe thấy giọng nói ấm áp quen thuộc phát ra từ phía trên, học trưởng nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Xem ra đêm nay không có mộng du."
Đầu óc Lâm Hòa trống rỗng, một hồi lâu mới hiểu rõ ý của hắn, không biết nên phản ứng ra sao.
Trương Diệp cúi đầu nhìn cậu một cách ôn nhu, từ lúc vừa vào phòng hắn đã phát hiện Lâm Hòa vẫn còn thức, chắc là đã nhận thấy ly sữa có chỗ khác thường.
Hắn nhẹ nhàng chỉnh lại chăn giúp cho cậu, sau đó còn nhẹ giọng nói ngủ ngon, rồi mới đi ra ngoài đóng cửa lại.
Lâm Hòa mở mắt, trợn mắt nhìn thẳng vào trần nhà, vẻ mặt có phần hoảng hốt.
Mình có bệnh mộng du, chẳng lẽ mình thật sự có vấn đề.
Từ đêm đó trở đi, Lâm Hòa càng trở nên yên lặng, thậm chí có thể nói là hơi không bình thường, khi nhận được điện thoại nói chia tay của Trần Tố, cậu hoàn toàn sụp đổ.
Cậu cuộn mình trong góc tường như một đứa con nít vậy, lo lắng cắn móng tay, khuôn mặt như cười như khóc.
Cậu chưa từng giữ được ai, cho nên ai cũng rời bỏ cậu.
"Tiểu Hòa."
Trên đầu phát ra một tiếng thở dài, Lâm Hòa ngơ ngác ngẩng đầu lên, vẻ mặt mờ mịt.
Trương Diệp ôn nhu xoa má cậu, nhẹ nhàng nuốt làn da nhẵn nhụi.
Lâm Hòa liếc mắt nhìn tờ đơn màu trắng trong tay hắn, dòng chữ sáng chói phía trên thật chói mắt, cậu hét lớn lên giống như bị kích thích vậy, liên tục lui về sau, ôm đầu gào thét.
"Ném đi! Ném đi! Em bảo anh ném đi!"
Trương Diệp bình tĩnh cầm bật lửa đốt tờ giấy chẩn bệnh, Lâm Hòa cẩn thận ngẩng đầu lên, con ngươi phản chiếu ngọn lửa đang nhảy múa kia.
Trương Diệp kiên nhẫn đợi cậu dần nới lỏng cảnh giác, thấy cơ thể cậu đã thả lỏng hơn, mới từ từ lại gần cậu, ôm cậu vào lòng.
"Tiểu Hòa, không sao đâu, anh sẽ không bỏ em." Trương Diệp dịu dàng nói, như đang dỗ đứa trẻ nghịch ngợm vậy.
Lâm Hòa để hắn ôm cậu, vẻ mặt hoảng hốt, ánh mắt ngơ ngác đang không biết nhìn về đâu, tốt rồi, không suy nghĩ nữa, đầu óc rối bời.
— Dù sao học trưởng sẽ không bao giờ bỏ rơi cậu.
Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, Lâm Hòa nằm trên bệ cửa sổ ngắm nhìn cảnh vật bên đường phố bên ngoài, người đi qua đi lại đều cầm ô, từ góc nhìn của cậu, giống như các hình tròn đang di chuyển.
Bỗng bên ngoài có tiếng còi, làm Lâm Hòa giật mình, cậu tựa như gặp chuyện rất đáng sợ, lo lắng cắn móng tay, nhìn khắp nơi, tìm đồ vật có thể khiến cậu an tâm.
"Tiểu Hòa."
Giọng nói ấm áp quen thuộc làm cậu bình tĩnh lại, cậu xoay người mở rộng hai tay, trên mặt lộ vẻ quyến luyến không rời.
Những ảnh hưởng của Trương Diệp đã làm thay đổi suy nghĩ của Lâm Hòa, thử vượt qua giới hạn, mà Lâm Hòa cũng chẳng phát hiện, còn chủ động phối hợp với hắn, kết quả ngoài ý dự liệu của hắn.
"Đói chưa?"
Trương Diệp liếc mắt nhìn cửa sổ, sau đó đóng cửa sổ lại, ngăn cách không khí lãnh lẽo, ẩm ướt và tiếng ồn ở bên ngoài.
Lâm Hòa phản chậm chạp gật đầu.
Trương Diệp cười ôn hòa tha thứ, nắm tay cậu muốn đứng dậy, bỗng nhiên nhướng mày, phát hiện bất thường, cúi đầu nhìn thấy móng tay của Lâm Hòa bị cậu cắn thảm đến không nỡ nhìn, da thịt trắng nõn bắt đầu nhăn lại.
Sắc mặt hắn trầm xuống, nhìn Lâm Hòa còn chưa kịp mở miệng, đã thấy cậu co rúm lại, thân thể hơi run, như đang sợ hãi.
Trương Diệp vội vàng nói: "Anh là đau lòng em, Tiểu Hòa, em muốn khống chế bản thân, không cần cắn móng tay."
Lâm Hòa ngơ ngác nhìn hắn, không biết lời nói của hắn có lọt qua tai cậu không.
Sau bữa cơm tối, Trương Diệp thấy trạng thái của Lâm Hòa cũng không tệ lắm, muốn dẫn cậu đi dạo.
Chung cư Lục Hóa rất rộng, ở giữa là vườn hoa, đài phun nước, con đường cây xanh có không ít ghế ngồi, rất nhiều người tập trung ở đây.
Không khí sau cơn mưa rất ẩm ướt, Lâm Hòa đang bị Trương Diệp dắt tay đi dạo, thu hút không ít ánh mắt của người khác.
"Ôi, anh Trương." Có đôi mẹ con kinh ngạc khi nhìn thấy hai người, "Vị này là..."
Trương Diệp ôn nhu nhìn thiếu niên ngơ ngẩn bên cạnh, như thể sợ khiến cậu hoảng sợ vậy, nhẹ giọng nói: "Tiểu Hòa."
Câu trả lời này đương nhiên không thỏa mãn sự tò mò của đôi mẹ con kia, cô con gái nhỏ tuổi cảnh giác nhìn Lâm Hòa từ trên xuống dưới, hai tên con trai với nhau nắm tay làm gì chứ.
Người mẹ cũng chỉ cười gượng, Trương Diệp là con rể rùa vàng trong khu chung cư của họ, vừa giàu vừa đẹp trai, ngay cả cô gái luôn kén cá chọn canh của bà cũng thích hắn, bà luôn muốn mời Trương Diệp đi ăn để mở rộng quan hệ, chỉ là lần nào cũng bị từ chối.
"Chúng cháu đi trước, hai người cứ từ từ đi dạo." Trương Diệp mỉm cười với hai người, ôn nhu dắt tay người bên cạnh đi lên phía trước, thỉnh thoảng còn bảo cậu chú ý dưới chân.
Mà người kia tựa như tượng gỗ không có linh hồn vậy, mặc cho hắn định đoạt.
Trương Diệp dắt Lâm Hòa đi trên đường cây rậm rạp, những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm tối, tiếng côn trùng kêu trong bụi cỏ, tất cả mọi thứ đều rất yên tĩnh.
Khuôn mặt của Lâm Hòa đã bình tĩnh hơn nhiều, cậu yên lặng nhìn bầu trời, mà Trương Diệp thì đang nhìn gò má cậu một cách si mê, đang phác họa lại khuôn mặt của cậu trong đầu mình.
Đột nhiên một tiếng chuông điện thoại phá vỡ khung cảnh yên tĩnh ấy, là điện thoại của Lâm Hòa đang reo không ngừng.
Cậu cực kỳ sợ hãi, chợt nhảy dựng lên, bị Trương Diệp ôm chặt lại.
"Bình tĩnh, chỉ là tiếng chuông, điện thoại của em đang reo."
Lâm Hòa chớp mắt, ngơ ngác nhìn điện thoại của mình bị ném xuống đất, trên màn hình là tên của biên tập, đương nhiên là do cậu nộp bản thảo không đúng hạn, cho nên biên tập gọi điện thoại đến hỏi.
~Hết chương 12~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất