Sau Khi Bị Cả Nhà Hại Chết, Tôi Trọng Sinh Báo Thù

Chương 47:

Trước Sau
Bí quyết riêng của Hứa Khiết Khiết chính là thổi gối đầu, chỉ bằng chiêu này mà bà ta đã nắm chắc Chu Kiến Quân. Có cách nào giống như phế Tạ Xuyên, cũng phế luôn cả ông bố già mù lòa của mình không? Như vậy Hứa Khiết Khiết sẽ không thể thổi gối đầu được nữa.

Hay là tìm Trịnh Hạo? Để cậu ta đóng giả là chồng đã mất của Hứa Khiết Khiết, một lần không được thì hai lần, cố gắng dọa ông bố già kia sợ đến liệt luôn. Chuyện này phải từ từ lên kế hoạch.

Chu Tuệ ngồi trên ghế sofa chờ một lúc thì thấy đói bụng. Cô đi đến bếp, tủ bếp bị khóa. Chuyện nhỏ, một nhát dao là khóa bật ra vài nhát nữa là rơi ra. Chu Tuệ mở tủ bếp. Bên trong có lạc, táo tàu, còn có đậu phụ, trứng, bánh đậu xanh.

Mẹ kế và bố già này sống không tệ nhỉ. Mình phải ăn nhiều một chút, biết đâu lại là tiền bán thân của mình mua về.

Chu Tuệ hấp một bát trứng hấp, ăn một ít táo tàu và bánh đậu xanh. Hôm nay hình như quên mang cơm cho Tạ Xuyên rồi. Nhưng không sao, nhịn một bữa cũng không chết đói được.

Gần trưa, Hứa Khiết Khiết dẫn Chu Giai về. Trên tay còn cầm cặp sách và quần áo.

Mắt Chu Giai đỏ hoe, trông như một đóa hoa bách hợp trắng nhỏ nhắn đáng thương.

"Ồ, đây không phải là em gái kế hoa bách hợp trắng của tôi sao, sao giờ em đã về rồi, không phải là bị đuổi học rồi chứ? Vừa hay lại tiết kiệm được một khoản tiền cho bố tôi. Ăn của bố tôi, ở của bố tôi, còn để bố tôi nuôi em đi học, đúng là coi bố tôi như một thằng ngốc."

Chu Giai nhìn thấy Chu Tuệ, trong mắt hiện lên tia độc ác: "Chu Tuệ, có phải cô đã tố cáo tôi không?"

Chu Tuệ tỏ vẻ khó hiểu: "Tố cáo gì cơ? Cô để người ta tố cáo à? Cô đã làm chuyện gì thất đức vậy?"

Hứa Khiết Khiết kéo tay Chu Giai.



Chu Giai mới hoàn hồn lại, chắc không phải Chu Tuệ.

Dù sao thì cô ta căn bản không biết mình đã bị người khác thay thế, làm sao có thể tố cáo mình được.

"Không có gì, cô nghe nhầm rồi, tôi không khỏe nên về nghỉ ngơi một chút."

Chu Tuệ đã hiểu trong lòng. Chu Giai trông có vẻ hơi suy sụp nhưng vẫn chưa hoàn toàn suy sụp. Vậy tức là vẫn chưa bị đuổi học nên cô ta vẫn còn một tia hy vọng. Không được rồi, Chu Tuệ hơi thất vọng.

"Á á á." Bỗng nhiên trong bếp truyền đến một tiếng hét.

"Chu Tuệ giết thiên đao, có phải cô đã cạy khóa tủ bếp của tôi không."

Hứa Khiết Khiết cầm gáo múc nước hùng hổ đến hỏi tội.

"Cạy khóa gì chứ, công việc của bà vốn là của mẹ tôi, đồ đạc trong nhà này không phải do tiền lương của bố tôi mua thì cũng là do tiền lương của mẹ tôi mua. Hoặc là do tiền bán thân của tôi mua, tôi ăn thì có gì không đúng? Đều là người một nhà, cô khóa cửa để phòng ai chứ? Tôi ăn chút đồ của nhà mình, có vấn đề gì không? Mẹ kế thâm độc."

Hứa Khiết Khiết bị nghẹn họng không nói nên lời. Chu Tuệ từ lúc nào mà lại ăn nói lưu loát như vậy? Sau khi lấy chồng thì như biến thành một người khác, ăn nói sắc sảo, được lý không tha người, cãi chày cãi cối. Trước kia đều cúi đầu ngoan ngoãn gọi là dì Hứa, bây giờ động một tí là mẹ kế thâm độc, sợ người khác không biết cô ta là sau.

Hứa Khiết Khiết dùng ánh mắt dò xét đánh giá Chu Tuệ, nhất thời không biết nên nói gì.

Chu Tuệ ngẩng cao cổ mặc bà ta nhìn. Dù sao thì mình cũng không làm gì trái lương tâm, cứ nhìn đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau